Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời - Chương 105-1: Âm mưu Dương Mưu 1

Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời Chương 105-1: Âm mưu Dương Mưu 1
Ánh mắt của Lục Duật Kiêu vào những lúc nghiêm túc sẽ trở nên cực kỳ thâm thúy, sâu xa như biển.

Lâm Yên Nhiên cũng nghiêm túc, ngồi thẳng người, gật đầu một cái, "Được, anh nói đi." Mặc dù ngoài mặt là mong mỏi anh nói, nhưng mọi ý niệm trong đầu đều bị nội dung trong báo chí chiếm cứ, trong lòng của cô không khỏi lo sợ.

"Yên Nhiên, em còn nhớ rõ anh đã nói với em, năm năm trước, sau khi anh thất tình, gặp phải một cô gái ở trong công viên sao?"

Lâm Yên Nhiên gật đầu một cái, hít một hơi, con mắt đen như mực nhìn về phía anh, mang theo nghi vấn, "Cô ấy làm sao?"

"Anh...... Lại gặp cô ấy." Lục Duật Kiêu nói rât chậm, từ đầu đến cuối vẫn nhìn chăm chú nét mặt củaLâm Yên Nhiên.

Mà Lâm Yên Nhiên nghe xong, mới đầu trên mặt cũng không lộ ra vẻ gì khác, rồi sau đó mới ngửa đầu mừng rỡ đối với anh, tìm tòi nghiên cứuhỏi, "Hiện tại cô ấy tốt sao? Cô ấy đang làm gì vậy?"

"Cũng không tệ lắm, trước mắt cô ấy đang làm Điều Hương Sư trong một công ty mỹ phẩm."

Cô nghe, thầm hô một hơi, cái cô Ninh Uyển kia là minh tinh, người trong miệng Lục Duật Kiêu này lại là điều hương sư, đối với cô mà nói, vẫn là không hề có sức uy hiếp, nụ cười trên mặt cô càng rạng rỡ, gật đầu một cái, yêu thích và ngưỡng mộ nói, "Điều Hương Sư, một nghề nghiệp rất tuyệt đâu."

"Ừ, Yên Nhiên, câu nói kế tiếp là quan trọng nhất, anh muốn nói cho em biết, anh và cô ấy......"

Lục Duật Kiêu còn chưa có nói xong, bỗng máy móc thiết bị đang theo dõi Lâm Yên Nhiên âm kêu lớn lên, Lục Duật Kiêu cũng thấy mặt của Lâm Yên Nhiên từ từ mất đi huyết sắc.

Hình như Lâm Yên Nhiên có chút không thở nổi, cười khổ nhìn anh, "Lại như vậy, thật ghét cứ lặp đi lặp lại như này, nhưng lại luôn trốn không thoát......"

Cô vừa dứt lời, thì có một đoàn bác sĩ y tá đẩy cửa vào, Lục Duật Kiêu cau mày thối lui đến phía sau, đi ra phòng bệnh, không quấy rầy bác sĩ và y tá khám chữa bệnh, ánh mắt mơ hồ mang theo lo lắng.

Mười mấy phút sau, ngoài phòng bệnh, một vị bác sĩ đến đáp lời anh, "Lục thiếu, gần đây bệnh tình của Lâm tiểu thư bệnh có chút chuyển biến xấu, hệ thống miễn dịch của cơ thể cũng kém hơn trước kia rất nhiều, cho nên gần đây tạm thời vẫn không thể xuất viện, cần ở bệnh viện quan sát thêm mấy ngày nữa, phối hợp điều trị và uống thuốc."

Lục Duật Kiêu gật đầu một cái, tiếp theo lại cau mày, "Thận, đã có đầu mối rồi sao?"

"Trước mắt vẫn đang cố gắng hết sức tìm kiếm." Bác sĩ nghiêm cẩn nói.

"Được, tôi biết rồi." Thận của Lâm Yên Nhiên, căn nguyên của bệnh tình, là đối tượng chính của việc chữa trị, mà giằng co nhiều năm như vậy, cũng không có một chút tiến triển, đây không phải chuyện mà nỗ lực con người có thể làm được, cưỡng cầu cũng không có biện pháp.

"Đúng rồi, Lục thiếu, tình hình gần đây của Lâm tiểu thư tương đối tế nhị, cho nên mấy ngày này chúng tôi sẽ nghiêm khắc hạn chế thời gian thăm viếng của cô ấy, hơn nữa cô ấy không thể bị bất kỳ kích thích. Lúc ngài ở cùng với Lâm tiểu thư, tốt nhất cố gắng chăm sóc cho tâm trạng của cô ấy được tốt hơn."

Lục Duật Kiêu gật nhẹ đầu xuống, từ đầu đến cuối chân mày vẫn khẽ nhíu lại, những gì cần giao phó bác sĩ đã nói hết rồi, liền lên tiếng cáo từ rời đi.

Hôm sau, Lục Duật Kiêu đến thăm Lâm Yên Nhiên một lần nữa.

Lâm Yên Nhiên gặp được anh, liền hỏi hôm trước anh muốn nói gì với cô.

Lời đến khóe miệng, Lục Duật Kiêu lại không nói ra được, trước mắt thân thể của cô suy yếu, còn chút tinh lực cũng muốn dùng để đối mặt với quá trình chữa trị phức tạp, gia tăng phiền não cho cô ấy chỉ có thể làm gia tăng gánh nặng cho cô ấy thôi, có lẽ trước mắt, cũng không phải là thời cơ tốt để thẳng thắn rồi.

Hơn nữa bác sĩ cũng nói, cô ấy chịu không nổi một chút kích thích, lo nghĩ cho bệnh tình của cô, anh chỉ có thể trước gác đề tài này qua một bên mà thôi.

Vì vậy anh cười lắc đầu, "Không có chuyện gì lớn, em cứ tập trung phối hợp trị liệu, khôi phục sức khỏe, anh lại dẫn em trở về nước chơi một chuyến."

Đến lúc đó, cũng đưa cô ấy đi gặp Cố Tử Mạt một lần, tin chắc bọn họ sẽ rất hợp nhau.

Nghe anh nói như vậy, Lâm Yên Nhiên vui vẻ đồng ý.

Bênh tật quấn thân trong một thời gian dài, dẫn đến trạng thái tinh thần của Lâm Yên Nhiên rất kém cỏi, biểu hiện rõ rệt nhất chính là tinh lực không đủ, nói chuyện một lát, sẽ phải nghỉ ngơi một lúc, hơn nữa giấc nghỉ trưa của cô phải đảm bảo chất lượng. Hai người chỉ tán gẫu một lát, trạng thái tinh thần của Lâm Yên Nhiên rõ ràng kém đi, anh dặn dò cô nghỉ ngơi, một mực ngồi trước giường bệnh đến khi cô tiến vào mộng đẹp, mới cầm điện thoại di động ra khỏi phòng bệnh.

Chuyện đầu tiên anh làm sau khi đi ra, chính là gọi điện thoại cho Cố Tử Mạt, đầu ngón tay mới vừa chạm lên cái tên đó trong danh bạ, trong tầm mắt liền xuất hiện một đôi giày cao gót màu hạnh, cùng vơi nó, là một giọng nói dễ nghe, "Lục thiếu, thật trùng hợp."

Tuy Lục Duật Kiêu đang cúi đầu, nhưng đã nghe được tiếng người từ sớm, chân mày không khỏi nhíu lên, cũng không có ngẩng đầu ngay, mà thản nhiên châm chọc nói: " Cố nhị tiểu thư, sao lại ở đây vậy?"

Đương nhiên Cố Trinh Trinh nghe ra được ý trào phúng trong lời nói của anh, tời gian gần đây, thái độ của Lục Duật kiêu đối với cô, vẫn đều lạnh nhạt như vậy, không có một chút đổi mới nào, cho dù cô nỗ lực thể hiện bản thân như thế nào, đều không thể nhìn thấy được bản thân trong mắt anh.

Mà bây giờ, ngay cả một ánh mắt anh ta cũng keo kiệt cho cô!

Cố tình cô lại không chịu thua, gần như cắn nát một hớp răng ngà, cô tự phát lời thề trong lòng, sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ làm cho anh ta phải có vài phần kính trọng với mình!

"Lục thiếu, sao anh lại ở đây vậy?" Giọng của cô mỉa mai thăm dò liếc mắt nhìn vào trong phòng bệnh, hỏi lại anh.

Cuối cùng Lục Duật Kiêu cũng ngẩng đầu, nghiêng mặt, liếc nhìn về phía Lâm Yên Nhiên bên trong phòng bênh, mơ hồ nhận ra được cái gì, trực tiếp liền hỏi Cố Trinh Trinh, "Cô cũng đừng nói cho tôi biết, cô biết Yên Nhiên."

"Chính là trùng hợp như vậy đấy, Lục thiếu, chúng ta thật có duyên phận." Cố Trinh Trinh tự nhiên cười nói lại, trên mặt đều là vể xinh đẹp của cô gái trẻ, nũng nịu nhưng không mất phong cách.

Lục Duật Kiêu cảnh giác nhìn cô ta, con mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô ta, lời nói lạnh lẽo, "Cô tiếp xúc với Yên Nhiên có mục đích gì, đã hỏi người nhà họ Lục rồi sao? Tôi phải nhắc nhở cô, Yên Nhiên là nửa người nhà họ Lục!" Ánh sẽ không tin tưởng loại trùng hợp như này, vô duyên vô cớ, Cố Trinh Trinh bay đến bờ bên kia Đại Dương, làm quen Lâm Yên Nhiên?!

Không phải là một chuyện cười lớn, chính là một âm mưu trắng trợn!

Trên mặt Cố Trinh Trinh, nụ cười vẫn chưa thay đổi, nghiêm túc nghe lời nói của Lục Duật Kiêu xong, cô cố ý hạ thấp tư thái, khiêm tốn nói, "Tôi biết rõ, Yên Nhiên không có chuyện gì không nói với tôi, không có chuyện gì không nói, hai chúng tôi rất hợp, Lục thiếu anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chiếu cố Yên Nhiên thật tốt."

Đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Duật Kiêu cô không hề tránh né, mà lẳng lặng tập trung vào ánh mắt của anh.

Lục Duật Kiêu nhếch miệng lên, "Vậy thì chăm sóc cô ấy cho tốt, chăm sóc không được, không ai có thể giúp cô đâu." Đã có người cướp làm nha hoàn, duy trì công việc bảo mẫu, anh còn có thể ngăn cản hay sao?!

"Tốt." Ngoài miệng Cố Trinh Trinh đồng ý, nhưng trong lòng lại đánh cái ‘ rầm ’.

Tình trạng cơ thể của Lâm Yên Nhiên, cô đã quá rõ ràng rồi, nhưng nếu Lâm Yên Nhiên có mệnh hệ gì, cô sẽ phải gánh váctrách nhiệm, cũng không thể coi thường được!

Lục Duật Kiêu bội phục dáng vẻ lâm trận không loạn của Cố Trinh Trinh, dĩ nhiên, cái anh thống hận nhất, là cái loại đến chết cũng không kéo bộ mặt dối trá xuống của Cố Trinh Trinh!

Không nhìn cô ta một cái nào nữa, anh liền từ bên cạnh bước đi......
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận