Sau một hồi rối loạn, Lục Lệ Hành được đưa đến bệnh viện gần nhất để điều trị, kết quả kiểm tra đúng như những gì Kỷ Khinh Khinh đã đoán trước, bị sốt là do nhiễm trùng vết thương, lời bác sĩ nói làm người ta rất hốt hoảng, nếu đưa tới muộn một chút thì sợ là đã sốt đến mức thành kẻ ngốc luôn.
Kỷ Khinh Khinh không hề hoảng hốt, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm, tỏ ra tin tưởng tuyệt đối vào bác sĩ.
Đến 2 giờ chiều, cuối cùng Lục Lệ Hành cũng được đẩy vào phòng bệnh truyền nước, sau khi y tá dặn dò những điều cần lưu ý xong thì rời đi.
Đạo diễn Vương cũng tới cùng Kỷ Khinh Khinh, dù sao Lục Lệ Hành cũng bị bệnh trong chương trình của ông ta, là đạo diễn, ông ta không thể không đến xem.
"Cô Kỷ, tôi thực sự xin lỗi, việc Tổng giám đốc Lục bị bệnh tôi không tránh khỏi có chút trách nhiệm."
Kỷ Khinh Khinh thắc mắc: "Đạo diễn Vương, chuyện này liên quan gì đến ông?"
"Tối hôm qua, tổng giám đốc Lục đột nhiên liên lạc với tôi và yêu cầu tôi chuẩn bị một vài thứ cho cậu ta, mấy thứ như pháo sáng thần tiên và bóng đèn nhỏ gì đó, sau đó cậu ta còn hỏi tôi vỏ sò to cỡ lòng bàn tay có ở đâu, tôi đã nói nó ở dưới đá ngầm ở biển, tổng giám đốc Lục không nói lời nào xắn tay áo xuống biển, tôi không cản lại được."
Đạo diễn Vương thở dài nói: "Chiếc vỏ sò này đâu có cần phải tự đi xuống biển đâu, ở khách sạn luôn có sẵn ấy, nhưng Tổng giám đốc Lục không chịu nghe tôi khuyên mà cứ tự đi xuống chỗ đá ngầm lần mò, tôi còn không biết tay cậu ta bị thương, nếu tôi mà biết tôi chắc chắn sẽ khuyên cậu ta, không cho cậu ta ngâm trong nước biển lâu như vậy, nước biển bẩn như vậy làm sao không bị nhiễm trùng cho được chứ?"
"Với lại, mấy cái bóng đèn nhỏ trên bãi biển, lúc tôi mượn khách sạn, mớ dây điện rối bời chất thành đống, tổng giám đốc Lục cũng không cho chúng tôi giúp, tự cậu ta phân loại bóng đèn ra rồi đặt trên bãi biển, vừa chịu gió biển thổi vừa ngâm nước biển lâu như vậy, dù thân thể làm bằng sắt đá cũng không chịu nổi."
Kỷ Khinh Khinh nhìn Lục Lệ Hành nằm trên giường bệnh, ngây người một lúc, sau đó nhớ tới chuyện tối hôm qua, cười nói: "Đạo diễn Vương, chuyện này làm sao có thể đổ lỗi cho ông được? Tất cả những gì Lục Lệ Hành làm đều là ý nghĩ chủ quan của anh ấy, không liên quan gì đến ông hết. À đúng rồi, tôi nhớ hình như hôm nay chương trình kết thúc phải không? Ekip chương trình có rất nhiều việc, tình hình của Lệ Hành cũng đã ổn định, ông không cần phải ở đây với tôi đâu, ông cứ tiếp tục làm việc đi."
"Vậy tôi đi trước, tổng giám đốc Lục tỉnh lại thì gọi tôi nhé?"
"Được, không sao."
Sau đó đạo diễn Vương rời đi.
Trong phòng bệnh trống trải chỉ còn lại hai người.
Kỷ Khinh Khinh ngồi xuống bên cạnh Lục Lệ Hành, nhìn bàn tay bị băng bó nhiều lớp như móng heo của anh, cô bỗng nở nụ cười: "Đồ móng heo lớn. Anh nói đi, thể hiện cái gì không biết, giờ thì hay rồi, bệnh luôn kìa? Cả ngày nghĩ đến công việc, nếu em không dắt anh tới đây, chắc anh sẽ sốt đến mức biến thành tên ngốc luôn ấy."
"Nhưng anh đừng lo, em không phải là người vô trách nhiệm. Dù cho anh có trở nên ngốc nghếch thì em cũng sẽ chăm sóc anh cả đời. Dù gì thì anh cũng vì em nên mới trở thành kẻ ngốc."
Người trên giường không động đậy.
Kỷ Khinh Khinh thở dài: "Cũng đã ngủ với nhau lâu như vậy rồi, sắp thành vợ chồng già rồi, lần sau đừng làm những chuyện như này nữa, xem thử xem có ngốc không chứ?"
Trong phòng chỉ có tiếng máy móc hoạt động, sau đó tiếng chuông điện thoại vang lên, Kỷ Khinh Khinh đứng dậy đi đến bên cửa sổ nghe điện thoại.
Ông cụ Lục gọi điện tới hỏi thăm, vừa bắt máy đã nghe ông cụ hỏi: "Khi nào cháu và Lệ Hành về đây?"
Kỷ Khinh Khinh nhìn Lục Lệ Hành đang bất tỉnh trên giường bệnh, nhỏ giọng giải thích: "Ông nội, con xin lỗi ạ, hoàn cảnh khách sạn ở đây rất tốt, con và Lệ Hành định ở lại thêm hai ngày nữa ạ."
Ông cụ Lục mỉm cười đồng ý: "Được rồi! Ở thêm hai ngày, tiện thể thư giãn một chút."
Hai người nói chuyện phiếm vài câu sau đó Kỷ Khinh Khinh cúp điện thoại.
Tốt hơn hết là giấu chuyện này với ông cụ Lục trước.
Sau đó cô quay trở lại giường, nắm lấy nửa ngón tay quấn băng gạc bị dư ra của Lục Lệ Hành, nhìn chằm chằm Lục Lệ Hành một lúc lâu rồi thì thào: "Anh phải mau khỏe lại ..."
Giọng nói hơi nghẹn ngào bỗng im bặt.
...
Khi Lục Lệ Hành tỉnh dậy thì mặt trời đã lặn, căn phòng trống trải lờ tối tăm. Đầu óc anh nặng nề không tỉnh táo, khoảnh khắc vừa tỉnh lại, một cảm giác chóng mặt khó chịu bao trùm lấy anh.
Bệnh tật ập đến như núi sập, đã lâu rồi Lục Lệ Hành không có cảm giác cơ thể suy nhược như vậy.
Từ từ nhắm mắt lại và nghỉ ngơi một lúc, sau khi làm quen với cảm giác khó trên khắp các bộ phận cơ thể, anh lại mở mắt ra.
Bây giờ mình đang ở bệnh viện sao?
Trừ vụ tai nạn xe hơi lần trước, đây có lẽ là lần duy nhất Lục Lệ Hành nhập viện với tư cách một bệnh nhân.
Bàn tay bị thương được ai đó nắm lấy, Kỷ Khinh Khinh đã ghé vào mép giuòng ngủ thiếp đi, anh từ từ rút ngón tay ra khỏi lòng bàn tay Kỷ Khinh Khinh, vén những lọn tóc che khuôn mặt của cô, khóe miệng khô nứt cười cười.
Thấy Kỷ Khinh Khinh mặc ít quần áo, Lục Lệ Hành muốn xuống giường lấy chăn mỏng đặt ở một bên ghế sô pha, nhưng chắc vì chưa ăn gì mười mấy tiếng, cơn sốt lại hút cạn sức lực của anh, bây giờ cả người bủn rủn không có tí sức lực nào, anh định đứng dậy lại không cẩn thận phát ra tiếng động đánh thức Kỷ Khinh Khinh đang ngủ ở bên cạnh.
Cô vừa mới tỉnh lại nên không để ý chừng mực, tay Kỷ Khinh Khinh vừa nhấc lên đã đụng phải vết thương trên lòng bàn tay Lục Lệ Hành.
“Á... Nhẹ chút.” Giọng Lục Lệ Hành vừa trầm vừa khàn, cổ họng khô khốc.
Kỷ Khinh Khinh ngạc nhiên nhìn anh, đặt tay lên trán anh rồi đặt lên trán mình so sánh, thấy còn hơi nóng thì hỏi: "Khó chịu ở chỗ nào?"
"Rót giúp anh một cốc nước."
Kỷ Khinh Khinh ấn nút gọi trên đầu giường, sau đó quay sang rót nước cho Lục Lệ Hành, vừa quay người đã thấy Lục Lệ Hành ngồi dậy dựa vào đầu giường, sắc mặt hơi tái nhợt.
Một tay đang truyền dịch, tay còn lại đang băng bó, Kỷ Khinh Khinh đưa cốc nước lên miệng anh, cẩn thận đút cho Lục Lệ Hành.
Vừa uống nước xong, bác sĩ bước vào kiểm tra tình trạng cơ thể của Lục Lệ Hành rồi kết luận đã hạ sốt, không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Kỷ Khinh Khinh thở phào nhẹ nhõm.
"Mấy giờ rồi? Anh đã ngủ bao lâu rồi?"
"Bảy giờ, anh ngủ gần mười tiếng."
"Em không nói chuyện của anh cho ông nội chứ?"
"Không." Kỷ Khinh Khinh lẩm bẩm: "Ông nội gọi điện hỏi chúng ta tối nay có về nhà không. Em đã nói chúng ta sẽ ở khách sạn hai ngày nữa, ông nội đã đồng ý rồi."
Lục Lệ Hành gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Kỷ Khinh Khinh biết Lục Lệ Hành không muốn làm cho ông cụ Lục nhọc lòng lo lắng, hơn nữa cũng không phải là bệnh nặng gì, có thể giấu được thì giấu.
"Chuyện của công ty ..."
"Anh còn nói chuyện công ty?" Kỷ Khinh Khinh cau mày, trên mặt hiện lên lo lắng và không vui: "Bác sĩ đã nói, nếu đưa anh tới trễ thêm chút nữa thì anh sẽ bị sốt biến thành kẻ ngốc luôn rồi anh biết không? Cả ngày cứ công việc, thậm chí cả mạng sống cũng không cần."
Nói xong cô lại nghiêm túc nói: "Em không quan tâm việc công ty của anh quan trọng như thế nào, nhưng trong thời gian nằm viện anh không được phép đụng vào máy tính và điện thoại di động, việc của công ty anh cứ giao cho người khác làm."
Đối mặt với sự "bắt nạt nhẹ nhàng" của Kỷ Khinh Khinh, Lục Lệ Hành mỉm cười: "Những gì em nói nãy giờ giống hệt ông nội. Được rồi, ít nhất để anh bàn giao cho người trong công ty đã."
Lúc này Kỷ Khinh Khinh mới đưa điện thoại cho anh, cũng dặn không được quá mười phút.
Lục Lệ Hành ngắn gọn bàn giao việc của công ty, đưa điện thoại cho Kỷ Khinh Khinh trước thời gian cô nhắc nhở.
Như vậy mới đúng.
Kỷ Khinh Khinh hài lòng gật đầu.
"Giúp anh rót thêm một cốc nước nữa."
Kỷ Khinh Khinh đứng dậy rót nước tự tay đút cho anh.
Ngày thường Lục Lệ Hành vẫn rất ổn, tự kỷ luật, một mình tự làm việc, nhưng một khi nhập viện, anh lại rất phiền người khác.
Nhưng nể tình Lục Lệ Hành suýt bị sốt thành người ngốc, Kỷ Khinh Khinh chỉ có thể nhịn.
Một bàn tay bị thương, tay còn lại truyền dịch không cử động được, làm việc gì cũng không tiện, muốn đi đâu càng bất tiện, việc bưng trà, rót nước, cho ăn chỉ là chuyện nhỏ, nóng đến đau đầu, chân tay đau nhức, vừa bị bệnh, cả cơ thể anh chỗ nào cũng khó chịu.
Kỷ Khinh Khinh xắn tay áo anh, xoa bóp trái phải, truyền nước xong, Lục Lệ Hành được rảnh một tay, muốn bước xuống giường.
"Ngủ mười giờ, mệt mỏi."
Kỷ Khinh Khinh không biết làm sao, đành phải cho anh xuống giường.
Nhưng ông nội này vừa bước xuống đã bảo chóng mặt, chân mềm nhũn không đứng thẳng được, Kỷ Khinh Khinh vội bước tới đỡ anh.
Cô thấp hơn anh cả một cái đầu, một tay vòng qua sau lưng Lục Lệ Hành ôm eo anh, tay kia nắm lấy tay anh, không biết còn tưởng cô đang giúp đỡ một bệnh nhân liệt nửa người đang trong quá trình phục hồi chức năng.
Đây là lầu của phòng bệnh VIP, ít người lại yên tĩnh, Kỷ Khinh Khinh đỡ Lục Lệ Hành đi trong hành lang, cuối hành lang có một ban công cực lớn.
Lục Lệ Hành nghiêng người, hơn nửa người đè trên người của Kỷ Khinh Khinh, ngửi thấy mùi tươi mát và ngọt ngào.
Tất nhiên anh không có dồn hết sức lực lên người cô, kề sát cô nhíu mày nói đau lưng.
Bàn tay Kỷ Khinh Khinh đặt ở ngang hông anh nhẹ nhàng xoa bóp: "Có đỡ hơn tí nào không?"
Bàn tay mềm mềm, sức lực nắn bóp vừa phải, rất thoải mái.
"Tốt hơn một chút."
Kỷ Khinh Khinh tiếp tục xoa eo cho anh.
Bên kia hành lang truyền đến tiếng động, một lúc lâu sau có tiếng bước chân, hai người nhìn lại thì phát hiện Trần Thư Diệc và Lâm Trăn đang đi tới.
Hai người họ đi theo Lục Lệ Hành và Kỷ Khinh Khinh đến bệnh viện, sau khi tình trạng của Lục Lệ Hành ổn định, hai người trở lại khách sạn, lúc này họ vừa quay lại.
Kỷ Khinh Khinh hơi ngại, chủ yếu là do chặng đường đi tới đi lui rất xa, rất phiền phức.
"Việc này..." Lâm Trăn và Trần Thư Diệc cùng liếc nhìn nhau, thắc mắc: "Vết thương bị nhiễm trùng gây sốt, nửa người dưới bị liệt dẫn đến liệt nửa người sao?"
Hai người bọn họ kẻ xướng người họa: "Có vẻ như rất nghiêm trọng."
"..." Kỷ Khinh Khinh giải thích: "Bác sĩ nói đã hạ sốt, không có gì nghiêm trọng, hết sốt có thể xuất viện."
"Vậy hai người ... ban đêm lạnh như vậy, không được nghỉ ngơi cho khỏe ra đây làm gì?"
"Anh ấy ngủ hơn mười tiếng rồi, tôi dìu anh ấy xuống đi dạo một vòng."
"Cô có thể đỡ nổi không? Để tôi giúp cô." Trần Thư Diệc xung phong nhận việc, đẩy Kỷ Khinh Khinh ra rồi đỡ lấy Lục Lệ Hành.
Trần Thư Diệc cũng là đàn ông, thô lỗ đưa tay đỡ Lục Lệ Hành, lấy tư cách là một người đàn ông "đỡ" Lục Lệ Hành.
"Anh cẩn thận chút, cơ thể anh ấy vẫn chưa hồi phục, đừng có đụng vào tay anh ấy." Kỷ Khinh Khinh đứng bên cạnh lo lắng lải nhải, sợ Trần Thư Diệc không có chừng mực, nắm tay anh ấy vòng qua sau lưng Lục Lệ Hành, đặt lên eo bên phải: "Anh ấy bị đau lưng, anh giúp anh ấy xoa bóp vài cái đi."
Ánh mắt Trần Thư Diệc một lời khó nói hết nhìn Lục Lệ Hành, tay ở bên eo Lục Lệ Hành nhéo một cái: "Sức lực này có được không?"
Hai người thân mật không khoảng cách, kề sát vào nhau.
Lục Lệ Hành không cảm xúc nhìn anh ấy: "Được."
Lăm Trăn mỉm cười nói với Kỷ Khinh Khinh: "Khinh Khinh, em đã chăm sóc Lục Lệ Hành lâu như vậy rồi, về phòng nghỉ ngơi một chút đi, nơi này cứ giao cho Thư Diệc, chị có chuyện muốn nói với em."
"Được ạ."
Hai người mỉm cười trở về phòng,
Khoảnh khắc cánh cửa phòng bệnh đóng lại, bệnh nhân liệt nửa người đã thành công trong việc phục hồi, lập tức khỏe lại, anh thờ ơ đẩy người đã giúp anh thành công giúp anh khỏe lại là Trần Thư Diệc ra, cả người như muốn nói: Đừng lại gần ông đây.