Dục Vọng Đen Tối - Chương 133: (p2)
Chương trước- Chương 1: Cám Dỗ
- Chương 2: Ông chủ của Cám Dỗ
- Chương 3: Cự tuyệt
- Chương 4: Ra giá
- Chương 5: Nhục Nhã
- Chương 6: Đau lòng
- Chương 7: Sóng Gió
- Chương 8: Tủi nhục
- Chương 9: Thời hạn cuối cùng
- Chương 10: Cái tát
- Chương 11: Trừng phạt
- Chương 12: Đường cùng
- Chương 13: Giao dịch
- Chương 14: Đêm mê hoặc
- Chương 15: Chiếm được
- Chương 16: Mấy lần đầu tiên
- Chương 17: Lướt qua
- Chương 18: Ảnh chụp
- Chương 19: Là ai?
- Chương 20: Quá khứ tươi đẹp
- Chương 21: Cô là của tôi
- Chương 22: Ngoảnh mặt làm ngơ
- Chương 23: Chọc giận Nam Dạ Tước
- Chương 24: Dung Ân cáu
- Chương 25: Thân thế của Diêm Việt
- Chương 26: Lạnh lùng gặp lại
- Chương 27: Lạnh lùng quay bước
- Chương 28: Là anh ấy?
- Chương 29: Quá ngây thơ
- Chương 30: Cho cô một bài học
- Chương 31: Em sẽ phải quay lại cầu xin tôi
- Chương 32: Đêm nay, hãy ở lại với anh
- Chương 33: Anh định một tay che trời?
- Chương 34: Sẽ nói thật với anh ấy?
- Chương 35: Một màn đẫm máu
- Chương 36: Tuyệt vọng muốn khóc
- Chương 37: Điều kiện trao đổi là gì?
- Chương 38: Chỉ cần anh ấy còn sống, tôi là của anh ấy
- Chương 39: Cuối cùng cũng nói thật với anh ấy
- Chương 40: Sự nghi ngờ của anh ấy làm cô tổn thương
- Chương 41: Sự khiêu khích của Tư Mạn
- Chương 42: Hay là tắm cùng nhau
- Chương 43: Một mình không ngủ được
- Chương 44: Tại sao lại hận
- Chương 45: Hạnh phúc ngay trước mắt
- Chương 46: Lễ đính hôn đỗ vỡ
- Chương 47: Lại rơi vào đường cùng
- Chương 48: Vận mệnh an bài
- Chương 49: Giá của một đêm
- Chương 50: Bị Phá Đám (1)
- Chương 51: Món hàng
- Chương 52: Phẫn nộ
- Chương 53: Cô tham lam, chỉ muốn có được tình
- Chương 54: Chán ghét sẽ buông tay
- Chương 55: Tự chuốc phiền phức
- Chương 56: Cưỡng ép
- Chương 57: Muộn màng
- Chương 58: Đả thương đầu
- Chương 59: Tước thiếu gia gặp nạn
- Chương 60: Sưởi ấm lẫn nhau
- Chương 61: Lạnh lùng
- Chương 62: Sinh cho tôi đứa con, tôi sẽ để em
- Chương 63: Anh xem tôi là gì?
- Chương 64: Sự nghiêm phạt lạnh lùng
- Chương 65: Độc tính phát tác
- Chương 66: Đứa con đầu tiên
- Chương 67: Anh, có cảm nhận được tồn tại của con
- Chương 68: Sự nuông chiều của anh, lấn tới của
- Chương 69: Diêm Việt thứ hai
- Chương 70: Sinh non trong mưa
- Chương 71: Chơi đùa đã chán, buông tay
- Chương 72: Sự thật của một năm về trước
- Chương 73: Còn muốn người phụ nữ tôi chơi đã chán?
- Chương 74: Sự mất mặt của Dung Ân
- Chương 75: Sự xuất hiện kịp thời
- Chương 76: Anh còn ép, tôi sẽ nhảy xuống
- Chương 77: Cuộc gặp gỡ định mệnh
- Chương 78: Ác ma ở bên
- Chương 79: Lễ thành hôn có biến
- Chương 80: Tạm biệt sự kiềm chế
- Chương 81: Lại muốn dùng thủ đoạn trước đây chơi đùa một lần nữa
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: – Dùng mọi cách lấy lòng
- Chương 90: – Cha, nòng nọc nhỏ của cha ở đâu???
- Chương 91: – Quyến rũ chết người
- Chương 92: Chọn cô ta, hay là chọn Dung Ân?
- Chương 93: – Nắm tay thật chặt
- Chương 94: – Ở bên cạnh tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em
- Chương 95: – Đấu vũ điên cuồng
- Chương 96: – Đêm nay là ngoài ý muốn
- Chương 97: – Bộ mặt khác của hắn
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105: (tt)
- Chương 106: (p1)
- Chương 107: (p2)
- Chương 108: (p1)
- Chương 109: (p2)
- Chương 110: (p1)
- Chương 111: (p2)
- Chương 112: (p1)
- Chương 113: (p2)
- Chương 114: (p1)
- Chương 115: (p2)
- Chương 116: (p1)
- Chương 117: (p2)
- Chương 118: (p1)
- Chương 119: (p2)
- Chương 120: (p1)
- Chương 121: (p2)
- Chương 122: (p1)
- Chương 123: (p2)
- Chương 124: (p1)
- Chương 125: (p2)
- Chương 126: (p1)
- Chương 127: (p2)
- Chương 128
- Chương 129: (p1)
- Chương 130: (p2)
- Chương 131: (p3)
- Chương 132: (p1)
- Chương 133: (p2)
- Chương 134: (p1)
- Chương 135: (p2)
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163: (Full)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Dục Vọng Đen Tối
Chương 133: (p2)
Nhưng trên thực tế, anh đã lường trước được, Dung Ân thật không có lá gan này, cô biết rất rõ ràng một phát này i xuống, ai cũng cứu không được anh, nhưng cô thật sự không ra tay! Cô chưa bao giờ giết người, hai tay vẫn cứ run rẩy, ngay cả súng cũng không cầm được nữa, cô từ từ rũ cánh tay xuống, toàn thân vô lực xụi lơ ngồi xuống đất, phía sau lưng, mồ hôi lạnh đã tỏa ra.
Tức giận trong mắt Nam Dạ Tước lúc này mới tiêu tán chút ít, anh cầm súng trong tay Dung Ân, “ Tôi là vĩnh viễn sẽ không đem bóng lưng của mình lưu cho người khác, Ân Ân, em ngay cả tôi nạp vào mấy viên đạncũng không biết, còn muốn giết tôi?”
Dung Ân ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng.
Nam Dạ Tước tháo băng đạn rỗng xuống vứt trước mặt Dung Ân, “Vừa rồi nếu em ra tay…, tôi thật sẽ không dung túng nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho em.”
Dung Ân đôi môi run run, cô vô lực sụp xuống hai vai, suy nghĩ này của cô, sợ là sớm đã bị Nam Dạ Tước nhìn thấu.
Thân thể giống như rơi vào hố sâu lạnh lẽo, bắt đầu run rẩy, người đàn ông này, cũng không phải là người cô có thể tùy tiện lừa gạt được, anh lúc này rất giống cô, cho dù là Dung Ân anh cũng không tin, bởi vì biết oán hận đó vẫn tồn tại trong lòng cô.
Nam Dạ Tước đi tới trước mặt cô, đem súng trong tay ném trên bàn. Anh ngồi xổm xuống, nâng mặt Dung Ân lên, bắt đầu nhỏ vụn hôn lên, anh nhẹ nhàng cắn khóe miệng của cô, dường như mang chút ít trừng phạt, Dung Ân cảm thấy có chút đau, nhưng tránh né không được, người đàn ông đã có thói quen cầm mặt của cô, cảm giác nắm trong tay như vậy, tâm tình của anh cũng không tệ lắm, chỉ vẻn vẹn vì Dung Ân cuối cùng cũng buông tay.
Cô cũng đã nhìn ra, trông nội tâm cô thầm nghĩ, Nam Dạ Tước, không phải là là tôi không bỏ được, chỉ là bởi vì tôi xuốngtay không được, trực tiếp giết anh, tôi làm không được, không hơn.
Đến trưa Dung Ân cùng Nam Dạ Tước kiên trì học cho xong dùng súng, chẳng qua là thương pháp này, không phải chuyện một ngày hai ngày.
Trở lại Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân dùng điện thoại của Nam Dạ Tước gọi ẹ, Mẹ Dung lần nữa muốn cô không cần lo lắng trong nhà, nhắc cô bên ngoài nhớ ăn cơm đầy đủ, còn dặncô chăm sóc tốt Nam Dạ Tước.
Đảo mắt đã đến ban đêm, lúc Dung Ân xuống lầu, liền thấy A Nguyên cùng Lý Hàng đang trong phòng bếp nói chuyện, hai người đàn ông, nhưng khẩu khí hoàn toàn bí bách.
“Nếu không tôi chọn nhé, cậu làm …”
“Đầu óc cậu phát sốt rồi sao, tôi chưa làm qua loại việc này, nếu không chúng ta ra ngoài mua.”
“Không được, đại ca nói làm phải làm…”
“Tại sao anh ta không làm, chúng ta cũng sẽ không, còn có con cá này, ọe chết tiệt…” A Nguên trực tiếp bắt đầu mắng chửi người “Tôi tình nguyện không ăn.”
Dung Ân đi vào phòng bếp, cô cởi áo lông giắt trên ghế, xắn tay áo lên, phối hợp lấy nguyên liệu nấu ăn “Các anh ra ngoài đi, để tôi làm.”
Lý Hàng như được đại xá, xoay người định đi ra, A Nguyên không rời mắt khỏi Dung Ân, đứng ở trong phòng bếp vẫn không nhúc nhích, “Tôi không tin cô, tôi muốn ở lại đây.”
Dung Ân cũng không có tức giận, đem món ăn đặt ở trên bàn, Lý Hàng lôi kéo A Nguyên đi ra ngoài, “Đi thôi, chúng ta đánh bài đi, cậu nói cậu là một người đàn ông, cũng chịu được mùi vị dầu khói sao.”
Phòng bếp ở đây rất lớn, không cần phải nói đến xoay người, ngay cả ở bên trong khiêu vũ cũng dư dả, Dung Ân thành thạo trộn rau quả, lúc làm được một nữa, đã nghe được cửa đóng phía sau lại bị mở ra, cô đem món ăn bỏ vào trong nồi, còn không kịp xoay người, thắt lưng phía sau đã bị người đàn ông ôm.
Phía sau lưng rõ ràng da thịt dán chặt lấy lòng ngực của người đàn ông, Dung Ân vốn là trạng thái thoải mái thoáng chốc trở nên cứng ngắc, Nam Dạ Tước đem cằm khẽ tựa vào vai cô, anh rất thích hưởng thụ loại cảm giác hạnh phúc này, anh nghiêng gương mặt tuấn tú môi mỏng khẽ mở, đầu lưỡi nóng bỏng khéo léo bao lấy vành tai Dung Ân, cô muốn né tránh, nhưng người đàn ông ôm rất có lực, lưỡi theo sát, giống như là dung nham nóng chảy.
Trong nồi món ăn phát ra mùi khét, Dung Ân vội lấy cùi chỏ nhẹ đụng phải bộ ngực Nam Dạ Tước, người đàn ông cũng đã ngửi thấy mùi,chỉ đành phải tha mà buông tay ra.
Cơm tối là bốn người cùng nhau ăn, thật ra thì A Nguyên đối với cô thủy chung không có thiện cảm, cho dù Nam Dạ Tước có cưng chiều cô đi nữa, hắn cũng không có chào đón Dung Ân, thậm chí còn cảm thấy, cô chính là hồ ly tinh, nhưng lời này, hắn ngay trước mặt Nam Dạ Tước đương nhiên sẽ không nói.
Sau buổi cơm tối, Lý Hàng cùng A Nguyên cũng rời đi, nói là đi ra ngoài tìm thú vui. Dung Ân thu thập trên bàn ăn sạch sẽ sau đó lên lầu, người đàn ông ăn cơm xong thì vào thư phòng không có đi ra ngoài, cô rón rén đi tới cửa, đã nghe thấy tiếng Nam Dạ Tước đang nói chuyện, xuyên thấu qua khe cửa, Dung Ân nhìn thấy, hẳn là anh đang cùng người khác nói chuyện phiếm qua video.
Người đàn ông thoải mái tựa vào ghế da, khóe mắt mỉm cười, lúc này đã không có lạnh thấu xương như bình thường, anh nhấc lên một chân, đối diện thanh âm mở ra mà trong sáng, nghe ra là nữ sinh, “Tước, I Love You—”
Dung Ân ngơ ngẩn, chân không cẩn thận đụng phải cửa, Nam Dạ Tước nghe được động tĩnh nghiêng đầu lại, thần sắc tự nhiên hướng về phía đối diện, “Được rồi lần sau lại tán gẫu,…”
“Đừng mà, Tước—”
Nam Dạ Tước tắt video trong mắt vẫn có nụ cười, Dung Ân đi vào bên trong thư phòng, người đàn ông dường như là nhớ tới cái gì đó khôi phục tinh thần lại, trên máy vi tính biểu hiện ra từng dãy số cùng với rất nhiều từ tiếng anh, anh nhấn tắt, một cái khung hiện ra đưa vào mật mã, mười ngón tay thon dài ở trên bàn phím gõ mấy cái, Dung Ân liếc tầm mắt, liền nhớ lấy tới mấy chữ anh gõ, ly0809.
Cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra tiến đến, Nam Dạ Tước đem đồ trong máy vi tính lấy ra ngoài, rõ ràng là một chiếc CD.
“Bọn Lý Hàng đi rồi?”
“Ừ, đi rồi.”
Nam Dạ Tước đem đĩa CD tùy ý đặt lên bàn, vươn tay kéo tay Dung Ân làm cho cô ngồi trên chân của anh, cô làm như không có việc gì xảy ra cầm lấy vật kia, “Đây là cái gì, CD sao?”
“Đúng, đây là CD đặc chê, chỉ có lớn bằng ngón tay cái thôi.”
Thứ bọn họ đang tìm kiếm,hẳn là cái này rồi. Dung Ân không nghĩ tới cô lại có thể dễ dàng nhìn ra nó như vậy, “Bên trông chứa cái gì, phim ảnh sao?”
Nam Dạ Tước cười cười, từ trong tay cô nhận lấy CD xem sau đó bỏ lên trên bàn, “Không, bên trong chứa đựng toàn bộ gia sản của tôi.”
Dung Ân tầm mắt lưu lại ở phía trên, Nam Dạ Tước nghiêng mặt của cô hôn lên, một cái tay đã chui vào phía dưới áo của cô mở ra, đặt tay trước ngực mềm mại của cô bắt đầu xoa bóp, người đàn ông tiếng thở dốc trở nên ồ ồ, lần này anh nghĩ đã muốn cô, rất muốn rất muốn.
Dung Ân đưa tay khướt từ, người đàn ông ôm lấy cô đi tới salon, trầm trọng thân thể đè xuống, chỗ nhạy cảm chạm nhau, cô có thể cảm giác được ẩn nhẫn dục vọng của người đàn ông là bao nhiêu mãnh liệt và cứng rắn.
Cô nhớ lời bác sĩ dặn dò, đặt vòng sau, trong 2 tuần không thể quan hệ, huống chi, cô không hề muốn tiếp xúc thân thể với Nam Dạ Tước.
Cô tránh nụ hôn cấp bách của anh, “ Buông ra, buông, Nam Dạ Tước, tôi không muốn anh đụng đến tôi…”
Người đàn ông giật mình, dục vọng trong đôi mắt bị nước lạnh dập tắt, anh thiếu chút nữa liền quên mất giữa bọn họ còn có chuyện của Diêm Việt vắt ngang, Dung Ân thấy động tác dừng lại, liền dùng sức đẩy ra.
Cô sửa sang lại quần áo xốc xếch, chỉ cảm thấy ghê tởm không dứt.
Nam Dạ Tước ổn định tâm tình, đi tới trước bàn đọc sách, “Em đi ra ngoài trước đi.”
Dung Ân đứng dậy, đi ngang qua phía sau anh, liếc mắt trên bàn cái CD, nó ở trong tầm tay Nam Dạ Tước, có thể đụng tay đến.
Dung Ân trở lại phòng ngủ sau đó khoá trái cửa, qua thật lâu, cô cũng không có ngủ, cô nghe được âm thanh Nam Dạ Tước vặn tay cầm cửa truyền đến, người đàn ông thấy cô khóa trái, cũng không miễn cưỡng, chính mình đi phòng khác ngủ.
Dung Ân tắt đèn ở trong phòn trợn tròn mắt tính thời gian, cô muốn xác định Nam Dạ Tước ngủ rồi sau đó mới đi ra, ước chừng đã qua hai giờ, cô mặc đồ ngủ, rón ra rón rén mở cửa đi ra ngoài.
Đèn bên trong phòng ngủ của anh đã tắt, Dung Ân mang dép đi tới bên trong thư phòng, Nam Dạ Tước không có thói quen khóa cửa, lần này cũng giống vậy.
Cô cẩn thận đi vào, chỉ dám mở đèn êm dịu trên tường, Dung Ân tâm tình khẩn trương đi đến trước bàn đọc sách, xem ra đúng như cô dự đoán,CD khó khăn tìm thấy lại bị Nam Da Tước cất đi, mặc dù biết kết quả là như thế, nhưng trên mặt cô vẫn khó nén thất vọng, mâu quang ảm đạm đi xuống.
Vật kia rất nhỏ, anh nếu thật là cất thì để chỗ nào, thủy chung không có phát hiện.
Dung Ân ánh mắt rơi vào trên bàn máy vi tính, lúc trước, một câu nói I Love You giông như cái ghim đâm vào lòng cô, cô đã sớm nói, bên ngoài Nam Dạ Tước không thể không có người khác. Hơn nữa thấy vẻ mặt của anh như vậy, người đó, nhất định không phải người có cũng được không có cũng không sao.
Ác ma trở về
Tức giận trong mắt Nam Dạ Tước lúc này mới tiêu tán chút ít, anh cầm súng trong tay Dung Ân, “ Tôi là vĩnh viễn sẽ không đem bóng lưng của mình lưu cho người khác, Ân Ân, em ngay cả tôi nạp vào mấy viên đạncũng không biết, còn muốn giết tôi?”
Dung Ân ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng.
Nam Dạ Tước tháo băng đạn rỗng xuống vứt trước mặt Dung Ân, “Vừa rồi nếu em ra tay…, tôi thật sẽ không dung túng nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho em.”
Dung Ân đôi môi run run, cô vô lực sụp xuống hai vai, suy nghĩ này của cô, sợ là sớm đã bị Nam Dạ Tước nhìn thấu.
Thân thể giống như rơi vào hố sâu lạnh lẽo, bắt đầu run rẩy, người đàn ông này, cũng không phải là người cô có thể tùy tiện lừa gạt được, anh lúc này rất giống cô, cho dù là Dung Ân anh cũng không tin, bởi vì biết oán hận đó vẫn tồn tại trong lòng cô.
Nam Dạ Tước đi tới trước mặt cô, đem súng trong tay ném trên bàn. Anh ngồi xổm xuống, nâng mặt Dung Ân lên, bắt đầu nhỏ vụn hôn lên, anh nhẹ nhàng cắn khóe miệng của cô, dường như mang chút ít trừng phạt, Dung Ân cảm thấy có chút đau, nhưng tránh né không được, người đàn ông đã có thói quen cầm mặt của cô, cảm giác nắm trong tay như vậy, tâm tình của anh cũng không tệ lắm, chỉ vẻn vẹn vì Dung Ân cuối cùng cũng buông tay.
Cô cũng đã nhìn ra, trông nội tâm cô thầm nghĩ, Nam Dạ Tước, không phải là là tôi không bỏ được, chỉ là bởi vì tôi xuốngtay không được, trực tiếp giết anh, tôi làm không được, không hơn.
Đến trưa Dung Ân cùng Nam Dạ Tước kiên trì học cho xong dùng súng, chẳng qua là thương pháp này, không phải chuyện một ngày hai ngày.
Trở lại Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân dùng điện thoại của Nam Dạ Tước gọi ẹ, Mẹ Dung lần nữa muốn cô không cần lo lắng trong nhà, nhắc cô bên ngoài nhớ ăn cơm đầy đủ, còn dặncô chăm sóc tốt Nam Dạ Tước.
Đảo mắt đã đến ban đêm, lúc Dung Ân xuống lầu, liền thấy A Nguyên cùng Lý Hàng đang trong phòng bếp nói chuyện, hai người đàn ông, nhưng khẩu khí hoàn toàn bí bách.
“Nếu không tôi chọn nhé, cậu làm …”
“Đầu óc cậu phát sốt rồi sao, tôi chưa làm qua loại việc này, nếu không chúng ta ra ngoài mua.”
“Không được, đại ca nói làm phải làm…”
“Tại sao anh ta không làm, chúng ta cũng sẽ không, còn có con cá này, ọe chết tiệt…” A Nguên trực tiếp bắt đầu mắng chửi người “Tôi tình nguyện không ăn.”
Dung Ân đi vào phòng bếp, cô cởi áo lông giắt trên ghế, xắn tay áo lên, phối hợp lấy nguyên liệu nấu ăn “Các anh ra ngoài đi, để tôi làm.”
Lý Hàng như được đại xá, xoay người định đi ra, A Nguyên không rời mắt khỏi Dung Ân, đứng ở trong phòng bếp vẫn không nhúc nhích, “Tôi không tin cô, tôi muốn ở lại đây.”
Dung Ân cũng không có tức giận, đem món ăn đặt ở trên bàn, Lý Hàng lôi kéo A Nguyên đi ra ngoài, “Đi thôi, chúng ta đánh bài đi, cậu nói cậu là một người đàn ông, cũng chịu được mùi vị dầu khói sao.”
Phòng bếp ở đây rất lớn, không cần phải nói đến xoay người, ngay cả ở bên trong khiêu vũ cũng dư dả, Dung Ân thành thạo trộn rau quả, lúc làm được một nữa, đã nghe được cửa đóng phía sau lại bị mở ra, cô đem món ăn bỏ vào trong nồi, còn không kịp xoay người, thắt lưng phía sau đã bị người đàn ông ôm.
Phía sau lưng rõ ràng da thịt dán chặt lấy lòng ngực của người đàn ông, Dung Ân vốn là trạng thái thoải mái thoáng chốc trở nên cứng ngắc, Nam Dạ Tước đem cằm khẽ tựa vào vai cô, anh rất thích hưởng thụ loại cảm giác hạnh phúc này, anh nghiêng gương mặt tuấn tú môi mỏng khẽ mở, đầu lưỡi nóng bỏng khéo léo bao lấy vành tai Dung Ân, cô muốn né tránh, nhưng người đàn ông ôm rất có lực, lưỡi theo sát, giống như là dung nham nóng chảy.
Trong nồi món ăn phát ra mùi khét, Dung Ân vội lấy cùi chỏ nhẹ đụng phải bộ ngực Nam Dạ Tước, người đàn ông cũng đã ngửi thấy mùi,chỉ đành phải tha mà buông tay ra.
Cơm tối là bốn người cùng nhau ăn, thật ra thì A Nguyên đối với cô thủy chung không có thiện cảm, cho dù Nam Dạ Tước có cưng chiều cô đi nữa, hắn cũng không có chào đón Dung Ân, thậm chí còn cảm thấy, cô chính là hồ ly tinh, nhưng lời này, hắn ngay trước mặt Nam Dạ Tước đương nhiên sẽ không nói.
Sau buổi cơm tối, Lý Hàng cùng A Nguyên cũng rời đi, nói là đi ra ngoài tìm thú vui. Dung Ân thu thập trên bàn ăn sạch sẽ sau đó lên lầu, người đàn ông ăn cơm xong thì vào thư phòng không có đi ra ngoài, cô rón rén đi tới cửa, đã nghe thấy tiếng Nam Dạ Tước đang nói chuyện, xuyên thấu qua khe cửa, Dung Ân nhìn thấy, hẳn là anh đang cùng người khác nói chuyện phiếm qua video.
Người đàn ông thoải mái tựa vào ghế da, khóe mắt mỉm cười, lúc này đã không có lạnh thấu xương như bình thường, anh nhấc lên một chân, đối diện thanh âm mở ra mà trong sáng, nghe ra là nữ sinh, “Tước, I Love You—”
Dung Ân ngơ ngẩn, chân không cẩn thận đụng phải cửa, Nam Dạ Tước nghe được động tĩnh nghiêng đầu lại, thần sắc tự nhiên hướng về phía đối diện, “Được rồi lần sau lại tán gẫu,…”
“Đừng mà, Tước—”
Nam Dạ Tước tắt video trong mắt vẫn có nụ cười, Dung Ân đi vào bên trong thư phòng, người đàn ông dường như là nhớ tới cái gì đó khôi phục tinh thần lại, trên máy vi tính biểu hiện ra từng dãy số cùng với rất nhiều từ tiếng anh, anh nhấn tắt, một cái khung hiện ra đưa vào mật mã, mười ngón tay thon dài ở trên bàn phím gõ mấy cái, Dung Ân liếc tầm mắt, liền nhớ lấy tới mấy chữ anh gõ, ly0809.
Cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra tiến đến, Nam Dạ Tước đem đồ trong máy vi tính lấy ra ngoài, rõ ràng là một chiếc CD.
“Bọn Lý Hàng đi rồi?”
“Ừ, đi rồi.”
Nam Dạ Tước đem đĩa CD tùy ý đặt lên bàn, vươn tay kéo tay Dung Ân làm cho cô ngồi trên chân của anh, cô làm như không có việc gì xảy ra cầm lấy vật kia, “Đây là cái gì, CD sao?”
“Đúng, đây là CD đặc chê, chỉ có lớn bằng ngón tay cái thôi.”
Thứ bọn họ đang tìm kiếm,hẳn là cái này rồi. Dung Ân không nghĩ tới cô lại có thể dễ dàng nhìn ra nó như vậy, “Bên trông chứa cái gì, phim ảnh sao?”
Nam Dạ Tước cười cười, từ trong tay cô nhận lấy CD xem sau đó bỏ lên trên bàn, “Không, bên trong chứa đựng toàn bộ gia sản của tôi.”
Dung Ân tầm mắt lưu lại ở phía trên, Nam Dạ Tước nghiêng mặt của cô hôn lên, một cái tay đã chui vào phía dưới áo của cô mở ra, đặt tay trước ngực mềm mại của cô bắt đầu xoa bóp, người đàn ông tiếng thở dốc trở nên ồ ồ, lần này anh nghĩ đã muốn cô, rất muốn rất muốn.
Dung Ân đưa tay khướt từ, người đàn ông ôm lấy cô đi tới salon, trầm trọng thân thể đè xuống, chỗ nhạy cảm chạm nhau, cô có thể cảm giác được ẩn nhẫn dục vọng của người đàn ông là bao nhiêu mãnh liệt và cứng rắn.
Cô nhớ lời bác sĩ dặn dò, đặt vòng sau, trong 2 tuần không thể quan hệ, huống chi, cô không hề muốn tiếp xúc thân thể với Nam Dạ Tước.
Cô tránh nụ hôn cấp bách của anh, “ Buông ra, buông, Nam Dạ Tước, tôi không muốn anh đụng đến tôi…”
Người đàn ông giật mình, dục vọng trong đôi mắt bị nước lạnh dập tắt, anh thiếu chút nữa liền quên mất giữa bọn họ còn có chuyện của Diêm Việt vắt ngang, Dung Ân thấy động tác dừng lại, liền dùng sức đẩy ra.
Cô sửa sang lại quần áo xốc xếch, chỉ cảm thấy ghê tởm không dứt.
Nam Dạ Tước ổn định tâm tình, đi tới trước bàn đọc sách, “Em đi ra ngoài trước đi.”
Dung Ân đứng dậy, đi ngang qua phía sau anh, liếc mắt trên bàn cái CD, nó ở trong tầm tay Nam Dạ Tước, có thể đụng tay đến.
Dung Ân trở lại phòng ngủ sau đó khoá trái cửa, qua thật lâu, cô cũng không có ngủ, cô nghe được âm thanh Nam Dạ Tước vặn tay cầm cửa truyền đến, người đàn ông thấy cô khóa trái, cũng không miễn cưỡng, chính mình đi phòng khác ngủ.
Dung Ân tắt đèn ở trong phòn trợn tròn mắt tính thời gian, cô muốn xác định Nam Dạ Tước ngủ rồi sau đó mới đi ra, ước chừng đã qua hai giờ, cô mặc đồ ngủ, rón ra rón rén mở cửa đi ra ngoài.
Đèn bên trong phòng ngủ của anh đã tắt, Dung Ân mang dép đi tới bên trong thư phòng, Nam Dạ Tước không có thói quen khóa cửa, lần này cũng giống vậy.
Cô cẩn thận đi vào, chỉ dám mở đèn êm dịu trên tường, Dung Ân tâm tình khẩn trương đi đến trước bàn đọc sách, xem ra đúng như cô dự đoán,CD khó khăn tìm thấy lại bị Nam Da Tước cất đi, mặc dù biết kết quả là như thế, nhưng trên mặt cô vẫn khó nén thất vọng, mâu quang ảm đạm đi xuống.
Vật kia rất nhỏ, anh nếu thật là cất thì để chỗ nào, thủy chung không có phát hiện.
Dung Ân ánh mắt rơi vào trên bàn máy vi tính, lúc trước, một câu nói I Love You giông như cái ghim đâm vào lòng cô, cô đã sớm nói, bên ngoài Nam Dạ Tước không thể không có người khác. Hơn nữa thấy vẻ mặt của anh như vậy, người đó, nhất định không phải người có cũng được không có cũng không sao.
Ác ma trở về
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Cám Dỗ
- Chương 2: Ông chủ của Cám Dỗ
- Chương 3: Cự tuyệt
- Chương 4: Ra giá
- Chương 5: Nhục Nhã
- Chương 6: Đau lòng
- Chương 7: Sóng Gió
- Chương 8: Tủi nhục
- Chương 9: Thời hạn cuối cùng
- Chương 10: Cái tát
- Chương 11: Trừng phạt
- Chương 12: Đường cùng
- Chương 13: Giao dịch
- Chương 14: Đêm mê hoặc
- Chương 15: Chiếm được
- Chương 16: Mấy lần đầu tiên
- Chương 17: Lướt qua
- Chương 18: Ảnh chụp
- Chương 19: Là ai?
- Chương 20: Quá khứ tươi đẹp
- Chương 21: Cô là của tôi
- Chương 22: Ngoảnh mặt làm ngơ
- Chương 23: Chọc giận Nam Dạ Tước
- Chương 24: Dung Ân cáu
- Chương 25: Thân thế của Diêm Việt
- Chương 26: Lạnh lùng gặp lại
- Chương 27: Lạnh lùng quay bước
- Chương 28: Là anh ấy?
- Chương 29: Quá ngây thơ
- Chương 30: Cho cô một bài học
- Chương 31: Em sẽ phải quay lại cầu xin tôi
- Chương 32: Đêm nay, hãy ở lại với anh
- Chương 33: Anh định một tay che trời?
- Chương 34: Sẽ nói thật với anh ấy?
- Chương 35: Một màn đẫm máu
- Chương 36: Tuyệt vọng muốn khóc
- Chương 37: Điều kiện trao đổi là gì?
- Chương 38: Chỉ cần anh ấy còn sống, tôi là của anh ấy
- Chương 39: Cuối cùng cũng nói thật với anh ấy
- Chương 40: Sự nghi ngờ của anh ấy làm cô tổn thương
- Chương 41: Sự khiêu khích của Tư Mạn
- Chương 42: Hay là tắm cùng nhau
- Chương 43: Một mình không ngủ được
- Chương 44: Tại sao lại hận
- Chương 45: Hạnh phúc ngay trước mắt
- Chương 46: Lễ đính hôn đỗ vỡ
- Chương 47: Lại rơi vào đường cùng
- Chương 48: Vận mệnh an bài
- Chương 49: Giá của một đêm
- Chương 50: Bị Phá Đám (1)
- Chương 51: Món hàng
- Chương 52: Phẫn nộ
- Chương 53: Cô tham lam, chỉ muốn có được tình
- Chương 54: Chán ghét sẽ buông tay
- Chương 55: Tự chuốc phiền phức
- Chương 56: Cưỡng ép
- Chương 57: Muộn màng
- Chương 58: Đả thương đầu
- Chương 59: Tước thiếu gia gặp nạn
- Chương 60: Sưởi ấm lẫn nhau
- Chương 61: Lạnh lùng
- Chương 62: Sinh cho tôi đứa con, tôi sẽ để em
- Chương 63: Anh xem tôi là gì?
- Chương 64: Sự nghiêm phạt lạnh lùng
- Chương 65: Độc tính phát tác
- Chương 66: Đứa con đầu tiên
- Chương 67: Anh, có cảm nhận được tồn tại của con
- Chương 68: Sự nuông chiều của anh, lấn tới của
- Chương 69: Diêm Việt thứ hai
- Chương 70: Sinh non trong mưa
- Chương 71: Chơi đùa đã chán, buông tay
- Chương 72: Sự thật của một năm về trước
- Chương 73: Còn muốn người phụ nữ tôi chơi đã chán?
- Chương 74: Sự mất mặt của Dung Ân
- Chương 75: Sự xuất hiện kịp thời
- Chương 76: Anh còn ép, tôi sẽ nhảy xuống
- Chương 77: Cuộc gặp gỡ định mệnh
- Chương 78: Ác ma ở bên
- Chương 79: Lễ thành hôn có biến
- Chương 80: Tạm biệt sự kiềm chế
- Chương 81: Lại muốn dùng thủ đoạn trước đây chơi đùa một lần nữa
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: – Dùng mọi cách lấy lòng
- Chương 90: – Cha, nòng nọc nhỏ của cha ở đâu???
- Chương 91: – Quyến rũ chết người
- Chương 92: Chọn cô ta, hay là chọn Dung Ân?
- Chương 93: – Nắm tay thật chặt
- Chương 94: – Ở bên cạnh tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em
- Chương 95: – Đấu vũ điên cuồng
- Chương 96: – Đêm nay là ngoài ý muốn
- Chương 97: – Bộ mặt khác của hắn
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105: (tt)
- Chương 106: (p1)
- Chương 107: (p2)
- Chương 108: (p1)
- Chương 109: (p2)
- Chương 110: (p1)
- Chương 111: (p2)
- Chương 112: (p1)
- Chương 113: (p2)
- Chương 114: (p1)
- Chương 115: (p2)
- Chương 116: (p1)
- Chương 117: (p2)
- Chương 118: (p1)
- Chương 119: (p2)
- Chương 120: (p1)
- Chương 121: (p2)
- Chương 122: (p1)
- Chương 123: (p2)
- Chương 124: (p1)
- Chương 125: (p2)
- Chương 126: (p1)
- Chương 127: (p2)
- Chương 128
- Chương 129: (p1)
- Chương 130: (p2)
- Chương 131: (p3)
- Chương 132: (p1)
- Chương 133: (p2)
- Chương 134: (p1)
- Chương 135: (p2)
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163: (Full)
- bình luận