Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời - Chương 100: Anh không nợ cô ấy, cô ấy nợ anh!

Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời Chương 100: Anh không nợ cô ấy, cô ấy nợ anh!
Cô nghe được lời nói của Diệp Nhất Đóa, liền nghĩ ngay đến bức ảnh đen trắng trên tấm bia mộ, khẽ gật đầu một cái, "Chị đã thấy ảnh của Lâm Nhược Thủy, nếu như mà chị gặp phải Lâm Yên Nhiên, chắc chắn có thể nhận ra cô ấy." Cô hơi trầm ngâm một chút, lại hỏi, "Lâm Nhược Thủy này, có quan hệ thế nào với nhà họ Lục?"

"Là thím hai của Lục Duật Kiêu đấy." Diệp Nhất Đóa sờ chiếc vòng mã não trên cổ tay một chút, tùy ý lên tiếng nói, dứt lời, cô mới hơi hồi hồn, nháy đôi mắt to trong sáng nhìn về phía Cố Tử Mạt, "Lục Duật Kiêu cứ gạt chị sang một bên như vậy, không để cho chị gặp người nhà họ Lục sao? Anh ta...... Em phải nói anh ta thế nào đây, thực sự anh ta quá thiếu suy nghĩ rồi!"

Diệp Nhất Đóa bắt đầu thấy bất bình thay Cố Tử Mạt, cô càng nói càng hùng hồn, trực tiếp đứng lên khỏi chỗ, túm lấy tay Cố Tử Mạt, liền đi thẳng ra ngoài.

Cố Tử Mạt vội vàng kéo Diệp Nhất Đóa lại, "Nhất Đóa, em đây là......"

Diệp Nhất Đóa giận dữ, mắt tròn trừng to, môi mím chặt rất tức giận, "Đi tìm người đàn ông của nhà chị, chúng ta nói rõ ràng! Càng nghe chị hỏi thăm chuyện tình nhà họ Lục, thì em càng thấy rõ là chị bị lừa gạt, bị ức hiếp, làm bạn tốt của chị, em đặc biệt nuốt không trôi cơn giận này. Đi, chúng ta đi tìm anh ta, không đúng, chúng ta trực tiếp đến nhà họ Lục, dì Lâm nhà họ Lục rất thích em đấy, em tin tưởng dì ấy nhất định cũng sẽ rất thích chị, cũng sẽ chủ trì công đạo thay chị!"

Cố Tử Mạt vừa thấy cái tư thế này của Diệp Nhất Đóa, cản cũng không cản nổi, vội vàng nói lời giải thích, "Chuyện của chị và Lục Duật Kiêu rất phức tạp, một lát cũng không giải thích rõ ràng được, nhưng những thứ này...... Những thứ này quả thật không phải là trách nhiệm của anh ấy."

Cô và Lục Duật Kiêu, vội vội vàng vàng quyết định kết hôn, nghiêng ngả chao đảo ở bên nhau, bỏ qua rất nhiều phân đoạn ở giữa, bao gồm khâu trọng đại là ra mắt cha mẹ hai bên, cái này không thể nói là do trách nhiệm của một bên được, mà là do tình hình khiến như vậy, cũng không ai có cách nào cả.

"Không phải trách nhiệm của anh ta sao? Chị không khỏi quá bảo vệ anh ta rồi." Diệp Nhất Đóa giống như đi vào ngõ cụt, làm sao cũng không thể đi ra.

Trong khoảng thời gian ngắn, Cố Tử Mạt cũng không có cách nào giải thích rõ ràng, chỉ có thể đơn giản nói, "Chị và Lục Duật Kiêu là cưới chui, cho nên tình hình của nhau, cũng không tìm hiểu rõ ràng, hơn nữa...... Hơn nữa anh ấy cũng không có tiếp xúc với gia đình chị."

Mắt đẹp của Diệp Nhất Đóa nhìn chằm chằm, há mồm kinh sợ nói, "Ôi trời, hai người thật sự rất lợi hại, lại còn cưới chui theo mốt nữa, thật hâm mộ, thật bội phục."

Có thể là ‘ cưới chui ’ đâm trúng điểm gây hứng thú của Diệp Nhất Đóa, trên đường đi trở về, Diệp Nhất Đóa đều quấn quít lấy Cố Tử Mạt hỏi chi tiết việc cưới chui của Cố Tử Mạt và Lục Duật Kiêu.

Cố Tử Mạt không có cách nào, chỉ có thể giản lược thì giản lược, tránh đề cập đến đám người Hà Ân Chính, nóisơ qua một câu chuyện cũ cho Diệp Nhất Đóa.

Một vài miếng ghép vụn vặt của chuyện cũ này, làm sao có thể thỏa mãn khẩu vị lớn của Diệp Nhất Đóa chứ! Diệp Nhất Đóa nghe xong câu chuyện xưa bị chia tách đến tan tành, lay lay thân thể Cố Tử Mạt, rất là bất mãn nói, "Em không bằng lòng đâu, em không bằng lòng, Tử Mạt, sao chị có thể kể qua loa lấy lệ với em như vậy, chuyện xưa mà chị kể, thực sự không thể trở thành chuyện xưa được, em không hề không cảm nhận được sự kích thích cùng lãng mạn ở trong đó chút nào! Không được không được, chị kể lại cho em một lần nữa đi!"

Làm sao Cố Tử Mạt có thể nói tiếp một lần nữa được, cô cố ý bỏ qua một số người một số truyện, nhưng nếu nói tiếp, vẫn là một câu chuyện xưa tan tành thành nhiều mảnh nhỏ, đối mặt với sự thỉnh cầu của Diệp Nhất Đóa, cô cũng chỉ có thể giở trò khôn vặt ra thôi.

Cô nhắm mắt lại, giống như bị vây trong dư âm của câu chuyện xưa kia, sau đó nghi hoặc nhìn Diệp Nhất Đóa, rất không thể tưởng tượng nổi nói: " Làm sao có thể chứ? Chính bản thân chị trong quá trình kể lại, đều bị bản thân làm cảm động đâu, tại sao em nghe xong lại không có cảm giác gì vậy? Điều này thật không bình thường, Nhất Đóa, có phải em chưa từng yêu hay không? Có thể người chưa từng nói chuyện yêu đương, thì rất khó thể nghiệm được sự rung động cùng cảm động ở trong đó."

Diệp Nhất Đóa lắc đầu, lại lắc đầu, rất tức giận chu môi lên, lên tiếng phủ nhận nói, "Sao có thể chứ! Em đã trải qua rất nhiều cuộc tình rồi!"

Cố Tử Mạt nhìn Diệp Nhất Đóa nói lời phủ nhận như đinh đóng cột, lại nhìn hai bên gương mặt của cô nhóc này đã đỏ bừng, sớm rõ ràng rồi, rất lâng lâng nói: " Vậy thì chị cũng không hiểu nổi, theo lý thuyết, người nào chưa từng nói chuyện yêu đương, thì rất khó cảm nhận được cái loại cảm giác rung động trong tình yêu đó." Nói xong, cô liền đi thẳng về phía trước.

Sắc mặt Diệp Nhất Đóa cứng đờ, bĩu môi, đi theo phía sau Cố Tử Mạt, bước chân loạng choạng.

Cố Tử Mạtđã sớm dự đoán đến việc Diệp Nhất Đóa sẽ bị cô làm khó.

Lọai tiểu thư nổi trội như Diệp Nhất Đóa này, chưa từng trải qua một cuộc tình thực sự cũng rất bình thường, nhưng đồng thời, sự cao ngạo nhiệt tình từ trong xương của Diệp Nhất Đóa, lại làm cho cô bé không muốn thừa nhận kinh nghiệm tình yêu của mình thực sự bằng không.

Cô bước vội đi, sau lưng lại có một cái tay khác kéo lấy cánh tay của cô, cô không cần nhìn, cũng biết là Diệp Nhất Đóa bướng bỉnh gây sự.

"Chị Tử Mạt thân yêu, có cơ hội, chị có thể truyền thụ cho em chút kinh nghiệm về tình yêu hay không đây." Diệp Nhất Đóa lấy lòng ở bên tai cô hỏi.

Nụ cười trên mặt Cố Tử Mạt tràn ra, "Chị không biết mình có thể truyền thụ cho em cái gì, nhưng chỉ cần em muốn biết, chị nhất định sẽ dốc toàn lực giải đáp cho em."

"Ừ, chị thật tốt." Diệp Nhất Đóa có sự bảo đảm của Cố Tử Mạt, rất vui vẻ nắm thật chặt cánh tay của Cố Tử Mạt.

Hai người lại cùng nhau đi được một đoạn đường, Cố Tử Mạt suy nghĩ một chút, lại hỏi, "Nhất Đóa, rốt cuộc Lâm Yên Nhiên là ai?"

