Đừng Ép Anh Động Tâm - Chương 40: “Anh muốn làm người đàn ông của em, em có đồng ý không?”

Đừng Ép Anh Động Tâm Chương 40: “Anh muốn làm người đàn ông của em, em có đồng ý không?”
Giang Điềm bị anh ôm cứng vòng eo, trái phải đều không thể động đậy, trước tiên cô sững sờ, sau đó lại cấp tốc kịp phản ứng lại, Giang Điềm bối rối quay đầu nhìn anh, “Lục Minh Chu anh lại làm cái gì vậy!”

Giọng Giang Điềm mang theo chút tức giận, đôi tay muốn cởi vòng tay Lục Minh Chu ở hông ra, “Anh buông tay!”

Cô từ chối, Lục Minh Chu lại không chịu nghe theo, cánh tay càng ôm chặt lại, chui đầu vào bên tai Giang Điềm lẩm bẩm: “Ớt Nhỏ, anh không vui.”

Giang Điềm quả thực không thể hiểu nổi, “Anh không vui thì liên quan gì đến tôi?”

Lục Minh Chu không tiếp lời cô, chính mình lo nói ra: “Em mau dỗ dành anh.”

Lục Minh Chu nói chuyện mang theo hơi nóng phả vào vành tai cô, bên tai Giang Điềm ngưa ngứa, cô duỗi tay đẩy đầu Lục Minh Chu, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Anh lại uống say à?”

Cô biết được, Lục Minh Chu uống say quả thực lăng nhăng đến gãy chân, chuyện xấu hổ chết người cũng dám nói ra.

Lục Minh Chu không lên tiếng, cánh tay bên hông chuyển động, Giang Điềm bị anh xoay lại, hai người đối mặt, đầu Lục Minh Chu tiến về phía trước muốn chạm với trán Giang Điềm, Giang Điềm lại quá mức né tránh, thân mình ngửa về sau, đôi tay đặt ở giữa hai người, đem toàn bộ sức lực để kéo xa khoảng cách.

Giọng Lục Minh Chu trầm thấp, nghe cẩn thận còn có thể thấy được vài phần tủi thân, “Ớt Nhỏ, em không thích anh sao?”

Giang Điềm phiền chết vấn đề này, cô đẩy anh, không chút khách khí nói: “Anh buông ra! Anh như vậy là quấy rối tình dục… Quấy rồi tình dục có hiểu không…..”

Cô còn chưa nói xong, Lục Minh Chu đã đưa tay bóp cằm Giang Điềm, Giang Điềm phản kháng, ngón tay Lục Minh Chu càng thắt chặt hơn, Giang Điềm đánh không lại được anh, đành phải lạnh mặt mắng: “Lục Minh Chu!”

Ánh mắt Lục Minh Chu đen tối, khóe miệng kéo xệ xuống, “Tại sao lại để hắn hôn em? Còn hôn rất mãnh liệt?” Anh dựa sát vào cô, ngón tay chạm trên cánh môi Giang Điềm, nhẹ vuốt ve qua lại một vòng, khàn khàn nói: “Anh có mãnh liệt không?”

Giang Điềm: “…..”

Đồ thần kinh. u®i’mi©ª§a

Biến thái chết mất.

Giang Điềm căn bản không hiểu anh đang nói cái gì, gò má lại nháy mắt nổi lên hai vệt đỏ ửng bởi vì hai ba câu nói của anh, Giang Điềm hoảng loạn bắt lấy cánh tay anh, miễn cưỡng ổn định giữ vững lập trường của mình, “Lục Minh Chu! Anh rốt cuộc là phát điên cái gì?”

Tay phải Lục Minh Chu từ môi Giang Điềm rời đi, một lần nữa đặt lên eo Giang Điềm, anh ôm Giang Điềm vào trong ngực, hai người gần như dính vào nhau, Lục Minh Chu mới cảm thấy mỹ mãn mà tiến đến bên môi Giang Điềm, thì thầm: “Ớt Nhỏ, anh muốn ôm em.”

Giang Điềm trực tiếp mắng: “Cút đi!”

Lục Minh Chu bĩu môi: “Không thích!”

Giang Điềm hung dữ trừng mắt nhìn anh, sắc mặt càng ngày càng đen.

Lục Minh Chu thấy Giang Điềm rõ ràng không vui, anh vội vàng nhún nhường, ấm a ấm ức oán giận, “Anh không thích em ở bên người khác, sao em lại có thể mặc quần áo của người khác, các người còn dựa sát vào nhau như vậy còn nắm tay, oa… Lại còn cứ thế hôn môi!” Quai hàm anh bạnh ra, giọng hung ác nói: “Anh ghen tị đến chết, tức chết anh rồi.”

“…..”

“Ớt Nhỏ ——” Lục Minh Chu thở dài một hơi, “Em là của anh, chỉ có anh mới có để đứng gần em như này, cũng chỉ có anh mới có thể nắm tay em hôn em, em có biết không?”

“…..”

Giang Điềm nghe anh nói loạn lung tung một đống, kiên nhẫn dần dần tiêu hết không còn tí nào, trong lòng cô nổi tàn nhẫn, dùng sức dẫm hai chân Lục Minh Chu, ngữ khí vẫn không tốt như cũ, “Rốt cuộc anh muốn làm sao!”

Lục Minh Chu rũ mắt nhìn cô, ban đầu không nói gì, sau đó mấp máy môi, cổ họng gian nan thốt ra một câu: “Anh ghen, ăn dấm ghen sắp chết.”

Giang Điềm cười anh, “Anh còn biết ghen sao?”

Lục Minh Chu liên tục gật đầu, mặt không đỏ tim không đập, nói hợp tình hợp lý: “Anh là đàn ông! Đương nhiên sẽ ghen! Là đàn ông thì đều sẽ ghen!”

Giang Điềm không thốt nên lời, cô châm chọc nói: “Chúng ta nhiều lắm chỉ là bạn bè bình thường, anh lấy thân phận gì để ghen? Lục Minh Chu anh có bệnh à!”

Cô dừng lại, đè xuống chua xót đang cuồn cuộn đáy lòng, cứng rắn nói: “Từ chối tôi xong lại không chịu được tôi ở cùng với người khác? Tại sao tôi lại xui xẻo như vậy mà gặp phải anh chứ!”

Giang Điềm mắng xong, sắc mặt Lục Minh Chu nghiêm túc lại, cũng không dám lại trốn tránh, đêm nay giày vò như vậy, anh nhìn kỹ được lòng chính mình, vẫn không nhúc nhích nhìn Giang Điềm, thật lâu sau, anh rốt cuộc hạ quyết tâm, thấp giọng khẩn cầu, “Làm bạn gái của anh, được không?”

Lúc trước anh là luyến tiếc, cũng không dám, nhưng còn bây giờ thì sao, anh vẫn không tin tưởng chính mình như cũ, nhưng càng lo sợ Giang Điềm không cần anh, tối nay anh nhìn thấy Giang Điềm cùng Trần Mộ Dương ở bên nhau, hai người thân thân mật mật vừa nói vừa cười, anh ghen tức sắp điên mất rồi, rõ ràng là đã về đến nhà, lại không nhịn được mà chạy tới, nhưng đến lúc anh tới tiểu khu Thành Nam, Giang Điềm thế mà vẫn chưa trở về, anh gọi điện cho cô, lại không bắt máy.

Anh sợ hãi, sợ Giang Điềm cùng Trần Mộ Dương có cái gì, Kỷ Thịnh nói, hai người hôn nhau, anh không dám quay đầu lại xem, sợ sẽ không khống chế được mà tiến lên.

Cũng chính một khắc kia, anh cảm nhận được chính xác cái gì gọi là điên mất, ghen tuông đến điên mất.

Chỉ thích một chút ư?

Lừa ai vậy chứ.

Lục Minh Chu thở dài một hơi trước số phận, anh rời tay khỏi eo Giang Điềm, đặt lên bả vai Giang Điềm, cúi người cùng Giang Điềm nhìn thẳng, ánh mắt anh một cái cũng không chớp, thành khẩn nói: “Anh muốn làm người đàn ông của em, em có đồng ý không?”

Giang Điềm hung hăng khẽ giật mình, Lục Minh Chu thì thầm nói tiếp: “Anh không chắc chắn… Anh không chắc chắn chính mình có thể làm tốt hay không, mọi chuyện sau này anh cũng không biết, nhưng ít nhất là hiện tại, anh muốn cho em điều tốt nhất, anh ích kỷ, anh không muốn em ở cùng người khác, em là của anh.”

Anh lại giơ tay, ngón trỏ đặt lên cánh môi Giang Điềm, “Cho nên, nơi này cũng chỉ có thể là của anh, em có hiểu không? Chỉ anh mới có thể, Giang Điềm, anh thích em, cho nên anh không cho phép người khác động vào em, em nói anh ích kỷ không nói lý lẽ cũng không sao, anh chính là không cho phép, bất kể như nào cũng không cho phép.”

“…..” u®i’mi©ª§a

Lông mi Giang Điềm run lên, hoàn toàn không nghĩ tới Lục Minh Chu sẽ một phen nói ra những lời như vậy, lòng bàn tay cô lo lắng ra đầy mồ hôi, vô lực rũ xuống hai bên chân, cô không được tự nhiên dời mắt đi chỗ khác, không dám nhìn anh.

Bạn xem xem, tại sao lại có thể có người quá phận như này chứ.

Còn ai vào đây, không có việc gì lại thích đi cắn môi cô.

Không rung động là không thể, nhưng bây giờ Lục Minh Chu trong mắt cô chỉ là một người làm tiêu hao quá nhiều sự tín nhiệm, cô không có cách nào tin tưởng lời anh nói, với cả trước đó cô cũng đã suy nghĩ rõ ràng, lùi một vạn bước mà nói, cho dù anh thực sự chân tâm thật ý, cô cũng sẽ không đồng ý, hai người cách biệt một trời một vực là sự thật, hơn nữa, thật ra cô cũng hiểu rõ, Lục Minh Chu không thực sự thích cô, nhất thời hứng khởi, dục vọng chiếm hữu, không cam lòng, đều có một chút.

Cô thậm chí còn nghĩ tới một màn vừa nãy tại quán bar, lời nói của Áo sơ mi hoa như cũ rõ ràng trước mắt, Lục Minh Chu có lẽ cũng giống như mấy kẻ có tiền đó, coi cô là loại phụ nữ ở quán bar dùng tiền là có thể mua được…..

Liền như vậy trong nháy mắt, toàn bộ oan ức của Giang Điềm đều dâng lên, cô đột nhiên đẩy Lục Minh Chu ở người ra, cao giọng nói, “Lục Minh Chu anh chưa từng hỏi qua cảm thụ của tôi, mỗi lần vừa thấy liền động tay động chân! Vừa ôm vừa hôn anh có suy xét đến cảm nhận của tôi không?”

Lục Minh Chu không biết lại làm sai chỗ nào, Giang Điềm xù lông, anh vội vàng giải thích, “Với người khác anh sẽ không làm vậy.”

“Làm sao tôi biết được anh có làm thế hay không! Anh chính là không nói lý lẽ!”

Lục Minh Chu tới gần một bước, Giang Điềm theo phản xạ có điều kiện lùi về sau, Lục Minh Chu đành phải cực kỳ ấm ức kéo tay cô, lại không dám quá phận, chạm vào rất nhẹ, “Anh sẽ sửa!”

Anh khẽ cắn môi, “Về sau anh nhất định hỏi em trước, em đồng ý rồi anh mới động tay động chân.”

Giang Điềm bắt lấy tay anh, “… Anh bệnh thần kinh.”

Lục Minh Chu hoàn toàn không biết xấu hổ, “Bạn gái nói rất đúng! Anh bệnh thần kinh!”

Giang Điềm: “Tôi và anh không có quan hệ gì cả.”

Lục Minh Chu: “Chắc chắn sẽ có quan hệ.”

“…..” u®i’mi©ª§a

Giang Điềm lười để ý đến anh, xoay người đi vào trong phòng, Lục Minh Chu không quan tâm, cũng hướng đi vào trong, Giang Điềm không vui nhíu mày, “Anh lại muốn làm gì?”

Lục Minh Chu chớp mắt, vô tội hỏi: “Anh không thể đi vào sao?”

Giang Điềm tức đến bật cười, “Anh nói xem?”

Lục Minh Chu cái gì cũng mặc kệ, hướng vào trong thăm dò, Giang Điềm lại liều chết không cho đẩy anh ra bên ngoài, hai người giằng co ở cửa, Lục Minh Chu sợ Giang Điềm lại tức giận, không dám làm loạn, đành phải chịu thua lui về sau, “Ớt Nhỏ, anh là đang nghiêm túc.”

Giang Điềm mặt vô cảm, “Cho nên là?”

Lục Minh Chu dịu dàng lấy lòng: “Em cho anh đi vào, chúng ta tâm sự thật tốt, đúng rồi, em thích con trai hay con gái? Anh thích cả.”

Giang Điềm: “…..”

Đồ điên.

Giang Điềm cảm thấy Lục Minh Chu tám phần là điên mất rồi, cô tiến gần một bước về phía anh, Lục Minh Chu thật không dám động tay động chân, anh ngoan ngoãn lùi lại về sau, hai người một tiến một lùi, Lục Minh Chu lùi ra đến ngoài cửa, Giang Điềm nhanh chóng xoay người trở lại phòng, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa.

Lục Minh Chu: “…..”

Người nào đó dại ra vài giây.

Anh gõ cửa, cảm xúc tụt xuống, hữu khí vô lực, “Ớt Nhỏ, em mở cửa đi.”

Cách một cánh cửa, lời nói Giang Điềm vẫn lạnh nhạt như cũ, “Không phải anh nói về sau đều nghe lời tôi sao?”

Lục Minh Chu vì tỏ vẻ thành ý, liền tục đáp lại: “Đúng đúng đúng.”

“Cút đi.”

“…..”

Lục Minh Chu thất bại, lần đầu tiên anh thành tâm thật lòng thổ lộ thế mà bị từ chối?

Không phải Kỷ Thịnh nói các cô gái nhỏ rất dễ dỗ dành sao!

Lừa đảo.

Toàn mẹ nó lừa đảo.

Lục Minh Chu bực bội vén tay áo lên, lấy di động trong túi ra lập tức bấm số điện thoại gọi đi, “Đùa tôi đấy à?”

“Cậu đừng vội, tôi còn có cách khác!”

“Thật hả?”

Đối phương nói xong, Lục Minh Chu hài lòng cúp điện thoại, đi về phía trước một bước, gõ cửa lần nữa, “Ớt Nhỏ, anh về đây.”

Không ai quan tâm.

“Anh thực sự về rồi đây.” Anh lại mặt dày nói tiếp.

Vẫn không ai quan tâm.

“…..”

Cô nhóc chết tiệt kia.

Lục Minh Chu tức giận muốn phá cửa, lại liều mạng áp xuống suy nghĩ bực bội.

Bạo lực không giải quyết được vấn đề.

Kỷ Thịnh nói, phải dùng tình yêu.

Làm thế nào mà tình yêu đến?

Được làm ra.

Lục Minh Chu: “… Khụ khụ khụ.”

*** u®i’mi©ª§a

Ngày hôm sau, Giang Điềm ra cửa, vừa mới mở cửa ra, cô sợ tới mức đột nhiên run run một cái.

Tầng năm vốn là tầng trên cùng, có hai phòng ở một trái một phải, bên ngoài là sân thượng lộ thiên, giờ phút này, từ cửa phòng cô đến bàn đá cách đó không xa, hơn mười mấy đóa hoa hồng được đặt ngay ngắn, thoạt nhìn như máu chảy đầm đìa, rất đáng sợ.

Có tiền là thực sự có tiền,

Có bệnh cũng là thực sự có bệnh.

Cô cúi người, nhặt tấm card trên bố hoa gần nhất lên, mở ra.

“Ớt Nhỏ, đến lượt anh tới theo đuổi em.”

Ký tên: Người đàn ông của em.

Giang Điềm: “…..”

Nhìn xem, nói năng ngọt xớt như này, trước nay không biết dỗ dành qua bao nhiêu cô gái rồi.

Đồ cặn bã.

Giang Điềm mắng xong, đem tấm card bỏ vào túi, cô nghiêng người vòng qua hoa hồng đầy mặt đất, trực tiếp đi xuống dưới tầng.

Tối hôm qua cô gửi email đơn từ chức cho Triệu Hiểu Tuệ, sáng sớm liền nhận được trả lời, cũng không khuyên đừng, Triệu Hiểu Tuệ có ý tứ là để cô làm xong hết công việc đang làm, sớm nhất là thứ sáu tuần này có thể từ chức.

Giang Điềm vui vẻ đáp ứng.

Hôm trước Triệu Hiểu Tuệ để cô đưa bản demo cho quản lý nghệ sĩ ở Thành Niệm, tìm Lý Tiểu Ly, theo lý thì đáng ra cô nên đưa từ hôm qua, kết quả là nhất thời có việc chậm trễ, cũng may đối phương cũng không nóng nảy.

Ba mươi phút sau, Giải trí Thành Niệm.

Giang Điềm ra khỏi thang máy liền đi về phía văn phòng của Lý Tiểu Ly, gõ cửa vài cái, cô đẩy cửa đi vào, người phụ nữ ngồi trước bàn làm việc, nghe được tiếng cô ngẩng đầu lên, Giang Điềm nói lý do, người phụ nữ đẩy đẩy kính mắt, đơn giản đáp: “Đặt trên bàn là được rồi.”

Giang Điềm nghe lời làm theo.

Xoay người rời đi trước, cô cảm thấy người này trông quen mắt, lại nhất thời không nhớ ra.

Cửa văn phòng một lần nữa bị đẩy ra, một dáng người cao gầy của cô gái trẻ tuổi hấp tấp đi vào, váy liền màu trắng, hở bên vai, để lộ ra xương quai xanh đẹp mắt, cô nàng tháo kính râm ra, vội vàng nói: “Làm sao bây giờ? Anh ba cho người gửi đơn từ luật sư.”

Là Kiều Huyên.

Giang Điềm nhớ lại, Lý Tiểu Ly này chính là người đại diện của Kiều Huyên, trước đây có gặp qua một lần trong thang máy ở Tân Gia, lúc đấy còn có Trần Mộ Dương.

Chỉ là lúc này nhìn thấy Kiều Huyên, Giang Điềm tự nhiên nhớ tới tin tức mấy ngày trước, Lục Minh Chu cùng cô ta, nói thật, rất xứng đôi.

Cô còn chưa rời khỏi văn phòng, Kiều Huyên đã không khống chế được cảm xúc, “Tại sao lại như vậy chứ?”

Lý Tiểu Ly không nhìn được mà lên tiếng, “Chị sớm đã nói qua, em đừng dở thủ đoạn nhỏ như này, em thật sự nghĩ Tiểu Lục tổng ngốc à, sẽ không nhận ra được sao?”

Giang Điềm biết tránh nghi ngờ, bước nhanh về phía cửa, phía sau lại vang lên tiếng oán giận của Kiều Huyên, “Trước kia anh ấy rõ ràng rất cưng chiều em, hiện tại sao lại như vậy! Xấu lắm!” Giọng điệu nũng nịu.

Giang Điềm: “…..”

Cô lập tức đẩy cửa ra, lại quay lại đóng cửa vào, có hơi bật cười.

Thế mà còn nói thích cô.

Lừa ai vậy chứ?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận