Đừng Ép Anh Động Tâm - Chương 51: “Đồ phụ nữ xấu xa! Xấu muốn chết!”

Đừng Ép Anh Động Tâm Chương 51: “Đồ phụ nữ xấu xa! Xấu muốn chết!”
Giang Điềm bị câu nói của Lục Minh Chu làm cho phát nghẹn, Mạc An lại không phải là người đơn giản gì, có khả năng nhìn mặt mà đoán được năng lực.

Giang Điềm sợ không cẩn thận một cái là lộ tẩy, vì thế cô sáng suốt duy trì im lặng.

Nhưng Lục Minh Chu lại cố tình không buông tha cho cô, đã đi hơn nửa đường, tiếp đến lại là một đoạn đèn xanh đèn đỏ.

Lục Minh Chu nhìn qua chỗ giữa ghế lái cùng ghế phụ, xem tình hình giao thông phía trước, anh không nhìn Giang Điềm, lại nói chuyện với Giang Điềm, “Cô Giang xinh đẹp như vậy, chắc chắn là có rất nhiều chàng trai theo đuổi nhỉ?”

Giang Điềm: “…..”

Giang Điềm vốn đang ngắm nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, Lục Minh Chu vừa nói vậy, cô phớt lờ đi thì không tốt chút nào, Lục Minh Chu là giám đốc của Thành Niệm, nếu hai người giả vờ không quen biết, cô tôn trọng kính yêu là điều đương nhiên, thậm chí còn nịnh nọt lấy lòng cũng coi là thái độ bình thường.

Do dự mãi, Giang Điềm xoay người, miễn cưỡng mỉm cười nói câu lấy lệ, “Lục tổng ngài cứ nói đùa.”

Giang Điềm nói như vậy, Lục Minh Chu cũng mau tiếp lời, “Cô Giang khiêm tốn rồi, cũng không biết cô Giang thích chàng trai như nào?”

Đuôi mày anh nhướng lên, cười như không cười nói: “Thành thục có mị lực, còn trông đẹp trai?”

Giang Điềm: “…..”

Cái này không phải là vòng lại tự khen chính mình sao?

Mạc An dù có ngốc đến mấy cũng nhận ra vài phần không đúng lắm, bà lại lần nữa xoay đầu lại từ ghế phụ lái, trước tiên nhìn về phía Lục Minh Chu, xong tầm mắt lại quét tới người Giang Điềm, ánh mắt nhìn qua lại giữa hai người đánh giá vài vòng, bà không nhịn được hỏi: “Hai người thực sự không quen nhau ư?”

Lúc này Giang Điềm còn chưa kịp lên tiếng, Lục Minh Chu đã giành trả lời trước, khóe môi nhếch lên, như cười mà lại không cười hỏi: “Cô Giang cô nói đi?”

Mạc An chỉ cảm thấy không thể hiểu được, “Cậu không biết ư?”

Lục Minh Chu đáp đương nhiên, “Lần trước tai nạn xe đụng phải đầu, trí nhớ không tốt lắm.”

Anh khẽ cười, “Cô Giang cũng không nhớ rõ tôi sao? Tôi đẹp trai như vậy cô hẳn là phải ——” Giọng anh ngừng lại, “Đã gặp qua là không thể quên được mới đúng chứ.”

Giang Điềm nghẹn gần chết.

Mạc An hất hất tóc, tháo kính râm trên mắt xuống cẩn thận quan sát Lục Minh Chu, bà có quen với Chu Niệm, năm đó cũng coi như quan sát Lục Minh Chu lớn lên, sau khi Chu Niệm qua đời bà ít tiếp xúc với Lục Minh Chu hơn, nhất là mấy năm nay, nhưng trong ấn tượng của bà đứa trẻ này bề ngoài lạnh lùng, thỉnh thoảng nói qua loa mấy câu, cũng không đến mức phát triển thành loại tự luyến như này đâu nhỉ, nói ba câu không tách rời vẻ đẹp trai của mình.

Mạc An nhìn Giang Điềm rúc vào trên ghế dựa bên cạnh, hai chân khép chặt, đôi tay đặt trên đùi, giữa trán hơi mướt mồ hôi, Mạc An bênh vực người mình, bà liếc nhìn Lục Minh Chu, mang vẻ bề trên che trở hiếm thấy, “Thằng nhóc cậu thành thật một chút, Giang Điềm là người của tôi, cậu muốn chấm cô gái nào cũng đừng nhắm vào cô ấy, cẩn thận tôi…..”

Vẻ mặt Lục Minh Chu tự mãn, thản nhiên nói: “Dì làm sao?”

Mạc An nghẹn lại, “Chưa nghĩ ra.” Bà lại đeo kính râm xoay người lại, “Nhưng mà, Giang Điềm em không cần sợ cậu ta, nếu cậu ta có mưu đồ gây rối với em, em cứ nói cho tôi, tôi lập tức gọi bố cậu ta tới đây làm chủ cho em.”

Giang Điềm ngẩng đầu, mắt cô sáng rực lên, chờ mong hỏi: “Thật… Thật thế sao?”

Mạc An tiêu sái nói: “Tất nhiên rồi!”

Giang Điềm nhanh chóng rưng rưng nước mắt, “Cảm ơn chị Mạc.”

Lục Minh Chu: “…..”

Mặc người cởi cà vạt ném xuống ghế, con ngươi đen nhánh ẩn chứa cảm xúc sâu thẳm.

Ô tô tăng tốc, đi được nửa đường cái vòng cung, Giang Điềm ngồi ở băng ghế phía sau không thắt đai an toàn, quán tính lớn khiến cô không kiểm soát được ngã ngược lại, nghiêng vào lòng Lục Minh Chu, cảm xúc dư thừa trong mắt Lục Minh Chu thu lại trong khoảnh khắc, vội vàng đỡ Giang Điềm vào trong lòng, anh ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô gái, đỡ cô ngồi ổn định.

Giang Điềm lại chỉ muốn rời khỏi lòng anh, tay phải dùng sức đập lên cánh tay anh, cả người vừa thẹn vừa bực.

Lục Minh Chu tiến đến bên tai Giang Điềm, nói nhỏ: “Ớt Nhỏ, em thật quá đáng.” Anh cố tình dừng lại, ái muội thở dài, “Để xem buổi tối anh xử lý em như nào.”

Giang Điềm chột dạ, sợ bị Mạc An phía trước nghe thấy, lập tức bịt miệng anh lại.

Ô tô ổn định trở lại, Giang Điềm không tiếng động nói khẩu hình, Lục Minh Chu giả vờ nhìn không hiểu cái gì cả.

Mạc An đằng trước nhìn qua gương chiếu hậu thấy Giang Điềm ngồi trên đùi Lục Minh Chu, tư thế hai người ái muội nửa ôm nửa ấp, bà lập tức sửng sốt, “Các người… Đang làm gì đấy?”

Giang Điềm xấu hổ, ai ngờ Lục Minh Chu người này lại là kẻ vô lại, chờ Mạc An chú ý tới mới chậm rì rì buông cánh tay vòng bên hông cô ra, Giang Điềm bối rối ngồi lại về trên ghế.

Khóe mắt Lục Minh Chu liếc qua gương mặt ủng đỏ của Giang Điềm, anh mím môi, nói với Mạc An: “Cô Giang vừa mới chủ động nhào về phía cháu, cháu không tự chủ được.“

Giang Điềm: “…..”

Mạc An: “…..”

Giang Điềm xua xua tay về phía Mạc An, đỏ mặt giải thích tình huống vừa rồi, Mạc An bán tín bán nghi gật gật đầu, lại xoay người đến trước mặt Lục Minh Chu, nhưng Lục Minh Chu người này mặt không đỏ tim không đập không để lộ sơ hở, Mạc An cũng không cố kiết truy đến cùng.

Giang Điềm sợ Lục Minh Chu lại nói gì nữa, cô cầm di động run run rẩy rẩy gửi tin nhắn.

【Sugar: Anh đừng làm loạn nữa】

【Sugar: Còn như vậy em sẽ không để ý đến anh】

【Sugar: Không cho ôm không cho hôn】

【Sugar: Anh đi chấm cô gái khác đi】

Cô gửi xong, cầm điện thoại đợi Lục Minh Chu trả lời.

Không lâu sau, Lục Minh Chu thực sự lấy điện thoại ra xem, ánh mắt bỗng nhiên tối lại, anh xụ mặt liếc nhìn Giang Điềm, để tỏ vẻ quyết tâm Giang Điềm cũng không chút khách khí nhìn lại anh.

Lục Minh Chu gần như nghiến răng nghiến lơi nhỏ giọng hô lên, “Giang Điềm!”

Giang Điềm vội vàng giơ tay thế bảo im lặng, lại lo lắng liếc về phía Mạc An ngồi trên ghế lái phụ, Mạc An không có để ý, cô lại nhẹ nhõm thở hắt ra.

Điện thoại rung nhẹ hai cái.

【Bạn trai thối: Em làm anh tức chết】

【Bạn trai thối: Còn quan tâm đến em nữa anh là chó】

Giang Điềm: “…..”

Cuối cùng cũng tới điểm đến, ô tô chậm rãi dừng xe.

Mạc An cởi dây đai an toàn đơn giản cảm ơn một câu với Lục Minh Chu, “Cảm ơn, chúng tôi xuống chỗ này.”

Lục Minh Chu khẽ gật đầu: “Dì Mạc khách khí rồi.”

Mạc An cười nhìn anh, chợt tầm mắt nhìn về phía Giang Điềm, “Đi thôi.” Nói xong, bà lưu loát đẩy cửa xuống xe.

Tay trái Giang Điềm đặt lên cửa xe, đang định mở cửa ra, ai ngờ bên cạnh truyền đến giọng nói không gợn sóng của Lục Minh Chu, “Cô Giang, không ai dạy cô phải xuống xe bên lề đường sao?”

Động tác tay trái của Giang Điềm dừng lại, cô không còn cách nào ngoài dịch người về phía Lục Minh Chu, khẽ nói, “Vậy anh nhường đường một chút.” Cô chỉ chỉ cửa xe bên cạnh Lục Minh Chu. “Tôi xuống bên cửa này.”

Lục Minh Chu hơi ngả đầu về sau, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, “Không cho.”

Giang Điềm: “…..”

Lục Minh Chu cười rất nhạt, giọng nói cũng có chút lạnh lùng, “Nhưng mà, thật ra cô Giang có thể bò qua người tôi, tôi sẽ không để ý.”

Giang Điềm: “…..”

Giang Điềm trừng mắt nhìn anh, Lục Minh Chu ngoài miệng nói vậy, làm việc cũng rất đàng hoàng, hai chân anh hơi hướng sang bên trái, chừa ra cho Giang Điềm một khoảng, Giang Điềm cẩn thận dịch qua trên người anh, mắt thấy là có thể đẩy cửa ra xuống xe, Lục Minh Chu lại không có ý tốt vỗ một cái không nặng không nhẹ vào mông cô.

Giang Điềm giật mình, suýt chút nữa cộc đầu vào nóc xe, cô không thể tin dược nhìn về phía Lục Minh Chu.

Mắt Lục Minh Chu đen sâu thẳm, khóe mắt nhướng lên nhìn, “Anh giận rồi.”

Giang Điềm: “…..”

Giang Điềm nhìn bên ngoài cửa sổ, Mạc An đang cầm di động gọi điện đứng quay lưng về phía bọn họ, Giang Điềm vội cúi người hôn phớt một cái lên cánh môi Lục Minh Chu, cô nói lấy lòng: “Buổi tối gặp.”

Cô cứ nghĩ như vậy là ổn rồi, nhưng còn chưa kịp lui đầu lại, Lục Minh Chu đã trực tiếp nắm lấy cằm cô, oán giận cắn một cái trên cánh môi cô, không tránh khỏi hôn sâu hơn, cánh môi trằn trọc ma sát, răng va vào nhau, tạo ra những âm thanh mập mờ.

Giang Điềm sợ bị Mạc An phát hiện, nhưng thân mình lại vì hoàn cảnh lén lút kích thích mà cô đột nhiên run lên một cái, cảm giác trên cánh môi càng thêm sống động, cô bị Lục Minh Chu mạnh mẽ cạy mở hàm răng, đầu lưỡi bị anh làm cho tê dại, Giang Điềm dùng toàn sức lực đẩy anh ra, lại rõ ràng không có hiệu quả, ngược lại còn bị anh khiêu khích đôi mắt như cắt nước.

Ngược lại Lục Minh Chu cũng không đi quá xa, chỉ một giây trước khi Mạc An cúp điện thoại xoay người lại, anh đúng lúc buông cô ra, tay phải thay Giang Điềm sửa sang lại quần áo, thậm chí còn săn sóc thay Giang Điềm đẩy cửa xuống xe.

Gương mặt Giang Điềm đỏ ửng một mảnh, cô lấy mu bàn tay lau khóe môi hỗn độn son môi, giả vờ bình tĩnh xuống xe, trước khi trở tay đóng sầm cửa xe còn không quên trừng Lục Minh Chu một cái, ánh mắt Lục Minh Chu thật sâu, khóe mắt đuôi mày tất cả đều là ý cười vì thực hiện được ý đồ xấu.

Giang Điềm tự nhận mình không mặt dày như anh, “bùm bụp” một tiếng đóng sầm cửa xe, mặc kệ anh.

…..

Mạc An đưa cô đi gặp nhà sản xuất, là người nổi danh trong giới âm nhạc, đối tượng hợp tác đều là những cao thủ nổi tiếng, mọi người đều gọi anh ta một tiếng “Anh Lý.”

Chuyện người mới có thể mời được anh Lý ra mặt này là cực kỳ may mắn. Giang Điềm không nghĩ tới tài nguyên trong tay Mạc An sẽ tốt như vậy, cô an toàn được yêu thương mà lo sợ.

Mạc An lại không để bụng, bà là lão làng trong giới, theo như lời bà nói, lúc bà lăn lộn trong vòng, anh Lý vẫn chỉ là một đứa trẻ, dù người ta có giỏi đến đâu cũng vẫn phải gọi bà một tiếng chị.

Giữa trưa Mạc An dẫn Giang Điềm cùng anh Lý đi ăn bữa cơm, suốt cả buổi chiều lại đi theo anh Lý vào phòng thu âm, thử âm sắc rồi lại để cho Giang Điềm đổi vài thể loại nhạc, bận rộn một buổi chiều, miệng lưỡi Giang Điềm đắng khô, cả người mệt mỏi không chịu nổi.

Giữa trưa Mạc An ăn cơm liền rời đi trước, đến chiều tối lại đến đón Giang Điềm, thấy tinh thần Giang Điềm không tốt, còn quan tâm thay cô từ chối gặp mặt đội ngũ tạo mẫu vào buổi tối, tiện thể đưa Giang Điềm về nhà.

Ô tô dừng ở cửa khu nhà Thành Nam, Mạc An nhìn qua kính chắn toàn cảnh xung quanh, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Em ở nơi này sao? Có an toàn không?”

Giang Điềm mở dây đai an toàn, liên tục gật đầu không ngừng, “An ninh rất tốt.”

Mạc An ý vị sâu xa nhìn Giang Điềm, nhất thời không nói gì, bà cúi đầu nhìn đồng hồ, nói chuyện chính, “Tám giờ ngày mai phải có mặt ở công ty, hẹn thời gian tạo mẫu, công ty có chế độ, mặc dù tôi dẫn dắt em, em cũng cần phải trải qua khoảng thời gian thực tập sinh để chuyển đổi, năng lực của em không tồi, chỉ là còn có thể tốt hơn nữa, tố chất các khía cạnh cũng đều cần tăng cao, giáo viên dạy thanh nhạc hợp tác với Thành Niệm đều là người đứng nhất nhì trong giới, sự chuyên nghiệp cùng kinh nghiệm đều đáng để em học hỏi, trăm lợi mà không hại.”

Giang Điềm nghiêm túc lắng nghe, giọng điệu Mạc An không nhanh không chậm, “Thời gian cũng khéo vừa đúng lúc, cọ nhiệt ở 《Singer》, trong khoảng thời gian này em cũng tự cố gắng một chút, để tâm vào việc chính, sẽ rất vất cả, tốt nhất là em nên chuẩn bị tinh thần…..”

Mạc An nói từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, Giang Điềm rất lễ phép, liên thanh nói “Vâng”.

Mạc An để Giang Điềm xuống xe, Giang Điềm chào tạm biệt bà rồi đi về phía hành lang.

Đèn cảm ứng ở hành lang không biết được sửa lúc nào, thậm chí mấy quảng cáo trên vách tường cũng bị cạo đi sạch sẽ.

Ban ngày bận quá, hiện tại mới xong việc rảnh rỗi, Giang Điềm mới nhớ tới Lục Minh Chu, cô lấy điện thoại nhanh chóng gọi cho anh, nhưng điện thoại lại không liên lạc được, không có người nhấc máy.

Giang Điềm tặc lưỡi, cô biết Lục Minh Chu chắc chắn là giận rồi, trong lòng cũng không dễ chịu lắm.

Cô quả thật không muốn để cho người khác biết quan hệ của mình và Lục Minh Chu, hẳn là cô nên thẳng thắn với Mạc An, yêu đương cũng không phải chuyện gì cần giấu.

Nhưng nếu người trong lời nói là Lục Minh Chu, Giang Điềm từ chối, từ chối từ đáy lòng.

Thân phận Lục Minh Chu rất nhạy cảm, nếu là có một lớp quan hệ này, cô sẽ vĩnh viễn bị bao phủ dưới ánh hào quang của Lục Minh Chu ở Thành Niệm.

Với lại, miệng lưỡi con người rất đáng sợ, trong miệng người khác cô sẽ trở thành người đàn bà dựa vào đàn ông để trèo lên, còn nói khó nghe hơn, thậm chí sẽ có vô số người ác ý suy đoán cô là bò lên giường của Lục Minh Chu.

Giang Điềm không dám nghĩ tiếp nữa, cô tự lượng sức bản thân, cô cũng không phải Lục Minh Chu, không có ý chí mạnh mẽ như vậy để chống lại tất cả những lời đồn đại linh tinh, cho nên cô chỉ có thể nhận lấy.

Quan trọng nhất là, thậm chí cô còn không xác định được mối quan hệ của mình và Lục Minh Chu rốt cuộc có thể kéo dài bao lâu? Nếu đã định trước là đoạn tình cảm ngắn ngủi, cần gì phải làm ầm ĩ xôn xao dư luận, cô rất chắc chắn tấm lòng của mình đối với Lục Minh Chu, vậy nên cũng nhận thức được rõ ràng khoảng cách biệt một trời một vực giữa hai người.

Vi phạm ý của Đường Mật, việc ký hợp đồng cùng Mạc An chứa rất nhiều lý do, nhưng cũng có một chút lý do là bởi vì Lục Minh Chu mà càng thêm xác định, cô muốn đứng cao một chút, để có thể gần anh hơn một chút, như vậy Lục Minh Chu chắc sẽ thích cô sẽ thích cô lâu hơn một chút nhỉ…..

Tầng năm, Giang Điềm nặng nề tâm sự, đi đi dừng dừng lúc lâu, đèn cảm ứng sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng.

Vừa mới bước lên đến sân thượng tầng năm, Giang Điềm đang chuẩn bị mò lấy chìa khóa trong túi ra, khóe mắt lướt qua liền thấy Lục Minh Chu dựa nửa người vào bàn đá trên sân thượng, anh quay mặt nhìn về phía cô, không biết đã đợi bao lâu, dưới ánh sáng đèn vàng, trên người anh tỏa ra vầng sáng ấm áp nhàn nhạt, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt điển trai, gió thổi qua, sáng tối phiêu diêu.

Giang Điềm nhìn đến ngây người, một hồi lâu cô che giấu tâm tư, nhìn thấy điếu thuốc lá đang cháy dở trên đầu ngón tay Lục Minh Chu, cô lập tức ném túi trong tay đi, chạy nhanh đến, giơ tay đoạt lấy điếu thuốc trên tay anh.

Toàn bộ quá trình Lục Minh Chu nhìn động tác của Giang Điềm, không ngăn lại cũng không đồng tình, Giang Điềm hơi bực, rầu rĩ không vui nói, “Không được hút thuốc không được hút thuốc.”

Lục Minh Chu vẫn không nói lời nào, lẳng lặng nhìn cô, Giang Điềm dập nát lửa tàn thuốc lên bàn đá, vụn thuốc lá nâu bay tung tóe khắp sàn.

Giang Điềm cầm tay phải anh lên, lòng bàn tay ngửa lên trên mở ra, Giang Điềm đập vào lòng bàn tay anh, trách móc: “Anh mới xuất viện hôm qua, sao lại không chú ý như vậy?”

Lục Minh Chu vẫn không nói lời nào, Giang Điềm ít nhiều cũng đoán được một chút, Lục Minh Chu đang giận cô, Giang Điềm khẽ thở dài trong lòng, cô cúi đầu lên áp má vào lòng bàn tay ấm áp của Lục Minh Chu, cô nhỏ giọng lấy lòng: “Anh giận rồi à?”

Mắt Lục Minh Chu đen sâu thẳm, môi mỏng mím lại, anh nhìn chằm chằm Giang Điềm, vẻ mặt nghiêm nghị, ngược lại Giang Điềm không sợ sắc mặt nghiêm túc của anh, cô ngoan ngoãn cọ cọ lòng bàn tay Lục Minh Chu, dịu dàng nói: “Đừng nóng giận được không.”

Cô khẽ cười, lại nhón chân hôn hôn khóe miệng Lục Minh Chu, “Được thôi, anh cũng không thể mãi không để ý tới em đâu nhỉ.” Giang Điềm buông tay Lục Minh Chu ra, đôi tay ôm lấy vòng eo gầy của người đàn ông, hai người dán lại gần, Giang Điềm cong cong mí mắt cười, “Lục Minh Chu quỷ hẹp hòi, đàn ông lớn tướng rồi còn thích ăn dấm, anh ngốc không cơ chứ, đương nhiên là anh tốt hơn rồi, nếu anh ta tốt hơn anh thì tại sao em lại ở bên anh mà không phải ở bên anh ta chứ?”

Giọng cô gái mềm mại, giống như làn gió dịu dàng nhất mùa xuân, thổi lòng Lục Minh Chu mềm đến rối tinh rối mù, mọi buồn bực bất đắc dĩ đều bị thổi xa.

Lục Minh Chu hiển nhiên không cưỡng lại được lời nịnh nọt mềm mại của Giang Điềm, trong lòng đã sớm tước vũ khí đầu hàng rồi, nhưng vẫn là cần thể diện, ngoài miệng anh tỏ vẻ, “Giang Điềm, chỉ có bạn gái mới có thể quản anh.” Anh hất cằm chỉ mẩu thuốc lá bên cạnh, cố chấp nói một cách khó chịu, “Em là ai chứ, anh không cần em lo.”

Giang Điềm siết chặt tay anh, hai người dán lại càng gần, giọng điệu cô giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, “Em chính là bạn gái, cho nên mới quản anh đấy.”

Lục Minh Chu sắp hơi sụp đổ, khẽ khịt mũi một cái, lúng túng dời mắt đi, miễn cưỡng không nhìn cô.

Giang Điềm cũng không giận, hai tay cào cào trên lưng Lục Minh Chu, vừa bực mình vừa buồn cười nói, “Lục Minh Chu anh là trẻ con sao? Cứng đầu muốn chết!”

Lục Minh Chu không chịu được nữa, khóe miệng anh cong lên, vừa bực tức lại tủi thân nói: “Giang Điềm, có phải em thấy anh làm em mất mặt đúng không? Hay là em ghét bỏ vì anh là người tàn phế?”

“…..”

“Tại sao em có thể giả vờ không quen anh thế chứ? Đồ phụ nữ xấu xa! Xấu chết mất!”

“…..”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận