Đừng Ép Anh Động Tâm - Chương 17: Hỏng Bét! Cơ Eo Vất Vả Quá Mà Sinh Bệnh!

Đừng Ép Anh Động Tâm Chương 17: Hỏng Bét! Cơ Eo Vất Vả Quá Mà Sinh Bệnh!
Lục Minh Chu cúp điện thoại, động tác nhanh nhẹn mở cửa lên xe, ngõ nhỏ hẹp, lại bị dân cư xung quanh chiếm lấy, lăn lộn nửa ngày xe mới đi ra được.

Ô tô lên đường.

Ngón tay Lục Minh Chu gõ gõ tay lái, trong không gian chật chội dạt dào hương thơm ngòn ngọt, anh nghiêng mắt nhìn túi đồ ăn sáng bên ghế lái phụ, bảy tám cái túi lớn bé.

Anh không khỏi cong cong khóe miệng.

Nhớ tới cuộc gọi vừa rồi, ý tứ của Chu Xuyên lại quá rõ ràng, nói rõ là cho người ta đi cửa sau, thậm chí còn lắm miệng bàn giao, nhưng lại lừa dối đương sự.

Đã thuận nước đẩy thuyền, còn không mong đợi được biết đến.

Rất mâu thuẫn.

Chu Xuyên không chỉ giới thiệu Giang Điềm làm đối tượng gặp mặt cho anh, ông thậm chí còn đem người cài vào công ty, bất kể là làm sao thì cũng không giống với tác phong làm việc mọi khi của ông.

Lục Minh Chu nhìn tình hình giao thông phía trước qua lớp kính chắn, cẩn thận suy nghĩ, lại nhớ tới câu nói nửa vời của Giang Điềm hôm trước.

“Anh tại sao lại gọi là Tiểu Thiên, tôi biết một người cô ấy…..”

Ngón tay gõ vào tay lái bọc da, “tí tách” một tiếng, đúng lúc đèn đỏ, Lục Minh Chu dẫm phanh dừng lại, anh lấy đôi tai nghe Bluetooth trên giá, lại lần nữa gọi điện thoại.

Giọng nói đối phương rầu rĩ, “Mới mấy giờ, không cho người ta ngủ sao?”

Lục Minh Chu liếc mắt nhìn đồng hồ, tám giờ, anh nhẹ nhàng nói: “Giúp tôi tra ra một người.”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thành sột soạt, giống như đang mặc quần áo, “Lần này lại là ai?”

Đèn đỏ nhấp nháy, đèn xanh nổi lên, ô tô chậm rãi khởi động, giọng Lục Minh Chu không chút gợn sóng: “Giang Điềm, trường học địa chỉ cha mẹ, bao gồm cả các mối quan hệ xã hội của cô ta.” Anh tạm dừng một chút, “Càng nhanh càng tốt.”

“Chết tiệt! Lần trước lấy mấy bức tranh bắt tôi tìm người như tìm kim đáy bể! Hiện tại lại còn như này? Tôi gần như không có sinh hoạt tình dục! Không có sinh hoạt tình dục con mẹ nó chứ còn gì là đàn ông a a a…..”

Lục Minh Chu không cùng anh ta nói nhảm, dứt khoát cúp điện thoại.

Mười phút sau, Lục Minh Chu đỗ xe lại, cách trạm chuyển phát nhanh nửa con phố, anh đi bộ qua đó.

Trạm chuyển phát nhanh không lớn, hơn nữa tính cả anh cũng chỉ có bốn nhân viên làm việc, anh miễn cưỡng được tính là nhân viên tạm thời, anh chỉ đến lúc nào có lượng công việc lớn.

Anh đẩy cửa bước vào, quầy trước mặt thò ra nửa cái đầu, “Anh Tiểu Thiên! Hôm nay sao đến sớm như vậy?”

Lục Minh Chu hơi gật đầu, anh mím môi hỏi: “Ăn sáng chưa?”

Đối phương lắc lắc đầu, Lục Minh Chu bước đến đưa cho cô mấy cái túi, cô gái ngạc nhiên vui mừng, Lục Minh Chu hờ hững quay người, ngồi lên phía bên kia cái bàn.

Cô gái gặm bánh bao, lén lút đánh giá Lục Minh Chu.

Cô đã làm ở đây hai năm, người làm ở đây lâu nhất là một người chú tên Lâm Kiến Thành, mọi người đều gọi ông là chú Lâm, mấy ngày trước con trai chú Lâm sinh bệnh phải nằm viện, trong nhà không có ai chăm sóc, lại sợ chậm trễ công việc bên này, trong lúc do dự mãi, Lục Minh Chu đến, thế vào vị trí của chú Lâm.

Nghe nói, người ta giúp đỡ miễn phí, cũng không cần gì, tiền lương cũng không cần.

Ở chung mấy ngày, cô hỏi anh xin số điện thoại, đối phương không cho, cô hỏi anh tên gì, cũng chỉ nói qua loa gọi anh là Tiểu Thiên.



Dáng vẻ đẹp mắt động lòng người, mấy ngày qua số khách hàng nữa gửi chuyển phát nhanh rõ là nhiều, động một chút là nội y viền ren, yếm đỏ, cô nhìn mà thấy ngượng ngùng xấu hổ.

Cô gặm xong một cái bánh bao, thỉnh thoảng mắng thầm.

Lục Minh Chu hoàn toàn không để ý, còn đang cầm xem đi động.

Một lúc sau, anh vào vòng bạn bè xem.

Là một tấm ảnh chụp, hình ảnh cô gái mí mắt cong cong, má lúm đồng tiền nhàn nhạt, khóe miệng không che dấu được nụ cười, nhìn máy ảnh cười ngây ngốc tạo dáng “Yeah”.

Ngón tay Lục Minh Chu chạm vào ảnh chụp, bình luận một câu: Rất xinh đẹp.

Không bao lâu, anh tải lại giao diện, tin trả lời của Giang Điềm cũng theo sát đó nhảy ra.

【Cảm ơn】

Cộng thêm cái icon thẹn thùng che mặt.

Lục Minh Chu không khỏi cười khẽ thành tiếng.

Đột nhiên rất chờ mong, nếu Giang Điềm biết anh chính là “Tiểu Chu Chu” thì sẽ phản ứng như nào nhỉ…..

Nghĩ đến gì đó, Lục Minh Chu bấm mở vòng bạn bè của Giang Điềm, đọc mấy trạng thái đăng mắng chửi anh.

【Sugar: Dáng vẻ đẹp trai ghê gớm á! Còn không phải đắm mình trong trụy lạc à】

Lục Minh Chu bình tĩnh xem xong, tiêu sái bấm thích.

【Sugar: Melatonin có được giảm giá gần đây không? Muốn mua sỉ về tặng cho hàng xóm thân yêu của tôi】

Nhận được tâm ý, Lục Minh Chu hừ một tiếng, lần nữa bấm thích.

【Sugar: Hỏng bét! Cơ eo vất vả quá mà sinh bệnh! Trong vòng bạn bè có biết thầy thuốc Đông Y nào đáng tin cậy không? Online chờ rất cấp bách】

Phối hợp là ảnh chụp màn hình một quảng cáo thận: Cảm giác thân thể bị đào rỗng.

“…..” Khốn nạn.

Lục Minh Chu nhìn màn hình khẽ hừ một tiếng, không hề suy nghĩ mà bỏ hết mấy lượt thích.

Do dự một giây, hai giây, ba giây…..

Kéo vào danh sách đen.

***

Phỏng vấn đến tận giữa trưa mới kết thúc.

Dư Tư Nghiên vẫn luôn ở quán cà phê đối diện tòa nhà văn phòng chờ cô, Giang Điềm ủ rũ cụp đuôi đẩy cửa tiến vào.

Dư Tư Nghiên đem đồ uống đẩy đến trước mặt Giang Điểm, thử hỏi: “Thế nào?”



Giang Điềm đặt đôi tay lên bàn, cúi đầu ngậm ống hút uống vài ngụm, một hồi lâu, cô mới lại ngẩng đầu lên: “Không biết nữa, phải đợi thông báo.”

“Chờ thông thì chờ thông báo, làm gì mà ủ rũ.”

Tay phải Giang Điềm rút lấy ống hút, chọc chọc mấy viên đá trong cốc, “Mấy người cùng phỏng vấn với tớ toàn là học chuyên ngành chuyên nghiệp, có người còn học Học viện Âm nhạc Julia…..”

Cô chẹp miệng, lại nói: “Nhưng mà, cũng thật kì lạ, làm thực tập sinh trong phòng thu nói trắng ra chẳng phải là đi làm việc vặt sao, tớ không nghĩ sẽ có nhiều người như vậy.”

Cô vừa mới phỏng vấn đi ra, liếc trộm qua cửa nhìn cô gái kia đang phỏng vấn, nụ cười trên mặt giám khảo đều nhiều hơn, lòng cô lạnh đi một nửa.

Dư Tư Nghiên thấy cô mất hồn mất vía, cũng không biết làm sao để an ủi, lúc trước Giang Điềm muốn học học viện âm nhạc, nhưng thái độ Đường Mật kiên quyết, tranh chấp đến cuối cùng, Đường Mật bệnh nặng một trận, Giang Điềm không chịu được áp lực, đành chịu thua.

Dư Tư Nghiên đem bánh kem người phục vụ đưa đến đẩy ra trước mặt Giang Điềm, lại cẩn thận cắm cho cô cái thìa.

Giang Điềm không ăn, cô cắn ống hút, ngước mắt nhìn về phía Dư Tư Nghiên, Dư Tư Nghiên nhìn cô nghịch ngợm chớp chớp mắt.

Ánh mắt Giang Điềm chợt lóe, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Kiều Thời Duyên là ai?” Việc này kéo dài lâu như vậy, cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội hỏi.

Cánh tay Dư Tư Nghiên vừa mới bưng cà phê đột nhiên rung lên, bọt sữa lan ra, hơn nửa cốc cà phê sánh ra ngoài.

Dư Tư Nghiên rút lấy giấy ăn trên bàn lau lung tung, không đáp mà hỏi lại: “Tối hôm qua rốt cuộc là sao thế?” Giang Điềm bị đưa lên xe cứu thương, Kiều Thời Duyên đi nói chuyện với quản lí quán bar, không cho cô tham dự.

Giang Điềm lắc đầu. “Tớ không biết.”

Trương Toàn biết cô, bao gồm cả vệ sĩ của hắn, cô suy đoán hợp lí rằng, Trương Toàn cùng thủ hạ của hắn ở Xuân Thụ Cảnh tiêu tiền, trùng hợp nhìn thấy cô, không cam lòng nên muốn hại cô, logic là vậy, nhưng hai người ở quán bar cùng chính cô không có tiếp xúc trực tiếp.

Nếu là Trương Nhạc hại cô, lại hoàn toàn không tìm thấy động cơ, cô định đi một chuyến đến Xuân Thụ Cảnh hỏi Vương Nam xem camera giám sát, từ quán bar ra đến đường cái, tổng cộng mất mấy phút, khẳng định là có chỗ nào đó xảy ra vấn đề.

Dư Tư Nghiên gật gật đầu, Giang Điềm tay phải chống lên quai hàm, đem vấn đề trở lại: “Vậy Kiều Thời Duyên là ai? Ngày đó căn bản cậu không phải đi sân bay đón người, cũng không bị fan xô đẩy xuống thang máy, cậu là đi gặp anh ta sao?”

Dư Tư Nghiên bị Giang Điềm hỏi liên tiếp mấy vấn đề đành đầu hàng, cô chột dạ xoa xoa hai tay, mấp máy môi không nói lời nào.

Giang Điềm cũng không vòng vo, “Cậu thích anh ta?”

Dư Tư Nghiên ngẩn ra vài giây, phản ứng chậm nửa nhịp dường như gật đầu rồi lại lắc đầu.

Giang Điềm bối rối, sau đó lại truy vấn: “Anh ta thích cậu?”

Dư Tư Nghiên cười một chút, quyết đoán mà lắc đầu.

Giang Điềm cứng họng, đáy lòng trào ra chua xót.

Ánh mắt Dư Tư Nghiên đờ đẫn, thật lâu sau, cô thập phần nghiêm túc nhìn về phía Giang Điềm, gian nan mở miệng: “Tiểu Điềm, tớ làm sai một chuyện.”

Giang Điềm không hiểu lắm, đợi đoạn sau của cô nàng.

Dư Tư Nghiên lại cười một tiếng, hỏi đàng hoàng: “Cậu thấy Lục Minh Chu thế nào?”

“Liên quan gì tới anh ta?”

“Bọn họ là cùng một loại người.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận