Dục Vọng Đen Tối - Chương 41: Sự khiêu khích của Tư Mạn

Dục Vọng Đen Tối

Chương 41: Sự khiêu khích của Tư Mạn

Điện thoại di động đột nhiên đổ chuông, Dung Ân đang thất thần nên có lẽ cô không nghe thấy.

"Điện thoại của cô." Lúc một đôi tình nhân đi ngang qua cô gái tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.

Dung Ân vội hoàn hồn, cô nghĩ thầm chắc là Diêm Việt gọi đến. Cô luống cuống tay chân lục lọi trong túi, tiếng chuông vẫn vang lên liên hồi như rất vội. Chỉ có điều khi đôi mắt chờ đợi nhìn đến tên người gọi hiển thị trên màn hình thì trở nên tối lại: "A lô. Lý Hủy à, có việc gì không?"

Người ở đầu dây bên kia hình như đang rất hưng phấn: "Ân Ân, cô đang ở đâu vậy? Tối nay đi mua quần áo với tôi đi? Tôi vừa đọc trên báo thấy có tin trang phục nữ mùa thu của Chanel đang giảm giá. Tôi đã thích một cái váy từ lâu rồi, Ân Ân tốt bụng, tôi không biết đi với ai, cô đi với tôi nhé. Ân Ân."

Lý Hủy bắt đầu làm nũng, đây chính là tuyệt chiêu của cô ấy. Trong lòng Dung Ân vốn cũng không thoải mái, cô đồng ý: "Ừm, chúng ta gặp nhau ở quảng trường Tinh Hải nhé."

"Ừm!"

Lúc Dung Ân đến nơi, cô đã thấy Lý Hủy đang đứng trước cửa hàng của Chanel ngó ngó nghiêng nghiêng nhưng vẫn chưa đi vào.

"Sao cô lại đứng ở đây?"

Tâm trạng Lý Hủy rất vui vẻ, Lý Hủy quàng tay Dung Ân hai người cùng đi vào cửa hàng: "Tôi muốn chờ cô rồi mới vào cùng nhau chứ sao."

Trong cửa hàng đèn điện sáng trưng, tất cả đều được trang trí sao cho có thể phục vụ nhu cầu của khách hàng một cách tốt nhất. Vừa vào trong, Lý Hủy đã bị đủ loại kiểu dáng quần áo quyến rũ và quên luôn Dung Ân để đi theo nữ nhân viên bán hàng.

Phụ nữ luôn luôn có thể vì những điều này mà vui vẻ.

"Tiểu thư, đây đều là những mẫu trang phục mới nhất của cửa hàng chúng tôi, cô có thể xem thử?"

Giọng nói dịu dàng dễ nghe, Dung Ân ngại ngùng đứng trong cửa hàng cười xin lỗi: "Không cần đâu, tôi chỉ đi với bạn thôi."

"Vậy cô có thể đến phòng nghỉ của chúng tôi để ngồi."

Nơi này phục vụ quá chu đáo, không chỉ tạo điều kiện thoải mái nhất cho khách hàng mà còn có cả trà nóng và tạp chí để đọc. Dung Ân tiện tay cầm lên một quyển tập san, trông bộ dạng của Lý Hủy thì không chỉ đơn giản là muốn mua một cái váy, mà là hận không thể đem tất cả quần áo trong cửa hàng về nhà.

"Ân Ân, cái này đẹp không?"

"Đẹp."

"Thế còn cái này."

Nhìn bộ dạng vui vẻ của Lý Hủy, tâm trạng Dung Ân cũng trở nên tốt hơn. Cô gấp quyển tập san trên tay lại, chỉ chỉ chiếc váy dài trên tay người bán hàng: "Cái kia đẹp hơn."

"Ân Ân, cô cũng đến xem đi, chúng ta mỗi người mua một cái."

Dung Ân không hề bị những trang phục có màu sắc sặc sỡ này quyến rũ. Trong mắt cô chỉ có dầu gạo mắm muối mới có thể duy trì cuộc sống, sao cô có thể giống như những người có tiền đi mua sắm những thứ hàng hiệu này: "Không cần."

"Cô cứ chọn đi. Chỉ cần cô thích, hôm nay tôi sẽ trả tiền." Chợt có một thanh âm dịu dàng ngọt ngào nói xen vào, Lý Hủy đang ngắm nghía chiếc váy dài tò mò quay sang nhìn.

Ánh mắt của nhân viên bán hàng rất tinh tường, ngay lập tức đã nhìn thấy khách quý: "Tiểu thư Tư Mạn, những trang phục ngày hôm qua cô thử đã chuẩn bị xong rồi ạ."

"Ân Ân." Lý Hủy tiến đến bên cạnh cô: "Hôm nay là ngày gì vậy, có thể gặp được Tư Mạn, cô ta đẹp thật."

Dung Ân thấy cô ta nện gót giầy cao gót chầm chậm đi tới. Dáng vẻ tao nhã, mỗi một cử động đều vô cùng quyến rũ. Tư Mạn đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa: "Cô cứ chọn thoải mái, không cần khách sáo."

"Hai người quen nhau sao?" Lý Hủy tò mò, tại sao chưa bao giờ nghe Dung Ân nhắc đến.

"Không quen." Hai người đồng thời lên tiếng.

Điều này càng khiến Lý Hủy thêm khó hiểu.

"Tôi không có lý do gì để nhận quà của cô." Giữa hai tư thế đối lập, ngồi bao giờ cũng có cảm giác yếu thế hơn. Dung Ân đứng dậy, cô đi giày đế bệt nhưng vẫn cao bằng Tư Mạn.

Cô ta quét mắt nhìn Dung Ân một lượt từ đầu đến chân, khóe miệng xinh đẹp khẽ cong lên. Kiểu ánh mắt giống như xem hàng hóa khiến cả người Dung Ân khó chịu.

"Có lẽ là chúng ta có duyên. Thật sự không cần khách sáo, dù sao cũng là người đàn ông khác trả tiền." Cô ta cố ý khăng khăng theo ý mình, cái kiểu ép buộc này khiến người ta khó chịu.

Tư Mạn không phục, bất kể là về mặt nào cô ta cũng không hề thua kém Dung Ân. Trong khi Dung Ân không biết một tý gì, cô ta vẫn muốn ở đây ganh đua với cô.

Dựa vào trực giác của phụ nữ, Lý Hủy cảm thấy có gì đó không bình thường. Cô cầm chiếc váy dài vừa thử lúc nãy đưa cho nhân viên bán hàng: "Tôi lấy cái này."

"Đây là bạn của cô sao?" Tư Mạn nhìn nhãn mác trên chiếc váy dài: "Bên kia đều là hàng mới, cô cứ chọn thêm mấy chiếc, tôi sẽ trả tiền."

Ấn tượng tốt đẹp ban đầu của Lý Hủy về cô ta biến mất trong chốc lát: "Cô có rất nhiều tiền phải không?"

Tư Mạn khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt khiêu khích: "Một người đàn ông nếu thật lòng quan tâm đến người phụ nữ của mình, chắc chắn sẽ cho cô ta một cuộc sống tốt nhất." Những lời này rõ ràng là muốn nói cho Dung Ân nghe.

Họ chưa từng gặp nhau, trừ lần trước trong văn phòng của Nam Dạ Tước. Dung Ân ngầm hiểu nhếch môi, lại là cái họa phong lưu của người đàn ông kia.

"Cho nên anh ta quan tâm đến cô."

Nụ cười giả tạo của Tư Mạn cứng ngắc, có quan tâm hay không trong lòng cô ta là người rõ ràng nhất, lời nói của Dung Ân chính là một sự sỉ nhục. Lý Hủy đã trả tiền xong, khoác tay Dung Ân chuẩn bị đi về.

"Khoan đã." Cô ta đuổi theo hai người, giọng nói bỗng nhiên trở nên rất cẩn thận và dè dặt: "Anh ấy từng nói yêu cô chưa?"

"Cô đang nói cái gì vậy?" Lý Hủy nổi cáu, mất hứng nói: "Ân Ân, chúng ta đi thôi. Mặc kệ cô ta, hỏi gì mà câu trước đá câu sau."

Ẩn ý trong lời nói của Tư Mạn tất nhiên Dung Ân hiểu được, chỉ có điều cô đã tưởng nhầm đối tượng được nhắc đến: "Chưa, người đàn ông như anh ta làm sao có thể nói yêu."

Hai người ra khỏi cửa hàng, vẻ mặt của người phụ nữ ở phía sau trở nên nhẹ nhõm. Câu trả lời của Dung Ân khiến tâm trạng cô ta rất vui, chỉ cần không yêu, bất kỳ người đàn ông nào sau khi chơi chán cũng sẽ quay đầu.

"Ân Ân, cô ta thật đáng ghét, nói chuyện không lịch sự, lời nói đầy ẩn ý."

"Mấy hôm trước tôi gặp cô ta trong văn phòng của tổng giám đốc."

"Vậy sao?" Lý Hủy quay đầu lại, nhìn Tư Mạn đang thử đồ trong cửa hàng: "Chẳng trách. Chậc chậc, sự ghen tỵ của phụ nữ quả thật đáng sợ, cho dù là một ngôi sao lớn cũng có lúc ngoa ngoắt."

Dung Ân không nghĩ vậy, cô rủ Lý Hủy vào một quán lẩu, hai người ăn xong bữa tối mới về nhà.

Điện thoại di động vẫn nằm im lặng trong túi cả buối tối không hề đổ chuông, thỉnh thoảng Dung Ân vẫn lấy ra xem, sau mấy lần cô còn nghi ngờ có khi điện thoại đã bị hỏng.

Xuống xe buýt cô luôn thích đi một mình, ánh trăng màu bạc phủ lên thân thể Dung Ân. Một người vốn tĩnh lặng như vậy, nhưng luôn bị một số người và sự việc khiến ọi chuyện trở nên rất phức tạp.

Đêm, yên lặng tĩnh mịch.

Cô đi vào hành lang, đặt tay lên vách tường định dò dẫm lên nhà.

Một trân gió lạnh ập đến trước mặt, lúc Dung Ân nhận ra có chuyện thì cũng đã không kịp. Một thứ chất lỏng sanh sánh đã tưới khắp người cô, hơn nữa còn tỏa ra mùi gay mũi nồng nặc.

"Ngươi, cái đồ hồ ly tinh, yêu tinh hại người ——" Trong hành lang tối om, người phụ nữ một tay vứt cái can đựng chất lỏng sang một bên, một tay lần mò trong túi tìm thứ gì đó.

Chất lỏng sánh đó chảy xuống cổ vô cùng khó chịu. Dung Ân nhìn lại mới thấy, người phụ nữ kia chính là người mà cô đã gặp ở bệnh viện hôm trước. Mũi bị khó chịu mới khiến cô đột nhiên bừng tỉnh, thì ra trên người cô tất cả đều là xăng!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận