Nếu việc này là sự thật, Diệp Xu Xu như thế nào sẽ bị ám khí độc môn của Lục lão tiên sinh gây thương tích?
Lục lão tiên sinh chính mình cũng cực kỳ buồn bực, căn cứ kết quả ông chẩn bệnh, cô nương này tám chín phần mười là trúng ám khí độc môn ông cài đặt ở Tế Đức đường…… chỉ là cô nương này vẫn luôn êm đẹp ở khu vực săn bắn, như thế nào không thể hiểu được lại trúng ám khí trong Tế Đức đường đây?
Thái Tử nhớ tới lần trước hắn chất vấn Diệp Xu Xu vì sao bị thương, lúc ấy Diệp Xu Xu cố ý giấu hắn, không chịu nói cho hắn biết tình hình thực tế, còn nói ám khí bị nàng làm mất……
Nghĩ đến đây, đôi mắt Thái Tử buồn bã, cất cao giọng kêu:
- “Tử Minh!”
Tống Tử Minh chạy nhanh vào hỏi,
- “Điện hạ, có chuyện gì sao?”
Thái Tử nói:
- “Ngươi đến doanh trướng Diệp Xu Xu tìm xem có ám khí hay vật khả nghi gì đó hay không?”
- “Dạ, điện hạ.” Tống Tử Minh lĩnh mệnh rời đi.
Sau khi Tống Tử Minh rời đi, Thái Tử rũ mắt nhìn nữ tử hôn mê bất tỉnh trên giường, nói với Lục Cẩn:
- “Lão tiên sinh, phiền toái ngài trước tiên trị liệu cho nàng.”
Mặc kệ thế nào, hiện tại hắn lo lắng nhất vẫn là thân thể Diệp Xu Xu, chuyện khác vẫn là chờ nàng tỉnh lại lại nói.
Lục lão tiên sinh gật đầu,
- “Xin Điện hạ yên tâm, vị cô nương này không có gì trở ngại, chỉ là trúng chút độc, lão phu kê mấy chén thuốc điều trị một chút thì tốt rồi.”
*** *** *** *** ***
Tống Tử Minh mang theo hai thị vệ đi vào lều Diệp Xu Xu, bên trong chỉ có Diệp Chân Chân, Diệp Chân Chân nhìn thấy người tới hoảng sợ.
- “Đại nhân……”
Tống Tử Minh nói:
- “Ngươi không cần sợ hãi, ta là Thái Tử điện hạ phái tới đây, ở chỗ này tìm một thứ.”
Diệp Chân Chân nghe xong giật mình,
- “Thái Tử điện hạ kêu đại nhân tới đây? Tìm thứ gì?”
Tống Tử Minh không trả lời chỉ hàm hồ nói là tới đây tìm đồ vật của Diệp Xu Xu.
Tìm đồ vật của Diệp Xu Xu? Thái Tử điện hạ? Diệp Chân Chân trong lòng rất kỳ quái, nàng thấy bọn họ vào trong phòng Diệp Xu Xu tìm kiếm.
Bọn họ tìm hồi lâu, một người thị vệ phát hiện một cây thiết màu đen, bên trên còn dính vết máu.
- “Đại nhân, chính là vật ấy?” Thị vệ trình lên vật kia.
Tống Tử Minh nhận lấy vừa thấy, đây là một mũi tên thiết tạo hình kỳ quái, đại khái dài cở một bàn tay, bên trên còn có một ít hoa văn cổ quái. Hắn nghĩ thầm cái này hẳn là ám khí Thái Tử điện hạ kêu hắn tìm.
Hắn cũng không trì hoãn nhiều, tìm được đồ vật liền chuẩn bị chạy lấy người.
Diệp Chân Chân nắm khăn tay, đứng ở một bên muốn biết Thái Tử vì sao phái người lại chỗ Diệp Xu Xu tìm đồ vật, thế nhưng nàng muốn hỏi lại không dám.
Tống Tử Minh từ trong lều đi ra, nghênh diện Địch Thanh Huyền vừa lúc tới đây.
- “Tống thị vệ……”
Địch Thanh Huyền thấy hắn mắt lộ ra kinh ngạc,
- “Làm sao Tống thị vệ lại ở chỗ này?”
Tống Tử Minh cười nói:
- “Là Thái Tử điện hạ kêu ta tới đây.”
Nghe vậy, Địch Thanh Huyền nhíu mày, hỏi:
- “Thái Tử điện hạ kêu Tống thị vệ lại chỗ Diệp cô nương là vì chuyện gì?”
Tống Tử Minh tròng mắt xoay chuyển, nói:
- “Cũng không có việc gì, chỉ là Diệp cô nương bị bệnh, hiện giờ đang nghỉ ngơi ở chỗ Thái Tử điện hạ, điện hạ kêu ta lại đây lấy đồ cho Diệp cô nương.”
Hắn nói xong, mặt Địch Thanh Huyền cứng đờ, giờ phút này Diệp Xu Xu thế nhưng ở chỗ Thái Tử điện hạ? Như thế nào sẽ……
- “Hầu gia, ta còn phải trở về phục mệnh đây, phải đi trước, ngài cứ tự nhiên.”
Tống Tử Minh nói xong nhanh như chớp từ bên cạnh hắn chạy đi.
Địch Thanh Huyền nhìn thân ảnh hắn rời đi, nhíu mày, trong lòng có chút hụt hẫng, Diệp Xu Xu thế nhưng ở chỗ Thái Tử, chẳng lẽ Thái Tử thật sự đối nàng……
*** *** *** *** ***
Tống Tử Minh thực mau chạy trở lại chỗ Thái Tử, giao mũi tên thiết kỳ quái kia vào trong tay Thái Tử.
Thái Tử nhìn thấy chỗ mũi nhọn trên mũi tên thiết đã khô cạn vết máu, mày hắn nhăn lại.
Mũi tên này bén nhọn như thế, nói vậy khi Diệp Xu Xu trúng mũi tên đã ăn rất nhiều đau khổ đi……
Lục lão tiên sinh thăm dò lại đây, chỉ liếc mắt một cái, ông liền nhận ra mũi tên kia.
- “Đúng đúng đúng, cái này xác thật là ám khí của Tế Đức đường chúng ta!”
Nghe vậy, Thái Tử thầm nghĩ thế nhưng thật là ám khí độc môn của Lục lão tiên sinh……
Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Lục lão tiên sinh từ trong tay Thái Tử lấy mũi tên kia qua, ông nhìn xem, tay vuốt chòm râu mày nhăn càng chặt.
- “Mũi tên này……” Lục lão tiên sinh cực kỳ buồn bực.
- “Làm sao vậy?”
Thái Tử truy vấn,
- “Lão tiên sinh ngài có vấn đề gì sao?”
Lục lão tiên sinh lật mũi tên qua lại nhìn xem, tiếp theo ông lại nhìn Diệp Xu Xu trên giường.
- “Điện hạ, có phải cô nương này đã nhiều ngày vẫn luôn đều ở khu vực săn bắn, chưa bao giờ rời đi hay không?” Ông hỏi.
Thái Tử trả lời:
- “Hẳn là không có, nếu như nàng muốn rời đi, cần phải thông báo trước hướng đi với hành quan. Hơn nữa nơi này khá xa hoàng thành, ngay cả nàng rời đi cũng yêu cầu thời gian ban ngày mới có thể trở về.”
Lục lão tiên sinh nghe xong, vuốt chòm râu hoa râm, càng thêm buồn bực, mũi ám khí này là đặc chế, chỉ ở trong Tế Đức Đường của ông mới có, là chuyên môn dùng để bảo hộ dược vật trân quý trong tiệm thuốc, chỉ có động vào cơ quan, ám khí mới có thể bắn ra……
Lục lão tiên sinh buồn bực, nếu cô nương này không rời khỏi khu vực săn bắn, như thế nào lại trúng loại ám khí này? Thật sự là quá kỳ quái……
Thái Tử nghe xong Lục lão tiên sinh nói, trong lòng cũng là nghi ngờ thật sâu, hắn hỏi:
- “Lão tiên sinh, có thể là có người trộm ám khí từ Tế Đức Đường của ngài, mượn cơ hội hại người hay không?”
Lục lão tiên sinh lại lắc đầu phủ nhận,
- “Không có khả năng, loại ám khí này là độc nhất vô nhị, chỉ có thể dùng ở trong cơ quan tiệm thuốc, mặt khác như là cung nỏ đồ vật linh tinh căn bản không dùng được.”
Nghe vậy, Thái Tử nhíu mày, nếu quả thực như thế, Diệp Xu Xu người ở khu vực săn bắn làm sao lại trúng mũi tên này?
Còn nữa, trong kinh thành Lục lão tiên sinh cũng không có mở Tế Đức Đường, Tế Đức Đường của lão tiên sinh phần lớn là ở vùng Giang Nam, nơi đó cách nơi này mấy trăm dặm xa, mặc dù Diệp Xu Xu có mọc cánh cũng không kịp ở trong vòng một ngày chạy tới nơi đó……
Cho nên cái này đến tột cùng là chuyện như thế nào?
Thái Tử rũ mắt nhìn nữ tử trên giường, nữ tử sắc mặt có chút tái nhợt, dáng vẻ nàng rất đẹp, lông mày cong cong, cái mũi ngay thẳng vừa vặn, đường cong nhu hòa mặt trứng ngỗng……
Lần trước hắn hỏi chuyện nàng bị thương, nàng lại trước sau không chịu trả lời, nhìn dáng vẻ nàng chỉ sợ ẩn giấu cái bí mật gì.
Lục lão tiên sinh thấy Thái Tử nhìn nữ tử trên giường sững sờ, ông nghĩ thầm có phải hẳn là mình nên đi ra ngoài không cần quấy rầy hắn hay không?
Đang nghĩ ngợi, Thái Tử mở miệng hỏi:
- “Lão tiên sinh, đại khái khi nào thì nàng mới có thể tỉnh lại?”
Lục lão tiên sinh trả lời:
- “Độc Diệp cô nương trúng có tác dụng khiến cho người thích ngủ, chờ khi toàn bộ độc tính thanh trừ mới có thể tỉnh lại, đại khái là hai ngày sau.”
Thái Tử mím môi, nhìn kiểu này hắn phải chờ mấy ngày mới có thể giáp mặt Diệp Xu Xu dò hỏi rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Chuyện này thật sự kỳ quặc, chờ nàng tỉnh lại, lần này nhất định không thể lại để cho nàng hàm hồ qua đi.
*** *** *** *** ***
Bởi vì Diệp Xu Xu vẫn luôn ở chỗ Thái Tử hôn mê không tỉnh, Cửu công chúa chạy tới tìm nàng cũng không tìm được người, vừa hỏi ra, mới biết được nguyên lai nàng thế nhưng ở chỗ ca ca mình.
Sau khi Cửu công chúa biết được tin tức cực kỳ kinh ngạc, mã bất đình đề chạy tới, quả nhiên ở bên cạnh lều Thái Tử thấy được Diệp Xu Xu.
- “Diệp tỷ tỷ! Tỷ làm sao vậy?” Cửu công chúa há hốc mồm, nàng đi qua đẩy đẩy Diệp Xu Xu, ý đồ lay tỉnh nàng.
Thái Tử thấy nàng, nhíu mày, nắm ống tay áo nàng túm nàng đi ra ngoài.
- “Diệp tỷ tỷ làm sao vậy?”
Cửu công chúa truy vấn,
- “Làm sao tỷ vẫn luôn ngủ cũng không tỉnh vậy?”
Thái Tử nói:
- “Nàng bị bệnh, muội không nên quấy rầy nàng.”
- “Bị bệnh?”
Cửu công chúa kỳ quái, đang tốt lành làm sao lại đột nhiên bị bệnh đây?
- “Vậy tỷ bị bệnh có nghiêm trọng không?”
Thái Tử nói:
- “Không có gì đáng ngại.”
Cửu công chúa “a” một tiếng, gật gật đầu, tiếp theo nàng xem xét Thái Tử, chớp chớp mắt, thò đầu tới hỏi:
- “Hoàng huynh, cư nhiên ca ca giấu nàng ở chỗ ca ca, làm hại muội tìm nửa ngày cũng không có tìm được nàng. Ca ca, có phải ca ca thích Diệp tỷ tỷ hay không?”
Từ trước cho tới bây giờ Thái Tử không biểu hiện ra săn sóc đối với nữ tử nào như vậy.
Thái Tử không nói gì, Cửu công chúa cười hì hì, thò đầu nhỏ, nói:
- “Ca ca, nhất định ca ca đã thích nàng, nếu không sẽ không để ý nàng như vậy.”
Thích không? Đôi mắt Thái Tử nặng nề, hắn nhớ tới khuôn mặt Diệp Xu Xu, nhớ tới lời nàng nói, nhớ tới nàng ở trong Đào Hoa Yến đánh đàn, còn nhớ tới lúc trước nàng đánh ngất Địch Thanh Huyền……
Thích……
Trong lòng hắn rõ ràng hết thảy lý do đều không đủ cấu thành hắn thích nàng, chỉ là không hiểu tại sao, hắn chính là cầm lòng không đậu muốn tới gần nàng……
*** *** *** *** ***
Tĩnh ma ma bưng chén thuốc đi vào lều đút thuốc cho Diệp Xu Xu.
Bà nâng Diệp Xu Xu dậy, ôn nhu nói:
- “Cô nương, tới giờ uống thuốc rồi.”
Diệp Xu Xu nhắm mắt lại đầu gục xuống ở trong lòng bà vẫn không nhúc nhích, Tĩnh ma ma múc một muỗng thuốc đút vào.
- “Ai nha……”
Tĩnh ma ma nhìn nữ tử trong lòng thở dài, cô nương này cũng không biết sao lại thế này, mới vừa thời điểm nhìn thấy nàng, thân thể nàng bị trọng thương, hiện tại lại hôn mê bất tỉnh, thật đúng là một cô nương nhiều tai nạn ……
Tĩnh ma ma nhớ tới Thái Tử coi trọng nàng, bà vừa đút thuốc, vừa lải nhải,
- “Cô nương à, sau khi người tỉnh lại nhất định phải nhớ kỹ Thái Tử điện hạ đối với người rất tốt, điện hạ lớn như vậy, trước nay còn không đối với cô nương khác dụng tâm quá như vậy, người nha, tâm nên thật dài…… Ngàn vạn lần đừng cô phụ tâm ý điện hạ.”
Bà nói xong, đột nhiên cảm giác được bên cạnh có người, bà vừa nhấc đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn.
Tĩnh ma ma hoảng sợ, cái thìa trong tay run lên, đổ ra ngoài rất nhiều.
- “Điện hạ……”
Bà thầm nghĩ điện hạ là đến đây lúc nào? Đi đường cũng không có tiếng sao? Bà luống cuống tay chân mà lau thuốc rơi trên mặt Diệp Xu Xu.
Thái Tử nhìn thấy thì, nhíu mày, nói:
- “Ma ma, bà đi ra ngoài trước đi.”
- “Dạ……”
Tĩnh ma ma lau khô mặt Diệp Xu Xu, liền buông nàng đi ra ngoài.
Bên ngoài bóng đêm thâm trầm.
Thái Tử thân dài mà đứng, đứng ở mép giường rũ mắt nhìn nữ tử trên giường, có lẽ là hai ngày này do đút thuốc, sắc mặt nàng tốt lên rất nhiều.
Thái Tử nhìn thấy thuốc trên bàn trà còn chưa có đút xong, hắn bưng chén lên, ngồi vào mép giường, nâng Diệp Xu Xu dậy, để nàng dựa vào trong lòng mình.
Thân thể của nàng theo động tác của hắn mềm như bông mà dựa vào, đầu dán ở dưới cằm hắn, từ góc độ của Thái Tử có thể nhìn thấy cái mũi ngay thẳng vừa vặn, cùng lông mi dài của nàng.
Khi hắn ôm nàng vào trong lòng, cái cảm giác khắc sâu tâm khảm này lại một lần nữa đánh úp lại.
“Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!”
Trái tim giống như là sắp thiêu đốt vậy, kịch liệt mà nhảy lên lên.
Hắn nhắm mắt, vì sao mỗi lần hắn đụng vào nàng, trái tim hắn luôn là sẽ nhảy nhanh như vậy……
Hắn thở dốc một ngụm thật sâu, nỗ lực bình ổn rung động trong lồng ngực.
Nữ tử trong lòng như cũ thuận theo mà dựa vào ngực hắn, Thái Tử đỡ nàng, chậm rãi đút thuốc vào miệng nàng.
Hắn tay chân vụng về, hơn phân nửa chén thuốc từ hai bên khóe miệng nàng chảy ra. Thái Tử nhăn nhăn mày, lau khô nước thuốc trên cằm nàng, để đầu nàng dựa vào là độ cong lớn hơn một chút nữa, lại đút một muỗng.
- “Khụ khụ khụ……”
Nàng bị sặc, đột nhiên ho lên.
Thái Tử sửng sốt, vội vàng buông chén thuốc nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng.
- “Khụ khụ khụ……”
Diệp Xu Xu chỉ cảm thấy giống như có thứ gì vọt vào mũi nàng, trong lỗ mũi là mùi thảo dược, miệng vừa đắng lại chát, cực kỳ khó chịu.
Nàng khó chịu đến ngũ quan đều nhăn lại.
Thái Tử thấy thế luống cuống tay chân mà khẽ vuốt lưng nàng.
Diệp Xu Xu theo bản năng dùng tay lau lau miệng, vừa mở mắt, liền thấy được một đôi mắt thâm thúy ảm trầm.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng ngây người.