Cuồng Hoan Đi! Loài Người - Chương 65: Bảo vệ
Chương trước- Chương 1: Cuồng hoan đi, loài người
- Chương 2: Người chơi đối kháng
- Chương 3: Chuyện kinh dị thần bí
- Chương 4: Bà già
- Chương 5: Tìm kiếm manh mối
- Chương 6: Mèo mướp
- Chương 7: Khác thường
- Chương 8: Bà lão và con mèo
- Chương 9: Đêm chết người
- Chương 10: Ánh sáng xanh
- Chương 11: Kế hoạch
- Chương 12: Uy hiếp
- Chương 13: Mồi nhử
- Chương 14: Hoàn thành trò chơi
- Chương 15: Trận đấu thứ hai
- Chương 16: Lần đầu chiến đấu
- Chương 17: Đối mặt với cái chết
- Chương 18: Trọng trọng phong hỏa
- Chương 19: Bẫy rập
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23: Kết thúc
- Chương 24: Đại loạn
- Chương 25: Trời sáng
- Chương 26: Trận đấu thứ ba
- Chương 27: Trận đấu thứ ba (2)
- Chương 28: Đêm đầu tiên
- Chương 29: Đêm đầu tiên (2)
- Chương 30: Người máy trí năng không có tình cảm
- Chương 31: Nước thuốc
- Chương 32: Mở cửa
- Chương 33: Mở cửa (2)
- Chương 34: Quái vật xổ lồng
- Chương 35: Quái vật xổ lồng (2)
- Chương 36: Tầng hầm
- Chương 37: Tầng hầm (2)
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40: Hoàn thành nhiệm vụ
- Chương 41: Hoàn thành nhiệm vụ (2)
- Chương 42: Thẻ đạo cụ biến mất
- Chương 43: Thăng cấp
- Chương 44
- Chương 45: Chuyển nhà
- Chương 46: Tự chui đầu vào chỗ chết
- Chương 47: Tự chui đầu vào chỗ chết (2)
- Chương 48: Trận đấu thứ tư
- Chương 49
- Chương 50: Hỉ đường
- Chương 51: Tọa phòng
- Chương 52: Phòng củi
- Chương 53: Đạo cụ vô địch
- Chương 54: Tranh cướp
- Chương 55: Trừng phạt
- Chương 56
- Chương 57: Vòng hai
- Chương 58: Manh mối
- Chương 59: Giải mã
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62: Nội gián
- Chương 63: Hoàn thành ván hai
- Chương 64: Sự thật
- Chương 65: Bảo vệ
- Chương 66: Vòng cuối
- Chương 67: Cô gái
- Chương 68: Da người
- Chương 69: Hoàn thành trò chơi
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72: Trò chơi thứ 5
- Chương 73: Con đường chính xác
- Chương 74: Đàn kiến
- Chương 75: Ông lão
- Chương 76
- Chương 77: Ong mật
- Chương 78: Nước
- Chương 79: Tôi nhận ra, người kia không phải em
- Chương 80
- Chương 81: Cương thi
- Chương 82: Qua ải
- Chương 83: Pho tượng
- Chương 84: Kho báu
- Chương 85: Gián điệp
- Chương 86: Sự thật
- Chương 87: Lời mời
- Chương 88: Liên minh
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92: Người chơi số một
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101: Phần thưởng
- Chương 102: 24 tiếng
- Chương 103: Quyết định
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Manh mối
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130: Gián điệp thật sự
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133: Ván chơi thứ 8
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147: Trò chơi cuối cùng
- Chương 148: Trò chơi cuối cùng (2)
- Chương 149: Quy tắc trò chơi
- Chương 150
- Chương 151: Âm mưu
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157: Hoàn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cuồng Hoan Đi! Loài Người
Chương 65: Bảo vệ
Editor: mèomỡ
Vẻ mặt con nhóc này nhìn không giống như đang nói dối. Nhưng nếu nó không nói dối, thì chuyện này… Thật quá kỳ lạ.
Nếu không phải nó làm thì thứ gì đã giết Bạch Thần, còn tạo ra một lỗ thủng lớn trên cơ thể anh ta.
Hoặc có thể, con nhóc này thật ra là một cao thủ giỏi che dấu cảm xúc, khả năng nói dối siêu đến nỗi khiến người ta không nhận ra là nó đang nói dối.
“Em nói thật mà.” Con nhóc nhìn vào mắt Tống Tân, vẻ mặt cực kỳ chân thành: “Người kia đã chết, em cũng không có lý do gì phải nói dối chị, đúng không?”
Tống Tân cũng cảm thấy lúc này nó không cần nói dối.
Cho dù nó thực sự có sức mạnh mạnh đến thế thì Tống Tân cũng không thể ép nó dùng sức mạnh này để làm cái giá cho sự hợp tác được, cho nên nó không cần giấu giếm làm gì.
“Em không định bán thảm đâu.” con nhóc nhìn Tống Tân, nói: “Nhưng ba mẹ em đều đã mất rồi, hiện giờ em chỉ còn một người thân duy nhất là bà nội. Nếu em chết, một người già đơn côi làm sao sống sót được. Cho nên em không muốn chết, em muốn sống.”
Tống Tân ngẩn người, trong đầu bỗng nhớ tới một gương mặt hiền lành đầy nếp nhăn.
“Em cho chị đạo cụ, hai người giúp em đi.”
Con nhóc nói xong liền lật tay lại, ba cây kim liền xuất hiện trong lòng bàn tay nó.
Con nhóc cầm chúng đi về phía Tống Tân lại bị Trọng Phong chặn đường.
Tống Tân im lặng vài giây, mới nói: “Chị có thể đồng ý, nhưng chị muốn sức mạnh khác của em, và phải cho ngay bây giờ.”
Sức mạnh ‘Bất động’.
Con nhóc do dự, có vẻ hơi khó xử.
Tính ra thì sức mạnh bất động thực sự hữu dụng hơn ba cây kim.
Một lát sau, nó mới gật đầu: “Được, em cho chị. Nhưng đây là dị năng, không có đạo cụ.”
Con nhóc cầm lại ba cây kim, nhìn chằm chằm Tống Tân một lát rồi định nhắm mắt lại.
Trước lúc nó nhắm mắt Tống Tân lại nói: “Khoan, để trước khi kết thúc vòng thứ ba thì cho đi.”
Đây chỉ là một phép thử. Tống Tân không biết rốt cuộc con nhóc này có phải đang giả vờ hay không, cho nên mới thử nó bằng cách muốn sức mạnh này.
Mà con nhóc đã thật sự định chuyển dị năng cho Tống Tân. Lần trước Tống Tân từng nhận được dị năng từ Ngô Tam nên cô biết quá trình chuyển giao dị năng đúng là như vậy.
Nếu Tống Tân không ngăn cản nó thì một là sau ba giây dị năng sẽ chuyển qua cho cô, hai là cô phát hiện ra con nhóc đang lừa cô.
Nếu nó thực sự có mục đích khác thì nó sẽ không dám lập tức chuyển dị năng.
Tống Tân không định lấy sức mạnh của con nhóc này. Giữa bọn họ vốn không thù không hận, mà con nhóc này cũng chỉ là một đứa trẻ con mười ba tuổi mà thôi, tuy rằng có chút khôn vặt, nhưng nếu như không có sức mạnh thì chỉ sợ chẳng bao lâu sẽ chết trong tay người khác mà thôi.
Nếu mất đạo cụ, nó sống qua được trò chơi lần này thì cũng không qua được trò chơi lần sau. Tống Tân tuy cũng cần đạo cụ và sức mạnh, nhưng cô không tham lam đến thế.
Cô nói muốn đạo cụ chỉ là để thử con nhóc mà thôi.
Nhưng Tống Tân quyết định như vậy… Chủ yếu là bởi vì con nhóc vừa mới nhắc tới bà nội nó.
Năm đó sau khi cha mẹ mất, Tống Tân liền sống cùng bà nội. Cô cũng từng chê bà nội quá lải nhải cổ hủ, vì thế, cô đã có một quyết định cực kỳ sai lầm là… Ở trọ tại trường.
Chỉ bởi vì cô ở ký túc xá trong trường, cho nên mới bỏ lỡ hơn một năm được ở cùng bà nội. Ngay cả cuối tuần được nghỉ cô cũng cách một hai tuần mới trở về một lần, chỉ vì không muốn nghe bà nội lải nhải.
Lúc ấy còn nhỏ nên cô không bao giờ ngờ đến chuyện bà nội khỏe mạnh đến thế nhưng nói đi là đi. Mà cô, cũng vĩnh viễn không bao giờ được nghe bà nội lải nhải quan tâm nữa.
Đến giờ cô vẫn nhớ rõ, ba ngày trước khi bà nội qua đời còn từng gọi điện thoại cho cô, hỏi cô cuối tuần này có về hay không, bà đã chuẩn bị những món cô thích ăn.
Tống Tân tuy nói sẽ về, nhưng không chờ được đến ngày nghỉ thì bà nội đã vĩnh viễn rời xa cô.
Cô rất hối hận, cũng rất nhớ bà.
Cho nên…… Khi con nhóc nói nhà chỉ còn một người thân duy nhất là bà nội, Tống Tân liền mềm lòng.
Nếu không ít nhất cô cũng sẽ lấy ba cây kim kia.
Con nhóc trợn tròn mắt, nhạc nhiên nhìn Tống Tân, ngay sau đó liền kích động liên tục gật đầu: “Vâng, đến lúc đó em nhất định sẽ cho chị! Chị có thể yên tâm, ta em nhất định sẽ cho chị, bằng không trong thời gian đếm ngược hai mươi phút chị còn rất nhiều thời gian giết em. Vậy quyết định rồi nhé, ba chúng ta hợp tác!”
Tống Tân cười: “Em có thể mang chăn đệm qua đây, đêm nay ngủ ở đây sẽ an toàn hơn.”
Con nhóc vội vàng chạy ra ngoài.
Sau khi nó ra ngoài, Tống Tân cảm thấy cô đi cùng thì tốt hơn.
Nhưng trước khi cô kịp mở lời, Trọng Phong đột nhiên hỏi: “Ba người bọn họ vì sao không hợp tác?”
Tống Tân không ngờ anh sẽ quan tâm cả chuyện này nên cười hỏi: “Anh nói xem, nếu bây giờ ba người bọn họ liên thủ, anh sẽ làm thế nào?”
Trọng Phong chớp mắt, nói: “Giết bọn họ.”
Tống Tân bật cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, hơn nữa nên giết bọn họ ngay từ bây giờ. Bọn họ không dám liên thủ đối phó chúng ta, bởi vì bọn họ đều đã được chứng kiến thân thủ của anh. Ở vòng thứ nhất, anh không cần dùng bất cứ sức mạnh nào đã có thể đánh chết một người chơi đang dùng sức mạnh, tất cả bọn họ đều nhìn thấy. Hiện giờ trò chơi vừa mới kết thúc, trên người bọn họ đều có thương tích, rất có thể có sức mạnh còn đang countdown, hơn nữa sức mạnh còn hạn chế số lần sử dụng, nên đương nhiên không dám tùy tiện dùng hết rồi. Mà hai chúng ta, không chỉ không bị thương mà còn chưa sử dụng bất cứ sức mạnh nào. Nếu bọn họ hợp tác thì nhìn bên ngoài giống như ba đấu một. Nhưng con nhóc kia làm gì có sức chiến đấu, hai người còn lại thì bị thương, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi như hai đấu hai thôi. Một khi bọn họ hợp tác thì không khác gì tuyên chiến với chúng ta. Đối mặt với nguy cơ, chúng ta đương nhiên không thể chờ đến khi sức mạnh của bọn họ countdown xong mới ra tay rồi. Cho nên, bọn họ hợp tác là cực kỳ mạo hiểm……”
Tống Tân còn chưa nói xong thì bên ngoài đã có tiếng hét.
Cô lập tức cùng Trọng Phong chạy ra ngoài, chỉ thấy hai người chơi đang đứng ở cửa phòng con nhóc, một người trong đó đang dùng chân đá cửa phòng!
Cửa phòng bị đá bật ra một chút rồi lại khép lại, hiển nhiên là có người ở trong chắn cửa.
Mà tiếng hét kia chính là tiếng con nhóc đang kêu cứu trong phòng.
Hai người chơi đã nghe thấy tiếng bước chân của Tống Tân và Trọng Phong từ trong phòng đi ra. Bọn họ liếc nhìn nhau một cái rồi tiếp tục đá cửa phòng.
Không biết cái gì chặn bên trong, bọn họ đá bật cửa ra được một nửa thì một trong số hai người đó liền lách được vào phòng.
Con nhóc trong phòng kêu cứu càng to, mà người chơi còn lại thì đứng đứng chắn trước cửa. Nếu người bên trong ra tay nhanh thì Tống Tân và Trọng Phong sẽ không kịp vào nữa.
Tống Tân không cố chạy vào, chỉ nói với người đàn ông đứng trước cửa: “Người ở trong phòng giết con nhóc kia, chúng tôi ở ngoài này giết anh, thế là vừa khéo còn ba người.”
Người đàn ông nghe vậy liền sửng sốt, đúng lúc này Trọng Phong liền lao lên, miêu đao trong tay chém xuống, thế như chẻ tre!
Người nọ vì sững sờ mà bỏ lỡ thời cơ né tránh tốt nhất, khi anh ta hoàn hồn thì đường lui duy nhất là né sang bên, khó khăn tránh thoát nhát chém của Trọng Phong.
Nhưng như thế thì anh ta không thể chắn cửa phòng được nữa.
Trọng Phong đá văng cửa phòng, cầm đao xông vào.
Người chơi bên ngoài chần chờ, không tiến lên ngăn cản mà quay lại chạy về phía Tống Tân!
Trong tay anh ta cầm một con dao, đó là con dao lúc trước được đặt ở trên bàn cơm để gọt trái cây.
Tống Tân nheo mắt, lúc anh ta chạy tới cô cũng đồng thời lật bàn tay lại, lấy từ nhẫn không gian ra đạo cụ dao găm của mình.
Những chiêu thức cô học được từ Trọng Phong, trước nay chưa có cơ hội thử, bây giờ chính là một cơ hội tốt.
Khi người chơi kia lao đến trước mặt, giơ dao đâm cô thì tâm trạng vốn có chút căng thẳng của cô bỗng trở nên bình tĩnh, trong thời gian cực ngắn trong đầu đã nghĩ ra cách đối phó tốt nhất.
Cô hơi khụy gối, nhát chém đầu tiên của anh ta liền lướt qua má trái cô, hụt vào không khí.
Tống Tân cũng đồng thời dùng dao đâm vào bụng anh ta.
Anh ta phản ứng cũng không chậm, tay trái dùng sức hất văng đòn tấn công của Tống Tân.
Cùng lúc đó, tay phải anh ta thu về, thuận thế dùng dao chém vào bên mặt Tống Tân!
Tống Tân nhún mũi chân, nhanh chóng lùi về phía sau một bước, ngửa ra sau tránh thoát, đồng thời giơ một chân đá vào cổ tay anh ta!
Dao trong tay anh ta liền rơi xuống đất. Ngay lúc anh ta muốn dùng nắm đấm tấn công Tống Tân thì một thanh trường đao đột nhiên đâm từ sau lưng anh ta.
Phụt một tiếng, thân đao cắm vào thịt, lưỡi dao sắc bén lập tức xuyên qua cả cơ thể anh ta, mũi đao xuyên ra ngoài cả một đoạn.
Khi anh ta ngơ ngác cúi đầu nhìn vết thương trên người thì Tống Tân cũng sửng sốt, thu tay về, nhìn Trọng Phong phía sau anh ta: “Sao anh lại ở đây? Bên kia giải quyết xong chưa?”
Trọng Phong chớp đôi mắt đỏ như máu, mặt vô cảm rút miêu đao về rồi nói: “Tôi phải bảo vệ em, những người khác không quan trọng.”
Người đàn ông trước mặt phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó liền ngã vật xuống.
Mà khoảnh khắc anh ta ngã xuống, một người đàn ông khác đi từ trong phòng con nhóc ra.
Trong tay anh ta còn cầm một con dao gọt hoa quả, máu đỏ tươi còn đang nhỏ giọt. Mà trên cánh tay còn lại của anh ta cũng có một vết thương rất sâu đang chảy máu.
Trong lòng Tống Tân bỗng nhiên dâng lên chút áp lực.
Ai chết ai sống đối với cô kỳ thật đều không quan trọng, cô chỉ không hy vọng bà cụ kia mất cháu gái.
“Bảo tiêu của cô lợi hại thật đấy.” Người đàn ông kia dựa vào cửa, ném con dao trong tay xuống đất, ấn vết đao chém trên cánh tay trái, vì đau mà cau mày: “Vết chém này chính là tác phẩm của anh ta đấy, nếu không phải anh ta đột nhiên quay đầu chạy ra, người phải chết chính là tôi rồi.”
Trọng Phong cầm trường đao nhuộm máu, chậm rãi chớp mắt, cẩn thận nghiêng đầu hỏi Tống Tân: “Có phải anh làm sai rồi không?”
Tống Tân khẽ cười, lắc đầu nói: “Không, em biết anh là vì bảo vệ em, anh không sai.”
***
p/s: Vừa quyết định làm đồng minh xong đồng minh chết trong vòng một nốt nhạc =))))))))))))))
Vẻ mặt con nhóc này nhìn không giống như đang nói dối. Nhưng nếu nó không nói dối, thì chuyện này… Thật quá kỳ lạ.
Nếu không phải nó làm thì thứ gì đã giết Bạch Thần, còn tạo ra một lỗ thủng lớn trên cơ thể anh ta.
Hoặc có thể, con nhóc này thật ra là một cao thủ giỏi che dấu cảm xúc, khả năng nói dối siêu đến nỗi khiến người ta không nhận ra là nó đang nói dối.
“Em nói thật mà.” Con nhóc nhìn vào mắt Tống Tân, vẻ mặt cực kỳ chân thành: “Người kia đã chết, em cũng không có lý do gì phải nói dối chị, đúng không?”
Tống Tân cũng cảm thấy lúc này nó không cần nói dối.
Cho dù nó thực sự có sức mạnh mạnh đến thế thì Tống Tân cũng không thể ép nó dùng sức mạnh này để làm cái giá cho sự hợp tác được, cho nên nó không cần giấu giếm làm gì.
“Em không định bán thảm đâu.” con nhóc nhìn Tống Tân, nói: “Nhưng ba mẹ em đều đã mất rồi, hiện giờ em chỉ còn một người thân duy nhất là bà nội. Nếu em chết, một người già đơn côi làm sao sống sót được. Cho nên em không muốn chết, em muốn sống.”
Tống Tân ngẩn người, trong đầu bỗng nhớ tới một gương mặt hiền lành đầy nếp nhăn.
“Em cho chị đạo cụ, hai người giúp em đi.”
Con nhóc nói xong liền lật tay lại, ba cây kim liền xuất hiện trong lòng bàn tay nó.
Con nhóc cầm chúng đi về phía Tống Tân lại bị Trọng Phong chặn đường.
Tống Tân im lặng vài giây, mới nói: “Chị có thể đồng ý, nhưng chị muốn sức mạnh khác của em, và phải cho ngay bây giờ.”
Sức mạnh ‘Bất động’.
Con nhóc do dự, có vẻ hơi khó xử.
Tính ra thì sức mạnh bất động thực sự hữu dụng hơn ba cây kim.
Một lát sau, nó mới gật đầu: “Được, em cho chị. Nhưng đây là dị năng, không có đạo cụ.”
Con nhóc cầm lại ba cây kim, nhìn chằm chằm Tống Tân một lát rồi định nhắm mắt lại.
Trước lúc nó nhắm mắt Tống Tân lại nói: “Khoan, để trước khi kết thúc vòng thứ ba thì cho đi.”
Đây chỉ là một phép thử. Tống Tân không biết rốt cuộc con nhóc này có phải đang giả vờ hay không, cho nên mới thử nó bằng cách muốn sức mạnh này.
Mà con nhóc đã thật sự định chuyển dị năng cho Tống Tân. Lần trước Tống Tân từng nhận được dị năng từ Ngô Tam nên cô biết quá trình chuyển giao dị năng đúng là như vậy.
Nếu Tống Tân không ngăn cản nó thì một là sau ba giây dị năng sẽ chuyển qua cho cô, hai là cô phát hiện ra con nhóc đang lừa cô.
Nếu nó thực sự có mục đích khác thì nó sẽ không dám lập tức chuyển dị năng.
Tống Tân không định lấy sức mạnh của con nhóc này. Giữa bọn họ vốn không thù không hận, mà con nhóc này cũng chỉ là một đứa trẻ con mười ba tuổi mà thôi, tuy rằng có chút khôn vặt, nhưng nếu như không có sức mạnh thì chỉ sợ chẳng bao lâu sẽ chết trong tay người khác mà thôi.
Nếu mất đạo cụ, nó sống qua được trò chơi lần này thì cũng không qua được trò chơi lần sau. Tống Tân tuy cũng cần đạo cụ và sức mạnh, nhưng cô không tham lam đến thế.
Cô nói muốn đạo cụ chỉ là để thử con nhóc mà thôi.
Nhưng Tống Tân quyết định như vậy… Chủ yếu là bởi vì con nhóc vừa mới nhắc tới bà nội nó.
Năm đó sau khi cha mẹ mất, Tống Tân liền sống cùng bà nội. Cô cũng từng chê bà nội quá lải nhải cổ hủ, vì thế, cô đã có một quyết định cực kỳ sai lầm là… Ở trọ tại trường.
Chỉ bởi vì cô ở ký túc xá trong trường, cho nên mới bỏ lỡ hơn một năm được ở cùng bà nội. Ngay cả cuối tuần được nghỉ cô cũng cách một hai tuần mới trở về một lần, chỉ vì không muốn nghe bà nội lải nhải.
Lúc ấy còn nhỏ nên cô không bao giờ ngờ đến chuyện bà nội khỏe mạnh đến thế nhưng nói đi là đi. Mà cô, cũng vĩnh viễn không bao giờ được nghe bà nội lải nhải quan tâm nữa.
Đến giờ cô vẫn nhớ rõ, ba ngày trước khi bà nội qua đời còn từng gọi điện thoại cho cô, hỏi cô cuối tuần này có về hay không, bà đã chuẩn bị những món cô thích ăn.
Tống Tân tuy nói sẽ về, nhưng không chờ được đến ngày nghỉ thì bà nội đã vĩnh viễn rời xa cô.
Cô rất hối hận, cũng rất nhớ bà.
Cho nên…… Khi con nhóc nói nhà chỉ còn một người thân duy nhất là bà nội, Tống Tân liền mềm lòng.
Nếu không ít nhất cô cũng sẽ lấy ba cây kim kia.
Con nhóc trợn tròn mắt, nhạc nhiên nhìn Tống Tân, ngay sau đó liền kích động liên tục gật đầu: “Vâng, đến lúc đó em nhất định sẽ cho chị! Chị có thể yên tâm, ta em nhất định sẽ cho chị, bằng không trong thời gian đếm ngược hai mươi phút chị còn rất nhiều thời gian giết em. Vậy quyết định rồi nhé, ba chúng ta hợp tác!”
Tống Tân cười: “Em có thể mang chăn đệm qua đây, đêm nay ngủ ở đây sẽ an toàn hơn.”
Con nhóc vội vàng chạy ra ngoài.
Sau khi nó ra ngoài, Tống Tân cảm thấy cô đi cùng thì tốt hơn.
Nhưng trước khi cô kịp mở lời, Trọng Phong đột nhiên hỏi: “Ba người bọn họ vì sao không hợp tác?”
Tống Tân không ngờ anh sẽ quan tâm cả chuyện này nên cười hỏi: “Anh nói xem, nếu bây giờ ba người bọn họ liên thủ, anh sẽ làm thế nào?”
Trọng Phong chớp mắt, nói: “Giết bọn họ.”
Tống Tân bật cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, hơn nữa nên giết bọn họ ngay từ bây giờ. Bọn họ không dám liên thủ đối phó chúng ta, bởi vì bọn họ đều đã được chứng kiến thân thủ của anh. Ở vòng thứ nhất, anh không cần dùng bất cứ sức mạnh nào đã có thể đánh chết một người chơi đang dùng sức mạnh, tất cả bọn họ đều nhìn thấy. Hiện giờ trò chơi vừa mới kết thúc, trên người bọn họ đều có thương tích, rất có thể có sức mạnh còn đang countdown, hơn nữa sức mạnh còn hạn chế số lần sử dụng, nên đương nhiên không dám tùy tiện dùng hết rồi. Mà hai chúng ta, không chỉ không bị thương mà còn chưa sử dụng bất cứ sức mạnh nào. Nếu bọn họ hợp tác thì nhìn bên ngoài giống như ba đấu một. Nhưng con nhóc kia làm gì có sức chiến đấu, hai người còn lại thì bị thương, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi như hai đấu hai thôi. Một khi bọn họ hợp tác thì không khác gì tuyên chiến với chúng ta. Đối mặt với nguy cơ, chúng ta đương nhiên không thể chờ đến khi sức mạnh của bọn họ countdown xong mới ra tay rồi. Cho nên, bọn họ hợp tác là cực kỳ mạo hiểm……”
Tống Tân còn chưa nói xong thì bên ngoài đã có tiếng hét.
Cô lập tức cùng Trọng Phong chạy ra ngoài, chỉ thấy hai người chơi đang đứng ở cửa phòng con nhóc, một người trong đó đang dùng chân đá cửa phòng!
Cửa phòng bị đá bật ra một chút rồi lại khép lại, hiển nhiên là có người ở trong chắn cửa.
Mà tiếng hét kia chính là tiếng con nhóc đang kêu cứu trong phòng.
Hai người chơi đã nghe thấy tiếng bước chân của Tống Tân và Trọng Phong từ trong phòng đi ra. Bọn họ liếc nhìn nhau một cái rồi tiếp tục đá cửa phòng.
Không biết cái gì chặn bên trong, bọn họ đá bật cửa ra được một nửa thì một trong số hai người đó liền lách được vào phòng.
Con nhóc trong phòng kêu cứu càng to, mà người chơi còn lại thì đứng đứng chắn trước cửa. Nếu người bên trong ra tay nhanh thì Tống Tân và Trọng Phong sẽ không kịp vào nữa.
Tống Tân không cố chạy vào, chỉ nói với người đàn ông đứng trước cửa: “Người ở trong phòng giết con nhóc kia, chúng tôi ở ngoài này giết anh, thế là vừa khéo còn ba người.”
Người đàn ông nghe vậy liền sửng sốt, đúng lúc này Trọng Phong liền lao lên, miêu đao trong tay chém xuống, thế như chẻ tre!
Người nọ vì sững sờ mà bỏ lỡ thời cơ né tránh tốt nhất, khi anh ta hoàn hồn thì đường lui duy nhất là né sang bên, khó khăn tránh thoát nhát chém của Trọng Phong.
Nhưng như thế thì anh ta không thể chắn cửa phòng được nữa.
Trọng Phong đá văng cửa phòng, cầm đao xông vào.
Người chơi bên ngoài chần chờ, không tiến lên ngăn cản mà quay lại chạy về phía Tống Tân!
Trong tay anh ta cầm một con dao, đó là con dao lúc trước được đặt ở trên bàn cơm để gọt trái cây.
Tống Tân nheo mắt, lúc anh ta chạy tới cô cũng đồng thời lật bàn tay lại, lấy từ nhẫn không gian ra đạo cụ dao găm của mình.
Những chiêu thức cô học được từ Trọng Phong, trước nay chưa có cơ hội thử, bây giờ chính là một cơ hội tốt.
Khi người chơi kia lao đến trước mặt, giơ dao đâm cô thì tâm trạng vốn có chút căng thẳng của cô bỗng trở nên bình tĩnh, trong thời gian cực ngắn trong đầu đã nghĩ ra cách đối phó tốt nhất.
Cô hơi khụy gối, nhát chém đầu tiên của anh ta liền lướt qua má trái cô, hụt vào không khí.
Tống Tân cũng đồng thời dùng dao đâm vào bụng anh ta.
Anh ta phản ứng cũng không chậm, tay trái dùng sức hất văng đòn tấn công của Tống Tân.
Cùng lúc đó, tay phải anh ta thu về, thuận thế dùng dao chém vào bên mặt Tống Tân!
Tống Tân nhún mũi chân, nhanh chóng lùi về phía sau một bước, ngửa ra sau tránh thoát, đồng thời giơ một chân đá vào cổ tay anh ta!
Dao trong tay anh ta liền rơi xuống đất. Ngay lúc anh ta muốn dùng nắm đấm tấn công Tống Tân thì một thanh trường đao đột nhiên đâm từ sau lưng anh ta.
Phụt một tiếng, thân đao cắm vào thịt, lưỡi dao sắc bén lập tức xuyên qua cả cơ thể anh ta, mũi đao xuyên ra ngoài cả một đoạn.
Khi anh ta ngơ ngác cúi đầu nhìn vết thương trên người thì Tống Tân cũng sửng sốt, thu tay về, nhìn Trọng Phong phía sau anh ta: “Sao anh lại ở đây? Bên kia giải quyết xong chưa?”
Trọng Phong chớp đôi mắt đỏ như máu, mặt vô cảm rút miêu đao về rồi nói: “Tôi phải bảo vệ em, những người khác không quan trọng.”
Người đàn ông trước mặt phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó liền ngã vật xuống.
Mà khoảnh khắc anh ta ngã xuống, một người đàn ông khác đi từ trong phòng con nhóc ra.
Trong tay anh ta còn cầm một con dao gọt hoa quả, máu đỏ tươi còn đang nhỏ giọt. Mà trên cánh tay còn lại của anh ta cũng có một vết thương rất sâu đang chảy máu.
Trong lòng Tống Tân bỗng nhiên dâng lên chút áp lực.
Ai chết ai sống đối với cô kỳ thật đều không quan trọng, cô chỉ không hy vọng bà cụ kia mất cháu gái.
“Bảo tiêu của cô lợi hại thật đấy.” Người đàn ông kia dựa vào cửa, ném con dao trong tay xuống đất, ấn vết đao chém trên cánh tay trái, vì đau mà cau mày: “Vết chém này chính là tác phẩm của anh ta đấy, nếu không phải anh ta đột nhiên quay đầu chạy ra, người phải chết chính là tôi rồi.”
Trọng Phong cầm trường đao nhuộm máu, chậm rãi chớp mắt, cẩn thận nghiêng đầu hỏi Tống Tân: “Có phải anh làm sai rồi không?”
Tống Tân khẽ cười, lắc đầu nói: “Không, em biết anh là vì bảo vệ em, anh không sai.”
***
p/s: Vừa quyết định làm đồng minh xong đồng minh chết trong vòng một nốt nhạc =))))))))))))))
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Cuồng hoan đi, loài người
- Chương 2: Người chơi đối kháng
- Chương 3: Chuyện kinh dị thần bí
- Chương 4: Bà già
- Chương 5: Tìm kiếm manh mối
- Chương 6: Mèo mướp
- Chương 7: Khác thường
- Chương 8: Bà lão và con mèo
- Chương 9: Đêm chết người
- Chương 10: Ánh sáng xanh
- Chương 11: Kế hoạch
- Chương 12: Uy hiếp
- Chương 13: Mồi nhử
- Chương 14: Hoàn thành trò chơi
- Chương 15: Trận đấu thứ hai
- Chương 16: Lần đầu chiến đấu
- Chương 17: Đối mặt với cái chết
- Chương 18: Trọng trọng phong hỏa
- Chương 19: Bẫy rập
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23: Kết thúc
- Chương 24: Đại loạn
- Chương 25: Trời sáng
- Chương 26: Trận đấu thứ ba
- Chương 27: Trận đấu thứ ba (2)
- Chương 28: Đêm đầu tiên
- Chương 29: Đêm đầu tiên (2)
- Chương 30: Người máy trí năng không có tình cảm
- Chương 31: Nước thuốc
- Chương 32: Mở cửa
- Chương 33: Mở cửa (2)
- Chương 34: Quái vật xổ lồng
- Chương 35: Quái vật xổ lồng (2)
- Chương 36: Tầng hầm
- Chương 37: Tầng hầm (2)
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40: Hoàn thành nhiệm vụ
- Chương 41: Hoàn thành nhiệm vụ (2)
- Chương 42: Thẻ đạo cụ biến mất
- Chương 43: Thăng cấp
- Chương 44
- Chương 45: Chuyển nhà
- Chương 46: Tự chui đầu vào chỗ chết
- Chương 47: Tự chui đầu vào chỗ chết (2)
- Chương 48: Trận đấu thứ tư
- Chương 49
- Chương 50: Hỉ đường
- Chương 51: Tọa phòng
- Chương 52: Phòng củi
- Chương 53: Đạo cụ vô địch
- Chương 54: Tranh cướp
- Chương 55: Trừng phạt
- Chương 56
- Chương 57: Vòng hai
- Chương 58: Manh mối
- Chương 59: Giải mã
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62: Nội gián
- Chương 63: Hoàn thành ván hai
- Chương 64: Sự thật
- Chương 65: Bảo vệ
- Chương 66: Vòng cuối
- Chương 67: Cô gái
- Chương 68: Da người
- Chương 69: Hoàn thành trò chơi
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72: Trò chơi thứ 5
- Chương 73: Con đường chính xác
- Chương 74: Đàn kiến
- Chương 75: Ông lão
- Chương 76
- Chương 77: Ong mật
- Chương 78: Nước
- Chương 79: Tôi nhận ra, người kia không phải em
- Chương 80
- Chương 81: Cương thi
- Chương 82: Qua ải
- Chương 83: Pho tượng
- Chương 84: Kho báu
- Chương 85: Gián điệp
- Chương 86: Sự thật
- Chương 87: Lời mời
- Chương 88: Liên minh
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92: Người chơi số một
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101: Phần thưởng
- Chương 102: 24 tiếng
- Chương 103: Quyết định
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Manh mối
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130: Gián điệp thật sự
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133: Ván chơi thứ 8
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147: Trò chơi cuối cùng
- Chương 148: Trò chơi cuối cùng (2)
- Chương 149: Quy tắc trò chơi
- Chương 150
- Chương 151: Âm mưu
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157: Hoàn