Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm - Chương 106: Cô tiến đến trước mặt anh ta: “Cô ấy...”

Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm Chương 106: Cô tiến đến trước mặt anh ta: “Cô ấy...”
Lời vừa dứt, cửa phòng mở ra, cô xuất hiện trước cửa.

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên im ắng.

Cuối cùng, mẹ Hoắc Đình Thâm đành lên tiếng trước, cười dịu dàng với Trì Vi, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay cô: "Vi Vi, sao giờ con mới về. Chúng ta là đang bàn luận về chuyện kết hôn..."

Sáu năm trước, vào lúc mẹ cô lên thiên đường, Trì Vi gặp gỡ Hoắc Đình Thâm.

Cũng vào thời gian này, khi cùng Hoa Lan Tây học chung trường, hắn đưa đón em gái đến trường nhân tiện đón cả cô, thỉnh thoảng cùng đi đến nhà họ Hoắc, thế nên đối với bà Hoắc trở nên quen thuộc cũng phải.

Trì Vi thừa biết, bà Hoắc rất thích mình, không... so với việc thích bản thân cô, thì nói thích lợi ích mà bản thân cô mang lại thì đúng hơn!

Tuy nhiên, đối với cô mà nói, hai người cũng có rất nhiều điểm chung.

Chẳng qua là, cô từ đầu đến cuối cũng chỉ vì muốn có được Hoắc Đình Thâm.

"Con rể Hoắc, ở lễ đính hôn, cậu bỏ lại con gái ta. Bây giờ lại đến đây tuyên bố đã khiến người phụ nữ khác có thai, muốn sinh ra đứa trẻ đó, cậu xem ra chính là muốn biến nhà họ Trì thành trò cười!"

Đúng lúc này, Trì Viễn thâm trầm mở miệng, cơ hồ có vẻ như đang nổi giận.

"Ông Trì, chuyện này đều là do Đình Thâm nhà tôi làm sai! Nó chỉ là thuận miệng nói, chúng ta vẫn nên thương lượng kỹ hơn..."

Bà Hoắc vội khuyên giải, hướng ánh mắt về phía Trì Vi, ánh mắt đầy vẻ kỳ vọng: "Vi Vi, con hiểu rõ Đình Thâm nhất, nó chính là dễ thương người quá, sợ sức khỏe cô ta không ổn định, phá thai nhất định sẽ ảnh hưởng đến chuyện sinh nở sau này, cho nên mới đành thuận theo tự nhiên, chứ không hề nảy sinh chuyện tình cảm nào! Con hãy yên tâm, một kho cô ta sinh con xong, ngay lập tức sẽ rời đi, vĩnh viễn không bao giờ trở về nước nữa..."

Bên tai vẫn nghe tiếng bà Hoắc không ngừng nói thêm điều gì đó, chỉ là cô đã sớm không còn tâm trí, hướng toàn bộ ánh nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

Qua sáu năm, hắn càng trở nên tuấn tú, trưởng thành và chín chắn, giống như vẫn là Hoắc đại ca mà cô từng quen biết, nhưng có gì đó không giống Hoắc đại ca nữa!

Bỗng dưng, Trì Vi bỏ tay bà Hoắc ra, chậm rãi tiến dần về phía trước mặt hắn: "Đứa trẻ đó, anh thật sự muốn giữ lại sao?"

Hoắc Đình nóng lòng nhìn cô gái trước mặt, trên mặt một chút cũng không để lộ cảm xúc, tiếng nói lạnh lùng trầm ổn: "Trì Vi, nếu em không muốn, thì chi bằng hãy đồng ý từ hôn đi."

"Đình Thâm, con đừng nói xằng bậy. Con và Vi Vi lớn lên bên nhau, vốn dĩ đã là thanh mai trúc mã, nếu bây giờ con bỏ qua Vi Vi, sau này nhất định sẽ phải hối hận đấy..."

Bà Hoắc kịch liệt phản đối, thái độ vô cùng căng thẳng.

Bên cạnh, Trì Viễn nhìn đứa con gái đêm qua không về, chống chiếc ba tong đứng dậy: "Thôi nếu như đã như thế, chuyện kết hôn của hai nhà Trì, Hoắc chúng ta cứ vậy mà hủy bỏ.."

"À không, ta chấp nhận. Nếu đó là đứa trẻ anh một mực muốn giữ lại, vậy thì cứ việc giữ lại nó đi!"

Trì Viễn còn chưa nói xong, đứng trước mặt với nhan sắc xinh đẹp, vội cắt lời.

Cô trực tiếp đồng ý như vậy, thật sự không khỏi khiến mọi người bất ngờ.

Hoắc đình Thâm vốn dĩ cũng không giữ được bình tĩnh, kinh ngạc nhìn cô, không hề nghĩ đối phương sẽ đồng ý chuyện này... Lúc đầu, hắn đã cho rằng Trì Vi nhất định sẽ từ chối, hôn lễ giữa hai gia đình nhất định cũng sẽ không thể tiến hành, khiến cho mẹ hắn hết hy vọng!

Chỉ là không hề nghĩ, cô lại dễ dàng chấp thuận.

Nhất thời, tâm trạng Hoắc Đình Thâm thật không biết dùng từ gì để diễn tả.

Sao phải vậy chứ, cứ như thế miễn cưỡng ở bên nhau, chắc chắn ai cũng không được vui vẻ!

"Vi Vi, ta biết con là đứa trẻ hiểu chuyện mà..."

Bà Hoắc giãn cơ mặt, vừa cười vừa nói.

Ngay lập tức, Trì Vi thản nhiên buông thêm một câu: "Đứa trẻ này sinh ra cũng được. Chỉ là sau khi kết hôn, nó không thể có được danh phận là con trai tôi..."

"Nếu như không lấy danh nghĩa là con của em, không lẽ cứ vậy để nó là con riêng sao!"

Hoắc Đình Thâm thâm trầm nói chuyện, xem như nhắc cho cô hiểu.

"Đây chính là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi! Mẹ à, còn có vấn đề gì sao?"

Trì Vi một bên nói với Hoắc Đình Thâm, một mặt lại hỏi lại bà Hoắc.

Nghe thấy lời này, bà Hoắc hoàn toàn không khỏi vui mừng, nếu như không phải đứa con trai này cố chấp, một mực muốn bảo vệ đứa trẻ trong bụng Lê Tuyết Tâm thì bà đã sớm phái người giải quyết trong êm đẹp rồi.

Bằng không, chỉ vì một cái thai, liền muốn bước chân vào cửa nhà họ Hoắc, như vậy thì thành ra cửa nhà họ Hoắc cũng thấp hèn quá rồi!

"Không thành vấn đề, đương nhiên không thành vấn đề..."

"Không được! Ta không cho phép..."

Bà Hoắc còn chưa dứt lời, Trì Viễn đã vội cầm chiếc gậy ba ong đập mạnh xuống đất, hoàn toàn nổi cơn tức giận.

"Trì Vi, con là con gái nhà họ Trì, sao có thể tùy tiện nuôi dưỡng con riêng cả kẻ khác được! Tin này một khi truyền đi, người ngoài liền sẽ nghĩ như thế nào. Con không biết xấu hổ, nhưng nhà họ Trì vãn phải giữ danh tiếng!"

Trì Vi khẽ cau mày, khó hiểu hỏi lại: "Nuôi con riêng của chồng, chính là không biết xấu hổ sao?

Cũng chỉ là một đứa trẻ, không lẽ không thể nuôi nổi..."

Lời vừa dứt, hàng lông mi của cô khẽ buông xuống, ngữ khí cũng trở nên bất cần: "Lão Trì, khôn phải ông năm đó cũng như vậy sao, kết hôn với mẹ ta còn chưa được ba tháng, liền bị Diệp Tố Chi quyến rũ, sinh ra một đứa con rơi, nuôi dưỡng ở bên ngoài, như vậy lẽ nào không phải là không biết xấu hổ. Xem ra, phụ nữ đều như nhau, luôn có điểm chung..."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận