Trọng Sinh: Bất Mộng Ly Khai - Chương 37
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42: 42
- Chương 43: 43
- Chương 44: 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61: 61
- Chương 62: 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65: 65
- Chương 66: 66
- Chương 67: 67
- Chương 68: 68
- Chương 69
- Chương 70: 70
- Chương 71: 71
- Chương 72: 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75: 75
- Chương 76: 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: 80
- Chương 81: 81
- Chương 82: 82
- Chương 83: 83
- Chương 84: 84
- Chương 85: 85
- Chương 86
- Chương 87
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Trọng Sinh: Bất Mộng Ly Khai
Chương 37
“Chị... À không, Giang tổng."
Giang Ly thấy là Kỳ Chính, ánh mắt dịu dàng nở nụ cười rạng rỡ.
Nụ cười ấy như một làn gió xuân, xua tan về gượng gạo của Kỳ Chính.
Cô hỏi anh:
“Sao rồi? Đã quen chưa?"
“Rất quen thuộc rồi, cảm ơn Giang tổng"
“Tôi đang định tìm cậu. Đi ăn trưa cùng nhé."
Kỳ Chính vừa ngạc nhiên vừa phần khích, đáp ngay:
“Dạ, được ạ!"
Hai người đến nhà hàng gần công ty, Lý Hiểu Quân đã đặt sẵn bàn.
Kỳ Chính rót cho Giang Ly: "Giang tổng... à không, chị Giang, chuyện lần trước chị nhờ em điều tra, em đã thử thăm dò hỏi Giang Thần rồi."
Tay Giang Ly đang cầm ly chợt khựng lại: “Em ấy nói gì?"
“Cậu ấy nói em là kẻ độc thân, không hiểu gì về tình yêu. Cậu ấy còn bảo cậu ấy có thể chết vì Lưu Nhã Kỳ,"
Giang Ly cố nén cơn giận, cái gì mà chết với chả sống, chỉ vì yêu mà nhất định phải đòi sống đòi chết sao?
“Em nói đúng lắm, em ấy đáp thế nào?"
“Cậu ấy bảo Lưu Nhã Kỳ đã nói cô ấy có thể vì tình yêu của họ mà chết, nên anh ấy không thể kém hơn phụ nữ được."
Giang Ly sững người.
Lưu Nhã Kỳ tại sao lại dùng chuyện sống chết để kích thích Giang Thần?
Rõ ràng cô ta đã động lòng với Trạm Lục Hành, vậy tại sao lại nói những lời đó với em trai mình?
Giang Ly vội vàng hỏi: "Lưu Nhã Kỳ nói những lời này khi nào?"
“Chắc là vào đêm hôm Giang Thần leo núi. Trước đó cậu ấy vẫn bình thường, chỉ có hôm đó là tâm trạng kích động.
Giang Ly trầm ngâm suy nghĩ, cần thận nhớ lại hành tung của Lưu Nhã Kỳ vào hôm leo núi đó.
Ngày hôm đó là thứ Bảy. Lưu Nhã Kỳ đáng lẽ phải dạy kèm cho Trạm Thiên Vũ, nhưng hôm đó Trạm Thiên Vũ lại kéo cô ta đi mua lễ phục
Họ tình cờ gặp nhau ở trung tâm thương mại. Không có gì đặc biệt xảy ra cả.
Nhưng hôm đó, để tránh việc phải mua chiếc đồng hồ đất đó, cô ta đã yêu cầu Trạm Lục Hành hơn mình. Ai mà ngờ được Trạm Lục Hành lại thực sự làm như vậy trước mặt mọi người.
Chẳng lẽ chỉ vì nụ hôn đó mà cô ta sinh lòng oán hận, quay sang trả thù Giang Thần?!
Không đến mức ấy chứ, chỉ là một nụ hôn thoáng qua thôi mà.
Hay là ngày hôm sau, trong bữa tiệc xin lỗi của Giang Thần, cô ta đã gài bẫy mình, cũng là vì nụ hôn đó?
Nếu thật sự như vậy, thì Lưu Nhã Kỳ còn thủ dai hơn mình tưởng.
Bề ngoài trông như ánh nắng ấm áp, chẳng lẽ bên trong lại là kẻ lòng dạ đen tối, nhỏ nhen như cây kim?
Một tia sáng loé lên trong đầu Giang Ly, bất chợt có nhận ra rằng, chẳng lẽ cái chết của em trai ở kiếp trước không đơn giản như bề ngoài?
Lưu Nhã Kỳ có phải đã đóng vai trò thúc đẩy?
Giang Ly cảm thấy lạnh sống lưng.
Kỳ Chính :" chị không sao chứ?"
“Chị không sao.” Giang Ly điều chỉnh lại cảm xúc, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Em còn hỏi tại sao hôm đó anh rể lại đến. Giang Thần nói là Lưu Nhã Kỳ gọi đến, vì anh rể có quen biết với hiệu trưởng nên có thể giúp được gì đó. Nhưng em cứ thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ...
Giang Ly dừng lại, nhìn Kỳ Chinh: "Lạ ở chỗ nào?"
“Hôm đó chân chị bị thương năng như vậy, anh ấy chẳng thèm quan tâm, lại còn bề Lưu Nhã Kỳ về ký túc xá. Thật lòng mà nói, lúc đó em đã cảm thấy không đúng. Nhưng vì thấy chị và Giang Thần không nói gì nên em cũng không dám ý kiến...
Kỳ Chinh đúng là người tỉnh tế.
Anh ta có thể nhận ra điều bất thường, trong khi Giang Thần ngốc nghếch chỉ biết tự trách bản thân không đủ sức mạnh.
Haizz, mình cũng chẳng khá hơn.
Thấy sắc mặt Giang Ly không vui. Kỳ Chính vội nói: “Em cũng bảo cậu ấy quá cực đoan rồi, không hợp thì chia tay. cần gì phải đến mức đó?"
Giang Ly thấy là Kỳ Chính, ánh mắt dịu dàng nở nụ cười rạng rỡ.
Nụ cười ấy như một làn gió xuân, xua tan về gượng gạo của Kỳ Chính.
Cô hỏi anh:
“Sao rồi? Đã quen chưa?"
“Rất quen thuộc rồi, cảm ơn Giang tổng"
“Tôi đang định tìm cậu. Đi ăn trưa cùng nhé."
Kỳ Chính vừa ngạc nhiên vừa phần khích, đáp ngay:
“Dạ, được ạ!"
Hai người đến nhà hàng gần công ty, Lý Hiểu Quân đã đặt sẵn bàn.
Kỳ Chính rót cho Giang Ly: "Giang tổng... à không, chị Giang, chuyện lần trước chị nhờ em điều tra, em đã thử thăm dò hỏi Giang Thần rồi."
Tay Giang Ly đang cầm ly chợt khựng lại: “Em ấy nói gì?"
“Cậu ấy nói em là kẻ độc thân, không hiểu gì về tình yêu. Cậu ấy còn bảo cậu ấy có thể chết vì Lưu Nhã Kỳ,"
Giang Ly cố nén cơn giận, cái gì mà chết với chả sống, chỉ vì yêu mà nhất định phải đòi sống đòi chết sao?
“Em nói đúng lắm, em ấy đáp thế nào?"
“Cậu ấy bảo Lưu Nhã Kỳ đã nói cô ấy có thể vì tình yêu của họ mà chết, nên anh ấy không thể kém hơn phụ nữ được."
Giang Ly sững người.
Lưu Nhã Kỳ tại sao lại dùng chuyện sống chết để kích thích Giang Thần?
Rõ ràng cô ta đã động lòng với Trạm Lục Hành, vậy tại sao lại nói những lời đó với em trai mình?
Giang Ly vội vàng hỏi: "Lưu Nhã Kỳ nói những lời này khi nào?"
“Chắc là vào đêm hôm Giang Thần leo núi. Trước đó cậu ấy vẫn bình thường, chỉ có hôm đó là tâm trạng kích động.
Giang Ly trầm ngâm suy nghĩ, cần thận nhớ lại hành tung của Lưu Nhã Kỳ vào hôm leo núi đó.
Ngày hôm đó là thứ Bảy. Lưu Nhã Kỳ đáng lẽ phải dạy kèm cho Trạm Thiên Vũ, nhưng hôm đó Trạm Thiên Vũ lại kéo cô ta đi mua lễ phục
Họ tình cờ gặp nhau ở trung tâm thương mại. Không có gì đặc biệt xảy ra cả.
Nhưng hôm đó, để tránh việc phải mua chiếc đồng hồ đất đó, cô ta đã yêu cầu Trạm Lục Hành hơn mình. Ai mà ngờ được Trạm Lục Hành lại thực sự làm như vậy trước mặt mọi người.
Chẳng lẽ chỉ vì nụ hôn đó mà cô ta sinh lòng oán hận, quay sang trả thù Giang Thần?!
Không đến mức ấy chứ, chỉ là một nụ hôn thoáng qua thôi mà.
Hay là ngày hôm sau, trong bữa tiệc xin lỗi của Giang Thần, cô ta đã gài bẫy mình, cũng là vì nụ hôn đó?
Nếu thật sự như vậy, thì Lưu Nhã Kỳ còn thủ dai hơn mình tưởng.
Bề ngoài trông như ánh nắng ấm áp, chẳng lẽ bên trong lại là kẻ lòng dạ đen tối, nhỏ nhen như cây kim?
Một tia sáng loé lên trong đầu Giang Ly, bất chợt có nhận ra rằng, chẳng lẽ cái chết của em trai ở kiếp trước không đơn giản như bề ngoài?
Lưu Nhã Kỳ có phải đã đóng vai trò thúc đẩy?
Giang Ly cảm thấy lạnh sống lưng.
Kỳ Chính :" chị không sao chứ?"
“Chị không sao.” Giang Ly điều chỉnh lại cảm xúc, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Em còn hỏi tại sao hôm đó anh rể lại đến. Giang Thần nói là Lưu Nhã Kỳ gọi đến, vì anh rể có quen biết với hiệu trưởng nên có thể giúp được gì đó. Nhưng em cứ thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ...
Giang Ly dừng lại, nhìn Kỳ Chinh: "Lạ ở chỗ nào?"
“Hôm đó chân chị bị thương năng như vậy, anh ấy chẳng thèm quan tâm, lại còn bề Lưu Nhã Kỳ về ký túc xá. Thật lòng mà nói, lúc đó em đã cảm thấy không đúng. Nhưng vì thấy chị và Giang Thần không nói gì nên em cũng không dám ý kiến...
Kỳ Chinh đúng là người tỉnh tế.
Anh ta có thể nhận ra điều bất thường, trong khi Giang Thần ngốc nghếch chỉ biết tự trách bản thân không đủ sức mạnh.
Haizz, mình cũng chẳng khá hơn.
Thấy sắc mặt Giang Ly không vui. Kỳ Chính vội nói: “Em cũng bảo cậu ấy quá cực đoan rồi, không hợp thì chia tay. cần gì phải đến mức đó?"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42: 42
- Chương 43: 43
- Chương 44: 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61: 61
- Chương 62: 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65: 65
- Chương 66: 66
- Chương 67: 67
- Chương 68: 68
- Chương 69
- Chương 70: 70
- Chương 71: 71
- Chương 72: 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75: 75
- Chương 76: 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: 80
- Chương 81: 81
- Chương 82: 82
- Chương 83: 83
- Chương 84: 84
- Chương 85: 85
- Chương 86
- Chương 87
- bình luận