Dục Vọng Đen Tối - Chương 42: Hay là tắm cùng nhau
Chương trước- Chương 1: Cám Dỗ
- Chương 2: Ông chủ của Cám Dỗ
- Chương 3: Cự tuyệt
- Chương 4: Ra giá
- Chương 5: Nhục Nhã
- Chương 6: Đau lòng
- Chương 7: Sóng Gió
- Chương 8: Tủi nhục
- Chương 9: Thời hạn cuối cùng
- Chương 10: Cái tát
- Chương 11: Trừng phạt
- Chương 12: Đường cùng
- Chương 13: Giao dịch
- Chương 14: Đêm mê hoặc
- Chương 15: Chiếm được
- Chương 16: Mấy lần đầu tiên
- Chương 17: Lướt qua
- Chương 18: Ảnh chụp
- Chương 19: Là ai?
- Chương 20: Quá khứ tươi đẹp
- Chương 21: Cô là của tôi
- Chương 22: Ngoảnh mặt làm ngơ
- Chương 23: Chọc giận Nam Dạ Tước
- Chương 24: Dung Ân cáu
- Chương 25: Thân thế của Diêm Việt
- Chương 26: Lạnh lùng gặp lại
- Chương 27: Lạnh lùng quay bước
- Chương 28: Là anh ấy?
- Chương 29: Quá ngây thơ
- Chương 30: Cho cô một bài học
- Chương 31: Em sẽ phải quay lại cầu xin tôi
- Chương 32: Đêm nay, hãy ở lại với anh
- Chương 33: Anh định một tay che trời?
- Chương 34: Sẽ nói thật với anh ấy?
- Chương 35: Một màn đẫm máu
- Chương 36: Tuyệt vọng muốn khóc
- Chương 37: Điều kiện trao đổi là gì?
- Chương 38: Chỉ cần anh ấy còn sống, tôi là của anh ấy
- Chương 39: Cuối cùng cũng nói thật với anh ấy
- Chương 40: Sự nghi ngờ của anh ấy làm cô tổn thương
- Chương 41: Sự khiêu khích của Tư Mạn
- Chương 42: Hay là tắm cùng nhau
- Chương 43: Một mình không ngủ được
- Chương 44: Tại sao lại hận
- Chương 45: Hạnh phúc ngay trước mắt
- Chương 46: Lễ đính hôn đỗ vỡ
- Chương 47: Lại rơi vào đường cùng
- Chương 48: Vận mệnh an bài
- Chương 49: Giá của một đêm
- Chương 50: Bị Phá Đám (1)
- Chương 51: Món hàng
- Chương 52: Phẫn nộ
- Chương 53: Cô tham lam, chỉ muốn có được tình
- Chương 54: Chán ghét sẽ buông tay
- Chương 55: Tự chuốc phiền phức
- Chương 56: Cưỡng ép
- Chương 57: Muộn màng
- Chương 58: Đả thương đầu
- Chương 59: Tước thiếu gia gặp nạn
- Chương 60: Sưởi ấm lẫn nhau
- Chương 61: Lạnh lùng
- Chương 62: Sinh cho tôi đứa con, tôi sẽ để em
- Chương 63: Anh xem tôi là gì?
- Chương 64: Sự nghiêm phạt lạnh lùng
- Chương 65: Độc tính phát tác
- Chương 66: Đứa con đầu tiên
- Chương 67: Anh, có cảm nhận được tồn tại của con
- Chương 68: Sự nuông chiều của anh, lấn tới của
- Chương 69: Diêm Việt thứ hai
- Chương 70: Sinh non trong mưa
- Chương 71: Chơi đùa đã chán, buông tay
- Chương 72: Sự thật của một năm về trước
- Chương 73: Còn muốn người phụ nữ tôi chơi đã chán?
- Chương 74: Sự mất mặt của Dung Ân
- Chương 75: Sự xuất hiện kịp thời
- Chương 76: Anh còn ép, tôi sẽ nhảy xuống
- Chương 77: Cuộc gặp gỡ định mệnh
- Chương 78: Ác ma ở bên
- Chương 79: Lễ thành hôn có biến
- Chương 80: Tạm biệt sự kiềm chế
- Chương 81: Lại muốn dùng thủ đoạn trước đây chơi đùa một lần nữa
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: – Dùng mọi cách lấy lòng
- Chương 90: – Cha, nòng nọc nhỏ của cha ở đâu???
