Đừng Ép Anh Động Tâm - Chương 42: Khen em đáng yêu

Đừng Ép Anh Động Tâm Chương 42: Khen em đáng yêu
Giang Điềm cảm thấy thật kỳ lạ, cô nghiêm túc nói xong, Lục Minh Chu lại hoàn toàn lâm vào trầm mặc.

Cô đại khái biết rõ, Lục Minh Chu người này thoạt nhìn giản dị, ngẫu nhiên thỉnh thoảng không đứng đắn, cũng không có nhiều tính tình kiêu ngạo của thiếu gia, nhưng nhiều lúc anh không quan tâm hay làm chiếu lệ, trong lòng anh ẩn dấu chuyện gì, anh không nói, người khác cũng không đoán được.

Trước đó tại bệnh viện, còn có ngày đó tại hội sở, cô dù có ngốc cũng hiểu được mấy phần.

Tiểu Thiên là khúc mắc của Lục Minh Chu, nhưng cô không biết Tiểu Thiên trong miệng anh là nam hay là nữ, là bạn bè hay là người yêu, là ánh trăng sáng hay là hoa hồng đỏ?

Đây cũng là lý do khác khiến Giang Điềm không muốn gần gũi cùng Lục Minh Chu lần nữa, ai cũng muốn ở bên cạnh người đơn giản, thay vì một người mà bạn cần phải cật lực suy đoán mọi suy nghĩ của anh ta.

Lục Minh Chu.

Đứng cách cô quá xa, chỉ dựa vào phỏng đoán, lại quá mệt mỏi.

Thấy Lục Minh Chu không có phản ứng, Giang Điềm cúi nghiêng người về phía ghế lái, tay phải ấn khóa xuống, thùng xe chật chội, cô thực sự không muốn cùng ở cùng Lục Minh Chu nữa.

“Lạch cạch” một tiếng, cửa xe mở ra.

Giang Điềm đẩy cửa xuống xe, cô cho rằng Lục Minh Chu ít nhiều cũng sẽ có chút phản ứng, nhưng Lục Minh Chu vẫn ngồi yên tại ghế lái không nhúc nhích như cũ, mặt mày lạnh băng, đường quai hàm gần như cứng lại, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, Giang Điềm khẽ thở dài một tiếng trong lòng, không dám hỏi nhiều, cô chống cạnh cửa, “Tôi lên trước, cảm ơn anh đã đưa tôi về.”

Nói xong, cô dứt khoát đóng sầm cửa xe.

Lại một âm thanh vang lên.

Lục Minh Chu ngoài dự kiến giật nảy mình, anh ngửa đầu ra sau, nhắm mắt lại trầm tư.

Không thể nào.

Tuyệt đối không thể nào.

Giang Điềm không thể là Tiểu Thiên, Tiểu Thiên đã chết, là anh hại chết, Giang Điềm tại sao có thể là Tiểu Thiên chứ? Nhưng Giang Điềm cũng gọi là Tiểu Thiên ư?

Tiều Điềm.

Tiểu Thiên.

Rốt cuộc chuyện là như thế nào?

Chẳng lẽ giống như cô nói là cái duyên phận sao?

Duyên phận nhảm nhí.

Con người nhất định thắng ông trời, anh không tin cái duyên phận gì đó.

Hiện tại tâm tình anh rối bời, cái duy nhất có thể xác định được chính là tâm ý của mình đối với Giang Điềm, bất kể Giang Điềm là ai, cô vẫn là chính cô, nhưng hiện tại cô đi rồi, còn bắt anh đừng tới quấy rầy, cút càng xa càng tốt.

Sao có thể chứ.

Cánh tay Lục Minh Chu chợt co rụt lại, anh quyết đoán mở cửa xuống xe, nhanh chóng chạy tới hành lang.

Giang Điềm vừa mới đổi giày ở huyền quan xong, đang định đóng cửa lại, cửa chính lại bị một lực khác chặn lại, đẩy từ bên ngoài vào trong, cô hơi ngạc nhiên, Lục Minh Chu đi vào trong phòng, anh vừa nhấc chân phải lên, cửa phòng phía sau liền đóng sầm thật mạnh.

Giang Điềm nhìn anh cảnh giác, sắc mặt Lục Minh Chu vẫn không tốt như cũ, ánh mắt nhìn cô quá mức lộ..liễu, đuôi lông mi Giang Điềm run rẩy, không hiểu sao lo lắng.

Khóe mắt Lục Minh Chu giương lên, anh cởi áo khoác âu phục tiện tay ném qua một bên trên đất, lại xắn tay áo lên.

Giang Điềm bị động tác không thể hiểu nổi của anh làm cho luống cuống, theo phản xạ lui về sau một bước, giọng cô run run: “Anh… Anh muốn cái gì?”

“Muốn em.”

Chân dài Lục Minh Chu tiến về trước một bước, khoảng cách hai người áp lại vô hạn, cánh tay anh vừa thu lại, Giang Điềm đụng phải lồng ngực cứng rắn của người đàn ông, không kịp hô đau, cánh môi Lục Minh Chu đã ép xuống, khẽ cắn lại liếm láp, cọ xát ép chuyển, hôn đến mức gò má cô ửng đỏ, môi tê dại, trong mắt cũng nổi lên ánh nước, anh mới chậm rãi hạ thế công, Giang Điềm may mắn thở phào, vừa định tránh thoát khỏi trói buộc của anh, Lục Minh Chu lại ôm cô đi vào trong phòng khách.

Giang Điềm không thắng nổi anh, bị động lui về sau, chân phải chống đỡ lên ghế sô pha, người Giang Điềm ngã ngược về phía sau, Lục Minh Chu không những không che đỡ lấy cô, ngược lại thuận theo tư thế của cô cắm về phía trước.

Hai người song song ngã trên ghế sô pha, Lục Minh Chu rất nặng, ép Giang Điềm gần như thở không ra hơi, Giang Điềm vô lực đẩy anh, “Anh đứng lên… Đứng lên…..”

Trán Lục Minh Chu hơi chống về phía trước, ép Giang Điềm nhìn mình, giọng anh khàn khàn: “Ớt Nhỏ ——”

Giang Điềm trốn không thoát, lo lắng nín cả thở.

Tay phải Lục Minh Chu hướng xuống dưới, thăm dò dưới làn váy Giang Điềm, một đường du ngoạn lên phía trên, nói trực tiếp, “Anh muốn em.”

Thân thể Giang Điềm cứng ngắc trong nháy mắt, cô cố gắng né tránh bàn tay không quy củ của Lục Minh Chu, nhưng lại không thể làm gì, da thịt trên đùi tiếp xúc nóng bỏng, cô không thể tưởng tượng nổi, “Anh điên rồi sao? Lục Minh Chu anh điên rồi!”

Giọng Lục Minh Chu mất tiếng, “Anh vốn dĩ chính là điên.”

Giang Điềm sợ hãi, cô giãy giụa muốn trốn lên trên, nhưng Lục Minh Chu đè nặng cô, thực sự không động đậy được, cô gấp đến đỏ mắt, lông mi hung hăng run lên, nước mắt liền rơi xuống.

Lục Minh Chu không làm gì tiếp, mặc dù tay phải anh đặt dưới làn váy Giang Điềm, nhưng khó khăn lắm mới chạm được đến vải dệt quần lót trên dùi, anh liền một vừa hai phải, không lại hướng lên trên tí nào.

Giang Điềm khóc, Lục Minh Chu đau lòng, “Ớt Nhỏ, anh biết em không tin anh, những lời vừa rồi nói trên xe, anh một chữ cũng không làm được, cái gì anh cũng có thể đáp ứng em, duy chỉ có cách xa em một chút, anh không làm nổi.”

“Anh không chỉ không thể cách xa em nữa, anh sẽ muốn ôm em, muốn hôn em, thậm chí muốn ngủ với em, muốn cùng em làm…tình, Giang Điềm, anh không che giấu, bởi vì thích, anh có dục vọng với em, cái này không phải chuyện gì cảm thấy thẹn, anh cũng không thẹn với lương tâm, nếu có thể hiện tại anh liền muốn lột quần áo của em, anh muốn làm em khóc, chỉ khóc vì anh thôi, muốn làm những việc thân mật với em.”

“Anh thích em, muốn có được em, bất kể em có tin anh hay không, đây đều là những suy nghĩ chân thật nhất của anh, em không tin, vậy anh nói cho em nghe, anh nói, nếu em vẫn không tin, anh sẽ chờ, chờ đến ngày nào đó em tin, đồng ý ở bên anh, anh sẽ cùng em làm đủ ngay tại ghế sô pha này, em có thể mắng anh vô sỉ hạ lưu, nhưng không còn cách nào khác, anh chính là thích em, muốn em, muốn làm người đàn ông của em.”

Lục Minh Chu nói xong trong một hơi, nước mắt Giang Điềm mơ hồ, ngây ngốc thất thần, Lục Minh Chu đợi cả buổi, Giang Điềm vẫn không phản ứng, Lục Minh Chu bất đắc dĩ bật cười, lòng bàn tay anh trìu mến cọ qua khóe mắt Giang Điềm, lại nhẹ nhàng bóp cánh mũi cô một cái, “Em có hiểu không?”

Giang Điềm không nói lời nào, lại vô thức lắc đầu.

Lục Minh Chu khẽ mắng, trong giọng nói lại nghe không ra tí trách cứ nào, “Ngu ngốc, đần muốn chết.”

“…..”

Từ nhỏ đến lớn Giang Điềm chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy, rõ ràng nói những lời xấu hổ chết người, thế mà bị anh nói đúng lý hợp tình như vậy, tất cả đạo lý đều là anh chiếm, ngược lại cô thành một bên đuối lý.

Nói không thích cô, từ chối cô, là Lục Minh Chu.

Hiện tại đè trên người cô, nói thích cô, muốn cô, vẫn là Lục Minh Chu.

Giang Điềm lại một lần nữa bị đánh bại, cô không chịu nổi Lục Minh Chu cứ hành hạ như này, cũng không biết phải làm sao bây giờ, đành phải đẩy anh ra, nhưng tứ chi mềm nhũn, lại không dùng được lực, đành phải hung dữ trợn mắt nhìn anh, “Lục Minh Chu tôi sẽ không tin anh, lời đàn ông nói không thể tin, đều là dỗ dành các cô gái.”

Lục Minh Chu nhéo tai cô, trả lời nghiêm túc: “Anh có thể tin được, anh không dỗ con gái mà, anh dỗ dành kẻ ngốc.”

Giang Điềm chán nản, vung cánh tay đánh anh, “Anh có ý gì! Lục Minh Chu anh có ý gì đấy!”

Lục Minh Chu bắt được cánh tay đang giương nanh múa vuốt của Giang Điềm, lập tức sửa miệng: “Anh khen em đáng yêu đấy.”

Giang Điềm biết Lục Minh Chu mắng cô ngu, cô cũng có cảm xúc, lại nghĩ tới một màn ở Thành Niệm lúc sáng, không nhịn được chua xót nói: “Kiều Huyên càng đáng yêu hơn, anh cùng cô ta rất tốt, các người trời sinh một đôi trai tài gái sắc, anh đi mà chọn quần áo cho cô ta, tôi chúc các người sớm sinh quý tử! Buông tôi ra, anh cút đi cho tôi xuống!”

Lục Minh Chu thấy Giang Điềm lại làm loạn, anh nhanh chóng giải thích: “Anh cùng Kiều Huyên không có gì, anh cùng anh trai cô ấy là bạn bè tốt, trước nay anh đều xem cô ấy như em gái, thật sự không có gì, nếu có cái gì thì nhiều năm như vậy đã sớm có, anh còn tới đây dỗ em làm gì chứ.”

Chuyện này anh thực sự là oan uổng, nhớ không nhầm mà nói, ngày đó anh tới hội sở, cũng là bởi vì Giang Điềm, anh bị Kiều Thời Duyên gọi đi, vô duyên vô cớ ăn một trận đánh lớn, lúc sau hai người đều uống nhiều quá, Kiều Huyên tại sao đến anh cũng không hỏi, anh cùng Kiều Thời Duyên tạm một đêm ở hội sở, chỉ là lúc sau Kiều Thời Duyên nhận cú điện thoại dời đi trước bọn anh, mới để lại anh cùng Kiều Huyên.

Còn phần tin tức, đơn giản là thủ đoạn của Kiều Huyên, không có nhà truyền thông nào dám chụp mũ lung tung lên đầu anh, nếu không phải có Kiều Huyên âm thầm chỉ thị, căn bản sẽ không có đài truyền thông nào dám chụp một đống ảnh như vậy, chứ đừng nói tới chuyện đăng lên mạng.

Kiều Huyên có ý đối với anh, anh cũng biết, nhưng ngay từ ban đầu anh liền dứt khoát chối từ, nếu không phải vì Kiều Thời Duyên, việc này không sẽ không cứ tính như vậy.

Giang Điềm rõ ràng không tin, ảnh chụp còn có thể là giả sao, cô nhìn được rõ ràng, lúc ấy ở phòng uống nước cô nghe thấy người khác nói như thế nào, Giang Điềm nhớ lại, không hề nghĩ ngợi buột miệng thốt ra, “Quần áo đều nhăn dúm dó, tình hình chiến đấu kịch liệt, thể lực các người trẻ tuổi đúng là tốt thật!”

Lục Minh Chu không biết nên khóc hay cười, “Nói bừa gì vậy, Ớt Nhỏ em cũng không thể oan uổng anh như thế, anh chính là thanh niên trong sạch rất tốt.” Anh tạm dừng, lại ái muội bổ sung thêm, “Về phần thể lực của anh có được hay không, về sau em sẽ biết.”

Giang Điềm phiền chết Lục Minh Chu không biết xấu hổ, cô không kiên nhẫn nói, “Anh xuống! Cút xuống đi!”

Lục Minh Chu giơ tay đầu hàng, ngoan ngoãn nghe lời, trước khi đứng dậy lại nhịn không được hôn chóp mũi Giang Điềm một cái, rồi mới lưu luyến đứng lên, quy quy củ củ đứng ở một bên.

Anh rũ mắt nhìn Giang Điềm trên sô pha, ý cười ở khóe miệng rõ ràng, di động trong túi lại không đúng lúc mà rung lên hai lần, Lục Minh Chu lấy điện thoại trong túi ra tùy ý liếc nhìn, thấy được chữ trên màn hình, mí mắt anh nhảy dựng.

Là hai cái tin nhắn.

Tần Lệ gửi.

【Tìm được người rồi】

【Gặp mặt rồi nói chuyện】

Ngón tay Lục Minh Chu nắm chặt di động trở nên trắng bệch, Giang Điềm sửa sang lại quần áo cho tốt, lại kéo làn váy, ngoài dự kiến lại không lập tức đuổi Lục Minh Chu đi, cô đang muốn nói cái gì, Lục Minh Chu lại mở miệng trước một bước: “Giang Điềm, anh có việc đi trước.”

Anh nói xong, cũng không đợi Giang Điềm phản ứng, trực tiếp quay đầu đi ra ngoài, không bao lâu liền không thấy bóng dáng đâu.

Giang Điềm sững sờ ngay tại chỗ, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, cô vừa bực vừa tức, đi qua hung hăng dẫm đá mấy phát trên áo khoác tây trang của Lục Minh Chu.

Khốn nạn.

Thế mà cô tí nữa thì tin anh, thậm chí có mấy phần dao động…..

Lừa đảo.

Lục Minh Chu rõ ràng chính là đại lừa gạt.

…..

Ba mươi phút sau.

Lục Minh Chu cùng Tần Lệ gặp mặt tại quán cà phê.

Vẻ mặt Lục Minh Chu nghiêm túc, Tần Lệ cũng ngoài dự kiến không có trêu đùa như trước.

Lục Minh Chu kéo ghế ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề nói: “Người đâu?”

Tần Lệ do dự một lúc, trả lời: “Người cậu quen đấy.”

Lục Minh rõ ràng ngoài ý muốn, anh hơi nhíu mày, Tần Lệ đem túi da trâu trên tay đưa cho Lục Minh Chu, Lục Minh Chu nhanh chóng duỗi tay tiếp nhận, trực tiếp đổ hết đồ vật bên trong ra bàn, đầy một bàn ảnh chụp, cùng một cô bé, tuy tằng tướng mạo chênh lệch khá nhiều, nhưng cặp mắt kia lại không sai được, Lục Minh Chu gần như liếc mắt một cái liền nhận ra.

“Tôi cũng không nghĩ tới, cô bé này gọi là Giang Điềm, cậu không nghe nhầm đâu, là Giang Điềm mà chúng ta biết kia.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận