Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ - Chương 42

Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ Chương 42
Từ khu vực săn bắn trở về đoàn xe dọc theo quan đạo mênh mông cuồn cuộn chạy về kinh thành.

Diệp Xu Xu ngồi ở trong xe ngựa, luôn luôn bất an mà xốc lên màn xe nhìn xem bên ngoài.

Không biết Diệp Trường Canh hiện tại ở nơi nào, nàng nhớ rõ thời điểm nàng hôn mê Thái Tử điện hạ nói qua thế tử Hoài Dương Vương không có tính toán buông tha hắn……

Nghĩ đến đây, Diệp Xu Xu không khỏi có chút lo lắng, Thái Tử điện hạ từng nói sự kiện kia hắn sẽ xử lý, cũng không biết điện hạ sẽ xử lý như thế nào, ca ca nàng sẽ phải chịu cái dạng trừng phạt gì.

Thời gian xe ngựa chạy rất lâu, Diệp Chân Chân ngồi ở một bên rốt cuộc kìm nén không được,  hỏi:

- “Tỷ tỷ, nghe nói đã nhiều ngày, tỷ vẫn luôn ở chỗ Thái Tử điện hạ, đây chính là sự thật?”

Diệp Xu Xu buông màn xe, liếc nàng nói:

- “Nếu ngươi đã biết, cần gì phải giả mù sa mưa tới hỏi?”

Giọng nàng lạnh lùng cứng rắn, cũng không nghĩ phản ứng nàng ta.

Diệp Chân Chân cắn cắn môi, mềm yếu mà nói:

- “Tỷ tỷ, muội cũng không có ý khác, chỉ là quan tâm tỷ.”

- “Ngươi quan tâm ta?”

Diệp Xu Xu nhíu mày, không khách khí nói:

- “Rốt cuộc là ngươi quan tâm ta, hay là muốn nghe được quan hệ giữa ta và Thái Tử điện hạ, trong lòng chính ngươi là rõ ràng.”

Diệp Chân Chân bị nàng răn dạy, vẻ mặt ủy khuất,

- “Tỷ tỷ…… tỷ…… làm sao mà tỷ có thể nói muội như vậy……”

Diệp Xu Xu nổi lửa, không kiên nhẫn nói:

- “Trước khi tới khu vực săn bắn, ngươi đã từng đáp ứng với ta tuyệt đối sẽ không cho ta thêm phiền toái, kết quả thì sao? Ngươi tới khu vực săn bắn liền bắt đầu chạy loạn, ngày đầu tiên đã bị đám ăn chơi trác táng đùa giỡn, lúc ấy là Địch Uyển Dung cứu ngươi. Chính là ngươi một chút cũng không nhận giáo huấn, vẫn là không chịu thành thành thật thật đợi ở trong lều, sau lại gặp thế tử Hoài Dương vương……”

Nàng nói tới đây vừa tức vừa bực,

- “Lần này nếu không phải ca ca ta phúc lớn mạng lớn, Diệp gia chúng ta đều sẽ bị ngươi hại!”

Diệp Chân Chân bị nàng quở trách một trận, nhỏ giọng nói:

- “Muội…… muội cũng không phải cố ý…… Thực xin lỗi……”

Nàng nói xong che miệng hu hu hu mà khóc thút thít, phảng phất đã chịu ủy khuất rất lớn.

Diệp Xu Xu hít sâu một hơi, áp xuống lửa giận ở đáy lòng, tính, nàng tức giận với nàng ta làm cái gì? Lãng phí tình cảm của mình.

Xe ngựa chạy hơn phân nửa ngày rốt cuộc tới bên trong kinh thành.

Đoàn xe dừng lại, Diệp Xu Xu liền lập tức nhảy xuống xe đi tìm Diệp Trường Canh.

Nàng ở đoàn xe tìm hồi lâu rốt cuộc ở chỗ đội ngũ cuối cùng tìm được Diệp Trường Canh.

Diệp Trường Canh từ trên xe đi xuống, tóc hắn đã vài ngày không có xử lý có chút loạn, trên tay trên chân còn mang xiềng xích, hai tên thị vệ áp giải hắn.

Diệp Xu Xu vội vàng chạy tới, gọi:

- “Đại ca!”

Diệp Trường Canh thấy nàng tới, tuy rằng hắn giờ phút này có vẻ chật vật, nhưng vẫn là sang sảng mà cười lên,

- “Xu nhi.”

Diệp Xu Xu chạy tới, trên dưới đánh giá hắn, thấy thân thể hắn an khang, nàng mới yên lòng.

- “Đại ca, kế tiếp sẽ làm sao? Hoàng Thượng sẽ xử phạt ca ca như thế nào?” Diệp Xu Xu lo âu hỏi.

Diệp Trường Canh lắc đầu,

- “Ca ca cũng không rõ ràng lắm, bất quá chỉ cần các ngươi không có việc gì, ca ca đã an tâm rồi.”

Hiện giờ Sở Chiêm không có chết, hết thảy trừng phạt đều hướng về phía hắn là được, chỉ cần không liên lụy người nhà, hắn sẽ không có cái gì phải sợ hãi.

Diệp Xu Xu lo lắng,

- “Đại ca……”

Diệp Trường Canh trấn an cười nói:

- “Xu nhi, đừng lo lắng ca ca sẽ không có việc gì.”

Hai gã thị vệ áp giải hắn đang chuẩn bị rời đi, lúc này, mấy cái người hầu đỡ một nam tử đi tới, ngăn ở trước mặt bọn họ.

Nam tử cầm đầu sắc mặt than chì thoạt nhìn thực suy yếu, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trường Canh, trong mắt tràn ngập oán độc.

Diệp Trường Canh nhận được hắn chính là Sở Chiêm ngày đó bị mình đả thương.

- “Diệp, Trường, Canh!” Sở Chiêm từ kẽ răng bài trừ ba chữ, hận ý ngập trời.

Diệp Trường Canh nhíu mày.

Diệp Xu Xu trong lòng thầm nghĩ không tốt, tuy rằng nàng chưa thấy qua Sở Chiêm, thế nhưng nàng thấy người này bị thương thành như vậy, lại đối ca ca nàng cáu giận như thế, nàng thực mau liền ý thức được người này tám phần chính là thế tử Hoài Dương Vương bị ca ca nàng đả thương.

Thái Tử điện hạ từng nói người này lòng dạ hẹp hòi, nhất định sẽ không bỏ qua cho ca ca nàng, nghĩ đến đây, nàng lo lắng mà đi qua.

Sở Chiêm oán độc mà nhìn chằm chằm Diệp Trường Canh, nghĩ đến ngày đó thiếu chút nữa mình đã bị hắn đánh chết, Sở Chiêm hận không thể tiến lên đem hắn bầm thây vạn đoạn!

Diệp Trường Canh biết chính hắn cũng có sai, chắp tay tạ lỗi nói:

- “Thực xin lỗi, thế tử, lần trước là ta lỡ tay đả thương ngài! Tại đây, ta trịnh trọng hướng ngài xin lỗi.”

Sở Chiêm cười lạnh, phẫn hận nói:

- “Xin lỗi? Ngươi thiếu chút nữa muốn mạng ta! Chỉ một câu xin lỗi là được à?”

Diệp Trường Canh mím môi,

- “Nếu thế tử trong lòng có tức giận, cứ việc hướng về phía ta.”

Sở Chiêm nghiến răng nghiến lợi nói:

- “Vậy được!”

Nói xong nói với người hầu bên cạnh:

- “Mấy tên các ngươi tới đó, đánh gãy hai cái đùi hắn cho ta!”

Diệp Xu Xu cả kinh.

Mấy tên người hầu tuân lệnh, đi tới muốn bắt Diệp Trường Canh, hai thị vệ bên cạnh Diệp Trường Canh vội vàng ngăn cản, thế nhưng lại bị người của Sở Chiêm ngăn cản.

Mắt thấy Diệp Trường Canh sẽ phải bị bắt nạt.

Diệp Xu Xu kinh hãi, la lên:

- “Dừng tay!”

Động tác trên tay người hầu đình chỉ, Sở Chiêm nhìn về phía nàng, thấy nàng dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, lông mày hắn nhíu lại, hỏi:

- “Ngươi là ai?”

Diệp Xu Xu nói:

- “Tiểu nữ là muội muội hắn.”

Diệp Trường Canh nhíu mày, nghĩ đến tính tình Sở Chiêm háo sắc, vội vàng thấp giọng nói với Diệp Xu Xu:

- “Xu nhi, muội đi mau, đừng động ca ca.”

Sở Chiêm ngả ngớn mà giật nhẹ môi,

- “Ô, lại tới một cái muội muội. Như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn cứu ca ca ngươi?”

Diệp Xu Xu nắm chặt tay, nhìn thẳng Sở Chiêm nói:

- “Ca ca ta lỡ tay đả thương thế tử cố nhiên có sai, thế nhưng xử phạt hắn như thế nào là do Hoàng Thượng quyết định! Thế tử, ngài vận dụng tư hình chỉ sợ không ổn đi?”

Nghe vậy, Sở Chiêm hừ nhẹ,

- “Ta hôm nay đừng nói đánh gãy hai đùi ca ca ngươi, liền tính là muốn mạng ca ca ngươi, Hoàng Thượng cũng sẽ không nói cái gì!”

Hắn nói xong, quát lớn với mấy người hầu kia:

- “Các ngươi còn đang đợi cái gì, còn không mau ra tay?”

Mấy người kia tiến lên một bước.

Diệp Xu Xu ngăn ở trước người Diệp Trường Canh, cả giận nói:

- “Dưới chân Thiên tử, trời đất bao la, thế tử ngài ngông cuồng vô lễ, công nhiên ẩu đả mệnh quan triều đình, hiện giờ Hoàng Thượng ở cách đây không xa, nếu như ngài thật dám động thủ thương tổn đại ca ta, ta lập tức đi cáo ngự trạng trước ngự giá!”

Nàng nói xong, mấy tên người hầu kia liền ngưng trệ, đều do dự.

Sở Chiêm chưa từng bị nữ tử giận dữ mắng qua như vậy? Hắn trừng mắt nhìn Diệp Xu Xu, nghĩ thầm tiểu cô nương này dáng dấp gầy gầy yếu yếu, lại rất nhanh mồm dẻo miệng.

Diệp Trường Canh thấy Diệp Xu Xu che chở hắn như vậy, trong lòng hắn thực cảm động, thế nhưng hắn lại sợ liên luỵ Diệp Xu Xu,

- “Xu nhi, nghe ca ca nói, muội nhanh chạy đi, ca ca sẽ không có việc gì.”

Diệp Xu Xu không chịu đi, Diệp Trường Canh hiện giờ tay chân bị xích sắt khóa, là đánh không lại những người đó, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn thật sự bị Sở Chiêm đánh gãy chân.

Sở Chiêm thấy mấy tên người hầu của hắn nghe Diệp Xu Xu nói cũng không dám động, sắc mặt hắn âm trầm, đang muốn lệnh cưỡng chế bọn họ đánh người, lúc này một giọng trầm thấp truyền đến.

- “Đường đệ.”

Thân thể Sở Chiêm chấn động, chậm rãi quay đầu, lại thấy Thái Tử nghênh diện đi tới.

Diệp Xu Xu thấy hắn, trong lòng bình phục, thật tốt quá, Thái Tử tới đây.

Thái Tử nói:

- “Đường đệ thân thể không khoẻ, vẫn nên trở về nghỉ ngơi mới tốt.”

Sở Chiêm nói:

- “Điện hạ, chính là người này thiếu chút nữa hại chết đệ, ngài đến báo thù cho đệ……”

Thái Tử đánh gãy lời hắn,

- “Người đâu, đỡ thế tử trở về.”

Mấy tên thị vệ đi lên trước, không khỏi phân trần đỡ Sở Chiêm lên, Sở Chiêm còn muốn nói cái gì, mấy thị vệ đó không đợi hắn mở miệng liền nâng hắn đi.

Diệp Xu Xu nhẹ nhàng thở ra, hướng Thái Tử nói lời cảm tạ,

- “Đa tạ điện hạ giải vây cho tiểu nữ cùng ca ca.”

Thái Tử thân thể cao thẳng mà đứng, ánh mắt tạm dừng ở trên người Diệp Xu Xu một khoảng thời gian thật dài.

Hắn nắm chặt ngón tay, trái tim nhảy thực nhanh, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo, trong ánh mắt có xem kỹ có ngờ vực có phức tạp có kích động……

Tất cả cảm xúc tràn ngập ở trong lòng.

Diệp Xu Xu bị hắn nhìn có chút không hiểu ra sao, ánh mắt Thái Tử nhìn nàng thật sự quá kỳ quái.

Diệp Trường Canh cũng nhận thấy được Thái Tử khác thường, hắn theo bản năng che ở trước người Diệp Xu Xu, khom người chắp tay thi lễ,

- “Đa tạ điện hạ mới vừa rồi thay ta giải vây.”

Thái Tử nhàn nhạt nói:

- “Không sao.”

- “Hôm nay thả ngươi về nhà nghỉ ngơi một đêm, ngày mai xử trí ngươi sẽ tuyên án ra.”

Nói xong, hắn ra lệnh mở xiềng xích trên tay chân Diệp Trường Canh ra.

- “Tạ ân Thái Tử điện hạ.” Diệp Trường Canh cảm kích nói.

Tầm mắt Thái Tử chậm rãi dời khỏi người Diệp Xu Xu, ánh mắt hắn phức tạp, lưng thẳng tắp, xoay người rời đi.

Diệp Xu Xu nhìn bóng dáng hắn rời đi, trong lòng có chút buồn bực, không biết vì cái gì nàng cảm thấy vừa rồi ánh mắt Thái Tử nhìn nàng có chút cổ quái.

Bất quá mặc kệ thế nào, vừa rồi Thái Tử đã giúp nàng cùng ca ca nàng, nàng vô cùng cảm kích.

Diệp Trường Canh kỳ quái hỏi:

- “Muội muội, muội cùng Thái Tử điện hạ……là cái quan hệ gì?”

Diệp Xu Xu:

- “Hả? Ca ca, vì cái gì ca ca lại hỏi như vậy?”

Diệp Trường Canh thấy hai mắt nàng trong sáng quang minh lỗi lạc, hắn nhíu mày thầm nghĩ chẳng lẽ là hắn suy nghĩ nhiều? Vừa rồi ánh mắt Thái Tử nhìn muội muội quả thực giống như là…… Giống như là……

Hình dung như thế nào đây?

Thật giống như là một người nam nhân đang nhìn người yêu cửu biệt gặp lại……

*** *** *** *** ***

Thái Tử áp lực trái tim kinh hoàng, đứng ở trong một góc, nhìn theo Diệp Xu Xu cùng Diệp Trường Canh ngồi lên xe ngựa rời đi.

Thẳng đến xe ngựa đi xa, rốt cuộc nhìn không thấy một chút tung tích, hắn mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Lời Lục lão tiên sinh nói còn lẫn quẫn ở trong lòng hắn, tinh thần hắn chấn động, nguyên lai lúc trước tỷ tỷ vì cứu hắn trúng ám khí trong Tế Đức Đường.

Khó trách ngay lúc đó thanh âm nàng lại thống khổ như thế!

Thái Tử nắm chặt tay, thân thể gắt gao cứng ngắc, hắn không khỏi nhớ tới tỷ tỷ từng nói qua nàng không phải quỷ cũng không phải tiên nữ, nàng là một người sống sờ sờ.

Chính là nếu như người sống sờ sờ, lại như thế nào sẽ vô ảnh vô hình đây?

Vô ảnh vô hình……

Thái Tử nhớ tới trên người Diệp Xu Xu có cái loại cảm giác với hắn mà nói cực kỳ quen thuộc, nhớ tới nàng từng nói nàng nằm mơ mơ thấy qua Tế Đức Đường, còn ở trong mộng trúng ám khí Tế Đức Đường ……

Trong mộng…… Tế Đức Đường…… Ám khí……

Thái Tử ánh mắt buồn bã, mà nàng nằm mơ bị thương vào lúc ban đêm, hắn cũng mơ thấy ngày đó khi còn niên thiếu gặp phải thống khổ.

Trên đời như thế nào sẽ có sự tình trùng hợp như vậy?

Ánh mắt Thái Tử tối tăm lạnh lẽo, một suy đoán lớn mật hiện lên ở trong đầu hắn.

……Diệp Xu Xu……

Hắn mặc niệm ba chữ này, trái tim không chịu khống chế mà kinh hoàng lên.

Tuy rằng hắn hiện tại còn không thể xác định đến tột cùng Diệp Xu Xu có phải là nàng hay không, thế nhưng hắn cảm giác mãnh liệt, loại cảm giác này kích thích cả người hắn chấn động, ngay cả hô hấp đều trở nên bất bình ổn.

Là nàng sao……

Tỷ tỷ…… 

*** *** *** *** ***

Ba huynh muội Diệp gia về đến nhà.

Người Diệp gia nhận được tin tức đã chạy tới, Diệp Thịnh Hồng nhìn thấy Diệp Trường Canh, thấy hắn một thân chật vật, mày ông nhăn lại, vừa tức vừa gấp,

- “Ngày hôm qua ta nhận được tin tức nói ngươi ở khu vực săn bắn thiếu chút nữa đánh chết thế tử Hoài Dương vương, rốt cuộc có phải sự thật hay không?”

Diệp Trường Canh thấy phụ thân nôn nóng như thế, vẻ mặt hắn áy náy, nói:

- “Thực xin lỗi, phụ thân, lúc ấy là con lỗ mãng.”

Diệp Thịnh Hồng thấy hắn cư nhiên thừa nhận, ông chỉ cảm thấy một luồng máu vọt lên tới óc, ngón tay ông run rẩy mà chỉ vào hắn,

- “Ngươi?! Ngươi thế nhưng thật sự thiếu chút nữa đánh chết thế tử Hoài Dương vương?!”

Diệp Trường Canh cúi đầu áy náy mà không dám nói lời nào.

Diệp Thịnh Hồng đấm ngực dậm chân,

- “Trời ơi, ngươi thiếu chút nữa hại chết cả nhà chúng ta, ngươi có biết không?!”

Liễu thị ở một bên thuận khí cho Diệp Thịnh Hồng, nói:

- “Lão gia ngài cũng đừng tức giận, hắn bất quá nhất thời lỗ mãng, hẳn là hắn cũng biết sai rồi.”

Diệp Thịnh Hồng cả giận:

- “Hắn biết cái rắm! Nếu như hắn biết lúc trước làm sao hắn sẽ đánh người, cư nhiên còn dám đánh thế tử Hoài Dương vương, cư nhiên còn kém chút đánh chết người! Ta làm sao mà sinh ra hắn một nhi tử lỗ mãng không đầu óc như vậy?!”

Mắt thấy Diệp Thịnh Hồng càng nói càng tức giận, quả thực sắp chỉ vào mũi Diệp Trường Canh mắng.

Diệp Xu Xu đứng ra nói:

- “Cha, người đừng mắng ca ca, ca ca cũng là vì cứu Chân Chân thôi.”

Nàng nói xong, Diệp Chân Chân trong lòng cả kinh, nàng khẩn trương mà cắn môi, sợ Diệp Xu Xu sẽ nói ra chân tướng.

Diệp Thịnh Hồng sửng sốt, hỏi:

- “Làm sao hả?”

Diệp Xu Xu vừa muốn nói ra, Diệp Trường Canh ngăn lại nàng, lắc đầu với nàng. Ở trong mắt hắn Diệp Chân Chân cũng là muội muội hắn, nếu như chân tướng sự thật bị cha hắn biết, khẳng định cha hắn sẽ trách phạt Diệp Chân Chân.

- “Cha, đây đều là một mình con sai, thỉnh ngài trách phạt.” Diệp Trường Canh ôm lòng chịu tội hết thảy.

Diệp Thịnh Hồng tức giận lấy ra gia pháp, bắt Diệp Trường Canh quỳ xuống, dùng roi đánh hắn.

Roi dừng ở trên người Diệp Trường Canh.

Diệp Xu Xu khẽ cắn môi, quay đầu nhìn về phía Diệp Chân Chân.

Diệp Chân Chân nhìn thấy Diệp Trường Canh bị đánh, lại mặc kệ không lên tiếng, co rúm thân thể lại rớt nước mắt.

Diệp Xu Xu trong lòng phát lạnh, nhìn dáng vẻ Diệp Trường Canh hảo tâm hảo ý dừng ở trên người một con bạch nhãn lang.

(Chú thích: Bạch nhãn lang ý là kẻ vô ơn bội nghĩa)
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận