Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời - Chương 107-2: Quay về đi

Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời Chương 107-2: Quay về đi
Lúc Lâm Yên Nhiên nghe thấy tiếng Lục Duật Kiêu từ bên ngoài đi vào, rõ ràng có thể cảm thấy trạng thái của Lục Duật Kiêu không đúng, vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy gương mặt Lục Duật Kiêu căng thẳng khác thường, toàn thân tản mát ra cảm giác nguy hiểm, điều này làm cho cô cũng không khỏi ngẩn người.

"Minh Tuyên, sao vậy?" Cô là hiểu rõ anh.

Cô còn chưa dứt lời, người đàn ông đã hấp tấp nói, "Yên Nhiên, em dưỡng bệnh cho tốt, anh có thời gian sẽ trở lại thăm em."

Không để ý tới tiếng kêu gọi của Lâm Yên Nhiên, người đàn ông đi nhanh ra khu nội trú, tìm được một góc yên tĩnh, mở điện thoại di động lên, bấm một cái mã số.

"Đại Thiếu Gia."

"Quản gia, lập tức mua giúp tôi vé máy bay về nước." Giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông phân phó.

Quản gia lập tức đồng ý, nhưng năm phút sau, gọi điện thoại trở lại, ngập ngừng nói nói: " Đại Thiếu Gia, chuyến bay sớm nhất bay lúc mười giờ tối, xin hỏi chuyến bay này có thể không?"

Lục Duật Kiêu ngưng lông mày, tóc ngắn hoàn mỹ, đường nét cổ cứng rắn, cặp mắt xinh đẹp khác thường, nhưng giờ phút này tản ra phong cách lại làm cho người ta không khỏi nhượng bộ lui binh, ngay cả giọng nói cũng là lạnh lùng không thể nghi ngờ, "Điều động máy bay tư nhân của nhà họ Lục ra ngoài, bây giờ tôi cần ngay! Lập tức, lập tức!"

Nhiều hơn hai từ cường điệu, quản gia lập tức ý thức được mức độ nghiêm túc của người đàn ông, vừa định đồng ý, lại nghĩ đến cái gì, rất là sợ hãi nhỏ giọng nói, "Đại Thiếu Gia, sợ là cậu không có quyền sử dụng máy bay tư nhân, cậu còn nhớ rõ, lúc cậu rời khỏi nhà họ Lục, giao phó của lão gia cùng với cam kết của cậu sao?"

Người đàn ông một trận hít không khí, cắn răng nói, "Tôi nhớ, nhưng, lần này đúng là có chuyện khẩn cấp!"

Quản gia khó xử, cuối cùng điều hoà nói: " Đại Thiếu Gia, cái này tôi không làm chủ được, hay là cậu gọi điện thoại cho lão gia đi, nói lời xin lỗi với lão gia, có lẽ lão gia sẽ đồng ý."

"Hí......" Lục Duật Kiêu lại một trận hít không khí, ngón tay thon dài đặt nơi huyệt thái dương, nói một câu, "Tôi gọi cho ông ấy."

......

*

Lúc Cố Tử Mạt hết ca đêm về nhà, cầm cái chìa khóa mở cửa nhà, lại đụng đầu vào một người.

Cố Tử Mạt trợn to hai mắt, trừng mắt nhìn người trước mắt, tim phập phòng, lại không biết nói cái gì cho phải.

Lục Duật Kiêu càng thu gần khoảng cách trước mặt Cố Tử Mạt, đôi tay giữ ở đầu gối của cô ngồi xổm xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô không khỏi hài hước hỏi, "Tối hôm qua ai nói nhớ anh, tối hôm qua ai nói cần anh, Cố Tử Mạt, là em, đúng không?"

Hai mắt ngăm đen của Lục Duật Kiêu, Cố Tử Mạt, thấy được chuyên chú, còn có hài hước, còn có mong đợi từ trong đó.

Ngược lại, đụng vào anh đang nhiều loại tình cảm như vậy, cô lại luống cuống.

Cố Tử Mạt có chút bối rối nhìn chằm chằm Lục Duật Kiêu, tối hôm qua bắt gặp Hứa Ngộ, lại gặp phải cuộc điện thoại của Cố Trinh Trinh, cô hoàn toàn là cảm xúc phát tác mà gọi điện thoại cho anh, cô chỉ nói mấy chữ như vậy, cũng không chịu nói rõ mọi chuyện ra, mà anh, lại vì vậy mà trở về rồi.

Cô chân chân thiết thiết luống cuống, mờ mịt luống cuống, trong lúc nhất thời tiêu hóa không hết sự thực ‘ anh trở về ’, càng không biết đáp lại sự vui mừng của anh như thế nào.

Còn Lâm Yên Nhiên đâu? Một người phụ nữ lòng có mơ ước với anh, sao có thể dễ dàng để người đàn ông này trở lại như vậy.

Lục Duật Kiêu vượt qua bao nhiêu trắc trở để trở lại ngay lập tức, lại thấy cô đang trong mê loạn, rất buồn bực thở dài, chỉ trích nói: " Tử Mạt, chính là một câu đơn giản, mà em cũng phải suy nghĩ lâu như vậy, thật làm cho anh thất vọng." Cúi người liền hôn lên Cố Tử Mạt.

Thình lình bị hôn, nụ hôn sau nhiều ngày, khi môi lười nóng bỏng quấn quýt lấy nhau, Cố Tử Mạt còn đang trong mê loạn lại không nhịn được giật mình một cái, trợn to hai mắt.

Trong đầu vốn dĩ là một mảnh hỗn độn, bị anh khoa trương kịch liệt tấn công như vậy, cô càng thêm vô cùng rối loạn.

Lục Duật Kiêu cũng không định thả cô ra, bỗng nghiêng người ngã lệch trên sô pha, nhướn mày, nhìn Cố Tử Mạt.

Cố Tử Mạt nhìn anh, trong mắt càng nhiều, là luống cuống mê loạn.

Lục Duật Kiêu buồn cười khẽ hừ một tiếng, rất vừa lòng ngửa ra sau tựa vào một tay vịn của ghế salon, hai cái chân dài vắ chéo gác lên tay vịn phía bên kia, nghiêng đầu tựa lên ghế sô pha miễn cưỡng nhìn Cố Tử Mạt một lúc, mới nói, "Tử Mạt, nói cho anh biết, anh nhớ anh dường nào."

Cố Tử Mạt khẽ quay cả mặt đi chỗ khác, muốn che dấu khoảng khắc cảm động trong lòng, nhưng hai cái chân dài của Lục Duật Kiêu vây lấy cô trên ghế sô pha giống như lan can sắt rõ ràng nói cho cô biết, người đàn ông trước mắt này đang ép hỏi cô.

Hỏi cô sao?

Vậy anh thì sao, rốt cuộc thì nhớ cô đến mức nào.

Cuộc điện thoại của Cố Trinh Trinh vẫn còn vang ở bên tai, Cố Trinh Trinh nói cho cô biết, Lục Duật Kiêu đối với Lâm Yên Nhiên tốt đến thế nào, mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng chỉ bằng miêu tả của Cố Trinh Trinh thôi, cô đã ghen tỵ rồi!

Nghĩ đến chồng mìnhhỏi han ân cần với một người phụ nữ khác, cô phải tức giận thế nào chứ.

Cô đưa tay lay lay chân của Lục Duật Kiêu, cúi người hơi dán sát vào mặt Lục Duật Kiêu, hỏi ngược lại, "Vậy anh nói cho em biết trước, anh nhớ em đến mức nào?"

Vẻ mặt Lục Duật Kiêu bất động, thản nhiên nhìn ánh mắt của Cố Tử Mạt, "Nhiều hơn em."

Là một đáp án, nhưng cũng không phải một đáp án cụ thể, Cố Tử Mạt mím môi nhìn Lục Duật Kiêu, trầm mặc chờ nghe tiếp.

Lục Duật Kiêu thản nhiên nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhưng không có nói tiếp.

Cố Tử Mạt ấm ức, đẩy chân của Lục Duật Kiêu ra.

Lục Duật Kiêu đã có chuẩn bị trước, hai chân tách ra, nhổm người dậy chắn Cố Tử Mạt ở trong góc sô pha, "Có tâm sự? Có chuyện khác sao?"

Cố Tử Mạt nhớ tới cái cô gái bị người nhà họ Lục quý trọng kia, cảm thấy ê ẩm trong lòng.

Cô nhíu mày thật chặt, quay đầu, không lên tiếng.

Lục Duật Kiêu rất có hứng thú ngồi dậy trên ghế sô pha quan sát Cố Tử Mạt, đôi tay bưng lấy đầu của cô, xoay lại đối diện với mình, mỉm cười nói, "Em không nói thẳng muốn anh trở về, nhưng lời nói của em, cũng đã kêu gọi anh về, em đang lo lắng và ghen tỵ, Tử Mạt."

Bị đâm trúng tâm sự, khiến từ trong đáy lòng Cố Tử Mạt cảm thấy không thoải mái, cô có chút bi thương nhìn Lục Duật Kiêu, đôi tay dùng sức kéo một cánh tay của anh xuống, phản bác, "Nguyên nhân cơ bản không phải là cái này, bản thân anh cho là có thể nhìn thấu tâm tư của em, nhưng anh nhìn thấy chỉ là tầng ngoài mà thôi."

Lục Duật Kiêu nghe vậy, trên mặt cũng không hề lộ vẻ kinh ngạc chút nào, anh cũng không buông đầu Cố Tử Mạt ra, giờ phút này nghiêng đầu nhìn sâu vào ánh mắt của cô, khẽ mỉm cười, ôn hòa, hỏi cô, "Vậy em dạy anh một chút."

Lúc này anh nói là lời nói của bé ngoan, nhưng thái độ cũng không hề thành khẩn giống như đứa trẻ hiếu học chút nào.

Dĩ nhiên, Cố Tử Mạt cũng không trông cậy vào anh sẽ làm ra vẻ thành khẩn khác thường đó, người đàn ông này, quá mức vân đạm phong khinh, anh giấu quá sâu.

Cô quật cường nhìn vào ánh mắt anh một chút, vẫn cố gắng muốn để anh hiểu được khốn cảnh của cô, "Mấu chốt là, anh đối với em mà nói giống như Đại Sa Mạc đối với một con Lạc Đà, mà không phải bởi vì cái cô gái Lâm Yên Nhiên này......"

"Sa mạc cùng Lạc Đà?" Lục Duật Kiêu khẽ kề gần vào Cố Tử Mạt, giọng nói vẫn ôn thuần như cũ, đường nét gương mặt bởi vì nghiêm túc cùng so đo, mà trở nên căng thẳng.

Cố Tử Mạt dí sát mặt lại uy hiếp, nhanh chóng tìm được ví dụ cụ thể: "Hay phải nói là biển rộng cùng cá nhỏ, em rất cố gắng tìm ra ranh giới của anh, nhưng làm thế nào cũng không tìm được, lục duật kiêu, thật ra thì em chỉ chiếm được một chút xíu không đáng kể trong cuộc sống của anh, anh đối với em mà nói, có quá nhiều không biết gì đó, mà em có thể tạo ra một chút gợn sóng nhở ở chỗ của anh gần như có thể không cần tính rồi."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận