Dục Vọng Đen Tối - Chương 156

Dục Vọng Đen Tối

Chương 156

Editor: Paris

Beta: Winnie

Lời này vừa nói ra, mẹ Dung vừa muốn đứng đậy, rầm một tiếng té xuống đất.

“Mẹ …” Dung Ân rất lo lắng, vội vàng kéo tay mẹ.

Bà cũng không suy sụp như Dung Ân dự đoán, sau khi sắc mặt xuất hiện một mảng trắng bệch, từ từ khôi phục lại bình tĩnh, đáy mắt nghiêm nghị, giống như một vũng nước tĩnh lặng, không có bất kỳ gợn sóng nào, “Ân Ân, đừng khóc, con là con gái của mẹ, con không phải là con gái riêng.”

“Còn nói không phải là con gái riêng.” Dung Ái đang kéo cánh tay của Sở Mộ một bên chân mày dựng lên, “Bố tôi chỉ có một người con gái, gọi là Dung Ái, nghe rõ chưa? Vợ của bố tôi cũng chỉ có mình mẹ tôi, nếu không tin, bà có thể cầm lấy giấy hôn thú mà đi chứng thực.”

Khóe miệng mẹ Dung khép lại, mặc dù Lâm Thanh Nguyệt là bên chiếm lợi thế, sắc mặt lại cũng không tốt hơn là bao, ai có thể tiếp nhận một thực tế đột ngột xông đến như vậy, “Dung Tử Nham, không nghĩ tới ông giấu tôi hơn hai mươi mấy năm, sao nào, ông muốn đứa con gái này sao?”

Trong hốc mắt Dung Ân có giọt nước trong suốt tràn ra, cô cố nén, không muốn mẹ ở lại đây chịu tổn thương nữa, người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo sự áy náy, “Lan, chuyện năm đó, là tôi nợ bà, đã nhiều năm như vậy, bà mang theo Ân Ân cũng không dễ dàng gì, sau này, tôi sẽ chăm sóc.”

“Dung Tử Nham!” sắc mặt Lâm Thanh Nguyệt thay đổi nhanh chóng, “Cư nhiên ông có thể nói ra những lời này…”

“Thanh nguyệt, “người đàn ông biết rõ tính vợ mình, ông nhích bả vai, kéo mặt xuống, “Nói như thế nào, Dung Ân cũng là con gái của tôi, là thế hệ sau của Dung gia, cho dù là bố mẹ biết rồi, cũng sẽ đồng ý cho nó bước vào cửa.”

Khóe môi mẹ Dung khẽ động, nhìn không ra là đang khóc hay là đang cười, ông ta mới mở miệng, là muốn nhận đứa con gái này, ông ta muốn cho Dung Ân một thân phận, nhưng không thể cho được tình cảm mà bà cố gắng đợi mấy chục năm.

“Nếu như ông dám nhận đứa con gái riêng này, tôi và ông coi như chấm dứt… “

“Được rồi!” Sở Mộ níu chân mày, “Hôm nay tới đây không phải là để tranh luận những chuyện này, vì đứa con gái riêng này mà gây gỗ tới mặt đỏ mang tai, cũng không sợ người khác nghe xong rồi chê cười à.”

Dung Ân nắm chặt tay mẹ Dung, sắc mặt Nam Dạ Tước đã kết băng, “Mẹ, mọi người nói đủ chưa? Cho dù tờ giấy hôn thú kia là giả, Dung Ân và mẹ của cô ấy cũng cần phải có được danh phận này, ai là con gái riêng, vẫn chưa biết được.”

“Tước, lời nói này của anh là có ý gì?” Dung Ái nhăn khuôn mặt thu lại, rõ ràng là không vui.

Mẹ Dung chỉ cảm thấy đầu đau như muốn mổ tung, giãy giụa muốn đứng dậy, “Ân Ân, chúng ta về nhà đi.”

Dung Ân dìu bà đứng dậy, lúc đi ngang qua máy pha trà, dừng bước chân lại, “Con không có bố, trước đây không có, sau này cũng không có, mẹ, về sau mẹ con chúng ta phải sống thật tốt, tờ giấy hôn thú trong nhà, mẹ đã giữ hai mươi mấy năm rồi, về nhà thì xé đi. Sau này mẹ muốn đi đâu thì đi đó, không cần phải canh chừng ở nhà đó nữa, người mà chúng ta phải đợi sẽ không trở về nữa.”

Mẹ Dung vẫn buông tầm mắt xuống, bà không có sức để nâng mí mắt lên, lại thoáng nhìn qua người đàn ông đối diện. Trên mặt Dung Tử Nham đã thả lỏng hơn, “Ân Ân, con cho bố chút thời gian, bố sẽ không để cho con bị thiệt thòi.”

Dung Ân chỉ cảm thấy buồn cười, “Đây là chuyện trước đây ông đã phải làm, sao bây giờ mới làm? Bây giờ là tôi không muốn nhận ông, tôi không cảm thấy thiệt thòi, người là thật sự thiệt thòi nhất chính là mẹ tôi, ông có thể trả hết những gì ông đã nợ bà không?”

“Dung Tử Nham, ông nghe đi, người ta căn bản là không muốn nhận ông …”

Sự áy náy trong mắt người đàn ông càng nhiều hơn, lúc trước ông có nghĩ tới trở về tìm hai mẹ con họ, chỉ là trong nhà muốn ông kết hôn với thiên kim của Lâm gia, ông vốn không đồng ý, nhưng trưởng bối cứ tạo áp lực. Sau khi kết hôn, có lẽ, lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm, Dung Tử Nham không nói được tình cảm đối với Lâm Thanh Nguyệt là tình yêu hay là thứ gì khác, chỉ biết nhiều năm trôi qua, cũng đã trở thành một thói quen, hoặc có lẽ không muốn lại có sự thay đổi, trước mắt địa vị xã hội đã có, ông biết rõ, nếu như lúc này nhận cô, ông sẽ phải đối mặt với sóng gió.

Ông cũng có con của người khác, có người vợ có thể trợ giúp ông trong sự nghiệp, từ từ sau hai mươi năm, đã sớm quên đi sự nhớ nhung và áy náy của ông lúc ban đầu, theo như tình hình bây giờ, ông rất mãn nguyện với cuộc sống của ông bây giờ.

Nam Dạ Tước cũng đứng dậy theo, dìu một bên mẹ Dung, “Bác gái, con đưa bác về trước.”

“Tước, con muốn đi đâu?” Sở Mộ mở miệng kịp thời.

“Con đưa bọn họ về trước.”

“Như vậy cũng tốt, những chuyện phải nói sau đây, chỉ sợ có người ngoài ở đây không tiện,” Sở Mộ bưng chén trà trên bàn lên, “Dù sao, liên quan đến chuyện đại sự nửa đời sau của con.”

Dung Ân thoáng dừng lại bước chân, Nam Dạ Tước cũng nhíu mày, chỉ là không truy cứu vào lúc này. Dạ Dạ đang chơi đùa bên cạnh cũng ngẩng đầu lên, tựa hồ phát giác ra có gì đó không đúng. Nó nhấc chân muốn bò theo, lại bị Dung Ái bắt lấy hai chân, đem nó kéo qua, “Ai da, con chó nhỏ này thật đáng yêu.”

Sở Mộ nâng lông mày, tựa hồ đối với nó cũng không có tình cảm, bà chuyển qua bên cạnh, kéo khoảng cách xa ra với Dung Ái, “Nếu thích thì ôm về đi.”

“Dì, thật không?” Dung Ái đã thích thứ gì là sẽ không buông tay, mới vừa đem con chó nhỏ ôm vào lòng, thì bị móng vuốt của con nhóc bấu, cô vội vàng tránh ra, nhưng vẫn bị Dạ Dạ kéo lấy một lọn tóc, ra sức giựt giựt.

“A… buông ra!”

Dung Ái đau đến nỗi cúi người xuống, một lọn tóc đã bị nó kéo xuống, Dạ Dạ từ trên đầu gối cô phóng xuống ghế sô pha, hướng về mấy người đó mà nghiến răng, “Gâu gâu… “

Nam Dạ Tước đi đến sô pha, ôm lấy Dạ Dạ, “Anh sớm đã nói với em, đừng dòm ngó đồ của người khác.”

Dung Ái dẫu mồm, rất ủy khuất, bàn tay đè lên tóc, nước mắt đã rơi xuống, Dạ Dạ vểnh cái mông nhỏ lên đi theo sau lưng họ, Nam Dạ Tước và Dung Ân dìu mẹ Dung đi ra ngoài, cho đến khi lên xe, đôi môi mỏng của Nam Dạ Tước mím chặt lại, nhìn qua kính chiếu hậu, có thể nhìn thấy Dung Ân đang ôm chặt lấy thân thể của mẹ ngồi ở ghế sau, vẻ mặt quật cường không che giấu được nỗi tuyệt vọng đến đau thương.

“Mẹ, không sao.”

Mẹ Dung vẫn nhắm chặt hai mắt, thân thể tựa vào vai Dung Ân, Nam Dạ Tước thu hồi tầm mắt, trong đôi mắt trở nên ảm đạm, khi đưa hai người về nhà, cũng may là hàng xóm đều ở nhà vô cùng náo nhiệt mà chào đón năm mới, cũng không đụng phải người quen.

Dung Ân dìu mẹ trở về phòng, giúp bà nằm lên giường.

Lúc đi ra ngoài, Nam Dạ Tước gọi cho nhà hàng đem đến một bàn đầy thức ăn, mặc dù biết bọn họ không muốn ăn, nhưng mệt mỏi cả nửa ngày, vẫn chưa có gì vào bụng.

“Ân Ân, anh về trước, em ở nhà chăm sóc bác gái, việc đã đến nước này, cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Nam Dạ Tước thấy cô đóng cửa lại, hai tay anh giữ vai Dung Ân, khẽ hôn lên trán cô, rồi mới lái xe rời đi.

Dung Ân trở lại phòng, chỉ thấy mẹ Dung mở to hai mắt, hai tay cầm lấy tờ giấy màu đỏ, cô đến gần nhìn, mới biết được đó là tờ giấy hôn thú, “Mẹ, mẹ còn lấy nó ra làm gì?”

Tấm hình trên đó bời vì được bảo quản kỹ, cho nên không có chút hư tổn, trai tài gái sắc, lúc còn trẻ mẹ Dung và Dung Ân, hai đầu lông mày rất giống nhau, ở phần thông tin của người đàn ông, điền tên là Dung Trác Nham.

“Ân Ân, con có trách mẹ không?”

“Mẹ, con làm sao phải trách mẹ? mẹ đừng nghĩ nữa, mẹ cũng nhìn thấy rồi, ông ta thiếu chút nữa cả can đảm để thừa nhận cũng không có, cho nên, không cần phải vì loại người này mà lãng phí nước mắt của chúng ta.” Dung Ân giúp mẹ lau khóe mắt, đáy mắt mình sớm đã ướt át.

“Ân Ân, giấy chứng nhận kết hôn này, có thật sự là giả không?” mẹ Dung xem xét kỹ lưỡng, cái bà để ý nhất vẫn là cái này, không phải là một hai lời an ủi là có thể buông xuống được.

“Mẹ…” Dung Ân không biết còn có thể nói những gì, “Đêm nay con ngủ với mẹ, tờ giấy này là thật hay không, mẹ đừng suy nghĩ nữa.”

Trong phòng rất lạnh, tựa hồ lạnh hơn bất kỳ cái tết nào, Dung Ân mở máy sưởi, lúc này mới cảm thấy tốt hơn nhiều.

Lúc Nam Dạ Tước trở lại Ngự Cảnh uyển, mọi người vẫn còn ở nhà. Không khí không cứng ngắc như lúc bọn họ rời đi, nhưng cũng không hòa hoãn được bao nhiêu. Dung Ái tựa bên cạnh Sở Mộ, nhìn thấy anh trở về, con mắt nháy nháy, “Tước.”

Dung Tử Nham vẫn ngồi như cũ ở trên ghế, đầu cúi xuống, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.

Nam Dạ Tước ngồi trên ghế sô pha, từ trong túi móc ra điếu thuốc, hít một hơi, “Mẹ, nói đi, hôm nay mẹ đến rốt cuộc là vì cái gì?”

“Được rồi, mẹ cũng không quanh co lòng vòng với con, con cũng biết, mẹ luôn thích Dung Ái, bây giờ, Nam gia chúng ta làm ăn càng ngày càng lớn, con cũng hai mươi tám rồi, theo như ý của mẹ, các con mau đính hôn, nhanh chóng kết hôn, cũng để cho Dung Ái đứng sau thay con quản lý những vụ làm ăn.”

“Cô ta?” ngón tay thon dài của Nam Dạ Tước chỉ về phía Dung Ái, “Mẹ, cô ấy bao nhiêu tuổi, muốn thay con quản lý làm ăn?”

“Tước, anh cho rằng em không được sao?” Dung Ái đem tóc dài xả trước ngực vén sau tai, “Chỉ cần anh nguyện ý, em sẽ giúp anh quản lý ngay ngắn trật tự.”

“Vậy nếu như anh không muốn thì sao?” Nam Dạ Tước dùng sức hít một ngụm khói, “Bác gái Lâm, bác yên tâm đem con gái giao vào tay con sao? Hôm nay bác cũng thấy, nói không chừng sau khi bọn con kết hôn, con còn có thể nuôi một đám phụ nữ ở bên ngoài, như vậy, bác cũng đồng ý?”

“Tước,” Sở Mộ mở miệng chặn lời anh, “Thật là không ra gì, Dung Ân đó, con nghĩ cũng đừng nghĩ nó có thể bước chân vào Nam gia, mẹ là người đầu tiên không đồng ý.”

“Con không cần mẹ đồng ý, ” Nam Dạ Tước ngẩng đầu lên, con ngươi sắc bén xuyên qua sương mù, anh nghiêng người, đem thuốc lá dập tắt, “Mẹ thích cũng được, không thích cũng được, đây là chuyện của chúng con, nếu mẹ nguyện ý, về sau nói không chừng còn có thể gọi một tiếng mẹ, nếu mẹ không nguyện ý, thì kêu một tiếng bác gái cũng không sao.”

“Con đã quyết tâm rồi sao?”

“Đúng vậy.”

“Được, cho dù nó suýt lấy mạng của con, con cũng không quan tâm sao, phải không? Còn nữa, chất nghiện trên người con làm sao mà bị, hôm nay con phải nói rõ với mẹ!” gương mặt lạnh lùng của Sở Mộ ít khi tức giận như vậy.

“Con còn muốn hỏi mẹ đây, từ đâu mẹ biết được chuyện này?” Nam Dạ Tước nheo hai mắt, dưới đáy mắt u ám, thâm thúy mà quỷ quyệt.

“Con đừng hỏi mẹ biết chuyện này từ đâu, đây là sự thật, không tránh được đâu, chỉ dựa vào điểm này, mẹ cũng sẽ không cho các con ở bên nhau.”

“Con nói, mẹ đừng quản chuyện của con, thời gian không còn sớm, mọi người về đi.”

“Dì ơi, dì đừng nóng giận…”

Hai tay Sở Mộ bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của Dung Ái, tính tình Nam Dạ Tước rất giống bà, cho nên bà không mở miệng nói gì nữa, chỉ là bà đã hạ quyết tâm, từ trước tới nay vẫn không thay đổi, bản thân Nam Dạ Tước không chịu buông tay, cũng đừng trách bà, dùng một thủ đoạn khác ép anh không thể không buông tay.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận