Trọng Sinh: Bất Mộng Ly Khai - Chương 48
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42: 42
- Chương 43: 43
- Chương 44: 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61: 61
- Chương 62: 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65: 65
- Chương 66: 66
- Chương 67: 67
- Chương 68: 68
- Chương 69
- Chương 70: 70
- Chương 71: 71
- Chương 72: 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75: 75
- Chương 76: 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: 80
- Chương 81: 81
- Chương 82: 82
- Chương 83: 83
- Chương 84: 84
- Chương 85: 85
- Chương 86
- Chương 87
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Trọng Sinh: Bất Mộng Ly Khai
Chương 48
Trạm Lục Hành kéo tay Giang Ly, nhét chiếc hộp vào tay cô. “Ai bảo em phải đền? Tặng em rồi thì nó là của em, em Muốn làm gì cũng được."
"À?"
Trạm Lục Hành nhấc sợi dây chuyền kim cương lên và đeo vào cổ cô. “Người phụ nữ của anh không thể tầm thường được"
Anh đã biết nhà họ Giang không còn như xưa, Giang Ly sống rất tiết kiệm, dè sên mọi thứ.
Giang Ly quả thật chẳng có trang sức gì đáng giá. Hôm nay, lục tung tủ quần áo, cô cũng chỉ tìm được một chiếc vòng tay kim cương nhỏ.
Cô dứt khoát chẳng đeo gì cả.
Thực ra, ngay cả chiếc váy dạ hội cô cũng không mua mới. Đi một vòng trung tâm thương mại, chiếc nào có thích đều có giá hàng chục vạn, cô tiếc không no mua.
Cuối cùng, cô tìm một tiệm may, bỏ ra 5000 tệ để họ gấp rút chỉnh sửa chiếc váy cũ của mình.
Hai bàn tay anh đặt lên vai cô, nghiêng người nhẹ nhàng nói, “Hoa tai thì em tự đeo nhé."
Giang Ly do dự một chút, cầm đôi hoa tại lên.
Cô thực sự không muốn nhận món quà quý giá của Trạm Lục Hành, nhưng bây giờ mà từ chối thì thật làm cụt hứng.
Cô bước đến trước gương, nhẹ nhàng đeo hoa tai.
Trạm Lục Hành cong môi, lặng lẽ ngắm nhìn cô.
Anh thích ngắm phụ nữ khi họ đeo hoa tai, cảm giác vô cùng quyến rũ.
Yết hầu của Trạm Lục Hành khế trượt xuống. Anh tiến lên, vòng tay ôm lấy eo thon của cô.
Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn vào hôm vai cô, giọng nói trầm khàn đầy dục vọng. “Tối nay, anh sẽ không tha cho em đâu."
Giang Ly “phùng" một cái, mặt đỏ bừng, tai như sắp bốc khói
Trạm Lục Hành lấy ra chiếc hộp nhẫn từ trong túi, nhấc chiếc nhẫn mà Giang Ly từng từ chối ra, một lần nữa đeo vào tay cô.
“Đừng từ chối anh nữa."
Tim Giang Ly khế rung động, ánh mắt sáng ngời nhìn anh.
Hai người bốn mắt giao nhau, tình cảm trào dâng qua từng ánh nhìn.
Trạm Lục Hành không kiềm được, cúi xuống hôn cô.
"Đừng, son sẽ lem mất." Giang Ly nghiêng đầu né tránh.
Trạm Lục Hành thở dài bất lực, nắm lấy tay cô, “Đi thôi, chúng ta đi nhanh về nhanh."
Giang Ly e thẹn bước theo anh.
Cô hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc, quên hết mọi oán hận ở kiếp trước.
Giang Ly ngồi lên xe, cài dây an toàn.
Chỉ nghe Trạm Lục Hành nói, “Chúng ta ghé qua trường đại học một lát, đón Nhã Kỳ.
Một gáo lạnh tạt thẳng xuống, Giang Ly cứng đờ người.
Cái tên Lưu Nhã Kỳ một lần nữa kéo cô về thực tại.
Cô không nên quên rằng, họ mới là định mệnh của nhau.
Nhưng từ tối qua đến giờ, tình cảm mà anh bày tỏ chẳng lẽ là giả sao?
Tâm trạng Giang Ly sa sút, cô chẳng nói một lời.
Khi xe chạy đến khu đại học, Lưu Nhã Kỳ đã đứng đợi sẵn, trên người mặc một bộ đồng phục phục vụ.
“Anh rể, chị, cảm ơn hai người đã đến đón em." Lưu Nhã Kỳ nở nụ cười tươi rói, chào Giang Ly và Trạm Lục Hành.
Cô thành thạo mở cửa xe, ngồi xuống ghế sau.
Xe của Trạm Lục Hành, cô không ít lần ngồi qua, đã quá quen thuộc.
“Chị, chị hôm nay đẹp quá, dây chuyển cũng đẹp, hoa tai cũng đẹp. Không phải là anh rể tặng chỉ chứ?"
“Chẳng lẽ tôi không tự mua được sao?” Giang Ly lạnh nhạt nói.
Lưu Nhã Kỳ sững sờ.
Trạm Lục Hành liếc qua Giang Ly một cái.
“Em không có ý đó." Lưu Nhã Kỳ nhỏ giọng giải thích, mặt đỏ bừng.
“Không cần phải vậy." Trạm Lục Hành hơi nhíu mày, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước. Đó là đang bảo vệ cô tình nhỏ sao
"À?"
Trạm Lục Hành nhấc sợi dây chuyền kim cương lên và đeo vào cổ cô. “Người phụ nữ của anh không thể tầm thường được"
Anh đã biết nhà họ Giang không còn như xưa, Giang Ly sống rất tiết kiệm, dè sên mọi thứ.
Giang Ly quả thật chẳng có trang sức gì đáng giá. Hôm nay, lục tung tủ quần áo, cô cũng chỉ tìm được một chiếc vòng tay kim cương nhỏ.
Cô dứt khoát chẳng đeo gì cả.
Thực ra, ngay cả chiếc váy dạ hội cô cũng không mua mới. Đi một vòng trung tâm thương mại, chiếc nào có thích đều có giá hàng chục vạn, cô tiếc không no mua.
Cuối cùng, cô tìm một tiệm may, bỏ ra 5000 tệ để họ gấp rút chỉnh sửa chiếc váy cũ của mình.
Hai bàn tay anh đặt lên vai cô, nghiêng người nhẹ nhàng nói, “Hoa tai thì em tự đeo nhé."
Giang Ly do dự một chút, cầm đôi hoa tại lên.
Cô thực sự không muốn nhận món quà quý giá của Trạm Lục Hành, nhưng bây giờ mà từ chối thì thật làm cụt hứng.
Cô bước đến trước gương, nhẹ nhàng đeo hoa tai.
Trạm Lục Hành cong môi, lặng lẽ ngắm nhìn cô.
Anh thích ngắm phụ nữ khi họ đeo hoa tai, cảm giác vô cùng quyến rũ.
Yết hầu của Trạm Lục Hành khế trượt xuống. Anh tiến lên, vòng tay ôm lấy eo thon của cô.
Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn vào hôm vai cô, giọng nói trầm khàn đầy dục vọng. “Tối nay, anh sẽ không tha cho em đâu."
Giang Ly “phùng" một cái, mặt đỏ bừng, tai như sắp bốc khói
Trạm Lục Hành lấy ra chiếc hộp nhẫn từ trong túi, nhấc chiếc nhẫn mà Giang Ly từng từ chối ra, một lần nữa đeo vào tay cô.
“Đừng từ chối anh nữa."
Tim Giang Ly khế rung động, ánh mắt sáng ngời nhìn anh.
Hai người bốn mắt giao nhau, tình cảm trào dâng qua từng ánh nhìn.
Trạm Lục Hành không kiềm được, cúi xuống hôn cô.
"Đừng, son sẽ lem mất." Giang Ly nghiêng đầu né tránh.
Trạm Lục Hành thở dài bất lực, nắm lấy tay cô, “Đi thôi, chúng ta đi nhanh về nhanh."
Giang Ly e thẹn bước theo anh.
Cô hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc, quên hết mọi oán hận ở kiếp trước.
Giang Ly ngồi lên xe, cài dây an toàn.
Chỉ nghe Trạm Lục Hành nói, “Chúng ta ghé qua trường đại học một lát, đón Nhã Kỳ.
Một gáo lạnh tạt thẳng xuống, Giang Ly cứng đờ người.
Cái tên Lưu Nhã Kỳ một lần nữa kéo cô về thực tại.
Cô không nên quên rằng, họ mới là định mệnh của nhau.
Nhưng từ tối qua đến giờ, tình cảm mà anh bày tỏ chẳng lẽ là giả sao?
Tâm trạng Giang Ly sa sút, cô chẳng nói một lời.
Khi xe chạy đến khu đại học, Lưu Nhã Kỳ đã đứng đợi sẵn, trên người mặc một bộ đồng phục phục vụ.
“Anh rể, chị, cảm ơn hai người đã đến đón em." Lưu Nhã Kỳ nở nụ cười tươi rói, chào Giang Ly và Trạm Lục Hành.
Cô thành thạo mở cửa xe, ngồi xuống ghế sau.
Xe của Trạm Lục Hành, cô không ít lần ngồi qua, đã quá quen thuộc.
“Chị, chị hôm nay đẹp quá, dây chuyển cũng đẹp, hoa tai cũng đẹp. Không phải là anh rể tặng chỉ chứ?"
“Chẳng lẽ tôi không tự mua được sao?” Giang Ly lạnh nhạt nói.
Lưu Nhã Kỳ sững sờ.
Trạm Lục Hành liếc qua Giang Ly một cái.
“Em không có ý đó." Lưu Nhã Kỳ nhỏ giọng giải thích, mặt đỏ bừng.
“Không cần phải vậy." Trạm Lục Hành hơi nhíu mày, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước. Đó là đang bảo vệ cô tình nhỏ sao
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42: 42
- Chương 43: 43
- Chương 44: 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61: 61
- Chương 62: 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65: 65
- Chương 66: 66
- Chương 67: 67
- Chương 68: 68
- Chương 69
- Chương 70: 70
- Chương 71: 71
- Chương 72: 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75: 75
- Chương 76: 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: 80
- Chương 81: 81
- Chương 82: 82
- Chương 83: 83
- Chương 84: 84
- Chương 85: 85
- Chương 86
- Chương 87
- bình luận