Cuồng Hoan Đi! Loài Người - Chương 150
Chương trước- Chương 1: Cuồng hoan đi, loài người
- Chương 2: Người chơi đối kháng
- Chương 3: Chuyện kinh dị thần bí
- Chương 4: Bà già
- Chương 5: Tìm kiếm manh mối
- Chương 6: Mèo mướp
- Chương 7: Khác thường
- Chương 8: Bà lão và con mèo
- Chương 9: Đêm chết người
- Chương 10: Ánh sáng xanh
- Chương 11: Kế hoạch
- Chương 12: Uy hiếp
- Chương 13: Mồi nhử
- Chương 14: Hoàn thành trò chơi
- Chương 15: Trận đấu thứ hai
- Chương 16: Lần đầu chiến đấu
- Chương 17: Đối mặt với cái chết
- Chương 18: Trọng trọng phong hỏa
- Chương 19: Bẫy rập
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23: Kết thúc
- Chương 24: Đại loạn
- Chương 25: Trời sáng
- Chương 26: Trận đấu thứ ba
- Chương 27: Trận đấu thứ ba (2)
- Chương 28: Đêm đầu tiên
- Chương 29: Đêm đầu tiên (2)
- Chương 30: Người máy trí năng không có tình cảm
- Chương 31: Nước thuốc
- Chương 32: Mở cửa
- Chương 33: Mở cửa (2)
- Chương 34: Quái vật xổ lồng
- Chương 35: Quái vật xổ lồng (2)
- Chương 36: Tầng hầm
- Chương 37: Tầng hầm (2)
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40: Hoàn thành nhiệm vụ
- Chương 41: Hoàn thành nhiệm vụ (2)
- Chương 42: Thẻ đạo cụ biến mất
- Chương 43: Thăng cấp
- Chương 44
- Chương 45: Chuyển nhà
- Chương 46: Tự chui đầu vào chỗ chết
- Chương 47: Tự chui đầu vào chỗ chết (2)
- Chương 48: Trận đấu thứ tư
- Chương 49
- Chương 50: Hỉ đường
- Chương 51: Tọa phòng
- Chương 52: Phòng củi
- Chương 53: Đạo cụ vô địch
- Chương 54: Tranh cướp
- Chương 55: Trừng phạt
- Chương 56
- Chương 57: Vòng hai
- Chương 58: Manh mối
- Chương 59: Giải mã
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62: Nội gián
- Chương 63: Hoàn thành ván hai
- Chương 64: Sự thật
- Chương 65: Bảo vệ
- Chương 66: Vòng cuối
- Chương 67: Cô gái
- Chương 68: Da người
- Chương 69: Hoàn thành trò chơi
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72: Trò chơi thứ 5
- Chương 73: Con đường chính xác
- Chương 74: Đàn kiến
- Chương 75: Ông lão
- Chương 76
- Chương 77: Ong mật
- Chương 78: Nước
- Chương 79: Tôi nhận ra, người kia không phải em
- Chương 80
- Chương 81: Cương thi
- Chương 82: Qua ải
- Chương 83: Pho tượng
- Chương 84: Kho báu
- Chương 85: Gián điệp
- Chương 86: Sự thật
- Chương 87: Lời mời
- Chương 88: Liên minh
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92: Người chơi số một
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101: Phần thưởng
- Chương 102: 24 tiếng
- Chương 103: Quyết định
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Manh mối
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130: Gián điệp thật sự
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133: Ván chơi thứ 8
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147: Trò chơi cuối cùng
- Chương 148: Trò chơi cuối cùng (2)
- Chương 149: Quy tắc trò chơi
- Chương 150
- Chương 151: Âm mưu
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157: Hoàn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cuồng Hoan Đi! Loài Người
Chương 150
Cô lái xe ra khỏi thị trấn mới lên tiếng: “Bây giờ tôi muốn về nhà bà nội xem thế nào. Đó là một thôn nhỏ, rất ít người. Trước kia vì chút chuyện, tôi sợ phiền phức nên đã dọn đi, bây giờ có lẽ là về được rồi.”
Đã qua lâu như vậy, mà người trên khắp thế giới đều muốn giết người chơi, tổ chức kia không thể nào lại chạy đến đó tìm cô được.
Đại Hào rất tùy ý: “Tùy, tôi đi đâu cũng được.”
Vì thế bọn họ liền lái xe đi tới thôn nhỏ kia.
Trọng Phong quay đầu, khẽ nói thầm bên tai Tống Tân: “Về đến nơi, anh lại cùng em ra bờ sông câu cá.”
Tống Tân cười: “Lần trước em làm cá, anh không nếm được mùi vị, lần sau có thể rồi.”
Đại Hào ở phía sau hừ lạnh, ngoắc ngoắc ngón tay với Sở Sáo: “Cậu qua đây, chúng ta cũng nói thầm!”
Tống Tân cười đến mức suýt lao xe xuống ruộng.
Rõ ràng đang ở ván chơi cuối cùng cực kỳ quan trọng, bọn họ lại nhẹ nhàng như đi du lịch.
Sau nửa tiếng, Đại Hào chỉ lên trời, chậc lưỡi nói: “Mới thế mà đã chết mười cái người chơi. Bọn đấy vô dụng vaiz, phép màu nào khiến bọn chúng vẫn sống được đến bây giờ nhỉ?”
Tống Tân nhìn anh ta qua kính chiếu hậu, nói: “Chúng ta phải hi vọng số người giảm càng nhanh càng tốt mới đúng.”
“Nói cũng phải.” Đại Hào nhíu mày, thu người lại: “Chán quá, tôi đánh một giấc đã. Biết đâu lúc tôi dậy, người chơi khác đã chết hết rồi?”
Tống Tân thầm nghĩ anh cứ nằm mơ còn hơn.
Cô lái xe hai tiếng rồi đổi thành Đại Hào, mình và Trọng Phong chuyển xuống ghế sau
Hiện giờ coi như đủ sáng, có thể thấy rõ ràng mọi thứ xung quanh. Tống Tân tựa vào vai Trọng Phong nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, trong lòng rất cảm thấy nhẹ nhõm.
Số người hiển thị trên trời vẫn đang giảm bớt, theo đó là những ô vuông cũng dần biến thành màu đen. Hình ảnh trong các ô vuông khác cũng không ngừng thay đổi. Chỉ có điều nhìn từ mặt đất thì không thấy được rõ lắm sự thay đổi trong từng ô.
Bầu trời như một chiếc TV khổng lồ, những ô vuông như những màn hình nhỏ đang phát các video khác nhau.
Trong mỗi ô vuông kia chính là livestream của từng người chơi.
Đến khi số lượng người chơi giảm bớt hơn một nửa thì bầu trời cũng tối đi rất nhiều.
Khi xe của bọn họ đến một thành phố thì họ lựa chọn đi vòng, chỉ đi qua huyện trấn bên ngoài thành phố.
Bình thường huyện trấn nối giữa những thành phố như thế này sẽ cực kỳ đông người.
Khi bọn họ đi qua còn thấy trên đường có không ít người đang chạy về một phía nào đó. Những người này đều cầm vũ khí, thậm chí còn có một người đàn ông cõng đứa bé tầm bốn năm tuổi chạy theo đám đông.
Bởi vì những người này cản trở giao thông, nhóm Tống Tân cũng không muốn phiền phức nên tạm thời dừng xe.
Bọn họ đứng ở xa nhìn những người kia chạy vào một ngã rẽ, tiếng hô hoán dần dần đi xa. Không lâu sau, tầng hai tòa nhà bên cạnh mở cửa sổ, có người thả một đoạn dây làm từ ga giường ra, trèo xuống, sau đó đứng dậy nhìn quanh một lượt rồi quay người chạy về phía nhóm Tống Tân.
Đó là một người đàn ông. Bởi vì cách hơi xa, Tống Tân không nhìn thấy rõ khuôn mặt anh ta. Nhưng cô có thể nhận ra đó cũng là một người chơi.
Hiển nhiên là bây giờ anh ta đang tìm xe.
Đợi đến khi người kia đến gần hơn, Đại Hào cố ý hạ cửa kính xe xuống, huýt sáo, sau đó nổ máy, trước khi lái xe đi còn ấn còi mấy lần.
Xe bọn họ nhanh chóng lái đi. Tống Tân quay đầu còn trông thấy người kia ở đằng sau chửi bọn họ.
Đại Hào lại cười như điên: “Chết sớm được tên nào hay tên đó, tôi cũng không muốn trốn mãi đâu.”
Anh ta vừa dứt lời, đằng trước lại vang lên tiếng gào thét ầm ĩ.
Đại Hào nhàn nhã lái xe về phía một ngã ba khác, nói: “Đêm nay tìm chỗ qua đêm ở đây đi, ở đây náo nhiệt ghê.”
Tống Tân bất đắc dĩ gật đầu: “Thế tìm chỗ vắng vẻ chút để đỗ xe đi.”
Xe lái vào một hẻm nhỏ mới dừng lại, bọn hắn xuống xe còn quan sát xung quanh một vòng, thấy cách đó không xa có một nhà trọ nhỏ.
Lúc vào quán trọ bọn họ còn cố ý nhìn quanh một vòng, thấy trên quầy có một lớp bụi mỏng chứng tỏ ở đây đã vô chủ một thời gian rồi.
Nếu đã không có chủ thì muốn ở phòng nào cũng được.
Đại Hào vào trong quầy lấy hai thẻ phòng, ném một cái cho Trọng Phong, khẽ nói: “Lúc mở cửa nhớ cẩn thận, biết đâu bên trong có người.”
Tống Tân: “Thẻ phòng ở đây hết thì chắc là không có ai đâu. Nhưng cẩn thận vẫn hơn.”
Bốn người cùng nhau lên tầng hai, tìm phòng tương ứng với thẻ. Bọn họ nhẹ nhàng tới trước cửa phòng nhưng khi quét thẻ mới chợt nhận ra vấn đề.
Khóa điện tử đã hết pin, giờ cũng không ai thay pin nữa.
Cuối cùng bọn họ chỉ còn cách mở cửa bằng “vũ lực”.
Trong quá trình này, những phòng khác không có bất cứ động tĩnh gì, giống như nơi này không có bất cứ ai vậy.
Tống Tân và Trọng Phong phòng gần trong cùng, Đại Hào và Sở Sáo ở phòng bên cạnh.
Sau khi vào phòng, bọn họ tìm đồ chặn cửa, dù không thể khóa nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Đã gần tới đêm rồi nhưng vì màn ảnh trên bầu trời nên vẫn có ánh sáng.
Tất cả mọi người đều tham gia vào trò chơi, điện cũng ngừng, không tối đen hẳn mới là chuyện tốt.
Tống Tân và Trọng Phong nói chuyện một lúc, cảm thấy có chút mệt mới lên giường nghỉ ngơi.
Trong phòng chỉ có một giường lớn, Trọng Phong mang ghế ra cách cửa không xa để ngồi gác đêm, đợi đến khi cô tỉnh thì hai người thay ca.
Tống Tân mang theo di động, bởi vì trong đó còn lưu video của Trọng Phong và ảnh chụp chung của bọn họ.
Trước khi ngủ cô dùng di động đặt báo thức, bốn giờ sáng dậy đổi cho Trọng Phong đi ngủ.
Mà ngay khi Trọng Phong vừa mới ngủ mười mấy phút, ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Tống Tân ngồi không một mình có chút buồn chán. Tiếng gõ của ấy lập tức đánh bay cơn buồn ngủ của cô.
Cô nhìn Trọng Phong trên giường, đứng dậy đi tới cửa, khẽ hỏi một câu: “Ai đấy?”
“Tôi.” Giọng Đại Hào vang lên bên ngoài cửa.
Tống Tân thở phào, nghĩ thầm, cũng đúng, nếu là người khác sao có thể lễ phép gõ cửa?
Đương nhiên, Đại Hào gõ cửa cũng không phải bởi vì anh ta có lễ phép.
Tống Tân cách cửa hỏi: “Có chuyện gì không?”
Đại Hào nói: “Không ngủ được, Sở Sáo ngủ say rồi, một người tôi chán quá.”
“Anh chờ chút, tôi mở cửa.” Tống Tân đang định di dời hai chiếc tủ đầu giường chặn cửa.
Cũng may thứ này cũng không quá nặng, cho nên cô nhanh chóng bê được một cái đi.
Khi cái thứ hai được dịch đi, cái cửa hỏng khóa liền tự mở ra một chút.
Đúng lúc này, Trọng Phong tỉnh.
Hắn ngồi dậy, hỏi: “Sao vậy?”
Tống Tân vội vàng dừng tay, quay đầu áy náy nói: “Đánh thức anh à? Em đã cố nhẹ tay rồi, không ngờ…”
“Không sao.” Anh xuống giường, đi về phía Tống Tân, cười nói: “Em nên gọi anh dậy chuyển mới phải.”
Tống Tân cười nhẹ, lắc đầu nói: “Anh ngủ đi, không làm phiền anh nữa. Là Đại Hào nói chán quá chạy tới gõ cửa.”
Trọng Phong quay đầu nhìn cửa một lát, nhíu mày nói: “Bên ngoài hình như không có ai cả?”
Nói xong, anh đẩy nốt chiếc tủ còn lại, mở cửa phòng ra.
Bên ngoài trống rỗng, hoàn toàn không thấy bóng dáng Đại Hào.
Tống Tân sửng sốt: “Anh ta không nói không rằng đã về phòng rồi?”
Trọng Phong đi tới cửa, nhìn hai bên một lượt, sau đó quay vào phòng khẽ nói với Tống Tân: “Có gì đó không ổn.”
Tống Tân lúc này cũng cảm thấy có chỗ không ổn, kéo Trọng Phong cùng đi gõ cửa phòng bên cạnh.
Trong phòng vang lên tiếng đáp lười biếng của Đại Hào: “Nửa đêm nửa hôm, ai đấy? Muốn đánh nhau cũng chờ ông đây ngủ dậy đã!”
Tống Tân nhíu mày, cuối cùng cũng nhận ra điểm không ổn.
Trước đó Đại Hào ở ngoài cửa nói không ngủ được, nhưng bình thường Đại Hào rất thích ngủ, chỉ có ngủ không đủ, nào có chuyện ngủ không được?
Nhưng cô vẫn hỏi: “Không phải anh vừa qua gõ cửa phòng tôi sao? Sao đã về phòng rồi?”
Đại Hào dường như có hơi bất ngờ, mấy giây sau mới đáp: “Ai nửa đêm ăn no rửng mỡ gõ cửa phòng hai người. Nhỡ hai người đang làm chuyện gì đó không phù hợp với thiếu nhi thì sao? Không phải cô nằm mơ lú rồi đấy chứ?”
Tống Tân thật sự muốn xông vào tẩn anh ta một trận.
Nhưng… Nếu không phải anh ta gõ cửa thì giọng nói vừa nãy là ai?
Đại Hào không thể nào đùa ác ý thế được, nhưng giọng nói kia rõ ràng là giọng anh ta.
Hoặc nên nói là… Giống hệt giọng Đại Hào.
Đã qua lâu như vậy, mà người trên khắp thế giới đều muốn giết người chơi, tổ chức kia không thể nào lại chạy đến đó tìm cô được.
Đại Hào rất tùy ý: “Tùy, tôi đi đâu cũng được.”
Vì thế bọn họ liền lái xe đi tới thôn nhỏ kia.
Trọng Phong quay đầu, khẽ nói thầm bên tai Tống Tân: “Về đến nơi, anh lại cùng em ra bờ sông câu cá.”
Tống Tân cười: “Lần trước em làm cá, anh không nếm được mùi vị, lần sau có thể rồi.”
Đại Hào ở phía sau hừ lạnh, ngoắc ngoắc ngón tay với Sở Sáo: “Cậu qua đây, chúng ta cũng nói thầm!”
Tống Tân cười đến mức suýt lao xe xuống ruộng.
Rõ ràng đang ở ván chơi cuối cùng cực kỳ quan trọng, bọn họ lại nhẹ nhàng như đi du lịch.
Sau nửa tiếng, Đại Hào chỉ lên trời, chậc lưỡi nói: “Mới thế mà đã chết mười cái người chơi. Bọn đấy vô dụng vaiz, phép màu nào khiến bọn chúng vẫn sống được đến bây giờ nhỉ?”
Tống Tân nhìn anh ta qua kính chiếu hậu, nói: “Chúng ta phải hi vọng số người giảm càng nhanh càng tốt mới đúng.”
“Nói cũng phải.” Đại Hào nhíu mày, thu người lại: “Chán quá, tôi đánh một giấc đã. Biết đâu lúc tôi dậy, người chơi khác đã chết hết rồi?”
Tống Tân thầm nghĩ anh cứ nằm mơ còn hơn.
Cô lái xe hai tiếng rồi đổi thành Đại Hào, mình và Trọng Phong chuyển xuống ghế sau
Hiện giờ coi như đủ sáng, có thể thấy rõ ràng mọi thứ xung quanh. Tống Tân tựa vào vai Trọng Phong nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, trong lòng rất cảm thấy nhẹ nhõm.
Số người hiển thị trên trời vẫn đang giảm bớt, theo đó là những ô vuông cũng dần biến thành màu đen. Hình ảnh trong các ô vuông khác cũng không ngừng thay đổi. Chỉ có điều nhìn từ mặt đất thì không thấy được rõ lắm sự thay đổi trong từng ô.
Bầu trời như một chiếc TV khổng lồ, những ô vuông như những màn hình nhỏ đang phát các video khác nhau.
Trong mỗi ô vuông kia chính là livestream của từng người chơi.
Đến khi số lượng người chơi giảm bớt hơn một nửa thì bầu trời cũng tối đi rất nhiều.
Khi xe của bọn họ đến một thành phố thì họ lựa chọn đi vòng, chỉ đi qua huyện trấn bên ngoài thành phố.
Bình thường huyện trấn nối giữa những thành phố như thế này sẽ cực kỳ đông người.
Khi bọn họ đi qua còn thấy trên đường có không ít người đang chạy về một phía nào đó. Những người này đều cầm vũ khí, thậm chí còn có một người đàn ông cõng đứa bé tầm bốn năm tuổi chạy theo đám đông.
Bởi vì những người này cản trở giao thông, nhóm Tống Tân cũng không muốn phiền phức nên tạm thời dừng xe.
Bọn họ đứng ở xa nhìn những người kia chạy vào một ngã rẽ, tiếng hô hoán dần dần đi xa. Không lâu sau, tầng hai tòa nhà bên cạnh mở cửa sổ, có người thả một đoạn dây làm từ ga giường ra, trèo xuống, sau đó đứng dậy nhìn quanh một lượt rồi quay người chạy về phía nhóm Tống Tân.
Đó là một người đàn ông. Bởi vì cách hơi xa, Tống Tân không nhìn thấy rõ khuôn mặt anh ta. Nhưng cô có thể nhận ra đó cũng là một người chơi.
Hiển nhiên là bây giờ anh ta đang tìm xe.
Đợi đến khi người kia đến gần hơn, Đại Hào cố ý hạ cửa kính xe xuống, huýt sáo, sau đó nổ máy, trước khi lái xe đi còn ấn còi mấy lần.
Xe bọn họ nhanh chóng lái đi. Tống Tân quay đầu còn trông thấy người kia ở đằng sau chửi bọn họ.
Đại Hào lại cười như điên: “Chết sớm được tên nào hay tên đó, tôi cũng không muốn trốn mãi đâu.”
Anh ta vừa dứt lời, đằng trước lại vang lên tiếng gào thét ầm ĩ.
Đại Hào nhàn nhã lái xe về phía một ngã ba khác, nói: “Đêm nay tìm chỗ qua đêm ở đây đi, ở đây náo nhiệt ghê.”
Tống Tân bất đắc dĩ gật đầu: “Thế tìm chỗ vắng vẻ chút để đỗ xe đi.”
Xe lái vào một hẻm nhỏ mới dừng lại, bọn hắn xuống xe còn quan sát xung quanh một vòng, thấy cách đó không xa có một nhà trọ nhỏ.
Lúc vào quán trọ bọn họ còn cố ý nhìn quanh một vòng, thấy trên quầy có một lớp bụi mỏng chứng tỏ ở đây đã vô chủ một thời gian rồi.
Nếu đã không có chủ thì muốn ở phòng nào cũng được.
Đại Hào vào trong quầy lấy hai thẻ phòng, ném một cái cho Trọng Phong, khẽ nói: “Lúc mở cửa nhớ cẩn thận, biết đâu bên trong có người.”
Tống Tân: “Thẻ phòng ở đây hết thì chắc là không có ai đâu. Nhưng cẩn thận vẫn hơn.”
Bốn người cùng nhau lên tầng hai, tìm phòng tương ứng với thẻ. Bọn họ nhẹ nhàng tới trước cửa phòng nhưng khi quét thẻ mới chợt nhận ra vấn đề.
Khóa điện tử đã hết pin, giờ cũng không ai thay pin nữa.
Cuối cùng bọn họ chỉ còn cách mở cửa bằng “vũ lực”.
Trong quá trình này, những phòng khác không có bất cứ động tĩnh gì, giống như nơi này không có bất cứ ai vậy.
Tống Tân và Trọng Phong phòng gần trong cùng, Đại Hào và Sở Sáo ở phòng bên cạnh.
Sau khi vào phòng, bọn họ tìm đồ chặn cửa, dù không thể khóa nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Đã gần tới đêm rồi nhưng vì màn ảnh trên bầu trời nên vẫn có ánh sáng.
Tất cả mọi người đều tham gia vào trò chơi, điện cũng ngừng, không tối đen hẳn mới là chuyện tốt.
Tống Tân và Trọng Phong nói chuyện một lúc, cảm thấy có chút mệt mới lên giường nghỉ ngơi.
Trong phòng chỉ có một giường lớn, Trọng Phong mang ghế ra cách cửa không xa để ngồi gác đêm, đợi đến khi cô tỉnh thì hai người thay ca.
Tống Tân mang theo di động, bởi vì trong đó còn lưu video của Trọng Phong và ảnh chụp chung của bọn họ.
Trước khi ngủ cô dùng di động đặt báo thức, bốn giờ sáng dậy đổi cho Trọng Phong đi ngủ.
Mà ngay khi Trọng Phong vừa mới ngủ mười mấy phút, ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Tống Tân ngồi không một mình có chút buồn chán. Tiếng gõ của ấy lập tức đánh bay cơn buồn ngủ của cô.
Cô nhìn Trọng Phong trên giường, đứng dậy đi tới cửa, khẽ hỏi một câu: “Ai đấy?”
“Tôi.” Giọng Đại Hào vang lên bên ngoài cửa.
Tống Tân thở phào, nghĩ thầm, cũng đúng, nếu là người khác sao có thể lễ phép gõ cửa?
Đương nhiên, Đại Hào gõ cửa cũng không phải bởi vì anh ta có lễ phép.
Tống Tân cách cửa hỏi: “Có chuyện gì không?”
Đại Hào nói: “Không ngủ được, Sở Sáo ngủ say rồi, một người tôi chán quá.”
“Anh chờ chút, tôi mở cửa.” Tống Tân đang định di dời hai chiếc tủ đầu giường chặn cửa.
Cũng may thứ này cũng không quá nặng, cho nên cô nhanh chóng bê được một cái đi.
Khi cái thứ hai được dịch đi, cái cửa hỏng khóa liền tự mở ra một chút.
Đúng lúc này, Trọng Phong tỉnh.
Hắn ngồi dậy, hỏi: “Sao vậy?”
Tống Tân vội vàng dừng tay, quay đầu áy náy nói: “Đánh thức anh à? Em đã cố nhẹ tay rồi, không ngờ…”
“Không sao.” Anh xuống giường, đi về phía Tống Tân, cười nói: “Em nên gọi anh dậy chuyển mới phải.”
Tống Tân cười nhẹ, lắc đầu nói: “Anh ngủ đi, không làm phiền anh nữa. Là Đại Hào nói chán quá chạy tới gõ cửa.”
Trọng Phong quay đầu nhìn cửa một lát, nhíu mày nói: “Bên ngoài hình như không có ai cả?”
Nói xong, anh đẩy nốt chiếc tủ còn lại, mở cửa phòng ra.
Bên ngoài trống rỗng, hoàn toàn không thấy bóng dáng Đại Hào.
Tống Tân sửng sốt: “Anh ta không nói không rằng đã về phòng rồi?”
Trọng Phong đi tới cửa, nhìn hai bên một lượt, sau đó quay vào phòng khẽ nói với Tống Tân: “Có gì đó không ổn.”
Tống Tân lúc này cũng cảm thấy có chỗ không ổn, kéo Trọng Phong cùng đi gõ cửa phòng bên cạnh.
Trong phòng vang lên tiếng đáp lười biếng của Đại Hào: “Nửa đêm nửa hôm, ai đấy? Muốn đánh nhau cũng chờ ông đây ngủ dậy đã!”
Tống Tân nhíu mày, cuối cùng cũng nhận ra điểm không ổn.
Trước đó Đại Hào ở ngoài cửa nói không ngủ được, nhưng bình thường Đại Hào rất thích ngủ, chỉ có ngủ không đủ, nào có chuyện ngủ không được?
Nhưng cô vẫn hỏi: “Không phải anh vừa qua gõ cửa phòng tôi sao? Sao đã về phòng rồi?”
Đại Hào dường như có hơi bất ngờ, mấy giây sau mới đáp: “Ai nửa đêm ăn no rửng mỡ gõ cửa phòng hai người. Nhỡ hai người đang làm chuyện gì đó không phù hợp với thiếu nhi thì sao? Không phải cô nằm mơ lú rồi đấy chứ?”
Tống Tân thật sự muốn xông vào tẩn anh ta một trận.
Nhưng… Nếu không phải anh ta gõ cửa thì giọng nói vừa nãy là ai?
Đại Hào không thể nào đùa ác ý thế được, nhưng giọng nói kia rõ ràng là giọng anh ta.
Hoặc nên nói là… Giống hệt giọng Đại Hào.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Cuồng hoan đi, loài người
- Chương 2: Người chơi đối kháng
- Chương 3: Chuyện kinh dị thần bí
- Chương 4: Bà già
- Chương 5: Tìm kiếm manh mối
- Chương 6: Mèo mướp
- Chương 7: Khác thường
- Chương 8: Bà lão và con mèo
- Chương 9: Đêm chết người
- Chương 10: Ánh sáng xanh
- Chương 11: Kế hoạch
- Chương 12: Uy hiếp
- Chương 13: Mồi nhử
- Chương 14: Hoàn thành trò chơi
- Chương 15: Trận đấu thứ hai
- Chương 16: Lần đầu chiến đấu
- Chương 17: Đối mặt với cái chết
- Chương 18: Trọng trọng phong hỏa
- Chương 19: Bẫy rập
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23: Kết thúc
- Chương 24: Đại loạn
- Chương 25: Trời sáng
- Chương 26: Trận đấu thứ ba
- Chương 27: Trận đấu thứ ba (2)
- Chương 28: Đêm đầu tiên
- Chương 29: Đêm đầu tiên (2)
- Chương 30: Người máy trí năng không có tình cảm
- Chương 31: Nước thuốc
- Chương 32: Mở cửa
- Chương 33: Mở cửa (2)
- Chương 34: Quái vật xổ lồng
- Chương 35: Quái vật xổ lồng (2)
- Chương 36: Tầng hầm
- Chương 37: Tầng hầm (2)
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40: Hoàn thành nhiệm vụ
- Chương 41: Hoàn thành nhiệm vụ (2)
- Chương 42: Thẻ đạo cụ biến mất
- Chương 43: Thăng cấp
- Chương 44
- Chương 45: Chuyển nhà
- Chương 46: Tự chui đầu vào chỗ chết
- Chương 47: Tự chui đầu vào chỗ chết (2)
- Chương 48: Trận đấu thứ tư
- Chương 49
- Chương 50: Hỉ đường
- Chương 51: Tọa phòng
- Chương 52: Phòng củi
- Chương 53: Đạo cụ vô địch
- Chương 54: Tranh cướp
- Chương 55: Trừng phạt
- Chương 56
- Chương 57: Vòng hai
- Chương 58: Manh mối
- Chương 59: Giải mã
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62: Nội gián
- Chương 63: Hoàn thành ván hai
- Chương 64: Sự thật
- Chương 65: Bảo vệ
- Chương 66: Vòng cuối
- Chương 67: Cô gái
- Chương 68: Da người
- Chương 69: Hoàn thành trò chơi
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72: Trò chơi thứ 5
- Chương 73: Con đường chính xác
- Chương 74: Đàn kiến
- Chương 75: Ông lão
- Chương 76
- Chương 77: Ong mật
- Chương 78: Nước
- Chương 79: Tôi nhận ra, người kia không phải em
- Chương 80
- Chương 81: Cương thi
- Chương 82: Qua ải
- Chương 83: Pho tượng
- Chương 84: Kho báu
- Chương 85: Gián điệp
- Chương 86: Sự thật
- Chương 87: Lời mời
- Chương 88: Liên minh
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92: Người chơi số một
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101: Phần thưởng
- Chương 102: 24 tiếng
- Chương 103: Quyết định
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Manh mối
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130: Gián điệp thật sự
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133: Ván chơi thứ 8
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147: Trò chơi cuối cùng
- Chương 148: Trò chơi cuối cùng (2)
- Chương 149: Quy tắc trò chơi
- Chương 150
- Chương 151: Âm mưu
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157: Hoàn