Cuồng Hoan Đi! Loài Người - Chương 48: Trận đấu thứ tư
Chương trước- Chương 1: Cuồng hoan đi, loài người
- Chương 2: Người chơi đối kháng
- Chương 3: Chuyện kinh dị thần bí
- Chương 4: Bà già
- Chương 5: Tìm kiếm manh mối
- Chương 6: Mèo mướp
- Chương 7: Khác thường
- Chương 8: Bà lão và con mèo
- Chương 9: Đêm chết người
- Chương 10: Ánh sáng xanh
- Chương 11: Kế hoạch
- Chương 12: Uy hiếp
- Chương 13: Mồi nhử
- Chương 14: Hoàn thành trò chơi
- Chương 15: Trận đấu thứ hai
- Chương 16: Lần đầu chiến đấu
- Chương 17: Đối mặt với cái chết
- Chương 18: Trọng trọng phong hỏa
- Chương 19: Bẫy rập
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23: Kết thúc
- Chương 24: Đại loạn
- Chương 25: Trời sáng
- Chương 26: Trận đấu thứ ba
- Chương 27: Trận đấu thứ ba (2)
- Chương 28: Đêm đầu tiên
- Chương 29: Đêm đầu tiên (2)
- Chương 30: Người máy trí năng không có tình cảm
- Chương 31: Nước thuốc
- Chương 32: Mở cửa
- Chương 33: Mở cửa (2)
- Chương 34: Quái vật xổ lồng
- Chương 35: Quái vật xổ lồng (2)
- Chương 36: Tầng hầm
- Chương 37: Tầng hầm (2)
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40: Hoàn thành nhiệm vụ
- Chương 41: Hoàn thành nhiệm vụ (2)
- Chương 42: Thẻ đạo cụ biến mất
- Chương 43: Thăng cấp
- Chương 44
- Chương 45: Chuyển nhà
- Chương 46: Tự chui đầu vào chỗ chết
- Chương 47: Tự chui đầu vào chỗ chết (2)
- Chương 48: Trận đấu thứ tư
- Chương 49
- Chương 50: Hỉ đường
- Chương 51: Tọa phòng
- Chương 52: Phòng củi
- Chương 53: Đạo cụ vô địch
- Chương 54: Tranh cướp
- Chương 55: Trừng phạt
- Chương 56
- Chương 57: Vòng hai
- Chương 58: Manh mối
- Chương 59: Giải mã
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62: Nội gián
- Chương 63: Hoàn thành ván hai
- Chương 64: Sự thật
- Chương 65: Bảo vệ
- Chương 66: Vòng cuối
- Chương 67: Cô gái
- Chương 68: Da người
- Chương 69: Hoàn thành trò chơi
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72: Trò chơi thứ 5
- Chương 73: Con đường chính xác
- Chương 74: Đàn kiến
- Chương 75: Ông lão
- Chương 76
- Chương 77: Ong mật
- Chương 78: Nước
- Chương 79: Tôi nhận ra, người kia không phải em
- Chương 80
- Chương 81: Cương thi
- Chương 82: Qua ải
- Chương 83: Pho tượng
- Chương 84: Kho báu
- Chương 85: Gián điệp
- Chương 86: Sự thật
- Chương 87: Lời mời
- Chương 88: Liên minh
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92: Người chơi số một
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101: Phần thưởng
- Chương 102: 24 tiếng
- Chương 103: Quyết định
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Manh mối
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130: Gián điệp thật sự
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133: Ván chơi thứ 8
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147: Trò chơi cuối cùng
- Chương 148: Trò chơi cuối cùng (2)
- Chương 149: Quy tắc trò chơi
- Chương 150
- Chương 151: Âm mưu
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157: Hoàn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cuồng Hoan Đi! Loài Người
Chương 48: Trận đấu thứ tư
Editor: mèomỡ
Tống Tân nhặt khẩu súng của thi thể kia lên, chia cho Trọng Phong mỗi người một chiếc, sau đó lái xe sát ven đường, ra khỏi thành phố từ một con đường khác.
Khi cô lái xe đi có nhìn thấy trong kính chiếu đằng xa có hai người chạy đến, hẳn là đồng lõa của bốn kẻ vừa rồi.
Mặc dù chỉ có hai người, nhưng Tống Tân cũng không định dừng xe giết nốt.
Nếu như giết bọn họ, hẳn là có thể tìm được lương thực của bọn họ ở gần đây, nhưng cô cho rằng không cần phải đuổi tận giết tuyệt.
Cô biết những người này không tốt lành gì, bọn họ cố ý chặn đường ra khỏi thành phố, chính là để chặn cướp đồ của những người muốn trốn ra ngoại thành.
Nhưng Tống Tân không phải Sứ giả chính nghĩa, trong thế giới cá lớn nuốt cá bé hỗn loạn hiện tại, nếu như không bọn chúng đụng phải cô thì cô cũng sẽ chỉ làm như không biết mà đi ngang qua, sẽ không xen vào việc của người khác.
Còn có một nguyên nhân là giết người trong hiện thực và giết người trong trò chơi, trên tâm lý vẫn sẽ có chút bất đồng.
Mặc dù lần này người thực sự ra tay giết bốn tên kia là Trọng Phong, nhưng Trọng Phong là đạo cụ người máy trí năng của cô, cho nên thật ra vẫn là cô giết bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Tống Tân giết người trong thế giới hiện thực, tuy biết pháp luật đã không thể trừng phạt cô nhưng trong lòng cô vẫn khó tránh khỏi có hơi chột dạ.
Khi bọn họ đến căn nhà cũ ở nông thôn thì sắc trời cũng đã tối, ước chừng là khoảng bảy giờ tối.
Đây là một căn nhà nhỏ hai tầng, xây lúc Tống Tân vừa sinh được một năm. Cha mẹ quanh năm ở thành phố, nơi này liền thành nhà của ông bà. Mà khi Tống Tân được hai tuổi thì ông lại vì bệnh mà qua đời. Trong trí nhớ của cô cũng chỉ còn lại mình bà nội ở đây.
Đằng trước sân quây tường, trong sân vốn có một mảnh nhỏ đất trồng rau, một bên trồng hòa. Sau khi cha mẹ Tống Tân mất, cô liền ở cùng bà nội trong căn nhà này, còn từng tự tay trồng hoa hồng.
Nhưng hiện giờ dù là vườn hoa hay vườn rau cũng đã đều bị cỏ dại bao phủ.
Nhiều năm rồi cô không về đây, tính ra… Là từ lúc cô lên đại học.
Tống Tân đứng ở trong sân nhìn đống cỏ dại, thở dài, nói với Trọng Phong: “Từ nay về sau chúng ta sẽ ở đây.”
Trọng Phong gật đầu, xoay người đi ra ngoài, chuyển đồ trên xe xuống. Tống Tân liền đi mở cửa chính cùng cửa phòng ngủ bên cạnh.
Gian phòng ngủ này là phòng cô trước kia, còn phòng tầng hai xưa nay để không. Xây thành hai tầng một là vì có đủ tiền, hai là vì thỉnh thoảng có người đến chơi có chỗ để ở.
Hiện giờ không dùng đến, cũng không cần dọn làm gì.
Đồ trong phòng cô lúc trước được phủ vải cho nên cũng không bẩn lắm, chỉ có góc tường, sàn và cửa sổ là đầy bụi cùng mạng nhện. Nếu muốn ở thì phải dọn dẹp một lượt.
Trọng Phong chuyển đồ xuống, đặt ở ngoài cửa. Tống Tân thì lái xe đến một nơi cách xa ngôi nhà rồi đi bộ về.
Cô làm vậy để che dấu hành tung, mặc dù người ở nông thôn không nhiều, nhưng cũng không phải không có. Mà ngôi nhà này vốn đã nhiều năm không có người ở rồi. Nếu không có xe, chỉ cần cô và Trọng Phong ít ra ngoài thì trong thời gian ngắn những người khác có thể sẽ không phát hiện nơi này có người.
Như vậy, khi cô vào trò chơi, nơi này sẽ an toàn hơn.
Sau khi về, cô tìm hai chiếc khăn, cùng Trọng Phong cùng quét dọn đến tận lúc trời tối đen mới dọn xong sạch sẽ.
Tống Tân vốn còn định xuống bếp nấu chút nước nhưng lại phát hiện đồ làm bếp gần như đã gỉ đến không dùng được nữa nên đành thôi.
Cũng may còn có điện mà dùng…. Trước kia nạp điện không dùng hết, sau đó lại không có ai ở, cho nên điện cũng không sụt.
Hai người tùy tiện ăn chút bánh mì, cứ thế mà tạm bợ qua một đêm.
Trước khi ngủ Tống Tân nghĩ, hiện giờ đã là ngày thứ tám sau khi trời sáng rồi, dựa theo khoảng cách giữa hai lần chơi trước, trận đấu tiếp theo chắc hẳn cũng sắp đến.
Nếu như ngày mai trời sáng, cô sẽ cùng Trọng Phong ra ngoài một chuyến, lên thị trấn cách đây không xa xem xem. Nếu như có thể tìm được chút đồ làm bếp thì không còn gì tốt hơn.
Thế nhưng hôm sau bầu trời lại không sáng, giọng chúng nó như chiếc đồng hồ báo thức lớn nhất quả đất, đánh thức tất cả những người đang ngủ say trong bóng tối…
“Đã lâu không gặp, mọi người có khỏe hông?”
“Ai, có vẻ rất nhiều người đang mà phiền não vì đồ ăn nhỉ.”
“Vậy không bằng để bọn ta nói cho mọi người một bí mật nhé…. Điểm thuộc tính người chơi nhận được trong trò chơi có thể dùng để đổi đồ ăn trong cửa hàng đó!”
Tống Tân nghe vậy, hơi nhíu mày.
Ý chúng nó không phải đang cổ động mọi người tấn công người chơi sao?
Thật ra thân phận người chơi rất dễ bị nhận ra, bởi vì trên cổ tay có một chiếc vòng màu đen tạo hình đặc biệt không thể tháo được.
Nếu như mọi người thật sự sinh ra ý đồ tấn công người chơi cướp đồ ăn thì bọn họ nhất định sẽ tìm thêm đồng lõa cùng nhau hành động. Đến lúc đó cho dù người chơi có đạo cụ hay dị năng cũng chưa chắc đã thắng được.
Chúng nó đúng là muốn hít drama đến phát điên rồi.
“Trước hết để cho mọi người xem bảng trực tiếp mới đã nha~”
Giọng trẻ con cười hì hì nói, trước mắt mọi người liền xuất hiện màn hình chỉ có chính mình mới xem được.
Ba mục lựa chọn đã bị đẩy xuống dưới, thay vào đó là một bảng biểu ngữ đứng trên đầu, trên đó ghi “Top 100 người chơi toàn thế giới.”
Ân vào bảng biểu ngữ sẽ xuất hiện bốn hàng gồm tên và số hiệu của người chơi bắt đầu từ người đứng ở vị trí số một.
Mà màn hình trực tiếp này chỉ có người thường mới có thể xem được, cho nên đối với những người chơi như Tống Tân mà nói, họ không biết tên mình có trong bảng xếp hạng hay không, cũng không biết xếp thứ nhất là vị ‘đại lão’ nào
“Mặc dù trước mắt đây là 100 người chơi được hoan nghênh nhất ở hành tinh chúng ta, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là bầu phiếu cho họ sẽ chắc chắn thắng. Mọi người phải xem xét kỹ lưỡng rồi hẵng bầu nha.”
“Vậy thôi, không nói nhiều nữa. Sau đây là phần loại bỏ những khán giả còn 0 phiếu, chúng ta cực kỳ lấy làm tiếc.”
Vừa dứt lời, khắp nơi trên thế giới có vô số người đột nhiên nổ đầu mà chết.
Tống Tân hiện giờ ở nông thôn, hàng xóm gần nhất cũng cách hơn trăm mét cho nên cô không nghe thấy gì cả.
Nhưng ba phút im lặng của chúng nó đã nói cho cô biết số người chết lần này không ít.
Sau đó, chúng nó lại tiếp tục nói: “Được rồi, sau đây xin hoan nghênh mọi người bước vào trận đấu thứ tư của Trò chơi chết chóc!”
Trước mắt Tống Tân lại lóe lên. Cô lại một lần nữa đặt chân tới khu chờ quen thuộc.
“Người chơi Tống Tân xin chú ý, trong trò chơi lần này sẽ bao gồm tình tiết thần quái, nhát gan… Cũng phải zô đó nhe~”
“Quy tắc trò chơi: Các người chơi sẽ bị đưa vào cùng một căn hầm, cần tìm được đạo cụ vô địch trong hầm, thời hạn ba tiếng.
Số lượng đạo cụ vô địch ít hơn tổng số người chơi. Sau khi đạo cụ bị tìm được, các người chơi có 20 phút để cướp đoạt hoặc phân phối đạo cụ. Sau khi hết 20 phút, sẽ có quỷ dữ xuất hiện tiến hành giết chóc!
Chú ý: Chỉ có người chơi nắm giữ đạo cụ vô địch mới có thể sống sót khỏi tay quỷ dữ nhé ~
Trò chơi lần này tổng cộng gồm ba vòng, sau khi kết thúc có thể nghỉ ngơi trong ngày. Mà người chơi phải sống qua vòng thứ ba mới tính là chiến thắng.”
“Sau đây, mời người chơi tiến hành phân phối điểm thuộc tính.”
Tống Tân còn chưa kịp phân tích quy tắc thì trước mặt đã hiển thị bảng menu thuộc tính.
Lần trước cô dùng một điểm ‘điểm thuộc tính’ đổi năm rương mì tôm, hiện giờ trong tay còn mười chín điểm.
Sau khi suy nghĩ, Tống Tân lựa chọn cộng tất cả ‘điểm thuộc tính’ vào thính lực.
“Lựa chọn thính lực thật sự là một ý kiến hay đấy.”
Một giọng nói vang lên trong hư không. Tống Tân biết đây là nói cho mình cô. Cô do dự một lát mới mở miệng: “Tôi có việc muốn hỏi các người, về người máy trí năng.”
“Rất vui lòng được giải đáp, đã tắt âm thanh với người xem, cứ yên tâm mà hỏi đi ~”
“Người máy trí năng của tôi có thể bị người khác cướp mất không? Ở trong trò chơi có thể cho anh ấy một thân phận người chơi không? Tôi không muốn để người khác biết anh ấy là người máy trí năng.”
Nó cười mấy tiếng, sau đó nói: “Cô lo lắng quá rồi, người máy trí năng được cài đặt trung thành với chủ nhân, vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Trong lòng anh ta chỉ có hỏng hóc, không có đổi chủ.”
“Về phần che dấu thân phận người máy trí năng, nếu như cô có đủ năng lực giúp anh ta không bị người chơi khác nghi ngờ, bọn ta sẽ không cản trở, nhưng bọn ta cũng sẽ không giúp cô che dấu thân phận của anh ta.
Bởi vì đạo cụ của cô hoàn mỹ hơn xa những người chơi khác, nên lẽ dĩ nhiên cũng phải trả giá càng nhiều…. Đạo cụ hoặc dị năng của những người khác có thể che dấu nhưng đạo cụ của cô lại luôn hiển hiện trước mặt mọi người, chính là một trong những cái giá phải trả khi cô sở hữu người máy trí năng.”
Tống Tân gật đầu, cũng yên tâm hơn một chút.
Mặc dù không thể che dấu thân phận của Trọng Phong nhưng ít ra cô biết anh sẽ không bị người khác cướp đi.
Như vậy, cho dù không thể che dấu được thân phận của anh thì cũng không quá quan trọng.
Mười phút cho người chơi chuẩn bị và người thường bầu phiếu thời kết thúc. Tống Tân lại cảm thấy hoa mắt, bị đưa từ trong phòng chờ trắng xóa kia đến một nơi khác.
Việc đầu tiên cô làm là tìm Trọng Phong, chờ sau khi nhìn thấy anh mới an tâm bắt đầu quan sát xung quanh.
Lúc này, lại có một âm thanh nhắc nhở từ bên trên vọng xuống: “Tràng cảnh này là tầng đầu tiên của trò chơi tìm bảo vật. Trước khi trò chơi chính thức bắt đầu, người chơi có mười phút để làm quen. Đương nhiên, mười phút này cũng có thể dùng để làm việc khác.”
Xung quanh Tống Tân đứng không ít người, nhưng lúc này mọi người cũng không có ý định làm quen với nhau.
Ánh mắt của bọn họ đều cẩn thận quan sát trong phòng.
Đây là một gian nhà chính, chính xác ra là hỉ đường. Trong tầm mắt gần như bị màu đỏ bao phủ, khắp nơi dán chữ hỷ đỏ chót, ngay cả ghế hai bên cũng dùng vải màu đỏ phủ lên, trên sàn cũng trải thảm đỏ.
Gian phòng được trang trí ngập tràn không khí vui mừng, đèn lồng màu đỏ cùng nến được thắp hết, ánh sáng dịu nhẹ không quá chói, càng tô điểm thêm cảm giác ấm áp hạnh phúc.
Hai bên nhà chính có cửa nhỏ thông đến nơi khác, nhưng các người chơi tạm thời không định đi xem.
Sau khi nhìn qua tình hình liền có một người đàn ông mở lời: “Tôi đếm xem nào, chúng ta hiện giờ có khá đông nhân số đó, tận 21 người!”
***
p/s: Lần nào số người chơi cũng chẵn. Nhưng thêm anh Phong (ứ phải người chơi) vào nên lẻ hết =)))))))
Tống Tân nhặt khẩu súng của thi thể kia lên, chia cho Trọng Phong mỗi người một chiếc, sau đó lái xe sát ven đường, ra khỏi thành phố từ một con đường khác.
Khi cô lái xe đi có nhìn thấy trong kính chiếu đằng xa có hai người chạy đến, hẳn là đồng lõa của bốn kẻ vừa rồi.
Mặc dù chỉ có hai người, nhưng Tống Tân cũng không định dừng xe giết nốt.
Nếu như giết bọn họ, hẳn là có thể tìm được lương thực của bọn họ ở gần đây, nhưng cô cho rằng không cần phải đuổi tận giết tuyệt.
Cô biết những người này không tốt lành gì, bọn họ cố ý chặn đường ra khỏi thành phố, chính là để chặn cướp đồ của những người muốn trốn ra ngoại thành.
Nhưng Tống Tân không phải Sứ giả chính nghĩa, trong thế giới cá lớn nuốt cá bé hỗn loạn hiện tại, nếu như không bọn chúng đụng phải cô thì cô cũng sẽ chỉ làm như không biết mà đi ngang qua, sẽ không xen vào việc của người khác.
Còn có một nguyên nhân là giết người trong hiện thực và giết người trong trò chơi, trên tâm lý vẫn sẽ có chút bất đồng.
Mặc dù lần này người thực sự ra tay giết bốn tên kia là Trọng Phong, nhưng Trọng Phong là đạo cụ người máy trí năng của cô, cho nên thật ra vẫn là cô giết bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Tống Tân giết người trong thế giới hiện thực, tuy biết pháp luật đã không thể trừng phạt cô nhưng trong lòng cô vẫn khó tránh khỏi có hơi chột dạ.
Khi bọn họ đến căn nhà cũ ở nông thôn thì sắc trời cũng đã tối, ước chừng là khoảng bảy giờ tối.
Đây là một căn nhà nhỏ hai tầng, xây lúc Tống Tân vừa sinh được một năm. Cha mẹ quanh năm ở thành phố, nơi này liền thành nhà của ông bà. Mà khi Tống Tân được hai tuổi thì ông lại vì bệnh mà qua đời. Trong trí nhớ của cô cũng chỉ còn lại mình bà nội ở đây.
Đằng trước sân quây tường, trong sân vốn có một mảnh nhỏ đất trồng rau, một bên trồng hòa. Sau khi cha mẹ Tống Tân mất, cô liền ở cùng bà nội trong căn nhà này, còn từng tự tay trồng hoa hồng.
Nhưng hiện giờ dù là vườn hoa hay vườn rau cũng đã đều bị cỏ dại bao phủ.
Nhiều năm rồi cô không về đây, tính ra… Là từ lúc cô lên đại học.
Tống Tân đứng ở trong sân nhìn đống cỏ dại, thở dài, nói với Trọng Phong: “Từ nay về sau chúng ta sẽ ở đây.”
Trọng Phong gật đầu, xoay người đi ra ngoài, chuyển đồ trên xe xuống. Tống Tân liền đi mở cửa chính cùng cửa phòng ngủ bên cạnh.
Gian phòng ngủ này là phòng cô trước kia, còn phòng tầng hai xưa nay để không. Xây thành hai tầng một là vì có đủ tiền, hai là vì thỉnh thoảng có người đến chơi có chỗ để ở.
Hiện giờ không dùng đến, cũng không cần dọn làm gì.
Đồ trong phòng cô lúc trước được phủ vải cho nên cũng không bẩn lắm, chỉ có góc tường, sàn và cửa sổ là đầy bụi cùng mạng nhện. Nếu muốn ở thì phải dọn dẹp một lượt.
Trọng Phong chuyển đồ xuống, đặt ở ngoài cửa. Tống Tân thì lái xe đến một nơi cách xa ngôi nhà rồi đi bộ về.
Cô làm vậy để che dấu hành tung, mặc dù người ở nông thôn không nhiều, nhưng cũng không phải không có. Mà ngôi nhà này vốn đã nhiều năm không có người ở rồi. Nếu không có xe, chỉ cần cô và Trọng Phong ít ra ngoài thì trong thời gian ngắn những người khác có thể sẽ không phát hiện nơi này có người.
Như vậy, khi cô vào trò chơi, nơi này sẽ an toàn hơn.
Sau khi về, cô tìm hai chiếc khăn, cùng Trọng Phong cùng quét dọn đến tận lúc trời tối đen mới dọn xong sạch sẽ.
Tống Tân vốn còn định xuống bếp nấu chút nước nhưng lại phát hiện đồ làm bếp gần như đã gỉ đến không dùng được nữa nên đành thôi.
Cũng may còn có điện mà dùng…. Trước kia nạp điện không dùng hết, sau đó lại không có ai ở, cho nên điện cũng không sụt.
Hai người tùy tiện ăn chút bánh mì, cứ thế mà tạm bợ qua một đêm.
Trước khi ngủ Tống Tân nghĩ, hiện giờ đã là ngày thứ tám sau khi trời sáng rồi, dựa theo khoảng cách giữa hai lần chơi trước, trận đấu tiếp theo chắc hẳn cũng sắp đến.
Nếu như ngày mai trời sáng, cô sẽ cùng Trọng Phong ra ngoài một chuyến, lên thị trấn cách đây không xa xem xem. Nếu như có thể tìm được chút đồ làm bếp thì không còn gì tốt hơn.
Thế nhưng hôm sau bầu trời lại không sáng, giọng chúng nó như chiếc đồng hồ báo thức lớn nhất quả đất, đánh thức tất cả những người đang ngủ say trong bóng tối…
“Đã lâu không gặp, mọi người có khỏe hông?”
“Ai, có vẻ rất nhiều người đang mà phiền não vì đồ ăn nhỉ.”
“Vậy không bằng để bọn ta nói cho mọi người một bí mật nhé…. Điểm thuộc tính người chơi nhận được trong trò chơi có thể dùng để đổi đồ ăn trong cửa hàng đó!”
Tống Tân nghe vậy, hơi nhíu mày.
Ý chúng nó không phải đang cổ động mọi người tấn công người chơi sao?
Thật ra thân phận người chơi rất dễ bị nhận ra, bởi vì trên cổ tay có một chiếc vòng màu đen tạo hình đặc biệt không thể tháo được.
Nếu như mọi người thật sự sinh ra ý đồ tấn công người chơi cướp đồ ăn thì bọn họ nhất định sẽ tìm thêm đồng lõa cùng nhau hành động. Đến lúc đó cho dù người chơi có đạo cụ hay dị năng cũng chưa chắc đã thắng được.
Chúng nó đúng là muốn hít drama đến phát điên rồi.
“Trước hết để cho mọi người xem bảng trực tiếp mới đã nha~”
Giọng trẻ con cười hì hì nói, trước mắt mọi người liền xuất hiện màn hình chỉ có chính mình mới xem được.
Ba mục lựa chọn đã bị đẩy xuống dưới, thay vào đó là một bảng biểu ngữ đứng trên đầu, trên đó ghi “Top 100 người chơi toàn thế giới.”
Ân vào bảng biểu ngữ sẽ xuất hiện bốn hàng gồm tên và số hiệu của người chơi bắt đầu từ người đứng ở vị trí số một.
Mà màn hình trực tiếp này chỉ có người thường mới có thể xem được, cho nên đối với những người chơi như Tống Tân mà nói, họ không biết tên mình có trong bảng xếp hạng hay không, cũng không biết xếp thứ nhất là vị ‘đại lão’ nào
“Mặc dù trước mắt đây là 100 người chơi được hoan nghênh nhất ở hành tinh chúng ta, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là bầu phiếu cho họ sẽ chắc chắn thắng. Mọi người phải xem xét kỹ lưỡng rồi hẵng bầu nha.”
“Vậy thôi, không nói nhiều nữa. Sau đây là phần loại bỏ những khán giả còn 0 phiếu, chúng ta cực kỳ lấy làm tiếc.”
Vừa dứt lời, khắp nơi trên thế giới có vô số người đột nhiên nổ đầu mà chết.
Tống Tân hiện giờ ở nông thôn, hàng xóm gần nhất cũng cách hơn trăm mét cho nên cô không nghe thấy gì cả.
Nhưng ba phút im lặng của chúng nó đã nói cho cô biết số người chết lần này không ít.
Sau đó, chúng nó lại tiếp tục nói: “Được rồi, sau đây xin hoan nghênh mọi người bước vào trận đấu thứ tư của Trò chơi chết chóc!”
Trước mắt Tống Tân lại lóe lên. Cô lại một lần nữa đặt chân tới khu chờ quen thuộc.
“Người chơi Tống Tân xin chú ý, trong trò chơi lần này sẽ bao gồm tình tiết thần quái, nhát gan… Cũng phải zô đó nhe~”
“Quy tắc trò chơi: Các người chơi sẽ bị đưa vào cùng một căn hầm, cần tìm được đạo cụ vô địch trong hầm, thời hạn ba tiếng.
Số lượng đạo cụ vô địch ít hơn tổng số người chơi. Sau khi đạo cụ bị tìm được, các người chơi có 20 phút để cướp đoạt hoặc phân phối đạo cụ. Sau khi hết 20 phút, sẽ có quỷ dữ xuất hiện tiến hành giết chóc!
Chú ý: Chỉ có người chơi nắm giữ đạo cụ vô địch mới có thể sống sót khỏi tay quỷ dữ nhé ~
Trò chơi lần này tổng cộng gồm ba vòng, sau khi kết thúc có thể nghỉ ngơi trong ngày. Mà người chơi phải sống qua vòng thứ ba mới tính là chiến thắng.”
“Sau đây, mời người chơi tiến hành phân phối điểm thuộc tính.”
Tống Tân còn chưa kịp phân tích quy tắc thì trước mặt đã hiển thị bảng menu thuộc tính.
Lần trước cô dùng một điểm ‘điểm thuộc tính’ đổi năm rương mì tôm, hiện giờ trong tay còn mười chín điểm.
Sau khi suy nghĩ, Tống Tân lựa chọn cộng tất cả ‘điểm thuộc tính’ vào thính lực.
“Lựa chọn thính lực thật sự là một ý kiến hay đấy.”
Một giọng nói vang lên trong hư không. Tống Tân biết đây là nói cho mình cô. Cô do dự một lát mới mở miệng: “Tôi có việc muốn hỏi các người, về người máy trí năng.”
“Rất vui lòng được giải đáp, đã tắt âm thanh với người xem, cứ yên tâm mà hỏi đi ~”
“Người máy trí năng của tôi có thể bị người khác cướp mất không? Ở trong trò chơi có thể cho anh ấy một thân phận người chơi không? Tôi không muốn để người khác biết anh ấy là người máy trí năng.”
Nó cười mấy tiếng, sau đó nói: “Cô lo lắng quá rồi, người máy trí năng được cài đặt trung thành với chủ nhân, vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Trong lòng anh ta chỉ có hỏng hóc, không có đổi chủ.”
“Về phần che dấu thân phận người máy trí năng, nếu như cô có đủ năng lực giúp anh ta không bị người chơi khác nghi ngờ, bọn ta sẽ không cản trở, nhưng bọn ta cũng sẽ không giúp cô che dấu thân phận của anh ta.
Bởi vì đạo cụ của cô hoàn mỹ hơn xa những người chơi khác, nên lẽ dĩ nhiên cũng phải trả giá càng nhiều…. Đạo cụ hoặc dị năng của những người khác có thể che dấu nhưng đạo cụ của cô lại luôn hiển hiện trước mặt mọi người, chính là một trong những cái giá phải trả khi cô sở hữu người máy trí năng.”
Tống Tân gật đầu, cũng yên tâm hơn một chút.
Mặc dù không thể che dấu thân phận của Trọng Phong nhưng ít ra cô biết anh sẽ không bị người khác cướp đi.
Như vậy, cho dù không thể che dấu được thân phận của anh thì cũng không quá quan trọng.
Mười phút cho người chơi chuẩn bị và người thường bầu phiếu thời kết thúc. Tống Tân lại cảm thấy hoa mắt, bị đưa từ trong phòng chờ trắng xóa kia đến một nơi khác.
Việc đầu tiên cô làm là tìm Trọng Phong, chờ sau khi nhìn thấy anh mới an tâm bắt đầu quan sát xung quanh.
Lúc này, lại có một âm thanh nhắc nhở từ bên trên vọng xuống: “Tràng cảnh này là tầng đầu tiên của trò chơi tìm bảo vật. Trước khi trò chơi chính thức bắt đầu, người chơi có mười phút để làm quen. Đương nhiên, mười phút này cũng có thể dùng để làm việc khác.”
Xung quanh Tống Tân đứng không ít người, nhưng lúc này mọi người cũng không có ý định làm quen với nhau.
Ánh mắt của bọn họ đều cẩn thận quan sát trong phòng.
Đây là một gian nhà chính, chính xác ra là hỉ đường. Trong tầm mắt gần như bị màu đỏ bao phủ, khắp nơi dán chữ hỷ đỏ chót, ngay cả ghế hai bên cũng dùng vải màu đỏ phủ lên, trên sàn cũng trải thảm đỏ.
Gian phòng được trang trí ngập tràn không khí vui mừng, đèn lồng màu đỏ cùng nến được thắp hết, ánh sáng dịu nhẹ không quá chói, càng tô điểm thêm cảm giác ấm áp hạnh phúc.
Hai bên nhà chính có cửa nhỏ thông đến nơi khác, nhưng các người chơi tạm thời không định đi xem.
Sau khi nhìn qua tình hình liền có một người đàn ông mở lời: “Tôi đếm xem nào, chúng ta hiện giờ có khá đông nhân số đó, tận 21 người!”
***
p/s: Lần nào số người chơi cũng chẵn. Nhưng thêm anh Phong (ứ phải người chơi) vào nên lẻ hết =)))))))
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Cuồng hoan đi, loài người
- Chương 2: Người chơi đối kháng
- Chương 3: Chuyện kinh dị thần bí
- Chương 4: Bà già
- Chương 5: Tìm kiếm manh mối
- Chương 6: Mèo mướp
- Chương 7: Khác thường
- Chương 8: Bà lão và con mèo
- Chương 9: Đêm chết người
- Chương 10: Ánh sáng xanh
- Chương 11: Kế hoạch
- Chương 12: Uy hiếp
- Chương 13: Mồi nhử
- Chương 14: Hoàn thành trò chơi
- Chương 15: Trận đấu thứ hai
- Chương 16: Lần đầu chiến đấu
- Chương 17: Đối mặt với cái chết
- Chương 18: Trọng trọng phong hỏa
- Chương 19: Bẫy rập
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23: Kết thúc
- Chương 24: Đại loạn
- Chương 25: Trời sáng
- Chương 26: Trận đấu thứ ba
- Chương 27: Trận đấu thứ ba (2)
- Chương 28: Đêm đầu tiên
- Chương 29: Đêm đầu tiên (2)
- Chương 30: Người máy trí năng không có tình cảm
- Chương 31: Nước thuốc
- Chương 32: Mở cửa
- Chương 33: Mở cửa (2)
- Chương 34: Quái vật xổ lồng
- Chương 35: Quái vật xổ lồng (2)
- Chương 36: Tầng hầm
- Chương 37: Tầng hầm (2)
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40: Hoàn thành nhiệm vụ
- Chương 41: Hoàn thành nhiệm vụ (2)
- Chương 42: Thẻ đạo cụ biến mất
- Chương 43: Thăng cấp
- Chương 44
- Chương 45: Chuyển nhà
- Chương 46: Tự chui đầu vào chỗ chết
- Chương 47: Tự chui đầu vào chỗ chết (2)
- Chương 48: Trận đấu thứ tư
- Chương 49
- Chương 50: Hỉ đường
- Chương 51: Tọa phòng
- Chương 52: Phòng củi
- Chương 53: Đạo cụ vô địch
- Chương 54: Tranh cướp
- Chương 55: Trừng phạt
- Chương 56
- Chương 57: Vòng hai
- Chương 58: Manh mối
- Chương 59: Giải mã
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62: Nội gián
- Chương 63: Hoàn thành ván hai
- Chương 64: Sự thật
- Chương 65: Bảo vệ
- Chương 66: Vòng cuối
- Chương 67: Cô gái
- Chương 68: Da người
- Chương 69: Hoàn thành trò chơi
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72: Trò chơi thứ 5
- Chương 73: Con đường chính xác
- Chương 74: Đàn kiến
- Chương 75: Ông lão
- Chương 76
- Chương 77: Ong mật
- Chương 78: Nước
- Chương 79: Tôi nhận ra, người kia không phải em
- Chương 80
- Chương 81: Cương thi
- Chương 82: Qua ải
- Chương 83: Pho tượng
- Chương 84: Kho báu
- Chương 85: Gián điệp
- Chương 86: Sự thật
- Chương 87: Lời mời
- Chương 88: Liên minh
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92: Người chơi số một
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101: Phần thưởng
- Chương 102: 24 tiếng
- Chương 103: Quyết định
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Manh mối
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130: Gián điệp thật sự
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133: Ván chơi thứ 8
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147: Trò chơi cuối cùng
- Chương 148: Trò chơi cuối cùng (2)
- Chương 149: Quy tắc trò chơi
- Chương 150
- Chương 151: Âm mưu
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157: Hoàn
- bình luận