Dục Vọng Đen Tối - Chương 74: Sự mất mặt của Dung Ân

Dục Vọng Đen Tối

Chương 74: Sự mất mặt của Dung Ân

Người đàn ông này, quả thực chưa từng nói ra được một lời tán tụng.

Sắc mặt người đàn ông họ Hàn mỗi lúc một khó coi, dáng bộ cao ngạo cũng vì thế bị chèn ép một cách mạnh mẽ, “Bị Tước thiếu chê cười rồi”.

Thái độ có phần khiêm nhường hơn, nhưng anh ta vẫn cố gắng quét mắt trên người Dung Ân, tầm mắt dần rơi xuống vòng eo thon thả của cô dừng lại trong chốc lát.

Anh ta trở lại trong xe, âm nhạc sôi động khuấy đảo không khí, nhưng vì sự xuất hiện của người đàn ông, khó lòng lấy lại được vẻ cố hữu, hai tay Dung Ân siết chặt cán cờ, giáp mặt ở khoảng cách gần như vậy, khiến cô không khỏi nảy sinh cảm giác bị áp lực đè nén.

Ánh mắt cô muốn lảng đi nơi khác, nhưng rồi nghĩ lại vẫn là không nên trốn tránh, sống dưới cùng một bầu trời, khó tránh khỏi sẽ có lúc chạm mặt nhau, hơn nữa, bên cạnh anh ta đã có nữ nhân mới, đối với một người chính mình chơi đùa đã chán, anh ta sẽ không quan tâm dư thừa.

Nam Dạ Tước liếc nhìn cô, anh bước xuống ngạo nghễ như bậc quân vương, cảm giác bức bối mỗi lúc một rõ rệt tựa như muốn bóp nghẹt tâm can cô, khí thế cường ngạnh, dường như anh chỉ cần hơi chất vấn, sẽ mang tất thảy cuốn trôi đi toàn bộ, lòng bàn tay cô nắm chặt, cho đến khi đỉnh đầu bị che khuất bởi bóng người đàn ông cao lớn.

Anh lãnh đạm đứng đối diện Dung Ân, đôi mắt hẹp dài nheo lại, trên người phảng phất vị nước hoa nhàn nhạt, mái tóc màu đỏ rượu được chải tùy ý lộ ra vẻ lười nhác, khóe môi mỏng cong lên, anh nói, “Dung Ân, tôi cho cô không đủ tiền hay sao? Để cô ở đây phải mất mặt?”.

Cô cảm giác hô hấp của chính mình ngay lập tức trở nên khó khăn, mang theo nỗi tức nghẹn cuộn trào, Dung Ân buông hạ mi mắt, chiếc quần hàng hiệu càng làm tôn thêm đôi chân thon đài của người đàn ông, mũi chân hướng về phía cô. Khóe miệng cô chậm rãi cong lên, mặc dù cứng nhắc, nhưng vẫn đúng ý cô, vẽ lên một đường cong mĩ lệ, cô ngẩng đầu, miệng tươi cười nói, “Tước thiếu, có ai không thích nhiều tiền sao?”.

Anh cười cười, dường như tán đồng với ý kiến của cô, nhưng rồi lại tỏ vẻ không đồng tình, “Tôi cho cô số tiền đó, đủ để nuôi cô mấy đời cũng được, Dung Ân, lẽ nào trời sinh cô ham thích những nơi như thế này?”.

Khi nói ra lời này, Nam Dạ Tước đường nhiên không biết, một câu nói mang theo biết bao phần tổn thương.

Dung Ân tự giễu, mặc dù vẻ tươi cười cứng ngắc, những vẫn mang theo nét rạng ngời đến sáng lạn, cô vén lại vài lọn tóc ra sau đầu, dáng điệu có phần lả lướt, thậm chí phong tình vạn chủng, “Tôi còn chưa đổi tấm chi phiếu đó thành tiền, tôi phải suy nghĩ thật kỹ, làm thế nào mới vớt vát cho đủ tuổi thanh xuân tôi đã mất trắng, Tước thiếu trước nay vốn vẫn rất hào phóng, liệu hôm nay còn muốn cho tôi tiền nữa không?”.

Nói xong, Dung Ân liền đưa tay đến trước mặt Nam Dạ Tước, cô hiểu rõ hành động này, sẽ khiến người đàn ông trước mặt chán ghét biết bao nhiêu.

Tự tay cô phá hủy chính mình trong tay anh, hai mắt cô ánh lên ý cười, nhưng sâu thẳm ẩn chứa bao phần cô tịch, người khác không sao nhìn nhận ra, người đàn ông này, dẫu sao cũng đã từng cùng cô vào sinh ra tử, giao dịch đổi chác cũng không phải chỉ đôi ba lần.

Hai tay Nam Dạ Tước móc vào trong túi, ánh mắt sắc bén tựa như mũi dao nhọn đâm lên người DUng Ân, phần bi thương, kỳ thực, cô đã giấu nhẹm tận sâu trong hang hốc cõi lòng, anh tựa như đang suy nghĩ ý tứ trong câu nói của cô. Dung Ân đem quai hàm ngạo nghễ giương cao, trong mắt đong đầy ý cười, mang theo bao phần quyến rũ, vẻ quyết đoán và cứng cỏi anh từng mê luyến trước đây, dường như đã hoàn toàn tan biến.

Anh vẫn còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên hai người gặp mặt, cô đã quỳ gối bên trong sảnh, cũng như vậy tiếp nhận ánh nhìn này của anh. Nam Dạ Tước lấy ví da, bên trong không có nhiều tiền mặt, chỉ là mấy nghìn, cũng không đếm mà rút ra bừa bãi, đặt vào tay Dung Ân.

Một sấp tiền nhẹ bẫng, nhưng lại giống như nặng đến ngàn cân, ép cánh tay cô mỏi nhừ tưởng như muốn gãy, vài tờ tiền rơi lả tả, tràn đầy mỉa mai đáp xuống chân Dung Ân.

Cô cố nén trụ cảm giác bị hạ nhục, khom lưng, nhặt lên, sau đó, mặt hướng về phía Nam Dạ Tước, khóe miệng cong lên, “Cám ơn sự rộng rãi của Tước thiếu”.

“Tước, cuộc đua sắp bắt đầu rồi”, Phía sau, người phụ nữ thoạt đầu ở trong xe yểu điệu bước tới, hai mí mắt kẻ màu rực rỡ liếc nhìn Dung Ân, cô tay quàng lấy cánh tay Nam Dạ Tước, “Những người khác đều đang chờ kìa”.

Ngón tay thon dài của người đàn ông vỗ nhẹ trên mu bàn tay của cô ta, chậm rãi thu hồi ánh mắt trên người Dung Ân, thoải mái buông ra một chữ, “Đi”.

Trong chớp mắt xoay người, nếu anh chỉ cần quay mặt lại nhìn, dù chỉ là lướt qua, cũng có thể phát giác ánh mắt Dung Ân có biết bao điểm khác thường, thế nhưng, hết lần này đến lần khác anh không hề chú ý. Dung Ân nắm chặt xấp tiền trong lòng bàn tay, cho đến khi móng tay để lại dấu hõm trên đồng tiền, lúc này mới nới lỏng tay hơn, đem chúng nhét vào túi.

Nam Dạ Tước trở lại xe, âm nhạc vang dội ồn ã lan tỏa sự kích thích đến đỉnh điểm, những công tử đến đây tìm thú vui bắt đầu khởi động xe, ngay tức thì, trên trường đua rộng rãi mênh mông phát ra những tiếng động cơ rền rĩ rầm rì.

Dung Ân đứng giữa sân, phía sau, là hai ngọn lửa cao nghi ngút đang bập bùng cháy, tỏa ra khí thế cao vời vợi, tay phải giơ lên quá đỉnh đầu, cờ màu trắng theo chiều gió thổi bay phấp phới, những động tác này, ở phòng nghỉ cô đã tập luyện qua, đến lúc này, cũng có thể thực hiện thành thục.

Tay trái Nam Dạ Tước chống trên thành xe, con ngươi sâu đen thăm thẳm chăm chú quan sát động tác trên tay cô, khi Dung Ân đan chéo hai cờ trên đỉnh đầu, dứt khoát vung xuống, anh thu hồi tầm mắt, giẫm lên chân ga, xe đua lao đi, vút nhanh như gió!.

Hơn mười chiếc xe đua cùng xuất phát, trên ghế lái phụ, đều là một mỹ nữ ướt át, cũng thể hiện đẳng cấp của mỗi quý công tử.

Gió vi vút thổi bay mái tóc dài của Dung Ân đang buông xõa trên vai, xe của Nam Dạ Tước dẫn đâu, khi lướt qua người cô, người đàn ông nhìn thẳng về phía trước, cũng xem cô như người dưng nước lã.

Dung Ân xoay người lại, chỉ còn kịp trông thấy đuôi xe màu xám bạc, chậm rãi buông xuống lá cờ trong tay, cuối cùng thả chúng rơi xuống mặt đất.

Trở lại phòng nghỉ, Tư Cần đã thay trang phục khác, sau khi uống thuốc được một lúc cũng bắt đầu cảm thấy đỡ hơn, cô nằm nhoài trên mặt bàn trang điểm nghỉ ngơi, “Dung Ân, cậu về rồi”.

Dung Ân thay quần áo, móc tiền từ trong túi kín đáo đưa cho Tư Cần.

“Mình không thể nhận”, Tư Cần khó xử, đẩy tay cô, “Đây là cho cậu mà”.

“Tư Cần, số tiền này mình cũng không cần”, Dung Ân cầm tiền đặt vào lòng bàn tay cô, “Hơn nữa, chỉ là mình giúp cậu hôm nay, số tiền này cậu vẫn nên cầm thì hơn”.

Nghe cô nói vậy, Tư Cần cúi thấp đầu, “Dung Ân, cậu và Nam Dạ Tước có quan hệ gì?”

“Trước đây thì có, sau này thì không”.

“Chuyện xảy ra ngoài trường đua vừa rồi mình đã trông thấy cả, Dung Ân, mình xin lỗi…”, Tư Cần tự trách bản thân, nét mặt tràn ngập vẻ ngượng ngùng, “Nếu không phải vì mình, cậu đã không bị như vậy”.

Dung Ân làm bộ không quan tâm, tựa người lên cạnh bàn, “Tư Cần, mình đã sớm nghĩ thông suốt, nếu muốn kiếm tiền, có đôi khi, tôn nghiêm không thể mua được sự sinh tồn, cậu hết giờ làm chưa? Chúng ta về thôi”.

“Ừ”, Tư Cần sửa soạn lại đồ, cô và Dung ÂN quen nhau ở Cám Dỗ, cuộc gặp gỡ của hai người, chỉ có thể là người từng trải mới có thể hiểu hết được, “Mình biết mười vạn là cậu để lại, Dung Ân, số tiền này mình nhận, nhưng sau này, khi mình có tiền, nhất định sẽ trả lại cậu”.

“Tư Cần, mình không cần”.

“Dung Ân, mình nhận, là bởi vì thật sự không có tiền, nhưng mình muốn chuyện tiền nong phải sòng phẳng, cậu với mình đừng đôi co làm gì”, tính tình Tư Cần vốn dĩ thật thà, cô không hề giả vờ từ chối, mà nói chuyện rất thẳng thắn.

Dung Ân và cô đi ra khỏi phòng nghỉ, trên đường đua, đám đàn ông tận hưởng tốc độ cực hạn, Nam Dạ Tước cán đích đầu tiên, nữ nhân ngồi bên cạnh ngả vào lồng ngực anh, tự nhiên hôn môi, “Tước, anh giỏi quá, đều vượt qua hết bọn họ rồi”.

Cánh tay anh ôm lấy thắt lưng người phụ nữ, ánh mắt không khỏi liếc nhìn, nơi Dung Ân vừa đứng đã trống không, hoàn toàn không thấy bóng dáng cô. Anh lười nhác thu lại tầm mắt, môi mỏng kề lên má người phụ nữ khẽ hôn, “Không sao chứ?”.

Sắc mặt người phụ nữ ửng đỏ, một câu hỏi đường đột vang lên giữa bóng tối lung mờ, nhất thời khiến cô ta không tìm được cách phản ứng, cả người cô ta ngã vào lồng ngực Nam Dạ Tước, người đàn ông chỉ khẽ cười, bàn tay dịu dàng đặt sau đầu cô ta khẽ vuốt, chỉ là ý cười không thâm nhiễm đến đáy mắt, tận sâu là nét ảo não phiền muộn.

Nếu như là Dung Ân trước đây, cô nhất định sẽ phản ứng rất khéo léo, cũng sẽ không ngay lập tức trả lời, càng không làm bộ kiểu cách.

Vài ngày sau đó, Dung Ân đều trú tâm toàn bộ vào công việc, trước đó Thẳm Mặc đã giao cho cô một hạng mục mới, cũng là mục tiêu của công ty Sang Tân, đây là công trình trọng điểm, không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, thậm chí đôi khi còn phải tăng ca tới tận khuya để hoàn thiện cho kịp tiến độ công việc.

“Ân Ân, tất cả lúc này đều nhờ vào cậu, nếu có thể nhận được gói thầu này, công ty chúng ta sẽ chuyển sang nơi mới, địa điểm cũng đã tìm được rồi”.

“Chuyển đi đâu?”.

“Mình cùng mọi người đã bàn bạc, chuẩn bị chuyển đến khu thương mại, tiền thuê cũng vừa phải, hơn nữa đi lại rất thuận tiện, chỉ là…..Hơi cách xa nhà cậu, đến lúc đó mình sẽ cùng cậu và bác gái thuê một căn nhà nhỏ quanh đó, được không?” Thẩm Mặc nói xong, vẻ mặt có phần cẩn trọng hơn.

Kỳ thực, ở nơi nào cũng có gì khác nhau?

“Được rồi, mình sẽ cố gắng lấy được gói thầu”, Vấn đề chính yếu là, Dung Ân vui vẻ khi được ở bên cạnh những người đồng nghiệp này, cũng có thể vì họ phấn đầu hết mình hay bất chấp hy sinh.

“Thật sao?”, Thẩm Mặc nghe xong, vui mừng khôn siết, “Trời ơi, Ân Ân, cậu không biết mình đã hạ quyết tâm khó khăn như thế nào đâu, mình chỉ sợ cậu sẽ không đồng ý, suốt nhiều ngày qua cất công lo lắng, tưởng như muốn chết mới mở miệng được”.

“Ai bảo cậu không chịu nói với mình sớm?”, Dung Ân cười cô, “Đáng đời cậu, suy nghĩ quá làm gì cơ chứ”.

“Ân Ân, có cậu ở cùng, mình không tin chúng ta không có gì không thể đạt được”, Thẩm Mặc làm dáng nắm chặt năm ngón giơ lên trước mặt Dung Ân, động tác tràn ngập chí khí.

“Làm việc thôi”, Dung Ân cầm lấy văn kiện trên bàn làm bộ đập xuống đùi cô, “Giám đốc như cậu chỉ biết lười nhác thôi”.

“A, cậu đánh thật à, phải rồi, hay tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm một bữa”.

Sau khi hết giờ làm, cũng đã là tối muộn, Thẩm Mặc rủ cô cùng đi ăn cơm, nhưng cô nhớ đến mẹ Dung, nên liền từ chối. Lúc này, cô đã đói đến hoa mắt, dạ dày bắt đầu rộn rạo. Vội vàng bắt chuyến xe cuối cùng về nhà, đi tới chân cầu thang, Dung Ân ngẩng đầu nhìn lên, trong nhà vẫn đang sáng đèn, cô mỉm cười, mọi mệt mỏi dường như cũng bay biến.

Chỉ vài ngày nữa là đến năm mới, giải quyết xong giấy tờ mời thầu, cô có thể ở bên cạnh mẹ cả ngày.

Vừa bước vào cửa, đã nghe được tiếng cười vọng ra của mẹ Dung, trên bàn bày biện rất nhiều món ăn đẹp mắt, còn có bánh sủi cảo, Diêm Việt và mẹ cô, hai người cùng ngồi trên ghế sô pha.

“Tại sao anh lại ở đây?”

“Ân Ân”, mẹ Dung vừa muốn đứng dậy, Diêm Việt thấy thế, liền cẩn thận đỡ bàn ngồi xuống xe lăn, “Người giúp việc hôm nay có việc, vừa lúc anh qua đây, cũng tiện mua luôn đồ, chờ em về cùng ăn”.

Dung Ân nhìn lên đồng hồ, “Mẹ, cũng đã chín giờ rồi, chờ con làm gì nữa”.

“Mẹ đã ăn một ít sủi cảo rồi”, mẹ Dung ngồi trước bàn, bàn tay vỗ vỗ trên mu bàn tay Diêm Việt, “Việt, ngồi xuống ăn đi cháu, cháu cả ngày đã làm việc vất vả, chắc cũng đói bụng lắm rồi”.

Dung Ân rửa sạch tay rồi ngồi xuống bàn, xới cơm đưa đến tay Diêm Việt, mẹ Dung trông thấy cảnh tượng này, cõi lòng chợt bùi ngùi xúc động khôn nguôi, “Ân Ân, nếu không có chuyện một năm trước, con và Việt nói không chừng đã nên nghĩa vợ chồng, cũng không xảy ra nhiều hiểu lầm đến vậy”.

“Mẹ”, Dung Ân ngắt lời bà, “Đều là chuyện đã qua, mẹ nhắc lại làm gì”.

Diêm Việt cầm lấy đũa, mẹ Dung không hiểu, rốt cuộc trong lòng Dung Ân đang nghĩ gì, bà cũng không nói gì thêm, bữa ăn trôi đi trong sự im lặng, chỉ hi hữu vang lên đôi bag câu hỏi thăm.

Diêm Việt cũng không nói nhiều như trước, tính tình trầm hơn rất nhiều, càng ở cùng anh lâu hơn, Dung Ân lại càng không tìm ra được bóng hình trước đây của Diêm Việt.

Sau khi ăn cơm xong, anh cùng mẹ Dung ra phòng khách xem tivi, Dung Ân rửa bát xong, đi ra tiễn Diêm Việt xuống lầu.

Hành lang tối đen như mực, Dung Ân vịn tay trên lan can, bước từng bước dè dặt để không bị ngã, Diêm Việt đi trước cô, giữa không gian vời vợi, chỉ nghe được tiếng bước chân. Dung Ân mải miết nghĩ ngợi, cũng không chú ý người phía trước đột nhiên dừng bước, đến khi nhận ra, người đã đụng phải anh, từ sống mũi truyền đến cảm giác đau nhức.

Hành lang vốn dĩ đã chật hẹp, gót chân cô chới với trên bậc hành lang, gần như sắp ngã xuống, thắt lưng bị người đàn ông đỡ lấy, còn chưa kịp kêu lên vì bất ngờ, môi mỏng đã chuẩn xác phủ lên môi cô chiếm hữu, Diêm Việt dùng lực rất mạnh, cô dùng hai tay cũng không sao giãy giụa được, môi anh hung hăng cậy miệng cô, mạnh bạo, cuồng nhiệt, gần như đang tham lam chiếm hữu đến vô cùng tận.

Ngay khi Dung Ân muốn đẩy ra, trên mặt đã phủ một tầng lạnh lẽo, một giọt, lại một giọt….Cô sợ hãi, chỉ kịp cảm nhận được, nụ hôn của anh, dần lấy lại vẻ nhu hòa, môi hôn dừng lại, nhưng cũng không rời đi, hơi lạnh nhập vào miệng, khiến Dung Ân chỉ càng thêm nghẹn đắng. Cô kinh hãi, ở trong lồng ngực anh hồi lâu, vẫn không biết nên phản ứng ra sao.

“Ân Ân”, sau một thôi im lặng, giọng nói khàn khàn của Diêm Việt vang lên, hai người kề trán nhau, giữa đêm đen tối tăm bao phủ sự trầm lắng, càng khiến giọng nói anh trở nên đặc biệt thu hút, “Vì sao dù anh có cố gắng đến đâu, cũng đều không thể kéo em quay trở lại?”.

Nhưng Dung Ân chỉ cảm thấy toàn thân cứng nhắc, lúc này đã là đêm khuya, bên trong chung cư đều đã nghỉ ngơi cả, trong không gian nhỏ hẹp, có thể nghe rõ được tiếng thở của cả hai, cô không biết nên trả lời ra sao, chỉ cảm thấy cõi lòng rối loạn trăm mối, “Việt, em hỏi anh, anh hãy nói thật được không?”. “Chuyện gì?”, Thấp thoáng, anh có thể cảm nhận được điềm chẳng lành.

“Hôm đó, trông thấy vú Lưu đi cùng Diêm Việt, là thật, hay do em đã nhìn lầm?”, Cô vẫn luôn nghi ngờ, cũng không ai tin lời cô nói, thời gian trôi đi, ngay cả chính cô cũng nghi ngờ chính mình, “Em muốn nghe câu trả lời từ chính anh, nhưng nếu ngày nào đó em biết được anh đã nói dối, Việt, cả đời này chúng ta cũng sẽ không còn cơ hội”.

Người đàn ông phía trước, đột nhiên trở nên im lặng.

Trước mặt là một màu đen kịt, nếu không có hơi thở nặng trĩu truyền đến, Dung Ân sẽ tưởng rằng chính mình đang gặp phải ảo giác, là cô đang một mình ở nơi này.

Tay trái bị người đàn ông kéo lấy, anh nắm chặt lấy tay cô, “Ân Ân, là em nhìn nhầm rồi, trên đời này làm sao có được Diêm Việt thứ hai, thế nên, hãy cho anh một cơ hội nữa”. anh nghiêng người, “Không phải khuôn mặt trước đây, mà là tiếp nhận anh của hiên tại, là con người anh!”.

Dung Ân bị anh khóa trụ chặt chẽ, anh kéo tay Dung Ân chậm rãi đi xuống tầng, cô cẩn trọng đi ngay sau anh, từng bước một, chậm rãi ôn tồn.

Thứ hai đầu tuần là một ngày nắng đẹp chan hòa.

Thẩm Mặc lo lắng kéo cô ra ngoài công ty, “Mau lên, Nghiêm Tước đã xuống tay trước rồi, thông tin vừa xong, giám đốc Liêu vừa được hẹn ra ngoài, chúng ta phải mau chóng đến đó”.

“Nghiêm Tước”, Dung Ân vội vàng dừng chân, “Thẩm Mặc, mình cậu đi được rồi….”

“Như vậy sao được? Hạng mục này do cậu phụ trách, mình thì biết gì cơ chứ”.

“Vậy, tổng giám đốc của Nghiêm Tước có đến không?”

“Trời, Ân Ân, não cậu có vấn đề sao?”, Thẩm Mặc lôi thôi một hồi mới đẩy được cô vào trong xe, “Anh ta sẽ vì một tờ giấy mời thầu mà cùng chúng ta đầu rơi máu chảy sao? Không thể, nếu mình đoán không sai, cùng lắm sẽ chỉ có trưởng phòng thiết kế”.

Đó chẳng phải, là Hạ Phi Vũ sao?

Nơi để bàn công chuyện vĩnh viễn vẫn là trước bàn rượu, tin tức của Thẩm Mặc quả nhiên rất nhanh nhạy, ngay khi tìm được phòng bao số 302, cô gõ cửa, “Mời vào”.

“Giám đốc Liêu, ngài khỏe chứ ạ”. Thẩm Mặc cười sáng lạn, kéo tay Dung Ân bước vào trong.

“Các cô là….”

Trong phòng duy chỉ có giám đốc Liêu và Hạ Phi Vũ, trên bàn còn bày ra một loạt giấy tờ, bao gồm bản thảo thiết kế và công văn có liên quan, Hạ Phi Vũ trông thấy theo sau Thẩm Mặc là Dung Ân, ánh mắt đang chuẩn mực liền gợi sóng, “Các người vào đây bằng cách nào?”.

“Vị này chẳng phải là trưởng phòng thiết kế của Nghiêm Tước sao?”, Thẩm Mặc vươn tay, “Xin tự giới thiệu, chúng tôi ở bên công ty Sang Tân”.

Tư thái Hạ Phi Vũ ngạo mạn, liếc mắt nhìn Thẩm Mặc, để cho phải phép, vươn tay nhẹ nắm.

“Hai người đến đây có việc gì?”, câu hỏi này, là của giám đốc Liêu.

Thẩm Mặc nghe vậy, ngay lập tức lách qua người Hạ Phi Vũ ngồi xuống bên cạnh giám đốc Liêu, “Giám đốc Liêu, ngài hãy xem qua đề án này, công ty Sang Tân chúng tôi cũng đặc biệt cảm thấy hứng thú, hôm nay chúng tôi đều mang cả bản thiết kế gốc và bản dự trù tới đây, có câu thừa còn hơn thiếu, mong ngài bớt chút thời gian xem qua, được không ạ?”.

Đột nhiên xuất hiện sự ganh đua, trong chốc lát, sắc mặt Hạ Phi Vũ chợt có biến.

Giám đốc Liêu tự nhiên cầu còn chẳng được, “Tốt lắm, để tôi xem qua”, Vốn dĩ, ông đã cho rằng, chi phí Nghiêm Tước đặt ra là quá cao.

“Dung Ân, rời khỏi Nghiêm Tước, không ngờ cô lại chỉ làm ở chỗ công ty nhỏ thế này”.

“Mỗi công ty có cách tồn tại của riêng nó, Nghiêm Tước quá mức hoàn hảo, công ty chúng tôi lại biết cách tiết kiệm chi phí ở mức tối đa”, Dung Ân mỉm cười đúng mực, “Phương châm của công ty chúng tôi, chính là đảm bảo tiết kiệm và chiết khấu ở mức thấp”.

Giám đốc Liêu không khỏi ngẩng đầu, ánh mắt rời khỏi tập tài liệu, rơi vào khuôn mặt Dung Ân, “Như vậy đi, dự thảo của hai người tôi sẽ mang về, sau khi xem xét và bàn bạc cụ thể, tôi sẽ trả lời hai bên”.

“Được”

“Giám đốc Liêu, ngài đi thong thả”.

Tất cả cùng nhau đi ra khỏi phòng bao, Hạ Phi Vũ dẫn đầu, Thẩm Mặc đưa túi xách giao lại cho Dung Ân, “Ân Ân, mình vào nhà vệ sinh một lát, ngay lập tức sẽ quay lại”.

“Ừ”.

Thẩm Mặc ngay lập tức xoay người đi về phía nhà vệ sinh, Dung Ân đuổi theo, “Trưởng phòng Hạ”.

Tiếng đế giày cao gót nện trên sàn nhà chói tai của Hạ Phi Vũ dừng lại, tư thái vẫn ngạo mạn như trước, “Có chuyện gì?”.

“Nếu như người đến đây không phải là tôi, e rằng ngày hôm nay Nam Dạ Tước đã gặp phải chuyện không may”, Dung Ân tự nhiên hiểu được ý tứ trong câu nói của cô ta, “Chúng tôi chỉ là một công ty nhỏ, so với Nghiêm Tước, hoàn toàn chỉ là trứng chọi đá, hạng mục lần này nếu trúng thầu, đối với công ty bên cô ắt sẽ rất có lợi, nhưng nếu bị chúng tôi nẫng tay trên, vào tình thế đó, Nghiêm Tước tất sẽ bị mất đi uy tín. Về quan hệ này nọ mà nói, giữa tôi và anh ta đã chẳng còn gì, nếu cô muốn ở giữa phá đám, nói không chừng sẽ chỉ làm trung gian bắc cầu mà thôi”.

Khuôn mặt Hạ Phi Vũ được trang điểm vô cùng tỉ mỉ, thần sắc cũng không ngay lập tức mất đi vẻ ưu nhã, “Cô tự quản chuyện của mình là được rồi, nhắc cho cô nhớ, điều cấm kỵ nhất của anh ấy chính là dùng lại đồ đã vứt đi, thế nên, cô đừng hòng mơ mộng hão huyền”.

Dung Ân nhoẻn miệng cười, như vậy, là tốt nhất.

“Hơn nữa, một công ty hư danh như các cô, nghĩ gì tới chuyện nhận được gói thầu này?”

“Trưởng phòng Hạ, không cần cô phải nói nhiều lời thừa thãi như vậy, cứ chờ đó rồi xem”, mặc dù Dung Ân tự tin là vậy, nhưng tương quan tầm cỡ mà nói, dẫu sao cũng không thể bằng Nghiêm Tước.

“Vậy, cùng chờ xem”, Hạ Phi Vũ thoáng nhìn thấy Thẩm Mặc đi ra từ nhà vệ sinh, “Dung Ân, món nợ trước đây ở Cám Dỗ tôi vẫn còn chưa tính toán với cô, cô chờ xem”.

Nói xong, liền xoay gót bỏ đi, cũng không quay đầu lại.

Nghiêm Tước, tầng cao nhất.

“Bộp…..”

Tập văn kiện dày cộp nện xuống mặt bàn, bản dự thảo thiết kế từ bên trong rơi ra tứ tung, lướt trên mặt kính màu xanh lam rồi rơi lả tả xuống mặt đất, “Đây là cái gì? Bị từ chối?”.

Nam Dạ Tước bực tức vô cùng tận, dự án Vạn Đạt lần trước bị thất bát cũng không khiến anh giận giữ như lúc này, Hạ Phi Vũ ngồi xuống, nhặt lại giấy tờ, “Tổng giám đốc, chuyện này trước nay cũng đâu phải hiếm có, cũng chỉ là bị tổn thất một gói thầu”.

“Đối thủ là ai?”

Động tác trong tay Hạ PHi Vũ dừng lại, nhớ tới lời Dung Ân nói trước đây, “Tôi không biết”.

“Không biết?”, giọng nói Nam Dạ Tước băng lãnh thêm bội phần, “Giám đốc Liêu nói, khi đang bàn bạc được một nửa, đối phương đột nhiên xuất hiện, công ty Sang Tân, là cái quái gì chứ?”, Cô ta làm bộ bình tĩnh, tập trung nhặt lại giấy tờ, thu xếp lại gọn gàng, thì ra, Nam Dạ Tước đã sớm thăm dò được, Hạ Phi Vũ đứng dậy, đặt giấy tờ lại lên mặt bàn, “Chuyện này chủ yếu là trách nhiệm của tôi, lúc đó, tôi cho rằng họ chỉ là một công ty không có tên tuổi, cũng không quá để tâm, cũng không nghĩ bị bọn họ lần được chỗ sơ hở”.

Nam Dạ Tước nới lỏng cà vạt, thân thể cao lớn tựa trên lưng ghế, “Chuyện này không thể trách mình cô, bọn họ ra giá thấp hơn chúng ta rất nhiều, dù sao, cũng chỉ là một gói thầu”.

Hạ PHi Vũ cúi lưng, người đàn ông thấy cô thu dọn đống lộn xộn dưới đất, liền hạ giọng nói, “Việc này có người sẽ dọn, đừng để tay bị thương”.

“Công ty Sang Tân?”, Nam Dạ Tước cau mày, mười ngón tay đặt trên bàn gõ nhẹ, “Tên công ty này, dường như rất quen tai”.

Sống lưng Hạ Phi Vũ chợt nhiên lạnh toát, có phần chột dạ, “Chỉ là một công ty mới thành lập, không cần phải để tâm suy nghĩ quá nhiều”.

Nam Dạ Tước nhất thời nghĩ không ra, anh đã quên trước đây từng bắt ép Dung Ân, khiến Thẩm Mặc trong một thời gian dài không giành được bất kỳ một hạng mục nào, “Cô đi điều tra nội tình bên trong xem”.

“Vâng”.

Mi tâm Nam Dạ Tước do dự giãn ra, ngước mắt nhìn, liền trông thấy Hạ Phi Vũ lại cúi đầu, “Ra ngoài đi, buổi tối cùng nhau dùng bữa”.

Người phụ nữ cũng không có biểu hiện gì dư thừa, lặng lẽ ra ngoài, đóng cửa lại cẩn thận.

Cái anh gọi là dùng bữa, sẽ chỉ thuần túy là dùng bữa, cô không hề chờ đợi điều gì.

Chớp mắt, đã chỉ còn lại ba ngày là đến giao thừa.

Thẩm Mặc suôn sẻ nhận được giấy nhận thầu, chân tay khua múa vui vẻ, hơn nữa còn kéo cả công ty cùng đi ăn mừng.

Nơi này không sánh được cùng Cám Dỗ, nhưng đẳng cấp cũng không thuộc hạng xuề xòa, bắt xe đi tới Ngạn Đăng, nơi này Nam Dạ Tước cũng từng đưa cô tới một lần, tiêu tốn cũng không hề ít.

“Thẩm Mặc, muốn chúc mừng, chỉ cần tổ chức một buổi liên hoan đơn giản là được, cậu đâu cần phải phung phí, đốt cháy hầu bào thế này cơ chứ?”.

“Dung Ân, lần này chúng ta nhận được gói thầu này, cậu là người có công trạng nhiều nhất, đương nhiên phải tới đây ăn mừng”, tay Thẩm Hiên Ngạo đặt trên vai Thẳm Mặc vỗ nhẹ, từ trước tới nay, hai người vẫn luôn chung sống rất hòa hợp, đôi bên không hề giấu diếm nhau chuyện gì.

Dung Ân không phản đối được, chỉ đành cùng một bên Thẩm Mặc, một bên Tô Luân bước vào trong, nơi này đèn chiếu rọi bốn phía đến lóa mắt, Dung Ân vừa bước vào liền cảm thấy như bị ngạt thở, Cùng với đó, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.

Mà sự thật đã chứng minh, đêm hôm đó, quả thực đã xảy ra chuyện.

Phòng bao ở nơi này rất khó đặt trước, nên bọn họ chỉ đành tìm một bàn còn trống, rồi tùy ý ngồi xuống, dù sao chủ đích khi đến nơi này cũng để vui chơi thỏa thích.

Người phục vụ mang bia rượu tới, sau khi bật nắp, đặt lại xuống bàn, Thẩm Mặc chỉ uống một chút, ngày thường cô chỉ dính lấy Thẩm Hiên Ngạo, những nơi như thế này, cô chỉ đặt chân chưa tới vài lần.

Chính giữa, là sàn nhảy hình tròn, không ít người đang phô bày kỹ nghệ nhảy múa, đến nơi này, dù cho tứ chi có cứng ngắc cũng không cần lo lắng, theo giai điệu âm nhạc, tự nhiên sẽ phóng thích chính mình.

“Ân Ân, Tô Luân, chúng ta đi nhảy thôi”, Thẩm Mặc đã bắt đầu nóng lòng, vươn tay túm lấy hai người.

Dung Ân ngồi trong góc, đối với những nơi này, cô trước sau vẫn không thể hòa nhập, “Thẩm Mặc, mọi người nhảy đi, mình ngồi lại đây được rồi”.

“Ân Ân, đừng làm mất hứng chứ!”.

“Mọi người đi đi!”, Dung Ân vươn tay đẩy hai người vào trong, “Mình cũng không muốn làm cột điện”.

“Vậy được rồi, em ngồi lại đây, đừng tùy tiện đi linh tinh”, Thẩm Hiên Ngạo lo lắng dặn dò lại.

“Anh yên tâm”.

Lúc này mấy người mới hào hứng xông vào sàn nhảy, Thẩm Mặc chơi đùa rất thỏa thê, lôi kéo Thẩm Hiên Ngạo điên cuồng nhảy múa, Dung Ân ngồi lẳng lặng trên ghế sô pha, những nơi càng náo nhiệt, càng không phù hợp với cô, sự đơn độc lặng lẽ sớm đã ăn sâu trong suy nghĩ của cô.

Dung Ân vừa cười vừa cầm lấy chai bia trên bàn, rợm uống, đã bị tay một ai đó ngăn lại.

Dung Ân nghiêng mặt nhìn lại, liền trông thấy một người đàn ông đang đứng bên cạnh, người này, cô từng gặp qua một lần, lần đó đi cùng Nam Dạ Tước nên tình cờ gặp mặt, nghe nói người đứng sau anh ta rất có thế lực, ngay cả Nam Dạ Tước cũng không dám tùy tiện động vào.

———
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận