Đừng Ép Anh Động Tâm - Chương 32: Em cứ như vậy thích tôi?

Đừng Ép Anh Động Tâm Chương 32: Em cứ như vậy thích tôi?
Lục Minh Chu đã tốt nghiệp tiểu học rất nhiều năm trước, thế cho nên hoàn toàn không nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ bị dỗ như một đứa trẻ nhỏ, Giang Điềm tuyên bố nói muốn theo đuổi anh, quay đầu liền bắt đầu thực hiện luôn.

Ví dụ như…..

Cho anh đồ ăn sáng, bánh bao nhân rau nâng cấp thành bánh bao nhân thịt, bảo ăn thịt lợn bổ não.

Cho anh đồ ăn khuya, mì thịt bò kho cùng với dưa chua, nói ăn chua là nữ, về sau sẽ sinh con gái.

Lại nói như…..

Kẹp thư tình ở khe cửa nhà anh, chỉnh chỉnh tề tề sao chép một tờ 《Suy nghĩ đêm lặng》, hoặc là lại hơn nửa đêm đem đàn ghita ra trước cửa nhà anh hát 《Cô gái đối diện nhìn qua đây》, rất giống tên côn đồ đùa giỡn con gái trong ngõ nhỏ…..

Lục Minh Chu dở khóc dở cười, liên tiếp hai tối rồi không ngủ được.

…..

Một bên khác.

Tâm trạng của Giang Điềm mấy ngày nay không tồi, đơn phương tỏ tình với Lục Minh Chu, lại sắp xếp lại những suy nghĩ lung tung rườm rà mấy ngày qua, trong lòng thoải mái, cô giống như người vừa thi cuối kỳ xong, sau khi so đáp án tham khảo, biết rõ mình làm bài không tốt, nhưng vẫn tranh thủ lúc chưa có kết quả, tiếp tục ôm hy vọng.

Cho nên cô đã hoàn toàn quên một việc khác, đến tận ngày thứ ba, Giang Điềm kết thúc công việc ở Xuân Thụ Cảnh, nhận được điện thoại của Trần Mộ Dương.

Trần Mộ Dương cho cô một loại cảm giác không chân thật mãnh liệt, một người tỏa sáng trên sân khấu làm sao có thể xuất hiện trước mắt cô, cả giọng nói của anh ta, cũng đều cho cô một loại cảm giác như bạn cũ quen thuộc, Giang Điềm rất khó hiểu.

Giọng Trần Mộ Dương truyền đến từ ống nghe, hờ hững như phong cách thường thấy của anh, “Cân nhắc như nào rồi?”

Anh đi thẳng vào vấn đề, Giang Điềm nắm chặt điện thoại, các khớp trở nên trắng bệch, nghĩ vài giây, cô vẫn là nói câu kia: “Xin lỗi, tôi thực sự không có hứng thú.”

Trần Mộ Dương cho cô đơn đăng ký, là một chương trình tài năng âm nhạc quy mô lớn trên nền tảng truyền hình, đến nay đã là mùa thứ ba, nếu cô nhớ không nhầm, Trần Mộ Dương chính là quán quân của mùa đầu tiên, ký hợp đồng với công ty đĩa nhạc Cổn Ngư.

Cách đây một thời gian lúc công bố Trần Mộ Dương sẽ tham gia chương trình với tư cách làm người cố vấn đã tạo ra chấn động không nhỏ, đây là lần đầu Trần Mộ Dương tham gia một chương trình tạp kỹ kể từ khi ra mắt.

Tiêu chuẩn sơ tuyển của chương trình cũng không cao, phía trang web chính có liên kết với đơn đăng kí, sau khi có số liệu qua sàng lọc mới thêm điều kiện, thực tập sinh của các công ty quản lý sẽ có nhiều cơ hội hơn người bình thường, cũng càng có cơ hội bộc lộ tài năng hơn, hầu hết mọi người nộp đơn đăng kí xong, thậm chí còn không có cơ hội tham gia buổi tuyển chọn.

Trần Mộ Dương không trực tiếp đáp lại lời Giang Điềm nói, tự nhiên đổi chủ đề, “Ba ngày sau tôi sẽ trở lại An Thành, sớm hơn kế hoạch một ngày.”

Giang Điềm không biết anh nói lời này có ý gì, theo bản năng giữ im lặng.

Đầu bên kia điện thoại dường như có tiếng cười nhẹ, anh nói: “Đến lúc đó gặp mặt nói chuyện.”

Giang Điềm mím môi dưới, không nhịn được hỏi: “Tại sao?”

Đúng thật ra cô cùng Trần Mộ Dương không có giao tình gì, nếu nhất định phải nói điểm liên hệ, chỉ có mối liên quan mỏng manh là An Lạc Dao, nói cách khác, trừ phi Trần Mộ Dương vừa gặp đã yêu cô, nếu không mọi hành động của anh ta đối với cô đều không logic tí nào.

Cô biết chính mình, cô chỉ có một chút sức hút nữ tính này, làm sao có thể làm một người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp tự hạ thấp địa vị của mình, khom lưng vì cô.

Nói thẳng ra, cô cùng Trần Mộ Dương là người của hai thế giới, ngay từ đầu cô đã thấy sợ hãi, thế nên lúc Trần Mộ Dương đưa cho cô tờ giấy đăng ký, trừ bỏ ngạc nhiên ra, cô càng bồn chồn nhiều hơn.

Quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, theo bản năng cô nghĩ nó là giả.

Cô nói một câu không đầu không đuôi, nhưng Trần Mộ Dương giống như nghe hiểu được, anh ra vẻ hợp lí nói: “Nếu là bởi vì An Tĩnh, cô tin không?”

Nhắc tới An Tĩnh, tim Giang Điềm không khống chế được mà đập nhanh hơn, lần cuối cùng cô gặp An Tĩnh, rất nhiều chi tiết cô đã quên, cái duy nhất còn nhớ, là các cô lúc ấy làm loạn lên không hề vui vẻ.

Giọng Giang Điềm không kìm hãm được mà thấp xuống, “Hiện tại anh với cô ấy đang ở bên nhau sao?” Cô hơi dừng lại, lại nói: “Tôi có thể gặp cô ấy không, hoặc là anh có phương thức liên lạc với cô ấy không?”

Giang Điềm hỏi xong, ánh mắt chờ mong, rồi lại khó tránh khỏi lo lắng, nhiều năm như vậy An Tĩnh cũng không liên lạc với mình, có phải chứng tỏ là cô ấy đã không còn nhớ rõ mình không, hoặc là cô ấy không muốn gặp cô, rốt cuộc lần cuối cùng gặp mặt các cô ra về trong không vui.

Phía đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu, một lúc lâu sau, có tiếng cười khẽ, chợt truyền đến giọng nói hơi khàn khàn của người đàn ông: “Giang Điềm, cô thật là thú vị.”

Giang Điềm: “… Hả?”

Giang Điềm không biết tại sao lại bị anh chọc một câu, Trần Mộ Dương cũng không giải thích, đơn giản bảo đang bận việc, rồi trực tiếp cúp điện thoại.

…..

Đến tận lúc xuống xe buýt Giang Điềm vẫn không biết phải làm sao.

Đi qua quầy bán đồ ăn vặt ở ngõ nhỏ, Giang Điềm kéo cửa tủ lạnh ra muốn mua chai nước, đúng lúc nhìn TV treo trên vách tường, màn hình TV hơi cũ liên tục lóe lên những bông tuyết.

Kênh tin tức buổi tối, phóng viên đang đưa tin đầu tiên, Giang Điềm không nhịn được mà bóp chặt chai nước trong tay, bõm lõm thân chai thành một hõm, rung lên răng rắc.

Nhân viên cửa hàng bên cạnh giống như không vui, anh ta gõ lên bàn thanh toán, “Cô rốt cuộc có mua hay không?”

Giang Điềm giật mình, xấu hổ thu hồi tầm mắt, cô lại cầm thêm mấy lon bia từ tủ lạnh ra, đi qua tính tiền.

Nhân viên cửa hàng thấy người hào phóng, cũng không nói gì nữa.

Tới gần 11 giờ, Giang Điềm mới trở lại phòng cho thuê, cửa phòng Lục Minh Chu rộng mở, cô muốn đi qua chào hỏi, liền trong thấy một cô gái trang điểm tinh xảo từ trong đi ra, cô ta mặc một bộ đồ công sở màu xám, đi một đôi cao gót màu vàng, khí chất già dặn.

Giống như trông thấy cô, đối phương gật đầu chào Giang Điềm, lịch sự lễ phép.

Giang Điềm trái lại ngây người vài giây.

Trong nháy mắt, đối phương đã đi xuống cầu thang, trong không gian truyền đến tiếng bước chân “lạch cạch”.

Giang Điềm nắm chặt quai túi nhựa trong tay, có chút mất hồn mất vía, cô sững người một lúc, rồi lấy chìa khóa đi đến cửa nhà mình.

Cô đẩy cửa đi vào, mở đèn chiếu sáng, còn chưa thay xong giầy, sát vách lại có một cô gái khác đi ra, cũng trang điểm xinh đẹp giống như vậy, chỉ là mặc quần áo màu bạc, mái tóc đen dài búi sau đầu, cô ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, động tác giơ tay nhấc chân đều khéo léo duyên dáng, lúc hai người đến gần nhau, cô có thể ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng trên người đối phương.

Không giống tiểu hồ ly lần trước, mùi trên người đối phương vừa phải, tầm mắt hai người họ chạm nhau, cô ta cười nhạt gật đầu chào cô một cái, cũng chỉ thế, không cố tình thân cận cũng không xa cách.

Giang Điềm thất thần, túi trên tay rơi xuống, rơi đầy ra đất.

Cô bỗng nhiên hiểu rõ, tại sao Lục Minh Chu lại không thích cô, không nói đâu xa, chỉ riêng hai cô gái vừa rồi cũng đủ hạ gục cô trong nháy mắt, trưởng thành hào phóng, tài chí khéo léo, giơ tay nhấc chân đều vô tình tỏa sự quyến rũ nữ tính, cô chỗ nào cũng kém so với bọn họ.

Giang Điềm bỗng nhiên xẹp hết khí, nhếch khóe miệng cười tự giễu.

Rất lâu sau, cô mới cúi người nhặt lại túi, đi đến cửa đối diện, rón rén treo đồ trên tay nắm cửa.

Co do dự một lúc lâu, lại không gõ cửa, quay người chuẩn bị rời đi, cửa phòng lại đột nhiên bị kéo ra, Lục Minh Chu xuất hiện trong tầm mắt, ánh mắt hai người không kịp phòng bị mà giao nhau.

Túi trên tay nắm cửa lắc lư, khóe mắt Lục Minh Chu nhìn đến, anh đưa tay cầm lấy túi, liếc nhìn nó, túi bên trái có mấy lon bia, túi bên phải có một số loại thuốc chống say nắng.

Giang Điềm sờ sờ sống mũi, bị bắt gặp tại chỗ có hơi xấu hổ, cô nói dối: “Em mua nhiều quá… Giữ lại cũng lãng phí.”

Giang Điềm không quen nói dối, nói xong một câu, hai má cô đỏ lên, thời tiết mấy ngày hôm nay nóng bức, cô nhìn thấy có một anh đưa chuyển phát nhanh bị say nắng mà ngất xỉu, không cứu được.

Lục Minh Chu ngước mắt lên nhìn Giang Điềm, đôi mắt sâu thẳm, cũng không vạch trần, “Cảm ơn.”

Giang Điềm xua xua tay, xoay người định muốn chạy đi.

Lục Minh Chu lại bất ngờ gọi cô lại, Giang Điềm nhanh chóng xoay người lại, lông mi chớp chớp, nhìn anh mong đợi.

Lục Minh Chu mở hẳn cửa ra, cả người xuất hiện trong tầm mắt, Giang Điềm mới chú ý tới, Lục Minh Chu mặc tây trang giày da, nổi bật lên cả người khí chất phi thường.

Giang Điềm đột nhiên cảm thấy việc mua thuốc chống say nắng của mình hơi ngu ngốc, cô định giải thích thêm, Lục Minh Chu đã nói trước một bước, “Tôi sẽ chuyển đi trong ngày mai.”

“…..”

Giang Điềm sững sờ, lập tức không nói được gì, trong nháy mắt, hốc mắt cô nóng lên.

Lục Minh Chu thấy Giang Điềm không nói lời nào, anh nói một cách bình tĩnh nhất có thể: “Về sau nếu có chuyện gì em có thể gọi điện thoại cho tôi, nếu có thể tôi sẽ tận lực giúp đỡ.”

Giang Điềm thực sự không nhịn được, hốc mắt đỏ lên trong nháy mắt, con ngươi óng nước, lại liều mạng ép nước mắt xuống, thật lâu sau, cô gian nan trả lời, “… Biết rồi.” Nói xong, cô lại không nhịn được mà hỏi lại cẩn thận: “Còn… Còn quay trở lại không?”

Lục Minh Chu lắc đầu.

Thực sự là không, lời này là anh nói thật.

Hiện tại Bác Ân xảy ra chuyện, anh cần thiết phải quay lại, manh mối của Tần Lệ cũng bị chặt đứt, anh không còn lí do để ở lại đây nữa.

Ban đầu anh chạy đi chuyển phát nhanh, bề ngoài thì là do thua cược Kỷ Thịnh với Kiều Thời Duyên.

Có lẽ là bị Chu Xuyên kích thích, đầu năm Lục Hoài Viễn nổi lên ý định rút lui về, muốn đem công ty giao hết cho anh, Lục Minh Chu tất nhiên là không chịu theo ông, anh học đại học song bằng, một cái là kiến trúc do anh tự chọn, còn một cái là kinh tế do Lục Hoài Viễn bắt ép, khiến bốn năm đại học của anh không có mấy ngày được thanh nhàn, mấy năm sau tốt nghiệp này tất cả tâm huyết của anh đều dành cho Bác Ân, cũng không có ý định đến Thành Niệm.

Lục Hoài Viễn ngang ngược vô lý, mắng anh vô dụng, nói mình lúc trẻ vừa đi học vừa làm đưa báo cũng mạnh hơn anh, hai người cãi nhau đến không thoải mái, trong lòng Lục Minh Chu cũng phiền, liền hẹn nhóm người Kỷ Thịnh đến Xuân Thụ Cảnh uống rượu.

Lúc đầu anh cũng không chú ý đến Giang Điềm trên sân khấu, Giang Điềm mặc dù ưa nhìn, cũng không đến mức làm mắt anh sáng lên, các người đẹp đám người bọn họ hay thấy, cũng giống thế.

Hình như là người mới, ăn mặc hở hang, rõ ràng chân tay gò bó, cũng không biết lúc đấy anh nghĩ gì, gọi người phục vụ mang đến cho người ta cái gối ôm.

Một đám người đều uống say rồi, cho rằng anh có hứng thú với cô gái nhỏ trên sân khấu, cũng không biết ai kêu gào bảo anh đi qua bắt chuyện, anh có cái tật xấu, uống nhiều quá sẽ dễ nói ra lời thô tục cùng những điều yêu đương vô nghĩa, không hiểu tại sao lại đáp ứng, Lục Minh Chu còn rất tin tưởng chính mình, nhưng thế nào cũng không ngờ lại gặp được cái tổ tông như Giang Điềm, số điện thoại đã không cho, lại còn bị ăn một cái tát.

Kỷ Thịnh người này thấy anh uống say rồi nên có chủ đích muốn chỉnh anh, đã sớm ghi âm lại, anh nghĩ không chối cãi được, thật ra anh cũng không muốn chối.

Từ đầu năm nay Bác Ân vẫn luôn bận bịu với dự án thôn Quan Bắc, chính phủ đấu thầu, đối với tăng mức độ nổi tiếng của Bác Ân ở An Thành chỉ trăm lợi mà không có hại, ngay khi kết thúc dự án, anh muốn cho chính mình nghỉ vài ngày, lại đúng lúc phát hiện ra mấy bức tranh cũ, sự chú ý của anh đều chuyển dời đến sự tình xảy ra năm đó.

Tần Lệ cho manh mối, bối cảnh của ảnh chụp chính là khu nhà này, thậm chí quầy bán quà vặt trong ảnh chụp vẫn còn buôn bán, chẳng qua đã đổi chủ, manh mối cũng bị chặt đứt.

Giang Điềm thấy anh quả quyết lắc đầu phủ nhận, đôi mắt lại đỏ thêm, cô mím môi, lại mở miệng thăm dò: “Công việc thì sao? Cũng đổi?”

Nhiều ngày ở chung như vậy, Giang Điềm cũng biết, trạm chuyển phát nhanh của Lục Minh Chu nằm ngay tại con phố cách đây không xa, nếu anh không sống ở đây nữa, chắc công việc cũng thay đổi.

Lục Minh Chu nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, trả lời khẳng định, “Bỏ rồi.” Lúc ấy tìm một nơi chuyển phát nhanh, cũng là anh suy đoán, nếu ảnh chụp tại khu nhà cũ này, vậy có khả năng hai cô bé đấy chính là người dân gần đây?

Giang Điềm gật gật đầu, ngón tay đan vào nhau, thật lâu sau, cô nói: “… Chúng ta sẽ gặp lại chứ?”

Lục Minh Chu: “Có việc có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi…..”

Anh còn chưa nói xong, Giang Điềm đã không chút nể tình vạch tràn, “Nói nhảm!” Cô cười tự giễu, “Có ai lại đi gọi cho hàng xóm cũ lúc gặp rắc rối chứ?”

Lục Minh Chu: “…..”

Giang Điềm: “À, đàn ông.”

Lục Minh Chu: “…..”

Giang Điềm: “Mặt anh thật to.”

Lục Minh Chu: “…..”

Giang Điềm đi vào một bước, có chút nóng nảy là đâm vào Lục Minh Chu, đoạt lấy cái túi trong tay anh, Lục Minh Chu có chút ngẩn người, ngón tay theo bản năng túm chặt, xô đẩy ở giữa không ai nhường ai.

Giang Điềm hoàn toàn dồi dào năng lượng, biến bi phẫn thành sức mạnh, nhấc chân đá háng người nào đó… Sau đó là chân.

Bị chọc giận, bạn bè cũng đánh.

“Khốn kiếp.” Lục Minh Chi không nhịn được mà văng tục, anh lập tức buông lỏng tay, đau đến nỗi nhăn chặt mày lại, không thể hiểu nổi mà trừng mắt về phía Giang Điềm.

Giang Điềm giằng lại túi thuốc, tức giận nói: “Có cho lợn ăn cũng không cho anh.”

Ánh mắt Lục Minh Chu ai oán, lại tò mò, “… Em nuôi lợn từ lúc nào vậy?”

Giang Điềm: “…..” Không oán giận thì sẽ có người chết sao?

Lục Minh Chu không ầm ĩ với cô, muốn nói chuyện nghiêm túc vài câu với Giang Điềm, Giang Điềm lại không phối hợp chút nào, xách theo túi, xoay người chạy nhanh về phòng, cô chống cạnh cửa, sự chua xót lúc này đều đổi thành miệng lưỡi sắc bén, cô nói một cách bí ẩn: “Liên lạc chắc không cần, hai chúng ta cũng không có giao tình gì, nhưng tốt xấu cũng là quen biết, muốn nói chúc phúc anh vài câu…..”

Mắt phải Lục Minh Chu nhảy dựng, bỗng nhiên có loại dự cảm điềm xấu, anh còn không kịp mở miệng, Giang Điềm đã mặt vô cảm buồn bã mà nói, “Hy vọng cô gái mà anh yêu, là một cô gái chim to dễ thương(1) quyến rũ dịu dàng, còn nếu anh là cong, cũng chúc anh hạnh hạnh phúc phúc bị đè cả đời.”

“…..”

Quá ác độc.

Toàn bộ cơ mặt của Lục Minh Chu run rẩy một trận, rùng mình một cái.

Giang Điềm lẩm bẩm, “Thật xấu xí.”

“…..”

“Bà đây đúng là mắt mù mới thích anh.”

“…..”

“Phi phi phi, ai mẹ nó thích anh!”

“…..”

Lục Minh Chu không thể nghe được tiếp, tại sao anh lại đi quan tâm đến cảm xúc của cô nhóc nhỉ, có chút nghiến răng, anh đang muốn lên tiếng, Giang Điềm đột nhiên đóng sầm cửa vào.

Lục Minh Chu: “…..”

“Ầm” một tiếng thật lớn, mặt đất xung quanh cũng chấn động theo, Giang Điềm vừa vào cửa, lập tức ỉu xìu, cô ném cái túi trong tay xuống, lại đá đôi giày ra, miễn cưỡng đi vài bước về phía trước, tiến đến ghế sô pha.

Ban đầu tuy Lục Minh Chu từ chối cô, nhưng ít nhất còn có thể tối ngày nhìn thấy nhau, mà lúc này Lục Minh Chu nói muốn dọn đi, lòng cô bỗng nhiên biến mất, anh đi rồi, vòng tròn sinh hoạt của hai người sẽ không còn giao nhau nữa…..

Giang Điềm khóc đỏ mắt, từ trước đến nay không có ai nói cho cô biết, thích một người sẽ khổ sở như này, tại sao cô lại đi thích Lục Minh Chu chứ?

Cô ngủ thiếp đi trên sô pha suốt một đêm, trời sáng, cách vách truyền đến tiếng bánh xe hành lý lăn qua sàn nhà, cách âm của khu nhà cũ không tốt, Giang Điềm cố gắng phân biệt âm thanh, nghe thấy tiếng ngày càng gần đến cửa, lòng cô càng ngày càng lạnh.

Âm thanh “lộc cộc lộc cộc” từ xa đến gần, bỗng nhiên biến mất, trái tim Giang Điềm cũng không biết chờ mong cái gì, nhưng ngay sau đó, âm thanh lại tiếp tục vang lên lần nữa đồng thời cũng dần dần xa.

Giang Điềm thực sự không nhịn được nữa, cô tùy tiện với lấy gối ôm trên sô pha, chân trần mà mở cửa chạy ra ngoài.

Lục Minh Chu kéo vali bước tới bậc cầu thang đi xuống, thấy Giang Điềm đi ra, anh khẽ giật mình, bước chân dừng lại, vẫn là bộ quần áo trên người hôm qua, áo thun nhăn nhúm, đầu bù tóc rối, đôi mắt sưng thành hai quả hạch đào (quả óc chó), Lục Minh Chu nhíu nhíu mày, tim giống như bị ai đó cào nhẹ lên, cảm xúc không được tốt cho lắm.

Giang Điềm vọt tới trước mặt Lục Minh Chu, nắm lấy hai sừng cái gối ôm, không quan tâm mà trực tiếp đập lên người Lục Minh Chu, cô vừa khóc vừa la mắng: “Lục Minh Chu con mẹ nó anh cái đồ khốn nạn! Sao anh lại làm như vậy! Hôn rồi ngủ rồi làm em thích anh xong hiện tại lại muốn rời đi…..”

Lục Minh Chu vô thức đưa tay cản, Giang Điềm thở không ra hơi, nhưng vẫn không ngừng mắng: “Cả đời em cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy anh nữa! Anh cái đồ lưu manh!”

Lục Minh Chu che lấy đầu, cũng buồn bực, “… Rối tóc tôi mất.”

Giang Điềm: “…..” Mẹ nó trọng điểm, đồ cặn bã.

Giang Điềm nện hung ác, gối ôm đập vào thân trên Lục Minh Chu, lực lại nặng, gối ôm rơi về phía góc tường bên phải, Giang Điềm trong lòng tàn nhẫn, lại đấm đá Lục Minh Chu, Giang Điềm cố tình gây sự, Lục Minh Chu lại không thể đánh trả, cứng rắn chịu đựng, sau vài lần, Lục Minh Chu cũng có chút nóng nảy, anh dùng vũ lực kìm chặt cánh tay Giang Điềm lại, không cho cô động đậy.

Giang Điềm bị Lục Minh Chu ôm vào trong ngực, cánh tay căn bản không động đậy được, cô vẫn chưa từ bỏ ý định, nhấc chân đá anh, Lục Minh Chu liền đẩy cô dựa vào tường, Giang Điềm không thể lui nữa, Lục Minh Chu từng bước ép sát, đẩu gối trực tiếp tách hai chân cô ra, chống ở giữa, anh thấp giọng nói, “Làm loạn đủ chưa?”

Ngữ khí Lục Minh Chu không mạnh, Giang Điềm cũng biết chính mình vô cớ gây sự, nhưng lại cố tình mấy lời như vậy, áp đảo cô cuối cùng thành cọng rơm, cô như con mèo bị cắt mất móng vuốt, một chút sức chống cực cũng không có, Giang Điềm gục đầu xuống, không dám nhìn Lục Minh Chu nữa.

Nhất thời hai người đều không mở miệng nói chuyện, chỉ còn âm thanh nức nở rất nhỏ của Giang Điềm, Lục Minh Chu thở dài trong lòng, anh hơi buông lỏng lực đạo, giọng điệu có phần bất đắc dĩ, “Em cứ như vậy liền thích tôi?”

Giang Điềm không nói, vẫn cúi đầu không nhúc nhích.

Âm lượng của Lục Minh Chu rơi chậm lại, tốc độ thả chậm, nói rất dịu dàng: “Tôi chỉ là một người đưa chuyển phát nhanh, có cái gì tốt chứ?”

Ngực Giang Điềm phập phồng kịch liệt, cô lắc đầu.

Lục Minh Chu buông cánh tay cô ra, anh giơ tay nhẹ nâng cằm Giang Điềm lên, mới phát hiện Giang Điềm vẫn luôn cắn môi dưới ép mình không khóc thành tiếng, gương mặt thành con mèo hoa, tim anh run lên, cũng đau lòng.

Tay phải Lục Minh Chu nâng gương mặt Giang Điềm, lòng bàn tay tay trái từng chút từng chút lau nước mắt Giang Điềm, thấp giọng dỗ dành: “Đừng khóc…..”

Giang Điềm nhắm mắt lại, lông mi phát run, cô hòa hoãn lại cảm xúc, một lần nữa mở mắt ra, nức nở nói: “Anh… Anh chán ghét em như vậy sao?”

Lục Minh Chu thở dài, “Tôi không chán ghét em.”

Giang Điềm sụt sịt mũi, “Cũng không thích em?”

Tay phải Lục Minh Chu buông khuôn mặt Giang Điềm ra, đôi tay đi xuống đặt lên bả vai Giang Điềm, anh cúi người xuống nhìn thẳng cô, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Chúng ta không hợp.”

Giang Điềm dùng mu bàn tay hung hăng lau khuôn mặt, vẫn cố chấp hỏi: “Anh thích cái dạng nào?”

Lục Minh Chu nhìn vào mắt Giang Điềm, thấy cô hỏi nghiêm túc, Lục Minh Chu cũng nghiêm túc suy nghĩ, rồi trả lời: “Thành thục, tự tin, độc lập.” Anh hơi bật cười, nhéo chóp mũi Giang Điềm, “Không thích khóc nhè.”

Lần đầu tiên Lục Minh Chu chính thức cùng Giang Điềm trao đổi rõ ràng, anh cũng sắp 30 rồi, không có khả năng chưa từng nói chuyện yêu đương, trước kia kết giao tình cảm hai người đều lấy công việc làm chủ, lúc bận rộn có khi một hai tháng không thấy được mặt nhau, lúc bình thường nhàn rỗi cũng hẹn hò, không ai ỷ lại vào ai, tình cảm chỉ là vật điều hòa, không phải thứ quan trọng.

Anh tạm dừng, lại lặp lại lần nữa: “Chúng ta không phù hợp.”

Giang Điềm mơ mơ màng màng nghe anh nói xong, lời nói của Lục Minh Chu trực tiếp. mặc kệ anh thích loại nào, tóm lại đều không phải cô, cô đau buồn, nhưng cũng chỉ có thể buồn đau, để biến thành dạng Lục Minh Chu nói, cô cần năm năm, mười năm, thậm chí còn lâu hơn…..

Lông mi Giang Điềm run rẩy, lại cười tự giễu: “Anh rốt cuộc là làm nghề gì vậy? Thám tử? Cảnh sát?” Giang Điềm cảm thấy chính mình thực sự đáng buồn, đến Lục Minh Chu rốt cuộc là ai cô cũng không biết, chỉ biết anh đang tìm người, làm đưa chuyển phát nhanh có lẽ chỉ là để ngụy trang.

Lục Minh Chu đứng thẳng lên, “Em muốn biết sao?”

Giang Điềm không trả lời ngay lập tức, do dự nửa ngày, cô lắc đầu: “Cũng không thực sự muốn.” Dù sao có biết được, thì người ta cũng vẫn muốn rời đi, sao lại phải lưu lại cho chính mình nỗi nhớ nhung không cần thiết.

Đôi mắt đen của Lục Minh Chu sâu thẳm, Giang Điềm ngửa đầu ngơ ngẩn nhìn anh, chóp mũi đỏ bừng, cực kỳ đáng thương, tầm mắt Lục Minh Chu dừng trên mặt Giang Điềm mấy giây, tâm tư bỗng nhiên thắt chặt, không kìm lòng được cánh tay vừa thu lại ôm người vào trong ngực.

Giang Điềm mờ mịt luống cuống trong nháy mắt, sửng sốt một hồi lâu.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng than nhẹ bất đắc dĩ, cuối cùng Lục Minh Chu có chút mềm lòng, giọng anh khàn khàn, “Nếu như tôi thích em chỉ bằng một phần mười em thích tôi, em có còn muốn ở bên tôi không?”

Giang Điềm không nói chuyện, Lục Minh Chu lại rõ ràng cảm nhận được phía sau lưng Giang Điềm cứng đờ, tiếng hít thở trong lồng ngực yếu dần đi, trong lòng Lục Minh Chu mắng chính mình lắm miệng, một hồi lâu Giang Điềm buông anh ra, ngẩng đầu từ trong lòng ngực Lục Minh Chu, cô đẩy ra một bước, kéo xa khoảng cách giữa hai người.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, Giang Điềm từ đầu đến cuối cũng không liếc nhìn Lục Minh Chu một cái, kiên định lắc đầu, “Không muốn.”

Giang Điềm tránh ra hai bước, dựng lại vali bị ngã xuống đất, đẩy đến tay Lục Minh Chu, ánh mắt hai người lại giao nhau, cổ giọng Giang Điềm vì khóc mà khàn, nhưng vẻ mặt đã thu lại, hoàn toàn nghiêm túc.

“Em cũng không quá thích anh, anh đừng mang gánh nặng.”

_______

(1) Cô gái chim to dễ thương (nguyên văn 大吊萌妹/大屌萌妹): Nó thường đề cập đến giới tính ban đầu của nhóm giả gái trong số những người hâm mộ ACGN. Nó làm cho vẻ ngoài của họ không thể phân biệt được với con gái thông qua trang điểm và mặc quần áo. Các cô gái bề ngoài càng dễ thương thì càng không phải con gái, mà là con trai. Từ ban đầu xuất phát từ vòng tròn thứ hai, đặc biệt là trong cosplay, thường có hiện tượng các chàng trai đảo ngược cos các nhân vật anime nữ, và từ này ra đời. (ACGN: Animation, Comic, Game, Novel)
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận