Cuồng Hoan Đi! Loài Người - Chương 66: Vòng cuối
Chương trước- Chương 1: Cuồng hoan đi, loài người
- Chương 2: Người chơi đối kháng
- Chương 3: Chuyện kinh dị thần bí
- Chương 4: Bà già
- Chương 5: Tìm kiếm manh mối
- Chương 6: Mèo mướp
- Chương 7: Khác thường
- Chương 8: Bà lão và con mèo
- Chương 9: Đêm chết người
- Chương 10: Ánh sáng xanh
- Chương 11: Kế hoạch
- Chương 12: Uy hiếp
- Chương 13: Mồi nhử
- Chương 14: Hoàn thành trò chơi
- Chương 15: Trận đấu thứ hai
- Chương 16: Lần đầu chiến đấu
- Chương 17: Đối mặt với cái chết
- Chương 18: Trọng trọng phong hỏa
- Chương 19: Bẫy rập
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23: Kết thúc
- Chương 24: Đại loạn
- Chương 25: Trời sáng
- Chương 26: Trận đấu thứ ba
- Chương 27: Trận đấu thứ ba (2)
- Chương 28: Đêm đầu tiên
- Chương 29: Đêm đầu tiên (2)
- Chương 30: Người máy trí năng không có tình cảm
- Chương 31: Nước thuốc
- Chương 32: Mở cửa
- Chương 33: Mở cửa (2)
- Chương 34: Quái vật xổ lồng
- Chương 35: Quái vật xổ lồng (2)
- Chương 36: Tầng hầm
- Chương 37: Tầng hầm (2)
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40: Hoàn thành nhiệm vụ
- Chương 41: Hoàn thành nhiệm vụ (2)
- Chương 42: Thẻ đạo cụ biến mất
- Chương 43: Thăng cấp
- Chương 44
- Chương 45: Chuyển nhà
- Chương 46: Tự chui đầu vào chỗ chết
- Chương 47: Tự chui đầu vào chỗ chết (2)
- Chương 48: Trận đấu thứ tư
- Chương 49
- Chương 50: Hỉ đường
- Chương 51: Tọa phòng
- Chương 52: Phòng củi
- Chương 53: Đạo cụ vô địch
- Chương 54: Tranh cướp
- Chương 55: Trừng phạt
- Chương 56
- Chương 57: Vòng hai
- Chương 58: Manh mối
- Chương 59: Giải mã
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62: Nội gián
- Chương 63: Hoàn thành ván hai
- Chương 64: Sự thật
- Chương 65: Bảo vệ
- Chương 66: Vòng cuối
- Chương 67: Cô gái
- Chương 68: Da người
- Chương 69: Hoàn thành trò chơi
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72: Trò chơi thứ 5
- Chương 73: Con đường chính xác
- Chương 74: Đàn kiến
- Chương 75: Ông lão
- Chương 76
- Chương 77: Ong mật
- Chương 78: Nước
- Chương 79: Tôi nhận ra, người kia không phải em
- Chương 80
- Chương 81: Cương thi
- Chương 82: Qua ải
- Chương 83: Pho tượng
- Chương 84: Kho báu
- Chương 85: Gián điệp
- Chương 86: Sự thật
- Chương 87: Lời mời
- Chương 88: Liên minh
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92: Người chơi số một
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101: Phần thưởng
- Chương 102: 24 tiếng
- Chương 103: Quyết định
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Manh mối
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130: Gián điệp thật sự
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133: Ván chơi thứ 8
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147: Trò chơi cuối cùng
- Chương 148: Trò chơi cuối cùng (2)
- Chương 149: Quy tắc trò chơi
- Chương 150
- Chương 151: Âm mưu
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157: Hoàn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cuồng Hoan Đi! Loài Người
Chương 66: Vòng cuối
Người đàn ông sống sót cười nhạt: “Hiện giờ chỉ còn lại ba chúng ta tham gia vòng cuối cùng, nguyên tắc trò chơi là người càng nhiều càng tốt, hai người…… Hẳn là sẽ không muốn giết tôi báo thù cho con nhỏ kia chứ.”
Tống Tân nhìn lướt qua cánh cửa sau lưng anh ta, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể trước mặt, cẩn thận lục ra được hai tấm thẻ đạo cụ.
Cô đứng lên, đi vào phòng con nhóc.
Người đàn ông kia biết cô muốn làm gì, nhưng với tình trạng hiện giờ anh ta không thể tranh được với bọn họ.
Anh ta nhướng mày, đè vết thương trên cánh tay trái, chậm chạp quay về phòng mình.
mà sau khi anh ta tránh ra thì cảnh tượng bị che khuất sau lưng anh ta cũng lộ ra.
Đập vào mắt Tống Tân chính là xác con nhóc nằm dưới đất. Tử trạng của con nhóc cũng không có gì ghê rợn, người chơi kia làm cực kỳ dứt khoát, chỉ dùng một nhát dao đâm thẳng vào tim.
Quần áo và tóc đều xộc xệch vì giãy giụa.
Tống Tân khẽ thở dài, trong lòng nói một câu xin lỗi.
Nếu…… Cô và Trọng Phong không nói chuyện với nhau mà đi cùng nó thì có lẽ kết quả hiện giờ sẽ khác.
Bỗng cô cảm thấy có người kéo góc áo mình, quay đầu lại liền thấy Trọng Phong hơi cúi đầu đứng ở đằng sau, anh khẽ nói: “Cài đặt của người máy trí năng khiến tôi phải bất chấp mọi giá để bảo vệ em. Nếu em không vui, em có thể mắng tôi.”
Tống Tân bất đắc dĩ mỉm cười, cầm anh tay, lắc đầu: “Em không hề không vui, em biết đây là cài đặt của anh. Hơn nữa giả dụ anh không phải người máy trí năng nhưng vì bảo vệ em mà từ bỏ cứu người khác, em cũng không có tư cách trách anh. Được rồi, giúp em cùng tìm đạo cụ đi, sau đó chúng ta về nghỉ.”
Trọng Phong nhìn cô đăm đăm mất một lát, mới bật cười ngây ngô.
Tống Tân tìm được ba cây châm ở trong tay con nhóc.
Cô vốn không định lấy đạo cụ hay dị năng của nó, nhưng bây giờ con nhóc cũng đã chết rồi, không lấy thì sau khi trò chơi kết thúc cũng sẽ biến mất, chi bằng lấy đi, về sau còn có thể dùng được.
Khi cô cầm lấy ba cây châm, chúng liền bỗng nhiên hòa tan giống trong lòng bàn tay cô như bông tuyết, ngay sau đó liền biến mất.
Cùng lúc đó, giới thiệu về chúng nó cũng hiện lên trong đầu Tống Tân.
Giống như con nhóc kia đã từng nói, tam cây châm này lúc không dùng sẽ ở trong cơ thể giống dị năng, chỉ khi cần sử dụng nó mới xuất hiện trong tay.
Nhưng nó có số lần hạn chế, tổng cộng có thể sử dụng mười lần, sau khi dùng sẽ cool-down năm tiếng, hết thời gian cool-down mới có thể dùng tiếp.
Hiện giờ chỉ còn lại ba lần sử dụng, mỗi lần đều có thể dùng ba châm, tổng cộng là còn có thể dùng chín cái.
Tống Tân đứng dậy, nhặt chiếc chăn rơi dưới đất lên phủi sạch sẽ rồi đắp lên thi thể con nhóc. Xong xuôi cô quay đầu nói với Trọng Phong: “Về phòng thôi.”
Sau khi về phòng cô lại nghiên cứu hai tấm thẻ đạo cụ lấy được từ người chơi còn lại.
Trong đó có một tấm là loại đạo cụ tấn công, lúc trước cô đã từng thấy người chơi này sử dụng.
Đạo cụ tên là “Dây đằng”, khi sử dụng có thể tạo ra một vài sợi dây đằng rắn chắc, dùng để quấn lấy tứ chi kẻ địch hoặc tấn công.
Nhưng số lượng dây đằng một lần nhiều nhất hai cây, thời gian tồn tục là một phút. Trong một phút nếu dây đằng bị hỏng thì có thể tạo ra dây mới thay thế, nhưng tổng số vĩnh viễn chỉ có thể là hai cây.
Thời gian có tác dụng của đạo cụ này hơi ngắn nhưng được cái không hạn chế số lần sử dụng, mỗi lần sử dụng mất mười hai tiếng cool-down.
Có lẽ là bởi vì nó không hạn chế số lần sử dụng, cho nên thời gian cool-down cũng cực kỳ dài.
Ngoại trừ nó thì còn một thẻ đạo cụ còn lại là loại hỗ trợ.
Tác dụng của nó là giúp người chơi hồi phục 50% thể lực, nói cách khác, chỉ cần ở người chơi sử dụng nó lúc mệt mỏi là có thể lập tức khôi phục một nửa thể lực.
Nhưng số lần hạn chế là ba lần, hơn nữa thời gian cool-down đến tận 24 giờ. Hiện giờ số lần còn lại là hai lần, hiển nhiên người chơi kia đã dùng một lần.
Tống Tân đặt hai tấm thẻ đạo cụ vào nhẫn không gian, nghỉ ngơi một lát liền ra đại sảnh mang chút đồ ăn về. Hiện giờ trong đại sảnh còn nằm một thi thể, cũng chẳng náo nhiệt như hôm qua. Chẳng ai muốn ngồi một mình cô đơn lạnh lẽo ở cái nơi trống hoác này nữa.
Sau đó là vòng thứ ba.
Tống Tân hy vọng vĩnh viễn không bao giờ gặp phải lần chơi nào có quy tắc như lần này nữa. Tổng cộng 20 người, tính cả Trọng Phong là 21, cuối cùng chỉ còn lại 3……
Vòng thứ cũng bắt đầu vào sáng sớm hôm sau. Sau tiếng nhắc nhở, ba người bọn họ cùng bị truyền tống tới một chỗ xa lạ âm u.
Khi bị truyền tống vào, Tống Tân đã lập tức ngửi thấy mùi hôi nồng nặc.
Cái mùi này rất phức tạp, dường như bao gồm cả mùi máu tanh, mùi hôi, cùng với mùi đại tiểu tiện.
Sau khi ngửi thấy mùi, mắt cô mới dần dần thích nghi được với hoàn cảnh tối tăm ở đây.
Đây là một gian phòng chỉ có một cửa sổ thông khí nhỏ…… Không, không chỉ một gian, trên vách tường bên tay phải còn có một cánh cửa, hơn nữa cửa còn đang mở, nhìn từ đây chỉ thấy một màu đen kịt, hẳn là phải đi đến tận nơi mới nhìn thấy được bên trong.
Ngoài ra, đầu bên kia còn có một cầu thang dẫn lên trên, cầu thang cũng đen như mực.
Trong căn phòng ba người bọn họ đang đứng đây ở góc tường có một chiết giường đơn nhỏ, một chiếc bàn gỗ cùng bốn chiếc ghế dài. Trên bàn đặt một chiếc chậu, hẳn là để đặt đồ ăn thừa.
Bên tường đặt giường còn hai chiếc tủ dông. Vỏ tủ vốn màu trắng đã bẩn tới mức biến thành màu đen. Trên tủ dông còn đặt mấy thùng giấy, không biết đựng cái gì.
Ngoài ra đuôi giường cũng đặt một chiếc thùng.
“Đây hẳn là tầng hầm.” Người chơi kia nói.
Tống Tân gật đầu, ngẩng đầu nhìn bóng đèn trên đầu. Chắc là do số W quá thấp nên ánh sáng mờ đục ấy càng khiến người ta đau mắt.
“Vòng cuối cùng rồi, giới thiệu một chút, tôi tên Hoắc Lập.” Người chơi đưa tay với Tống Tân, cười nói: “Mọi người đều muốn sống mới bất đắc dĩ giết người, chẳng tay ai là sạch sẽ cả, tôi tin là hai người sẽ không trách tôi giết con bé kia.”
Tống Tân cúi đầu nhìn tay anh ta, duỗi tay nắm khẽ, nói: “Tôi tên Tống Tân, anh ấy là Trọng Phong.”
Hoắc Lập cười, gật đầu nói: “Tôi nhớ rồi. Vòng chơi lần này chúng ta chỉ cần thuận lợi lấy được đạo cụ vô địch là đủ rồi, không cần coi nhau như kẻ thù nữa. Cho nên, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Tống Tân nói: “Được, vậy bắt đầu đi.”
Cô nói xong liền đi tới trước hai chiếc tủ dông bên tường.
Hoắc Lập cũng đi theo, vừa đi vừa nói: “Mùi ở đây kinh quá, giống như còn có mùi máu, nhưng lại không thấy máu đâu. Có khi là từ phòng bên cạnh bay sang.”
Tống Tân nhón chân nhìn thùng giấy đặt trên tủ đông: “Không nhất định đâu.”
Hoắc Lập cao hơn cô rất nhiều, không cần nhón chân chỉ cần lại gần là sẽ thấy được thứ đựng trong thùng giấy. Anh ta lập tức lùi về phía sau một bước, sắc mặt trở nên cực kỳ xấu, còn bất giác phát ra tiếng hô kinh ngạc.
Tống Tân gọi Trọng Phong giúp bê thùng giấy xuống đất, đồ vật bên trong dưới ánh đèn càng trở nên rõ ràng hơn.
Cô không hoa mắt, trong này quả thật là…… Xương người.
Nói là xương cũng không hoàn toàn chính xác, bởi vì trên rất nhiều miếng xương vẫn dính thịt, giống như… Thịt heo chưa gặm sạch.
Màu đỏ của thịt và màu trắng của xương cốt tạo thành sự đối lập cực kỳ rõ ràng. Dù cho ánh sáng không đủ thì chúng vẫn khiến người ta rợn người.
Trên cùng đặt một chiếc sọ người, chút ít tóc cùng thịt vẫn dính trên xương, hai hốc mắt đen sì như hai lỗ đen, hấp thu hết ánh sáng ở nơi này.
Dưới chiếc sọ người là đủ loại xương cốt, bao gồm những chiếc xương sườn dính thịch, còn có một con cái tay hướng về phía trước.
Nhìn qua giống như móng gà bị gặm sạch sẽ.
Mùi máu tươi dày đặc phát ra từ chiếc thùng giấy này lấn át cả mùi hôi khắp phòng.
Tống Tân cảm thấy có chút buồn nôn nên không nhìn nữa, quay ra mở nắp tủ đông lên.
Hai chiếc tủ đông đều khá sâu, bên trong không chứa đầy, do ánh đèn mờ bị cạnh tủ che khuất nên đã tạo ra một chiếc bóng ở bên trong tủ, khiến Tống Tân hoàn toàn không thể thấy rõ bên trong có gì.
Cô nhấc nắp lên, đặt dựa nó vào vách tường đằng sau, sau đó ấn nút trên vòng tay, nương ánh sáng xanh mờ nhạt mới thấy rõ thứ trong tủ.
Là thịt.
Hai hàng thịt to khoảng hai mươi centimet, còn có một ít khối thịt dài ngắn lớn nhỏ khác nhau.
Thịt chất khá nạc, chỉ có một lớp thịt mỡ mỏng, thịt nạc đỏ đến đáng sợ, giống như được quét một lớp sơn bên trên vậy.
Khí lạnh trong tủ ập vào mặt, khói lạnh trắng bốc lên mang theo cả mùi máu tươi.
Trên thịt đã kết một tầng băng, nhìn giống như đã đông cứng như đá.
Trong lòng Tống Tân đã mơ hồ đoán được đống thịt này từ đâu ra, trên tủ đông còn đặt thùng giấy chứa xương người cơ mà.
Nhưng nếu chỉ nhìn thì không có gì khiến người ta quá buồn nôn. Cho đến khi cô nhìn thấy trên một mảnh da thịt có vết sẹo do cách khâu kiểu cũ tạo ra.
Giây phút ấy cảm giác buồn nôn bỗng trào lên, cô vội quay mặt đi. Đến khi điều chỉnh xong tâm thái định quay lại thì bỗng nghe thấy Hoắc Lập ở phía sau nói: “Có khi nào cái chậu trên bàn cũng là thịt người không.”
Tống Tân nuốt nước bọt một cái kìm nén được cảm giác muốn ói.
Cô nhìn thấy, Hoắc Lập đang đứng trước chiếc bàn gỗ kia, đưa tay mở nó ra.
Anh ta cúi đầu nhìn, vẻ mặt khó diễn tả thành lời: “Là thịt xào cọng hoa tỏi non.”
Tống Tân nhìn lướt qua cánh cửa sau lưng anh ta, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể trước mặt, cẩn thận lục ra được hai tấm thẻ đạo cụ.
Cô đứng lên, đi vào phòng con nhóc.
Người đàn ông kia biết cô muốn làm gì, nhưng với tình trạng hiện giờ anh ta không thể tranh được với bọn họ.
Anh ta nhướng mày, đè vết thương trên cánh tay trái, chậm chạp quay về phòng mình.
mà sau khi anh ta tránh ra thì cảnh tượng bị che khuất sau lưng anh ta cũng lộ ra.
Đập vào mắt Tống Tân chính là xác con nhóc nằm dưới đất. Tử trạng của con nhóc cũng không có gì ghê rợn, người chơi kia làm cực kỳ dứt khoát, chỉ dùng một nhát dao đâm thẳng vào tim.
Quần áo và tóc đều xộc xệch vì giãy giụa.
Tống Tân khẽ thở dài, trong lòng nói một câu xin lỗi.
Nếu…… Cô và Trọng Phong không nói chuyện với nhau mà đi cùng nó thì có lẽ kết quả hiện giờ sẽ khác.
Bỗng cô cảm thấy có người kéo góc áo mình, quay đầu lại liền thấy Trọng Phong hơi cúi đầu đứng ở đằng sau, anh khẽ nói: “Cài đặt của người máy trí năng khiến tôi phải bất chấp mọi giá để bảo vệ em. Nếu em không vui, em có thể mắng tôi.”
Tống Tân bất đắc dĩ mỉm cười, cầm anh tay, lắc đầu: “Em không hề không vui, em biết đây là cài đặt của anh. Hơn nữa giả dụ anh không phải người máy trí năng nhưng vì bảo vệ em mà từ bỏ cứu người khác, em cũng không có tư cách trách anh. Được rồi, giúp em cùng tìm đạo cụ đi, sau đó chúng ta về nghỉ.”
Trọng Phong nhìn cô đăm đăm mất một lát, mới bật cười ngây ngô.
Tống Tân tìm được ba cây châm ở trong tay con nhóc.
Cô vốn không định lấy đạo cụ hay dị năng của nó, nhưng bây giờ con nhóc cũng đã chết rồi, không lấy thì sau khi trò chơi kết thúc cũng sẽ biến mất, chi bằng lấy đi, về sau còn có thể dùng được.
Khi cô cầm lấy ba cây châm, chúng liền bỗng nhiên hòa tan giống trong lòng bàn tay cô như bông tuyết, ngay sau đó liền biến mất.
Cùng lúc đó, giới thiệu về chúng nó cũng hiện lên trong đầu Tống Tân.
Giống như con nhóc kia đã từng nói, tam cây châm này lúc không dùng sẽ ở trong cơ thể giống dị năng, chỉ khi cần sử dụng nó mới xuất hiện trong tay.
Nhưng nó có số lần hạn chế, tổng cộng có thể sử dụng mười lần, sau khi dùng sẽ cool-down năm tiếng, hết thời gian cool-down mới có thể dùng tiếp.
Hiện giờ chỉ còn lại ba lần sử dụng, mỗi lần đều có thể dùng ba châm, tổng cộng là còn có thể dùng chín cái.
Tống Tân đứng dậy, nhặt chiếc chăn rơi dưới đất lên phủi sạch sẽ rồi đắp lên thi thể con nhóc. Xong xuôi cô quay đầu nói với Trọng Phong: “Về phòng thôi.”
Sau khi về phòng cô lại nghiên cứu hai tấm thẻ đạo cụ lấy được từ người chơi còn lại.
Trong đó có một tấm là loại đạo cụ tấn công, lúc trước cô đã từng thấy người chơi này sử dụng.
Đạo cụ tên là “Dây đằng”, khi sử dụng có thể tạo ra một vài sợi dây đằng rắn chắc, dùng để quấn lấy tứ chi kẻ địch hoặc tấn công.
Nhưng số lượng dây đằng một lần nhiều nhất hai cây, thời gian tồn tục là một phút. Trong một phút nếu dây đằng bị hỏng thì có thể tạo ra dây mới thay thế, nhưng tổng số vĩnh viễn chỉ có thể là hai cây.
Thời gian có tác dụng của đạo cụ này hơi ngắn nhưng được cái không hạn chế số lần sử dụng, mỗi lần sử dụng mất mười hai tiếng cool-down.
Có lẽ là bởi vì nó không hạn chế số lần sử dụng, cho nên thời gian cool-down cũng cực kỳ dài.
Ngoại trừ nó thì còn một thẻ đạo cụ còn lại là loại hỗ trợ.
Tác dụng của nó là giúp người chơi hồi phục 50% thể lực, nói cách khác, chỉ cần ở người chơi sử dụng nó lúc mệt mỏi là có thể lập tức khôi phục một nửa thể lực.
Nhưng số lần hạn chế là ba lần, hơn nữa thời gian cool-down đến tận 24 giờ. Hiện giờ số lần còn lại là hai lần, hiển nhiên người chơi kia đã dùng một lần.
Tống Tân đặt hai tấm thẻ đạo cụ vào nhẫn không gian, nghỉ ngơi một lát liền ra đại sảnh mang chút đồ ăn về. Hiện giờ trong đại sảnh còn nằm một thi thể, cũng chẳng náo nhiệt như hôm qua. Chẳng ai muốn ngồi một mình cô đơn lạnh lẽo ở cái nơi trống hoác này nữa.
Sau đó là vòng thứ ba.
Tống Tân hy vọng vĩnh viễn không bao giờ gặp phải lần chơi nào có quy tắc như lần này nữa. Tổng cộng 20 người, tính cả Trọng Phong là 21, cuối cùng chỉ còn lại 3……
Vòng thứ cũng bắt đầu vào sáng sớm hôm sau. Sau tiếng nhắc nhở, ba người bọn họ cùng bị truyền tống tới một chỗ xa lạ âm u.
Khi bị truyền tống vào, Tống Tân đã lập tức ngửi thấy mùi hôi nồng nặc.
Cái mùi này rất phức tạp, dường như bao gồm cả mùi máu tanh, mùi hôi, cùng với mùi đại tiểu tiện.
Sau khi ngửi thấy mùi, mắt cô mới dần dần thích nghi được với hoàn cảnh tối tăm ở đây.
Đây là một gian phòng chỉ có một cửa sổ thông khí nhỏ…… Không, không chỉ một gian, trên vách tường bên tay phải còn có một cánh cửa, hơn nữa cửa còn đang mở, nhìn từ đây chỉ thấy một màu đen kịt, hẳn là phải đi đến tận nơi mới nhìn thấy được bên trong.
Ngoài ra, đầu bên kia còn có một cầu thang dẫn lên trên, cầu thang cũng đen như mực.
Trong căn phòng ba người bọn họ đang đứng đây ở góc tường có một chiết giường đơn nhỏ, một chiếc bàn gỗ cùng bốn chiếc ghế dài. Trên bàn đặt một chiếc chậu, hẳn là để đặt đồ ăn thừa.
Bên tường đặt giường còn hai chiếc tủ dông. Vỏ tủ vốn màu trắng đã bẩn tới mức biến thành màu đen. Trên tủ dông còn đặt mấy thùng giấy, không biết đựng cái gì.
Ngoài ra đuôi giường cũng đặt một chiếc thùng.
“Đây hẳn là tầng hầm.” Người chơi kia nói.
Tống Tân gật đầu, ngẩng đầu nhìn bóng đèn trên đầu. Chắc là do số W quá thấp nên ánh sáng mờ đục ấy càng khiến người ta đau mắt.
“Vòng cuối cùng rồi, giới thiệu một chút, tôi tên Hoắc Lập.” Người chơi đưa tay với Tống Tân, cười nói: “Mọi người đều muốn sống mới bất đắc dĩ giết người, chẳng tay ai là sạch sẽ cả, tôi tin là hai người sẽ không trách tôi giết con bé kia.”
Tống Tân cúi đầu nhìn tay anh ta, duỗi tay nắm khẽ, nói: “Tôi tên Tống Tân, anh ấy là Trọng Phong.”
Hoắc Lập cười, gật đầu nói: “Tôi nhớ rồi. Vòng chơi lần này chúng ta chỉ cần thuận lợi lấy được đạo cụ vô địch là đủ rồi, không cần coi nhau như kẻ thù nữa. Cho nên, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Tống Tân nói: “Được, vậy bắt đầu đi.”
Cô nói xong liền đi tới trước hai chiếc tủ dông bên tường.
Hoắc Lập cũng đi theo, vừa đi vừa nói: “Mùi ở đây kinh quá, giống như còn có mùi máu, nhưng lại không thấy máu đâu. Có khi là từ phòng bên cạnh bay sang.”
Tống Tân nhón chân nhìn thùng giấy đặt trên tủ đông: “Không nhất định đâu.”
Hoắc Lập cao hơn cô rất nhiều, không cần nhón chân chỉ cần lại gần là sẽ thấy được thứ đựng trong thùng giấy. Anh ta lập tức lùi về phía sau một bước, sắc mặt trở nên cực kỳ xấu, còn bất giác phát ra tiếng hô kinh ngạc.
Tống Tân gọi Trọng Phong giúp bê thùng giấy xuống đất, đồ vật bên trong dưới ánh đèn càng trở nên rõ ràng hơn.
Cô không hoa mắt, trong này quả thật là…… Xương người.
Nói là xương cũng không hoàn toàn chính xác, bởi vì trên rất nhiều miếng xương vẫn dính thịt, giống như… Thịt heo chưa gặm sạch.
Màu đỏ của thịt và màu trắng của xương cốt tạo thành sự đối lập cực kỳ rõ ràng. Dù cho ánh sáng không đủ thì chúng vẫn khiến người ta rợn người.
Trên cùng đặt một chiếc sọ người, chút ít tóc cùng thịt vẫn dính trên xương, hai hốc mắt đen sì như hai lỗ đen, hấp thu hết ánh sáng ở nơi này.
Dưới chiếc sọ người là đủ loại xương cốt, bao gồm những chiếc xương sườn dính thịch, còn có một con cái tay hướng về phía trước.
Nhìn qua giống như móng gà bị gặm sạch sẽ.
Mùi máu tươi dày đặc phát ra từ chiếc thùng giấy này lấn át cả mùi hôi khắp phòng.
Tống Tân cảm thấy có chút buồn nôn nên không nhìn nữa, quay ra mở nắp tủ đông lên.
Hai chiếc tủ đông đều khá sâu, bên trong không chứa đầy, do ánh đèn mờ bị cạnh tủ che khuất nên đã tạo ra một chiếc bóng ở bên trong tủ, khiến Tống Tân hoàn toàn không thể thấy rõ bên trong có gì.
Cô nhấc nắp lên, đặt dựa nó vào vách tường đằng sau, sau đó ấn nút trên vòng tay, nương ánh sáng xanh mờ nhạt mới thấy rõ thứ trong tủ.
Là thịt.
Hai hàng thịt to khoảng hai mươi centimet, còn có một ít khối thịt dài ngắn lớn nhỏ khác nhau.
Thịt chất khá nạc, chỉ có một lớp thịt mỡ mỏng, thịt nạc đỏ đến đáng sợ, giống như được quét một lớp sơn bên trên vậy.
Khí lạnh trong tủ ập vào mặt, khói lạnh trắng bốc lên mang theo cả mùi máu tươi.
Trên thịt đã kết một tầng băng, nhìn giống như đã đông cứng như đá.
Trong lòng Tống Tân đã mơ hồ đoán được đống thịt này từ đâu ra, trên tủ đông còn đặt thùng giấy chứa xương người cơ mà.
Nhưng nếu chỉ nhìn thì không có gì khiến người ta quá buồn nôn. Cho đến khi cô nhìn thấy trên một mảnh da thịt có vết sẹo do cách khâu kiểu cũ tạo ra.
Giây phút ấy cảm giác buồn nôn bỗng trào lên, cô vội quay mặt đi. Đến khi điều chỉnh xong tâm thái định quay lại thì bỗng nghe thấy Hoắc Lập ở phía sau nói: “Có khi nào cái chậu trên bàn cũng là thịt người không.”
Tống Tân nuốt nước bọt một cái kìm nén được cảm giác muốn ói.
Cô nhìn thấy, Hoắc Lập đang đứng trước chiếc bàn gỗ kia, đưa tay mở nó ra.
Anh ta cúi đầu nhìn, vẻ mặt khó diễn tả thành lời: “Là thịt xào cọng hoa tỏi non.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Cuồng hoan đi, loài người
- Chương 2: Người chơi đối kháng
- Chương 3: Chuyện kinh dị thần bí
- Chương 4: Bà già
- Chương 5: Tìm kiếm manh mối
- Chương 6: Mèo mướp
- Chương 7: Khác thường
- Chương 8: Bà lão và con mèo
- Chương 9: Đêm chết người
- Chương 10: Ánh sáng xanh
- Chương 11: Kế hoạch
- Chương 12: Uy hiếp
- Chương 13: Mồi nhử
- Chương 14: Hoàn thành trò chơi
- Chương 15: Trận đấu thứ hai
- Chương 16: Lần đầu chiến đấu
- Chương 17: Đối mặt với cái chết
- Chương 18: Trọng trọng phong hỏa
- Chương 19: Bẫy rập
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23: Kết thúc
- Chương 24: Đại loạn
- Chương 25: Trời sáng
- Chương 26: Trận đấu thứ ba
- Chương 27: Trận đấu thứ ba (2)
- Chương 28: Đêm đầu tiên
- Chương 29: Đêm đầu tiên (2)
- Chương 30: Người máy trí năng không có tình cảm
- Chương 31: Nước thuốc
- Chương 32: Mở cửa
- Chương 33: Mở cửa (2)
- Chương 34: Quái vật xổ lồng
- Chương 35: Quái vật xổ lồng (2)
- Chương 36: Tầng hầm
- Chương 37: Tầng hầm (2)
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40: Hoàn thành nhiệm vụ
- Chương 41: Hoàn thành nhiệm vụ (2)
- Chương 42: Thẻ đạo cụ biến mất
- Chương 43: Thăng cấp
- Chương 44
- Chương 45: Chuyển nhà
- Chương 46: Tự chui đầu vào chỗ chết
- Chương 47: Tự chui đầu vào chỗ chết (2)
- Chương 48: Trận đấu thứ tư
- Chương 49
- Chương 50: Hỉ đường
- Chương 51: Tọa phòng
- Chương 52: Phòng củi
- Chương 53: Đạo cụ vô địch
- Chương 54: Tranh cướp
- Chương 55: Trừng phạt
- Chương 56
- Chương 57: Vòng hai
- Chương 58: Manh mối
- Chương 59: Giải mã
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62: Nội gián
- Chương 63: Hoàn thành ván hai
- Chương 64: Sự thật
- Chương 65: Bảo vệ
- Chương 66: Vòng cuối
- Chương 67: Cô gái
- Chương 68: Da người
- Chương 69: Hoàn thành trò chơi
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72: Trò chơi thứ 5
- Chương 73: Con đường chính xác
- Chương 74: Đàn kiến
- Chương 75: Ông lão
- Chương 76
- Chương 77: Ong mật
- Chương 78: Nước
- Chương 79: Tôi nhận ra, người kia không phải em
- Chương 80
- Chương 81: Cương thi
- Chương 82: Qua ải
- Chương 83: Pho tượng
- Chương 84: Kho báu
- Chương 85: Gián điệp
- Chương 86: Sự thật
- Chương 87: Lời mời
- Chương 88: Liên minh
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92: Người chơi số một
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101: Phần thưởng
- Chương 102: 24 tiếng
- Chương 103: Quyết định
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Manh mối
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130: Gián điệp thật sự
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133: Ván chơi thứ 8
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147: Trò chơi cuối cùng
- Chương 148: Trò chơi cuối cùng (2)
- Chương 149: Quy tắc trò chơi
- Chương 150
- Chương 151: Âm mưu
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157: Hoàn
- bình luận