Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ (Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ) - Chương 19

Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ (Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ) Chương 19
Lục Lệ Hành quay về công ty làm việc đúng là việc rất đáng ngạc nhiên, cả công ty ngoại trừ mấy cổ đông cấp cao biết chuyện này ra thì không có ai biết hôm nay anh đến công ty cả.

Dù sao thì một người bị tai nạn ô tô một tháng trước, vết thương nghiêm trọng, nghe nói lúc đưa anh lên xe cứu thương, máu đã nhuộm đỏ cáng.
Trong công ty tin đồn bay đầy trời, nói cái gì mà người đã chết rồi, chỉ là giữ bí mật không thông báo tin buồn, tránh cho lòng người trong công ty bất ổn thôi, còn nói gì mà tổng giám đốc Lục sau vụ tai nạn ô tô đó đã bị liệt rồi, nửa đời sau chỉ có thể sống trên giường hoặc xe lăn thôi.
Họ thêu dệt câu chuyện này một cách cụ thể chân thật, giống như tận mắt trông thấy vậy.
Lúc Lục Lệ Hành tới công ty, cũng là giờ cao điểm đi làm, nhân viên đi làm vội vội vàng vàng quẹt thẻ ở cửa toà cao ốc công ty, tốp năm tốp ba ra ra vào vào.
Lúc chiếc Bentley dừng ở công ty thì không có mấy ai chú ý đến nhưng sau khi Lục Lệ Hành bước từ trên xe xuống, bước chân của mọi người xung quanh rõ ràng đã chậm lại, không hẹn mà cùng nhìn Lục Lệ Hành bằng ánh mắt ngạc nhiên, vẻ mặt người nào người nấy y như gặp phải ma vậy.
“Tổng… tổng… tổng… tổng giám đốc Lục.”
“Tổng giám đốc Lục? Đừng đùa tôi chứ, chẳng phải anh ấy chết rồi sao?”
“Đừng có ăn nói linh tinh, chỉ là tổng giám đốc Lục bị thương nặng thôi.”
“Tổng giám đốc Lục thật kìa, mọi người nhìn đi.”
“Trời ơi… chào Tổng giám đốc Lục.”
“Chào buổi sáng Tổng giám đốc Lục.”

……
Lục Lệ Hành bình tĩnh, anh làm như không nhìn thấy những ánh mắt kinh ngạc tìm tòi từ xung quanh, đôi mắt đen láy sắc bén như mũi tên nhìn thẳng về phía trước, gật đầu tỏ ý với đám nhân viên chào hỏi anh ở bên.
Tần Thiệu đang đợi anh trước quầy lễ tân, vừa trông thấy anh đã vội bước tới nghênh đón: “Tổng giám đốc Lục, tài liệu anh bảo tôi chuẩn bị tôi đã đặt trên bàn làm việc của anh rồi, ngoài ra tôi cũng thông báo họp với các trưởng bộ phận, cuộc họp sẽ bắt đầu lúc mười giờ.
Từ nhỏ Tần Thiệu đã được ông cụ Lục bồi dưỡng, cậu ta được ông cụ Lục đánh giá rất cao, những năm nay không chỉ làm việc cho ông cụ Lục mà còn làm việc cho cả Lục Lệ Hành nữa, đó là một người khiến người khác rất yên tâm.
Lục Lệ Hành gật đầu.
Thang máy tới, tất cả nhân viên đứng nép sang một bên, đợi Lục Lệ Hành vào trước, thang máy đóng cửa lại, Tần Thiệu đưa tay ấn nút tầng 22 rồi nói với anh lịch trình ngày hôm nay.

Lục Lệ Hành là một kẻ cuồng công việc, trước nay cường độ làm việc vô cùng cao, sắp xếp mỗi phút đều nằm trong tính toán, trừ công việc ra thì mọi việc khác với anh chỉ là lãng phí thời gian của mình thôi.

Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, Lục Lệ Hành bước ra khỏi thang máy, đám nhân viên đang uống nước, dặm phấn son không ai kịp phản ứng, chỉ đành im lặng như tờ mở to mắt nhìn anh đi qua.
Đợi Lục Lệ Hành đi qua, lúc này mọi người mới bùng nổ, túm năm tụm ba lại với nhau thì thầm to nhỏ.
“Chưa chết! Tổng giám đốc Lục chưa chết thật à!”
“Tôi đã nói tổng giám đốc Lục chưa chết từ lâu rồi mà mọi người cứ khăng khăng không tin cơ.”
“Cô không nói tổng giám đốc Lục chết nhưng lại bảo anh ấy bị liệt rồi, nhìn dáng vẻ của anh ấy đi, có chỗ nào liệt chứ?”
“Mấy người thua hết rồi, giao tiền đi.”


Lục Lệ Hành đẩy cửa văn phòng của mình ra, có thể nói văn phòng của anh là nơi rộng rãi, sáng sủa nhất cả tòa nhà này, tuy tầng 22 không phải tầng cao nhất nhưng đứng bên cửa sổ cũng có thể quan sát được quang cảnh toàn thành phố.
Lục Lệ Hành quen đường quen nẻo đi đến bàn làm việc của mình, anh mở máy tính nhập mật mã, nhìn đống tài liệu lớn để cạnh tay mình, anh lật hai trang rồi nói với Tần Thiệu: “Không còn chuyện gì nữa thì cậu ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Tần Thiệu rời đi rồi tiện tay đóng cửa lại.
Lục Lệ Hành vùi đầu vào đống tài liệu, anh bắt đầu xử lý từng cái từng cái một.
Xử lý tài liệu đến 09h50 thì trợ lý tới gõ cửa nói với anh các trưởng phòng đang chờ anh ở phòng họp. Lục Lệ Hành đọc xong tập tài liệu cuối cùng là lúc 09h55, bấy giờ anh mới rời văn phòng đi đến phòng họp. Đúng 10 giờ, chuẩn xác mở cửa lớn phòng họp ra.
Cuộc họp này diễn ra liên tục tới 12 giờ trưa, đang họp thì trợ lý tới gõ cửa, tạm thời dừng họp, dùng bữa trong nửa tiếng. Nửa tiếng sau, mọi người lại quay về phòng tiếp tục họp, thảo luận về các dự án chất đống lại trong một tháng này, đến tận năm giờ chiều mới thuận lợi kết thúc cuộc họp.
Họp cả một ngày, Lục Lệ Hành quay về văn phòng, vẻ mặt đượm đôi chút mệt mỏi.
Điện thoại bên tay vang lên, Lục Lệ Hành thuận tay bắt máy.
“Lệ Hành, sáng nay cháu đã đồng ý với ông tối nay về nhà sớm chút ăn cơm rồi đấy.”
Lục Lệ Hành nhìn thời gian, đã 5h20 phút, còn một tiếng nữa mới tan làm, nhưng nhìn đống tài liệu chồng chất trên bàn còn hơn một nửa chưa đọc xong, anh vô thức muốn từ chối.
“Ông nội, cháu…” Lục Lệ Hành đột nhiên ngừng lại.
Bình thường lúc làm việc anh rất nhập tâm, rất khó phân tâm làm chuyện khác hoặc là suy nghĩ tới việc khác. Hiện tại trong thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi, thần kinh căng thẳng của anh được thả lỏng, anh đột nhiên nhớ ra một việc.
Hệ thống không nhắc nhở anh hoàn thành nhiệm vụ, giá trị sinh mạng cũng không được gia tăng.
Kỷ Khinh Khinh chưa tiêu tiền sao?
Lục Lệ Hành lập tức lấy lại tinh thần.
“Ông ơi, Khinh Khinh về nhà chưa ạ.”
“Vẫn chưa, ông vừa gọi điện cho nó, chắc vẫn còn đang trên đường đấy.”
“Cháu biết rồi, tối nay cháu sẽ về sớm một chút, không còn chuyện gì khác vậy cháu tắt máy đây.”
Nói xong Lục Lệ Hành tắt máy rồi tiện thể gọi cho Kỷ Khinh Khinh luôn.
Lúc Lục Lệ Hành gọi điện thoại cho Kỷ Khinh Khinh, cô đang ở trung tâm thương mại mua sắm.

Cô rời khỏi cửa hành đồ cổ, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ mua quà cho một mình ông cụ Lục hình như còn thiếu, những ngày này dì Bùi đối xử với cô rất tốt, tuy bà không phải là người nhà họ Lục nhưng bà đã ở nhà họ Lục nhiều năm, ông cụ Lục đã sớm coi bà như người một nhà rồi, cô mua quà cho bà cũng là điều nên làm.

Sau khi mua tràng hạt, cô bảo lái xe đưa cô đến trung tâm thương mại gần đây, trong trung tâm cô chọn mãi mới được một chiếc dây chuyền ưng ý, cô thấy nó rất hợp với dì Bùi.

Một khi phụ nữ mà mua sắm thì sẽ không dừng lại được, liếc mắt thấy thời gian vẫn còn sớm, Kỷ Khinh Khinh lại đi dạo thêm vài nơi nữa, nếu đã mua quà cho ông cụ Lục và dì Bùi thì cô cũng dứt khoát mua một thứ cho Lục Lệ Hành. Có điều cô đã đi dạo một hồi lâu nhưng vẫn không biết nên mua quà gì, tuỳ ý đi dạo đến tận năm giờ, cuối cùng cô quyết định mua một chiếc thắt lưng cho Lục Lệ Hành.
Từ cửa hàng bước ra cô nhận được điện thoại của Lục Lệ Hành.
“Lấy tràng hạt chưa?”
Anh vừa mở miệng đã hỏi, hơn nữa nghe giọng điệu cũng không tốt lắm.
Chút nhiệt tình đi mua quà cho anh cũng vơi đi đôi phần.

“Lấy rồi, sao vậy?”

Lục Lệ Hành gằn từng tiếng nói: “Cô thật sự lấy rồi?”

“Đương nhiên, tôi lừa anh làm gì?”

“Dùng thẻ của ai?”
Kỷ Khinh Khinh suy nghĩ, quyết định cứ giấu chuyện này trước đã, về nhà cô sẽ nói với Lục Lệ Hành sau, cô trả phần còn lại, tràng hạt là quà hai người tặng ông nội, ông biết được chắc hẳn sẽ rất vui.
“Của anh.”
“Nói dối!”
Kỷ Khinh Khinh bất ngờ, sao Lục Lệ Hành biết được?
“Sao anh biết?”
Lục Lệ Hành cố gắng kiềm chế lắm mới không khiến mình nổi điên, anh hỏi: “Tại sao không dùng thẻ của tôi.”
Kỷ Khinh Khinh hùng hồn nói: “Thời gian này ông đã chăm sóc tôi, tôi cũng muốn mua cho ông một món quà, chẳng phải anh đã trả tiền đặt cọc tràng hạt sao? Tôi trả phần còn lại, vợ chồng chúng ta cùng mua, chẳng phải anh muốn show ân ái để ông vui sao? Ông biết được chuyện này chắc chắn sẽ rất vui đấy, có vấn đề gì không?”
“Cảnh báo tử vong, trong vòng một giờ hãy khiến Kỷ Khinh Khinh vợ ngài dùng thẻ của ngài tiêu năm trăm ngàn, nếu nhiệm vụ thất bại, ngài sẽ đột tử ở văn phòng.”
Lục Lệ Hành sững sờ: “Tôi nhớ ngày hôm qua tích luỹ được 35 giờ mà.”
Hệ thống Tiểu A tính toán cho anh.

“Chuyện là thế này, sáu giờ chiều hôm qua tôi thống kê cho cậu giá trị sinh mạng trước mắt là 35 giờ, bây giờ đã qua 24 tiếng rồi, nếu như nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành thì trừ đi 10 giá trị sinh mạng, giá trị sinh mạng trước mắt bằng 0, sinh mệnh của cậu sắp hết rồi, thế nên bây giờ chỉ còn lại một tiếng để hoàn thành nhiệm vụ này thôi.”
Lục Lệ Hành đột nhiên nắm chặt lấy điện thoại: “Kỷ Khinh Khinh, bây giờ cô cầm lấy thẻ của tôi đi mua một món quà trên năm trăm đi, tôi muốn tặng cho dì Bùi.”
Kỷ Khinh Khinh đắc ý nói: “Không cần đâu, tôi đã mua dây chuyền cho dì ấy rồi, tôi thấy rất hợp dì ấy.”
Lục Lệ Hành hít một hơi thật sâu: “Vậy cô gọi mười tiếng chồng ơi cho tôi nghe đi.”

