Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ - Chương 50

Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ Chương 50
Diệp Thịnh Hồng tìm được nội giám phụ trách tuyển chọn thư đồng cho công chúa, nội giám lại cự tuyệt thỉnh cầu của Diệp Thịnh Hồng.

- “Diệp đại nhân, thỉnh ngài bao dung, nếu thư đồng công chúa đã định ra, thì quả quyết không có đạo lý huỷ bỏ.”

Diệp Thịnh Hồng cười khổ,

- “Công công, chẳng lẽ ngài thật sự không thể châm chước sao, nữ nhi của ta tuổi đã lớn, làm thư đồng chỉ sợ không thích hợp.”

Nội giám lắc đầu,

- “Thực xin lỗi, Diệp đại nhân, bọn nô tài chỉ có thể chiếu theo chỉ thị làm việc, trừ phi ngài có thể nói động Cửu công chúa điện hạ thả người, nếu không nô tài cũng không có biện pháp.”

Nghe vậy, Diệp Thịnh Hồng thực thất vọng, nghĩ đến chỉ sợ Diệp Xu Xu thật sự chỉ có thể đợi đến hai mươi tuổi mới có thể ra cung, ông cực kỳ lo lắng.

Sau khi Diệp Thịnh Hồng rời đi, nội giám thực mau thuật lại lời Diệp Thịnh Hồng nói một năm một mười với Thái Tử.

- “……tựa hồ Diệp đại nhân là đang lo lắng hôn sự của Diệp cô nương. À, ông ta còn giao cho nô tài một phong thư, kêu nô tài chuyển giao cho Diệp cô nương.”

Nội giám giao phong thư Diệp Thịnh Hồng đưa hắn vào trong tay Thái Tử.

Thái Tử tiếp nhận thư, trầm giọng nói:

- “Trước tiên ngươi lui xuống đi.”

- “Dạ vâng.”

Sau khi nội giám rời đi, Tống Tử Minh đứng ở bên cạnh Thái Tử, thấy hắn vẫn luôn nhìn phong thư trong tay, lại không có mở ra, mà là nhìn thư trên mặt lại lộ ra như suy tư gì.

Tống Tử Minh nghiền ngẫm tâm tư của hắn, nói:

- “Điện hạ, nếu ngài cảm thấy không tiện, vậy để thuộc hạ mở ra cho ngài xem?”

Thái Tử liếc hắn một cái,

- “Hả? Ngươi không sợ bên trong viết thứ gì có quan hệ tới ngươi?”

Tống Tử Minh cứng đờ, rụt rụt cổ ngượng ngùng nói:

- “Điện hạ, lúc trước đều là hiểu lầm, hiểu lầm nha……”

Nói xong hắn một trận ảo não, hắn cũng thật đủ xui xẻo, vô duyên cớ vô cớ thế nhưng bị Diệp Thịnh Hồng nhìn trúng, hơn nữa lại làm trò trước mặt Thái Tử điện hạ, cũng không biết Thái Tử điện hạ bình dấm chua này khi nào có thể biến mất……

Thái Tử đứng lên cất phong thư kia vào trong lòng ngực đi ra ngoài.

*** *** *** *** ***

Nam thư viện.

Cửu công chúa chơi so với ai khác đều điên, chỉ là học tập lại đủ kém.

Lên khóa lễ nghi xong sau đó chính là khóa thư pháp, Diệp Xu Xu bị nàng một nét một phẩy viết ra chữ cẩu bò làm cho khiếp sợ.

Chữ này so với chữ tiểu hài tử vừa mới vỡ lòng viết cũng không kém bao nhiêu.

Hơn nữa Cửu công chúa không chỉ có viết chữ xấu, tranh vẽ càng thảm không nỡ nhìn, thứ vẻ ra quả thực làm người không nỡ nhìn thẳng.

Nửa ngày xuống, Diệp Xu Xu cùng Tống Súc Ngọc bị đám nữ quan đánh thật nhiều thứ.

Cửu công chúa thấy hai nàng lại bởi vì mình bị đánh, khuôn mặt nhỏ khóc tang cực kỳ áy náy, từ trước nàng ham chơi không thích học tập, khi đó đám nữ quan cũng không dám nói cái gì, nhưng hiện tại nàng được an bài hai thư đồng, một khi học không tốt, thư đồng phải thế nàng bị phạt, lúc này khiến cho nàng áp lực thật lớn.

Nàng không nghĩ để cho Diệp Xu Xu cùng Tống Súc Ngọc bị đánh, thế nhưng nàng đối với học tập lại thật sự quá không thiên phú……

Tống Súc Ngọc nâng lên bàn tay bị nữ quan đánh sưng nước mắt lưng tròng, nàng không dám trách cứ Cửu công chúa, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất nhìn Diệp Xu Xu.

Diệp Xu Xu bị hai mắt to ngập nước của nàng chọc cho vui vẻ,

- “Có phải rất đau hay không?”

Tống Súc Ngọc hút hút cái mũi,

- “Ừ.”

Diệp Xu Xu cầm lấy tay bánh bao thịt đô đô của nàng nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó dùng khăn tay bọc tay nàng lại, còn dùng khăn tay đánh cái nơ con bướm xinh đẹp.

Tống Súc Ngọc thực cảm động,

- “Diệp tỷ tỷ, tỷ rất tốt nha!”

Diệp Xu Xu cười cười.

Cửu công chúa duỗi đầu lại đây,

- “Diệp tỷ tỷ, tỷ thắt nơ con bướm thật là đẹp, tỷ có thể dạy muội không?”

Diệp Xu Xu gật đầu,

- “Được.”

Nàng tìm một cái khăn tay Cửu công chúa thích liền bắt đầu dạy, không nghĩ tới Cửu công chúa học thực mau, chỉ một lần liền học được.

Thấy vậy, Diệp Xu Xu nhướng mày, thời điểm tiểu nha đầu này đi học như thế nào không có thông minh này?

Cửu công chúa cầm con bướm nàng vừa mới thắt xong vui vẻ cực kỳ, còn khoe nơi nơi, mấy công chúa khác cũng thực mau bị nàng hấp dẫn lực chú ý, sôi nổi vây lên.

Thập công chúa nhìn thấy nơ con bướm trong tay nàng, ngưỡng đầu nhỏ vẻ mặt khát vọng:

- “Cái này thật xinh đẹp, muội cũng muốn học.”

Vì thế Diệp Xu Xu lại bắt đầu dạy Thập công chúa, Thất công chúa cùng Bát công chúa còn có mấy thư đồng các nàng đều vây quanh ở một bên nhìn, chỉ chốc lát sau, tâm mọi người ngứa ngáy khó nhịn cũng đều sôi nổi lấy ra khăn tay cùng nhau thắt nơ con bướm.

Mấy vị công chúa khác không học nhanh như Cửu công chúa, bất quá Diệp Xu Xu dạy ba bốn lần, mọi người cũng đều học xong.

Các công chúa từng người cầm nơ con bướm trong tay đều thực hưng phấn.

Diệp Xu Xu thấy mọi người chơi thật sự vui vẻ, lại bắt đầu dạy các nàng xếp hoa giấy, các công chúa trước nay chưa thấy qua loại đồ chơi này, chờ đến Diệp Xu Xu xếp ra một đóa hoa hồng nguyệt quý, mọi người đều cực kỳ kinh ngạc.

Cửu công chúa kích động mà oa oa kêu,

- “Cái này chơi vui, muội cũng muốn học! Muội cũng muốn học!”

Diệp Xu Xu nhìn về phía Cửu công chúa, nàng có chút buồn cười, tiểu nha đầu này đi học uể oải ỉu xìu, nhưng vừa nói đến chơi liền lập tức lên tinh thần.

Hoa giấy không có gì khó khăn, các nàng thực mau học xong, kế tiếp, Diệp Xu Xu liền lại bắt đầu dạy các nàng xếp đèn lồng con thỏ.

Thực mau tiểu bạch thỏ trắng trẻo mập mạp được xếp ra, nàng dùng bút lông điểm hai mắt cho thỏ con, con thỏ giấy cứ như vậy rất sống động mà xuất hiện.

Tiểu bạch thỏ lực sát thương kinh người, các tiểu cô nương nhìn quả thực yêu thích không buông tay.

- “Oa, Diệp tỷ tỷ, tỷ thật là lợi hại, thật sự giống con thỏ nha!”

- “Rất đáng yêu nha! Diệp tỷ tỷ, tỷ có thể tặng con thỏ này cho muội không?”

- “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, muội cũng muốn! Muội cũng muốn!”

Một đám củ cải nhỏ vây quanh Diệp Xu Xu ríu rít, “Tỷ tỷ” trước “Tỷ tỷ” sau, cái miệng nhỏ dường như bôi mật.

Trong lúc nhất thời, Diệp Xu Xu giống như chúng tinh củng nguyệt, bị mười mấy đôi mắt nhỏ sùng bái nhìn chăm chú.

Cách đó không xa, Ngũ công chúa nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt nàng có chút khó coi, Lục công chúa ngồi ở bên cạnh nàng, vẻ mặt hâm mộ mà nhìn đám người vô cùng náo nhiệt bên kia, nàng muốn đi tới xem náo nhiệt nhưng lại cố kỵ Ngũ công chúa, không dám đi.

Ngũ công chúa hừ lạnh:

- “Bất quá là chút tiểu xiếc không ra gì, cũng đáng được các ngươi xua như xua vịt như vậy?”

Thanh âm nàng không lớn không nhỏ, vừa lúc truyền vào lỗ tai mọi người, động tác trong tay mọi người ngưng trệ.

Cửu công chúa không lý nàng, mà là vui vui vẻ vẻ đưa con thỏ vừa mới xếp xong cho mọi người xem,

- “Các ngươi xem, đây là vừa mới làm xong, đẹp chứ?”

Những người khác thực mau bị Cửu công chúa kéo về lực chú ý, Diệp Xu Xu tán thưởng nói:

- “Ừ, xếp không tệ.”

Thập công chúa nhìn sản phẩm thất bại trong tay vẻ mặt buồn rầu,

- “Cửu tỷ tỷ, tỷ làm sao xếp ra vậy? Vì cái gì muội luôn là thất bại đây?”

Cửu công chúa cười hắc hắc,

- “Tới, tỷ dạy muội.”

Thực mau các nàng bên này liền lại khôi phục náo nhiệt, không có người để ý đến Ngũ công chúa.

Ngũ công chúa thấy các nàng hoàn toàn làm lơ chính mình, sắc mặt nàng thay đổi, cuối cùng nàng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt liếc nhìn Diệp Xu Xu.

Diệp Xu Xu cũng không để ý đến nàng, mà kiên nhẫn dạy mọi người xếp con thỏ.

Sắc mặt Ngũ công chúa âm trầm, nhấc chân rời đi, nàng vừa đi, Lục công chúa thở phào một hơi, đi đến bên ngoài đám người, nàng không dám đi vào, chỉ duỗi đầu tò mò mà nhìn bên trong.

Đối với dạy tiểu hài tử, Diệp Xu Xu biểu hiện ra rất kiên nhẫn, mặc kệ là ai hướng nàng lãnh giáo, nàng đều rất cẩn thận mà giảng giải cho các nàng, mọi người nghiêm túc học xếp con thỏ với nàng, tư thế nghiêm túc kia, so thời điểm đi học nỗ lực nhiều.

Chơi đại khái hơn một canh giờ, mọi người còn chưa đã thèm chuẩn bị rời đi.

Cửu công chúa nâng một đống lớn tác phẩm chính tay nàng làm, vui vẻ phấn chấn, mấy vị công chúa khác cũng đều có thu hoạch, mọi người vui vui vẻ vẻ từ biệt với nhau.

Diệp Xu Xu đang chuẩn bị cùng Cửu công chúa trở về, khóe mắt nàng đột nhiên nhìn thấy Lục công chúa lẻ loi đứng ở cách đó không xa.

Năm nay Lục công chúa mười ba tuổi, nàng cùng tuổi với Thất công chúa và Bát công chúa, lại so với các nàng đều nhỏ gầy, nàng mặc váy tơ trắng, thân mình có chút đơn bạc, y phục trang điểm so với mấy công chúa khác kém cỏi hơn rất nhiều, hơn nữa bên người còn không có thư đồng.

Diệp Xu Xu rất sớm đã chú ý tới nàng, sau khi Ngũ công chúa rời đi, nàng liền chú ý tới Lục công chúa vẫn luôn đứng ở bên ngoài đám người tựa hồ muốn tiến vào cùng mọi người chơi nhưng rồi lại không dám.

Lục công chúa nhận thấy được Diệp Xu Xu chú ý tới mình, ánh mắt nàng lập loè, nhấc chân liền đi ra ngoài cửa. Diệp Xu Xu đuổi theo nàng,

- “Công chúa điện hạ, xin dừng bước.”

Nghe vậy, bước chân Lục công chúa ngưng trệ.

Diệp Xu Xu đặt một con thỏ đèn lồng ở trên tay Lục công chúa, cười nói:

- “Công chúa điện hạ, đây là cho ngài.”

Lục công chúa kinh ngạc,

- “Cho..… Cho ta?”

Diệp Xu Xu cười gật đầu,

- “Ừ, cho công chúa.”

Lục công chúa nhìn con thỏ đèn lồng đáng yêu trong tay trong lòng thực sự kích động, nàng đã sớm muốn sờ sờ, chỉ là không dám, không nghĩ tới thế nhưng Diệp Xu Xu tặng nàng một con……

- “Cảm ơn tỷ……” Lục công chúa thấp giọng nói cảm tạ, thật cẩn thận nâng con thỏ rời đi.

Diệp Xu Xu nhìn thân ảnh nàng lẻ loi như suy tư gì. Cứ việc nàng còn không hiểu biết tình huống trong cung, thế nhưng nàng có thể nhìn ra được, hẳn là Lục công chúa ở trong cung không được sủng ái.

Từ Nam thư viện trở lại Tử Trúc Uyển, mặt trời đã xuống núi.

Xuân Đào thấy nàng trở về, vội vàng đi lên nghênh đón,

- “Cô nương, hôm nay ngài vất vả.”

Diệp Xu Xu cười cười với nàng, nhấc chân bước vào trong phòng, mới vừa vào cửa, nàng liền nhìn thấy một nam nhân ngồi trong phòng khách.

Người tới đúng là Thái Tử, hắn thay đổi một thân y phục màu xanh nhạt, lười biếng nằm ở trên ghế mây, nghe cửa truyền đến động tĩnh, hắn quay đầu nhìn qua.

Diệp Xu Xu thấy rõ mặt hắn, khóe miệng rút trừu, người nam nhân này không thỉnh tự đến, thật đúng là đem nơi này trở thành địa bàn của hắn?

- “Tham kiến Thái Tử điện hạ.”

Mặc kệ trong lòng không thoải mái như thế nào, lễ vẫn là phải hành.

Thái Tử nói:

- “Đứng lên đi.”

Diệp Xu Xu đứng lên,

- “Tạ điện hạ.”

Kế tiếp hai người một đứng một ngồi, trầm mặc trong chốc lát, Thái Tử cái gì cũng không nói chỉ là nhìn nàng, Diệp Xu Xu bị hắn nhìn thật sự có chút chống đỡ không được,

- “Điện hạ, ngài lại đây là có chuyện gì sao?”

Thái Tử gõ gõ tay vịn,

- “Sáng nay cô cho ngươi con sâu xanh đâu?”

Nghe vậy, Diệp Xu Xu trong lòng yên lặng trợn trắng mắt, nguyên lai hắn là vì cái con sâu đó tới tìm nàng, hắn thật đúng là nhàn đến hoảng.

Nàng ra cửa gọi Xuân Đào Niệm Thu, kêu các nàng đem con sâu lại đây.

Con sâu được Xuân Đào nuôi ở trong một cái bình màu trắng, bên trong còn thả một ít rau dưa mới mẻ, con sâu ăn tròn vo, ghé vào đái bình còn đang ăn.

Diệp Xu Xu thấy con sâu tròn vo kia, trong lòng ớn lạnh, nàng chịu đựng không khoẻ, nâng bình đến trước mặt Thái Tử.

Thái Tử nhìn thấy lãnh đạm cười,

- “Dưỡng không tồi.”

Hắn nói xong đột nhiên duỗi tay bóc con sâu ra, Diệp Xu Xu bị hành vi của hắn sợ tới mức liên tục lui về phía sau.

Thái Tử thấy nàng sợ hãi như vậy, hắn câu môi cười cười, nhẹ buông tay, con sâu lại lần nữa rớt vào bình.

- “Nàng sợ loại sâu này?” Hắn hỏi.

Diệp Xu Xu cực kỳ không nói được lời nào, hắn đây là biết rõ còn cố hỏi, dáng vẻ hiện tại của nàng chẳng lẽ biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao?

Thái Tử nói:

- “Vậy nàng cũng biết, thời điểm niên thiếu cô ăn không đủ no, thường xuyên ăn loại sâu này, sâu này không độc thịt nhiều, đặt ở đống lửa nướng một chút, hương vị cực thơm.”

Nghe xong lời này, Diệp Xu Xu cực kỳ kinh ngạc, Thái Tử khi còn nhỏ thế nhưng ăn qua loại sâu này?

- “Trừ bỏ loại sâu này, cô còn ăn qua chuột, vỏ cây, nàng cảm thấy cô ăn mấy thứ đó có ghê tởm không?” Thái Tử nhướng mày nhìn nàng.

Diệp Xu Xu ngẩn người, nhớ tới vị Thái Tử điện hạ trước mắt này lưu lạc dân gian đã nhiều năm, nghe nói khi niên thiếu ăn qua không ít khổ…… Chỉ là nàng thật sự tưởng tượng không ra đường đường Thái Tử một quốc gia, khi niên thiếu thế nhưng dựa ăn sâu, chuột, vỏ cây no bụng…… Khi đó hắn trải qua có bao nhiêu khổ?

Nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt, nghĩ đến thảm cảnh khi hắn còn nhỏ, nàng tức khắc sinh lòng thương hại,

- “Làm sao mà ghê tởm? Điện hạ ăn mấy thứ đó đều chỉ là vì sinh tồn thôi, chỉ cần có thể sống sót, ăn sâu, chuột, vỏ cây lại như thế nào? Mấy cái đó đều không có sai.”

Nàng nói xong, trong phòng lại lặng im trong chốc lát.

- “Phải không? Nàng không chê cô?” Hắn hỏi.

- “Ghét bỏ? Thần nữ làm sao sẽ bởi vì loại sự tình này ghét bỏ điện hạ.” Diệp Xu Xu lắc đầu.

Thái Tử rũ mắt thật sâu nhìn nàng,

- “Thời điểm niên thiếu, cô thân bị nhốt trong tù, từng gặp được một vị quý nhân, người nọ đã cho cô rất nhiều ấm áp cùng trợ giúp, đời này của cô đều sẽ không quên nàng.”

Nghe vậy, Diệp Xu Xu nghĩ thầm hắn nói người nọ chẳng lẽ là người Địch gia?

- “Điện hạ tri ân báo đáp là đúng!.” Nàng trả lời.

Thái Tử bình tĩnh nhìn nàng chăm chú,

- “Chỉ là hiện tại cô gặp một nan đề, cô muốn báo ân muốn cưới nàng vào cửa, chính là nàng thế nhưng không muốn gả cho cô.”

Nghe được lời này, Diệp Xu Xu mộng bức trong chốc lát, có chút không rõ hắn là có ý gì, bất quá thực mau nàng chuyển cong qua.

Thái Tử nói người nọ không phải là Địch Uyển Dung chứ? Đúng rồi, nghe nói Địch Uyển Dung chính là bởi vì đã cứu hắn cho nên mới được phong làm quận chúa……

Chẳng lẽ là Thái Tử muốn cưới Địch Uyển Dung, mà Địch Uyển Dung lại không muốn gả cho hắn?

Nghĩ đến đây, Diệp Xu Xu nhíu nhíu mày, ban đầu Thái Tử còn nói muốn cưới nàng, kết quả trong lòng hắn còn có Địch Uyển Dung, hay là hắn muốn cưới Địch Uyển Dung lại muốn cưới nàng?

Ha hả a, hắn thế nhưng còn muốn Tề nhân chi phúc*? Nam nhân quả nhiên đều là đại móng heo!

(chú thích: Tề nhân chi phúc là có may mắn được cả thê lẫn thiếp)

Diệp Xu Xu trong lòng phun trào một phen, ngẩng đầu nói:

- “Kỳ thật báo ân cũng không phải phải cưới người vào cửa mà! Đầu tiên, trong lòng nàng chưa chắc thích Thái Tử điện hạ ngài, nếu như Thái Tử điện hạ ngài mạnh mẽ muốn cưới, chỉ sợ hoàn toàn ngược lại, đến lúc đó, điện hạ ngài chẳng phải là tâm tốt làm chuyện xấu sao?”

Nàng nói cho hết lời, Thái Tử nắm chặt ngón tay,

- “Nhưng cô chính là muốn cưới nàng, phải làm như thế nào mới có thể làm nàng thích cô?”

Diệp Xu Xu lại lần nữa mộng bức trong chốc lát, nàng nghĩ thầm Thái Tử điện hạ muốn cưới Địch Uyển Dung thế nhưng hướng nàng lãnh giáo vấn đề, hắn rốt cuộc là có ý gì đây?

Nam nhân cổ đại tâm đều lớn như vậy sao? Một mặt hướng nữ nhân cầu hôn, một mặt lại hướng nữ nhân thỉnh giáo như thế nào theo đuổi một nữ nhân khác?

Lại hoặc là bởi vì trong xương cốt bọn họ liền cảm thấy nữ nhân nên ôn lương và khiêm nhượng không có tâm đố kỵ?

Thái Tử thật sâu nhìn nàng, tựa hồ đang thực nghiêm túc chờ đợi đáp án.

Diệp Xu Xu đều nhanh hết chỗ nói rồi,

- “Điện hạ, cái này phải hỏi chính ngài, ngài muốn cưới nàng rốt cuộc là vì báo ân, hay là bởi vì thiệt tình thích nàng? Nếu là cái trước, thần nữ cho rằng điện hạ vẫn là nhanh chóng đánh mất cái ý niệm này, phương pháp báo ân có vô số loại, không thấy như thế nào cũng phải nghênh thú ân nhân mới được.”

Thái Tử trầm mặc, hắn nhíu mày như suy tư gì?

Diệp Xu Xu đứng ở trước mặt hắn, không có tiếp tục nói chuyện.

Một lát sau, Thái Tử mở miệng,

- “Cô cũng không biết cô có phải thiệt tình thích nàng hay không, thế nhưng cô biết, cô vừa nhìn thấy nàng thì rất vui vẻ, thời điểm nhìn không thấy nàng lại sẽ rất nhớ, nhìn thấy nàng cùng nam nhân khác nói chuyện, cô sẽ tức giận, nhìn thấy nàng bị thương, cô sẽ đau lòng.”

- “Cho nên cô muốn cưới nàng, muốn bảo hộ nàng, muốn nàng thời thời khắc khắc xuất hiện ở trong tầm mắt cô.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận