Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ (Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ) - Chương 75

Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ (Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ) Chương 75
Trên ghế sofa, Lục Lệ Hành và Trần Thư Diệc ngồi đối diện nhau, không ai nói câu nào.

Kỷ Khinh Khinh ở trong phòng, đại khái cũng biết hai người bọn họ muốn nói chuyện gì, tri kỷ đóng cửa phòng lại, tránh làm phiền hai người bọn họ.

Camera đã tắt.

Trần Thư Diệc chán nản: “Chuyện này tôi không muốn nghe cậu giải thích, Lục Lệ Hành, bao nhiêu năm qua, tôi không ngờ lại không nhận ra cậu là loại người...”

Còn chưa nói hết câu đã không nói tiếp được nữa rồi.

Trần Thư Diệc khó nói nên lời chỉ đành thở dài than vãn: “Cậu có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Không có, cậu chỉ nghĩ cho mình cậu thôi, làm anh em bao nhiêu năm nay, tôi chỉ đến để thu dọn rắc rối của cậu sao? Cậu có biết là để cho một chương trình gameshow truyền hình hủy hợp đồng là phải trả cái giá bao nhiêu không? Chỉ bởi vì một chút... chuyện riêng của cậu!”

Trần Thư Diệc lên án gay gắt: “Đồ hẹp hòi! Lục Lệ Hành, cậu thực sự là đồ lòng dạ hẹp hòi! Lấy lợi ích của công ty để thỏa mãn niềm ham muốn riêng tư không thể cho ai biết của mình!”

Anh ấy lắc đầu ngao ngán, vô cùng thổn thức: “Không có ý nghĩa, thật sự không có ý nghĩa gì.”

Nghe xong những lời oán giận của Trần Thư Diệc, Lục Lệ Hành như chưa hề có chuyện gì xảy ra mà quăng một tệp tài liệu trước mặt Trần Thư Diệc: “Nếu như cậu không muốn nghe tôi giải thích, vậy thì tôi sẽ không nói nữa, chuyện quảng cáo tài trợ, đành vất vả cho cậu rồi.”

Trần Thư Diệc nhìn tệp tài liệu kia, tiện tay lật xem, ngẩng đầu nhìn Lục Lệ Hành, kinh ngạc đến khó tin: “Cậu còn thật sự để tôi mang tiếng thay cậu đấy à? Thật sự tôi chịu trách nhiệm cũng không sao cả, không thành vấn đề, nhưng mà không phải cậu là người làm ăn sao, đó là lợi ích của công ty, cậu...”

Lục Lệ Hành từ chối không cho ý kiến: “Tất cả thiệt hại của công ty cứ tính lên đầu tôi, hơn nữa tôi cho rằng gameshow này có không gian đầu tư rất lớn, công việc cụ thể như thế nào thì đành làm phiền cậu rồi.”

Trần Thư Diệc chỉ vào Lục Lệ Hành, đau đớn tột cùng: “Lục Lệ Hành, cậu cho rằng có tiền có quyền là muốn làm gì thì làm sao? Cậu...”

“Tôi có thể!”

“...” Trần Thư Diệc nhún vai: “Được thôi, dù sao thì cũng là công ty của cậu, cậu vui vẻ là được rồi, nhưng mà tôi vẫn cảnh báo cậu, mấy ông cụ trong hội đồng quản trị không phải là đồ ăn chay đâu, cậu nên lo lắng đến lúc bị bọn họ làm khó dễ...”

Lục Lệ Hành ngắt lời anh ta: “Cậu đến chỗ tôi làm gì?”

“Hôm nay Trăn Trăn xuống bếp, bảo tôi đến đây mời cậu và Khinh Khinh sang ăn bữa tối.” Nói đến đây, Trần Thư Diệc mỉm cười nhìn Lục Lệ Hành: “Chỉ là, cứ coi như là tôi chưa từng nhắc đến chuyện này đi, cậu đừng hòng ăn được cơm của Trăn Trăn nhà tôi!”

Nói xong, Trần Thư Diệc đứng dậy, duỗi tay nhấc tệp tài liệu kia lên, hung hăng lườm Lục Lệ Hành, nhanh chóng cuốn gói rời khỏi.

Cửa vừa đóng lại, Kỷ Khinh Khinh đã thò đầu ra khỏi phòng: “Tổng giám đốc Trần đi rồi à? Vừa nãy không phải anh ta mới nói là mời hai chúng ta đi ăn cơm tối sao?”

“Anh ta vừa nói với anh rồi, không cần đi nữa.”

“Sao vậy?”

“Anh ta nói, không mua được thức ăn.”

“... Nhưng mà em vừa nhận được tin nhắn của chị Lâm Trăn xong, chị ấy hỏi em thích ăn đồ mặn hay là thanh đạm một chút.”

Đầu óc của Lục Lệ Hành nhanh chóng xoay chuyển: “Có lẽ là Trần Thư Diệc muốn trải qua thế giới hai người ấy mà, chúng ta đừng làm phiền họ.”

Kỷ Khinh Khinh lập tức hiểu ra: “Em hiểu rồi.”

Té ra Trần Thư Diệc đến mời bọn họ ăn cơm, chỉ mang ý nghĩa trên đầu lưỡi mà thôi.

Nhưng nửa tiếng sau, tiếng chuông ngoài cửa lại vang lên, Lục Lệ Hành mở cửa ra nhìn, vẫn là Trần Thư Diệc.

Anh ấy đứng ngoài cửa đè giọng nói: “Trăn Trăn kiên quyết bắt tôi đến mời hai người đi ăn tối, lát nữa cậu để ý lời khai cho tôi, cứ nói là cậu cảm thấy ngại đi nên mới từ chối tôi.”

Lục Lệ Hành nhìn anh ấy, mặt không cảm xúc nói: “Không được.”

“Tại sao?”

“Bởi vì nừa rồi tôi và Kỷ Khinh Khinh nói chuyện, là do cậu muốn trải qua thế giới chỉ có hai người với Lâm Trăn, cho nên mới không muốn chúng tôi đến ăn cơm.” Lục Lệ Hành đường đường chính chính bồi thêm: “Hơn nữa là tự cậu nói rằng, không muốn để cho chúng tôi được thưởng thức tay nghề của Lâm Trăn, làm sao tôi phải thay cậu chịu lỗi chứ?”

“...” Đây mà là tiếng người sao?

Kết quả cuối cùng là, sáu giờ chiều, Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành đúng giờ có mặt tại phòng khách sạn của Trần Thư Diệc.

Lâm Trăn đã giải nghệ nhiều năm, không có nhiều sở thích thú vui, thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào lại vào bếp nấu ăn, luyện thành công kỹ năng bếp núc, Kỷ Khinh Khinh cũng vào bếp phụ một tay, một buổi tối hai người nấu bảy tám món ăn gia đình bình thường, sắc hương đủ vị, khiến cho tinh thần ăn uống của mọi người dâng trào.

Cuối cùng sau khi món cà tím xào được bày lên bàn ăn, Lâm Trăn mỉm cười giới thiệu: “Món canh khoai môn rau và món tôm bóc vỏ này là Khinh Khinh làm, đừng ngồi ngây ra nữa, mau ăn đi, nguội rồi thì không ngon nữa.”

Lục Lệ Hành nhìn hai món Kỷ Khinh Khinh nấu, có hơi không dám động đũa.

Dù lần quay phim trước đó ở thành phố điện ảnh là do anh nấu, nhưng có Kỷ Khinh Khinh ở bên cạnh giúp đỡ, mấy món đó có thể xem như là sự kết hợp của hai người, mùi vị đó, cả đời này Lục Lệ Hành cũng không muốn nếm lại.

“Sao vậy? Là không tin tưởng vào tay nghề của tôi hay là không tin vào tay nghề của Khinh Khinh.”

Kỷ Khinh Khinh múc cho Lục Lệ Hành một bát canh khoai môn rau cải đặt cạnh tay anh.

Lục Lệ Hành thử uống một ngụm nhỏ, tươi mới ngon miệng, mềm mà thơm ngon, mùi vị khá là ngon, nhìn Kỷ Khinh Khinh bằng ánh mắt bất ngờ.

“Đừng coi thường em, em đã luyện từ nhỏ đấy, không tin anh lại nếm thử món cà xào xem.” Kỷ Khinh Khinh gắp cà tím xào cho anh, Lục Lệ Hành ăn hai miếng, gặt đầu: “Đúng là rất khá.”

Lâm Trăn ngồi bên cạnh Trần Thư Diệc, cười nói: “Trước giờ tôi không ngờ có ngày Lục Lệ Hành có bạn gái.”

Trần Thư Diệc phụ họa theo: “Không phải thế sao, ban đầu lúc đi du học ở nước ngoài bọn anh đều suy đoán có phải Lục Lệ Hành thích đàn ông hay không, sau này còn phái một bạn nam đi thám thính tình hình, không ngờ rằng cậu ta không có hứng thú với cả nam và nữ, ai ngờ chớp mắt một cái, mà đã có cả vợ sắp cưới rồi.”

Nói đến chuyện này, Lâm Trăm cũng bật cười: “Lệ Hành à, cậu còn nhớ đến vị giáo sư đó không?”

Lục Lệ Hành nhàn nhạt nói: “Không nhớ.”

“Giáo sư nào thế?” Kỷ Khinh Khinh vô cùng hứng thú.

“Khi đi du học ở nước ngoài, Lục Lệ Hành rất được mọi người yêu quý, lúc đó có một cô con gái của giáo sư dạy bọn tôi để ý đến Lục Lệ Hành, mạnh mẽ theo đuổi, đeo bám rất ghê, giáo sư đó đã hỏi Lục Lệ Hành có bằng lòng yêu con gái của ông ấy không, kỳ thi có thể cho cậu ta ‘đi cửa sau’, kết quả là Lục Lệ Hành thẳng thắn báo cáo lên hiệu trưởng.”

“Sau đó thì sao?” Kỷ Khinh Khinh căng thẳng hỏi.

Lục Trăn tươi cười: “Sau đó đổi thành một giáo sư khác dạy chúng tôi.”

“Nhưng mà hình như năm ngoái con gái của giáo sư đã kết hôn rồi, tôi nhớ là cô ấy đã theo đuổi Lục Lệ Hành suốt mười năm.” Trần Thư Diệc nhìn Lục Lệ Hành: “Suốt mười năm, còn si tình hơn cả tôi.”

Lâm Trăn cười: “Sức hấp dẫn không thể chối từ.”

Trần Thư Diệc thuận thế ôm lấy Lâm Trăn, trong ánh mắt chan chứa tình yêu và ấm áp: “Em cũng như thế, hấp dẫn đến không thể từ chối.”

Lâm Trăn lừ mắt nhìn anh ấy, sau đó nhoẻn miệng cười tươi rói, hai người hôn nhau như ở chốn không người.

Kỷ Khinh Khinh cứng đờ dời ánh mắt đi, nhìn sang Lục Lệ Hành.

Lục Lệ Hành liếc mắt nhìn thấy, bắt gặp ánh mắt của Kỷ Khinh Khinh, nhanh chóng giải thích: “Anh không có cảm giác phụ nữ ngoại quốc.”

Kỷ Khinh Khinh nhìn anh chằm chằm, thấy biểu cảm của anh rất nghiêm túc chân thật, không phải là trả lời cho có lệ lúc này mới rời mắt.

“Được rồi không nói chuyện nữa, mau chóng ăn cơm trước đi, thức ăn sắp nguội hết rồi.” Chiếc hôn dây dưa khó dứt cuối cùng cũng kết thúc, Lâm Trăn mỉm cười kêu gọi mấy người.

Mọi người nhấc đũa.

Sau khi ăn cơm xong, Trần Thư Diệc chấp nhận số mệnh thu dọn dụng cụ ăn uống trên bàn, tất nhiên anh ấy cũng chỉ thu dọn đến bước mang bát đĩa vào phòng bếp mà thôi.

Sau khi Kỷ Khinh Khinh và Lâm Trăn nói chuyện về kinh nghiệm chăm sóc da của mình, thì tạm biệt ra về với Lục Lệ Hành.

“Chị Lâm Trăn và tổng giám đốc Trần ở bên nhau rất lâu rồi à?”

“Không phải, Trần Thư Diệc theo đuổi Lâm Trăn bảy năm, cô ấy mới đồng ý yêu cậu ta.”

Kỷ Khinh Khinh rất bất ngờ: “Bảy năm á? Lâu như vậy cơ à?”

Lục Lệ Hành tính nhẩm thời gian: “Có lẽ không chỉ như thế, sao vậy?”

“Em chỉ hỏi vậy thôi.” Nói xong lại cảm thán: “Theo đuổi bảy năm, tổng giám đốc Trần thật là nghị lực.”

“Nếu như thích một ai đó mà có thể có được kết quả tốt, nhiều thời gian hơn nữa cũng xứng đáng.”

Kỷ Khinh Khinh lườm anh: “Hai tháng đã theo đuổi được em, anh lời rồi.”

Lục Lệ Hành cười bất đắc dĩ: “Vâng, là anh lời rồi.”

Vừa bước ra khỏi thang máy, một nhân viên trong ekip gấp gáp chạy đến, sau khi nói rõ tình huống, đã mời hai người đi đến phòng nghỉ của tổ ekip.

Đạo diễn Vương giải thích cho hai người nghe: “Chuyện là thế này, chương trình của chúng ta có một phân đoạn thế này, cần phải tách riêng hai người ra phỏng vấn, chỉ hỏi vài câu, rất nhanh, khoảng mười phút, yên tâm đi, sẽ không phát ngay trên sóng trực tiếp, chúng tôi sẽ cắt ghép biên tập sau đó chiếu trong tập phát sóng.”

Phân đoạn này trước khi quay trương trình, đạo diễn Vương cũng đã từng nhắc đến, tất cả khách mời đều sẽ quay phân đoạn này, nhưng mà những người giả vờ yêu nhau và mấy người yêu nhau thật, có câu hỏi không giống nhau.

Kỷ Khinh Khinh không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

“Được thôi, không sao cả.”

Hai người tách ra đi vào hai gian phòng khác nhau nhận phỏng vấn.

Phỏng vấn Kỷ Khinh Khinh là một biên kịch của chương trình, dáng vẻ tầm khoảng hơn hai mươi tuổi, ăn mặc rất trẻ trung, cầm câu hỏi ngồi xuống trước mặt Kỷ Khinh Khinh, hai người quay phim đứng ở một bên ghi hình.

“Cô Kỷ, ngày hôm qua trong chương trình ngài Lục đã thừa nhận cô là vợ sắp cưới của anh ấy, công tác bảo mật vẫn làm rất xứng chức, vậy thì một số sở thích nhỏ và hành động nhỏ của chồng sắp cưới của cô, cô chắc chắn hiểu rất rõ, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cho cô mười câu hỏi, không biết cô có tự tin trả lời được hay không.”

“Không thành vấn đề.”

“Vậy thì tốt, xin hãy trả lời câu hỏi thứ nhất của chúng tôi, xin hỏi màu sắc yêu thích của chồng sắp cưới cô, anh Lục Lệ Hành là màu gì?”

Kỷ Khinh Khinh ngẫm nghĩ, tông màu chủ yếu trong phòng ngủ của Lục Lệ Hành là màu trắng, áo sơ mi, đồ vest, caravat đều lấy màu đen làm chủ.

“Màu trắng và… màu đen.”

Xấp giấy câu hỏi được lật sang tờ khác, nội dung câu tiếp theo là: “Môn thể thao chồng sắp cưới của cô anh Lục Lệ Hành yêu thích nhất là gì?”

Cái này thì đơn giản, trước đây Lục Lệ Hành đã từng nói với cô, Kỷ Khinh Khinh nhớ rất rõ: “Lướt thuyền buồm.”

“Lần đầu tiên cô gặp chồng sắp cưới của mình ở đâu?”

“Bệnh viện.”

“Hãy chỉ ra năm ưu điểm của anh Lục Lệ Hành.”

Kỷ Khinh Khinh suy nghĩ: “Ưu điểm… đẹp trai.”

Biên kịch cười nói: “Đây quả thật là ưu điểm không thể nghi ngờ thêm.”

Kỷ Khinh Khinh nói tiếp: “Có lòng trách nhiệm, trầm ổn, săn sóc, giỏi giang.”

“Hãy chỉ ra năm khuyết điểm của anh Lục Lệ Hành.”

Kỷ Khinh Khinh lắc đầu: “Không có khuyết điểm.”

Người đàn ông ưu tú như Lục Lệ Hành, làm sao lại có khuyết điểm được.

Không tồn tại.

Biên kịch cười tủm tỉm: “Chúng ta đến với câu hỏi tiếp theo, cô Kỷ bị thu hút bởi đặc điểm nào trên người anh Lục?”

“Đầu tiên là đẹp trai, sau đó là trầm ổn, sau đó là tính trách nhiệm và sự săn sóc.”

“Chuyện lãng mạn nhất anh Lục từng làm cho cô là gì?”

“Có rất nhiều, ví dụ như tặng cho tôi chín mươi chín đóa hoa hồng, đón tôi lúc tan làm, đến phim trường xem tôi đóng phim nè, cùng tôi tham gia show này.”

“Vậy chuyện mà anh Lục để lại ấn tượng khắc sâu nhất trong cô là gì?”

“Chuyện gây ấn tượng sâu sắc nhất…” Kỷ Khinh Khinh nghiêm túc nhớ lại: “Những chuyện mà anh ấy xuất phát từ tận đáy lòng vì tôi, tôi đều khắc ghi.”

“Trước đó trong chương trình, anh Lục đã tuyên bố ngày kết hôn, cô Kỷ có cảm nhận như thế nào? Có mong đợi không?”

Kỷ Khinh Khinh nở nụ cười: “Cảm thấy… hơi hồi hộp, dù sao thì là lần đầu tiên của đời người, nhưng mà tôi sẽ cố gắng để làm một người vợ tốt.”

“Câu hỏi cuối cùng.” Biên kịch nhìn Kỷ Khinh Khinh, buông tờ giấy câu hỏi xuống: “Trong lòng cô Kỷ còn có chuyện gì không thể nói cho anh Lục không?”

Kỷ Khinh Khinh hơi sững lại.

Biên kịch nhìn vẻ mặt của Kỷ Khinh Khinh, cười nói: “Xem ra còn thực sự có.”

Kỷ Khinh Khinh thu lại nụ cười trên gương mặt, chuyện duy nhất cô không thể nói cho Lục Lệ Hành là chuyện về thân phận của cô.

Cô không phải “Kỷ Khinh Khinh”, bề ngoài không như “Kỷ Khinh Khinh”, anh thậm chí không biết cô tên là gì, như thế nào, bao nhiêu tuổi, có cuộc đời ra sao, chỉ là lấy thân phận “Kỷ Khinh Khinh” kết hôn với anh, thậm chí chung sống cùng nhau.”

Nhưng mà loại chuyện này, cho dù cô có nói, cũng không có ai tin.

“Cô Kỷ có từng nghĩ rằng sẽ thẳng thắn nói ra chuyện giấu sâu trong tim này không?”

Kỷ Khinh Khinh vừa ngẩng đầu lên, lướt qua màn hình đang đối diện với cô, tất cả nhân viên ekip đang nhìn cô, nhắc nhở tình cảnh hiện tại và thân phận của cô.

Cô bỗng nhiên lấy lại tinh thần, lời lẽ hùng hồn nói: “Không được! Chuyện này chắc chắn không thể nói!”

“Xem ra đó là chuyện rất quan trọng?”

Kỷ Khinh Khinh gật đầu: “Tất nhiên rồi, cân nặng của tôi chắc chắn sẽ không thể người thứ hai biết được!”

Biên kịch đưa ra câu hỏi hơi sửng sốt: “Hóa ra là cân nặng, tôi đoán cô Kỷ nặng tầm khoảng trên dưới bốn mươi lăm kg nhỉ?”

“Bí mật này tôi không thể nói cho ai biết được.”

Cửa mở ra, tiếng bước chân truyền đến, Kỷ Khinh Khinh quay lưng về phía cửa không thể thấy được người đi vào là ai, đến tận khi biên kịch nói “kết thúc tại đây”, Kỷ Khinh Khinh mới xoay người lại nhìn thoáng qua, Lục Lệ Hành thật sự đứng ở cách đó không xa ngoài ống kính, đang nhìn chằm chằm cô.

Ánh mắt ấy có chút kỳ lạ, bên trong đó có cảm xúc Kỷ Khinh Khinh không hiểu, thậm chí khi cô bắt gặp ánh mắt của anh, còn thấy Lục Lệ Hành đang né tránh.

Kỷ Khinh Khinh cười bước đến trước mặt anh: “Đạo diễn Vương hỏi anh cái gì thế? Có giống của em không?”

Lục Lệ Hành nhìn nụ cười trên gương mặt Kỷ Khinh Khinh, lời nói tắc lại giữa kẽ răng.

Nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ của Lục Lệ Hành, Kỷ Khinh Khinh bèn hỏi: “Làm sao vậy?”

Lục Lệ Hành lắc đầu, cười nói: “Em được hỏi những câu như nào?”

“Thì là màu sắc anh yêu thích, ưu điểm khuyết điểm của anh, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, và cả những chuyện lãng mạn anh làm em cảm động nhất, còn có, chuyện không thể cho anh biết.”

Đôi mắt Lục Lệ Hành trầm xuống, ngay cả chính anh cũng không nhận ra bàn tay anh đang run rẩy: “Không thể để anh biết được? Chuyện gì?”

Kỷ Khinh Khinh cố gắng bỏ qua tia mất mát trong lòng đi, cố ý ra vẻ huyền bí cười nói: “Cân nặng của em ấy! Anh thì sao, anh bị hỏi những câu gì?”

“Giống như em.”

“Vậy anh trả lời như thế nào?”

Lục Lệ Hành trầm mặc một hồi, nói: “Có sao nói vậy.”

Biên kịch phỏng vấn Kỷ Khinh Khinh đi sang một phòng khác, chuẩn bị đưa cho đạo diễn Vương câu hỏi và nội dung trả lời của Kỷ Khinh Khinh, đạo diễn Vương lại nhìn thoáng qua tờ giấy câu hỏi của Kỷ Khinh Khinh, có vấn đề hơi khó giải quyết.

“Đạo diễn Vương, đây là câu hỏi của cô Kỷ.”

“Đặt xuống đi.”

Biên kịch nhìn thoáng qua tờ trả lời câu hỏi của Lục Lệ Hành đặt trước mặt đạo diễn Vương, dò hỏi: “Làm sao vậy?”

“Tôi đang suy nghĩ, làm sao edit câu trả lời của anh Lục.”

Biên kịch thuận nhìn theo ánh mắt của đạo diễn Vương.

- Kỷ Khinh Khinh đã làm chuyện gì khiến anh có ấn tượng khắc sau nhất.

- Xuất hiện trong cuộc đời tôi

- Trong lòng anh có chuyện gì không thể nói cho Kỷ Khinh Khinh biết không?

“Câu hỏi cuối cùng, tại sao không viết đáp án?”

Đạo diễn Vương thở dài: “Cậu ta không trả lời.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận