Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ - Chương 57

Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ Chương 57
Thái Tử nhớ tới dáng vẻ Diệp Xu Xu mới vừa rồi, mắt hắn lóe lóe, vừa rồi đôi mắt hắn thật sự dính ở trên người nàng sao? Nghĩ như vậy trên mặt hắn hơi hơi nóng lên, có chút xấu hổ mà ho khan một tiếng.

Hoàng Hậu thấy hắn như thế, bà vui mừng ra mặt, nói:

- “Nếu thích người ta, vậy cưới vào là được, theo mẫu hậu thấy, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, ngày mai mẫu hậu kêu quan viên Thái Thường Tự tra bát tự các ngươi, chọn ngày tốt cho các ngươi mau chóng thành thân!”

Nói xong, bà hưng phấn nói:

- “Trong cung đã nhiều năm không có hỉ sự, sau khi phụ hoàng ngươi biết nhất định sẽ thật vui mừng.”

Thái Tử trầm ngâm một lát, hắn xác thật muốn thành thân với Diệp Xu Xu, nhưng lại không phải lấy phương thức tứ hôn này, chỉ là trước mắt mẫu hậu hắn đang vui mừng, hắn cũng không thể nói ra tình huống chân thật, miễn cho làm mẫu hậu sinh ra ấn tượng không tốt với Diệp Xu Xu.

- “Mẫu hậu, trước mắt nhiều sứ thần ngoại quốc sẽ tới đây, chuyện tiếp đãi sứ thần phụ hoàng đã giao toàn quyền cho nhi thần phụ trách, nhi thần cho rằng hôn sự vẫn là chờ xử lý xong quốc sự rồi hãy quyết định, ngài xem được không?”

Hoàng Hậu nghe vậy vui vẻ nói:

- “Nói cách khác ngươi thật sự nguyện ý thành thân?!”

Thái Tử mỉm cười gật gật đầu.

Hoàng Hậu vui vẻ hỏng rồi, trên mặt cười nở hoa,

- “Được, được được, ngươi nói lúc nào thì lúc đó đi! Chỉ cần ngươi nguyện ý thành thân vậy nói cái gì đều được!”

Thái Tử thấy đã dỗ được Hoàng Hậu, hắn nhẹ nhàng thở ra, mặc kệ thế nào, chỉ cần bà không ban chỉ tứ hôn là được.

Sau khi Thái Tử rời đi, Hoàng Hậu toàn thân đều thoải mái rất nhiều, Ninh ma ma cung nữ bên người bà đi lên trước,

- “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, rốt cuộc nương nương có thể được như ước nguyện!”

Hoàng Hậu vẻ mặt vui sướng,

- “Tiểu tử thúi này thật đã nghĩ thông suốt, chỉ cần hắn chịu cưới vợ, mặc kệ cưới chính là ai bổn cung đều phải cám ơn trời đất!”

Bà nói xong lại nghĩ nghĩ, nói:

- “Cái nha đầu họ Diệp kia, bổn cung nhìn không tệ, chính là thân mình gầy chút, Ninh ma ma, ngươi lấy mấy cây nhân sâm lộc nhung từ nhà kho của bổn cung đưa qua cho nàng bồi bổ đi, cô nương gia vẫn phải hơi béo một chút tương lai mới dễ sinh con.”

- “Dạ, nương nương, nô tỳ đi liền…..”

Ninh ma ma cười lĩnh mệnh mà đi.

*** *** *** *** ***

Diệp Xu Xu bị Tĩnh ma ma canh giữ ở cửa Tê Ngô Cung mang trở về.

- “Thái Tử biết được cô nương ngài đi Tê Ngô Cung liền lập tức chạy tới.” Tĩnh ma ma cười nói.

Diệp Xu Xu nhớ tới mới vừa rồi dáng vẻ Thái Tử vội vã chạy tới, trong lòng nàng cứng lại, Thái Tử điện hạ là bởi vì lo lắng nàng, cho nên mới đuổi tới đi?

Tĩnh ma ma quan sát Diệp Xu Xu, nghiêm túc nói:

- “Cô nương, người biết vì sao Thái Tử thấy Hoàng Hậu nương nương triệu kiến người liền vội vã chạy tới không?”

Diệp Xu Xu nghĩ nghĩ, nói:

- “Là Thái Tử lo lắng ta?”

Tĩnh ma ma nói:

- “Bởi vì Thái Tử điện hạ sợ Hoàng Hậu nương nương sẽ trực tiếp tứ hôn cho cô nương cùng Thái Tử.”

Diệp Xu Xu ngẩn người, Thái Tử điện hạ thế nhưng vì ngăn cản Hoàng Hậu tứ hôn cho nên mới tới?

Tĩnh ma ma thở dài nói:

- “Thái Tử điện hạ là bởi vì không muốn làm cô nương khó xử.”

Diệp Xu Xu rũ xuống mi mắt, tâm tình phức tạp.

Tĩnh ma ma tiếp tục nói:

- “Nói câu hơi lớn mật, nô tỳ cũng coi như là nhìn Thái Tử điện hạ lớn lên, nhiều năm như vậy, trước nay nô tỳ chưa thấy qua Thái Tử điện hạ dụng tâm như vậy đối với nữ tử khác qua. Cô nương, tuy rằng người không nói, nhưng nô tỳ cũng nhìn ra được, tựa hồ cô nương cũng không thích Thái Tử, cho nên vừa rồi Thái Tử tặng cô nương nhiều lễ vật như vậy, cô nương hoàn toàn không vui mừng.”

- “Cô nương, ngươi cũng đừng cảm thấy nô tỳ là đang trách cứ người, cảm tình giữa nam nữ vốn dĩ rất khó nói, mặc dù tôn quý ưu tú như Thái Tử, cũng không thấy đến liền nhất định sẽ người gặp người thích, cho nên cô nương không thích Thái Tử, tuy rằng nô tỳ kinh ngạc, thế nhưng cũng không cảm thấy cô nương không biết điều…..”

Bà nói xong lại chuyển,

- “Chính là cô nương, người có nghĩ tới hay không, là sớm hay muộn cô nương cũng phải gả chồng, liền tính người không muốn gả cho Thái Tử cũng phải gả cho nam nhân khác, nhưng nam nhân khác có thể so sánh được với Thái Tử sao? Không nói đến thân phận địa vị phẩm mạo tài học, liền tính là so một cái thiệt tình thực lòng, lại có mấy nam nhân có thể làm được giống như Thái Tử vậy, mặc dù là trong lòng thích, cũng nghĩ bận tâm đến cảm thụ của cô nương?”

Diệp Xu Xu nhấp nhấp môi, trong lúc nhất thời không biết nên hồi đáp như thế nào.

Cuối cùng Tĩnh ma ma nói:

- “Nữ nhân sao, cuộc đời quan trọng nhất chính là gả chồng, nếu có thể gả cho một nam nhân thiệt tình yêu thương chính mình mới là chuyện may mắn lớn nhất cuộc đời. Cô nương, người cảm thấy nô tỳ nói có đạo lý không?”

Tĩnh ma ma rời đi xong, lời bà nói không ngừng vang vọng ở trong đầu Diệp Xu Xu.

Chờ thời điểm Thái Tử tới đó, liền nhìn thấy nàng đang ngồi ở trong viện phát ngốc.

Thái Tử ho nhẹ một tiếng, Diệp Xu Xu ngẩng đầu, vội vàng đứng lên.

Thái Tử rũ mắt nhìn nàng ăn mặc trang điểm hôm nay, ánh mắt hắn thâm trầm vài phần.

- “Nàng…… Nàng trang điểm thành như vậy rất xinh đẹp……” Hắn thấp giọng nói.

Diệp Xu Xu ở dưới cái nhìn chăm chú của hắn, gương mặt nóng lên, không được tự nhiên mà nói:

- “Cảm ơn……”

Thái Tử tâm tình thực tốt,

- “Hôm nay ta đưa những lễ vật đó, nàng thích chứ?”

Diệp Xu Xu nhìn hắn, do dự nói:

- “…Điện hạ, ngài đưa những cái đó thật sự quá quý trọng!”

Thái Tử nhìn chăm chú vào nàng, nói:

- “Quý trọng hay không quý trọng không quan trọng, ta chỉ muốn biết nàng thích không?”

Diệp Xu Xu ở dưới ánh mắt đầy cõi lòng chờ mong của hắn, cuối cùng vẫn là gật gật đầu,

- “Tiểu nữ thực thích, đa tạ điện hạ.”

Nghe vậy, khóe môi Thái Tử không tự giác mà bắt đầu giơ lên, đôi mắt hắn sáng ngời,

- “Nàng thích là được!.”

Diệp Xu Xu trong lòng ngũ vị tạp trần, nói:

- “Điện hạ, hôm nay đa tạ ngài tới Tê Ngô Cung giải vây cho tiểu nữ.”

Thái Tử mỉm cười nói:

- “Không có việc gì, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.”

Diệp Xu Xu thấy nét mặt hắn toả sáng, mặt cười tuấn dật như ánh mặt trời, hắn như vậy, nhưng thật ra có thể nhìn ra được vài phần bóng dáng A Bảo.

Thái Tử nói:

- “Chỗ mẫu hậu ta đã xử lý tốt, mấy ngày nay nàng chỉ ở trong phòng đàng hoàng dưỡng thương, những chuyện khác không cần lo lắng, nàng yên tâm, chỉ cần một ngày nàng không muốn, ta tuyệt đối sẽ không làm ra việc cưỡng bách nàng, mặc dù là phụ hoàng mẫu hậu cũng không thể.”

Dứt lời, Diệp Xu Xu thấp giọng nói:

- “Đa tạ điện hạ.”

Thái Tử khóe môi mỉm cười, ôn nhu nói:

- “Y phục cùng trang sức đều thực thích hợp nàng, hôm nay nàng thoạt nhìn đẹp giống như tiên nữ.”

Tiếng nói trầm thấp chui vào lỗ tai Diệp Xu Xu, nàng chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên nhảy trật mấy nhịp, lại một hồi, Thái Tử đã rời đi, Diệp Xu Xu vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ hôm nay Thái Tử là làm sao vậy? Vừa rồi dáng vẻ kia của hắn, thật đúng là khác ngày thường một trời một vực.

Nguyên bản Diệp Xu Xu cho rằng Thái Tử chỉ là bởi vì tâm tình tốt, cho nên hôm nay mới ở trước mặt nàng tươi cười, nhưng mấy ngày kế tiếp, hắn ở trước mặt nàng vẫn luôn tươi cười thân thiết.

Không chỉ có như thế, hắn tựa hồ còn thực thích khen nàng, tỷ như, nàng thay đổi bộ xiêm y, hắn khen nàng mặc y phục này đẹp; nàng đánh đàn, hắn khen nàng đàn dễ nghe; nàng lấy sâu ra cho hắn xem, hắn khen nàng nuôi sâu thực giỏi; này đó đều không tính thái quá, kỳ quái chính là, hắn còn khen dáng vẻ nàng ăn đẹp, khen khi nàng cười ha ha thanh âm dễ nghe.

Quá mức nhất chính là, nàng hạ một tay cờ lạn, bị hắn giết đến tơi bời, thế nhưng hắn còn khen nàng chơi cờ có ngộ tính, tiến bộ rất lớn.

Diệp Xu Xu bị hắn làm đều nhanh hết chỗ nói rồi, thầm nghĩ mấy ngày nay có phải hắn uống lộn thuốc hay không?

Bất giác Thái Tử lại hồn nhiên, cùng Diệp Xu Xu hạ năm bàn cờ, mỗi một lần đều giết Diệp Xu Xu mảnh giáp không lưu, xong rồi còn khen nàng có ngộ tính có tiến bộ.

Hắn trở lại Đông Cung còn ban thưởng Tống Tử Minh ba ngàn lượng bạc.

- “Tử Minh, ngươi nói không sai.”

Thái Tử nheo nheo mắt, nghĩ vậy mấy ngày quan hệ giữa hắn cùng Diệp Xu Xu tiến bộ vượt bậc, tâm tình hắn cực kỳ thoải mái.

Tống Tử Minh vui rạo rực cất ngân phiếu vào trong ngực,

- “Thuộc hạ đã nói mà, cô nương nên dỗ dành quấn lấy, như vậy nàng mới có thể động tâm với điện hạ ngài.”

Thái Tử khí phách hăng hái, nói với Tống Tử Minh:

- “Chờ tương lai cô nghênh thú Diệp Xu Xu, tất nhiên không thể thiếu ngươi một ly rượu mừng.”

Tống Tử Minh vui mừng nói:

- “Đa tạ điện hạ, nhất định điện hạ ngài có thể tâm tưởng sự thành!”

Lại qua hai ngày, sứ thần ngoại quốc lục tục tới kinh thành triều cống.

Mấy ngày nay, Diệp Trường Canh vẫn luôn vội vàng an bài ăn ở cho sứ thần ngoại quốc, Diệp Thịnh Hồng cũng không nhàn rỗi, bởi vì người ngoại quốc tới triều cống rất nhiều, hơn nữa đi theo là thương đội, mấy ngày nay, kinh thành nơi nơi đều có thể nhìn thấy đủ loại gương mặt người nước ngoài.

Trong đó, thời điểm sứ thần Ðại Uyên quốc Tây Vực đến thanh thế là to lớn nhất.

Bọn họ ăn mặc trang phục dân tộc diễm lệ, sau khi vào kinh thành, dọc theo đường đi vừa múa vừa hát, trong kinh thành rất nhiều dân chúng đều chen ở hai bên đường phố duỗi cổ nhìn xung quanh.

Chính giữa đội ngũ Ðại Uyên có một chiếc xe ngựa hoa lệ, xe ngựa đó hình thức phi thường kỳ lạ là dân chúng Hạ Quốc trước nay chưa thấy qua, xe ngựa giống như một cái hoa sen rất lớn, chính giữa đáp mấy cây cột, cây cột dùng lụa mỏng cột lên, gió thổi qua, nhấc lên một góc lụa mỏng.

Mọi người chung quanh đều phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc, bọn họ nhìn thấy ngồi bên trong là một nữ tử che mặt dáng người thướt tha đầy người châu báu.

Trên lầu hai trong một cái khách điếm bên đường phố, Địch Uyển Dung nhìn thấy xe ngựa khoa trương mà chạy ở dưới lầu, nàng hừ lạnh,

- “Công chúa Tây Vực này thật đúng là không biết xấu hổ, dường như sợ người khác không biết, trước công chúng làm nhiều nam nhân thấy nàng như vậy.”

Diệp Chân Chân ở bên cạnh Địch Uyển Dung nói:

- “Ðại Uyên Tây Vực dân phong lỗ mãng, làm sao có nữ tử hiền huệ đoan trang như Trung Nguyên? Quận chúa không cần để ý tới nữ tử như vậy.”

Mặt Địch Uyển Dung âm tình bất định, nàng chính là nghe Địch Thanh Huyền nói, lần này tới đây nghe nói là đệ nhất mỹ nữ Tây Vực, công chúa A Liên Na, Ðại Uyên sở dĩ phái công chúa tới đây là bởi vì muốn cùng Hạ Quốc liên hôn.

- “Liên hôn? Vậy nàng sẽ gả cho ai?” Địch Uyển Dung hỏi.

Địch Thanh Huyền nói:

- “Nếu là công chúa, vậy Hoàng Thượng nhất định sẽ lựa chọn một hoàng tử tướng xứng, nói không chừng là Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử……”

Nói tới đây, hắn dừng một chút,

- “Cũng có khả năng là Thái Tử cũng không nhất định, theo ta được biết, Ðại Uyên bên kia xác thật là cố ý muốn gả công chúa A Liên Na cho Thái Tử.”

Địch Uyển Dung sắc mặt khó coi,

- “Nàng thế nhưng còn muốn gả cho Thái Tử?”

Địch Thanh Huyền ánh mắt phức tạp,

- “Muội muội, chẳng lẽ muội còn chưa từ bỏ ý định sao? Nhiều năm như vậy, Thái Tử đối với muội là cái thái độ gì, trong lòng muội thật không rõ ràng sao? Trong lòng Thái Tử căn bản là không có muội, chẳng lẽ muội còn muốn gắt gao dây dưa không bỏ?”

Địch Uyển Dung cả giận:

- “Ca, ngày thường ca không giúp muội thì thôi, còn một hai phải đả kích muội làm cái gì?”

Địch Thanh Huyền nhíu mày,

- “Muội là muội muội của ta, ta không hy vọng muội một đường đi đến đen, lại nói tuổi của muội cũng không nhỏ, dù sao cũng phải tính toán cho tương lai.”

Địch Uyển Dung lại không chịu nghe, bướng bỉnh mà nói:

- “Lòng muội chỉ thích Thái Tử, nếu không thể gả cho Thái Tử, muội thà rằng cả đời không gả!”

Khắc khẩu một phen, cuối cùng hai huynh muội tan rã trong không vui.

Hôm nay Địch Uyển Dung chính là bởi vì biết Ðại Uyên công chúa tới, cho nên mới sớm chờ ở chỗ này, nào biết không bao lâu Diệp Chân Chân cũng tới đây.

Vốn dĩ Địch Uyển Dung không nghĩ để ý nàng ta, Diệp Chân Chân lại tự động quấn tới, một đống nịnh nọt, dỗ Địch Uyển Dung thoải mái, lúc này Địch Uyển Dung mới giữ Diệp Chân Chân lại.

Dưới lầu, đội ngũ Ðại Uyên vừa múa vừa hát mà rời đi.

Sắc mặt Địch Uyển Dung không tốt lắm, Diệp Chân Chân cười nói:

- “Quận chúa không cần lo lắng, Hạ Quốc ta còn chưa từng có nữ tử dị tộc nào có thể lên làm Hoàng Hậu, mặc dù công chúa A Liên Na gả cho Thái Tử, cũng không thể thành Thái Tử Phi, huống chi, Hoàng Thượng chưa chắc sẽ đồng ý nàng gả cho Thái Tử.”

Địch Uyển Dung liếc nàng một cái,

- “Ngươi biết đến nhưng thật ra rất nhiều hả?.”

Diệp Chân Chân nói:

- “Ta là ở nhà nghe phụ huynh ta nói, phụ thân ta còn nói, buổi sáng hôm nay quốc chủ Ðại Uyên tự tay viết thư tới, nói hy vọng có thể gả công chúa A Liên Na cho Thái Tử.”

Địch Uyển Dung kinh ngạc mở to hai mắt,

- “Quốc chủ Ðại Uyên thế nhưng tự mình viết thư?”

Diệp Chân Chân gật gật đầu,

- “Bất quá xin quận chúa yên tâm, giống như Hoàng Thượng vẫn chưa đáp ứng.”

Sắc mặt Địch Uyển Dung âm trầm, nàng biết Hoàng Thượng liền tính không có lập tức đáp ứng, cũng sẽ cẩn thận suy tính.

Địch Uyển Dung nghĩ không có sai, Khang Nguyên Đế đúng là suy xét chuyện này.

Bởi vì trong thư quốc chủ Ðại Uyên gởi trừ bỏ viết muốn gả công chúa A Liên Na cho Thái Tử ra, còn viết nếu việc hôn nhân của hai nước có thể thành, như vậy Ðại Uyên quốc nguyện ý dùng mười vạn thất lương mã hai mươi vạn đầu dê bò cùng một vạn lượng hoàng kim coi như là của hồi môn cho công chúa A Liên Na.

Đây chính là một khoản tài phú thật lớn.

Đặc biệt là mười vạn đầu lương mã kia, lương mã Tây Vực so với Trung Nguyên cao lớn uy mãnh hơn nhiều, sức chịu đựng tốt, chạy nhanh, cực trung thành, thích hợp nhất để huấn luyện thành chiến mã.

Mấy năm nay Hạ Quốc đánh nhau với Man tộc phương bắc, đã tiêu hao lượng lớn chiến mã, nếu Ðại Uyên thật sự đưa mười vạn thất lương mã này tới đây, đối với Hạ Quốc mà nói quả thực là đưa than trong ngày tuyết. Cái này làm cho Khang Nguyên Đế sao có thể không động tâm?

Vì thế, Thái Tử đã bị ông kêu vào Ngự Thư Phòng.

Khang Nguyên Đế mở miệng:

- “Vị công chúa A Liên Na kia……”

- “Phụ hoàng, nhi thần không muốn cưới nàng.” Thái Tử cứng rắn mà trả lời.

Khang Nguyên Đế khóe miệng co rút, lời ông còn chưa nói xong đâu!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận