Dục Vọng Đen Tối - Chương 27: Lạnh lùng quay bước
Chương trước- Chương 1: Cám Dỗ
- Chương 2: Ông chủ của Cám Dỗ
- Chương 3: Cự tuyệt
- Chương 4: Ra giá
- Chương 5: Nhục Nhã
- Chương 6: Đau lòng
- Chương 7: Sóng Gió
- Chương 8: Tủi nhục
- Chương 9: Thời hạn cuối cùng
- Chương 10: Cái tát
- Chương 11: Trừng phạt
- Chương 12: Đường cùng
- Chương 13: Giao dịch
- Chương 14: Đêm mê hoặc
- Chương 15: Chiếm được
- Chương 16: Mấy lần đầu tiên
- Chương 17: Lướt qua
- Chương 18: Ảnh chụp
- Chương 19: Là ai?
- Chương 20: Quá khứ tươi đẹp
- Chương 21: Cô là của tôi
- Chương 22: Ngoảnh mặt làm ngơ
- Chương 23: Chọc giận Nam Dạ Tước
- Chương 24: Dung Ân cáu
- Chương 25: Thân thế của Diêm Việt
- Chương 26: Lạnh lùng gặp lại
- Chương 27: Lạnh lùng quay bước
- Chương 28: Là anh ấy?
- Chương 29: Quá ngây thơ
- Chương 30: Cho cô một bài học
- Chương 31: Em sẽ phải quay lại cầu xin tôi
- Chương 32: Đêm nay, hãy ở lại với anh
- Chương 33: Anh định một tay che trời?
- Chương 34: Sẽ nói thật với anh ấy?
- Chương 35: Một màn đẫm máu
- Chương 36: Tuyệt vọng muốn khóc
- Chương 37: Điều kiện trao đổi là gì?
- Chương 38: Chỉ cần anh ấy còn sống, tôi là của anh ấy
- Chương 39: Cuối cùng cũng nói thật với anh ấy
- Chương 40: Sự nghi ngờ của anh ấy làm cô tổn thương
- Chương 41: Sự khiêu khích của Tư Mạn
- Chương 42: Hay là tắm cùng nhau
- Chương 43: Một mình không ngủ được
- Chương 44: Tại sao lại hận
- Chương 45: Hạnh phúc ngay trước mắt
- Chương 46: Lễ đính hôn đỗ vỡ
- Chương 47: Lại rơi vào đường cùng
- Chương 48: Vận mệnh an bài
- Chương 49: Giá của một đêm
- Chương 50: Bị Phá Đám (1)
- Chương 51: Món hàng
- Chương 52: Phẫn nộ
- Chương 53: Cô tham lam, chỉ muốn có được tình
- Chương 54: Chán ghét sẽ buông tay
- Chương 55: Tự chuốc phiền phức
- Chương 56: Cưỡng ép
- Chương 57: Muộn màng
- Chương 58: Đả thương đầu
- Chương 59: Tước thiếu gia gặp nạn
- Chương 60: Sưởi ấm lẫn nhau
- Chương 61: Lạnh lùng
- Chương 62: Sinh cho tôi đứa con, tôi sẽ để em
- Chương 63: Anh xem tôi là gì?
- Chương 64: Sự nghiêm phạt lạnh lùng
- Chương 65: Độc tính phát tác
- Chương 66: Đứa con đầu tiên
- Chương 67: Anh, có cảm nhận được tồn tại của con
- Chương 68: Sự nuông chiều của anh, lấn tới của
- Chương 69: Diêm Việt thứ hai
- Chương 70: Sinh non trong mưa
- Chương 71: Chơi đùa đã chán, buông tay
- Chương 72: Sự thật của một năm về trước
- Chương 73: Còn muốn người phụ nữ tôi chơi đã chán?
- Chương 74: Sự mất mặt của Dung Ân
- Chương 75: Sự xuất hiện kịp thời
- Chương 76: Anh còn ép, tôi sẽ nhảy xuống
- Chương 77: Cuộc gặp gỡ định mệnh
- Chương 78: Ác ma ở bên
- Chương 79: Lễ thành hôn có biến
- Chương 80: Tạm biệt sự kiềm chế
- Chương 81: Lại muốn dùng thủ đoạn trước đây chơi đùa một lần nữa
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: – Dùng mọi cách lấy lòng
- Chương 90: – Cha, nòng nọc nhỏ của cha ở đâu???
- Chương 91: – Quyến rũ chết người
- Chương 92: Chọn cô ta, hay là chọn Dung Ân?
- Chương 93: – Nắm tay thật chặt
- Chương 94: – Ở bên cạnh tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em
- Chương 95: – Đấu vũ điên cuồng
- Chương 96: – Đêm nay là ngoài ý muốn
- Chương 97: – Bộ mặt khác của hắn
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105: (tt)
- Chương 106: (p1)
- Chương 107: (p2)
- Chương 108: (p1)
- Chương 109: (p2)
- Chương 110: (p1)
- Chương 111: (p2)
- Chương 112: (p1)
- Chương 113: (p2)
- Chương 114: (p1)
- Chương 115: (p2)
- Chương 116: (p1)
- Chương 117: (p2)
- Chương 118: (p1)
- Chương 119: (p2)
- Chương 120: (p1)
- Chương 121: (p2)
- Chương 122: (p1)
- Chương 123: (p2)
- Chương 124: (p1)
- Chương 125: (p2)
- Chương 126: (p1)
- Chương 127: (p2)
- Chương 128
- Chương 129: (p1)
- Chương 130: (p2)
- Chương 131: (p3)
- Chương 132: (p1)
- Chương 133: (p2)
- Chương 134: (p1)
- Chương 135: (p2)
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163: (Full)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Dục Vọng Đen Tối
Chương 27: Lạnh lùng quay bước
"Việt?" Giọng Dung Ân khàn khàn, lộ rõ sự sợ hãi của cô lúc này, chẳng lẽ... "Anh không nhận ra em sao?"
Nước mắt không kìm nén được mà rơi xuống, đừng… đừng như vậy…, như vậy quá tàn nhẫn.
Mưa xối xả, lạnh buốt người đàn ông quay đầu nhìn cô, rõ ràng là gần trong gang tấc, mà sao trái tim cô càng lúc càng trở nên lạnh lẽo?
"Đi." Diêm Việt lên tiếng, chỉ nói đúng một từ duy nhất, nhưng từ đó cũng không phải nói với Dung Ân.
"Vâng!"
Giống như lần gặp trước ở nhà hàng, người đàn ông này vẫn không hề để ý đến Dung Ân, nhưng lần này cô đã biết anh ấy là Diêm Việt, sao anh ấy còn lạnh lùng với cô như vậy?!
"Việt!"
Chẳng lẽ những gì đã trải qua, chỉ còn mình cô nhớ thôi ư?
Nếu không yêu quá sâu đậm, cô cũng sẽ không nhớ rõ từng nét mặt, cử chỉ của anh ấy như vậy, cô cũng sẽ không nhớ rõ mỗi một kỷ niệm giữa hai người như vậy, mưa càng lúc càng to, trông Dung Ân lúc này thật thảm hại.
"Cô đi đi." Hai người đàn ông chắn trước mặt Dung Ân lạnh lùng lên tiếng.
"Nhìn xem, kia chẳng phải là Dung Ân sao?" Hạ Phi Vũ vừa ra khỏi phòng họp báo đứng ở cửa tránh mưa. Nam Dạ Tước nhìn theo hướng chỉ của cô ta, quả nhiên anh thấy một mình Dung Ân đang đứng dưới mưa bên cạnh đoàn xe, hình như đang níu kéo gì đó.
"Lẽ nào anh không nhớ em sao? Diêm Việt..."
"Cô cứ như vậy chúng tôi rất khó xử." Người vệ sỹ cao lớn không thể trì hoãn lộ trình thêm, đành kéo tay Dung Ân rồi đẩy cô ra.
Lực đẩy hơi mạnh khiến Dung Ân ngã ngay xuống bậc thang, vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới, nhưng tất cả đều không thể so với sự đau lòng của cô lúc này. Cửa xe đóng sập ngay trước mắt, cô và Diêm Việt, dường như lại bị ngăn cách bởi hai không gian.
Dung Ân không phản ứng gì nữa, cô ngồi im trên đất, xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong xe.
Không còn sự yêu thương trong quá khứ, anh ấy lạnh lùng, lần lượt vứt bỏ một mình cô ở trong mưa lạnh.
Bên trong xe, người đàn ông day nhẹ mi tâm: "Lái xe."
Hạ Phi Vũ cười thầm quay sang nhìn Nam Dạ Tước, đã thấy sắc mặt anh xanh mét Sự tức giận trong mắt dường như đã biến hai con ngươi đen nhánh của anh thành hai đốm lửa, chiếc khuyên tai bên tai trái lóe ra thứ ánh sáng nguy hiểm.
"Tước!" Thấy Nam Dạ Tước lao ra ngoài, Hạ Phi Vũ kéo tay anh.
Nam Dạ Tước không chút nghĩ ngợi hất tay cô ta ra, trong nháy mắt, một thân màu bạc cao quý chìm vào trong mưa, theo từng bước chân, nước mưa bắn tung tóe ướt đẫm gấu quần, nhưng lúc này, Nam Dạ Tước làm sao còn để ý đến những điều đó.
Dung Ân ngồi trong mưa như người mất hồn, bả vai cô thình thoảng lại run lên.
Đột nhiên áo bị kéo, cô cảm thấy hai vai đau nhức, thân thể yếu ớt bị xốc lên, sau khi nhìn rõ người đó là ai, Dung Ân giãy dụa: "Buông tôi ra."
"Dung Ân, cô thích tự hạ thấp mình, cũng đừng ở trước mắt tôi khóc lóc vì một thằng đàn ông khác, cô coi tôi là cái gì hả??
“Cái gì anh cũng nắm trong tay, chẳng lẽ, ngay cả tôi khóc vì ai anh cũng muốn khống chế? Nam Dạ Tước, anh nghĩ anh là ai? Anh là ác mộng của đời tôi, nếu không gặp anh, tôi sẽ không phải thảm hại, thấp hèn như bây giờ!"
"Ha." Nam Dạ Tước nghe xong, không ngờ khóe miệng lại nhếch lên đầy tà mị: "Cuối cùng cũng nghe được lời mắng chửi của cô, lâu như vậy mà không thấy phản kháng, thì ra tất cả đều giấu ở trong lòng, cô càng hận, tôi sẽ càng vui vẻ, sự thấp hèn hôm nay là cô tự chuốc lấy!"
Hết lần này đến lần khác chạy theo một người đàn ông, mặc dù biết anh ta không thèm nhận vẫn kiên quyết không từ bỏ, đấy không phải là hèn hạ thì là cái gì?
"Tước, trời mưa to quá, chúng ta về nhanh thôi." Giọng nói dịu dàng của Hạ Phi Vũ ở phía sau khiến Nam Dạ Tước dần dần tỉnh táo lại. Ánh mắt Dung Ân mệt mỏi, nhưng cô vẫn kiên định nói: "Dù thấp hèn đến đâu thì đó cũng là cuộc sống của tôi, chỉ cần anh không đến quấy rầy thì tôi có thể sống rất tốt."
"Được!" Nam Dạ Tước nắm chặt tay sau đó bất ngờ đẩy Dung Ân ra. Cô lập tức ngã xuống, lần này mạnh hơn lần trước rất nhiều, lưng Dung Ân đập vào bậc thang tím bầm: "Tôi sẽ chống mắt chờ xem, chờ xem hắn ta có thể cho cô cuộc sống mà cô mong muốn, để xem hắn ta làm được đến đâu!"
Sau khi nói xong, Nam Dạ Tước đi một mạch đến bãi để xe, những lúc như thế này Hạ Phi Vũ không dám mở miệng, cô ta vội vã đuổi theo.
Dung Ân vật lộn mãi vẫn không thể tự mình đứng lên, người đi đường chỉ nhìn cô bằng ánh mắt coi thường rồi cũng chạy đi trú mưa.
Nhặt túi xách bị rơi bên cạnh lên, Dung Ân đang định thử đứng lên một lần nữa, thì bả vai đã được một bàn tay ôm lấy đỡ cô đúng dậy.
"Trần Kiều?" Lần nào cũng vậy, ở thời điểm cô cần người giúp đỡ nhất, cậu ta đều xuất hiện.
"Tại sao cậu lại bị ngã đến mức này?" Trần Kiều đưa ô che trên đầu Dung Ân: "Lên xe đi."
"Mình đã nhìn thấy anh ấy." Dung Ân nắm chặt ống tay áo Trần Kiều: "Là Diêm Việt, là anh ấy... Nhưng tại sao anh ấy lại tỏ ra như không quen biết mình?"
"Lên xe rồi nói." Trần Kiều đỡ vai Dung Ân, vừa ôm vừa dìu cô lên xe: "Tin Diêm Việt trở về, mình cũng mới biết được, cậu hãy bình tĩnh, trước tiên nghe mình nói đã..."
Trần Kiều lấy khăn lông ở ghế sau đưa cho Dung Ân, rồi giúp cô lau nước bẩn trên mặt: "Sau một năm, hôm nay là lần đầu tiên mình nhìn thấy Diêm Việt, Hôm đó... Là cậu tận mắt nhìn thấy cậu ấy được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Dung Ân, cậu không thấy chuyện này rất kỳ lạ sao?"
"Lúc đó, bác sỹ nói anh ấy đang nguy kịch, bảo mình nhanh chóng thông báo cho người nhà biết, sau đó, rõ ràng vị bác sỹ kia đã nói với mình, Diêm Việt đã chết. Khi anh ấy được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, trên mặt phủ vải trắng, mình không tin, còn xốc lên nhìn, người đó... đúng là anh ấy. Lúc người nhà của Diêm Việt đến, họ đã mang thi thể anh ấy ra khỏi bệnh viện, cho đến tận hôm nay, họ cũng chưa từng công bố tin tức này, người mà chúng ta biết, anh ấy đã chết rồi..."
"Nếu như vậy, thì người tên Diêm Việt kia là ai?"
Suy nghĩ của Dung Ân rối bời, hiển nhiên, ngay lúc này cô không thể xác định rõ ràng: "Có lẽ... Có lẽ lúc đó anh ấy vẫn chưa chết, sau đó anh ấy lại phải đi châu Âu, nhưng, nếu đúng là như vậy, tại sao anh ấy lại không đến tìm mình, thời gian một năm, cũng đủ lâu để anh ấy nói ình biết, anh ấy vẫn còn sống."
Vẻ mặt Trần Kiều nghiêm túc lái xe: "Để mình đưa cậu về nhà đã, người đó có phải Diêm Việt hay không, chúng ta có thể thử sẽ biết."
"Trần Kiều." Trong đầu Dung Ân bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ.
"Chuyện gì vậy?"
"Có khả năng, Diêm Việt còn có anh em trai hay không?"
"Không thể có điều đó." Trần Kiều ngay lập tức phủ định: "Mình lớn lên cùng cậu ấy từ nhỏ, người nhà họ Diêm ai mình cũng biết, Diêm Việt là con trai độc nhất, chú của mình rất mẫu mực, nên suy đoán của cậu là không có khả năng."
Dung Ân ngả người dựa lưng vào ghế, vẻ mặt cô phức tạp, vừa vui mừng lại vừa chua xót trong lòng: "Mình hiểu rồi, so với việc anh ấy còn sống, một chút oan ức này có là gì, chỉ cần anh ấy còn sống, mình thế nào cũng được."
Nước mắt không kìm nén được mà rơi xuống, đừng… đừng như vậy…, như vậy quá tàn nhẫn.
Mưa xối xả, lạnh buốt người đàn ông quay đầu nhìn cô, rõ ràng là gần trong gang tấc, mà sao trái tim cô càng lúc càng trở nên lạnh lẽo?
"Đi." Diêm Việt lên tiếng, chỉ nói đúng một từ duy nhất, nhưng từ đó cũng không phải nói với Dung Ân.
"Vâng!"
Giống như lần gặp trước ở nhà hàng, người đàn ông này vẫn không hề để ý đến Dung Ân, nhưng lần này cô đã biết anh ấy là Diêm Việt, sao anh ấy còn lạnh lùng với cô như vậy?!
"Việt!"
Chẳng lẽ những gì đã trải qua, chỉ còn mình cô nhớ thôi ư?
Nếu không yêu quá sâu đậm, cô cũng sẽ không nhớ rõ từng nét mặt, cử chỉ của anh ấy như vậy, cô cũng sẽ không nhớ rõ mỗi một kỷ niệm giữa hai người như vậy, mưa càng lúc càng to, trông Dung Ân lúc này thật thảm hại.
"Cô đi đi." Hai người đàn ông chắn trước mặt Dung Ân lạnh lùng lên tiếng.
"Nhìn xem, kia chẳng phải là Dung Ân sao?" Hạ Phi Vũ vừa ra khỏi phòng họp báo đứng ở cửa tránh mưa. Nam Dạ Tước nhìn theo hướng chỉ của cô ta, quả nhiên anh thấy một mình Dung Ân đang đứng dưới mưa bên cạnh đoàn xe, hình như đang níu kéo gì đó.
"Lẽ nào anh không nhớ em sao? Diêm Việt..."
"Cô cứ như vậy chúng tôi rất khó xử." Người vệ sỹ cao lớn không thể trì hoãn lộ trình thêm, đành kéo tay Dung Ân rồi đẩy cô ra.
Lực đẩy hơi mạnh khiến Dung Ân ngã ngay xuống bậc thang, vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới, nhưng tất cả đều không thể so với sự đau lòng của cô lúc này. Cửa xe đóng sập ngay trước mắt, cô và Diêm Việt, dường như lại bị ngăn cách bởi hai không gian.
Dung Ân không phản ứng gì nữa, cô ngồi im trên đất, xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong xe.
Không còn sự yêu thương trong quá khứ, anh ấy lạnh lùng, lần lượt vứt bỏ một mình cô ở trong mưa lạnh.
Bên trong xe, người đàn ông day nhẹ mi tâm: "Lái xe."
Hạ Phi Vũ cười thầm quay sang nhìn Nam Dạ Tước, đã thấy sắc mặt anh xanh mét Sự tức giận trong mắt dường như đã biến hai con ngươi đen nhánh của anh thành hai đốm lửa, chiếc khuyên tai bên tai trái lóe ra thứ ánh sáng nguy hiểm.
"Tước!" Thấy Nam Dạ Tước lao ra ngoài, Hạ Phi Vũ kéo tay anh.
Nam Dạ Tước không chút nghĩ ngợi hất tay cô ta ra, trong nháy mắt, một thân màu bạc cao quý chìm vào trong mưa, theo từng bước chân, nước mưa bắn tung tóe ướt đẫm gấu quần, nhưng lúc này, Nam Dạ Tước làm sao còn để ý đến những điều đó.
Dung Ân ngồi trong mưa như người mất hồn, bả vai cô thình thoảng lại run lên.
Đột nhiên áo bị kéo, cô cảm thấy hai vai đau nhức, thân thể yếu ớt bị xốc lên, sau khi nhìn rõ người đó là ai, Dung Ân giãy dụa: "Buông tôi ra."
"Dung Ân, cô thích tự hạ thấp mình, cũng đừng ở trước mắt tôi khóc lóc vì một thằng đàn ông khác, cô coi tôi là cái gì hả??
“Cái gì anh cũng nắm trong tay, chẳng lẽ, ngay cả tôi khóc vì ai anh cũng muốn khống chế? Nam Dạ Tước, anh nghĩ anh là ai? Anh là ác mộng của đời tôi, nếu không gặp anh, tôi sẽ không phải thảm hại, thấp hèn như bây giờ!"
"Ha." Nam Dạ Tước nghe xong, không ngờ khóe miệng lại nhếch lên đầy tà mị: "Cuối cùng cũng nghe được lời mắng chửi của cô, lâu như vậy mà không thấy phản kháng, thì ra tất cả đều giấu ở trong lòng, cô càng hận, tôi sẽ càng vui vẻ, sự thấp hèn hôm nay là cô tự chuốc lấy!"
Hết lần này đến lần khác chạy theo một người đàn ông, mặc dù biết anh ta không thèm nhận vẫn kiên quyết không từ bỏ, đấy không phải là hèn hạ thì là cái gì?
"Tước, trời mưa to quá, chúng ta về nhanh thôi." Giọng nói dịu dàng của Hạ Phi Vũ ở phía sau khiến Nam Dạ Tước dần dần tỉnh táo lại. Ánh mắt Dung Ân mệt mỏi, nhưng cô vẫn kiên định nói: "Dù thấp hèn đến đâu thì đó cũng là cuộc sống của tôi, chỉ cần anh không đến quấy rầy thì tôi có thể sống rất tốt."
"Được!" Nam Dạ Tước nắm chặt tay sau đó bất ngờ đẩy Dung Ân ra. Cô lập tức ngã xuống, lần này mạnh hơn lần trước rất nhiều, lưng Dung Ân đập vào bậc thang tím bầm: "Tôi sẽ chống mắt chờ xem, chờ xem hắn ta có thể cho cô cuộc sống mà cô mong muốn, để xem hắn ta làm được đến đâu!"
Sau khi nói xong, Nam Dạ Tước đi một mạch đến bãi để xe, những lúc như thế này Hạ Phi Vũ không dám mở miệng, cô ta vội vã đuổi theo.
Dung Ân vật lộn mãi vẫn không thể tự mình đứng lên, người đi đường chỉ nhìn cô bằng ánh mắt coi thường rồi cũng chạy đi trú mưa.
Nhặt túi xách bị rơi bên cạnh lên, Dung Ân đang định thử đứng lên một lần nữa, thì bả vai đã được một bàn tay ôm lấy đỡ cô đúng dậy.
"Trần Kiều?" Lần nào cũng vậy, ở thời điểm cô cần người giúp đỡ nhất, cậu ta đều xuất hiện.
"Tại sao cậu lại bị ngã đến mức này?" Trần Kiều đưa ô che trên đầu Dung Ân: "Lên xe đi."
"Mình đã nhìn thấy anh ấy." Dung Ân nắm chặt ống tay áo Trần Kiều: "Là Diêm Việt, là anh ấy... Nhưng tại sao anh ấy lại tỏ ra như không quen biết mình?"
"Lên xe rồi nói." Trần Kiều đỡ vai Dung Ân, vừa ôm vừa dìu cô lên xe: "Tin Diêm Việt trở về, mình cũng mới biết được, cậu hãy bình tĩnh, trước tiên nghe mình nói đã..."
Trần Kiều lấy khăn lông ở ghế sau đưa cho Dung Ân, rồi giúp cô lau nước bẩn trên mặt: "Sau một năm, hôm nay là lần đầu tiên mình nhìn thấy Diêm Việt, Hôm đó... Là cậu tận mắt nhìn thấy cậu ấy được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Dung Ân, cậu không thấy chuyện này rất kỳ lạ sao?"
"Lúc đó, bác sỹ nói anh ấy đang nguy kịch, bảo mình nhanh chóng thông báo cho người nhà biết, sau đó, rõ ràng vị bác sỹ kia đã nói với mình, Diêm Việt đã chết. Khi anh ấy được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, trên mặt phủ vải trắng, mình không tin, còn xốc lên nhìn, người đó... đúng là anh ấy. Lúc người nhà của Diêm Việt đến, họ đã mang thi thể anh ấy ra khỏi bệnh viện, cho đến tận hôm nay, họ cũng chưa từng công bố tin tức này, người mà chúng ta biết, anh ấy đã chết rồi..."
"Nếu như vậy, thì người tên Diêm Việt kia là ai?"
Suy nghĩ của Dung Ân rối bời, hiển nhiên, ngay lúc này cô không thể xác định rõ ràng: "Có lẽ... Có lẽ lúc đó anh ấy vẫn chưa chết, sau đó anh ấy lại phải đi châu Âu, nhưng, nếu đúng là như vậy, tại sao anh ấy lại không đến tìm mình, thời gian một năm, cũng đủ lâu để anh ấy nói ình biết, anh ấy vẫn còn sống."
Vẻ mặt Trần Kiều nghiêm túc lái xe: "Để mình đưa cậu về nhà đã, người đó có phải Diêm Việt hay không, chúng ta có thể thử sẽ biết."
"Trần Kiều." Trong đầu Dung Ân bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ.
"Chuyện gì vậy?"
"Có khả năng, Diêm Việt còn có anh em trai hay không?"
"Không thể có điều đó." Trần Kiều ngay lập tức phủ định: "Mình lớn lên cùng cậu ấy từ nhỏ, người nhà họ Diêm ai mình cũng biết, Diêm Việt là con trai độc nhất, chú của mình rất mẫu mực, nên suy đoán của cậu là không có khả năng."
Dung Ân ngả người dựa lưng vào ghế, vẻ mặt cô phức tạp, vừa vui mừng lại vừa chua xót trong lòng: "Mình hiểu rồi, so với việc anh ấy còn sống, một chút oan ức này có là gì, chỉ cần anh ấy còn sống, mình thế nào cũng được."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Cám Dỗ
- Chương 2: Ông chủ của Cám Dỗ
- Chương 3: Cự tuyệt
- Chương 4: Ra giá
- Chương 5: Nhục Nhã
- Chương 6: Đau lòng
- Chương 7: Sóng Gió
- Chương 8: Tủi nhục
- Chương 9: Thời hạn cuối cùng
- Chương 10: Cái tát
- Chương 11: Trừng phạt
- Chương 12: Đường cùng
- Chương 13: Giao dịch
- Chương 14: Đêm mê hoặc
- Chương 15: Chiếm được
- Chương 16: Mấy lần đầu tiên
- Chương 17: Lướt qua
- Chương 18: Ảnh chụp
- Chương 19: Là ai?
- Chương 20: Quá khứ tươi đẹp
- Chương 21: Cô là của tôi
- Chương 22: Ngoảnh mặt làm ngơ
- Chương 23: Chọc giận Nam Dạ Tước
- Chương 24: Dung Ân cáu
- Chương 25: Thân thế của Diêm Việt
- Chương 26: Lạnh lùng gặp lại
- Chương 27: Lạnh lùng quay bước
- Chương 28: Là anh ấy?
- Chương 29: Quá ngây thơ
- Chương 30: Cho cô một bài học
- Chương 31: Em sẽ phải quay lại cầu xin tôi
- Chương 32: Đêm nay, hãy ở lại với anh
- Chương 33: Anh định một tay che trời?
- Chương 34: Sẽ nói thật với anh ấy?
- Chương 35: Một màn đẫm máu
- Chương 36: Tuyệt vọng muốn khóc
- Chương 37: Điều kiện trao đổi là gì?
- Chương 38: Chỉ cần anh ấy còn sống, tôi là của anh ấy
- Chương 39: Cuối cùng cũng nói thật với anh ấy
- Chương 40: Sự nghi ngờ của anh ấy làm cô tổn thương
- Chương 41: Sự khiêu khích của Tư Mạn
- Chương 42: Hay là tắm cùng nhau
- Chương 43: Một mình không ngủ được
- Chương 44: Tại sao lại hận
- Chương 45: Hạnh phúc ngay trước mắt
- Chương 46: Lễ đính hôn đỗ vỡ
- Chương 47: Lại rơi vào đường cùng
- Chương 48: Vận mệnh an bài
- Chương 49: Giá của một đêm
- Chương 50: Bị Phá Đám (1)
- Chương 51: Món hàng
- Chương 52: Phẫn nộ
- Chương 53: Cô tham lam, chỉ muốn có được tình
- Chương 54: Chán ghét sẽ buông tay
- Chương 55: Tự chuốc phiền phức
- Chương 56: Cưỡng ép
- Chương 57: Muộn màng
- Chương 58: Đả thương đầu
- Chương 59: Tước thiếu gia gặp nạn
- Chương 60: Sưởi ấm lẫn nhau
- Chương 61: Lạnh lùng
- Chương 62: Sinh cho tôi đứa con, tôi sẽ để em
- Chương 63: Anh xem tôi là gì?
- Chương 64: Sự nghiêm phạt lạnh lùng
- Chương 65: Độc tính phát tác
- Chương 66: Đứa con đầu tiên
- Chương 67: Anh, có cảm nhận được tồn tại của con
- Chương 68: Sự nuông chiều của anh, lấn tới của
- Chương 69: Diêm Việt thứ hai
- Chương 70: Sinh non trong mưa
- Chương 71: Chơi đùa đã chán, buông tay
- Chương 72: Sự thật của một năm về trước
- Chương 73: Còn muốn người phụ nữ tôi chơi đã chán?
- Chương 74: Sự mất mặt của Dung Ân
- Chương 75: Sự xuất hiện kịp thời
- Chương 76: Anh còn ép, tôi sẽ nhảy xuống
- Chương 77: Cuộc gặp gỡ định mệnh
- Chương 78: Ác ma ở bên
- Chương 79: Lễ thành hôn có biến
- Chương 80: Tạm biệt sự kiềm chế
- Chương 81: Lại muốn dùng thủ đoạn trước đây chơi đùa một lần nữa
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: – Dùng mọi cách lấy lòng
- Chương 90: – Cha, nòng nọc nhỏ của cha ở đâu???
- Chương 91: – Quyến rũ chết người
- Chương 92: Chọn cô ta, hay là chọn Dung Ân?
- Chương 93: – Nắm tay thật chặt
- Chương 94: – Ở bên cạnh tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em
- Chương 95: – Đấu vũ điên cuồng
- Chương 96: – Đêm nay là ngoài ý muốn
- Chương 97: – Bộ mặt khác của hắn
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105: (tt)
- Chương 106: (p1)
- Chương 107: (p2)
- Chương 108: (p1)
- Chương 109: (p2)
- Chương 110: (p1)
- Chương 111: (p2)
- Chương 112: (p1)
- Chương 113: (p2)
- Chương 114: (p1)
- Chương 115: (p2)
- Chương 116: (p1)
- Chương 117: (p2)
- Chương 118: (p1)
- Chương 119: (p2)
- Chương 120: (p1)
- Chương 121: (p2)
- Chương 122: (p1)
- Chương 123: (p2)
- Chương 124: (p1)
- Chương 125: (p2)
- Chương 126: (p1)
- Chương 127: (p2)
- Chương 128
- Chương 129: (p1)
- Chương 130: (p2)
- Chương 131: (p3)
- Chương 132: (p1)
- Chương 133: (p2)
- Chương 134: (p1)
- Chương 135: (p2)
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163: (Full)
- bình luận