Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ - Chương 60

Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ Chương 60
Bọn thị vệ nghe được động tĩnh đều ào ào xông tới, bất quá bọn họ tốc độ so Thái Tử chậm một bước, chờ bọn họ đã đến khi, Thái Tử đã giải quyết thích khách.

 

Tống Tử Minh nhìn thấy Diệp Xu Xu ngã vào trong lòng ngực Thái Tử, hắn cả kinh vội đi qua, Thái Tử chặn ngang bế Diệp Xu Xu lên.

 

-“Đi kêu đại phu tới, nhanh!”

 

Tống Tử Minh chạy nhanh đi tìm đại phu, đại phu xem mạch xong, vẻ mặt khó xử mà nói hắn chưa thấy qua độc Diệp Xu Xu trúng.

 

Sắc mặt Thái Tử căng chặt, quay đầu nhìn Tống Tử Minh, hỏi:

-“Lục lão đại phu hiện tại là ở kinh thành?”

 

Tống Tử Minh gật đầu,

-“Thuộc hạ lập tức phái người đi mời ông ta tới!”

 

Thời điểm đợi Lục lão đại phu, Thái Tử gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Xu Xu trên giường, nhìn sắc mặt nàng trở nên càng ngày càng tái nhợt.

 

Hắn cắn chặt răng, trái tim giống như là bị cái gì gắt gao khoét.

 

Nàng lại bị thương, rõ ràng hắn đã nói qua không bao giờ để cho nàng bị thương.

 

Nữ tử trên giường nhắm chặt hai mắt, lông mi dài ở trên mí mắt rũ xuống một bóng râm, hô hấp càng ngày càng mỏng manh.

 

Đại phu nôn nóng mà nói:

-“Nhìn dáng vẻ độc này là độc gấp, chỉ sợ thời gian không quá một nén nhang, Diệp cô nương liền sẽ……”

 

-“Một nén nhang?”

 

Sắc mặt Thái Tử đại biến, Lục lão tiên sinh chạy tới ít nhất phải nửa canh giờ.

 

-“Ngươi phải nghĩ cách kéo dài mệnh nàng!” Hắn ra lệnh.

 

Vẻ mặt đại phu khó xử,

-“Thảo dân y thuật không tinh……”

 

Sắc mặt Thái Tử khó coi, khuôn mặt anh tuấn che kín khói mù, đại phu bị hắn dọa sợ tới mức không dám nói tiếp nữa.

 

A Liên Na đi tới nhìn Diệp Xu Xu trên giường, trong lòng nàng cũng thực lo lắng, Diệp Xu Xu xả thân cứu nàng, nàng không hy vọng nhìn thấy Diệp Xu Xu xảy ra chuyện.

 

-“Thái Tử điện hạ, nếu ngài tin tưởng, để cho vu y Ðại Uyên chúng ta tới đây thử xem đi?”

 

Thái Tử gật đầu.

 

Vu y Ðại Uyên đi tới xem xét trong chốc lát, cuối cùng hắn đút Diệp Xu Xu một viên thuốc viên, đứng lên nói vài câu ngôn ngữ Ðại Uyên với A Liên Na.

 

A Liên na nghe xong, nói với Thái Tử:

-“Vu y nói độc này là cực kỳ hiếm thấy, luyện từ một loại thực vật mà thành độc, hắn không có cách nào trị liệu, chỉ có thể tạm hoãn độc tính tấn công vào tim.”

 

Tinh thần Thái Tử căng chặt,

-“Đại khái có thể kéo dài bao lâu?”

 

A Liên na nói:

-“Đại khái một canh giờ.”

 

Thái Tử nhẹ nhàng thở ra, một canh giờ, cũng đủ Lục lão tiên sinh chạy tới.

 

Sau nửa canh giờ, Lục Cẩn vội vàng đuổi tới, khi ông nhìn thấy Diệp Xu Xu trúng độc hôn mê, ông thầm nghĩ làm sao tiểu nha đầu này lại trúng độc?

 

Thái Tử nói:

-“Lão tiên sinh, thỉnh ngài cứu nàng.”

 

Lục Cẩn gật đầu, đi qua bắt mạch Diệp Xu Xu, một lát sau, sắc mặt Lục Cẩn trở nên cực kỳ trịnh trọng.

 

Thái Tử thấy thế trong lòng lộp bộp một cái, hỏi:

-“Làm sao vậy?”

 

Lục Cẩn nói:

-“Độc này tựa hồ là một loại gọi là huyễn độc thảo Nhung tộc phương bắc luyện thành độc dược, đây là một loại độc cực kỳ hiếm thấy, trước mắt lão phu còn chưa có nghiên cứu chế tạo ra biện pháp giải độc.”

 

Thái Tử như bị sét đánh,

-“Ngươi nói cái gì?”

 

A Liên na ở một bên thực sốt ruột, nàng vội vàng hỏi:

-“Chẳng lẽ không có biện pháp cứu nàng?”

 

Nàng, ân nhân cứu mạng mình cũng không thể bị hại như vậy mà!

 

Lục Cẩn nghĩ nghĩ, nói với Thái Tử:

-“Bất quá lão phu biết có một thứ hẳn là có thể giải độc trên người nàng.”

 

Thái Tử vội vàng nói:

-“Mời nói.”

 

Lục Cẩn nói:

-“Lão phu nhớ rõ có một loại Băng Tằm ngàn năm có thể giải vạn độc, loại Băng Tằm này thế gian chỉ có một con, năm đó là bảo vật của hoàng thất Nam Cương, sau lại Uy Viễn đại tướng quân công phá hoàng thành Nam Cương, có được con Băng Tằm này.”

 

Hắn nói tới đây, Thái Tử mới nhớ tới hình như là có chuyện như vậy.

 

Sau khi Uy Viễn đại tướng quân có được Băng Tằm, coi nó như thọ lễ hiến cho Thái Hậu, lúc ấy còn khiến oanh động một phen.

 

Vì thế Thái Tử không hề trì hoãn, lập tức kêu Tống Tử Minh vào cung mượn con Băng Tằm kia.

 

Tống Tử Minh lĩnh mệnh liền đi, Thái Tử lại kêu hắn,

-“Cô cùng Thái Hậu xưa nay không có lui tới, sau khi ngươi tới hoàng cung không cần trực tiếp đi Từ Ninh Cung mượn, đi tìm phụ hoàng của cô, nói ông phái người đi mượn.”

 

-“Dạ, điện hạ!”

 

Tống Tử Minh một đường ra roi thúc ngựa đuổi tới hoàng cung, nghe được Hoàng Thượng đi chỗ Hoàng Hậu, hắn không dám trì hoãn lập tức đi vào Tê Ngô Cung.

 

Lúc ấy Khang Nguyên Đế cùng Hoàng Hậu đang chuẩn bị ngủ, Phúc Nguyên vội vã chạy tới nói Tống Tử Minh có việc gấp cầu kiến.

 

Khang Nguyên Đế nhìn thấy Tống Tử Minh, người bởi vì chạy gấp mà mồ hôi đầy đầu thở hồng hộc.

 

-“Xảy ra chuyện gì?”

 

Tống Tử Minh nhanh chóng ngắn gọn nói ra sự tình một lần, cuối cùng hắn nói:

-“……Diệp cô nương vì cứu công chúa A Liên na, hiện giờ thân trúng kịch độc, hôn mê bất tỉnh, thỉnh bệ hạ mượn Băng Tằm của Thái Hậu nương nương để cứu trị Diệp cô nương.”

 

Khang Nguyên Đế nghe vậy, lập tức phái đại thái giám bên người đi Từ Ninh Cung mượn Băng Tằm.

 

Qua hồi lâu, đại thái giám ủ rũ cụp đuôi gấp trở về,

-“Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương nói Băng Tằm kia là vật người âu yếm, không nghĩ bị vô danh tiểu tốt khác dùng đi.”

 

Tống Tử Minh nghe xong lời này trong lòng nhảy dựng, hắn không nghĩ tới Thái Hậu ngay cả mặt mũi Hoàng Thượng cũng không chịu cho.

 

Khang Nguyên Đế nói:

-“Vậy ngươi nói Diệp Xu Xu là như thế nào trúng độc không?”

 

Đại thái giám nói:

-“Nô tài nói, chính là Thái Hậu lại vẫn là không chịu.”

 

Khang Nguyên Đế nhíu mày, thầm nghĩ sao Thái Hậu lại keo kiệt như vậy?

 

Hoàng Hậu cười lạnh, trong lòng bà rõ ràng Thái Hậu là cái tính tình gì, nếu ngay cả mặt mũi hoàng đế bà đều không cho, nhìn dáng vẻ là quyết tâm không nghĩ cho mượn Băng Tằm.

 

-“Bệ hạ, lần này Diệp nha đầu kia lập được công lớn, thần thiếp cũng không thể thấy chết mà không cứu, như vậy đi, thần thiếp lập tức đi chỗ Thái Hậu, nếu thần thiếp cũng mượn không được, đến lúc đó, hy vọng bệ hạ ngài có thể tự mình đi một chuyến.”

 

Khang Nguyên Đế nghĩ nghĩ, gật gật đầu,

-“Được, vậy nàng liền đi thôi, nếu như nàng cũng mượn không được, trẫm chắc chắn tự mình đi qua.”

 

Hai người định xong, Hoàng Hậu liền đứng dậy xuất phát.

 

 

*** *** *** *** ***

 

Từ Ninh Cung.

 

Thái Hậu năm nay 60 tuổi, thoạt nhìn lại như là phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, còn có Huệ quý phi ngồi bên cạnh bà, vốn dĩ hai người vừa nói vừa cười, nghe được có người thông báo nói Hoàng Hậu tới, hai người nhìn thoáng qua nhau, đuôi lông mày giật giật.

 

Huệ quý phi cười nói:

-“Đã trễ thế này, Hoàng Hậu tỷ tỷ còn lại đây hướng ngài thỉnh an đấy!.”

 

Thái Hậu cười nhạt,

-“Nàng làm sao mà thỉnh an ai gia? Ai gia xem nàng là không có việc gì không đăng tam bảo điện.”

 

Hoàng Hậu bước vào Từ Ninh Cung, nhìn thấy Thái Hậu cùng Huệ quý phi, trong lòng bà cười lạnh, thật không nghĩ tới cư nhiên Huệ quý phi cũng ở đây.

 

Thái Hậu cũng không phải mẹ đẻ Khang Nguyên Đế mà là mẹ cả, năm đó Khang Nguyên Đế đăng cơ xong, Thái Hậu liền muốn nâng đỡ thân chất nữ của mình cũng chính là Huệ quý phi lên vị trí Hoàng Hậu.

 

Lúc ấy Thái Tử lưu lạc dân gian còn chưa có tìm trở về, dưới gối Hoàng Hậu không con, rất nhiều đại thần xem hướng gió sôi nổi kiến nghị để Huệ quý phi làm Hoàng Hậu, bất quá cũng may rốt cuộc Khang Nguyên Đế vẫn là để ý bà nhất, bác bỏ dị nghị để bà làm Hoàng Hậu.

 

Từ nay về sau, bà cùng Thái Hậu và Huệ quý phi kết xuống sống chết, nhìn đôi cô chất này làm sao cũng không vừa mắt, liên quan Thái Tử cùng Cửu công chúa cũng thực xa cách với Từ Ninh Cung.

 

Hoàng Hậu hành lễ vấn an Thái Hậu, sau đó liền nói thẳng ra ý đồ đến.

 

-“Diệp Xu Xu kia xả thân cứu công chúa Ðại Uyên, cũng cứu lại quan hệ giữa Ðại Uyên cùng Hạ Quốc, nàng có công với triều đình, thần thiếp khẩn cầu Thái Hậu cho mượn Băng Tằm cứu nàng một mạng.”

 

Thái Hậu nghe xong ngồi bất động như núi, thật lâu sau, bà mới chậm rãi mở miệng,

-“Băng Tằm là vật ai gia âu yếm, mỗi ngày cần cung cấp máu tươi của ai gia nuôi dưỡng, chẳng lẽ Hoàng Hậu ngươi cho rằng, nha đầu Diệp gia kia đáng giá sử dụng Băng Tằm của ai gia sao?”

 

Cũng chính là không muốn cho mượn.

 

Sắc mặt Hoàng Hậu thật khó coi.

 

Huệ quý phi đứng lên, cười nói:

-“Tỷ tỷ, thỉnh ngài thông cảm, Băng Tằm hút máu tươi Thái Hậu, Băng Tằm đó chính là huyết nhục Thái Hậu nha, đồ vật tôn quý như vậy, người bình thường làm sao đáng giá mượn đi dùng?”

 

Hoàng Hậu lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, hỏi:

-“Nơi này có phần cho ngươi nói chuyện hay sao?”

 

Huệ quý phi cứng đờ.

 

Hoàng Hậu nhìn về phía Thái Hậu,

-“Vậy mẫu hậu cho rằng cái dạng nhân tài gì mới đáng giá mẫu hậu cho mượn Băng Tằm?”

 

Thái Hậu nói:

-“Tự nhiên là huyết mạch hoàng thất mới có tư cách này!.”

 

Hoàng Hậu nói:

-“Nếu Mẫu hậu nói như vậy, nếu là Thái Tử bị thương trúng độc, mẫu hậu là nguyện ý cho mượn Băng Tằm?”

 

Thái Hậu nghe xong lời này sửng sốt, trên mặt bà không thấy rõ cảm xúc, gật gật đầu,

-“Đó là tự nhiên.”

 

Hoàng Hậu cười cười,

-“Vậy được, hiện giờ vị Diệp Xu Xu trúng độc bị thương kia trong người mang huyết mạch Thái Tử, có phải có tư cách để mẫu hậu cho mượn Băng Tằm hay không?”

 

Hoàng Hậu nói cho hết lời, Thái Hậu cùng Huệ quý phi đều lắp bắp kinh hãi, Hoàng Hậu vừa rồi nói cái gì? Diệp Xu Xu kia thế nhưng hoài huyết mạch Thái Tử? Không phải Thái Tử luôn luôn đối với nữ tử kính nhi viễn chi* sao?

 

(Chú thích: Kính nhi viễn chi là kính sợ tránh xa)

 

Thái Hậu khó có thể tin, hỏi:

-“Hoàng Hậu, ngươi nói chính là sự thật?”

 

Hoàng Hậu mặt không đỏ tâm không nhảy gật đầu,

-“Vốn dĩ thần thiếp còn tính toán qua một đoạn thời gian lại nói cho mẫu hậu biết, hiện tại xem ra không thể không nói ra, mẫu hậu, Băng Tằm này, ngài cho mượn hay không cho mượn?”

 

Thái Hậu thực rối rắm, bà biết hiện tại Băng Tằm này là không thể không cho mượn, Huệ quý phi cắn răng nhìn Hoàng Hậu lấy được Băng Tằm.

 

Đi ra Từ Ninh Cung, Ninh ma ma nâng hộp gỗ chứa Băng Tằm đi theo bên cạnh Hoàng Hậu, tò mò hỏi:

-“Nương nương, Diệp cô nương thật sự hoài huyết mạch Thái Tử điện hạ à?”

 

Hoàng Hậu xua xua tay,

-“Vừa rồi là bổn cung bịa chuyện.”

 

Ninh ma ma ngẩn ngơ,

-“Nương nương, ngài thế nhưng lừa Thái Hậu?”

 

Hoàng Hậu bĩu môi,

-“Nếu như Bổn cung không nói như vậy, Thái Hậu cái lão thái bà chết tiệt kia sẽ cho mượn Băng Tằm sao?”

 

Hoàng Hậu nói xong còn rất là đắc ý vừa rồi chính mình cơ trí, ai nha, bà cũng thật thông minh, thế nhưng nghĩ ra cái biện pháp như vậy!

 

Ninh ma ma nghe được Hoàng Hậu xưng hô Thái Hậu là “lão thái bà chết tiệt”, tức khắc bà cảm thấy da đầu tê dại, nói:

-“Nương nương à, loại lời nói này ngài ngàn vạn lần đừng nói ở trước mặt người khác, đặc biệt là trước mặt hoàng thượng nha!”

 

Hoàng Hậu nói:

-“Ngươi cứ yên tâm đi, bổn cung cũng chỉ ở trước mặt ngươi càu nhàu, những người khác thì không.”

 

Ninh ma ma âm thầm thở dài, từ nhỏ bà đi theo bên người Hoàng Hậu, biết Hoàng Hậu từ nhỏ chính là người tính tình tùy tiện như vậy, gả cho người còn như vậy, đơn giản Hoàng Thượng chính là thích bà cái kiểu như vậy, cho nên cho tới nay cảm tình hai người thực tốt.

 

Ninh ma ma hỏi:

-“Chẳng lẽ ngài không sợ sau khi Thái Hậu biết sẽ trách tội ngài lừa gạt bà ta sao?”

 

Hoàng Hậu nâng cằm tự phụ nói:

-“Sợ cái gì? Ngày thường Thái Hậu đã sớm xem bổn cung không vừa mắt, liền tính bà lại chán ghét bổn cung thì như thế nào? Chỉ cần tâm Hoàng Thượng hướng về bổn cung, bà ta lại dày vò như thế nào cũng không hữu dụng.”

 

Hoàng Hậu nói xong còn lẩm bẩm:

-“Vân Lan, hài tử này thật vất vả coi trọng một cô nương, bổn cung cũng không thể để nàng liền không còn như vậy!”

 

 

*** *** *** *** ***

 

Sau khi Tống Tử Minh lấy được Băng Tằm liền ra roi thúc ngựa đưa đến Hồng Lư Tự.

 

Lục Cẩn mở hộp ra, nhìn thấy bên trong một con tằm ước chừng một lóng tay cả người trắng tinh nằm ở trên khăn gấm tơ tằm, con tằm này bên ngoài xem cùng những con tằm bình thường cũng không có cái gì khác nhau.

 

Chính là nghe nói con tằm này đã sống vài thập niên, mỗi ngày cần dùng máu tươi nuôi nấng.

 

Lục Cẩn cẩn thận kiểm tra Băng Tằm một phen, Thái Tử hỏi:

-“Thế nào, con tằm này chính là thật?”

 

Lục Cẩn gật đầu,

-“Hẳn là thật.”

 

Ông đặt Băng Tằm ở trên ngón tay Diệp Xu Xu, Băng Tằm đối với độc dị thường nhanh nhạy, nó ngửi được mùi vị độc trên người Diệp Xu Xu, hưng phấn lên, vặn vẹo thân mình cắn ngón tay Diệp Xu Xu, bắt đầu hút máu.

 

A Liên na cùng Cổ Bác trước nay chưa thấy qua đồ vật thần kỳ như vậy, hai người tò mò mà vây tới xem.

 

Không bao lâu, Diệp Xu Xu nhíu chặt mày, trên mặt lộ ra vẻ giãy giụa.

 

Thái Tử thấy thế vội vàng hỏi:

-“Lục đại phu, nàng làm sao vậy?”

 

Lục Cẩn an ủi nói:

-“Không có việc gì, thời điểm Băng Tằm hút nọc độc, nọc độc sẽ nhanh chóng tụ lại, cho nên mới sẽ làm người trúng độc cảm thấy thống khổ, xin điện hạ yên tâm.”

 

Thái Tử yên lòng, hắn đứng ở mép giường vẫn không nhúc nhích nhìn Diệp Xu Xu.

 

Một lát sau, thân thể Băng Tằm biến thành màu xanh lá cũng bành trướng lớn gấp hai, không hề hút nữa.

 

Lục Cẩn lại xem mạch cho Diệp Xu Xu xong, nói:

-“Ừ, độc đều đã đi xong không sai biệt lắm!.”

 

Mọi người trong phòng đều nhẹ nhàng thở ra, A Liên na nói:

-“Thật tốt quá, cuối cùng Diệp cô nương đã bình an không có việc gì!”

 

Lục Cẩn bỏ Băng Tằm vào hộp, nói:

-“Những người khác đều đi ra ngoài đi, hiện tại người bệnh yêu cầu tĩnh tâm điều dưỡng.”

 

Cuối cùng A Liên na nhìn Diệp Xu Xu vài lần, lưu luyến không rời mà rời khỏi phòng, Cổ Bác cũng cùng rời đi.

 

Lục Cẩn nói với Thái Tử:

-“Sau khi Băng Tằm hút nọc độc xong, sẽ lưu lại trên người người trúng độc một chút hàn độc, độc này cần dùng thân thể người ấm áp đủ dương khí, điện hạ, Diệp cô nương liền làm ơn ngài tới chiếu cố!.”

 

Nói xong, ông còn rất thâm ý mà chớp chớp mắt với Thái Tử.

 

Thái Tử sửng sốt, thực mau lý giải ý của ông.

 

Sau khi Lục Cẩn rời đi, không bao lâu, Diệp Xu Xu liền cuộn tròn thân mình đông lạnh run bần bật lên.

 

Thái Tử ý thức được đại khái đây chính là “Hàn độc” theo như lời Lục Cẩn nói, hắn nhanh chóng mở ra tủ quần áo lấy ra một cái chăn đắp lên trên người Diệp Xu Xu.

 

Thế nhưng cái này giống như không có tác dụng gì, Diệp Xu Xu vẫn là đông lạnh cả người phát run, nàng cuộn tròn thân thể thành một cục, giống một tiểu động vật bất lực rên ô ô.

 

-“Ô ô ô…… rất lạnh a…… ô ô…..” Diệp Xu Xu nói mớ khóc nức nở.

 

Mắt Thái Tử tối tăm, nhớ tới lời Lục Cẩn nói vừa rồi, hắn xốc chăn lên chui vào ổ chăn duỗi tay ôm Diệp Xu Xu vào trong lòng.

 

Cả người Diệp Xu Xu lạnh lẽo, nàng cảm giác được một chỗ ấm áp, theo bản năng dựa vào.

 

Chờ nàng chui vào trong lòng Thái Tử, nàng còn cảm thấy không thỏa mãn, đưa hai chân tới, vòng ở trên eo hắn, dúi đầu vào cổ hắn.

 

Thái Tử như bị sét đánh, sắc mặt hắn đổi đổi, toàn thân đều cứng đờ.

 

Cái này cũng chưa tính xong, người trong lòng còn đang lăn lộn, đầu nhỏ ủi tới ủi đi, đang tìm vị trí để cho nàng thoải mái.

 

Cặp tay nhỏ lạnh lẽo của nàng cất vào trong lòng hắn, sờ loạn nơi nơi, sờ đến ngực ấm áp của hắn.

 

Sắc mặt Thái Tử thay đổi lại thay đổi, tim loạn nhảy thình thịch, hô hấp cũng tăng thêm.

 

Diệp Xu Xu nhắm mắt lại nói mớ, tựa hồ không thỏa mãn, lay vạt áo hắn, muốn kéo y phục hắn ra dán lên.

 

Thái Tử:

.....

 

Toàn thân Thái Tử căng chặt, hít sâu một hơi, bắt lấy móng vuốt nàng khắp nơi đốt lửa túm ra….. không cho nàng lộn xộn.

 

Đôi tay Diệp Xu Xu bị hắn cố định không thể nhúc nhích, nàng cau mày, trong miệng rầm rì, tựa hồ cực kỳ khó chịu.

 

Thái Tử thấy nàng như vậy, tâm mềm nhũn, buông lỏng tay nàng ra, vì thế Diệp Xu Xu lại bắt đầu mở vạt áo hắn, chờ mở ra xong, liền dán mặt vào, cảm giác được nơi đó ấm áp, nàng thỏa mãn mà hừ hừ vài tiếng, đôi tay ôm hắn, gắt gao dựa vào trên người hắn cọ cọ.

 

Nàng ngủ rất thoải mái, nhưng người nào đó lại thảm.

 

Thái Tử ôm nàng đau khổ chịu đựng….. thân thể theo bản năng phản ứng, trước nay hắn không nghĩ tới nguyên lai có một ngày ôm Diệp Xu Xu sẽ làm cho hắn thống khổ như vậy!

 

Hắn chỉ cảm thấy thân thể của mình nóng bỏng, một loại dục niệm chưa từng có che trời lấp đất đánh úp tới hắn, thân thể hắn khó chịu quả thực sắp nổ tung.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận