Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời - Chương 73-1: Chàng trai, tôi đã thấy anh rồi! 1
Chương trướcNgười đàn ông nhớ lại tình cảnh lần đó, thì sáng tỏ, mày nhíu lại, lúc này mới hơi giãn ra, "Đi đi, có phiền toái thì gọi anh, anh đứng đây chờ em."
Lời nói của anh, vĩnh viễn có tác dụng khiến cô yên tâm, thiếu chút nữa cô đã dung nhập toàn bộ tinh thần vào trong lời nói của anh rồi, say mê như gió xuân, so sánh với cảm giác lúc này cũng không kém nhiều lắm đâu.
Lần trước, anh lấp trong bóng tối, cũng yên lặng chờ cô, anh là sức mạnh hậu thuẫn giúp cô kiên định, chỉ cần cô cần, thì anh sẽ xuất hiện, những lúc cô có thể một mình đảm đương một phía, anh sẽ khoanh tay ở một bên, yên lặng đợi cô.
Từ đó trở đi, anh vẫn là hậu thuẫn kiên cố của cô!
Hồi tưởng mọi chuyện những ngày qua, trong lòng cô không khỏi hơi ưu tư, cô nhẹ nhàng gật đầu với anh một cái, nắm đồng tiền xu, chạy thẳng về phía Hà Ân Chính.
Hà Ân Chính vừa nhìn thấy cô đang hấp tấp chạy tới, lại dáo dác nhìn về phía sau, không thấy Lục Minh Tuyên đuổi theo, cho là Cố Tử Mạt đổi ý, anh ta không nén nổi vui mừng, khó khăn nghiêng nghiêng người, gọi tên cô, "Tử Mạt......"
Anh ta bị dày vò một trận như vậy, cơ thể cũng trở nên yếu ớt, lời nói ra cũng không có hơi sức, cho nên gọi ra tên của Cố Tử Mạt, lại lộ ra một tia dịu dàng như vậy.
Ngược lại rất giống tình cảnh trước kia khi bọn họ còn ở bên nhau.
Bởi vì tiếng gọi này của anh ta, Cố Tử Mạt lại liên tưởng tới trước kia, trong lòng bỗng thấy rất ghê tởm, không chút khách khí liếc anh ta một cái, không lưu lại một chút đường sống nào cho anh ta, "Bị bọn tôi chỉnh thảm như vậy, anh cũng không cảm thấy rất nhục hay sao, vẫn còn gọi tên tôi thân mật như vậy được? A, thật buồn cười, hai chúng ta đã chia tay mỗi người một ngả, như nước với lửa rồi, mà anh còn lôi kéo muốn làm quen với tôi như vậy, không cảm thấy là rất không biết xấu hổ sao!"
Cô cảm thấy rất buồn cười, Cố Trinh Trinh thích đóng kịch, Hà Ân Chính lại không biết xấu hổ, hai người này cuối cùng lại vẫn chưa đi đến một nơi, cũng không tránh khỏi tiếc nuối cho loại duyên phận phù hợp này.
Hà Ân Chính nghe ra được lời của cô, nhất thời tâm tình khó chịu, không nhịn được nói, "Cô...... Cô không phải hối hận sao?" Anh ta lại liếc mắt nhìn về phía sau, vẫn không thấy Lục Minh Tuyên đi theo.
"Tôi hối hận? Anh mê sảng à." Cố Tử Mạt cảm thấy Hà Ân Chính đã cặn bã đến không thể nói lỹ lẽ nữa rồi, ngay cả logic dễ hiểu nhất cũng ko thể hiểu, thấy xe buýt còn chưa tới, cô quyết định khai thông cho anh ta, cô nhíu mày, nhếch khóe môi, nói với anh ta: " Nếu như tôi gả cho anh, anh sẽ đối với tôi thế nào?"
Hà Ân Chính sững sờ, nhưng phản ứng lại kịp ngay lập tức, dõng dạcnói, "Anh sẽ đối tốt với em!"
"A ——" Cố Tử Mạt nhẹ cười ra tiếng, vươn tay, nắm vào vết thương nơi khuỷu tay của anh ta, "Ngay cả khi tôi đã từng đối xử với anh như vậy...anh cũng vẫn sẽ tốt với tôi? A, thiếu gia nhà họ Hà đúng là tinh hoa hiếm thấy, thật đúng là...... Không có đầu óc!"
Hà Ân Chính đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, kẽ răng cũng thấy lạnh lẽo, "Cô ——"
Cô chỉ cho anh ta một bài học nho nhỏ, không muốn dây dưa cùng anh ta nữa, tứ chi tiếp xúc với anh ta quá nhiều, cô cũng sợ làm bẩn bản thân mình, cô chán ghét lùi về sau mấy bước, "Nếu như anh không thừa nhận mình không có đầu óc, vậy thì cũng chỉ có một loại khả năng thôi, đó là, tôi không có đầu óc! Biết rất rõ trong lòng anh hận tôi, mà tôi còn ném chuột sợ vỡ bình tìm tai vạ nữa? Ha ha, tôi như vậy, thật sự đáng yêu sao?" Đến cuối cùng, chỉ sợ cũng trở thành đáng thương không ai yêu nữa.
Nghe vậy, cuối cùng Hà Ân Chính cũng không có cách nào phản bác, ánh mắt của anh ta ảm đạm không có ánh sáng, trên người trong mắt tràn đầy suy sụp, một dáng vẻ chơi bài gặp xui xẻo.
Cố Tử Mạt nhìn về phía trước, xe buýt số 25, đang đi về phía này, cô thở một hơi thật dài, cho anh ta một lời tổng kết, "Cho nên, anh cố ý muốn kết hôn với tôi, nhà họ Hà cố ý muốn kết thân với nhà họ Cố, cũng đều là trò chơi lừa mình dối người mà thôi, theo tôi thấy, anh cũng đừng mãi khi dễ bản thân mình nữa, hiện tại tôi cũng cảm thấy anh thật đáng thương, anh xem, giống như lúc này, chiếc xe buýt số 25 trước mắt kia, có thể chở anh về nhà, nhưng tay của anh có thể tìm được một đồng tiền xu trong ví sao? Không được đúng không, thật quá đáng thương."
Ánh mắt Hà Ân Chính, cũng nhìn theo, thấy chiếc xe số 25 kia đang đi tới bên cạnh mình.
Đáng tiếc, cánh tay của anh quá đau, hoàn toàn không thể móc ví ra được, Cố Tử Mạt nói đúng. Nhưng mà, anh cũng không cần đi xe buýt, anh có thể gọi chiếc xe taxi, nhờ tài xế lấy tiền xe là được.
Nghĩ tới đây, anh ta liền nhìn sang chỗ khác, thái độ đầy khinh miệt, nhìn cũng không nhìn chiếc xe số 25 kia, xe buýt sao? Thiếu gia nhà họ Hà chưa từng ngồi loại xe đó.
Cố Tử Mạt cười gian trá, "Có phải anh đang nghĩ, anh hoàn toàn không cần phải ngồi xe buýt, anh có thể bắt taxi hay không."
Bị nói đúng, lần này Hà Ân Chính nhất quyết không thèm để ý tới cô, quay lưng lại, nhìn cũng không nhìn Cố Tử Mạt, nghĩ bỏ qua cô.
Cố Tử Mạt chắc chắn không thể để cho anh ta được như ý, cô bước từng bước bằng giày cao gót, giống như nữ vương đi quanh anh ta một vòng, nâng gót nhọn lên, giẫm mạnh lên mu bàn chân của anh ta, động tác giẫm đạp rất chậm rãi.
Trước đó Hà Ân Chính đã nếm thử chiêu mờ ám này của cô, không tránh được phòng bị, lui về phía sau một bước, nhưng anh ta vừa lui lại, cũng là nhìn thấy mà hoảng, anh ta bị cô nhóc kia ngáng chân, nên bị ám ảnh trong lòng, không khỏi quay đầu lại nhìn.
Cố Tử Mạt thấy anh ta tay chân rối loạn, dáng vẻ mất hết hồn vía, khóe miệng giận cười, thu hồi chân của mình, ý vị sâu xa nói, "Thật ra thì anh cũng không phải không có đầu óc, anh có thể nghĩ được có thể ngồi taxi, có thể có lựa chọn thứ hai, làm sao lại không nghĩ đến việc theo đuổi Cố Trinh Trinh một lần nữa đây? Mặc dù hiện tại cô ta không lạ gì anh, nhưng ít ra, cô ta còn chào đón anh hơn so với tôi, anh ngẫm lại xem, ngay cả khối xương cứng như tôi mà anh cũng có thể thử hạ miệng gặm, huống chi là Cố Trinh Trinh, một đêm vợ chồng trăm đêm ân ái, cô ta cũng sẽ mềm lòng thôi."
Nếu như cô nhớ không lầm, Cố Trinh Trinh ngủ rất giỏi, đêm đầu tiên ở cùng với Hà Ân Chính, đã nhân dịp uống rượu hưng chí, triền miên một đêm với Hà Ân Chính đâu.
Cô nói trúng tim đen, bấm trúng yếu điểm, Hà Ân Chính nghe vậy, ngẩn người, ánh mắt đen tối cũng có ánh sáng, "Chuyện này......"
Hình như anh ta đang suy tính, chẳng qua trời sinh Hà Ân Chính là một kẻ hèn nhát, nhà họ Hà lại không cho anh ta cơ hội quyết đoán chuyện gì cả, cho nên một khi anh ta gặp phải chuyện lớn cũng cứ dây dưa, không hề quyết định được.
Cố Tử Mạt cũng suy tính đến tính cách mềm yếu của Hà Ân Chính, quyết định trợ giúp anh ta một phen.
Xe số 25 đã dừng lại ở trạm xe buýt, khóe miệng cô cong lên, móc đồng tiền xu mà Diệp Nhất Đóa đưa cô, không cho anh ta cơ hội suy nghĩ, nói thẳng, "Vẫn chưa nghĩ kỹ, có muốn gọi taxi hay không sao? Vậy cũng tốt, anh hãy ngồi xe buýt đi, đi thẳng đến tối, cũng không ai cứu được anh."
Cô quơ quơ đồng xu trước mặt anh ta, "Nhìn kỹ, đồng 1 đồng tiền xu, tôi cho anh mượn đấy! Lần trước chúng ta ăn cùng nhau, anh cũng không hiếm lạ mấy đông tiền xu, hôm nay lại có thể đưa anh về nhà! Đi thôi, tôi giúp anh ngồi xe số 25, số 25 cùng đồ ngốc, còn kém một số không!"
Dưới sự ép buộc của cô, Hà Ân Chính bỗng nhớ lại, chuyện tình lần trước cô chê xe của anh là xe rởm, còn cho anh mượn một đồng xu 1 đồng nữa.
Cố Tử Mạt hết lần này tới lần khác dùng một đồng xu đến để xỉ nhục anh, khiến anh thật sự không chịu nổi, lập tức liền bộc phát giận dữ nói, "Cố Tử Mạt! Cô đừng quá đáng!"
"Không cần báo đáp, chưa đến lúc! Đồng xu một đồng này, sớm muộn gì cũng là của anh, Hà Ân Chính, ngồi lên xe buýt, rồi tẩy não đi!" Cố Tử Mạt nói xong lời này, cũng không hỏi anh ta có được hay không gì hết, mà lấy tay kéo lấy cánh tay bị thương nặng nhất của anh ta, kéo anh ta lên xe buýt.
Hà Ân Chính không chịu nổi nỗi đau đớn đó, khóc lóc gào thét kêu đau, cả khuôn mặt đều co rúm vào một chỗ, Cố Tử Mạt hoàn toàn không tính xuống tay lưu tình, không ngừng kéo anh ta, kéo anh ta.
Hà Ân Chính vì muốn giảm bớt đau đớn, cuối cùng cũng thỏa hiệp, một đấng mày râu, ngoan ngoãn bị một cô gái thân hình mảnh maikéo lên xe buýt dễ như trở bàn tay như vậy.
Cố Tử Mạt cũng lên đi, bỏ tiền xu vào thay anh ta, vẫn không quên quan tâm bác tài xế lái xe, "Đây là anh cặn bã vừa mới bị thương cánh tay, xin bác tài chiếu cô anh ta nhiều hơn, cảm ơn."
"Được, đươc thôi." Bác tài nhìn lướt qua Hà Ân Chính, thấy anh ta mặt xám mày tro, dáng vẻ nhếch nhác tới cực điểm, không suy nghĩ nhiều, liền đồng ý, còn dặn dò mọi người ngồi trên xe, "Moi người, cho cái anh đó, anh cặn bã đúng không, là anh cặn bã đó, nhường cho một chỗ ngồi, cũng phát huy tình hữu nghị, Xã Hội Chủ Nghĩa quang vinh cũng nói, lấy đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau làm vẻ vang, lấy thiệt người lợi mình làm hổ thẹn."
Có một chàng trai ngồi gần nhất, nghe được cuộc trò chuyện của Cố Tử Mạt và bác tài, hiểu biết rõ ràng cái người ‘ đàn ông cặn bã ’ này tàn phế, vội vàng nêu cao tình hữu nghị, dắt Hà Ân Chính đến chỗ ngồi của mình ấn xuống, "Anh cặn bã, ngồi đi! Ra khỏi nhà dựa vào anh em, em đứng đây bảo vệ anh."
Cố Tử Mạt nhìn vẻ mặt Hà Ân Chính giống như ăn phải cứt vậy, thiếu chút nữa bật cười, cô lui về phía sau mấy bước, nói cảm ơn một lần nữa, "Cảm ơn bác tài, cám ơn mọi người, thật ngại."
"Không cần không cần." Bác tài quá thuần phác, vội nói không khách khí.
Cô thấy phía sau còn có người muốn lên xe, vội vàng xuống xe, tránh sang bên.
"Chị thật là lợi hại, em đứng ở bên kia nhìn, chị cứ kéo nhẹ nhàng như vậy, anh cặn bã liền ngoan ngoãn nghe lời." Diệp Nhất Đóa từ bên cạnh đã chạy tới, trong mi mắt đều là tươi cười, không nhịn vỗ tay thay cô.
Cố Tử Mạt nhìn dáng vẻ sôi nổi của Diệp Nhất Đóa, lại càng không khỏi khen ngợi cô bé, Diệp Nhất Đóa có sức sống có tinh thần phấn chấn, cô bé cười lên, hé ra nét mặt tươi cừoi giống như hoa hướng dương, đầy nhiệt tình, đầy sức cuốn hút.
Sợ rằng cõi đời này không có mấy người đàn ông, có thể chống cự được trước nụ cười trong sáng của Diệp Nhất Đóa.
Dù trong lòng cô hơi ghen tỵ với Diệp Nhất Đóa, cũng không nhịn được khích lệ cô bé, "Nhất Đóa, em cười lên thật xinh, rất mê người."
Diệp Nhất Đóa nghe được cô nói như vậy, còn hơi xấu hổ sờ lỗ mũi một cái, sau lại thấy Cố Tử Mạt vẫn mỉm cười với cô, cô không nhịn được tiến lên, quen thuộc khoác tay vào cánh tay Cố Tử Mạt, tựa vào bả vai Cố Tử Mạt, giống như chim nhỏ nép vào người nói, "Có thật không, cám ơn lời khen của chị, em thật sự rất vui."
Cố Tử Mạt cảm thấy cô bé quá nhiệt tình, nhất thời cũng không thích ứng được, nụ cười trên mặt, lúc này có vẻ hơi cứng ngắc.
Diệp Nhất Đóa đang tựa vào bả vai Cố Tử Mạt, từ dưới nhìn lên khuôn mặt đẹp tinh tế của Cố Tử Mạt, ánh mắt cực kỳ chuyên chú, nụ cười của Cố Tử Mạt cứng ngắc không tự nhiên, bị cô bé nhận ra ngay lập tức.
Cô bé không nhịn được đứng thẳng người lên, thu lại nụ cười, nghiêm cẩn nhìn Cố Tử Mạt, hỏi thẳng, "Em thấy, chị cười không tự nhiên, lời nói vừa rồi của chị, có phải cũng giống những người khác, chỉ là qua loa cùng nịnh nọt em hay không đấy!"
Cố Tử Mạt sửng sốt, vị đại tiểu thư này, thẳng thắn như vậy, thật sự tốt sao?
Nhất thời, cô không phản bác được, thực ra vốn là cô bị làm khó, cô cảm thấy uất ức, nhưng khi cô nhìn vào đôi mắt nhỏ của Diệp Nhất Đóa, lại cảm thấy là Diệp Nhất Đóa chịu uất ức.
Diệp Nhất Đóa cắn môi anh đào, trong đôi mắt hàm chứa vô tận uất ức cùng nghi ngờ, không lâu sau, ở trong đó, đã xuất hiện thêm một tầng hơi nước nhàn nhạt, mặc dù rất nhạt, gần như có thể khiến người ta không chú ý, nhưng cô vẫn nhìn thấy!
Cố Tử Mạt bó tay hết cách, trong đầu đủ loại ý tưởng thoáng qua, nhưng cô đều thấy không đúng.
Cô đã từng thấy Cố Trinh Trinh diễn trò nhưu vậy, kỹ thuật diễn xuất quá chân thật, nhưng đều không động lòng người bằng cái này cô gái trẻ trước mắt này, trong mắt cô bé toát ra cái loại uất ức đó, còn hàm chứa một tầng đau thương nhàn nhạt, còn có sự bướng bỉnh làm cho người ta khó mà nắm được.
Không chỉ có loại cảm giác không hiểu khiến người yêu mến, còn có loại suy nghĩ khiến người ta sẽ trách cứ bản thân không chăm sóc tốt cho cô bé.
Cô nghĩ, sợ rằng Cố Trinh Trinh có tu luyện thêm 10 năm nữa, mài dũa ánh mắt gấp trăm lần nữa, cũng không có linh khí bức người, rung động lòng người bằng cái này cô gái trẻ trước mắt này được!
Cố Tử Mạt hoảng hốt, ở trong mắt Diệp Nhất Đóa, chính là một loại thừa nhận ngầm trá hình.
Trong long Diệp Nhất Đóa quýnh lên, liền cong môi, giống như thể hiện tính tình tự đắc nói: " Em luôn cho rằng mình chưa đủ tốt, nhưng em không ép buộc các người nịnh nọt em gạt em, em hận nhất các người cứ như vậy, làm sao các người đều như vậy chứ, em chỉ muốn quen biết nhiều bạn bè, lại không nghĩ rằng, mỗi người các người đều như vậy, làm em quá thất vọng rồi!"
Nghe lời này, Cố Tử Mạt liền hiểu rõ hơn tại sao Diệp Nhất Đóa lại sẽ kịch liệt, uất ức như vậy.
Cái cô gái trẻ này, vẫn luôn tìm kiếm sự thừa nhận của người khác, nhưng bởi vìrất nhiều nguyên nhân, những người khen ngợi cô bé, có khi là giả tạo, có khi là có mục đích khác, đều khiến cô bé thất vọng hết lần này đến lần khác.
Diệp Nhất Đóa quá khát vọng được khen ngợi chân thành một lần.
Cô bỗng cảm thấy, mình cùng Diệp Nhất Đóa có loại cảm giác đồng bệnh tương liên, cô là con gái nuôi nhà họ Cố, giá trị của cô, cũng không chỉ dừng lại ở một quân cờ quan hệ thông gia, cô khát vọng người khác thừa nhận cô từ những phương diện khác, nhưng trước đây cô vẫn không tìm được, cho nên cô cố ý xa cách mọi người, không muốn thử chân chính tiếp xúc với người khác.
Cho đến khi, Lục Minh Tuyên xuất hiện.
Nghĩ tới đây, dưới yết hầu của cô không khỏi có loại cảm giác tắc nghẹn, không khỏi liền đưa ánh mắt sang người anh.
Sống mũi của anh rất thanh tú, hốc mắt sâu, môi mỏng xinh đẹp giống như tác phẩm nghệ thuật xa xỉ trong tay đại sư, vô luận tư góc độ nào cũng không tìm thấy một chút tỳ vết nào.
Người đàn ông này có tính cách nhiều mặt, có lúc sẽ giống như một kẻ tiêu sái phản nghịch liều mạng, đưa cô đi đập tủ kính, trộm áo cưới; có lúc, lại sẽ giống như một vị thân sĩ quý tộc thời cổ đại, dẫn cô khiêu vũ, xoay tròn; có lúc, anh lại giống như là siêu nhân có siêu năng lực, xuất hiện vào thời điểm cô bất lực, còn có thể kích thích khứu giác của cô trở lại...... Dĩ nhiên, cô càng biết rõ, điều anh có thể làm, còn xa xa không chỉ chừng này.
Người đàn ông càng bí ẩn, lại càng có thể dễ dàng khiến phụ nữ trầm mê.
Trừ tên tuổi của anh ra, bây giờ cô vẫn không biết gì về anh cả, nhưng cho dù là như vậy, lúc cô đối mặt với anh, cũng sẽ không tìm hiểu, những điều kiện vật chất tục tằng kia của anh, cô chỉ muốn, biết rõ anh là một người như thế nào.
Cố Tử Mạt nhìn anh từ xa, tâm từ từ chìm xuống.
Cô nghĩ, cứ tiếp tục như vậy nữa, cô nhất định sẽ xong đời.
"Thôi, em cũng không muốn ép buộc chị, em đi đây." Diệp Nhất Đóa thấy cô vẫn không trả lời, chỉ có thể uất ức nói, xoay người lại, cất bước sẽ đi khỏi.
Cố Tử Mạt bị lời của cô bé kinh động, lúc này mới hoàn hồn, cô vội đuổi theo, đuổi đến trước mặt Diệp Nhất Đóa, hốt hoảng luống cuống giải thích, "Không phải qua loa cùng nịnh nọt, tuyệt đối không phải! Thật ra vào lúc em không nói gì, chị đứng một bên quan sát rất lâu rồi, chị rất hâm mộ em, thật đấy, em phải tin tưởng chị!" Lúc nói những lời này, cô vẫn nhìn chằm chằm ánh mắt của Diệp Nhất Đóa, muốn thông qua ánh mắt của mình, nhắn nhủ sự chân thành đến cô bé.
Từ nhỏ cô sống cùng với Cố Trinh Trinh, lúc cùng sống chung với Cố Trinh Trinh, đa số là cô phải nhẫn nhịn, mà Cố Trinh Trinh ở nhà họ Cố, muốn gió có gió muốn mưa có mưa, tất nhiện rất hiếm khi phải chịu uất ức, trong quan hệ chị em gái, cô chưa từng có kinh nghiệm an ủi em gái đâu.
Cho nên thấy Diệp Nhất Đóa như vậy, cô có gắp hơn nữa cũng không nghĩ ra biện pháp, chỉ có thể phủ nhận trước, sau đó chỉ có thể dùng ánh mắt của mình, nói cho Diệp Nhất Đóa tiếng lòng của mình, là biện pháp cuối cùng, cũng là không có biện pháp nào khác.
Cũng không nghĩ đến, chính biện pháp không phải biện pháp này, lại khiến Diệp Nhất Đóa vui vẻ.
Ánh mắt Diệp Nhất Đóa vừa đảo, lập tức chuyển buồn thành vui, bắt lấy ống tay áo của cô, rất vui mừng nói, "Có thật không? Chị quan sát em rất lâu?"
"Đúng vậy." Cô thản nhiên thừa nhận.
"Em thật sự rất vui mừng, chị biết không? Em cũng đứng một bên quan sát chị rất lâu rồi đâu, em nghe người ta nói, phụ nữ ghen tỵ với phụ nữ, là rất khác thường, nếu như lúc đối phương im lặng không lên tiếng len lén quan sát mà không nói ra lời khen ngợi, nói rõ cô thật sự đẹp, cô ấy đang ghen tỵ, ngược lại, nếu như đối phương khen cô đủ kiểu trắng cao đẹp, đấy chẳng qua là khách khí, cho nên, em tin chị." Diệp Nhất Đóa hưng phấn ôm cổ của Cố Tử Mạt, bộ dáng như hận không được hôn cô một cái vậy.
Cố Tử Mạt tranh thủ lùi người về phía sau, nhếch môi cười nói, "Chị lần đầu tiên nghe được cách nói này đấy, nhưng, chị cũng cảm thấy rất chính xác."
Cô nhớ, thường ngày cô bị Cố phu nhân mang theo đến những bữa tiệc, chắc chắn sẽ có người trước tiên khen Cố phu nhân cao quý hào phóng, mặc quần áo đẹp, thật ra thì, tất cả đều là giả, theo cô quan sát, mắt thẩm mỹ của Cố phu nhân thật sự không dám khen tặng.
"Tử Mạt." Lục Minh Tuyên đứng từ xa, gọi cô.
Giọng nói trầm ấm đầy truyền cảm bay vào lỗ tai của cô, Cố Tử Mạt giương mắt, nhìn thấy Lục Minh Tuyên đang đi về phía bên này.
Theo giọng nói này, Diệp Nhất Đóa cũng từ từ quay đầu lại, đầu tiên thấy một đôi chân thẳng tắp thon dài, được bao bọc dưới lớp quần âu màu xám tro, hình dáng cực đẹp, tầm mắt từ từ di chuyển lên trên, thật sự sẽ làm cho rất nhiều người đàn ông hâm mộ gấp mấy lần hoàng kim đâu.
Ngũ quan của người đàn ông mặc dù có vẻ khắc sâu, nhưng giờ phút này lại cho người cảm giác thoải mái giống như là được tắm gió xuân vậy.
Trong đầu Diệp Nhất Đóa càng nhiều phần hồng đến mức phun mạnh ra ngoài, nhất thời, cô bé cũng khó mà dứt tầm mắt ra khỏi người đàn ông được.
Hình tượng quá hoàn mỹ, cô rất muốn mời anh ta, làm người mẫu cho công ty.