Cuồng Hoan Đi! Loài Người - Chương 20
Chương trước- Chương 1: Cuồng hoan đi, loài người
- Chương 2: Người chơi đối kháng
- Chương 3: Chuyện kinh dị thần bí
- Chương 4: Bà già
- Chương 5: Tìm kiếm manh mối
- Chương 6: Mèo mướp
- Chương 7: Khác thường
- Chương 8: Bà lão và con mèo
- Chương 9: Đêm chết người
- Chương 10: Ánh sáng xanh
- Chương 11: Kế hoạch
- Chương 12: Uy hiếp
- Chương 13: Mồi nhử
- Chương 14: Hoàn thành trò chơi
- Chương 15: Trận đấu thứ hai
- Chương 16: Lần đầu chiến đấu
- Chương 17: Đối mặt với cái chết
- Chương 18: Trọng trọng phong hỏa
- Chương 19: Bẫy rập
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23: Kết thúc
- Chương 24: Đại loạn
- Chương 25: Trời sáng
- Chương 26: Trận đấu thứ ba
- Chương 27: Trận đấu thứ ba (2)
- Chương 28: Đêm đầu tiên
- Chương 29: Đêm đầu tiên (2)
- Chương 30: Người máy trí năng không có tình cảm
- Chương 31: Nước thuốc
- Chương 32: Mở cửa
- Chương 33: Mở cửa (2)
- Chương 34: Quái vật xổ lồng
- Chương 35: Quái vật xổ lồng (2)
- Chương 36: Tầng hầm
- Chương 37: Tầng hầm (2)
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40: Hoàn thành nhiệm vụ
- Chương 41: Hoàn thành nhiệm vụ (2)
- Chương 42: Thẻ đạo cụ biến mất
- Chương 43: Thăng cấp
- Chương 44
- Chương 45: Chuyển nhà
- Chương 46: Tự chui đầu vào chỗ chết
- Chương 47: Tự chui đầu vào chỗ chết (2)
- Chương 48: Trận đấu thứ tư
- Chương 49
- Chương 50: Hỉ đường
- Chương 51: Tọa phòng
- Chương 52: Phòng củi
- Chương 53: Đạo cụ vô địch
- Chương 54: Tranh cướp
- Chương 55: Trừng phạt
- Chương 56
- Chương 57: Vòng hai
- Chương 58: Manh mối
- Chương 59: Giải mã
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62: Nội gián
- Chương 63: Hoàn thành ván hai
- Chương 64: Sự thật
- Chương 65: Bảo vệ
- Chương 66: Vòng cuối
- Chương 67: Cô gái
- Chương 68: Da người
- Chương 69: Hoàn thành trò chơi
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72: Trò chơi thứ 5
- Chương 73: Con đường chính xác
- Chương 74: Đàn kiến
- Chương 75: Ông lão
- Chương 76
- Chương 77: Ong mật
- Chương 78: Nước
- Chương 79: Tôi nhận ra, người kia không phải em
- Chương 80
- Chương 81: Cương thi
- Chương 82: Qua ải
- Chương 83: Pho tượng
- Chương 84: Kho báu
- Chương 85: Gián điệp
- Chương 86: Sự thật
- Chương 87: Lời mời
- Chương 88: Liên minh
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92: Người chơi số một
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101: Phần thưởng
- Chương 102: 24 tiếng
- Chương 103: Quyết định
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Manh mối
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130: Gián điệp thật sự
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133: Ván chơi thứ 8
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147: Trò chơi cuối cùng
- Chương 148: Trò chơi cuối cùng (2)
- Chương 149: Quy tắc trò chơi
- Chương 150
- Chương 151: Âm mưu
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157: Hoàn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cuồng Hoan Đi! Loài Người
Chương 20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: mèomỡ
Tống Tân khựng lại, mắt nhìn chằm chằm họng súng đen ngòm phía bên phải này, một giọt mồ hôi lạnh theo thái dương trượt xuống.
Người đàn ông áo phông xanh nhếch môi cười lạnh, không nói một lời liền nổ súng.
Sau một giây, tiếng súng vang lên!
Ngay khoảnh khắc trước khi tiếng súng vang lên, Tống Tân có thể thấy rõ ràng động tác bóp cò của hắn, cơ thể cũng vì thế mà tự động né qua một bên.
Cùng lúc đó, cô thấy mình bị kéo về phía sau, một cái bóng màu đen như tấm khiên vững vãi nhanh chóng chắn trước mặt cô.
Trong không khí là mùi thuốc súng nhàn nhạt. Tống Tân khiếp sợ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng chắn trước mặt mình.
Mặc dù cô né nhưng chính cô cũng không chắc có thể tránh thoát viên đạn này không, mà anh lại có thể không chút do dự đứng chắn cho cô!
Bởi vì là người máy trí năng… Nên hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của mình sao?
Khuôn mặt Trọng Phong vẫn không có bất cứ cảm xúc gì, tay trái che chở cô cẩn thận, nâng tay phải rút Miêu Đao bị cô đeo sau lưng ra.
Người đàn ông kia bắn một phát không trúng, lại bắn thêm lần nữa. Trọng Phong vung đao đỡ, chỉ nghe thấy ‘keng’ một tiếng, viên đạn kia liền chệch khỏi quỹ đạo, bắn lên đống gạch.
Tên kia ngẩn ra, trong mắt ngập tràn sợ hãi, ngay sau đó giơ súng lên, nói: “Này, đừng đánh, không bằng chúng ta tổ đội đi!”
Trọng Phong chớp mắt một cái, hai tay cầm thanh Miêu Đao sáng lóa trước người, đôi mắt thản nhiên nhìn tên kia.
Tên kia hất cằm về phía Tống Tân, nói: “Anh rất lợi hại, nhưng ả phụ nữ này thì vô dụng. Anh che chở cô ta sẽ bị liên lụy mà thôi, không bằng giết cô rồi gia nhập với chúng tôi, chúng ta cùng sống đến cuối cùng, thế nào?”
Trọng Phong nghiêng đầu nhìn Tống Tân, đột nhiên mỉm cười…. Lại không hề có độ ấm.
Trong chớp mắt, anh dùng tốc độ nhanh đến mức gần như không thấy rõ lao về phía đối phương.
Rõ ràng hai bên đàm phán, anh lại không nói một lời đột nhiên tấn công, khiến tên kia không kịp phản ứng, ngay cả nổ súng cũng không kịp.
Chờ khi hắn hoàn hồn, muốn bóp cò, ngón trỏ vừa cong lại, đã thấy luồng sáng lóe qua trước mắt như tia chớp!
Một giây, hai giây… Đến khi cảm thấy cánh tay đau đớn kịch liệt, hắn mới nhận ra tay phải của mình đã bị Trọng Phong chém đứt lìa!
Còn không đợi hắn kêu ra tiếng thì thanh đao lạnh buốt nhuốm máu kia đã kề lên cổ hắn.
Người đàn ông đồ đen cao lớn hơi nghiêng đầu, nụ cười không chút độ ấm kết hợp với đôi mắt đỏ kia càng trở nên tàn bạo.
“Giết cô? Hả?” Anh lạnh lùng nhắc lại ba chữ kia, sau đó khuỷu tay khẽ thu lại, đao trong tay anh liền cứa qua cổ tên kia, để lại một vết thương dài nhỏ…
Vết thương mảnh như thể chỉ bị thương một chút ngoài da, mà ngay cả trên lưỡi đao cũng không dính nhiều máu, giống như chỉ khẽ lướt qua một cái mà thôi.
Nhưng ngay sau đó, từ vết thương dài nhỏ kia liền tuôn ra một đống máu.
Tên kia khẽ “Ọ” một tiếng liền ngã xuống, bụi đất bay lên mù mịt.
Lúc này, Tống Tân đã lấy khẩu súng trong tay hắn ra.
Nhìn người chơi này chết đi, cô vừa định hỏi Trọng Phong có bị thương không, lại nghe thấy tiếng bước chân từ xa chạy đến.
Còn có người hét lớn: “Tất cả người chơi bên kia đã giết hết, Lão Lưu, phía bên mày giải quyết xong chưa?”
Tống Tân thầm kêu không ổn, nói với Trọng Phong: “Đi mau!”
Trọng Phong lắc đầu, đưa tay cầm khẩu súng nhuốm máu trong tay cô, thuần thục kiểm tra số lượng đạn bên trong, nói: ” Đủ rồi.”
Anh vừa mới dứt lời, một người đàn ông liền từ đầu kia đống đổ nát chạy tới.
Mà khi người này vừa lộ ra nửa cái đầu thì Trọng Phong xoay tay, nhanh chóng bóp cò, một phát bắn trúng đầu hắn!
Người đàn ông đó ngay cả kêu cũng không kịp đã ngã vật xuống đất.
Sau khi tiếng súng vang lên, tiếng bước chân tới gần cũng hơi dừng lại. Hẳn là bọn họ cũng nhìn thấy thi thể đồng đội ngã xuống.
Hiện giờ… Những người kia nhất định đã chuẩn bị đồng thời nổ súng.
Tống Tân kéo Trọng Phong ra sau đống đổ nát, để bên trái anh dựa vào tường. Nơi này có rất nhiều vật liệu xây dựng trồi ra lung tung, có thể tạo thành lá chắn. Những người kia quẹo qua ngõ rẽ không ngắm không thể nào bắn được.
Tiếng bước chân không còn, nhưng từ bên kia lại vang lên tiếng lên đạn rất nhỏ.
Tim Tống Tân đập nhanh hơn vài phần, cô quay mặt về phía Trọng Phong, quan sát sau lưng anh, đề phòng có người đi vòng đánh lén.
Vài giây sau, tiếng súng điếc tai bất ngờ vang lên liên tiếp sau lưng cô.
Tổng cộng năm tiếng súng.
Sau đó, bả vai Tống Tân bị chọc một cái: “An toàn rồi.”
Tống Tân nhìn một lát, chắc chắn không còn ai xuất hiện mới quay lại, nhìn thấy ba thi thể nằm trên mặt đất…. Cộng thêm kẻ chết vừa nãy và người đàn ông mặc áo phông xanh, tổng cộng là năm thi thể.
Cô kinh ngạc một lúc, ngẩng đầu nhìn Trọng Phong, khâm phục: “Anh thật lợi hại, thậm chí cả súng cũng biết dùng?”
“Trong kho tư liệu có, chưa thử bao giờ.” Trọng Phong vẫn không có bất cứ cảm xúc nào, chỉ có đôi mắt đỏ kia dường như càng thêm sáng: “Một khi tôi chưa chết, sẽ không để cô chết.”
Trong lòng Tống Tân chấn động, một vài ký ức cô không muốn nhớ tới lại đột nhiên hiện lên. Cô lắc đầu đuổi nó đi, đưa tay túm lấy cánh tay anh, quay người anh lại, nhìn thấy trên ba lô anh đeo có hai vết đạn màu đen.
“Bị thương sao?” Cô vừa hỏi vừa gỡ ba lô xuống.
Trọng Phong lắc đầu, mà khi ba lô bị bỏ xuống thì Tống Tân lại nhìn thấy một vết đạn ở vai.
Cô khựng lại, kéo cổ áo anh xuống, lộ ra làn da trắng đến quá đáng.
Không chảy máu, trên làn da trắng như tờ giấy vết đạn màu đen cực kỳ bắt mắt.
Tống Tân cau mày, đưa tay khẽ chạm vào vết thương, hỏi: “Thật sự không đau sao?”
“Không sao.” Giọng anh nghe luôn bình tĩnh đến quá phận, cực kỳ giống máy móc không có tình cảm.
Nhưng nụ cười khát máu và lời nói lạnh lùng lúc anh giết người lại khiến anh hoàn toàn không khác gì con người.
Tống Tân không nói nữa, buông áo anh ra, đi về phía những thi thể kia, nhặt được ba khẩu súng và một bộ cung tên.
Mà khi cô đi đến bên cạnh thi thể mới phát hiện tất cả ba lô và hộp đạn đều chất không xa đằng sau đống đổ nát…. Đó là mồi trước đây những người này dùng để bắt con mồi. Mà giờ thì tất cả thợ săn đều chết ở đây.
Ngoại trừ khẩu súng loại nhỏ trong tay Trọng Phong, ba khẩu còn lại đều là súng tự động. Bởi vậy bọn họ mới có đủ đạn bắn liên tục.
Cả thảy năm người đều lấy được vũ khí, hiển nhiên bọn họ là nhóm người chơi đến được điểm vật tư sớm nhất hoặc may mắn được truyền tống ngay gần điểm vật tư.
Bọn họ kết thành đồng minh, lấy đi vũ khí tốt nhất, muốn năm người hợp lực diệt trừ người chơi khác, cuối cùng năm người cùng thắng.
Mà vừa rồi người đàn ông mặc áo phông đưa ra đề nghị muốn Trọng Phong gia nhập bọn họ, có thể là muốn dùng anh thay thế một người không có giá trị sử dụng trong đội, cũng có thể là muốn lợi dụng vũ lực của anh, chờ đến cuối cùng chỉ còn bọn họ sẽ giải quyết một người trong số đó.
Tống Tân nhìn Trọng Phong một cái, súng tự động và ba lô không tiện xách theo đều bỏ vào trong nhẫn không gian, nhồi kín cả không gian nhỏ một mét vuông.
Súng lục lắp đầy viên đạn để Trọng Phong mang theo.
Sau đó, cô lục soát mỗi thi thể một lần, may mắn tìm được hai loại đạo cụ.
Cô không dám chậm trễ, thậm chí còn không xem trong ba lô có những gì. Trước cứ cùng Trọng Phong đi đã, tìm nơi phù hợp để ấn náu mới dừng lại.
Trong ba lô quả nhiên có vài dụng cụ y tế đơn giản, Tống Tân bảo Trọng Phong ngồi xuống, giúp anh gắp viên đạn sau lưng ra.
Khi rạch vết thương thì cô phát hiện anh thế mà lại có da thịt giống con người, cũng là màu đỏ, chỉ có điều không chảy máu.
Khi cô dùng rượu cồn rửa vết thương, ngay cả lông mày Trọng Phong cũng không nhăn lấy một cái. Tống Tân đột nhiên không rõ không có cảm giác rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu.
Khi cô tháo vải thì vết thương ở bụng lại chảy chút máu, lúc sát trùng cô đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng.
Trọng Phong ở bên cạnh chân tay luống cuống mà nhìn, Tống Tân đưa tay cầm thuốc, anh lại vội vàng cầm băng vải đưa cho cô. Cái vẻ muốn giúp không biết giúp như nào không hiểu sao có chút đáng yêu.
Tống Tân không nhịn được bật cười…. Vết thương lại càng đau.
Trọng Phong có lẽ biết Tống Tân đang cười cái gì, anh chớp mắt hai cái, nhìn cô nói: “Tôi sẽ học.”
Tống Tân gật đầu, cúi đầu vừa bôi thuốc vừa nói: “Như bây giờ cũng rất tốt, ngốc ngốc, nhưng lúc nên lợi hại thì lại rất lợi hại.”
Không biết chúng nó cung cấp loại thuốc trị thương gì mà sau khi bôi lên vết thương không hề đau nữa, còn rất thoải mái.
Sau khi Tống Tân buộc chắc băng vải, bụng đã hoàn toàn không thấy đau nữa rồi.
Cô lấy nước và bánh mì từ trong ba lô ra đưa cho Trọng Phong, hỏi: “Anh có ăn đồ ăn giống con người không? Hay là… Phải tìm dầu máy cho anh uống?”
Trọng Phong nhìn bánh mì trong tay cô, lại ngẩng đầu nhìn cô: “Thức ăn thiếu thốn, cô ăn đi. Tôi không phải người máy, không cần dầu máy.”
Vậy ý là anh cũng cần ăn đồ ăn của loài người rồi.
Tống Tân xé vỏ bánh mì, nhét vào tay anh, nói: “Chúng ta còn nhiều đồ ăn lắm, anh cứ ăn thoải mái, muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
Trọng Phong “Ừm” một tiếng, lúc này mới yên tâm mà cầm lấy bánh mì ăn.
Tống Tân mở chai nước đặt bên cạnh, cười nói: “Hôm nay nhờ anh tôi mới có thể sống sót, nếu không có gì bất ngờ xảy ra chúng ta có thể thắng trò chơi lần này.”
Trọng Phong chậm rãi nhai đồ ăn, nhìn chằm chằm Tống Tân một lát, bỗng đưa ngón trỏ trái chạm vào khóe miệng của cô.
Tống Tân đưa tay sờ: “Mặt tôi bẩn à?”
Trọng Phong nuốt bánh mì, vẻ mặt vẫn không thay đổi nhìn cô.
Tống Tân khó hiểu nhìn anh, chừng ba giây sau, cô thấy khóe miệng anh dần dần cong lên.
Nụ cười không có độ ấm, không thấy chút vui vẻ nào.
Nhưng ngay sau đó, cơ mặt anh dần dần nâng lên, ngay cả đôi mắt cũng có chút thay đổi. Đôi mắt xinh đẹp cong thành độ cong rất phù hợp, con ngươi màu đỏ hơi tỏa sáng, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt Tống Tân.
Đây là một nụ cười vui vẻ, ít nhất nhìn bên ngoài là vậy.
Hơn nữa… Còn quyến rũ chết người.
Diện mạo của anh được chúng nó làm ra cực kỳ phù hợp thẩm mỹ loài người, nhưng cũng không phải loại ‘tiểu thịt tươi’ đang hot hiện giờ, mà là kiểu lạnh lùng mang theo một chút xâm lược. Cho nên anh cười khi giết người, nhìn sẽ có vẻ cực kỳ cuồng dã tàn bạo.
Nhưng nụ cười ôn hòa lúc này sẽ không khiến người ta có cảm giác đó, chỉ thấy rất đẹp, còn đẹp hơn nhân vật Tống Tân vẽ trong truyện tranh.
Có thể nói, “Chúng nó” thật sự đã chế tạo ra người máy trí năng với ngoại hình hoàn mỹ.
Tống Tân khen: “Anh học rất nhanh.”
Khóe miệng Trọng Phong lại cong lên một chút.
Tống Tân biết anh làm vậy không phải vì cảm thấy vui, mà anh biết ở những lúc thế này nên biểu hiện ra cảm xúc ‘vui’ mà thôi.
***
p/s 1: Anh ơi, kho dữ liệu của anh có đề thi đại học không?
p/s 2: Cho các chế ngắm Miêu Đao nè. Đúng gu mị =))))
p/s 3: Không hiểu sao tác giả đột nhiên gộp 3 chương làm 1 =v=
Editor: mèomỡ
Tống Tân khựng lại, mắt nhìn chằm chằm họng súng đen ngòm phía bên phải này, một giọt mồ hôi lạnh theo thái dương trượt xuống.
Người đàn ông áo phông xanh nhếch môi cười lạnh, không nói một lời liền nổ súng.
Sau một giây, tiếng súng vang lên!
Ngay khoảnh khắc trước khi tiếng súng vang lên, Tống Tân có thể thấy rõ ràng động tác bóp cò của hắn, cơ thể cũng vì thế mà tự động né qua một bên.
Cùng lúc đó, cô thấy mình bị kéo về phía sau, một cái bóng màu đen như tấm khiên vững vãi nhanh chóng chắn trước mặt cô.
Trong không khí là mùi thuốc súng nhàn nhạt. Tống Tân khiếp sợ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng chắn trước mặt mình.
Mặc dù cô né nhưng chính cô cũng không chắc có thể tránh thoát viên đạn này không, mà anh lại có thể không chút do dự đứng chắn cho cô!
Bởi vì là người máy trí năng… Nên hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của mình sao?
Khuôn mặt Trọng Phong vẫn không có bất cứ cảm xúc gì, tay trái che chở cô cẩn thận, nâng tay phải rút Miêu Đao bị cô đeo sau lưng ra.
Người đàn ông kia bắn một phát không trúng, lại bắn thêm lần nữa. Trọng Phong vung đao đỡ, chỉ nghe thấy ‘keng’ một tiếng, viên đạn kia liền chệch khỏi quỹ đạo, bắn lên đống gạch.
Tên kia ngẩn ra, trong mắt ngập tràn sợ hãi, ngay sau đó giơ súng lên, nói: “Này, đừng đánh, không bằng chúng ta tổ đội đi!”
Trọng Phong chớp mắt một cái, hai tay cầm thanh Miêu Đao sáng lóa trước người, đôi mắt thản nhiên nhìn tên kia.
Tên kia hất cằm về phía Tống Tân, nói: “Anh rất lợi hại, nhưng ả phụ nữ này thì vô dụng. Anh che chở cô ta sẽ bị liên lụy mà thôi, không bằng giết cô rồi gia nhập với chúng tôi, chúng ta cùng sống đến cuối cùng, thế nào?”
Trọng Phong nghiêng đầu nhìn Tống Tân, đột nhiên mỉm cười…. Lại không hề có độ ấm.
Trong chớp mắt, anh dùng tốc độ nhanh đến mức gần như không thấy rõ lao về phía đối phương.
Rõ ràng hai bên đàm phán, anh lại không nói một lời đột nhiên tấn công, khiến tên kia không kịp phản ứng, ngay cả nổ súng cũng không kịp.
Chờ khi hắn hoàn hồn, muốn bóp cò, ngón trỏ vừa cong lại, đã thấy luồng sáng lóe qua trước mắt như tia chớp!
Một giây, hai giây… Đến khi cảm thấy cánh tay đau đớn kịch liệt, hắn mới nhận ra tay phải của mình đã bị Trọng Phong chém đứt lìa!
Còn không đợi hắn kêu ra tiếng thì thanh đao lạnh buốt nhuốm máu kia đã kề lên cổ hắn.
Người đàn ông đồ đen cao lớn hơi nghiêng đầu, nụ cười không chút độ ấm kết hợp với đôi mắt đỏ kia càng trở nên tàn bạo.
“Giết cô? Hả?” Anh lạnh lùng nhắc lại ba chữ kia, sau đó khuỷu tay khẽ thu lại, đao trong tay anh liền cứa qua cổ tên kia, để lại một vết thương dài nhỏ…
Vết thương mảnh như thể chỉ bị thương một chút ngoài da, mà ngay cả trên lưỡi đao cũng không dính nhiều máu, giống như chỉ khẽ lướt qua một cái mà thôi.
Nhưng ngay sau đó, từ vết thương dài nhỏ kia liền tuôn ra một đống máu.
Tên kia khẽ “Ọ” một tiếng liền ngã xuống, bụi đất bay lên mù mịt.
Lúc này, Tống Tân đã lấy khẩu súng trong tay hắn ra.
Nhìn người chơi này chết đi, cô vừa định hỏi Trọng Phong có bị thương không, lại nghe thấy tiếng bước chân từ xa chạy đến.
Còn có người hét lớn: “Tất cả người chơi bên kia đã giết hết, Lão Lưu, phía bên mày giải quyết xong chưa?”
Tống Tân thầm kêu không ổn, nói với Trọng Phong: “Đi mau!”
Trọng Phong lắc đầu, đưa tay cầm khẩu súng nhuốm máu trong tay cô, thuần thục kiểm tra số lượng đạn bên trong, nói: ” Đủ rồi.”
Anh vừa mới dứt lời, một người đàn ông liền từ đầu kia đống đổ nát chạy tới.
Mà khi người này vừa lộ ra nửa cái đầu thì Trọng Phong xoay tay, nhanh chóng bóp cò, một phát bắn trúng đầu hắn!
Người đàn ông đó ngay cả kêu cũng không kịp đã ngã vật xuống đất.
Sau khi tiếng súng vang lên, tiếng bước chân tới gần cũng hơi dừng lại. Hẳn là bọn họ cũng nhìn thấy thi thể đồng đội ngã xuống.
Hiện giờ… Những người kia nhất định đã chuẩn bị đồng thời nổ súng.
Tống Tân kéo Trọng Phong ra sau đống đổ nát, để bên trái anh dựa vào tường. Nơi này có rất nhiều vật liệu xây dựng trồi ra lung tung, có thể tạo thành lá chắn. Những người kia quẹo qua ngõ rẽ không ngắm không thể nào bắn được.
Tiếng bước chân không còn, nhưng từ bên kia lại vang lên tiếng lên đạn rất nhỏ.
Tim Tống Tân đập nhanh hơn vài phần, cô quay mặt về phía Trọng Phong, quan sát sau lưng anh, đề phòng có người đi vòng đánh lén.
Vài giây sau, tiếng súng điếc tai bất ngờ vang lên liên tiếp sau lưng cô.
Tổng cộng năm tiếng súng.
Sau đó, bả vai Tống Tân bị chọc một cái: “An toàn rồi.”
Tống Tân nhìn một lát, chắc chắn không còn ai xuất hiện mới quay lại, nhìn thấy ba thi thể nằm trên mặt đất…. Cộng thêm kẻ chết vừa nãy và người đàn ông mặc áo phông xanh, tổng cộng là năm thi thể.
Cô kinh ngạc một lúc, ngẩng đầu nhìn Trọng Phong, khâm phục: “Anh thật lợi hại, thậm chí cả súng cũng biết dùng?”
“Trong kho tư liệu có, chưa thử bao giờ.” Trọng Phong vẫn không có bất cứ cảm xúc nào, chỉ có đôi mắt đỏ kia dường như càng thêm sáng: “Một khi tôi chưa chết, sẽ không để cô chết.”
Trong lòng Tống Tân chấn động, một vài ký ức cô không muốn nhớ tới lại đột nhiên hiện lên. Cô lắc đầu đuổi nó đi, đưa tay túm lấy cánh tay anh, quay người anh lại, nhìn thấy trên ba lô anh đeo có hai vết đạn màu đen.
“Bị thương sao?” Cô vừa hỏi vừa gỡ ba lô xuống.
Trọng Phong lắc đầu, mà khi ba lô bị bỏ xuống thì Tống Tân lại nhìn thấy một vết đạn ở vai.
Cô khựng lại, kéo cổ áo anh xuống, lộ ra làn da trắng đến quá đáng.
Không chảy máu, trên làn da trắng như tờ giấy vết đạn màu đen cực kỳ bắt mắt.
Tống Tân cau mày, đưa tay khẽ chạm vào vết thương, hỏi: “Thật sự không đau sao?”
“Không sao.” Giọng anh nghe luôn bình tĩnh đến quá phận, cực kỳ giống máy móc không có tình cảm.
Nhưng nụ cười khát máu và lời nói lạnh lùng lúc anh giết người lại khiến anh hoàn toàn không khác gì con người.
Tống Tân không nói nữa, buông áo anh ra, đi về phía những thi thể kia, nhặt được ba khẩu súng và một bộ cung tên.
Mà khi cô đi đến bên cạnh thi thể mới phát hiện tất cả ba lô và hộp đạn đều chất không xa đằng sau đống đổ nát…. Đó là mồi trước đây những người này dùng để bắt con mồi. Mà giờ thì tất cả thợ săn đều chết ở đây.
Ngoại trừ khẩu súng loại nhỏ trong tay Trọng Phong, ba khẩu còn lại đều là súng tự động. Bởi vậy bọn họ mới có đủ đạn bắn liên tục.
Cả thảy năm người đều lấy được vũ khí, hiển nhiên bọn họ là nhóm người chơi đến được điểm vật tư sớm nhất hoặc may mắn được truyền tống ngay gần điểm vật tư.
Bọn họ kết thành đồng minh, lấy đi vũ khí tốt nhất, muốn năm người hợp lực diệt trừ người chơi khác, cuối cùng năm người cùng thắng.
Mà vừa rồi người đàn ông mặc áo phông đưa ra đề nghị muốn Trọng Phong gia nhập bọn họ, có thể là muốn dùng anh thay thế một người không có giá trị sử dụng trong đội, cũng có thể là muốn lợi dụng vũ lực của anh, chờ đến cuối cùng chỉ còn bọn họ sẽ giải quyết một người trong số đó.
Tống Tân nhìn Trọng Phong một cái, súng tự động và ba lô không tiện xách theo đều bỏ vào trong nhẫn không gian, nhồi kín cả không gian nhỏ một mét vuông.
Súng lục lắp đầy viên đạn để Trọng Phong mang theo.
Sau đó, cô lục soát mỗi thi thể một lần, may mắn tìm được hai loại đạo cụ.
Cô không dám chậm trễ, thậm chí còn không xem trong ba lô có những gì. Trước cứ cùng Trọng Phong đi đã, tìm nơi phù hợp để ấn náu mới dừng lại.
Trong ba lô quả nhiên có vài dụng cụ y tế đơn giản, Tống Tân bảo Trọng Phong ngồi xuống, giúp anh gắp viên đạn sau lưng ra.
Khi rạch vết thương thì cô phát hiện anh thế mà lại có da thịt giống con người, cũng là màu đỏ, chỉ có điều không chảy máu.
Khi cô dùng rượu cồn rửa vết thương, ngay cả lông mày Trọng Phong cũng không nhăn lấy một cái. Tống Tân đột nhiên không rõ không có cảm giác rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu.
Khi cô tháo vải thì vết thương ở bụng lại chảy chút máu, lúc sát trùng cô đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng.
Trọng Phong ở bên cạnh chân tay luống cuống mà nhìn, Tống Tân đưa tay cầm thuốc, anh lại vội vàng cầm băng vải đưa cho cô. Cái vẻ muốn giúp không biết giúp như nào không hiểu sao có chút đáng yêu.
Tống Tân không nhịn được bật cười…. Vết thương lại càng đau.
Trọng Phong có lẽ biết Tống Tân đang cười cái gì, anh chớp mắt hai cái, nhìn cô nói: “Tôi sẽ học.”
Tống Tân gật đầu, cúi đầu vừa bôi thuốc vừa nói: “Như bây giờ cũng rất tốt, ngốc ngốc, nhưng lúc nên lợi hại thì lại rất lợi hại.”
Không biết chúng nó cung cấp loại thuốc trị thương gì mà sau khi bôi lên vết thương không hề đau nữa, còn rất thoải mái.
Sau khi Tống Tân buộc chắc băng vải, bụng đã hoàn toàn không thấy đau nữa rồi.
Cô lấy nước và bánh mì từ trong ba lô ra đưa cho Trọng Phong, hỏi: “Anh có ăn đồ ăn giống con người không? Hay là… Phải tìm dầu máy cho anh uống?”
Trọng Phong nhìn bánh mì trong tay cô, lại ngẩng đầu nhìn cô: “Thức ăn thiếu thốn, cô ăn đi. Tôi không phải người máy, không cần dầu máy.”
Vậy ý là anh cũng cần ăn đồ ăn của loài người rồi.
Tống Tân xé vỏ bánh mì, nhét vào tay anh, nói: “Chúng ta còn nhiều đồ ăn lắm, anh cứ ăn thoải mái, muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
Trọng Phong “Ừm” một tiếng, lúc này mới yên tâm mà cầm lấy bánh mì ăn.
Tống Tân mở chai nước đặt bên cạnh, cười nói: “Hôm nay nhờ anh tôi mới có thể sống sót, nếu không có gì bất ngờ xảy ra chúng ta có thể thắng trò chơi lần này.”
Trọng Phong chậm rãi nhai đồ ăn, nhìn chằm chằm Tống Tân một lát, bỗng đưa ngón trỏ trái chạm vào khóe miệng của cô.
Tống Tân đưa tay sờ: “Mặt tôi bẩn à?”
Trọng Phong nuốt bánh mì, vẻ mặt vẫn không thay đổi nhìn cô.
Tống Tân khó hiểu nhìn anh, chừng ba giây sau, cô thấy khóe miệng anh dần dần cong lên.
Nụ cười không có độ ấm, không thấy chút vui vẻ nào.
Nhưng ngay sau đó, cơ mặt anh dần dần nâng lên, ngay cả đôi mắt cũng có chút thay đổi. Đôi mắt xinh đẹp cong thành độ cong rất phù hợp, con ngươi màu đỏ hơi tỏa sáng, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt Tống Tân.
Đây là một nụ cười vui vẻ, ít nhất nhìn bên ngoài là vậy.
Hơn nữa… Còn quyến rũ chết người.
Diện mạo của anh được chúng nó làm ra cực kỳ phù hợp thẩm mỹ loài người, nhưng cũng không phải loại ‘tiểu thịt tươi’ đang hot hiện giờ, mà là kiểu lạnh lùng mang theo một chút xâm lược. Cho nên anh cười khi giết người, nhìn sẽ có vẻ cực kỳ cuồng dã tàn bạo.
Nhưng nụ cười ôn hòa lúc này sẽ không khiến người ta có cảm giác đó, chỉ thấy rất đẹp, còn đẹp hơn nhân vật Tống Tân vẽ trong truyện tranh.
Có thể nói, “Chúng nó” thật sự đã chế tạo ra người máy trí năng với ngoại hình hoàn mỹ.
Tống Tân khen: “Anh học rất nhanh.”
Khóe miệng Trọng Phong lại cong lên một chút.
Tống Tân biết anh làm vậy không phải vì cảm thấy vui, mà anh biết ở những lúc thế này nên biểu hiện ra cảm xúc ‘vui’ mà thôi.
***
p/s 1: Anh ơi, kho dữ liệu của anh có đề thi đại học không?
p/s 2: Cho các chế ngắm Miêu Đao nè. Đúng gu mị =))))
p/s 3: Không hiểu sao tác giả đột nhiên gộp 3 chương làm 1 =v=
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Cuồng hoan đi, loài người
- Chương 2: Người chơi đối kháng
- Chương 3: Chuyện kinh dị thần bí
- Chương 4: Bà già
- Chương 5: Tìm kiếm manh mối
- Chương 6: Mèo mướp
- Chương 7: Khác thường
- Chương 8: Bà lão và con mèo
- Chương 9: Đêm chết người
- Chương 10: Ánh sáng xanh
- Chương 11: Kế hoạch
- Chương 12: Uy hiếp
- Chương 13: Mồi nhử
- Chương 14: Hoàn thành trò chơi
- Chương 15: Trận đấu thứ hai
- Chương 16: Lần đầu chiến đấu
- Chương 17: Đối mặt với cái chết
- Chương 18: Trọng trọng phong hỏa
- Chương 19: Bẫy rập
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23: Kết thúc
- Chương 24: Đại loạn
- Chương 25: Trời sáng
- Chương 26: Trận đấu thứ ba
- Chương 27: Trận đấu thứ ba (2)
- Chương 28: Đêm đầu tiên
- Chương 29: Đêm đầu tiên (2)
- Chương 30: Người máy trí năng không có tình cảm
- Chương 31: Nước thuốc
- Chương 32: Mở cửa
- Chương 33: Mở cửa (2)
- Chương 34: Quái vật xổ lồng
- Chương 35: Quái vật xổ lồng (2)
- Chương 36: Tầng hầm
- Chương 37: Tầng hầm (2)
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40: Hoàn thành nhiệm vụ
- Chương 41: Hoàn thành nhiệm vụ (2)
- Chương 42: Thẻ đạo cụ biến mất
- Chương 43: Thăng cấp
- Chương 44
- Chương 45: Chuyển nhà
- Chương 46: Tự chui đầu vào chỗ chết
- Chương 47: Tự chui đầu vào chỗ chết (2)
- Chương 48: Trận đấu thứ tư
- Chương 49
- Chương 50: Hỉ đường
- Chương 51: Tọa phòng
- Chương 52: Phòng củi
- Chương 53: Đạo cụ vô địch
- Chương 54: Tranh cướp
- Chương 55: Trừng phạt
- Chương 56
- Chương 57: Vòng hai
- Chương 58: Manh mối
- Chương 59: Giải mã
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62: Nội gián
- Chương 63: Hoàn thành ván hai
- Chương 64: Sự thật
- Chương 65: Bảo vệ
- Chương 66: Vòng cuối
- Chương 67: Cô gái
- Chương 68: Da người
- Chương 69: Hoàn thành trò chơi
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72: Trò chơi thứ 5
- Chương 73: Con đường chính xác
- Chương 74: Đàn kiến
- Chương 75: Ông lão
- Chương 76
- Chương 77: Ong mật
- Chương 78: Nước
- Chương 79: Tôi nhận ra, người kia không phải em
- Chương 80
- Chương 81: Cương thi
- Chương 82: Qua ải
- Chương 83: Pho tượng
- Chương 84: Kho báu
- Chương 85: Gián điệp
- Chương 86: Sự thật
- Chương 87: Lời mời
- Chương 88: Liên minh
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92: Người chơi số một
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101: Phần thưởng
- Chương 102: 24 tiếng
- Chương 103: Quyết định
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Manh mối
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130: Gián điệp thật sự
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133: Ván chơi thứ 8
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147: Trò chơi cuối cùng
- Chương 148: Trò chơi cuối cùng (2)
- Chương 149: Quy tắc trò chơi
- Chương 150
- Chương 151: Âm mưu
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157: Hoàn
- bình luận