... nhưng ai bảo nàng không phải công chúa đây?
Hoàng Hương Liên quật cường đứng đấy, chậm chạp không nhúc nhích.
Hoàng thái sư tuy rằng sủng ái Hoàng Hương Liên nhất trong bảy đứa con gái, đây đều là xây dựng trên cơ sở Hoàng Hương Liên có thể mang đến lợi ích cho hắn.
Dưới mắt, Hoàng Hương Liên ngang nhiên không nghe lời Lam Tuyết.
Đây tương đương với miệt thị quân vương, gán Hoàng Thế An tội không tuân theo quy củ, dã tâm bừng bừng chiếu cáo thiên hạ, đưa Hoàng thị nhất tộc gác ở trên lửa thiêu a!
Dù đau lòng con gái, Hoàng thái sư giờ này khắc này cũng nhịn không được ở trong lòng thầm mắng Hoàng Hương Liên tìm đường chết, trầm giọng gọi thẳng tên huý:
“Hoàng Hương Liên, Hoàng Thượng kêu ngươi dâng trà, ngươi còn ngây ngốc làm gì vậy!”
Nghe được Hoàng thái sư nói, không còn giọng điệu yêu thích như lúc đầu, còn dư lại chỉ khí phẫn nộ, Lam Tuyết nhẹ nhàng thu lại tròng mắt, lông mi dài nhọn dấu ý trào phúng trong đáy mắt.
Nhìn đi, trong mắt hắn, lợi ích vĩnh viễn đứng thứ nhất.
Nếu như chạm tới ích lợi của hắn, coi như là con gái hắn thương yêu nhất, nhưng hắn có thể....không nháy mắt bỏ qua.
Hoàng Hương Liên chịu đựng khuất nhục trong nội tâm, đôi mắt đẹp mờ mịt nước mắt, cúi đầu xoay người, cung kính cầm chén trà nâng qua đỉnh đầu, cắn môi nói: “... Hoàng Thượng mời uống trà.”
Lam Tuyết nhẹ nhàng tiếp nhận.
Trà bên trong sứ thanh hoa không còn nóng như lúc đầu, nhưng mà mười ngón tay của Hoàng Hương Liên lại là một mảnh nóng đỏ.
Hoàng Hương Liên khó chịu đưa tay lùi về ống tay áo, cúi đầu xuống giống như khóc như không khóc nói: “Hoàng Thượng dùng thong thả, thần nữ cáo lui.”
Nói qua, nàng quay người.
Sau lưng, lại đột ngột truyền đến một tiếng:
“Chậm đã.”
Người mở miệng, tự nhiên là hoàng đế bệ hạ của chúng ta.
Mặc Hắc Oa giơ chiếc cằm tinh xảo, giọng điệu mệnh lệnh: “Bổn cung cũng khát.”
Ngụ ý, lại rõ ràng.
Thất tiểu thư, dâng trà đê.
Thực đem đích tiểu thư phủ thái sư trở thành nô tì sai sử.
Hoàng thái sư da mặt run rẩy, lại cũng chỉ có thể nhịn xuống bất mãn trong lòng, âm thanh có chút căng thẳng mà nói: “Hương Liên, dâng trà cho quý phi nương nương.”
Quả thực.
Khinh người quá đáng!
Hoàng Hương Liên cắn răng thầm hận, trong nội tâm sinh ra khuất nhục như thuỷ triều, sắp bao phủ thần trí của nàng, đôi mắt đẹp không khỏi có chút đỏ lên.
Thân là đệ nhất mỹ Thiên Thánh, nàng Hoàng Hương Liên chưa từng bị vũ nhục như vậy.
Dâng trà cho Hoàng Thượng còn chưa tính, cửu ngũ chí tôn có thể làm nàng cam tâm tình nguyện bẻ gãy kiêu ngạo, buông tư thái, nhưng Hoàng Lam Tuyết.
Nàng, dựa vào cái gì?
Đã từng là một thứ nữ nho nhỏ nằm rạp xuống lòng bàn chân nàng, chỉ xứng nhìn từ dưới lên, bây giờ cũng dám mở miệng muốn Hoàng Hương Liên nàng dâng trà?
Nàng cũng xứng!?
Hoàng Hương Liên hoàn toàn quên, ngay từ đầu, cũng không có ai bảo nàng bưng trà dâng nước, là nàng tự chủ trương tự ý làm.
Bây giờ bị người coi như tỳ nữ sai khiến, càng không liên quan đến người khác.
Mặc Hắc Oa lạnh nhạt liếc xéo Hoàng Hương Liên có chút cứng ngắc bóng lưng, yếu ớt nhắc nhở: “Thất tiểu thư?”
Hoàng phu nhân vội vàng nói: “Liên Nhi.”
Hoàng Hương Liên nắm chặt tay, nhưng lại không thể không xoay người lại, từ khay bằng bạc trên bàn, bưng lên một chén trà xanh.
“Quý phi nương nương, xin dùng trà.”