Nghe vậy, khóe môi đang tươi cười của Diệp Nhất Đóa chậm rãi cứng đờ, Cố Tử Mạt nhìn ra được Diệp Nhất Đóa bị khó xử, cô cũng không muốn làm khó Diệp Nhất Đóa, cố ý mở to mắt, muốn tìm một đề tài khác, lại bị một bóng người ở bên kia đường hấp dẫn.

Một chiếc áo khoác dài màu xanh ngọc, già dặn nhưng không mất phong tình, bên ngoài đeo một chiếc túi xách màu đen bóng loáng, lộ vẻ đắt giá, trên mặt trang điểm thích hợp, bởi vì được bảo dưỡng hợp lý, cộng thêm trang điểm tỉ mỉ, làm cho nhìn qua bà ấy cũng chỉ ngoài bốn mươi, tóc đen nhánh tỏa sáng, thân hình thon thả cao gầy, vẫn rất động lòng người.

Làm sao có thể?!

Dĩ nhiên là khuôn mặt của Cố phu nhân!

Vóc dáng giống nhau, khuôn mặt giống nhau, chỉ khác nhau ở cách ăn mặc trang điểm mà thôi, trên đời không thể nào hai người giống nhau như vậy, trừ phi là cô hoa mắt!

Cô bỏ tay Diệp Nhất Đóa ở trên tay mình xuống, nói một câu, "Nhất Đóa, chị có việc bận, em đi trước đi nhé." Nói xong, cô vội vã chạy về phía bên kia đường.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của cô đều chưa từng rời khỏi cái bóng dáng kia chút nào, cô vội vàng chạy sang bên kia đường, đã nhìn thấy Cố phu nhân đi vào khách sạn Cẩm Giang.

Cô đuổi theo vào khách sạn, chỉ thấy có nhân viên phục vụ hướng dẫn Cố phu nhân đi lên thang máy Vip, cô đuổi theo nhưng không kịp, chỉ có thể đứng sững sờ bên trong đại sảnh.

Cố phu nhân một con bạc ngày thường trang điểm khoa trương không có thẩm mỹ, giờ phút này lại hóa thân thành một nữ doanh nhân già dặn đầy phong tình, ra vào loại địa phương này! Hơn nữa còn nhận sự phục vụ Vip!

Điều này sao có thể?!

Hôm nay bất ngờ nhìn thấy Cố phu nhân, đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của cô!

Cô chạy đến trước quầy lễ tân, thử thăm dò nghe ngóng hướng đi của Cố phu nhân, cô nhân viên lễ tân noi phải bảo mật thông tin của khách hàng, cô suy nghĩ một chút, nói, "Tôi là con gái của bà ấy, bà ấy có đồ quên ở chỗ của tôi."

Rõ ràng cô nhân viên lễ tân rất khó xử, hơi suy nghĩ, sau đó rất chuyên nghiệp trả lời, "Thưa cô, nếu là như vậy, chúng tôi có thể gọi điện thoại xác nhận giúp cô."

Làm sao Cố Tử Mạt có thể để cô ấy xác nhận được, khoát khoát tay, không thể làm gì khác hơn là nghĩ biện pháp khác.

Cô đang suy nghĩ, lại thấy người nhân viên phục vụ vừa rồi đi từ trong thang máy ra, cô bỗng nghĩ ra một kế, đi lên phía trước......

*

Giờ phút này, người đàn ông đang đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn ra xa, một bộ tây trang sậm màu hợp thời trang, có vẻ càng hiển lộ dáng người cao lớn chân dài, lúc Bùi Dực đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy tấm lưng to lớn của người đàn ông, gần như chiếm cứ tất cả ánh mặt trời ngoài cửa sổ.

Bùi Dực biết anh đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng lại không thể không cắt đứt.

Nếu anh không nói, thật vẫn có lỗi với việc anh nghe ngóng nơi góc tường.

"Cho bà ta một vỏ bọc công ty? Lại cho bà ta cả mảnh đất đó? Còn đầu tư cho bà ta nữa? Tại sao!" Liên tiếpđặt câu hỏi, không hề quan tâm đến mối quan hệ cấp trên cấp dưới của nhau chút nào.

Lục Duật Kiêu không nói gì, yên lặng nhìnánh mặt trời ngoài cửa sổ, một mảnh tươi đẹp, đúng lúc ánh mặt trời rực rỡ.

Bùi Dực thiếu kiên nhẫn, lại thấy Lục Duật Kiêu không có ý tứ trả lời câu hỏi của mình, anh chỉ phải tiếp tục nói, "Anh không cần nói tôi cũng biết rõ, anh đều là vì cái cô Cố Tử Mạt đó thôi!" Nói xong, anh mới cảm thấy lời này của mình nghe kỳ cục thế nào, thực giống như là oán phụ, giống như đang tố cáo Lục Duật Kiêu có phụ nữ ở bên ngoài vậy!

Anh khó chịu cúi thấp đầu, vì không để cho cuộc nói chuyện này có vẻ kỳ cục, ngay sau đó bổ sung, "Năm năm trước, chúng ta đã bị bà ta gài bẫy một lần, bây giờ còn muốn bị gài một lần nữa sao? Anh thiếu nợ bà ta?"

"Đây chỉ là một quyết định, một kế sách nhỏ của tôi mà thôi." Rốt cuộc Lục Duật Kiêu cũng quay đầu lại, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Bùi Dực.

Bùi Dực hoàn toàn không để ý ánh mắt trực diện của anh, trực tiếp tránh ra, hạ mắt nhìn xuống dưới, mở tài liệu trên bàn ra, lật một tờ lại một tờ, không nhịn được liệt kê từng cái, "Cắt đất đền tiền, thiệt thòi muốn chết, hoàn toàn không phải tác phong của anh!"

Anh thật sự không nhìn nổi, lại đặt từng tờ từng tờ tài liệu ngay ngắn lên nhau, nửa vô lực nửa phẫn nói: " Cấp lợi ích cho nhà họ Cố không có giới hạn, cam tâm tình nguyện nuôi Bạch Nhãn Lang, càng ngày tôi càng không nhận ra được anh rồi. Tôi nói —— vì một Cố Tử Mạt, bị lừa gạt hết lần này đến lần khác, đơn giản là đầu óc có bệnh!"

"Cô ấy là vợ của anh, cũng là chị dâu của cậu." Ánh mắt người đàn ông từ trên chồng tài liệu này nhàn nhạt quét qua, cũng không quan tâm đến sự chất vấn của Bùi Dực, mà lạnh nhạt trần thuật một sự thật.

Bùi Dực phát điên, lòng bàn chân dùng sức, hung hăng giẫm lên mặt đất mấy cái, nâng con mắt đỏ ửng lên, liền nói, "Cô ấy là vợ của anh, nhưng anh cũng đâu có nợ cô ấy, ngược lại là cô ấy nợ anh! Em thật sự không hiểu anh làm sao vậy, cưới một cô gái phiền phức làm vợ, còn kéo theo một đống phiền toái nữa!"

"Anh có năm triệu, mọt chút phiền toái này, hoàn toàn không cần nhắc tới." Người đàn ông bình thản nhàn nhạt trần thuật, cố gắng cho Bùi Dực ăn một viên thuốc an thần.

Bùi Dực nghe xong, trong lòng càng oán giận, một tay đập lên mặt bàn trà bằng thủy tinh, chậm rãi ngẩng đầu, "Ngươi chỉ mang theo năm triệu, liền hành động theo cảm tính rời khỏi nhà họ Lục, thế nhưng con quái vật, lại muốn cho anh có đi không về! Thân phận đại thiếu gia nhà họ Lục, chẳng lẽ cũng chỉ trị giá 5 triệu?! Anh Kiêu, anh đừng quên, sứ mệnh ban đầu của 5 triệu này!"

Giọng điệu của anh càng ngày càng thâm trầm, chữ chữ câu câu đều đang nhắc nhở Lục Duật Kiêu.

Lục Duật Kiêu khoát tay, giọng nói lạnh lùng, ánh mắt chắc chắn, "Anh không có quên."

Bùi Dực trợn mắt, tức giận mà không có cách nào phát tác, anh chỉ biết nhìn chằm chằm vào mắt Lục Duật Kiêu, nhìn thằng vào đối phương, cố gắng làm cho đối phương cho mình một câu trả lời hài lòng.

Hai người đàn ông này, hai mắt giằng co, nhưng thủy chung, hồn nhiên không hay dị động ngoài cửa.

Bùi Dực hận nhất loại tình huống không có kết quả này, tay đặt ở trên mặt bàn nắm chặt thành quyền, hung ác nện xuống mặt bàn, cái bàn lung lay.

Anh cũng không quan tâm, hỏi Lục Duật Kiêu, "Em rất tức giận, làm thế nào bây giờ? Đánh một trận?!"

"Lần trước anh và Kiều Tử Hoài đánh một trận, bị cậu ấy lừa gạt một trăm triệu." Khóe miệng Lục Duật Kiêu vi phúng, chậm rãi nâng lên, cố ý tiết lộ cho anh một cái tin tức.

Thân thể Bùi Dực chấn động, nắm tay kêu lên khanh khách, "Nói như vậy, hôm nay —— chỉ còn lại bốn triệu?! Em thật sự nghĩ, đánh anh một chút!" Nói xong, cơ thể của anh vọt thẳng lên, lập tức liền nắm lấy cổ áo của Lục Duật Kiêu.

Đại chiến, sắp bùng nổ!

"Đừng ——" một giọng nữ từ cửa truyền đến, vội vàng ngăn cản mọi chuyện.

Hai người đang đối mặt, đều nhìn về phía cửa.

Bùi Dực phản ứng lại trước, lập tức buông cánh tay đang níu chặt cổ áo của Lục Duật Kiêu ra, thuận tay còn chỉnh lại cổ áo cho Lục Duật Kiêu, không khỏi châm chọc cười nói, ", Anh Kiêu, con riêng của nhà anh lại tới."

Sauk hi Lục Duật Kiaau cách xa tay của anh ta, nhàn nhạt tặng anh một câu, "Không cần cậu quan tâm."

Bùi Dực mắt trợn trắng, nói: " Em muốn quản cũng quản không nổi, con riêng chỗ nào cũng có, cuối cùng em cảm thấy mình lúc nào cũng rất nguy hiểm, không cẩn thận cũng sẽ bị liên lụy."

Cố Tử Mạt rõ ràng chú ý tới, ánh mắt của Bùi Dực, vẫn không có ý tốt nhìn chăm chú trên người cô, câu nói sau cùng kia, rõ ràng cũng là nói với cô.

Lời nói chuyện của bọn họ trong gian phòng này, đã bị cô nghe hơn phân nửa, đương nhiên cô biết thái độ của Bùi Dực đối với mình, nhưng bây giờ bị Bùi Dực lạnh lùng trào phúng như vậy, tuy rằng cô đã có chuẩn bị, nhưng vẫn có cảm giác phi thường khó tiếp thu.

Đang lúc cô hoảng thần cắn răng, Bùi Dực đã nghênh ngang tiêu sái đi ra cửa.

Cô phản ứng lại kịp, quay đầu, nói với Bùi Dực: " Cũng tốt, ra khỏi cái cửa này, để cho giáo viên mầm non của anh dạy dỗ anh cho tốt, bài học làm người đầu tiên về cách xử sự —— biết tôn trọng người khác như thế nào!"

Thân thể Bùi Dực, lúc cô đang nói, liền đứng sững lại.

Cố Tử Mạt cũng không sợ anh ta, thản nhiên nhìn Bùi Dực xoay người đi.

Bùi Dực quay đầu lại, đầu tiên bắt chẹt Cố Tử Mạt, hận không thể tiến lên xé rách miệng của cô, nhưng một giây tiếp theo, anh liền nhận được ánh mắt nhắc nhở của Lục Duật Kiêu, anh không có cách nào, chỉ có thể cắn răng nuốt cơn tức này xuống, nói: " Con riêng, một câu thôi, cô chính là cái đồ nghèo mạt rệp!"

Anh ta nói lời trêu chọc, liền cố nén tức giận, giận đùng đùng đi mất.

Cố Tử Mạt thấy Bùi Dực đã đi hẳn rồi, mới quay đầu lại, nói với Lục Duật Kiêu, "Lúc Cố phu nhân xuống lầu, em ngầu nhiên đụng phải bà ấy, giao dịch của hai người, em cũng đều biết hết rồi."

Lúc nói lời này, cô nhỏ giọng, giọng điệu hư phù vô lực, không có một chút đắc ý nào.

Ánh mắt của cô quét qua xấp tài liệu ngay ngắn trên bàn, ngồi xổm người xuống, muốn nhìn một chút nội dung trong đó, lại bị Lục Duật Kiêu vươn tay qua cướp đi mất.

Người đàn ông than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng giữ chặt thân thể của cô, giọng nói trầm khàn, nói ở bên tai cô, "Chi tiết đúng như những gì Bùi Dực nói, trên thực tế, đây chính là một cuộc hợp tác mua bán qua lại mà thôi, em cũng thấy đấy, Cố phu nhân giấu tài nhiều năm như vậy, bà ấy chờ được đến cơ hội này, dĩ nhiên, theo ánh mắt chuyên nghiệp của anh mà nói, anh vô cùng tin tưởng năng lực của bà ấy."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận