Trước khi giao Lục Thị cho Lục Lệ Hành ông cụ Lục đã hỏi riêng hai anh em bọn họ có bằng lòng gánh vác gánh nặng Lục Thị hay không. Lục Lệ Hành rất sẵn lòng còn Lục Lệ Đình lại cảm thấy ông nội đang giam cầm cuộc sống tương lai của mình nên đã từ chối.
Lục Lệ Hành là người đã hy sinh tất cả thời gian của mình, từng bước gây dựng một Lục Thị lớn mạnh, không liên quan gì đến Lục Lệ Đình.
Nhưng sau khi ông cụ Lục trăm tuổi, Lục Lệ Đình có thể sẽ được chia một ít di sản.
Nhưng hiện tại nếu Lục Lệ Hành không buông tay, chắc chắn Lục Lệ Đình sẽ không lấy được một xu từ nhà họ Lục.
"Cậu muốn cùng Thẩm Vi Vi vượt qua hoạn nạn mới thấy chân tình cũng được thôi, sau này đừng dùng danh nghĩa nhà họ Lục để giúp Thẩm Vi Vi thuận lợi thăng tiến nữa."
Đối với chuyện này, Lục Lệ Đình cũng không có cách nào khác, anh ta không thể thờ ơ nhìn Thẩm Vi Vi bị người bắt nạt trong giới giải trí.
Lục Lệ Hành lạnh lùng nhìn anh ta: "Cậu đừng tưởng rằng tôi không biết cậu đã làm cái gì, nếu cậu thật sự cho rằng Thẩm Vi Vi là một người không ham tiền, vậy chúng ta cùng chờ xem. Nhưng sau này, tôi sẽ không cho phép cậu sử dụng tài nguyên của giải trí Thiên Ngu để nâng đỡ cô ta lên."
Lục Lệ Đình im lặng một lúc.
"Sau này tôi sẽ không sử dụng tài nguyên của Lục Thị để nâng đỡ cô ấy, nhưng chuyện Vi Vi bị thương lần này, nếu không phải Kỷ Khinh Khinh làm phiền cô ấy, cô ấy sẽ không bất cẩn rơi xuống đồi. Kỷ Khinh Khinh cũng có trách nhiệm trong chuyện này, vì sao cô ta còn muốn khởi tố cô ấy?"
Lục Lệ Hành đặt đũa xuống: "Thẩm Vi Vi không biết Khinh Khinh có đẩy cô ta hay không thì thôi, nhưng một ngôi sao hạng bét nho nhỏ mà lại dám bắt Khinh Khinh bồi thường hai mươi triệu, ai cho cô ta cái can đảm đòi hỏi nhiều như vậy?"
"Cô ấy chỉ..."
"Cô ta chỉ là có người chống lưng hay là yêu tiền như mạng?"
"Anh cả, anh chưa gặp Vi Vi, chưa tiếp xúc với Vi Vi, anh không biết, cô ấy không phải người như vậy.
"Không phải cậu nói cô ấy không ham tiền sao, mở miệng đã đòi hai mươi triệu, tôi đồng ý cô ta không ham tiền." Lục Lệ Hành lại đặt đũa xuống: "Chuyện này tôi đã giao cho cấp dưới rồi, giải trí Thiên Ngu sẽ không có người nào xen vào nữa. Nếu cậu muốn thay cô ta giải quyết chuyện này, vậy thì cậu hãy mời luật sư cho cô ta, không được đụng vào tiền và tài nguyên của nhà họ Lục."
"Nhưng..."
"Không có nhưng nhị gì hết, nếu như cô ta thực sự là người phụ nữ tốt như lời cậu nói thì cô ta nên biết rằng, đối với sự hiểu lầm gây tổn thương người khác, một lời xin lỗi đơn giản không giải quyết được vấn đề."
Lục Lệ Đình cố gắng bảo vệ Thẩm Vi Vi nhưng lời vừa đến miệng, anh ta như được thức tỉnh nghĩ tới điều gì nên hơi ngừng lại.
"Ông nội, cháu no rồi, ông ăn từ từ nhé."
Ông cụ Lục gật đầu.
Lục Lệ Hành đứng dậy rời đi.
Lục Lệ Đình biết chắc chắn ông cụ Lục đã nghe thấy những gì Lục Lệ Hành nói, anh ta cố gắng bênh vực Thẩm Vi Vi: "Ông nội, Vi Vi thật sự là một cô gái tốt."
Ông cụ Lục: "Một cô gái tốt phải biết chịu trách nhiệm với những gì mình đã nói!"
Tuy ông cụ Lục đã già nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo, kiến thức rộng rãi, cũng đã gặp rất nhiều người. Sau khi điều tra rõ, ông cũng đã hiểu rõ chuyện giữa Kỷ Khinh Khinh và Thẩm Vi Vi.
Lục Lệ Đình yên lặng không nói gì, nhìn về phía Kỷ Khinh Khinh.
Kỷ Khinh Khinh nhìn anh ta, mỉm cười, rồi cũng đặt đũa xuống: "Cháu cũng ăn no rồi, ông nội cứ từ từ ăn nhé."
Lục Lệ Đình ngồi đối diện cô, làm sao cô có thể ăn cơm được.
Ông cụ Lục xua tay: "Ăn cơm xong thì nên ra ngoài tản bộ một lát đi, đi qua đi lại, đừng tích lũy đồ ăn."
"Dạ."
Lục Lệ Đình nhìn bóng lưng Kỷ Khinh Khinh, sắc mặt u ám: "Ông nội, cháu cũng..."
Ông cụ Lục nhìn chén cơm còn hơn một nửa của anh ta: "Ngồi xuống ăn cho ông, ăn đi."
"Ông nội!"
"Ngồi xuống!"
Lục Lệ Đình miễn cưỡng ngồi xuống, bưng chén lên tiếp tục ăn cơm.
Phía sau biệt thự của nhà họ Lục có một cái hồ nhân tạo, ngày thường ông cụ Lục rất thích câu cá giết thời gian ở đây. Hoàng hôn hôm nay, Kỷ Khinh Khinh đứng bên bờ hồ, gió trên hồ thổi mái tóc sau lưng của cô bay tán loạn. Trong bóng tối lờ mờ, tầm mắt chỉ thấy một bóng người mảnh mai.
Trong lòng cô luôn hơi lo lắng, dù sao Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Đình cũng có một năm làm bạn trai bạn gái của nhau, đây là sự thật. Bây giờ bọn họ còn sống chung một mái nhà, liệu Lục Lệ Hành có lo lắng một người vợ không yêu mình ngày nào đó sẽ nối lại tình xưa với em trai mình không?
Em trai và vợ mình đã từng có một đoạn tình cảm, dù bây giờ có còn tình cảm hay không thì trong lòng đàn ông vẫn sẽ có chút chán ghét chứ?
Huống chi Lục Lệ Hành là một người đàn ông có bản lĩnh và có tính chiếm hữu cao.
Người đàn ông như vậy rất khó dỗ.
Lỡ có hiểu lầm với nhau, trong lòng có cách trở, sau này sợ là không dễ dàng lắm.
Nhưng mà… Lục Lệ Hành rất thích nghe người khác gọi mình là chồng, vậy thì cô sẽ miễn cưỡng gọi chồng thêm vài lần để dỗ dành anh vậy.
Vào lúc Kỷ Khinh Khinh đang nghĩ làm sao để dỗ người đàn ông này, khóe mắt cô thoáng nhìn thấy một bóng người đang đi từ hướng biệt thự về phía mình.
Nhìn kĩ lại, ra là Lục Lệ Đình.
Kỷ Khinh Khinh khẽ nhíu mày, đã muộn rồi, Lục Lệ Đình còn tới đây làm gì?
Cô không muốn dây dưa tới anh ta, lỡ bị người khác nhìn thấy rồi đổ thêm dầu vào lửa, cho dù cô có mấy cái miệng cũng không nói lại được.
Kỷ Khinh Khinh xoay người muốn rời đi.
"Kỷ Khinh Khinh, cô đứng lại."
Kỷ Khinh Khinh không những không đứng lại mà còn đi nhanh hơn.
"Kỷ Khinh Khinh!" Lục Lệ Đình vô cùng tức giận, bước nhanh về phía trước bắt lấy cánh tay cô.
Đêm quá tối, cô không thể nhìn rõ sắc mặt của Lục Lệ Đình: "Làm gì vậy?"
"Cô muốn như thế nào mới chịu buông tha cho Vi Vi?"
Kỷ Khinh Khinh né tránh bàn tay đang nắm cô lại, tức giận nói: "Lục Lệ Đình, cậu nói chuyện có lý chút được không? Cậu muốn tôi bỏ qua cho cô ta, vì sao lúc đầu cô ta không tha cho tôi? Cô ta bắt tôi phải bồi thường cho cô ta hai mươi triệu, tôi bán tất cả gia sản của mình cũng chỉ có mười triệu, nếu như tôi không bồi thường cô ấy nổi hai mươi triệu, anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với tôi?"
Lục Lệ Đình hùng hồn nói: "Cô ấy chỉ là hiểu lầm cô mà thôi, bây giờ cô ấy bị thương ở bệnh viện, vết sẹo trên mặt sợ sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cô ấy, hai ngày trước cô ấy đã áy náy muốn cắt cổ tay tự sát, cô không thể rộng lượng bỏ qua cho cô ấy sao?"
"Hiểu lầm?" Kỷ Khinh Khinh khinh thường nhìn anh ta: "Là do cô ấy tự nói, cô ấy sẵn sàng gánh vác hết tất cả trách nhiệm, cô ta còn chưa đến tìm tôi, cậu và Cô Thiếu Ngu đã thay mặt cô ta tới đây làm gì?"
"Cô Thiếu Ngu?"
Lục Lệ Đình kinh ngạc, vẻ mặt mờ mịt, rõ ràng anh ta không hề biết chuyện này.
"Đúng vậy đúng vậy, không phải Cô Thiếu Ngu vừa nhìn đã yêu cô ta sao? Thẩm Vi Vi gặp chuyện lớn như vậy, dĩ nhiên anh ta phải ra mặt thay cô ta, đừng nói cậu không biết chuyện này, bớt giả bộ đi."
Nếu Thẩm Vi Vi ngây thơ và không coi trọng tiền bạc, vì sao trong tiểu thuyết cô ta lại dây dưa không rõ với những người đàn ông vừa có tiền vừa có quyền? Đây không phải là loại bạch liên hoa ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thực sao?
"Hơn nữa, việc cô ấy tự sát bằng cách cắt cổ tay có liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ có thể nói là thật đáng tiếc, nhưng cậu cũng không cần dùng chuyện này khuyên tôi rộng lượng. Tôi bị Thẩm Vi Vi ép suýt chút nữa phải bán thân, cậu có thương hại tôi không?"
Lục Lệ Đình sâu thẳm nhìn cô, nhìn cô như thể anh ta không hề quen biết cô.
Thật lâu sau, anh ta mới nói một câu: "Kỷ Khinh Khinh, cô thật sự thay đổi rồi."
Hả?
"Trước đây cô không phải người như vậy. Tuy rằng cô rất yêu tiền, nhưng lại rất tốt bụng và bao dung, cô sẽ không hẹp hòi như vậy. Giới giải trí thực sự khiến cô ..."
"Xin lỗi, tôi không thay đổi, tôi vẫn luôn như vậy," Kỷ Khinh Khinh cắt ngang tưởng tượng của anh: "Tôi yêu tiền, anh trai của cậu giàu có, cho nên tôi cưới anh trai của cậu vì tiền. Còn cậu yêu Thẩm Vi Vi không yêu tiền, cậu không có tiền, cô ấy vẫn muốn ở bên cậu, tình yêu cao quý trong sáng của hai người thật khiến tôi hâm mộ, hai người quả thật là trời sinh một cặp, tôi chân thành chúc cậu và Thẩm Vi Vi sống bên nhau mãi mãi."
Đừng có đi gieo họa cho người khác.
Lục Lệ Đình âm trầm nhìn cô: "Kỷ Khinh Khinh! Cô hối hận rồi sao? Cô hâm mộ cô ấy nên không chịu bỏ qua cho cô ấy dù gặp phiền phức như vậy?"
Kỷ Khinh Khinh xanh mặt sửng sốt nhìn Lục Lệ Đình: "Lục Lệ Đình, cậu nghĩ gì vậy, tôi hối hận? Tôi điên rồi à? Anh trai của cậu đẹp trai hơn cậu, anh trai của cậu cũng có tiền hơn cậu, mắt tôi mù hay là não tôi bị ngập nước mới hối hận."
Lục Lệ Đình nghiến răng: "Đúng vậy, anh trai tôi đẹp trai hơn tôi rất nhiều, cũng có tiền hơn tôi, nhưng cô nghĩ cô có thể ở bên anh trai của tôi bao lâu? Anh ấy thích cô sao? Hôn nhân không tình cảm có thể duy trì được bao lâu?
"Anh ấy không thích tôi cũng không sao, anh ấy chết, tôi sẽ thủ tiết cho anh ấy. Nếu anh ấy muốn ly hôn, tôi sẽ lấy danh nghĩa là vợ cũ của anh ấy thừa hưởng một phần tài sản, thứ tôi yêu là tiền của anh ấy, thứ có thể cung cấp cho tôi một cuộc sống tươi đẹp, không liên quan gì đến anh ấy! Nếu không cậu nghĩ sao tôi lại lấy anh ấy? Tôi quen anh ấy còn chưa được ba ngày, không phải vì anh ấy giàu sao?"
Lục Lệ Đình bị lời lẽ chính đáng của Kỷ Khinh Khinh làm cho sững sờ, mất một lúc lâu mới nói một câu ác độc: "Được lắm, Kỷ Khinh Khinh, nhớ kỹ những lời cô nói hôm nay! Đừng hối hận!"
"Tôi nhớ, tôi sẽ nhớ cả đời! Ai hối hận người nấy không bằng thằng trẻ ranh!"
Lục Lệ Đình tức giận run người, hung ác trừng mắt nhìn Kỷ Khinh Khinh rồi tức giận bỏ đi.
Kỷ Khinh Khinh thực sự cảm thấy Lục Lệ Đình có bệnh.
Bệnh kiêu ngạo.
Trừ việc anh ta họ Lục, còn coi thường việc cô yêu tiền như mạng.
Tiền thì sao? Nhiều tiền là được!
Thật là người đầy đủ thì không biết đói.
Không có tiền rất khổ đấy.
Kiếp trước, cô đã chịu rất nhiều cảnh không có tiền nên đời này cô không muốn thử lại cảm giác không có tiền nữa.
Đời này cô phải nếm trải cảm giác có tiền.
Đi bộ một hồi bên hồ, Kỷ Khinh Khinh cảm thấy mình đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Gió thổi khiến cô rùng mình, như cảm nhận được gì đó, cô quay đầu, đèn trên căn phòng lầu ba sáng trưng, rèm cửa bị gió thổi tung lên, nhưng không có gì cả.
Lúc cô lên lầu trở về phòng thì thấy Lục đang ngồi ở bàn làm việc, anh nhìn cô một lúc.
Kỷ Khinh Khinh nhìn cửa sổ sát đất trong phòng, rèm cửa bị gió thổi tung lên, bỗng dưng có chút chột dạ.
"Nói chuyện thế nào rồi?"
Trong lòng Kỷ Khinh Khinh lộp bộp một tiếng, xong rồi, quả thật đã nhìn thấy.
Bề ngoài Kỷ Khinh Khinh rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã rất rối.
Dù cô và Lục Lệ Hành không có tình cảm, bị ép buộc phải thành đôi, nhưng vừa rồi cô và Lục Lệ Đình ở bên hồ... Nếu Lục Lệ Hành nghe hết thì tốt, nhiều nhất anh cũng chỉ nghĩ cô ham hư vinh, còn nếu không nghe thì... hơn nửa đêm, vợ mình và cậu em chồng còn hẹn hò với nhau sao?
Kỷ Khinh Khinh lắc lắc đầu: "Không ổn, anh ta muốn tôi bỏ qua cho Thẩm Vi Vi."
Lục nhướng mày: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi mắng anh ta vài câu rồi trở về."
Lục nheo mắt nhìn cô: "Vậy sao tôi nghe nói cô muốn ly hôn với tôi, muốn chia tài sản? Cô muốn tiền của tôi?"
Kỷ Khinh Khinh sửng sốt, âm thầm thắc mắc cái tên tổ tông này sao lại nghe được những lời đó? Mà còn chỉ nghe được một nửa?
Lục Lệ Hành nhìn cô do dự không nói, lạnh lùng nói: "Tôi nói cho cô biết, tiền của tôi không liên quan gì tới cô, cô sẽ không lấy được một xu!"
Kỷ Khinh Khinh bĩu môi, có cái gì ghê gớm chứ, cô cũng có tiền được chứ?
Sau khi chuyển kiếp cô không chỉ giải quyết một đống hỗn độn của nguyên chủ mà còn có gia sản mười triệu, bây giờ cô đã là triệu phú, nếu ly hôn thì còn cần quan tâm đến số tiền của Lục Lệ Hành sao?
..."Cảnh báo tử vong, làm ơn đưa thẻ tín dụng không giới hạn cho vợ Kỷ Khinh Khinh, trong vòng hai mươi bốn giờ sử dụng năm trăm ngàn! Nhiệm vụ thất bại trừ mười điểm sinh mệnh."
Lục Lệ Hành nghiến răng nghiến lợi: "Lần sau mày phát nhiệm vụ có thể sớm một chút không, nhanh hơn một chút, một chút thôi là được rồi!"
Hệ thống im lặng như chết.
Lục Lệ Hành không nhận được phản hồi từ hệ thống đành đứng dậy, trầm mặt lấy thẻ tín dụng từ trong ví ra đưa cho Kỷ Khinh Khinh.
Kỷ Khinh Khinh nhìn tấm thẻ Lục đưa: "Làm gì?"
"Cầm đi."
Kỷ Khinh Khinh nhận lấy rồi nhìn vào thẻ tín dụng.
"Thẻ không giới hạn, cô muốn dùng bao nhiêu thì dùng."
Kỷ Khinh Khinh xụ mặt xuống, ném thẻ vào ngực anh: "Không cần, không phải anh vừa nói tiền của anh là của anh, không liên quan gì với tôi sao? Với lại, tôi cũng có tiền, tôi cũng có thể kiếm tiền, tôi không muốn."
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Lệ Hành: Ly hôn? Ly hôn là điều không thể! Cả đời này không được ly hôn, tôi đã mua mộ cho cả hai người, chết cũng phải ngủ chung, không ly hôn, đánh chết cũng không ly hôn!