“Kỷ Khinh Khinh: “…”

Bụp.

Tắt máy rồi.
Lục Lệ Hành ngây ngốc nhìn màn hình tối đen ba giấy rồi đột nhiên đứng dậy, cầm lấy áo khoá đi ra ngoài.

Trợ lý cầm lấy tài liệu đến xin chữ ký của anh, Lục Lệ Hành dứt khoát nói: “Tan làm rồi.”

“Nhưng mà tổng giám đốc Lục, tài liệu này rất quan trọng.” Hơn nữa bây giờ cũng chưa đến giờ tan làm mà.

Đương nhiên, câu sau trợ lý không dám nói ra.
Lục Lệ Hành cầm lấy điện thoại rồi sải bước nhanh ra ngoài, ánh mắt như có lửa: “Ngày mai tính sau.”
Nói xong anh tiếp tục gọi điện thoại cho Kỷ Khinh Khinh, gọi mãi cô mới bắt máy.

Kỷ Khinh Khinh mất kiên nhẫn, không muốn nghe chút nào, không chấp việc tên khốn này hơi tý lại bảo cô gọi anh là chồng ơi, nhưng vấn đề là bây giờ cô đang ở bên ngoài được không?

“Anh Lục, còn chuyện gì nữa.”

“Cô ở đâu?”
“Làm gì.”

Lục Lệ Hành gằn từng tiếng: “Có, việc.”
“Anh hung dữ thế làm gì?” Kỷ Khinh Khinh nói thầm rồi vẫn nói tên trung tâm thương mại gần nhất cho anh.

“Đợi ở đó, tôi đến ngay.”

Lục Lệ Hành vừa bước khỏi cửa văn phòng thì gặp mấy nhân viên: “Tổng giám đốc Lục, giám đốc tài vụ bảo tôi đến hỏi sếp, ngày mai…”

“Chuyện ngày mai để ngày mai nói.”

“Tổng giám đốc Lục, hợp đồng này…”
“Để đây trước đã.”

Lục Lệ Hành không ngoảnh đầu lại mà bước vào thang máy, để lại một đám ngơ ngác nhìn nhau.

Đây là việc gì thế này.

Kẻ cuồng công việc thường ngày mà cũng có ngày về sớm ư?

Lục Lệ Hành xuống tầng, lái xe đến trung tâm thương mại Kỷ Khinh Khinh nói.

Bây giờ là giờ cao điểm tan tầm, tình hình giao thông ùn tắc, anh chuyển làn đuờng vài lần, đi rồi dừng dừng rồi đi, khó khăn lắm mới tới được trung tâm thương mại Kỷ Khinh Khinh nói, đã là 40 phút sau.

Vừa xuống xe Lục lệ Hành đã gọi ngay cho Kỷ Khinh Khinh: “Cô đang ở đâu?”
“Đợi anh lâu quá nên tôi lại vào trung tâm thương mại thử quần áo rồi.” Kỷ Khinh Khinh nói tên cửa hiệu cho anh.
Lục Lệ Hành cắn chặt răng, kiềm chế đi về phía cửa hàng kia.

Đây là cửa hiệu số một quốc tế, bên trong có không ít đồ mới, giờ này trong cửa hàng vốn không có mấy người. Lúc trước Kỷ Khinh Khinh cũng không nỡ vào, hôm nay cô cũng không định mua đồ, chỉ tuỳ ý dạo chơi thôi. Giá tiền ở đây đều là bốn, năm, thậm chí sáu con số, tuy hiện giờ cô là người có cả trăm tỷ nhưng nó cũng khiến cô chùn bước.
“Thời gian còn lại mười phút.”

Kỷ Khinh Khinh vừa xoay người thì đã trông thấy anh, cô cười nói: “Anh tới rồi à, tìm tôi có chuyện gì không?”

Lục Lệ Hành hít sâu một hơi: “Cô thích chiếc váy nào?”

Kỷ Khinh Khinh nhìn giá, sáu con số đó.

Cô lắc đầu thật mạnh: “Không thích.”

Lục Lệ Hành miễn cưỡng nở nụ cười ôn hoà: “Thích gì thì mua đi, tôi tặng cô, cứ coi như là… quà tân hôn của chúng ta đi.”

Kỷ khinh Khinh nghi ngờ nhìn anh: “Quà tân hôn? Anh tặng tôi?”
Lục Lệ Hành lớn tiếng nói: “Đồ ở đây cô tuỳ ý chọn.”
Nghĩ tới mình cũng tặng thắt lưng cho Lục Lệ Hành, quà cáp phải có qua có lại, vậy nên cô lấy một bộ quần áo của Lục Lệ Hành cũng không có gì nhỉ.
Những bộ quần áo trước mắt này đẹp thì đẹp đấy nhưng mà đắt quá, còn thắt lưng cô mua cũng không đắt lắm.

Thế là cô chọn đi chọn lại ở trong cửa hàng, chọn cái này lựa cái kia, Lục Lệ Hành đi theo phía sau cô.

Anh chưa từng đi mua sắm với phụ nữ bao giờ cả, quần áo và vật dụng trên người anh đều do dì Bùi chuẩn bị, nhìn Kỷ Khinh Khinh, thật không thể tin nổi, phụ nữ đi mua sắm sao mà lề mề thế.

Một bộ quần áo, nhìn cổ áo, nhìn cổ tay, nhìn bên trong, nhìn độ dài, nhìn màu sắc, nhìn kiểu dáng, nhìn một hồi sau đó lắc đầu cuối cùng treo lại lên mắc.

Tiếp đó, Lục Lệ Hành mở to mắt nhìn Kỷ Khinh Khinh đi từ khu quần áo giá sáu con số tới khu khăn lụa.

“…”

Không mua?

Không mua còn nhìn lâu như thế?

Lục Lệ Hành cảm thấy đầu mình đau âm ỉ.

“… Cô thích khăn lụa à?”
Kỷ Khinh Khinh chọn một hồi ở khu khăn lụa mới vừa ý lấy ra một cái có hoa văn kinh điển: “Phải đấy, tôi thích, lấy cái này đi.”

Vậy mà Lục Lệ Hành lại nhìn cô lựa chọn một chiếc khăn lụa giá bốn con số: “… Cô còn thích cái nào nữa không? Lấy thêm vài cái nữa đi.”

Kỷ Khinh Khinh lại chọn một lúc nữa, dưới ánh mắt cổ vũ và kiên trì của Lục Lệ Hành cô lại chọn được một chiếc váy kiểu dáng không quá mới, hai cái áo khoác và một chiếc túi kiểu cũ.

Cô cũng không lấy thứ gì quá đắt đỏ, chỉ cố gắng chọn đồ giá cả phù hợp, tránh cho lúc sau lại khiến cô xấu hổ.

“Năm phút cuối cùng.”

Lục Lệ Hành nhìn mấy bộ quần áo lẻ tẻ kia, trong đầu tính nhanh giá của chúng, “Không mua nữa sao?”
“Không mua nữa, thế này đủ rồi.” Kỷ Khinh Khinh thấy hơi ngại, cô đoán mấy thứ này cộng lại cũng vượt quá sáu con số rồi, thắt lưng cô mua cho Lục Lệ Hành cũng chỉ có năm con số, sao cô có thể không biết xấu hổ mà lấy nhiều đồ của Lục Lệ Hành như vậy chứ.

Lục Lệ Hành hít sâu một hơi, mỉm cười chỉ vào nhân viên đứng bên: “Trừ những thứ cô ấy lấy ra, tôi lấy hết những thứ khác trong cửa hàng.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận