Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm - Chương 230: Bây giờ có cô ta rồi… Anh liền nghĩ tôi không còn giá trị, có đúng không?

Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm Chương 230: Bây giờ có cô ta rồi… Anh liền nghĩ tôi không còn giá trị, có đúng không?
Editor: Waveliterature Vietnam

Đôi mắt sáng rực của Trì Vi trừng lên, bên trong toàn là ngấn nước, dường như cô đang cảm thấy mờ mịt, luống cuống và có cả chút tuyệt vọng.

Cũng trong lúc đó cô nhìn cô gái mặc chiếc sườn xám đứng bên cạnh, chính xác là cô gái mà cách đây không lâu chính tay hắn đã lựa chọn.

Rất nhanh, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó, cảm thấy cực kỳ hoang đường nhưng đây lại là cái cớ duy nhất để giải thích: "Anh không cứu tôi, là bởi vì… Anh có thể cùng cô ta. Vì lẽ đó, tôi liền mất đi theo giá trị, đúng không?"

Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt nhìn cô gái, từ trong đôi mắt dịu dàng kia không có một chút từ bi nào: "Nếu như đại tiểu thư đã muốn hiểu như vậy thì chắc là vậy rồi."

Ngừng nói một chút, đôi mắt anh ta lại nhạt đi rồi tiếp tục thêm một câu: "Nói đi cũng phải nói lại.

Đại tiểu thư là người thông minh, cần gì phải làm những việc ngu xuẩn."

"Đến bước đường cùng tôi mới cầu cứu anh, vậy mà anh cảm thấy… Đó là chuyện ngu xuẩn sao."

Lòng Trì Vi nguội lạnh, thân thể thì không ngừng run lên, không rõ hiện tượng này có phải do thuốc gây nên hay không.

Nhưng tiếc rằng dường như Bạc Dạ Bạch vẫn không hề lay chuyển tâm tư:" Cô biết rõ tôi không muốn gặp lại cô một lần nào nữa. Nên cũng phải đoán ra tôi sẽ không cứu! Như vậy còn vác mặt đến đây cầu giúp không phải ngu xuẩn thì là cái gì!"

Nhất thời Trì Vi cắn môi thật chặt, đôi chân vô ý lùi về sau vài bước chân rồi sau đó quan sát Bạc Dạ Bạch.

Dường như đây là lần đầu tiên cô mới nhận ra anh ta là một con người lạnh lùng đến cỡ nào!

Chính anh ta, đã nói, không muốn nhìn mặt mình thêm một lần nào nữa.
Vậy mà cô cứ nghĩ hai người quen biết nhau như vậy thì… Bất luận ra sao anh ta cũng sẽ không thấy chết mà không cứu!

"Cô cho rằng, tôi sẽ không thấy chết mà không cứu. Đại tiểu thư, đó là cô nghĩ, chứ không phải tôi!"

Tỏ vẻ giống như mình hiểu thấu suy nghĩ của Trì Vi, từ trên cao anh ta nhìn xuống rồi nói chuyện, từng lời nói giống như đều cho rằng là tự cô hại mình, điều này làm Trì Vi cảm thấy tổn thương sâu sắc.

Giờ đây Trì Vi mới rõ.

Hóa ra người đàn ông kia, dù đẹp đẽ đến mức nào… Thì cũng sẵn sàng dành cho cô những tổn thương trí mạng!

Ở một bên, cô gái mang sườn xám bắt đầu trở nên lo lắng rằng sự xuất hiện của Trì Vi và đang tình trạng bị bỏ thuốc như vậy sẽ khiến người đàn ông hồi tâm chuyển ý.

Thật lòng mà nói thì so với Trì Vi, cô ấy có tướng mạo và tư thái kém hơn một chút.

Nhìn thái độ bây giờ của anh ta, chắc chắn là rất căm ghét cô, trong lòng hơi hơi chắc chắn, nhẹ nhàng nói: "Vị tiểu thư này, Bạc tiên sinh đã nói đầy đủ và rõ ràng như vậy, cô có dây dưa nữa thì cũng vô ích thôi."
Phó đạo diễn Lâm nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho thuộc hạ của mình tiến lên bắt người: "Trì Vi, phục vụ Qúy Thiếu uống rượu là phúc phận của ngươi! Đừng có lãng phí thêm thời gian để Qúy Thiếu chờ sốt ruột…"

Anh ta vừa dứt lời đã gặp phải ánh mắt thoáng qua của Bạc Dạ Bạch, ngay lập tức trở nên cứng miệng.

Là người ở làng giải trí, Phó đạo diễn Lâm tự nhận mình biết không ít những nhân vật tầm cỡ nhưng duy chỉ riêng người này, rõ ràng rất lạnh lùng không dấu vết, đã nhìn thôi cũng khiến người ta không thở nổi!

Cũng may một chút anh ta đã thu hồi ánh mắt của mình.

Bất chợt Bạc Dạ Bạch nhìn Trì Vi: "Đại tiểu thư, còn có việc gì nữa sao?"

Nghe xong Trì Vi thấy thật buồn cười, bản thân mình bây giờ sống không bằng chết, hắn lại hỏi… Có chuyện gì sao.

"Không sao rồi."

Trì Vi nhẹ nhàng nói chuyện với khuôn mặt trắng bệch của mình, sau đó ngước đôi mắt sáng của mình lên nhìn người đàn ông đẹp đẽ kia: "Suy cho cùng, cho dù tôi có việc, thì cũng không liên qua gì tới anh… Không phải sao."

"Đại tiểu thư biết rõ mà, còn gì tốt hơn thế."

Đáp lại một câu lạnh nhạt như vậy, Bạc Dạ Bạch đem theo cô gái mặc sườn xám phía sau chậm rãi bước chân rời đi ngang qua cô.

Thấy người đàn lướt qua mình không một chút mảy may thì dù đau lòng Trì Vi vẫn nhớ rằng tuyệt đối không thể để bản thân bị bắt đi.

Dẫu biết rõ lòng dạ sự vô cảm và lạnh lùng của anh ta nhưng theo bản năng Trì Vi vẫn đưa tay nắm lấy cánh tay của Bạc Dạ Bạch: "Bạc Dạ Bạch, người kia là tên biến thái, nếu tôi bị đem đi… Anh có biết hậu quả sẽ là gì không."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận