Làm Người Hai Kiếp, Sống Lại Ở Thế Giới Marvel - Chương 122: Steve và Peggy

Làm Người Hai Kiếp, Sống Lại Ở Thế Giới Marvel Chương 122: Steve và Peggy
Bảo tàng Smithsonian, một bảo tàng lớn ở Washington.

Trong sảnh chính, các màn hình điện tử chiếu lên rất nhiều tư liệu tuyên truyền liên quan đến Captain America. Ví dụ như ‘Biểu tượng của đất nước’, ‘Một anh hùng của thế giới’, ‘Danh dự, lòng dũng cảm và sự hinh sinh’, ‘Welcome Back, Cap!’

Steve mặc trên người một chiếc áo khoác da màu xanh đậm, đội một chiếc mũ lưỡi trai đi ở ngay trong khuôn viên bảo tàng, ngay bên cạnh anh chính là một tấm áp phích khuôn lớn có in hình của anh.

“Bị từ chối nhập ngũ do sức khỏe kém, Steven Rogers đã được chọn vào một chương trình độc nhất vô nhị trong lịch sử chiến tranh Hoa Kỳ. Chương trình đã biến anh trở thành siêu chiến binh đầu tiên trên thế giới”

Trong lúc âm thanh giới thiệu về lịch sử của chính mình vang lên không ngừng, Steve mỉm cười dựng lên một ngón tay trước miệng, ra hiệu cho một cậu bé đã phát hiện ra danh tính của mình rằng hãy giữ bí mật.

Tiếp đó anh đi đến một khu vực khác, một nơi có hai màn hình khác chiếu lấy khuôn mặt của hai người đàn ông, hai người mà anh rất quen thuộc

“Là hai người bạn thân từ thuở thiếu thời và khi sắp nhập ngũ, Bucky Barnes, Alex Dason và Steven Rogers luôn như hình với bóng cả trong trường học lẫn trên chiến trường. Barnes là thành viên duy nhất của đội Biệt kích Howling hi sinh thân mình khi phục vụ đất nước. Dason vẫn còn sống cùng với Steven đến ngày nay, từng nắm giữ chức vụ Trung tá trong quân đội trước khi giải ngũ, và bây giờ cùng với Steven là một trong những thành viên chủ chốt của The Avengers”

Nhìn xem ảnh chụp của hai người bạn thân, đặc biệt là Barnes, cảm xúc của Steve lâm vào bi thương, trong lòng có chút thổn thức, nhớ về những hồi ức vui vẻ và đau buồn năm xưa.

Đúng lúc này, trong phòng chiếu phim, anh được xem một đoạn phỏng vấn của người bạn gái cũ, người mà anh vẫn còn rất yêu, người mà anh đã lỡ thất hẹn, Peggy Carter.

Trên màn hình là New York năm 1953, khuôn mặt của cô so với trong trí nhớ của Steve cơ hồ là cùng một dạng: [“Đó là một mùa đông khắc nghiệt. Một trận bão tuyết khiến một nửa tiểu đoàn bị mắc kẹt sau chiến tuyến quân Đức. Steve, Captain Rogers, đã phá vòng vây của Hydra, nơi đồng mình của chúng tôi bị cầm chân suốt nhiều tháng...Anh ấy đã cứu hơn 1000 người. Trong đó có người...Người sau này trở thành chồng tôi. Thậm chí sau khi hi sinh, Steve vẫn thay đổi cuộc đời tôi!”

Steve cầm trên tay một chiếc la bàn đời cũ, món đồ đã theo anh suốt những năm tháng chiến tranh đến tận ngày nay. Trên đó, ở nắp chiếc la bàn, có tấm ảnh trắng đen của một cô gái, chinh là cô gái đang chiếu trên màn hình. Bóng lưng của anh nhìn cô đơn vô cùng.

Rốt cuộc, không thể kìm được nỗi nhớ nhung, Steve quyết định đến thăm nhà của Peggy. Nguyên bản khuôn mặt trong trí nhớ của anh đã từng rất xinh đẹp giờ đây lại có làn da nhăn nheo, mái đầu bạc trắng, đồi mồi xuất hiện xung quanh vành mắt với con ngươi vẩn đục.

So sánh với anh, một người vẫn còn có bộ dáng rất trẻ trung, hai người giống như hai thế hệ cách nhau thật lâu vậy, thật sự tràn đầy thương cảm.

Steve nhìn xem tấm ảnh để trên đỉnh tủ đầu giường, Peggy và chồng cô, hay bây giờ phải gọi là bà, cùng với đứa con nhỏ, anh hơi mỉm cười: “Em nên tự hào về mình, Peggy!”

Trong con mắt đó của anh không hề có sự ghen tị, không có tiếc nuối, lời nói mang đậm thật lòng chúc phúc cho Peggy vì đã kiếm được tổ ấm của đời mình.

Nhưng Peggy lại hơi liếc nhìn vào khung ảnh, rồi lại quay đầu nhìn lấy Steve, đôi mắt ướt át: “Em đã sống một cuộc đời trọn vẹn. Nuối tiếc duy nhất của em là anh không được sống cuộc đời mình”



Thấy người từng thương lâm vào trầm mặc, ‘bà’ nghi hoặc hỏi: “What is this?”

Nghe vậy, Steve hơi mỉm cười, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào người yêu năm xưa, tiếp đó nhíu mày trả lời

“Như anh còn nhớ thì anh chỉ muốn làm điều đúng...Anh nghĩ mình không còn chắc về điều đó nữa...Anh đã nghĩ mình có thể quay lại và tuân theo mệnh lệnh, phục vụ”

Nói đến đấy, đột nhiên anh nhướn mày một cái, nở nụ cười nhìn lấy Peggy đang nằm trên giường, cảm thán: “Cảm giác không còn như trước nữa”

“Haha...Anh luôn nghiêm trọng hóa vấn đề” Peggy bật cười, “Đó là lời mà Alex đãn khuyên anh, anh ấy cho rằng nó đúng, và anh đã cứu thế giới, Steve...Bọn em thì làm nó hỗn loạn”

“Không đâu”

“No, thật sự đấy!” Peggy buồn bã lắc đầu, “Alex đã từng đến thăm em...Anh ấy đã không vừa lòng về những việc tụi em đã làm....Đó là lần gặp duy nhất của em và anh ấy sau gần 70 năm. Alex đã thực sự tức giận!”

Thấy sự thương cảm của người yêu cũ, Steve bình tĩnh an ủi: “No, Alex không tức giận với em, Peggy, đừng suy nghĩ tiêu cực. Chính cậu ấy đã khuyên anh gia nhập vào S.H.I.E.L.D, tổ chức mà em đã đồng sáng lập”

Nghe anh nói vậy, Peggy không nhịn được vươn tay ra nắm lấy tay anh, những lời nói đó đã xúc động đến trái tim đã lạnh bao nhiêu năm tháng của ‘bà’

“Thế giới đã thay đổi và chúng ta không thể làm được gì. Chỉ có thể làm tốt nhất trong khả năng. Và đôi khi tốt nhất nghĩa là bắt đầu lại từ đầu....”

Nói đến đây, cơ thể đã yếu kém của ‘bà’ không thể để ‘bà’ nói được những lời quá dài, bắt đầu ho khan. Peggy đã già, đã không còn có khả năng nắm giữ được tương lai, nhưng Steve còn rất trẻ, thời gian còn nhiều, ‘bà’ hy vọng anh có thể tìm kiếm được hạnh phúc mới cho chính mình và vĩnh viễn giữ vững được hình tượng của một Captain America được người người ca ngợi, một vị siêu anh hùng vĩ đại.

Ngay sau khi Steve rời đi, anh không hề biết rằng, trong phòng ngủ của Peggy đột nhiên xuất hiện một người, một người mà dường như đã từng rất quen thuộc.

....................

“Phong tỏa văn phòng!”

Trong phòng làm việc của giám đốc, Nick Fury bình tĩnh đứng chắp hai tay sau lưng nhìn ra phía ngoài cửa sổ kính, giọng nói lạnh lùng ra lệnh với hệ thống trí tuệ nhân tạo.



Toàn bộ cửa sổ sát đất, cửa chính văn phòng lập tức xuất hiện những tấm chắn màu đen bằng kim loại, cả căn phòng nhanh chóng bị bao trùm lấy bởi một mảnh tối đen. Hết thảy tất cả tín hiệu liên lạc với bên ngoài đều bị ngăn cách, giống y hệt mấy tháng trước Natasha đã đến gặp Fury.

Nick đem một chiếc USB cắm ở trên máy tính: “Mở hồ sơ phóng vệ tinh của tàu Lemurian Star!”

Thế nhưng, âm thanh của hệ thống lại truyền về một câu: “Truy cập bị từ chối!”

“Chạy giải mã” Fury vẫn bình tĩnh, vừa đi về phía màn hình tinh thể lỏng kích thước lớn trước mặt, vừa ra lệnh

“Giải mã thất bại!” Hệ thống nhân tạo nhanh chóng đáp lại.

“Lệnh ghi đè của giám đốc Fury, Nicholas J.”

Trên màn hình chạy một vài dòng dữ liệu, tiếp đó lại một lần nữa giọng nói máy móc không có cảm xúc kia đưa ra một kết quả mà ông không hề muốn thấy chút nào

“Ghi đè thất bại. Tất cả các tập tin đã bị khóa!”

“Theo lệnh của ai?”

“Fury, Nicholas J”

Nghe đến đây, Nick Fury không khỏi nhíu lại hai hàng lông mày, thấp giọng tự nhủ một câu khó hiểu

“Quả nhiên, lời Alex nói không sai!”

Gặp tình huống dạng này, Nick Fury nghĩ nghĩ gì đó trong đầu, hơi bí mật nhếch lên khóe miệng, trong ánh mắt tràn đầy sự nguy hiểm.

Ông quyết định đi gặp Bộ trưởng Alexander Pierce để yêu cầu tạm dừng Project Insight. Không ngoài dự đoán, Pierce vui vẻ đồng ý với một điều kiện là Iron Man phải xuất hiện trong sinh nhật cháu gái lão ta.

Nhận được đáp án vừa lòng, Nick Fury quay người rời đi. Khi ở trong thang máy, không một ai biết được, ông ta đã ấn vào nút công tắc trên một thiết bị bí mật.

Và tiếp sau đó, là một hồi hỗn loạn xuất hiện giữa lòng thủ đô Washington!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận