Nghe thấy một cái tên lạ tai mà mình chưa từng biết tới, Elaina cảm thấy bối rối.
"Dunkel Ciel? Ai vậy?"
Cô hỏi lại.
Một kẻ mạnh tới mức có thể khiến Sieghart gặp nguy hiểm tồn tại ngay trên đế quốc mà những người khác đều biết chỉ mỗi cô không rõ là ai, cảm giác đó khiến Elaina cực kỳ bất an.
Tuy nhiên, trước khi có ai cho cô đáp án thì
"Giờ không phải lúc để nói những chuyện này!"
Liliana lên tiếng cảnh tỉnh mọi người.
"Dù là ai thì Sieghart cũng đang gặp nguy! Việc nên làm nhất không phải là nhanh chống tìm được cậu ấy sao?"
Nghe cô bé nói, những người khác đồng thời nhìn qua Celina.
Cô là người duy nhất ở đây có khả năng nhanh chóng xác định được vị trí của Sieghart thông qua liên kết giữa hai người, cũng là người duy nhất có thể đuổi tới kịp thời.
Nhận ra ánh mắt của những thiếu nữ, Celina đứng thẳng dậy, vuốt ngực hai cái để ổn định lại tinh thần. Bây giờ quả thật không phải lúc để đoán xem ai là kẻ đang tấn công Sieghart.
Cô tạo ra một quả cầu năng lượng bọc lấy mình và những người khác, rồi dần nâng nó lên bay ra khỏi những tán cây rậm rạp cao chót vót.
"Không gian nơi này có vấn đề, cấu trúc đã bị ai đó phá hỏng, nếu sử dụng chuyển dịch không gian bất cẩn sẽ có nguy cơ lớn là không tới được đúng nơi mình muốn, ngoài ra còn có thể gặp nguy hiểm. Như thế này sẽ an toàn hơn. Đi thôi!"
Celina thông báo với các thiếu nữ rồi mang theo bọn họ nhanh chóng bay về hướng Sieghart.
Tuy vậy, lời này của cô chỉ có một nửa là thật.
Quả thật là cấu trúc không gian của mê cung đã bị Dunkel phá hỏng ít nhiều khi cậu rạch nát tầng trong để quay lại tầng ngoài. Nhưng nó còn chưa nghiêm trọng tới vậy, với năng lực của Celina, cô hoàn toàn có thể mở ra một cổng chuyển dịch tới thẳng chỗ Sieghart, sẽ phí công hơn bình thường một chút nhưng không phải là không thể.
Về phần nguy hiểm, cho dù cả mê cung này có sụp đi nữa thì cô cũng không mất sợ tóc nào được.
Nguyên do của lời nói dối này là vì... Nếu kẻ đang tấn công Sieghart thật sự là Dunkel thì cô không biết phải đối mặt với cậu thế nào. Cô cần chút thời gian để điều chỉnh lại tâm lý.
Celina không muốn phải chiến đấu với cậu.
***
Cùng lúc đó, Arthur lờ mờ tỉnh lại ở một nơi tối đen như mực.
Trước mặt hắn là một bóng người màu đỏ mơ hồ, toả ra khí tức tà ác bất tường.
"Ngươi là ai? Là ngươi đã cứu ta sao?"
Hắn lên tiếng hỏi trước khi liếc nhìn cánh tay đã ngừng chảy máu của mình.
"Cứu ngươi? Không hẳn, ta chỉ đang tự giúp mình thôi."
Bóng người màu đỏ trả lời hắn.
"Giọng nói này... Là Nữ Thần?"
Arthur kinh ngạc bật thốt.
"Nữ Thần...? Phải rồi, lúc kéo ngươi tới thế giới này ta đã dùng nhân dạng đó."
— QUẢNG CÁO —
Bóng người màu đỏ thì thào.
"Nên chính thức giới thiệu lại nhỉ... Ngươi nên gọi ta là Tà Thần."
Tà Thần bước tới vài bước, làn sương máu ngưng thực lại một chút, tuy vẫn chưa hoàn toàn hoá thành thực chất, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra bộ dạng của hắn.
"Cái gì? Ngươi không phải nữ?"
Nhìn thấy diện mục thật sự của Tà Thần, Arthur như chết trân tại chỗ.
"Ừm thì dùng bộ dạng nữ nhân sẽ dễ kết nối với mấy kẻ thất bại như ngươi hơn mà."
Tà Thần bật cười.
"Vốn dĩ việc kéo ngươi tới thế giới này chỉ là một trò chơi trong lúc buồn chán. Thật không ngờ ngươi lại phát triển ngoài cả sự mong đợi của ta."
Con người tự xưng là nhân vật chính của thế giới này nguyên bản chỉ là một kẻ tầm thường được Tà Thần triệu hồi thông qua một phân thân của hắn ở thế giới khác. Phân thân này được hắn để lại thế giới đó rất lâu trước khi chân thân bị phong ấn ở Aurora. Hắn vốn chẳng trông mong gì ở cái phân thân này, bởi vì sức mạnh để lại còn chưa tới một phần trăm thời toàn thịnh, qua lâu như vậy hắn sớm đã mất liên lạc với nó, nếu không bị tan biến thì cũng ngủ say mất rồi.
Nhưng không lâu trước, Tà Thần đột nhiên cảm thấy liên kết với phân thân xuất hiện trở lại, hoá ra là nó được một con người ở thế giới kia đánh thức sau giấc ngủ dài. Người này chỉ là một kẻ tầm thường nếu không muốn nói là kém cỏi, nhưng lại có mức độ phù hợp cực cao với quyền năng của hắn, là một thân xác tuyệt hảo để làm "vật chứa" và thu thập sinh lực.
Do đó hắn đã dùng sức mạnh còn sót lại trong phân thân để lôi người này tới Aurora, coi như một kế hoạch dự phòng cho việc tái sinh của mình
Chính là kẻ tự xưng là Arthur Pendragon.
Vốn kế hoạch chính dang diễn ra tốt đẹp, hoàn toàn không cần tới kế hoạch phụ nên Tà Thần mặc kệ Arthur tự sinh tự diệt, dự định sau khi tái sinh rồi mới tìm tới để lấy lại phần sức mạnh phong ấn trong người hắn sau.
Nhờ Dunkel đập tan nát kế hoạch tái sinh mà hắn mới nhớ tới Arthur.
Thật may mắn khi cái vật chứa đó đã phát triển tới mức này, phần sức mạnh bị phong ấn bên trong cũng đã khôi phục tới một phần mười, còn nhanh hơn cả chân thể ngay cả khi đã hấp thụ nhiều sinh lực tới vậy. Mặc dù phong ấn ảnh hưởng rất lớn đến hiệu suất hấp thu sinh lực, nhưng không thể phủ nhận rằng cơ thể này rất thích hợp làm vật chứa cho hắn, còn khủng bố hơn sự mong đợi của Tà Thần nữa.
Theo cách nào đó, có lẽ hắn phải gửi lời cảm ơn tới thiếu niên tóc trắng kia. Tuy là đã phá hỏng kế hoạch của hắn nhưng cũng giúp hắn thoát khỏi phong ấn. Hơn nữa nhờ kế hoạch bị phá hư, Tà Thần mới nhớ tới vật chứa này.
Lẽ ra hắn phải chú tâm vào kế hoạch dự phòng này mới phải, đem nó lên làm kế hoạch chính. Nếu làm vậy thì hắn sớm đã tái sinh hoàn toàn rồi.
Nhưng không sao, giờ vẫn chưa muộn, vật chứa không phải đang ở trước mặt hắn sao?
Nở một mụ cười đáng sợ, Tà Thần lại hoá thành một luồng sương máu, chui vào thân thể Arthur thông qua miệng mũi và mắt hắn, mặc hắn kêu gào trong đau đớn.
***
Về phần Celina, càng đến gần Sieghart, cô càng cảm thấy sự bùng nổ của một nguồn năng lượng quen thuộc, năng lượng của Dunkel.
Tới lúc này thì dù cô muốn huyễn hoặc mình thế nào đi nữa thì cũng đành phải chấp nhận rằng kẻ đang tấn công Sieghart lúc này chính là cậu.
Chỉ là, bây giờ phải đối mặt như thế nào đây?
Trong lúc cô vẫn còn do dự, một bóng người đã bay về phía họ với một tốc độ khủng khiếp. Không, phải nói là bị đánh bay về phía này với tốc độ khủng khiếp mới phải.
Không chỉ nhanh mà còn rất mạnh.
Bóng người va phải quả cầu mà nhóm Celina đang ở bên trong, đập nó vỡ vụn rồi rơi xuống đất. Những thiếu nữ bên trong không còn điểm tựa thân thể cũng lần lượt rơi xuống.
"Sieghart!"
Celina thét lên một tiếng rồi nhanh chóng bắt lấy người vừa bị đánh bay tới, tiếp đất nhẹ nhàng nhất có thể. Ngoài Sieghart thì còn có thể là ai.
Chỉ là bộ dạng của cô bây giờ so với lúc đầu cực kỳ thê thảm. Đầu tóc rối bù, áo choàng rách rưới, áo giáp thì chỗ vỡ chỗ lỏm không nơi nào toàn vẹn, thân thể gãy xương nhiều chỗ, tổn thương đa tạng, xuất huyết trong...
— QUẢNG CÁO —
Đổi lại là người khác thì đã sớm chết trăm lần rồi.
"Không sao chứ? Cậu bị thương ở đâu?"
Cô lo lắng hỏi, luống cuống tay chân không biết phải làm gì.
Là sinh vật tối thượng nhất thế giới này, Celina chưa từng bị thương và cũng ít khi quan tâm tới kẻ khác nên việc chăm sóc người bị thương nằm ngoài khả năng của cô.
Việc duy nhất Celina có thể làm chỉ là đổ sinh lực của mình vào Sieghart thông qua liên kết của hai người. Nhưng dù có đổ vào bao nhiêu thì những vết thương trên người cô cũng không khá hơn được, như có thế lực nào đó ngăn cản Sieghart tự mình chữa trị vậy.
Những người khác vừa ổn định lại thân hình sau phe tiếp đất bất ngờ nhìn thấy cảnh này thì bối rối, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
"Đó là... Sieghart sao?"
Scarlet thì thào tự hỏi.
Không chỉ có cô, mà Elsie, Felt, Evelyn và cả Liliana đều không thể trả lời. Người đang nằm đó quá khác so với anh hùng trong bộ giáp sáng bóng mà họ biết. Không phải vì bộ dạng thê thảm bây giờ của cô mà bởi vì trong ấn tượng của họ, Sieghart không thể là một thiếu nữ được.
"Sieghart!"
Chỉ công chúa Elaina là có hành động, cô vội vàng chạy đến Celina và Sieghart, lấy ra một đống lớn thuốc hồi phục đủ các loại từ thoa ngoài đến uống ra để chữa trị cho Sieghart.
"Thật là Sieghart sao? Tại sao hai người họ lại không ngạc nhiên chứ?"
Lần này người hỏi là Elsie.
"Sao cũng được, cứu người quan trọng hơn!"
Cùng tiếng hét của Evelyn, những người còn lại mới sực tỉnh, nhanh chóng chạy tới.
Dù người này có phải Sieghart mà họ biết hay không thì trước mặt họ vẫn là một người bị trọng thương, không thể bỏ mặc được.
Scarlet, Liliana sơ cứu làm sạch miệng vết thương và bôi thuốc. Felt, Evelyn và Elsie thì thi triển ma thuật trị thương mạnh nhất mà họ biết.
Dù vậy, mặc cho những cố gắng của họ, những vết thương kia vẫn khôi phục cực kỳ chậm. Nỗ lực của họ không hẳn là vô nghĩa chỉ là tác dụng không lớn, tình trạng của Sieghart vẫn không khả quan lắm.
Giữa lúc đó, họ bỗng tiếng bước chân khô khốc quét lên lá rụng vọng ra từ nơi sâu xa. Tất cả mọi người, bao gồm cả Celina đều không khỏi rùng mình vì ác ý ập tới.
Họ đồng loạt nhìn vào nơi mà tiếng bước chân truyền tới.
Một giây rồi lại hai giây,...
Chủ nhân của tiếng bước chân cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt họ.
Một thiếu niên với mái tóc trắng ngần thuần khiết không vấy bẩn như phát sáng trong bóng cây âm u của khu rừng sâu thẳm. Đôi đồng tử xanh trong trên nền mắt đen tựa như hai mặt trăng toả sáng trong trời đêm không mây không sao.
Và ác ý như ngưng thực đè lên vạn vật xung quanh.
"Dunkel? Thật sự là cậu sao?"
Celina nhíu mày hỏi, cô để cho Elaina thay thế mình làm chỗ tựa cho Sieghart rồi đứng dậy, bước lên trước như muốn che chắn cho những thiếu nữ phía sau mình khỏi con quái vật trước mắt.
"Ừm, là ta. Cơ mà tái ngộ hay ngạc nhiên gì thì để sau đi, giờ thì tránh ra."
Con quái vật đáp lại.
— QUẢNG CÁO —
Khác với giọng điệu hời hợt vô tâm mà cô vẫn luôn hoài niệm, tiếng nói đó lạnh lùng tới đáng sợ.
"Tại sao? Tại sao cậu lại làm chuyện này?"
Celina tiếp tục hỏi, cô muốn làm cho ra lẽ, nếu có thể giải quyết vấn đề bằng lời nói thì tốt nhất.
"Nói ngươi cũng không hiểu đâu."
"Làm sao cậu biết tôi không hiểu chứ?"
"Được thôi, cái thứ kia là Chung Yên Quái Thú, chỉ bằng sống cũng đủ sức đưa thế giới đến hồi kết. Sự tồn tại đó... Là tội lỗi. Ngươi có còn muốn cản đường ta không?"
Dunkel vừa giơ tay chỉ vào Sieghart phía sau Celina vừa nói.
"..."
"..."
"Cậu không muốn giải thích với tôi tới mức phải bịa ra lý do nực cười này sao?"
Người Celina run lên nhè nhẹ, trong giọng nói có chút gì đó giống như thất vọng.
"..."
Dunkel không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng bước tới, có vẻ cậu đã xem việc giải thích là vô nghĩa.
"Tôi không muốn phải đánh nhau với cậu."
Celina do dự nói.
"Vậy thì tránh ra."
Dunkel vẫn không hề dừng lại.
"Nhưng tôi cũng không muốn mất đi đứa trẻ này."
Hạ quyết tâm, Celina cũng bước tới, mặt đối mặt với Dunkel.
Hai người nhìn nhau trong giây lát rồi đồng thời biến mất tại chỗ trước khi một tiếng nổ lớn vang lên giữa cả hai.
Trận chiến của con quái vật bị cơn giận dữ và bóng mờ quá khứ chi phối cùng thiếu nữ muốn bảo vệ người quan trọng nhất với mình khai màn.