Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm - Chương 169: Bạc Dạ Bạch, tôi có thể… Nhìn khuôn mặt anh sau lớp mặt nạ này không...

Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm Chương 169: Bạc Dạ Bạch, tôi có thể… Nhìn khuôn mặt anh sau lớp mặt nạ này không...
Translator: Waveliterature Vietnam

Gió biển mát rượi thổi, hành lang bên trong rất ấm, nhiệt độ vẫn hết sức ổn định.

Nghe Trì An nói, Bạc Dạ Bạch tùy ý trả lời: "Vô tình."

Với thái độ không mấy bận tâm của người đàn ông, Trì An không thể không để tâm, ngược lại... Biểu hiện của người đàn ông này càng ngày càng giống đại ca ca, cô ta thậm chí còn cảm thấy hết sức trùng hợp!

Cũng tại cả buổi tối đều phải đứng, cho nên bàn chân liền cảm thấy hết sức đau nhức.

Nhìn chiếc thảm trên sàn nhà, Trì An liền vội cởi giày cao gót, để sang một bên.

Động tác này không khỏi khiến người đàn ông bên cạnh chú ý, Trì An cũng có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng giả thích: "Anh là đàn ông, đương nhiên không thể hiểu cảm giác đau đớn của phụ nữ khi mang giày cao gót! Chân thật sự rất đau..."

Dứt lời, cô ta tiện tay kéo chiếc váy, cũng bởi nó quá dài, cho nên có thể che kín được đôi chân trần nhỏ nhắn, chớp mắt một cái: "Làm như vậy sẽ không có ai biết tôi đi chân trần cả."

Cử chỉ của cô gái trẻ này thật sự rất trẻ con, trong lòng của Bạc Dạ Bạch cũng không khỏi có chút tan chảy... Giật mình, liền nghĩ đến Trì Vi cả ngày nay cũng đều mang giày cao gót, so với Trì An hẳn cũng đau đớn không ít.

Tuy nhiên, cho dù đau đớn, nhưng mỗi bước chân của Trì Vi lại hết sức tự tin, trời sinh đã mạnh mẽ như một nữ vương, tư chất cũng vốn dĩ rất cao ngạo.

Đúng lúc này, cô gái này lại hiếu kỳ hỏi một câu liên quan đến Trì Vi: "Bạc Dạ Bạch, tại sao anh... lại đồng ý nhận bao dưỡng của chị gái tôi? Vì thiếu tiền, hay còn có nguyên nhân khác..."

Không thể phủ nhận rằng, Trì An rất muốn biết câu trả lời của hắn.

Mấy năm nay học đại học, thật sự có không ít đàn ông theo đuổi, tuy nhiên cô ta một lòng tương tư đại ca ca, chưa bao giờ cho ai cơ hội.

Bây giờ, gặp người đàn ông này, lại có cảm giác như đại ca ca...Chỉ có điều, đại ca ca của cô ta tất nhiên không bao giờ nhận bao dưỡng của phụ nữ, tuyệt đối không thể!

Hàng mi đen dài của Bạc Dạ Bạch khẽ buông xuống, người đàn ông vẫn đeo mặt nạ, không thể nhìn rõ tướng mạo, chỉ có tiếng nói làm say long người: "Tôi ở cạnh đại tiểu thư chỉ là để thỏa mãn nhu cầu của nhau."

Thứ Trì Vi muốn chính là lợi dụng hắn sao... Câu trả lời chỉ là vì muốn thỏa mãn dục vọng của nhau!

Đối với chuyện này, Trì An thật sự vẫn không hiểu, nhìn vào mắt người đàn ông rất lâu, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, mắt lập tức trừng lớn.

Bạc Dạ Bạch? Tên của hắn!

Hắn họ "Bạc", đại ca ca cũng họ "Bạc"... Hơn nữa, đôi mắt thật sự rất giống, khí chất trên người tỏa ra cũng tương tự, loại khả năng mà trong lòng Trì An đương nhiên không muốn xảy ra!

Chợt nhìn chiếc mặt nạ trên mặt người đàn ông, Trì An liền không kìm được, đưa tay ra muốn gỡ xuống, nhìn kỹ tướng mạo người đàn ông.

Tuy nhiên còn chưa đụng tới được mặt nạ, Bạc Dạ Bạch đã đưa tay chặn lại, nắm lấy tay cô ta, ánh mắt lạnh nhạt như ánh trăng: "Nhị tiểu thư nhà họ Trì, cô có ý gì?"

"Bạc Dạ Bạch, tôi có thể hay không?... nhìn khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của anh..."

Trì An dường như nín thở, từng câu phát ra đều hết sức căng thẳng, vừa thình cầu mong muốn.

Biết rõ là không thể, nhưng vẫn muốn tận mắt thấy, dịu dàng nở một nụ cười: "Anh biết không? anh rất giống với một người..."

Lời vừa dứt, lông mi Trì An buông xuống, vài phần buồn bã: "Tôi và anh ấy, đã rất lâu không gặp. Có thể hiện giờ tôi đứng trước mặt anh ấy, anh ấy cũng không thể nào nhận ra được..."

Nghĩ đến đại ca ca, Trì An không khỏi chớp mắt, để lộ vài phần lưu luyến, nhớ nhung lẫn vui vẻ.

"Thế nhưng tôi vẫn luôn luôn muốn gặp anh ấy. Tôi muốn để anh ấy nhìn thấy dáng vẻ trưởng thành của tôi..."

Nghe thấy vậy, Bạc Dạ Bạch khẽ nhìn cô gái trẻ đang độ thanh xuân, liền đoán được chuyện này liên qua đến tình cảm nam nữ.

Rõ ràng, cô gái này thầm thương người kia, cho nên mới lo được lo mất như vậy.

Trên đời này, tất cả những người một lòng với tình yêu, luôn thầm thương trộm nhớ người khác, đều cảm thấy hết sức nhạt nhẽo, vô vị."Nếu như vậy, tại sao không đi tìm hắn?"

***
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận