Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời - Chương 75-2: Bằng lòng anh, để cho anh ăn sạch 2
Chương trướcCô chỉ nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh phòng đại ở trước mặt cô, cho đến phía sau...... Cũng chưa có sau đó rồi.
Trong đầu cô trống rỗng, đây là một nụ hôn như thế nào đây? Không kịp đề phòng, bá đạo, kỳ lạ! Kỳ lạ ở chỗ, dưới tình huống cô đang bị một người đàn ông khác ôm, lại bị chính chồng mình hôn!
Chồng ơi, anh cũng quá liều mạng rồi!
Một nụ hôn sâu, hai tay của Lục Minh Tuyên tự nhiên buông lỏng kiềm chế đối với đồ bảnh bao, anh dựng dựng cổ áo sơ mi, đôi mắt đen thâm thúy ý vị sâu xa liếc nhìn sắc mặt đồ bảnh bao thay đổi, trong mắt hiện lên một tia cười yếu ớt, hai tay liền vuốt, "Tôi ăn vào một chút xíu, còn anh lại hoàn toàn không ăn được chút gì, như vậy thôi."
Cả người đồ bảnh bao muốn tức sùi bọt mép, người phụ nữ trong ngực anh bị một người đàn ông khác cướp đoạt nụ hôn! Vật của anh lại bị đoạt đi!
Điều này làm anh không cách nào nhịn được, ánh mắt của anh thoáng chốc đỏ lên, chống đỡ bằng ý niệm, anh hơi bình tĩnh lại, ánh mắt lại khiêu khích nhìn về phía người đàn ông, "Sao anh dám khẳng định như vậy?!"
Nói xong, anh liền cúi đầu đến gần đôi môi của cô gái nhỏ trong ngực.
Có Tử Mạt đã bị thua thiệt một lần, sao có thể chịu thua thiệt lần thứ hai chứ, cô nhanh nhẹn đưa một cánh tay khác có thể động ra ngăn cản nụ hôn này!
Tình huống bây giờ là, chẳng những anh không có ăn được, đôi môi còn bị tay nhỏ bé của cô đè lại, cô hết sức kinh ngạc, đang lúc không biết làm sao, đầu vai bị một ngừoi dùng sức xoay một cái, cả người cô xoay tròn, cô lại trở lại trong lòng Lục Minh Tuyên.
Mà đồ bảnh bao, giờ phút này đang gắt gao lấy tay ôm eo, hình như nơi đó bị thương, không cần suy nghĩ, nhất định là Lục Minh Tuyên nhân cơ hội đánh rồi!
Cô nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn đôi mắt đủ ngầu của đồ bảnh bao, lại nghe thấy đang ở bên kia anh ta đột nhiên mở miệng khiêu khích nói, "Anh tin hay không, chọc tới tôi...tối nay tôi có thể ấn cô ấy lên giường!"
Nghe lời này, khóe miệng đang cười yếu ớt của Lục Minh Tuyên đã lặng lẽ hiện lên một nụ cười lạnh lẽo quỷ dị, chỉ thấy ánh mắt anh đầy coi thường, "Mấy ngày không gặp, bản lĩnh đùa giỡn của anh lại lớn hơn."
Cố Tử Mat nghe lời nói của hai người đến đây, trong lòng đã xác nhận, bọn họ biết nhau!
Nghĩ tới đây, cô có cảm giác bị trêu đùa, đôi mắt đẹp của cô trừng lên, lườm Lục Minh Tuyên một cái, lại lườm đồ bảnh bao một cái, mím môi, nằm trong lồng ngực giậm chân một cái, lạnh lùng nói, "Đủ rồi! Hai người các anh giằng co như vậy có ý tứ gì chứ, tôi là người, không phải đồ vật! Tôi có suy nghĩ của mình, tôi thích tốt với ai, tự nhiên sẽ tốt với người đó!"
Lời này, đúng là nói với hai người bọn họ, cô cũng không biết tối nay Lục Minh Tuyên làm sao, sao lại kỳ quái như thế này, cô không đoán được tại sao anh lại ở chỗ này, điều này khiến cô hơi căm tức!
Nói xong lời này, cô lại đặc biệt đưa mắt nhìn sang đồ bảnh bao, liền nói, "Lục thiếu, tôi cũng hơi tự hiểu lấy bản thân, biết mình không có đẹp đến nếu mức tất cả đàn ông đều thích! Tôi nhìn ra được, đây là anh muốn nhằm vào Lục Minh Tuyên, nhưng tôi muốn nói, nếu hai người các anh có thù mới hận cũ cái gì, phiền toái tự giải quyết với nhau, đừng lôi kéo tôi vào, cũng không cần làm ra vẻ yêu thích tôi đâu! Tranh chấp của hai người, lại cuốn theo người thứ ba vào, thì có vẻ không có đạo nghĩa nữa rồi, đạo lý này, có lẽ ngay cả học sinh tiểu học cũng hiểu đâu!"
Cô hơi thông suốt, thì ra người mà đồ bảnh bao nhằm vào không phải là cô, mà là Lục Minh Tuyên, chẳng qua thông qua cô, để đối địch với Lục Minh Tuyên thôi, anh ta đến gặp Cố Trình Đông cầu hôn, thực ra một phần cũng là vì muốn làm khó Lục Minh Tuyên!
Lúc này, cô hoàn toàn không sợ sẽ đắc tội anh ta nữa!
Khó có được cơ hội suôn sẻ nói xong một đoạn lời nói dài như vậy, tâm tình của cô vô cùng sảng khoái, lại thấy hai người này không có hành động gì, chỉ đang hai mặt nhìn nhau
Cô nhìn không ra hai người này đang chơi trò quỷ gì, cô cũng nhìn đủ rồi, hoàn toàn không muốn nhìn nữa!
Cô đi tới chiếc xe mà Lục Minh Tuyên lái đến, đi tới nửa đường, điện thoại di động trong túi lại rung một cái, cô nhìn cái tên hiển thị, hơi do dự, nhưung vẫn đi cách xa hai người kia nhận điện thoại.
Lục Minh Tuyên thấy Cố Tử Mạt tránh ra xa, nhíu mày với Kiều Tử Hoài, "Chơi vui vẻ sao?" Giọng nói của anh bình thường, từ trong đó, cũng không nghe ra vui buồn.
Kiều Tử Hoài hất hất tóc mái của mình, "Hoàn hảo."
"Nói đi, mục đích của anh!" Giọng nói trầm thấp quyến rũ tiếc chữ như vàng, môi nâng lên đầy tà mị.
Kiều Tử Hoài gãi gãi viên ngọc xanh bên tai mình, "Giúp anh thử thách cô ấy, anh có tin không?"
Mày rậm ngang bướng của người đàn ông khẽ chau suy tư, giây tiếp theo, khóe môi nâng lên một nụ cười thâm thúy khó hiểu, "Nhà họ Lục, xác thực không chỉ có một vị thiếu gia là tôi, anh là người nhà họ Kiều, làm thủ vệ của nhà họ Lục, vẫn có thể có sự lựa chọn, tôi luôn thấu tình đạt lý, sẽ không can thiệp. Nhưng, nếu như anh nguy hiểm đến cô ấy, tôi nhất định sẽ lựa chọn thủ đoạn bén nhọn nhất!"
Anh hơi híp lại đôi mắt sâu không thấy đáy, lộ ra một vẻ tối tăm, ở trong u ám, bỗng chốc biến thành một đầu Báo đen ưu nhã mà nguy hiểm.
Kiều Tử Hoài chống lại đôi mắt đen sâu như biển kia, đáy mắt hiện lên một tia hoảng hốt, nhưng ngay sau đó lại che đi, môi mỏng cong lên, "Anh càng như vậy, chẳng phải càng dễ khiến đối thủ nắm được tử huyệt của anh?"
Đôi mắt của Lục Minh Tuyên bống nheo lại, ánh mắt bao trùm bóng dài thon gầy bên cạnh, từng chữ từng câu mà nói, "Cô ấy là tử huyệt của tôi, cũng là cấm địa của tôi! Tôi hi vọng anh hãy nhớ lấy điểm này! Tôi không quan tâm rốt cuộc anh có ý gì, mấu chốt là, đây là lần cuối cùng tôi mời anh hãy thu hồi những hành động ngu xuẩn của mình lại đi!"
Kiều Tử Hoài lơ đễnh, khóe môi vẫn cong lên, "Anh hoàn toàn có thể nói rõ thân phận với cô ấy, thế nào? Không dám? Lục thiếu, rốt cuộc thì anh đang kiêng kị điều gì? Hoặc là nói, anh sợ?"
Nụ cười của anh ta tà tứ thu hút người như thường ngày, chẳng qua lần này lời nói thoát ra khỏi khóe môi, lại âm lãnh bức người như vậy.
Anh hợp tác với Cố Trinh Trinh, đương nhiên có ưu thế nắm bắt được thông tin, càng dễ dàng nắm giữ tin tức của Cố Tử Mạt hơn, mà đồng thời anh cũng hiểu được, sự kiêu ngạo thuộc về người nhà họ Lục, khiến Lục Minh Tuyên không thôngthủ đoạn lỗ mạng không linh hoạt điều tra quá khứ của Cố Tử Mạt!
Đứng ở nơi trung gian, anh liền có cơ hội lợi dụng!
Lục Minh Tuyên cũng không bị lời nói của anh dọa lui bước, tay phải đơn giản gõ hai lần lên cánh tay trái, "Anh thích chơi cosplay, tôi thành toàn anh, sao ngược lại anh lại mất hứng thế, điều này cũng không giống anh, tôi nhớ lúc còn nhỏ, mỗi lần tôi đưa cho anh mô hình tàu thủy, anh đều rất vui mừng, giống như trên đời này, không còn gì có thể so được với mô hình tàu thủy đó!"
Nhất thời sắc mặt Kiều Tử Hoài tối đen, vẻ tà tứ trên mặt cũng bị thu đi vài phần.
Những lời này của Lục Minh Tuyên, mang theo ý tại ngôn ngoại, anh cũng là người biết chuyện, làm sao lại nghe không hiểu chứ, đây là Lục Minh Tuyên đang giễu cợt anh, vì tiền bạc quyền lực, đã chối bỏ ước muốn ban đầu của mình.
Mô hình tàu thủy, đại biểu cho quá khứ của anh, đại biểu cho mối quan hệ thân mật của bọn họ trong quá khứ, mà bây giờ, Lục Minh Tuyên nói ra toàn bộ trước mặt anh, anh có thể hiểu được, những ngày tốt đẹp đã qua, đã bị mình đánh nát toàn bộ rồi.
Lục Minh Tuyên nói ra, để cho anh thấy những thứ đó, toàn bộ đã vỡ nát hết rồi, nước đổ khó hốt!
"Có thể anh nhớ sai rồi, tôi thích, không phải mô hình tàu thủy, mà là cảm giác." Trong lòng anh, dùng bàn tay đầy máu đầm đìa, nâng lên những mảnh vụn bể nát của những thứ kia, nói với anh ta.
"Có thể anh đã nghĩ sai một chuyện, chưa bao giờ có được, so với cảm thụ có được, tốt hơn rất nhiều! Anh sẽ hối hận!" Bờ môi Lục Minh Tuyên, bật ra câu nói đầy lạnh lẽo, ngay sau đó ánh mắt chuyển sang phương hướng của Cố Tử Mạt, nhấc bước đi tới.
Anh kiên quyết không cho Kiều Tử Hoài cơ hội nói một câu, người nhà họ Lục đều là như vậy, tự tin, trác tuyệt, không tha kẻ ngỗ nghịch!
Lúc Lục Minh Tuyên đi tới, đúng lúc Cố Tử Mạt thu điện thoại, cô qua đầu lại, rất ăn ý đối mặt với ánh mắt của anh, cô muốn cười với anh một chút, nhưng lại không cười nổi, cuối cùng thỏa hiệp, đi tới bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi anh, "Anh đã làm cho đối phương khuất phục chưa?"
Lục Minh Tuyên hơi nghĩ ngợi, suy nghĩ một chút nói, "Con rết trăm chân đập hoài không chết, mặc dù anh đã lấy được thắng lợi tạm thời."
Cô hơi kinh ngạc, Lục Minh Tuyên đối mặt, đó là chàng trai thần bí trong truyền thuyết —— Lục Duật Kiêu, hai người này tranh đấu, vậy mà Lục Minh Tuyên lại thắng, người đàn ông này, còn có những năng lượng chưa bị khai thác đây.
Tầm mắt lướt qua bớ vai cao lớn của anh, tìm kiếm đồ bảnh bao, ở trong tầm nhìn, nhưng vẫn không nhìn thấy anh ta, "Anh ta đi rồi?"
Cằm Lục Minh Tuyên bạnh ra, mất sức rất lớn, mới gật đầu, "Đúng, đi rồi."
Cô lại hỏi, "Anh và Lục Duật Kiêu, rốt cuộc có quan hệ thế nào, hai người đều họ Lục, thật không có quan hệ máu mủ thân cận sao?"
Mặc dù theo quan sát của cô, ngũ quan của hai người này không giống nhau, nhưng hai người này quen biết nhau, lại là chuyện gì xảy ra đâu.
Người đàn ông ôm lấy eo thon của cô từ phía sau, phủ nhận nói, "Không có, nếu như em hỏi lại một lần nữa, vẫn là không có." Thật ra tâm tình của anh rất trầm trọng, mỗi một lần cô nhắc đến vấn đề Lục Duật Kiêu thật giả, cả người anh cũng mất đi sự tiêu sái cùng lạnh nhạt thường ngày.
Kiều Tử Hoài nói anh sợ, nói anh không dám, những điều này, ngoài miệng, anh không thừa nhận.
Nhưng ở trong lòng của nh, anh phải thừa nhận mình có phần hơi sợ đâu.
Khi anh và Cố Tử Mạt đã nhận được chứng nhận kết hôn, anh từng một lần muốn mở miệng nói rõ thân phận, nhưng sau đó lúc đang muốn nói, lại bị nghi vấn của cô ấy cắt đứt, mà sau này, ngay cả một cơ hội phù hợp anh cũng không tìm thấy.
Rồi đến sau đó, Hà Ân Chính ở trước mặt Cố Tử Mạt, nhắc tới một người đàn ông nghèo, Hà Ân Chính nói, Cố Tử Mạt muốn bỏ nhà theo một chàng trai nhà nghèo, còn bị tổn thương tình cảm nữa.
Người nói vô ý người nghe có lòng, anh sợ lòng cô cách ứng, nên lúc ấy cũng không biểu lộ ra bất kỳ tâm tình gì, chỉ lặng lẽ ghi nhớ, khi cô đi làm, anh liền đi hỏi Đại Thiếu, ở chỗ của Đại Thiến, anh đã nghe được một câu chuyện cũ.
Nỗi ám ảnh sâu nhất trong lòng Cố Tử Mạt, chính là người khác giấu giếm thân phận của mình.
Anh luống cuống, sợ, khẩn trương.
Cố Tử Mạt bị anh ôm lấy, từng bước một đi về phía trước, cô nghe được câu trả lời của anh xong, không khỏi quay đầu nhìn anh.
Giờ phút này cằm của người đàn ông căng cứng, mi mắt của anh rũ xuống dịu dàng, con ngươi tối đen núp ở dưới lông mi, giống như đang tự hỏi điều gì, hiển nhiên, nội dung anh đang suy tư, khiến anh không vui.
Cô rất chột dạ, bởi vì chính mình bị đồ bảnh bao cướp đi, trên đường xuống núi, rõ ràng cô thấy được cuộc gọi nhỡ của anh, nhưung cô lại không có gọi lại ngay cho anh.
Ngay sau đó cảm giác áy náy tràn lan thành biển, cô dừng bước, đặt tay đè vào bên eo của anh, nhìn về phía anh, cắn chặt môi, cẩn thận nói, "Anh cũng thấy đấy, Lục Duật Kiêu vẫn gây khó khăn cho em, lần trước lỡ hẹn với anh, cũng vì nh ta, nhưng mà thật sự em và anh ta không có gì đâu."
Giao tình của cô và anh ta, có thể giới hạn ở chuyện cũ của Lâm Nhược Thủy, cái hoàn cảnh đó, chuyện xưa bi thảm như vậy, không có ai sẽ không bị cảm động.
Lục Minh Tuyên nhìn cô thật sâu, "Tử Mạt, em phải biết, khi cảm giác an toàn của đàn ông bị uy hiếp, thì anh ta rất là nguy hiểm."
"Hả? Nguy hiểm?" Cô không nhìn ra chút nào, người đàn ông này nguy hiểm ở chỗ nào.
Anh vẫn cứ giúp cô như vậy, còn cưng chiều cô như vậy, làm sao anh có thể nguy hiểm chứ?
Người đàn ông chỉ cười không nói, nhìn trời một chút, trăng sáng đã bị che giấu không thấy tung tích, mây đen giăng đầy, như có xu thế sẽ mưa to vậy.
Một trận mưa lớn, hình như là không thể tránh được.
Anh ôm ấy nửa người của cô, đẩy cô lên xe, bản thân ngồi vào chỗ của tài xế.
"Đi ăn cơm trước đi." Cô vừa thắt dây an toàn, vừa hỏi anh.
Nhưng sau khi xuất khẩu, cô lại cảm thấy rất mất mặt, sáng hôm nay nhận chứng nhận kết hôn xong, cô nói đói bụng rồi, muốn ăn cơm, hiện tại lại nói với anh ăn cơm, giống như tự biến mình thành bộ dạng ‘ tham ăn ’ vậy.
Cô hối không kịp, không khỏi nhíu nhíu mày, nhìn ánh mắt của anh.
Anh không khởi động xe, cũng đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau, cô vừa chột dạ, không khỏi khẽ cúi đầu.
Anh nhìn thấy dáng vẻ của cô, cười nhỏ, chồm người qua, nhẹ nhàng hôn vào khóe môi cùng mắt của cô.
Cô hơi kháng cự xô đẩy anh, thế nhưng anh lại dùng sức bắt được hai tay của cô, không để cho cô lộn xộn, nụ hôn liên tục rơi xuống, cuối cùng, anh tỳ cằm lên trán xinh xắn của cô, rất thổn thức nói, "Tử Mạt, em còn muốn anh đợi bao lâu?"
"Bao lâu?" Cô khó hiểu, mắt hơi chớp, nhưng ngay sau đó phản ứng lại, hình như anh nói đến chuyện kia.
Người đàn ông này, quả nhiên sau khi bất ngờ gặp gỡ một động vật giống đực, dục vọng lại bắt đầu chưa thỏa mãn rồi!
Lần này lại là cảm giác an toàn của đàn ông đang tác quái sao? Vậy rốt cuộc phải làm gì đây?
Người đàn ông dời khuôn mặt tuấn tú của mình lên trên, dùng hàng râu nhỏ trên cằm của mình, cọlên gương mặt mịn màng của cô, nửa là không muốn xa rời, nửa là oán giận nói, "Vấn đề ăn được cùng không ăn được mấu chốt như vậy, em nhẫn tâm để chồng em, cả ngày bị người khác lấy làm nhược điểm mà chế nhạo sao?"
Cố Tử Mạt bị râu của anh đâm vào ngứa ngáy, ý nghĩ loạn một trận, ngay sau đó nhớ tới đồ bảnh bao, giật mình, lùi cơ thể về phái sau dời ra, đôi tay bưng lấy gương mặt của anh, "Anh lại đang tỏ vẻ đáng thương sao? Em phải xác nhận một chút."
Mặc dù cô hơi choáng váng, nhưng đầu óc còn không có mơ hồ, vẫn có thể ý thức được, một chiêu này, hình như sáng sớm anh đã dùng rồi, mà bây giờ, chính là lúc cô nhạy cảm với chiêu này, cho nên cô hoàn toàn không bị mắc mưu.
Người đàn ông lắc đầu, dùng răng cạy môi của cô ra, khẽ cắn một góc, hàm hồ nói: " Lời thật lòng."
Cô đẩy anh ra, tách ra một khoảng cách với anh, "Lời thật lòng, giả vờ đáng thương? Đúng không?" Bị rắn cắn một lần sợ đến ba năm, cô sợ hãi ngã người ra sau, mắt nhìn thẳng vào anh.
Người đàn ông giơ tay lên, ngón tay lau khóe mắt cô, "Đừng nhìn anh chằm chằm như vậy, như vậy sẽ dễ dụ dỗ anh phạm tội tại chỗ hơn đấy."
Cố Tử Mạt hiểu được cách dùng từ của anh, phạm tội tại chỗ? Tại chỗ chính là hiện trường, hiện trường ở nơi nào?
Trên xe!
Trong đầu liền xuất hiện một cụm từ lớn mật như vậy, khóe miệng của cô kéo ra, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, trong bụng đột nhiên có tính toán, khóe mắt cố ý chớp chớp với anh giọng mỉa mai, từ từ trả lời, "Em nghĩ, phong vị nơi này, không quá phù hợp với anh rồi."
Cái người đàn ông cao lớn tuấn mỹ này, gặp chuyện tỉnh táo, mọi nơi đều một vẻ bình tĩnh tự tin, tính tình cũng là cái loại không để lộ trước mặt người khác, rất khó chịu rất phúc hắc, người có loại tính cách này, sẽ ở nơi hoang giao dã ngoại này, phóng đãng đến trình độ như thế?!
Lục Minh Tuyên liếc mắt ra ngoài cửa xe một cái, bắt được hai tay của cô, liền đè cô xuống lưng ghế, lồng ngực ép chặt hơn xuống cơ thể của cô, trong ánh mắt bắn ra ánh tà mị tiềm ẩn, "Nếu như em thích, anh cũng không để ý đâu. Tử Mạt, có một loại tình huống gọi là, khi tình quá nồng nàn thì không kìm hãm được."
Môi của anh, vừa đúng dán vào lỗ tai của cô, tạo ra hiệu quả rõ rệt.
Nhất thời Cố Tử Mạt không kiềm chế được, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, vốn là cảm thấy có thể chống cự sự xâm lấn của anh, nhưng không nghĩ, đối phương lại xâm chiếm mãnh liệt hơn, hơn nữa còn chiếm cứ cao điểm!
Bên tai đều là cảm giác mềm mêm ngưa ngứa, trong lòng cũng có ngàn vạn con kiến đang rục rịch, cổ tay của cô thì bị anh giữ chặt, hoàn toàn không nhúc nhích được chút nào, giọng nói khàn khàn quyến rũ của anh, vẫn cứ vang vọng bên tai cô.
Khi tình quá nồng thì không kìm hãm được.
Ngoài cửa xe là bầu trời, không gian đã tối đen, trăng sáng lẩn trốn vào trong mây đen, không tìm được một chút tung tích, là xấu hổ rồi sao? Giống như cô vậy?
Không đợi cô trả lời, người đàn ông đã đưa gương mặt tuấn tú tới gần hơn, khẽ chống lên cái trán của cô, ánh mắt lộ ra cảm xúc sâu hơn nồng hơn, "Tử Mạt."
Người đàn ông này, đã chạm đến sự mềm mại của cô, bức cô đến cuối cùng, cô mấp máy môi, do dự gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu một cái, cuối cùng cắn môi nhẹ giọng nói, "Nhưng ở chỗ này, không quá thích hợp."
Nghe đến câu này của cô, đôi mắt thâm thúy của người đàn ông vội vàng nâng lên, đôi tay buông tay cô ra, bàn tay giữ chặt gáy của cô, áp chặt gò má của cô vào lồng ngực của mình.
Cô không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng nghe tiếng tim đập của anh, từng nhịp từng nhịp, để cho cô cảm thấy an tâm khác thường.
"Thật sự có thể không?" Bên tai, truyền đến giọng nói không xác định của người đàn ông.
Lúc nói chuyện anh hạ thấp giọng, giọng nói cực kỳ quyến rũ, lồng ngực cũng theo việc anh lên tiếng mà hơi phập phồng, cô gần như muốn bật cười, người đàn ông này, bình thường tự tin đến không gì sánh nổi, vậy mà lúc này, lại phải không ngừng xác nhận hết lần này đến lần khác thế.
Cô từ trong ngực của anh ngẩng đầu lên, nâng tay lên, vuốt ve lông mi của anh, "Có thể, chẳng qua không thể ở chỗ này thôi."
Ở trong nhận thức của cô, cảm thụ chủ yếu nhất trong lần đầu tiên, chính là một chữ ‘ đau ’, mà vừa vặn, cô lại sợ đau vô cùng, nếu đều sẽ phải đau, cô vẫn muốn lựa chọn một hoàn cảnh thoải mái hơn.
Mà ở trong cái không gian chật hẹp này, hiển nhiên là không được.
Tay của anh vuốt ve mái tóc dài của cô, động tác êm ái, "Dĩ nhiên sẽ không ở chỗ này, sao em lại cho là ở chỗ này chứ? Hả?"
Cô phản nhìn anh, bật thốt lên, "Không phải là anh nói ——" nói đến đây, cô liền ngậm miệng lại rồi.
Nhớ lại đoạn đối thoại kia, hình như anh chỉ mịt mờ nói ánh mắt cô hút hồn người, cô hoàn toàn có thể không để ý tới anh, nhưng cô lại cố tình liên tưởng, cuối cùng dồn bản thân vào ngõ cụt, còn dùng ngôn ngữ trêu đùa anh nữa.
Là người đàn ông này cao hơn một bậc, trêu đùa lại cô, còn quyến rũ cô làm việc lớn hơn nữa!
Thoáng chốc, đám mây hồng trên khuôn mặt cô, càng trở nên đỏ hơn rồi.