Cuồng Hoan Đi! Loài Người - Chương 43: Thăng cấp
Chương trước- Chương 1: Cuồng hoan đi, loài người
- Chương 2: Người chơi đối kháng
- Chương 3: Chuyện kinh dị thần bí
- Chương 4: Bà già
- Chương 5: Tìm kiếm manh mối
- Chương 6: Mèo mướp
- Chương 7: Khác thường
- Chương 8: Bà lão và con mèo
- Chương 9: Đêm chết người
- Chương 10: Ánh sáng xanh
- Chương 11: Kế hoạch
- Chương 12: Uy hiếp
- Chương 13: Mồi nhử
- Chương 14: Hoàn thành trò chơi
- Chương 15: Trận đấu thứ hai
- Chương 16: Lần đầu chiến đấu
- Chương 17: Đối mặt với cái chết
- Chương 18: Trọng trọng phong hỏa
- Chương 19: Bẫy rập
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23: Kết thúc
- Chương 24: Đại loạn
- Chương 25: Trời sáng
- Chương 26: Trận đấu thứ ba
- Chương 27: Trận đấu thứ ba (2)
- Chương 28: Đêm đầu tiên
- Chương 29: Đêm đầu tiên (2)
- Chương 30: Người máy trí năng không có tình cảm
- Chương 31: Nước thuốc
- Chương 32: Mở cửa
- Chương 33: Mở cửa (2)
- Chương 34: Quái vật xổ lồng
- Chương 35: Quái vật xổ lồng (2)
- Chương 36: Tầng hầm
- Chương 37: Tầng hầm (2)
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40: Hoàn thành nhiệm vụ
- Chương 41: Hoàn thành nhiệm vụ (2)
- Chương 42: Thẻ đạo cụ biến mất
- Chương 43: Thăng cấp
- Chương 44
- Chương 45: Chuyển nhà
- Chương 46: Tự chui đầu vào chỗ chết
- Chương 47: Tự chui đầu vào chỗ chết (2)
- Chương 48: Trận đấu thứ tư
- Chương 49
- Chương 50: Hỉ đường
- Chương 51: Tọa phòng
- Chương 52: Phòng củi
- Chương 53: Đạo cụ vô địch
- Chương 54: Tranh cướp
- Chương 55: Trừng phạt
- Chương 56
- Chương 57: Vòng hai
- Chương 58: Manh mối
- Chương 59: Giải mã
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62: Nội gián
- Chương 63: Hoàn thành ván hai
- Chương 64: Sự thật
- Chương 65: Bảo vệ
- Chương 66: Vòng cuối
- Chương 67: Cô gái
- Chương 68: Da người
- Chương 69: Hoàn thành trò chơi
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72: Trò chơi thứ 5
- Chương 73: Con đường chính xác
- Chương 74: Đàn kiến
- Chương 75: Ông lão
- Chương 76
- Chương 77: Ong mật
- Chương 78: Nước
- Chương 79: Tôi nhận ra, người kia không phải em
- Chương 80
- Chương 81: Cương thi
- Chương 82: Qua ải
- Chương 83: Pho tượng
- Chương 84: Kho báu
- Chương 85: Gián điệp
- Chương 86: Sự thật
- Chương 87: Lời mời
- Chương 88: Liên minh
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92: Người chơi số một
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101: Phần thưởng
- Chương 102: 24 tiếng
- Chương 103: Quyết định
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Manh mối
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130: Gián điệp thật sự
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133: Ván chơi thứ 8
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147: Trò chơi cuối cùng
- Chương 148: Trò chơi cuối cùng (2)
- Chương 149: Quy tắc trò chơi
- Chương 150
- Chương 151: Âm mưu
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157: Hoàn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cuồng Hoan Đi! Loài Người
Chương 43: Thăng cấp
Vũ khí lạnh đa phần cần năm đến mười điểm ‘điểm thuộc tính’, súng thì khoảng trên mười lăm, các loại súng khác nhau giá cả cũng không giống nhau.
Thuốc nổ là đắt nhất, phân lượng ít nhất cũng cần hai mươi điểm thuộc tính, hẳn sẽ không nhiều người chơi đi đổi.
Nhưng tại sao lại có ở đây?
Chúng nó nói đồ trong cửa hàng không thể mua sắm hoặc sử dụng ở trong trò chơi, nói cách khác chỉ có thể sử dụng trong hiện thực, nhưng vì sao lại phải bán những thứ này trong hiện thực? Vì để cho loài người cũng biểu diễn tiết mục tự tàn sát lẫn nhau trong thế giới thật để mua vui cho chúng nó sao?
Tống Tân nhìn chằm chằm vào mục vũ khí thật lâu mới yên lặng tắt đi. Mục phía dưới cùng là xem lại trận đấu, cô mở ra xem thử, xác định nó thật sự miễn phí liền tắt đi.
Trọng Phong lại úp một bát mì khác, đẩy tới trước mặt cô.
Tống Tân cười với anh, nói: “Ăn xong rồi anh đi tắm trước đi, bây giờ đã là buổi tối rồi, nghỉ ngơi sớm, ngày mai chúng ta ra ngoài đi dạo.”
Trọng Phong ừ một tiếng, tháo bao cổ tay xuống, để lộ ra một đoạn dây sạc phía dưới…. Vì để che dấu thân phận của Trọng Phong, Tống Tân đã cắt một đoạn dây sạc, quấn quanh cổ tay Trọng Phong, dùng băng dính dán cố định rồi dùng bao cổ tay che lại, nhìn qua sẽ giống như dưới bao cổ tay là vòng tay đen của người chơi.
Mặc dù hiện giờ vẫn mặc áo dài tay, nhưng để tránh lúc cử động để lộ cổ tay, cho nên anh vẫn luôn đeo thứ này.
Tống Tân vừa ăn mì tôm vừa hồi tưởng lại những lúc tiếp xúc cùng Chu Lỵ trong trò chơi.
Chu Lỵ thường kéo tay cô, hoặc dùng hai tay ôm cánh tay cô, gặp phải chuyện kinh sợ thì trốn sau lưng cô, thể hiện mình là một cô gái nhút nhát bình thường.
Tống Tân nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi cô ta rốt cuộc đã làm gì. Đây là sức mạnh gì, lại có thể trộm được đồ từ nhẫn không gian của cô?
Trong phần giới thiệu tác dụng của chiếc nhẫn này đã nói: có thể cho người sở hữu nó cất đồ, mà Tống Tân mới là người sở hữu, những người khác không thể sử dụng được nó mới đúng.
Chu Lỵ hẳn là có một loại dị năng rất thần kỳ nào đó.
Tống Tân nhớ tới cuộc gọi vừa rồi của cô ta, có chút buồn cười mà lắc đầu.
Mặc dù Chu Lỵ có loại năng lực ăn cắp đồ mà khiến người ta không phát hiện, nhưng tính cách cô ta vẫn chỉ là một con nhỏ không thích chịu thua mà thôi.
Cô ta thua trận, còn phải bỏ ra bảo bối miễn tử để giữ lại mạng sống, vì quá tức giận cho nên mới phải gọi đến cho cô cố ý khoe khoang sự lợi hại của cô ta. Muốn chọc giận Tống Tân để tìm kiếm chút cân bằng về mặt tâm lý.
Nhưng Tống Tân cũng không tức giận, mặc dù mất một đạo cụ, nhưng đó là do chính cô không đủ cảnh giác. Ngã một lần khôn hơn một chút, tổn thất không lớn, nhưng có thể giúp cô lần sau tham gia trò chơi phải cẩn thận hơn.
Về phần Chu Lỵ trộm đồ của cô… Có thể hai người sau này sẽ vĩnh viễn không gặp lại nữa, tất cả mọi người đều vì bất đắc dĩ mới trở thành kẻ địch. Trong trò chơi thế nào cũng được, nhưng nếu trò chơi đã hoàn thành, cũng không cần quá để ở trong lòng.
Trọng Phong tắm xong đi ra, vừa dùng khăn lau tóc vừa đi về phía Tống Tân.
Tống Tân ngẩng đầu nhìn anh một cái, cười nói: “Bên kia có máy sấy, hiện giờ có điện, anh dùng mà sấy khô tóc đi.”
Trọng Phong chớp chớp mắt, hơi gật đầu, định nói cái gì đó, rồi lại đột nhiên sững lại.
Miệng của anh hơi hé, đôi mắt không hề chớp, mà ngay cả động tác lau tóc cũng hoàn toàn ngừng lại!
Giống như… Thời gian trên người anh đã dừng lại.
Tống Tân ngẩn người, đặt mì tôm trong tay xuống bàn, đứng dậy bước nhanh đến trước mặt anh, đưa tay vẫy mấy cái trước mắt anh, hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Không có bất kỳ sự đáp lại nào, mà ngay cả trong đôi mắt màu đỏ cũng không còn sinh khí.
Tống Tân có chút hốt hoảng, cô cầm tay anh lay vài cái, nhưng anh vẫn đứng nguyên như cũ!
Nếu như không phải xúc cảm trong tay vẫn giống như chạm vào người thật, Tống Tân gần như cho là anh đột nhiên biến thành ma-nơ-canh trong mấy tiệm bán quần áo.
Cô lại lay anh mạnh hơn nữa, vừa lay vừa gọi to: “Trọng Phong, anh làm sao vậy? Anh nói gì đi, không thì chớp mắt một cái cũng được!”
Nhưng anh vẫn không đáp lại, chỉ theo động tác lay cánh tay anh của Tống Tân mà hơi đung đưa thôi.
Trong tay anh vẫn đang cầm chiếc khăn lông để lau tóc. Bởi vì không lau nữa nên có vài giọt nước từ mái tóc chảy dọc xuống theo khuôn mặt anh.
Tống Tân bất giác thở dồn dập, cô tiếp tục dùng sức lay anh, cũng không ngừng gọi tên của anh, giống như làm là có thể đánh thức anh.
Cô gọi anh nửa tiếng, cũng lay tay anh nửa tiếng, nhưng anh vẫn không có bất kỳ sự đáp lại nào.
Chỉ có chiếc khăn trong tay anh bởi vì cô lay mà rơi xuống trên sàn nhà.
Tống Tân dừng lại, cúi đầu nhìn chiếc khăn màu trắng kia, dần dần buông Trọng Phong ra, ngồi xuống nhặt nó lên.
Cô nhìn chằm chằm chiếc khăn trong tay một lát, mới hít một hơi thật sâu, một lần nữa đứng dậy.
Trọng Phong vẫn giữ nguyên động tác, không động đậy dù chỉ một chút.
Nước trên tóc anh chảy xuống cổ, lại theo xương quai xanh chảy vào trong áo. Tống Tân sững sờ một lát, cầm lấy khăn chậm rãi lau khô những giọt nước kia, nhỏ giọng an ủi mình: “Có thể… Là giống như máy tính bị treo vậy? Sẽ hết thôi, có lẽ ngủ một giấc là được…”
Anh sẽ không vô duyên vô cớ bị như vậy, cho dù là đạo cụ người máy trí năng cái này có giới hạn sử dụng thì ít nhất trước khi anh đi, cũng có thể cho cô chuẩn bị tâm lý chứ.
Thật ra trong lòng Tống Tân có chút sợ hãi.
Cô biết đây chỉ là một người máy trí năng không có tình cảm, là từ trong một cục đá bỗng nhiên xuất hiện. Anh không có bất kỳ tình cảm nào, đối tốt với cô cũng chỉ vì anh bị cài đặt như vậy, hoàn toàn không phải anh muốn thế.
Nhưng mà cô lại không coi anh như một đạo cụ, cho dù anh chỉ hành động dựa theo cài đặt có sẵn nhưng anh đã cứu mạng cô, còn giúp cô hoàn thành hai trò chơi.
Ít nhất hiện giờ anh đã là một người bạn rất quan trọng với cô rồi.
Anh đột nhiên biến thành một pho tượng không động đậy như vậy, trong lòng cô sao có thể không hoảng hốt đây?
Nhưng cô chẳng làm được gì cả.
Tống Tân mím môi, ném khăn lông đi, hai tay ôm lấy eo Trọng Phong, khó nhọc kéo anh qua sofa.
Cơ thể của anh rất cứng, mặc dù bề ngoài vẫn là da thịt mềm mại giống như con người. Nhưng nếu là người thật thì lúc bị kéo đi cơ thể sẽ tự động thõng xuống, nhưng Trọng Phong thì không.
Anh thật sự giống như ma-nơ-canh, giữ nguyên tư thế thẳng tắp, để Tống Tân chầm chậm kéo anh lên sofa.
Cũng may sofa cách đó không xa, Tống Tân tốn mấy phút cũng kéo được anh tới đó. Sau đó lại thở hồng hộc mà lấy máy sấy ra giúp anh sấy khô tóc.
Tống Tân không biết còn có thể làm gì được nữa, cô ngồi ở bên cạnh lo lắng chờ nhưng Trọng Phong vẫn không có phản ứng. Cô càng chờ càng sốt ruột, liền quyết định đứng dậy vào phòng ngủ, muốn tìm chuyện để làm, phân tán sự chú ý.
Vì vậy bật máy tính thật lâu đã không sử dụng lên, trong máy còn lưu một vài bức vẽ cô chưa kịp đăng.
Vẽ truyện tranh là công việc yêu thích của cô, mỗi khi tâm trạng không tốt cô sẽ dựa vào vẽ tranh để giải tỏa.
Cô mở chương truyện vẫn chưa hoàn thành ra vẽ tiếp, nhưng tốn hơn mười phút cũng mới phác thảo ra một bản nháp đại khái.
Tống Tân vứt wacom qua một bên, ngả phịch ra ghế dựa, nhìn chằm chằm vào những nét vẽ nguệch ngạc trên màn hình, trong lòng càng thêm sốt ruột.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trọng Phong tại sao đột nhiên biến thành như vậy? Chẳng lẽ thực sự treo máy giống như máy tính sao?
Cho dù chúng nó muốn thu hồi người máy trí năng thì cũng phải thông báo trước mới đúng. Hơn nữa, nếu muốn thu hồi, thân thể anh cũng không thể nào vẫn ở đây được.
Cô phải làm sao? Nếu như có thể liên lạc với chúng nó…
Tống Tân nghĩ tới đây, bỗng ngồi bật dậy, vội vàng ấn nút trên vòng tay, khi màn hình xuất hiện thì ấn vào icon điện thoại.
Cô không có người cần liên lạc cho nên chưa bao giờ mở ra, cho đến tận bây giờ cô mới biết chức năng này sử dụng như thế nào.
Sau khi ấn vào icon liền xuất hiện một màn hình cảm ứng màu lam nhạt, ngay sau là giọng nói điện tử: “Xin nói tên hoặc số hiệu trong trò chơi của người cần liên lạc.”
Hi vọng vừa nhen nhóm trong lòng Tống Tân tắt một nửa, cô xốc lại tinh thần, hỏi một tiếng: “Có thể liên lạc với chúng nó sao? Những người tổ chức trò chơi ấy.”
Màn hình lấp lóe, giọng điện tử vang lên: “Xin lỗi, tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”
“…” Tống Tân bất đắc dĩ tắt màn hình, trong lòng nặng nề như đè một tảng đá.
Cho nên, cô chỉ có thể đợi gặp sao? Cũng có thể Trọng Phong chỉ cần ngủ một giấc sẽ khỏi thì sao?
Tống Tân vò tóc, bực bội đứng dậy đi đến trước cửa sổ, mở cửa sổ nhìn ra xa.
Có lẽ bởi vì gần đây người ra ngoài ít đi nên không khí dường như còn trong lành hơn trước nhiều. Tống Tân hít thở sâu mấy lần, mới cảm thấy tâm trạng khá hơn một chút.
Trong lòng cô thật ra có chút sợ hãi, sợ Trọng Phong cũng giống như người nhà của cô, đột nhiên rời đi, sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào khiến đôi mắt Tống Tân cảm thấy hơi chát. Cô chớp mắt, vừa định đóng cửa sổ lại, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên phía sau…
“Tôi về rồi.”
Tống Tân quay ngoắt lại, liền thấy Trọng Phong đang cười xán lạn mà đứng ở cửa phòng ngủ, đôi mắt giống như trước đây chăm chú nhìn cô.
Cô chớp mắt, vừa cất bước đi về phía anh vừa nhìn anh chằm chằm, hỏi: “Anh bị làm sao vậy? Biết làm như vậy khiến người ta rất lo lắng không hả, anh còn dám cười?!”
Trọng Phong không chỉ đang cười, còn cười ra tiếng.
Đây là lần đầu tiên Tống Tân nghe thấy tiếng cười của anh, mà nụ cười của anh dường như cũng chân thành hơn trước đây.
Anh cũng đi về phía Tống Tân, dang hai tay ra với cô, cười nói: “Tôi phải nâng cấp một chút, khiến em lo lắng rồi. Đến đây ôm một cái nào.”
Tống Tân dừng lại, còn lùi về sau một bước, kinh ngạc nhìn anh: “… Đây là hiệu quả sau khi thăng cấp à?”
Thuốc nổ là đắt nhất, phân lượng ít nhất cũng cần hai mươi điểm thuộc tính, hẳn sẽ không nhiều người chơi đi đổi.
Nhưng tại sao lại có ở đây?
Chúng nó nói đồ trong cửa hàng không thể mua sắm hoặc sử dụng ở trong trò chơi, nói cách khác chỉ có thể sử dụng trong hiện thực, nhưng vì sao lại phải bán những thứ này trong hiện thực? Vì để cho loài người cũng biểu diễn tiết mục tự tàn sát lẫn nhau trong thế giới thật để mua vui cho chúng nó sao?
Tống Tân nhìn chằm chằm vào mục vũ khí thật lâu mới yên lặng tắt đi. Mục phía dưới cùng là xem lại trận đấu, cô mở ra xem thử, xác định nó thật sự miễn phí liền tắt đi.
Trọng Phong lại úp một bát mì khác, đẩy tới trước mặt cô.
Tống Tân cười với anh, nói: “Ăn xong rồi anh đi tắm trước đi, bây giờ đã là buổi tối rồi, nghỉ ngơi sớm, ngày mai chúng ta ra ngoài đi dạo.”
Trọng Phong ừ một tiếng, tháo bao cổ tay xuống, để lộ ra một đoạn dây sạc phía dưới…. Vì để che dấu thân phận của Trọng Phong, Tống Tân đã cắt một đoạn dây sạc, quấn quanh cổ tay Trọng Phong, dùng băng dính dán cố định rồi dùng bao cổ tay che lại, nhìn qua sẽ giống như dưới bao cổ tay là vòng tay đen của người chơi.
Mặc dù hiện giờ vẫn mặc áo dài tay, nhưng để tránh lúc cử động để lộ cổ tay, cho nên anh vẫn luôn đeo thứ này.
Tống Tân vừa ăn mì tôm vừa hồi tưởng lại những lúc tiếp xúc cùng Chu Lỵ trong trò chơi.
Chu Lỵ thường kéo tay cô, hoặc dùng hai tay ôm cánh tay cô, gặp phải chuyện kinh sợ thì trốn sau lưng cô, thể hiện mình là một cô gái nhút nhát bình thường.
Tống Tân nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi cô ta rốt cuộc đã làm gì. Đây là sức mạnh gì, lại có thể trộm được đồ từ nhẫn không gian của cô?
Trong phần giới thiệu tác dụng của chiếc nhẫn này đã nói: có thể cho người sở hữu nó cất đồ, mà Tống Tân mới là người sở hữu, những người khác không thể sử dụng được nó mới đúng.
Chu Lỵ hẳn là có một loại dị năng rất thần kỳ nào đó.
Tống Tân nhớ tới cuộc gọi vừa rồi của cô ta, có chút buồn cười mà lắc đầu.
Mặc dù Chu Lỵ có loại năng lực ăn cắp đồ mà khiến người ta không phát hiện, nhưng tính cách cô ta vẫn chỉ là một con nhỏ không thích chịu thua mà thôi.
Cô ta thua trận, còn phải bỏ ra bảo bối miễn tử để giữ lại mạng sống, vì quá tức giận cho nên mới phải gọi đến cho cô cố ý khoe khoang sự lợi hại của cô ta. Muốn chọc giận Tống Tân để tìm kiếm chút cân bằng về mặt tâm lý.
Nhưng Tống Tân cũng không tức giận, mặc dù mất một đạo cụ, nhưng đó là do chính cô không đủ cảnh giác. Ngã một lần khôn hơn một chút, tổn thất không lớn, nhưng có thể giúp cô lần sau tham gia trò chơi phải cẩn thận hơn.
Về phần Chu Lỵ trộm đồ của cô… Có thể hai người sau này sẽ vĩnh viễn không gặp lại nữa, tất cả mọi người đều vì bất đắc dĩ mới trở thành kẻ địch. Trong trò chơi thế nào cũng được, nhưng nếu trò chơi đã hoàn thành, cũng không cần quá để ở trong lòng.
Trọng Phong tắm xong đi ra, vừa dùng khăn lau tóc vừa đi về phía Tống Tân.
Tống Tân ngẩng đầu nhìn anh một cái, cười nói: “Bên kia có máy sấy, hiện giờ có điện, anh dùng mà sấy khô tóc đi.”
Trọng Phong chớp chớp mắt, hơi gật đầu, định nói cái gì đó, rồi lại đột nhiên sững lại.
Miệng của anh hơi hé, đôi mắt không hề chớp, mà ngay cả động tác lau tóc cũng hoàn toàn ngừng lại!
Giống như… Thời gian trên người anh đã dừng lại.
Tống Tân ngẩn người, đặt mì tôm trong tay xuống bàn, đứng dậy bước nhanh đến trước mặt anh, đưa tay vẫy mấy cái trước mắt anh, hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Không có bất kỳ sự đáp lại nào, mà ngay cả trong đôi mắt màu đỏ cũng không còn sinh khí.
Tống Tân có chút hốt hoảng, cô cầm tay anh lay vài cái, nhưng anh vẫn đứng nguyên như cũ!
Nếu như không phải xúc cảm trong tay vẫn giống như chạm vào người thật, Tống Tân gần như cho là anh đột nhiên biến thành ma-nơ-canh trong mấy tiệm bán quần áo.
Cô lại lay anh mạnh hơn nữa, vừa lay vừa gọi to: “Trọng Phong, anh làm sao vậy? Anh nói gì đi, không thì chớp mắt một cái cũng được!”
Nhưng anh vẫn không đáp lại, chỉ theo động tác lay cánh tay anh của Tống Tân mà hơi đung đưa thôi.
Trong tay anh vẫn đang cầm chiếc khăn lông để lau tóc. Bởi vì không lau nữa nên có vài giọt nước từ mái tóc chảy dọc xuống theo khuôn mặt anh.
Tống Tân bất giác thở dồn dập, cô tiếp tục dùng sức lay anh, cũng không ngừng gọi tên của anh, giống như làm là có thể đánh thức anh.
Cô gọi anh nửa tiếng, cũng lay tay anh nửa tiếng, nhưng anh vẫn không có bất kỳ sự đáp lại nào.
Chỉ có chiếc khăn trong tay anh bởi vì cô lay mà rơi xuống trên sàn nhà.
Tống Tân dừng lại, cúi đầu nhìn chiếc khăn màu trắng kia, dần dần buông Trọng Phong ra, ngồi xuống nhặt nó lên.
Cô nhìn chằm chằm chiếc khăn trong tay một lát, mới hít một hơi thật sâu, một lần nữa đứng dậy.
Trọng Phong vẫn giữ nguyên động tác, không động đậy dù chỉ một chút.
Nước trên tóc anh chảy xuống cổ, lại theo xương quai xanh chảy vào trong áo. Tống Tân sững sờ một lát, cầm lấy khăn chậm rãi lau khô những giọt nước kia, nhỏ giọng an ủi mình: “Có thể… Là giống như máy tính bị treo vậy? Sẽ hết thôi, có lẽ ngủ một giấc là được…”
Anh sẽ không vô duyên vô cớ bị như vậy, cho dù là đạo cụ người máy trí năng cái này có giới hạn sử dụng thì ít nhất trước khi anh đi, cũng có thể cho cô chuẩn bị tâm lý chứ.
Thật ra trong lòng Tống Tân có chút sợ hãi.
Cô biết đây chỉ là một người máy trí năng không có tình cảm, là từ trong một cục đá bỗng nhiên xuất hiện. Anh không có bất kỳ tình cảm nào, đối tốt với cô cũng chỉ vì anh bị cài đặt như vậy, hoàn toàn không phải anh muốn thế.
Nhưng mà cô lại không coi anh như một đạo cụ, cho dù anh chỉ hành động dựa theo cài đặt có sẵn nhưng anh đã cứu mạng cô, còn giúp cô hoàn thành hai trò chơi.
Ít nhất hiện giờ anh đã là một người bạn rất quan trọng với cô rồi.
Anh đột nhiên biến thành một pho tượng không động đậy như vậy, trong lòng cô sao có thể không hoảng hốt đây?
Nhưng cô chẳng làm được gì cả.
Tống Tân mím môi, ném khăn lông đi, hai tay ôm lấy eo Trọng Phong, khó nhọc kéo anh qua sofa.
Cơ thể của anh rất cứng, mặc dù bề ngoài vẫn là da thịt mềm mại giống như con người. Nhưng nếu là người thật thì lúc bị kéo đi cơ thể sẽ tự động thõng xuống, nhưng Trọng Phong thì không.
Anh thật sự giống như ma-nơ-canh, giữ nguyên tư thế thẳng tắp, để Tống Tân chầm chậm kéo anh lên sofa.
Cũng may sofa cách đó không xa, Tống Tân tốn mấy phút cũng kéo được anh tới đó. Sau đó lại thở hồng hộc mà lấy máy sấy ra giúp anh sấy khô tóc.
Tống Tân không biết còn có thể làm gì được nữa, cô ngồi ở bên cạnh lo lắng chờ nhưng Trọng Phong vẫn không có phản ứng. Cô càng chờ càng sốt ruột, liền quyết định đứng dậy vào phòng ngủ, muốn tìm chuyện để làm, phân tán sự chú ý.
Vì vậy bật máy tính thật lâu đã không sử dụng lên, trong máy còn lưu một vài bức vẽ cô chưa kịp đăng.
Vẽ truyện tranh là công việc yêu thích của cô, mỗi khi tâm trạng không tốt cô sẽ dựa vào vẽ tranh để giải tỏa.
Cô mở chương truyện vẫn chưa hoàn thành ra vẽ tiếp, nhưng tốn hơn mười phút cũng mới phác thảo ra một bản nháp đại khái.
Tống Tân vứt wacom qua một bên, ngả phịch ra ghế dựa, nhìn chằm chằm vào những nét vẽ nguệch ngạc trên màn hình, trong lòng càng thêm sốt ruột.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trọng Phong tại sao đột nhiên biến thành như vậy? Chẳng lẽ thực sự treo máy giống như máy tính sao?
Cho dù chúng nó muốn thu hồi người máy trí năng thì cũng phải thông báo trước mới đúng. Hơn nữa, nếu muốn thu hồi, thân thể anh cũng không thể nào vẫn ở đây được.
Cô phải làm sao? Nếu như có thể liên lạc với chúng nó…
Tống Tân nghĩ tới đây, bỗng ngồi bật dậy, vội vàng ấn nút trên vòng tay, khi màn hình xuất hiện thì ấn vào icon điện thoại.
Cô không có người cần liên lạc cho nên chưa bao giờ mở ra, cho đến tận bây giờ cô mới biết chức năng này sử dụng như thế nào.
Sau khi ấn vào icon liền xuất hiện một màn hình cảm ứng màu lam nhạt, ngay sau là giọng nói điện tử: “Xin nói tên hoặc số hiệu trong trò chơi của người cần liên lạc.”
Hi vọng vừa nhen nhóm trong lòng Tống Tân tắt một nửa, cô xốc lại tinh thần, hỏi một tiếng: “Có thể liên lạc với chúng nó sao? Những người tổ chức trò chơi ấy.”
Màn hình lấp lóe, giọng điện tử vang lên: “Xin lỗi, tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”
“…” Tống Tân bất đắc dĩ tắt màn hình, trong lòng nặng nề như đè một tảng đá.
Cho nên, cô chỉ có thể đợi gặp sao? Cũng có thể Trọng Phong chỉ cần ngủ một giấc sẽ khỏi thì sao?
Tống Tân vò tóc, bực bội đứng dậy đi đến trước cửa sổ, mở cửa sổ nhìn ra xa.
Có lẽ bởi vì gần đây người ra ngoài ít đi nên không khí dường như còn trong lành hơn trước nhiều. Tống Tân hít thở sâu mấy lần, mới cảm thấy tâm trạng khá hơn một chút.
Trong lòng cô thật ra có chút sợ hãi, sợ Trọng Phong cũng giống như người nhà của cô, đột nhiên rời đi, sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào khiến đôi mắt Tống Tân cảm thấy hơi chát. Cô chớp mắt, vừa định đóng cửa sổ lại, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên phía sau…
“Tôi về rồi.”
Tống Tân quay ngoắt lại, liền thấy Trọng Phong đang cười xán lạn mà đứng ở cửa phòng ngủ, đôi mắt giống như trước đây chăm chú nhìn cô.
Cô chớp mắt, vừa cất bước đi về phía anh vừa nhìn anh chằm chằm, hỏi: “Anh bị làm sao vậy? Biết làm như vậy khiến người ta rất lo lắng không hả, anh còn dám cười?!”
Trọng Phong không chỉ đang cười, còn cười ra tiếng.
Đây là lần đầu tiên Tống Tân nghe thấy tiếng cười của anh, mà nụ cười của anh dường như cũng chân thành hơn trước đây.
Anh cũng đi về phía Tống Tân, dang hai tay ra với cô, cười nói: “Tôi phải nâng cấp một chút, khiến em lo lắng rồi. Đến đây ôm một cái nào.”
Tống Tân dừng lại, còn lùi về sau một bước, kinh ngạc nhìn anh: “… Đây là hiệu quả sau khi thăng cấp à?”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Cuồng hoan đi, loài người
- Chương 2: Người chơi đối kháng
- Chương 3: Chuyện kinh dị thần bí
- Chương 4: Bà già
- Chương 5: Tìm kiếm manh mối
- Chương 6: Mèo mướp
- Chương 7: Khác thường
- Chương 8: Bà lão và con mèo
- Chương 9: Đêm chết người
- Chương 10: Ánh sáng xanh
- Chương 11: Kế hoạch
- Chương 12: Uy hiếp
- Chương 13: Mồi nhử
- Chương 14: Hoàn thành trò chơi
- Chương 15: Trận đấu thứ hai
- Chương 16: Lần đầu chiến đấu
- Chương 17: Đối mặt với cái chết
- Chương 18: Trọng trọng phong hỏa
- Chương 19: Bẫy rập
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23: Kết thúc
- Chương 24: Đại loạn
- Chương 25: Trời sáng
- Chương 26: Trận đấu thứ ba
- Chương 27: Trận đấu thứ ba (2)
- Chương 28: Đêm đầu tiên
- Chương 29: Đêm đầu tiên (2)
- Chương 30: Người máy trí năng không có tình cảm
- Chương 31: Nước thuốc
- Chương 32: Mở cửa
- Chương 33: Mở cửa (2)
- Chương 34: Quái vật xổ lồng
- Chương 35: Quái vật xổ lồng (2)
- Chương 36: Tầng hầm
- Chương 37: Tầng hầm (2)
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40: Hoàn thành nhiệm vụ
- Chương 41: Hoàn thành nhiệm vụ (2)
- Chương 42: Thẻ đạo cụ biến mất
- Chương 43: Thăng cấp
- Chương 44
- Chương 45: Chuyển nhà
- Chương 46: Tự chui đầu vào chỗ chết
- Chương 47: Tự chui đầu vào chỗ chết (2)
- Chương 48: Trận đấu thứ tư
- Chương 49
- Chương 50: Hỉ đường
- Chương 51: Tọa phòng
- Chương 52: Phòng củi
- Chương 53: Đạo cụ vô địch
- Chương 54: Tranh cướp
- Chương 55: Trừng phạt
- Chương 56
- Chương 57: Vòng hai
- Chương 58: Manh mối
- Chương 59: Giải mã
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62: Nội gián
- Chương 63: Hoàn thành ván hai
- Chương 64: Sự thật
- Chương 65: Bảo vệ
- Chương 66: Vòng cuối
- Chương 67: Cô gái
- Chương 68: Da người
- Chương 69: Hoàn thành trò chơi
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72: Trò chơi thứ 5
- Chương 73: Con đường chính xác
- Chương 74: Đàn kiến
- Chương 75: Ông lão
- Chương 76
- Chương 77: Ong mật
- Chương 78: Nước
- Chương 79: Tôi nhận ra, người kia không phải em
- Chương 80
- Chương 81: Cương thi
- Chương 82: Qua ải
- Chương 83: Pho tượng
- Chương 84: Kho báu
- Chương 85: Gián điệp
- Chương 86: Sự thật
- Chương 87: Lời mời
- Chương 88: Liên minh
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92: Người chơi số một
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101: Phần thưởng
- Chương 102: 24 tiếng
- Chương 103: Quyết định
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Manh mối
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130: Gián điệp thật sự
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133: Ván chơi thứ 8
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147: Trò chơi cuối cùng
- Chương 148: Trò chơi cuối cùng (2)
- Chương 149: Quy tắc trò chơi
- Chương 150
- Chương 151: Âm mưu
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157: Hoàn