- Chương 91: – Quyến rũ chết người
- Chương 92: Chọn cô ta, hay là chọn Dung Ân?
- Chương 93: – Nắm tay thật chặt
- Chương 94: – Ở bên cạnh tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em
- Chương 95: – Đấu vũ điên cuồng
- Chương 96: – Đêm nay là ngoài ý muốn
- Chương 97: – Bộ mặt khác của hắn
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105: (tt)
- Chương 106: (p1)
- Chương 107: (p2)
- Chương 108: (p1)
- Chương 109: (p2)
- Chương 110: (p1)
- Chương 111: (p2)
- Chương 112: (p1)
- Chương 113: (p2)
- Chương 114: (p1)
- Chương 115: (p2)
- Chương 116: (p1)
- Chương 117: (p2)
- Chương 118: (p1)
- Chương 119: (p2)
- Chương 120: (p1)
- Chương 121: (p2)
- Chương 122: (p1)
- Chương 123: (p2)
- Chương 124: (p1)
- Chương 125: (p2)
- Chương 126: (p1)
- Chương 127: (p2)
- Chương 128
- Chương 129: (p1)
- Chương 130: (p2)
- Chương 131: (p3)
- Chương 132: (p1)
- Chương 133: (p2)
- Chương 134: (p1)
- Chương 135: (p2)
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163: (Full)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Dục Vọng Đen Tối
Chương 42: Hay là tắm cùng nhau
"Chính cô đã hại ông ấy thành bộ dạng khổ sở như bây giờ, tôi muốn cô phải đền mạng." Người phụ nữ kia điên cuồng la hét. May mà đêm đã khuya, mọi người đều đã về nhà và đóng kín cửa. Dung Ân ngẩng đầu, cô thấy đèn trong nhà vẫn còn sáng thì hoảng hốt, bước chân từ từ lùi về phía sau: "Cho dù ông ấy có làm sai thì các người cũng không thể đối xử với ông ấy như vậy. Ông ấy là chồng của tôi... Bây giờ ông ấy sống không bằng chết. Sau này chúng tôi phải làm sao, tôi còn có một đứa con nhỏ, hu hu..."
Người phụ nữ kia vừa nói vừa khóc. Tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch. Giọng nói ai oán thê lương, thanh âm rời rạc, tắc nghẹn.
"Tôi muốn cô phải đền mạng, đều là tại cô, tất cả là tại cô ——"
Một tia sáng lóe lên trên tay phải người phụ nữ, chiếu sáng vẻ mặt lo lắng méo mó của bà ta. Dung Ân nhìn thấy rõ đó là một cái bật lửa.
Không hề nghĩ ngợi cô chạy ngay ra bên ngoài. Hiện tại trong đầu Dung Ân trống rỗng. Phía sau, tiếng bước chân càng lúc càng gần, tốc độ rất nhanh, giống như chỉ cần vươn tay là có thể với đến vạt áo của cô. Dung Ân không biết cô đã chạy bao lâu, cảnh vật xung quanh càng lúc càng thưa thớt. Cô giơ tay ra vẫy xe, nhưng căn bản người phụ nữ kia không cho cô cơ hội lên xe. Tiếng bước chân lúc nào cũng bám sát ngay phía sau.
Vì chạy nhanh nên chiếc túi xách trong tay cũng trở nên vướng víu. Người đầu tiên Dung Ân nghĩ đến lúc này là Diêm Việt. Cô vừa chạy vừa móc điện thoại trong túi. Số điện thoại Diêm Việt luôn luôn nằm ở vị trí phím tắt số một, chỉ cần một thao tác là có thể kết nối.
Dường như ngay tức khắc, đầu dây bên kia vang lên giọng nói công thức cứng ngắc mà lạnh lẽo: "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."
Dung Ân nắm chặt chiếc di động trong lòng bàn tay. Sợ hãi, tủi thân, đủ loại cảm xúc cùng nhau ập đến. Cô thở hổn hển, sức lực càng ngày càng yếu, không biết còn có thể chạy được bao lâu. Vào lúc cô cần đến Diêm Việt nhất, thế nhưng, ngay cả một cú điện thoại cô cũng không gọi được.
Trái tim trong khoảnh khắc bị sự mất mát và tuyệt vọng xâm chiếm. Bỗng nhiên cô muốn khóc, muốn ngồi ngay xuống đường để khóc một trận cho thỏa.
Nhưng, cô không thể, cô chưa muốn chết.
Cổ họng vì vừa chạy vừa thở mà bỏng rát, cả lồng ngực đau đớn như bị lửa thiêu.
Lúc này, động tác chạy đã trở nên máy móc. Vào lúc cô sắp kiệt sức, thì phía sau truyền đến một tiếng phanh xe chói tai, ngay sau đó là một tiếng va chạm rồi tiếng bước chân luôn luôn đuổi theo cũng biến mất.
Cả người Dung Ân như bị rút hết sức lực, cuối cùng cô không thể chống đỡ được nữa ngã quỵ xuống đường.
Cách đó khoảng mười bước chân, người phụ nữ kia nằm cạnh chiếc xe thể thao màu xanh ngọc thở hổn hển. Chính chiếc xe đã tông ngã bà ta, nhưng cũng không va chạm quá mạnh.
Dung Ân cứ tưởng người phụ nữ kia đã từ bỏ, không ngờ mới hơn nửa phút bà ta lại đứng dậy. Ngay lúc đó cửa xe mở ra, người đàn ông bước xuống có đôi mắt thâm sâu vô cùng sắc bén.
Dung Ân phải thừa nhận, vào lúc này, cô không khỏi cảm kích Nam Dạ Tước. Con người, một khi lâm vào nghịch cảnh sẽ sinh ra cảm giác muốn nương tựa mãnh liệt vào người đột nhiên xuất hiện.
Người đàn bà kia vươn tay định nhặt lại cái bật lửa, nhưng bị Nam Dạ Tước nhấc chân dẫm lên mu bàn tay.
"Tại sao trông cô lại thảm hại như vậy?"
Nam Dạ Tước nheo mắt, nhìn xăng trên người cô nhỏ từng giọt, từng giọt xuống mặt đất.
Sắc mặt cô trắng bệch. Không biết vì hoảng sợ, hay là vì vừa chạy đã tiêu hao hết sức lực. Dưới chân, người phụ nữ kia kêu lên đau đớn: "Thả tôi ra ——"
"Bà không nên động đến cô ấy." Ngữ khí của Nam Dạ Tước vẫn điềm tĩnh như cũ: "Bà là ai?"
"Cô ta hại chồng tôi thành như vậy, tôi muốn thiêu chết cô ta..." Trong mắt của bà ta, cho dù trước đây, giám đốc Lý ở ngoài có ăn chơi đàng điếm đến mức nào, thì về nhà ông ta vẫn là chồng của bà ta.
Nam Dạ Tước đã đoán ra người phụ nữ kia là ai, anh thả lỏng chân: "Ông ta đã biến thành như vậy, tôi cũng không muốn làm khó bà."
Tình trạng lúc này của Dung Ân chỉ cần một chút lửa là có thể sẽ gây ra hậu quả khó lường. Nam Dạ Tước vẫn chưa thả tay của người phụ nữ kia ra, anh nhìn về phía Dung Ân: "Lên xe."
Trên người cô nhớp nháp khó chịu, gió thổi qua khiến cô lạnh nổi hết da gà. Dung Ân lết đến trước chiếc xe thể thao sang trọng, hơi do dự nhìn về phía Nam Dạ Tước.
"Làm bẩn không cần cô đền."
Dung Ân đi vòng qua thân xe, cô nhìn thấy đôi mắt đầy thù hận của người phụ nữ kia, đôi mắt đó đang phừng phừng giống như hai ngọn lửa đốt cháy cả người cô. Dung Ân ngồi vào vị trí ghế phụ. Cô khẽ cúi đầu, hai tay nắm chặt chiếc túi xách trong tay.
"Ngày mai tôi sẽ cho người mang một khoản tiền đến bệnh viện, cuộc sống từ nay về sau của các người sẽ không cần lo lắng." Lần này Nam Dạ Tước không muốn đuổi tận giết tuyệt. Huống hồ, đối phương cũng không phải là kẻ thù của mình. Một người phụ nữ có thể làm đến mức này vì chồng của mình cũng không có mấy người.
Anh bỏ chân ra, đi đến mở cửa xe, lên xe.
Trong lúc anh thắt dây an toàn, người phụ nữ kia thừa dịp cả hai người đều không chú ý nhặt chiếc bật lửa kia lên, bật lửa, rồi ném về phía chiếc xe thể thao mui trần.
Dung Ân cúi đầu không biết có nguy hiểm đang đến gần. Nam Dạ Tước vốn có tính cảnh giác cao. “Chết tiệt!” Dung Ân chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy anh kéo cô sang rồi ôm cô vào trong lòng. Sau đó, anh giơ tay ra chắn cái bật lửa hất ngược ra ngoài.
"Tôi muốn cô ta chết, cô ta phải chết ——"
Lần duy nhất mềm lòng, suýt chút nữa thì...
Khuôn mặt Nam Dạ Tước lạnh lẽo u ám, cả người đã tỏa ra vẻ khát máu. Dung Ân ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đang bốc hỏa của anh, đôi môi mím lại lạnh lùng khiến người ta run rẩy. Người phụ nữ kia, định nhặt cái bật kia lên ném lại một lần nữa. Nhưng Nam Dạ Tước cũng không để bà ta có cơ hội, anh giẫm mạnh chân ga, vứt người phụ nữ điên cuồng lại phía sau.
Cửa sổ xe đã đóng kín, trong xe cũng bật điều hòa; người từ từ ấm lên nhưng tay chân Dung Ân vẫn lạnh run. Nam Dạ Tước im lặng lái xe không nói nửa lời, mu bàn tay vì lúc nãy chắn cái bật lửa mà bầm tím một mảng.
"Cảm ơn, cảm ơn anh."
"Nếu đã làm ra những việc đó, tại sao không cho người thu dọn tàn cục." Lúc Diêm Việt xuống tay hẳn là nên nghĩ đến sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn như thế này.
Dung Ân á khẩu không trả lời được, thậm chí ngay cả sức lực để thanh minh hộ anh ta cũng không có.
Dưới ánh đèn, sắc mặt Nam Dạ Tước thật sự không tốt. Anh nhìn về phía Dung Ân "tốt bụng" mở miệng: "Cô có muốn tôi đưa đến chỗ hắn ta không?"
Hiện tại, ngay cả Diêm Việt ở đâu cô cũng không biết. Trong lòng dâng lên cảm giác thê lương, cô lắc đầu: "Không cần, anh cho tôi xuống ở ngã tư phía trước là được."
Nam Dạ Tước tăng tốc, xe tiến vào một ngôi biệt thự sang trọng, nơi này Dung Ân chưa từng đến.
Thấy cô chưa xuống xe, tính khí khó chịu của Nam Dạ Tước vẫn không thay đổi. Anh mở cửa xe: "Cô yên tâm, người cô hôi như vậy, có bảo tôi làm tôi cũng không có hứng."
Mùi hôi nồng nặc đúng là khiến người ta chạy còn không kịp. Lúc Dung Ân xuống xe mới cảm thấy lạnh, Nam Dạ Tước liền cởi áo vest trên người khoác lên vai cô. Cô mở miệng định nói gì đó nhưng anh đã đi nhanh về phía trước.
Hai tay giữ chặt chiếc áo, Dung Ân mỉm cười, cảm nhận được hơi ấm Nam Dạ Tước vẫn còn lưu lại trên áo, một sự ấm áp cần thiết vào lúc này.
Nơi đây là một chỗ ở khác của Nam Dạ Tước. Lúc Dung Ân vào nhà, anh đã cởi sạch chỉ còn sót lại một cái quần lót. Cà vạt, áo, quần rải khắp phòng khách. Thân thể cao lớn hoàn mỹ thoải mái phơi bày trước cửa sổ bằng kính to đùng, hình như anh còn đang phân vân xem có nên cởi nốt quần lót ra không. Dung Ân mất tự nhiên đứng ở cửa, ánh mắt không biết phải nhìn về phía nào.
"Cô không thấy khó chịu à?"
Nam Dạ Tước vứt quần áo dính xăng ra, anh khó chịu đá chiếc quần ra xa: "Tầng hai có phòng tắm, hay là chúng ta tắm cùng nhau?"
Người phụ nữ kia vừa nói vừa khóc. Tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch. Giọng nói ai oán thê lương, thanh âm rời rạc, tắc nghẹn.
"Tôi muốn cô phải đền mạng, đều là tại cô, tất cả là tại cô ——"
Một tia sáng lóe lên trên tay phải người phụ nữ, chiếu sáng vẻ mặt lo lắng méo mó của bà ta. Dung Ân nhìn thấy rõ đó là một cái bật lửa.
Không hề nghĩ ngợi cô chạy ngay ra bên ngoài. Hiện tại trong đầu Dung Ân trống rỗng. Phía sau, tiếng bước chân càng lúc càng gần, tốc độ rất nhanh, giống như chỉ cần vươn tay là có thể với đến vạt áo của cô. Dung Ân không biết cô đã chạy bao lâu, cảnh vật xung quanh càng lúc càng thưa thớt. Cô giơ tay ra vẫy xe, nhưng căn bản người phụ nữ kia không cho cô cơ hội lên xe. Tiếng bước chân lúc nào cũng bám sát ngay phía sau.
Vì chạy nhanh nên chiếc túi xách trong tay cũng trở nên vướng víu. Người đầu tiên Dung Ân nghĩ đến lúc này là Diêm Việt. Cô vừa chạy vừa móc điện thoại trong túi. Số điện thoại Diêm Việt luôn luôn nằm ở vị trí phím tắt số một, chỉ cần một thao tác là có thể kết nối.
Dường như ngay tức khắc, đầu dây bên kia vang lên giọng nói công thức cứng ngắc mà lạnh lẽo: "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."
Dung Ân nắm chặt chiếc di động trong lòng bàn tay. Sợ hãi, tủi thân, đủ loại cảm xúc cùng nhau ập đến. Cô thở hổn hển, sức lực càng ngày càng yếu, không biết còn có thể chạy được bao lâu. Vào lúc cô cần đến Diêm Việt nhất, thế nhưng, ngay cả một cú điện thoại cô cũng không gọi được.
Trái tim trong khoảnh khắc bị sự mất mát và tuyệt vọng xâm chiếm. Bỗng nhiên cô muốn khóc, muốn ngồi ngay xuống đường để khóc một trận cho thỏa.
Nhưng, cô không thể, cô chưa muốn chết.
Cổ họng vì vừa chạy vừa thở mà bỏng rát, cả lồng ngực đau đớn như bị lửa thiêu.
Lúc này, động tác chạy đã trở nên máy móc. Vào lúc cô sắp kiệt sức, thì phía sau truyền đến một tiếng phanh xe chói tai, ngay sau đó là một tiếng va chạm rồi tiếng bước chân luôn luôn đuổi theo cũng biến mất.
Cả người Dung Ân như bị rút hết sức lực, cuối cùng cô không thể chống đỡ được nữa ngã quỵ xuống đường.
Cách đó khoảng mười bước chân, người phụ nữ kia nằm cạnh chiếc xe thể thao màu xanh ngọc thở hổn hển. Chính chiếc xe đã tông ngã bà ta, nhưng cũng không va chạm quá mạnh.
Dung Ân cứ tưởng người phụ nữ kia đã từ bỏ, không ngờ mới hơn nửa phút bà ta lại đứng dậy. Ngay lúc đó cửa xe mở ra, người đàn ông bước xuống có đôi mắt thâm sâu vô cùng sắc bén.
Dung Ân phải thừa nhận, vào lúc này, cô không khỏi cảm kích Nam Dạ Tước. Con người, một khi lâm vào nghịch cảnh sẽ sinh ra cảm giác muốn nương tựa mãnh liệt vào người đột nhiên xuất hiện.
Người đàn bà kia vươn tay định nhặt lại cái bật lửa, nhưng bị Nam Dạ Tước nhấc chân dẫm lên mu bàn tay.
"Tại sao trông cô lại thảm hại như vậy?"
Nam Dạ Tước nheo mắt, nhìn xăng trên người cô nhỏ từng giọt, từng giọt xuống mặt đất.
Sắc mặt cô trắng bệch. Không biết vì hoảng sợ, hay là vì vừa chạy đã tiêu hao hết sức lực. Dưới chân, người phụ nữ kia kêu lên đau đớn: "Thả tôi ra ——"
"Bà không nên động đến cô ấy." Ngữ khí của Nam Dạ Tước vẫn điềm tĩnh như cũ: "Bà là ai?"
"Cô ta hại chồng tôi thành như vậy, tôi muốn thiêu chết cô ta..." Trong mắt của bà ta, cho dù trước đây, giám đốc Lý ở ngoài có ăn chơi đàng điếm đến mức nào, thì về nhà ông ta vẫn là chồng của bà ta.
Nam Dạ Tước đã đoán ra người phụ nữ kia là ai, anh thả lỏng chân: "Ông ta đã biến thành như vậy, tôi cũng không muốn làm khó bà."
Tình trạng lúc này của Dung Ân chỉ cần một chút lửa là có thể sẽ gây ra hậu quả khó lường. Nam Dạ Tước vẫn chưa thả tay của người phụ nữ kia ra, anh nhìn về phía Dung Ân: "Lên xe."
Trên người cô nhớp nháp khó chịu, gió thổi qua khiến cô lạnh nổi hết da gà. Dung Ân lết đến trước chiếc xe thể thao sang trọng, hơi do dự nhìn về phía Nam Dạ Tước.
"Làm bẩn không cần cô đền."
Dung Ân đi vòng qua thân xe, cô nhìn thấy đôi mắt đầy thù hận của người phụ nữ kia, đôi mắt đó đang phừng phừng giống như hai ngọn lửa đốt cháy cả người cô. Dung Ân ngồi vào vị trí ghế phụ. Cô khẽ cúi đầu, hai tay nắm chặt chiếc túi xách trong tay.
"Ngày mai tôi sẽ cho người mang một khoản tiền đến bệnh viện, cuộc sống từ nay về sau của các người sẽ không cần lo lắng." Lần này Nam Dạ Tước không muốn đuổi tận giết tuyệt. Huống hồ, đối phương cũng không phải là kẻ thù của mình. Một người phụ nữ có thể làm đến mức này vì chồng của mình cũng không có mấy người.
Anh bỏ chân ra, đi đến mở cửa xe, lên xe.
Trong lúc anh thắt dây an toàn, người phụ nữ kia thừa dịp cả hai người đều không chú ý nhặt chiếc bật lửa kia lên, bật lửa, rồi ném về phía chiếc xe thể thao mui trần.
Dung Ân cúi đầu không biết có nguy hiểm đang đến gần. Nam Dạ Tước vốn có tính cảnh giác cao. “Chết tiệt!” Dung Ân chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy anh kéo cô sang rồi ôm cô vào trong lòng. Sau đó, anh giơ tay ra chắn cái bật lửa hất ngược ra ngoài.
"Tôi muốn cô ta chết, cô ta phải chết ——"
Lần duy nhất mềm lòng, suýt chút nữa thì...
Khuôn mặt Nam Dạ Tước lạnh lẽo u ám, cả người đã tỏa ra vẻ khát máu. Dung Ân ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đang bốc hỏa của anh, đôi môi mím lại lạnh lùng khiến người ta run rẩy. Người phụ nữ kia, định nhặt cái bật kia lên ném lại một lần nữa. Nhưng Nam Dạ Tước cũng không để bà ta có cơ hội, anh giẫm mạnh chân ga, vứt người phụ nữ điên cuồng lại phía sau.
Cửa sổ xe đã đóng kín, trong xe cũng bật điều hòa; người từ từ ấm lên nhưng tay chân Dung Ân vẫn lạnh run. Nam Dạ Tước im lặng lái xe không nói nửa lời, mu bàn tay vì lúc nãy chắn cái bật lửa mà bầm tím một mảng.
"Cảm ơn, cảm ơn anh."
"Nếu đã làm ra những việc đó, tại sao không cho người thu dọn tàn cục." Lúc Diêm Việt xuống tay hẳn là nên nghĩ đến sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn như thế này.
Dung Ân á khẩu không trả lời được, thậm chí ngay cả sức lực để thanh minh hộ anh ta cũng không có.
Dưới ánh đèn, sắc mặt Nam Dạ Tước thật sự không tốt. Anh nhìn về phía Dung Ân "tốt bụng" mở miệng: "Cô có muốn tôi đưa đến chỗ hắn ta không?"
Hiện tại, ngay cả Diêm Việt ở đâu cô cũng không biết. Trong lòng dâng lên cảm giác thê lương, cô lắc đầu: "Không cần, anh cho tôi xuống ở ngã tư phía trước là được."
Nam Dạ Tước tăng tốc, xe tiến vào một ngôi biệt thự sang trọng, nơi này Dung Ân chưa từng đến.
Thấy cô chưa xuống xe, tính khí khó chịu của Nam Dạ Tước vẫn không thay đổi. Anh mở cửa xe: "Cô yên tâm, người cô hôi như vậy, có bảo tôi làm tôi cũng không có hứng."
Mùi hôi nồng nặc đúng là khiến người ta chạy còn không kịp. Lúc Dung Ân xuống xe mới cảm thấy lạnh, Nam Dạ Tước liền cởi áo vest trên người khoác lên vai cô. Cô mở miệng định nói gì đó nhưng anh đã đi nhanh về phía trước.
Hai tay giữ chặt chiếc áo, Dung Ân mỉm cười, cảm nhận được hơi ấm Nam Dạ Tước vẫn còn lưu lại trên áo, một sự ấm áp cần thiết vào lúc này.
Nơi đây là một chỗ ở khác của Nam Dạ Tước. Lúc Dung Ân vào nhà, anh đã cởi sạch chỉ còn sót lại một cái quần lót. Cà vạt, áo, quần rải khắp phòng khách. Thân thể cao lớn hoàn mỹ thoải mái phơi bày trước cửa sổ bằng kính to đùng, hình như anh còn đang phân vân xem có nên cởi nốt quần lót ra không. Dung Ân mất tự nhiên đứng ở cửa, ánh mắt không biết phải nhìn về phía nào.
"Cô không thấy khó chịu à?"
Nam Dạ Tước vứt quần áo dính xăng ra, anh khó chịu đá chiếc quần ra xa: "Tầng hai có phòng tắm, hay là chúng ta tắm cùng nhau?"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Cám Dỗ
- Chương 2: Ông chủ của Cám Dỗ
- Chương 3: Cự tuyệt
- Chương 4: Ra giá
- Chương 5: Nhục Nhã
- Chương 6: Đau lòng
- Chương 7: Sóng Gió
- Chương 8: Tủi nhục
- Chương 9: Thời hạn cuối cùng
- Chương 10: Cái tát
- Chương 11: Trừng phạt
- Chương 12: Đường cùng
- Chương 13: Giao dịch
- Chương 14: Đêm mê hoặc
- Chương 15: Chiếm được
- Chương 16: Mấy lần đầu tiên
- Chương 17: Lướt qua
- Chương 18: Ảnh chụp
- Chương 19: Là ai?
- Chương 20: Quá khứ tươi đẹp
- Chương 21: Cô là của tôi
- Chương 22: Ngoảnh mặt làm ngơ
- Chương 23: Chọc giận Nam Dạ Tước
- Chương 24: Dung Ân cáu
- Chương 25: Thân thế của Diêm Việt
- Chương 26: Lạnh lùng gặp lại
- Chương 27: Lạnh lùng quay bước
- Chương 28: Là anh ấy?
- Chương 29: Quá ngây thơ
- Chương 30: Cho cô một bài học
- Chương 31: Em sẽ phải quay lại cầu xin tôi
- Chương 32: Đêm nay, hãy ở lại với anh
- Chương 33: Anh định một tay che trời?
- Chương 34: Sẽ nói thật với anh ấy?
- Chương 35: Một màn đẫm máu
- Chương 36: Tuyệt vọng muốn khóc
- Chương 37: Điều kiện trao đổi là gì?
- Chương 38: Chỉ cần anh ấy còn sống, tôi là của anh ấy
- Chương 39: Cuối cùng cũng nói thật với anh ấy
- Chương 40: Sự nghi ngờ của anh ấy làm cô tổn thương
- Chương 41: Sự khiêu khích của Tư Mạn
- Chương 42: Hay là tắm cùng nhau
- Chương 43: Một mình không ngủ được
- Chương 44: Tại sao lại hận
- Chương 45: Hạnh phúc ngay trước mắt
- Chương 46: Lễ đính hôn đỗ vỡ
- Chương 47: Lại rơi vào đường cùng
- Chương 48: Vận mệnh an bài
- Chương 49: Giá của một đêm
- Chương 50: Bị Phá Đám (1)
- Chương 51: Món hàng
- Chương 52: Phẫn nộ
- Chương 53: Cô tham lam, chỉ muốn có được tình
- Chương 54: Chán ghét sẽ buông tay
- Chương 55: Tự chuốc phiền phức
- Chương 56: Cưỡng ép
- Chương 57: Muộn màng
- Chương 58: Đả thương đầu
- Chương 59: Tước thiếu gia gặp nạn
- Chương 60: Sưởi ấm lẫn nhau
- Chương 61: Lạnh lùng
- Chương 62: Sinh cho tôi đứa con, tôi sẽ để em
- Chương 63: Anh xem tôi là gì?
- Chương 64: Sự nghiêm phạt lạnh lùng
- Chương 65: Độc tính phát tác
- Chương 66: Đứa con đầu tiên
- Chương 67: Anh, có cảm nhận được tồn tại của con
- Chương 68: Sự nuông chiều của anh, lấn tới của
- Chương 69: Diêm Việt thứ hai
- Chương 70: Sinh non trong mưa
- Chương 71: Chơi đùa đã chán, buông tay
- Chương 72: Sự thật của một năm về trước
- Chương 73: Còn muốn người phụ nữ tôi chơi đã chán?
- Chương 74: Sự mất mặt của Dung Ân
- Chương 75: Sự xuất hiện kịp thời
- Chương 76: Anh còn ép, tôi sẽ nhảy xuống
- Chương 77: Cuộc gặp gỡ định mệnh
- Chương 78: Ác ma ở bên
- Chương 79: Lễ thành hôn có biến
- Chương 80: Tạm biệt sự kiềm chế
- Chương 81: Lại muốn dùng thủ đoạn trước đây chơi đùa một lần nữa
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: – Dùng mọi cách lấy lòng
- Chương 90: – Cha, nòng nọc nhỏ của cha ở đâu???
- Chương 91: – Quyến rũ chết người
- Chương 92: Chọn cô ta, hay là chọn Dung Ân?
- Chương 93: – Nắm tay thật chặt
- Chương 94: – Ở bên cạnh tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em
- Chương 95: – Đấu vũ điên cuồng
- Chương 96: – Đêm nay là ngoài ý muốn
- Chương 97: – Bộ mặt khác của hắn
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105: (tt)
- Chương 106: (p1)
- Chương 107: (p2)
- Chương 108: (p1)
- Chương 109: (p2)
- Chương 110: (p1)
- Chương 111: (p2)
- Chương 112: (p1)
- Chương 113: (p2)
- Chương 114: (p1)
- Chương 115: (p2)
- Chương 116: (p1)
- Chương 117: (p2)
- Chương 118: (p1)
- Chương 119: (p2)
- Chương 120: (p1)
- Chương 121: (p2)
- Chương 122: (p1)
- Chương 123: (p2)
- Chương 124: (p1)
- Chương 125: (p2)
- Chương 126: (p1)
- Chương 127: (p2)
- Chương 128
- Chương 129: (p1)
- Chương 130: (p2)
- Chương 131: (p3)
- Chương 132: (p1)
- Chương 133: (p2)
- Chương 134: (p1)
- Chương 135: (p2)
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163: (Full)
- bình luận