Hoàng Lam Tuyết, nỗi nhục ngày hôm nay, ta tuyệt đối không quên!
\-
Sau chuyện dâng trà, thật ra khiến Hoàng Hương Liên tạm thời an phận xuống.
Ngày hôm nay, không chủ động nhảy nhót trước mặt Lam Tuyết.
Thế nhưng là, đích nữ Thất tiểu thư muốn gả cho người tôn quý nhất đời này, đâu có dễ dàng từ bỏ như vậy.
Mọi người sau khi dùng cơm, Hoàng thái sư lấy cớ ‘Cha và con gái ôn chuyện’, thừa cơ đẩy ra Lam Tuyết.
Vừa vặn, Mặc Hắc Oa cũng muốn biết lão hồ ly này đến cùng muốn làm gì, liền đi theo hắn đến thư phòng.
Vừa đóng cửa lại.
Hoàng thái sư từ bộ dáng cẩn thận, khôi phục thành nhất phái cao cao tại thượng... dù cho trước mặt là quý phi nương nương, nhưng đầu tiên lại là con gái Hoàng Thế An hắn.
Trong ấn tượng, Hoàng Lam Tuyết tính tình dịu dàng ngoan ngoãn không có tiếng tăm gì, cho tới bây giờ không dám đối nghịch lại ý của phụ thân, bởi vậy khi hắn muốn nói ý đồ cũng không sợ bại lộ.
Chẳng qua là, hắn lại không biết, người trước mắt sớm đã không phải là Hoàng Lam Tuyết dịu dàng ngoan ngoãn như con cừu nhỏ, mà là...
Tân đế hắn một mực kiêng kỵ nhất Thiên Thánh... Mặc Hắc Oa.
Hoàng thái sư ngồi xuống ghế, lại để cho Mặc Hắc Oa đứng đấy.
“Lam Tuyết, vi phụ ngày đó đưa ngươi vào cung, không ngờ ngươi có một ngày có thể chiếm được tình cảm của Hoàng Thượng, được phong làm Hoàng quý phi, vinh quang của Hoàng thị.”
Mặc Hắc Oa không nói gì, chờ nghe tiếp.
Quả nhiên, Hoàng thái sư lời nói xoay chuyển, bắt đầu gõ hắn: “Thế nhưng là, Lam Tuyết ngươi không thể chỉ nhìn trước mắt, mà không nhớ phong quang hôm nay là từ đâu tới.”
“...”
“Nếu như mẫu tộc ngươi sau lưng không mạnh mẽ, làm sao Hoàng Thượng sẽ sủng ái ngươi, ngươi làm sao có thể ngồi vào địa vị quý phi....”
Nói tới nói lui, Hoàng thái sư chỉ có một nghĩa là!
Ngươi là nữ nhi Hoàng thị, coi như bây giờ gả cho hoàng đế, tâm của ngươi cũng phải hướng về gia tộc.
Trong lòng Mặc Hắc Oa nhàn nhạt xì mũi coi thường.
Lúc này, Hoàng thái sư đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi sau khi hồi cung, mang theo Thất muội Hương Liên của ngươi đi.”
Những lời này, không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh.
Nghe vậy, Mặc Hắc Oa lập tức nhíu lại lông mày.
Muốn hắn mang Hoàng Hương Liên cùng hồi cung, để làm cái gì?
Thâm cung cấm viện, há lại tùy tiện mang người vào?
Cho dù là đích muội của quý phi phủ thái sư, yêu cầu này cũng coi như là cố tình gây sự.
Hoàng Thế An lão hồ ly này đưa ra yêu cầu này, là có âm mưu quỷ kế gì?
Là để cho Hoàng Hương Liên... Hành thích quân vương?
Ý nghĩ này vừa ra, Mặc Hắc Oa lập tức bác bỏ đi...
Không có khả năng.
Hoàng Hương Liên ngu xuẩn như vậy.
Một thẳng nam hoàng đế bệ hạ, tư tưởng rất là dân chủ, tự giác, ngay thẳng, một chút cũng không đem Hoàng Hương Liên để vào trong lòng.
Bất quá, nếu để cho Thất tiểu thư biết, nam nhân mà nàng tâm tâm niệm niệm muốn gả lại đánh giá nàng như vậy.
\# Đệ nhất mỹ nhân Thiên Thánh khóc chóng mặt trong nhà vệ sinh \#
Thấy Mặc Hắc Oa nhíu mày không nói, không trả lời, Hoàng thái sư cảm giác phụ thân uy nghiêm như hắn bị khiêu khích.
Hắn lập tức giận tái mặt, không giận mà uy mà nói: “Như thế nào, ngươi chỉ mới làm quý phi, liền không nghe lời vi phụ rồi hả?”
“...”
Dám dùng loại giọng điệu này cùng trẫm nói chuyện, cẩn thận trẫm trở mặt với ngươi, trẫm cãi tay đôi với ngươi!