Đừng Ép Anh Động Tâm - Chương 1: “Anh Bị Thương Kìa!”

Đừng Ép Anh Động Tâm Chương 1: “Anh Bị Thương Kìa!”
Chen chúc trước cửa quán bar, Giang Điềm gần như bị đánh bay ra ngoài, bảo vệ cao giọng quát tháo, Giang Điềm chỉ cảm thấy bên tai vang lên ầm ầm.

Đến khi trời sẩm tối vẫn náo nhiệt như cũ, áo phông một thoáng đã mướt mồ hôi, Giang Điềm nhấc đàn ghi-ta dưới chân lên. Nhìn chiếc ba lô màu đen bị dính một lớp bụi bẩn, cô đau lòng phủi phủi lớp bụi, không chịu được việc đứng phơi dưới nắng mặt trời nữa, cô bèn xách theo ba lô trốn đến dưới một gốc cây gần đó.

Dưới bóng cây mát mẻ hơn không ít, nhưng tiếng ve xôn xao ồn ào không dứt trên mấy cành lá làm cô có chút khó chịu.

Tiếng lốp xe ma sát dữ dội với mặt đất truyền đến từ gần đó, Giang Điềm nhìn về phía phát ra âm thanh, một chiếc minibus màu bạc dừng lại cách đó mấy mét. Cửa xe mở ra, hai người đàn ông mặc vest đen lao ra tiến thẳng về phía của cô, đôi mắt sáng rực như ngọn đuốc.

Trong lòng hơi run sợ, Giang Điềm nhanh chóng thu lại tầm mắt, xoay người bước vội.

Hai tên kia lập tức hô to: “Đừng đi!”

Gã cao gầy với cánh tay ra gọi: “Trương tổng yêu cầu chúng tôi mời cô đến uống trà mà thôi! Cô chạy cái gì!”

Giang Điềm chửi thầm, chạy đi càng nhanh hơn, mới đầu còn dẫn trước một đoạn xa, càng về sau sức lực càng yếu dần, gần đó lại chẳng có một chiếc taxi nào, mặt trời vẫn trên cao, thời tiết nắng nóng, người đi đường cũng ít.

Một chiếc xe ba bánh màu xanh từ xa tiến lại gần, lướt qua bên trái cô. Cô kêu to gọi người đàn ông ngồi trên xe, nhưng đáp lại chỉ có tiếng động cơ ầm ầm “thịch thịch thịch”. Tiếng gió gào thét bên tai, độ nóng dâng trào, không khí như bị dồn nén lại.

Giang Điềm lấy điện thoại ra gọi điện, sau ba hồi chuông thì cúp máy, chia sẻ vị trí hiện tại của mình.

Chiếc xe ba bánh đã dừng hẳn ở cách đó không xa, Giang Điềm tiếp tục chạy về phía trước.

“Kỷ Thịnh, cậu không thấy phiền à? Một ngày gọi mười mấy cuộc điện thoại cho tôi làm gì? Muốn cười nhạo tôi sao?”

Người ngồi ở ghế lái đúng lúc trả lời điện thoại, hỏi liên tiếp mấy câu. Giọng nói anh không lớn, nghe có chút lạnh lùng, nhưng có thể thấy được anh đang rất tức giận.

Giang Điềm chống tay lên khung xe kim loại, người đàn ông bên trong đội mũ lưỡi trai đen, vành mũ kéo xuống thấp nên không thấy được rõ mặt. Nghe tiếng bước chân đuổi theo phía sau sắp tới gần, Giang Điềm hoảng hốt, không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều: “Sư phụ, có thể cho tôi đi nhờ xe một đoạn được không?”

Đối phương sau khi la hét vào điện thoại xong liền vứt di động lên bàn điều khiển, hơi nhíu nhíu mày bên dưới vành mũ, “Không.”

Ánh mắt Giang Điềm hơi ảm đạm, đành buông tay phải đang chống ở cửa xe xuống.

Hai tay người đàn ông đặt tự nhiên trên tay lái, lơ đãng liếc nhìn kính chiếu hậu, ánh mắt đột nhiên dừng lại.

Gương mặt này…

Im lặng nửa giây, anh lấy tay kéo vành mũ xuống thấp hơn nữa, bỗng nhiên sửa miệng: “Lên xe.”

Giang Điềm có chút bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, “Tôi ngồi được chỗ nào?” Lúc này cô mới phát hiện, đây là chiếc xe điện ba bánh chuyên dụng dùng để chuyển phát nhanh.

Giang Điềm đang gấp muốn chết, người đàn ông lại thong thả, anh hạ ghế ngồi di động bên tay phải xuống, “Cô để đàn ghita ra phía sau”

Giang Điềm nhanh chóng làm theo, xe ba bánh di chuyển, kéo dài khoảng cách với những người đuổi theo đằng sau, nhưng những chiếc xe ô tô con đi lại trên đường không hiểu sao lại làm cô lo lắng, mắt liếc ngang liếc dọc.

“Ting”, điện thoại ở trên bàn điều khiển kêu lên, Giang Điềm nhìn lướt qua, tin nhắn trên WeChat nhảy ra từng cái một trên màn hình.

Chó Kỷ: Đã làm việc lại còn nghịch di động! Đang làm việc được phép dùng điện thoại sao?

Chó Kỷ: Thái độ phục vụ tệ như vậy! Không sợ ông đây khiếu nại cậu sao?

Chó Kỷ: Nghe nói người chuyển phát nhanh ghen tị với những người giao đồ ăn nhanh, những người giao đồ ăn nhanh lại ghen tị với những người làm xã giao. Có nên bước hai bước suy nghĩ về cuộc đời một chút?

“…”

Dù là cách qua một cái màn hình di động, Giang Điềm cũng cảm thấy người tên Chó Kỷ này rất đáng ăn đòn.

Sự chú ý bị thu hút, cô vô thức vươn đầu về phía trước, ánh mắt dán chặt vào màn hình náo nhiệt.

【Kiều Thời Duyên: Xã giao… Không được đi】

【Kỷ Cẩu: Cái gì không được? Ai không được?】

【Kỷ Cẩu: Sợ thật! Thằng ba Lục như thế nào lại ‘không được’?】

“…”

Quá khiêu gợi rồi, Giang Điềm bất giác liếm liếm má, đôi tai hơi ửng đỏ.

“Bụp” một phát, di dộng đột nhiên trở mình, bị đẩy văng vào một góc.

Giang Điềm biết mình hơi thất lễ, ngượng ngùng lùi đầu về sau.

Xe đột nhiên tăng tốc, lúc đi qua thanh giảm tốc bị xóc kịch liệt, cô nhanh tay nhanh mắt bám lấy tay người lái, nhưng vẫn có chút không ổn, thân thể cô nghiêng sang trái, dán lên cánh tay phải của người đàn ông, trong khi anh hướng người về phía còn lại, cô vội vàng đỡ mình ngồi thẳng dậy.

Âm thanh “ting ting” vẫn tiếp tục vang lên, điện thoại rung liên tục, có vẻ trên WeChat rất nhộn nhịp.

Nhưng Giang Điềm rõ ràng lại cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình chợt giảm xuống, người ngồi ở ghế lái vẫn kéo vành mũ xuống thấp, dường như che đi nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra xương hàm bén sắc, vẫn không thể nhìn rõ diện mạo.

Lòng hiếu kì chợt dâng lên, trừ phi trên đỉnh đầu mọc mắt, nếu không làm sao anh ta nhìn thấy đường cơ chứ?

Âm thanh thông báo của WeChat vang lên đến lần thứ mười, chiếc điện thoại ở trên bàn điều khiển không biết từ khi nào đã bay tới trước mặt cô, vẽ ra một đường vòng cung parabol trên không trung rồi rơi xuống bồn hoa bên cạnh.

Cô chỉ kịp nhìn thấy một dòng chữ nhỏ, rất có vần điệu.



【Kỷ Cẩu: Mạt chược ba thiếu một, Ba Lục chuyển phát nhanh.】

Giang Điềm có chút há hốc mồm, giá của chiếc điện thoại kia rất xa xỉ, ít nhất cũng phải vài nghìn. Hiện tại các công ty giao hàng đều có đãi ngộ tốt như vậy ư?

Cũng ngay trong nháy mắt, xe ba bánh đột ngột phanh lại.

Giang Điềm cảnh giác nhòm ngó phía sau, mấy người đàn ông vạm vỡ đã bị bỏ cách rất xa, bọn họ trông chỉ to bằng một hạt vừng nhỏ đen đen. Cô nhẹ thở ra quay lại nhìn anh, chỉ thấy anh tháo bỏ dây đai an toàn rồi bước xuống xe.

Giang Điềm không rõ lí do, đắn đo một lúc rồi cũng nhảy ra khỏi xe, mặt trời làm cô chói mắt, cô bước vào bóng râm, ánh mắt dịch chuyển theo anh.

Lưng người đàn ông thẳng tắp, bước đi vững vàng, rõ ràng là chỉ mặc chiếc áo polo(1) màu xanh phổ biến bình thường nhưng lại làm nổi bật lên cả người trông mạnh mẽ cùng xuất chúng. Cộng thêm với những gì đã thấy trước đó, Giang Điềm có cảm giác người này có lẽ không đơn giản.

Tiến đến bồn hoa, anh ngồi xổm xuống, rướn cổ vạch những cụm hoa tìm kiếm, đôi mắt đen mà sáng, tìm trong đám lá bên trái một chút bên phải một chút, trông giống như chú chó lớn đang nhặt bóng.

Vừa buồn cười lại vừa đáng thương…

Giang Điềm ngượng ngùng đưa tay lên sờ sờ sống mũi.

Người đàn ông động tác rất nhanh, nhặt di động lên, cong người đứng dậy đi về phía xe ba bánh một mạch rất tự nhiên.

Điện thoại lại bắt đầu rung lần nữa, cô không biết anh ta đọc được cái gì mà cau mày u ám, rõ ràng là không hề vui vẻ.

Giang Điềm không nhiều lời, vừa định bước ra khỏi tán cây chuẩn bị lên xe, chiếc xe trong nháy mắt đã phóng đi thật xa.

“…” Sao đã đi luôn rồi?

Giang Điềm ngây người vài giây, hoàn toàn không phản ứng được gì.

Cũng đúng lúc.

Xe ba bánh vừa đi, một cỗ xe thể thao lại lập tức đỗ lại trước mặt cô. Trình Tuế vừa đuổi kịp tới, cậu nhanh chóng xuống xe đi đến bên Giang Điềm: “Cậu không sao chứ?”

Mắt Giang Điềm vẫn còn nhìn theo hướng chiếc xe ba bánh đã hòa vào dòng xe cộ tấp nập, thất thần. Giọng điệu Trình Tuế không vui: “Giang Điềm! Sao mỗi lần làm công việc ổn là lại hấp tấp như vậy?”

Trình Tuế cứ như vậy đã mắng, khiến Giang Điềm đang suy nghĩ tận đâu bị kéo trở về thực tại, cô tự nhiên cảm thấy thật oan uổng.

Lúc chiều, quán bar không nhiều khách lắm, ban đầu cô hát xong, nhận lấy tiền lương hôm nay, là có thể rời đi. Nhưng trong lúc cô đã thu dọn đồ xong, định đi tìm quản lý lấy tiền lương, cô lại bị kéo đi tiếp rượu một tên thổ tài chủ.

Cũng chính là cái “Trương tổng” trong miệng hai tên đàn ông cao to lúc nãy.

Nói thật, nếu đối phương chỉ đơn thuần ngồi gần cô uống rượu, cô vẫn có thể chiếu cố vài nụ cười đối phó. Nhưng tên thổ tài chủ này lại là loại háo sắc không đứng đắn gì, uống mấy ly rượu xong đã không có ý tốt giơ tay vuốt đùi cô, còn vuốt ngược lên trên.

Một phát máu dồn lên não, cô vơ lấy ly vang đỏ còn một nửa trên bàn liền hất thẳng vào mặt tên thổ tài chủ.

Hắn ta thẹn quá hóa giận, gân cổ la hét như một con lợn.

Giang Điềm biết việc này sẽ gây lớn chuyện, vội vàng đem mấy chai rượu trên bàn mở ra tự dội lên người mình, không ngừng xin lỗi người ta. Sau một hồi, cô so với tên thổ tài chủ đang xù lông tức giận kia cũng chật vật không kém là bao, nhưng tên này không những nói với quản lí của cô, mà lại còn phái người…

Giang Điềm gục mặt xuống, Trình Tuế thấy cô không có ý kiến gì, hai người bước lên xe.

Giang Điềm lấy một bọc khăn ướt bắt đầu lau mặt: “Tớ cũng không ngờ đến, tính tình xấu của mình lại không nhịn nổi.”

Trình Tuế phớt lờ cô, sau khi lên xe liền tiếp điện thoại.

Hai tên đàn ông cao to không biết đã đuổi kịp từ lúc nào, Giang Điềm thấy hai người đứng cách đó mấy mét ở bên ngoài, cô khẩn trương nhìn về phía Trình Tuế, Trình Tuế lại coi như không có việc gì mà tiếp tục nghe điện thoại.

Cũng thật kỳ lạ, lúc trước hai người kia còn đuổi theo cô như hung thần, đến bây giờ lại đứng cúi đầu khom lưng với cô bên ngoài cửa kính xe ô tô, không chừng thật là chỉ mời cô đi uống trà chiều…

Giang Điềm nghĩ mãi không ra, Trình Tuế ném điện thoại lên ngăn tủ, xụ mặt mở miệng giáo huấn: “Cậu nên thành thật mà ở trường đi học! Với cái tính nóng nảy này của cậu sớm muộn gì cũng có ngày gây tai họa!”

Giang Điềm tự biết mình đuối lí, đôi tay đặt ngay ngắn trên đùi, “Tớ biết sai rồi…” Cô cúi đầu hổ thẹn, môi mím chặt, “Cậu đánh tớ đi!”

Trình Tuế cau mày, lặng lẽ vạch trần, “Đừng có giả vờ!”

“…”

Hai người đã làm bạn mười mấy năm, Giang Điềm hiện tại vẫn đang học năm ba đại học, Trình Tuế mặc dù bằng tuổi cô nhưng thành tích tốt hơn, trong một học kì đã nhảy vượt 3 cấp, sau khi tốt nghiệp đại học thì thành công khởi nghiệp, là một thanh niên trẻ thành đạt tiêu biểu.

Giang Điềm mượn gió bẻ măng, nở nụ cười lấy lòng cậu, “Việc này giữ bí mật nha, Trình tổng.” Chuyện ngày hôm nay, lão Giang mà biết được, nhất định sẽ vội vàng theo dõi cô, nên cô phải bịt miệng được Trình Tuế.

Trình Tuế tức điên, nóng nảy nới lỏng cà vạt, “Tớ cũng không rảnh.” Từ lúc vào đại học, Giang Điềm đã đi hát tại các quán bar từ lớn đến bé, đủ các thể loại hỗn hợp tạp chất, những điều tương tự cũng đã xảy ra không ít lần.

Thấy Giang Điềm trưng vẻ mặt nịnh nọt, Trình Tuế nhìn đến nỗi trán giật nảy lên, trầm tư khởi động xe.

Cả người Trình Tuế toát ra một khí chất phóng khoáng, áo sơ mi đỏ cùng khuy măng sét bạc, xe thể thao giá mấy trăm vạn cũng đều một thân màu đỏ nổi bật quyến rũ. Nhưng những lúc cậu không nói chuyện, trông lại rất chững chạc đứng đắn.

Giang Điềm sợ nhất là lúc cậu nghiêm túc, giờ phút này, cô cũng không dám nói gì nữa.

Cô bắt đầu tẩy trang, đi hát ở những quán bar không tránh khỏi việc trang điểm rất đậm, trên mặt đã dính bẩn, lại còn ra mồ hôi, lớp trang điểm đã sớm bị trôi. Trong lúc Giang Điềm đang tập trung tẩy trang, Trình Tuế đột nhiên phanh gấp, người Giang Điềm đổ xô về trước, đem ngón trỏ cùng bông tẩy trang chọc thẳng vào lỗ mũi.

“…”

Giang Điềm vừa định mắng chửi vài câu, ô tô lại đột ngột khởi động, cô không chú ý cắn phải đầu lưỡi mình một cái, đau đến mặt mày nhăn lại.

Trình Tuế đang lái xe thấy thế thì cố gắng nhịn cười.



Giang Điềm tức giận, lại ngại cậu đang lái xe không tiện động thủ, cô hờn dỗi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liếc mắt xem tình hình giao thông phía trước, ánh mắt Giang Điềm dừng lại, xuyên qua cửa kính xe, lại một lần nữa nhìn thấy người nọ.

Xe ba bánh đang đỗ ở một bên, cách đó nửa mét có 1 chiếc xe điện.

Lúc này, có một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi đang lôi kéo cổ áo của người đàn ông kia, vung tay vung chân đấm đá anh nhưng người đàn ông vẫn không một chút phản ứng, để mặc đối phương la khóc om sòm.

Giang Điềm bỏ gương trang điểm xuống, “Dừng xe!”

Trình Tuế phớt lờ cô, Giang Điềm lặp lại lần nữa, giọng điệu cứng rắn. Thuận tầm mắt nhìn theo hướng cô vô tình thấy ở trước đó có một đám người đứng náo nhiệt, chiếc xe thể thao màu đỏ phong cách dừng lại sau một cú phanh gấp, cách chỗ hai người đang cãi vã vài bước chân.

Người phụ nữ trung niên được đà lấn tới, sắn tay áo lên chuẩn bị động thủ, người đàn ông thấy thế liền giơ tay ngăn lại, bà lập tức lôi kéo gào khóc: “Đánh người! Có người đánh phụ nữ!”

Động tác người đàn ông cứng đờ, người phụ nữ trung niên nhân cơ hội kéo mũ trên đầu anh ném xuống đất: “Trông thế mà lại không ra gì! Cậu phải bồi thường tiền cho tôi…” Bà mới nói một nửa đã bị chiếc xe thể thao trước mắt thu hút sự chú ý, mắt sáng rực lên.

Giang Điềm nhanh chóng mở cửa bước xuống xe, Trình Tuế theo sau cô.

Thấy chủ xe tiến đến, mắt người phụ nữ trung niên càng sáng hơn, một tay bà túm cổ áo người đàn ông nhưng sự chú ý lại tập trung vào bộ vest và giày da trên người Trình Tuế.

Giang Điềm đối diện với người phụ nữ kia, quay lưng về phía người đàn ông, hai tay anh đặt ở cạp quần có vẻ tùy ý nhưng sống lưng anh gần như cứng đờ.

Giang Điềm nhìn Trình Tuế, cậu hiểu ý bước lên trước hỏi: “Chị à, có chuyện gì vậy?”

Người phụ nữ buông lỏng tay, quay sang nhìn Trình Tuế, mặt hồ hởi, “Cậu đẹp trai, cũng không phải chị đây cố tình gây sự đâu, chỉ là tên chuyển phát nhanh này đâm vào xe của chị, chị chỉ bắt hắn bồi thường, hắn lại nói mình không có tiền! Không có tiền? Đúng là loại đi chuyển phát nhanh có khác!”

Giang Điềm nghe được thì nhíu mày, Trình Tuế cũng cảm thấy không thoải mái, đương sự thì lại không có chút phản ứng gì.

Trình Tuế cũng không lòng vòng: “Chị bị thương ở chỗ nào?”

Người phụ nữ đúng lí hợp tình gật đầu: “Bị dọa cho sợ! Hẳn cũng phải bồi thường phí tổn hại tinh thần chứ! Xe chị bị đâm! Cậu ta lại ngang nhiên nói là tại chị đi ngược chiều! Tôi đi ngược chiều thì cậu ta có thể đâm tôi sao?”

Rõ ràng là không nói lí lẽ, ánh mắt Trình Tuế lạnh đi vài độ, Giang Điềm định đi qua hòa giải, cô vừa bước tới gần, người đàn ông cao lớn kia cũng bước lên, người phụ nữ trung niên chầu chực xông ra chặn người, Trình Tuế thấy vậy liền tiến lên phía trước ngăn lại.

Giang Điềm vội vàng trấn an, ánh mắt lại vô tình nhìn về phía người đàn ông cách đó vài mét, anh ta đi về phía chiếc xe ba bánh, Giang Điềm nghĩ rằng anh ta muốn bỏ đi, cũng không nói gì.

Nhưng một lúc sau thì anh dừng lại, nghiêng nửa người dựa vào cửa xe, tay phải đút vào túi quần, thế nhưng rút ra một điếu thuốc lá và bật lửa.

Giang Điềm chú ý đôi tay cầm thuốc lá kia, không hẳn quá đẹp, nhưng rõ ràng không phải đôi tay làm việc nặng lâu năm. Chính như Trình Tuế, mỗi ngày đều ngồi văn phòng có điều hòa, bao nhiêu người hầu hạ trước sau, cũng chưa chắc chăm sóc được tốt như vậy.

Giọng nói mắng mỏ hùng hùng hổ hổ của người phụ nữ trung niên lại tiếp tục truyền đến, bạn Trình Tuế dường như xấu hổ đến tận cùng trước lời nói gượng ép này.

Sau một hồi, người đàn ông kia chủ động nghiêng người, chính mặt đối diện với Giang Điềm, nửa híp mắt, đầu ngón tay búng nhẹ điếu thuốc, tàn thuốc rơi rải rác dưới chân anh.

Thời gian trôi đi lặng lẽ, anh chậm rãi nhả khói bay quanh người, nhìn cô qua làn khói mù mịt, khuôn mặt ẩn hiện vẻ lười biếng, ánh mắt chứa ý cười biến mất thay bằng vẻ xa cách lạnh nhạt, còn có chút không kiên nhẫn.

Giang Điềm bỗng nhiên ngẩn người, người đàn ông ngũ quan tuấn tú, mũi cao thẳng, lông mi dày mà đen, giờ phút này môi mỏng mím chặt, ánh mắt lạnh lùng. Một số hình ảnh của chuyện một tuần trước như thước phim quay chậm, từng cảnh bay về phía cô.

Thật không nghĩ tới…

Là anh ta.

Như nhớ tới cái gì, cô không được tự nhiên dời ánh mắt đi, cúi đầu ho khan hai tiếng, gương mặt hơi nóng lên.

Bên này cũng không biết Trình Tuế nói gì đó, người phụ nữ kia lại nổi điên gào lên, “Các người cùng cái tên chuyển phát nhanh có quan hệ gì! Lại giúp hắn nói chuyện như vậy? Cái gì mà không bị thương thì thôi chứ?”

Trình Tuế vừa định mở miệng, Giang Điềm chen vào nói, thời tiết nóng, việc đứng dưới ánh nắng đã lâu đã làm cô mất hết kiên nhẫn, “Bà nói đủ chưa! Đi ngược chiều rõ ràng là bà sai!”

Người phụ nữ kia như bị tóm lấy đuôi, nhất thời thẹn quá hóa giận, nhào qua chỗ Giang Điềm.

Giang Điềm sợ hãi, liên tục lùi về phía sau vài bước, kêu lên,”Trình Tuế! Bà ta muốn đánh tớ!”

Trình Tuế cũng không ngờ người này sẽ làm càn đến vậy, lúc này cũng không đoái hoài đến những chuyện khác, liền tóm lấy cánh tay người phụ nữ kia kéo về sau.

Giang Điềm bị vấp, loạng choạng ngã nghiêng về phía trước, trời đất cuồng quay, bên hông bỗng xuất hiện một đôi cánh tay, đỡ lấy vòng eo thon gọn của cô, rồi sau đó xoay tròn một cái, cô thụ động bị quay lại, đụng trúng vào vòm ngực rộng rãi.

Giang Điềm không biết phải làm sao, đôi tay theo bản năng mà đặt ở eo người đàn ông kia, miễn cưỡng đứng vững lấy lại trọng tâm, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Vóc dáng Lục Minh Chu rất cao, Giang Điềm so với anh thấp hơn rất nhiều. Vì tư thế đứng, tầm mắt hai người chạm nhau.

Ánh mắt Giang Điềm lóe lên chột dạ, định thần lại vài giây, cô ra vẻ trấn định mà nhìn về phía anh, Lục Minh Chu vẫn không đổi sắc mặt, ánh mắt một cái cũng không chớp.

Cô mau chóng chú ý tới trên mặt anh có vài vết xước, rõ ràng là bị móng tay cào, miệng vết thương vẫn còn rỉ máu, Giang Điềm kinh hãi: “Anh bị thương kìa!”

Lục Minh Chu nhíu mày hơi tức giận, đầu ngón tay ném thuốc lá xuống đất.

Giang Điềm không nhịn được duỗi tay ra định chạm vào vết thương, cánh tay treo lơ lửng trong không trung, chỉ cách gò má Lục Minh Chu còn mấy phân, đột nhiên cổ tay bị anh nắm lấy…

Cũng không biết nghĩ đến cái gì, Lục Minh Chu bỗng bật cười, ý cười nổi đầy trên khuôn mặt, thấm sâu đến đáy mắt, hiện ra sự bất cần đời không tên, anh hơi cong lưng, tiến đến bên tai Giang Điềm nói mấy chữ.

Nháy mắt, gương mặt Giang Điềm “xoẹt xoẹt xoẹt” bỏ bừng lên, cả thùy tai đều như bị thiêu đốt…

_______

(1) Áo polo: áo thun polo (một số nơi gọi là áo phông polo) là mẫu áo thun có cổ, hay còn được biết đến là áo cổ gập. Thông thường, áo được may bằng chất liệu vải thun co giãn, có khả năng thấm hút mồ hôi tốt.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận