Cửu công chúa thò đầu nhỏ tới, thẳng nhìn hai cái rương to, hỏi:
-“Thái Tử ca ca tặng thứ gì vậy?”
Tĩnh ma ma cười, kêu thái giám dọn hai cái rương vào trong phòng, sau khi mở ra, Diệp Xu Xu mở to hai mắt.
Một cái rương đựng chính là tràn đầy váy áo, chất liệu y phục vừa thấy liền không phải tơ lụa bình thường.
Một cái rương khác đựng vài hộp gỗ tử đàn, Tĩnh ma ma tùy tay mở ra một cái hộp gỗ, lại thấy bên trong là vòng cổ trân châu, hơn nữa có thật nhiều chuỗi trân châu đen, trắng, dài, ngắn, mỗi một viên trân châu đều mượt mà no đủ, màu sắc tươi sáng.
Xuân Đào và Niệm Thu đều sợ ngây người.
Cửu công chúa không thể tưởng tượng nói:
-“Oa, nhiều trân châu như vậy!”
Nàng chạy tới cầm lấy một chuỗi trân châu đen, chuỗi trân châu đó mỗi viên đều to như ngón tay cái nàng.
Nàng kinh ngạc cảm thán nói:
-“Thái Tử ca ca cũng quá hào phóng đi?”
Diệp Xu Xu cũng bị Thái Tử rộng rãi ra tay cấp dọa tới rồi, theo nàng biết trân châu ở cổ đại là đồ vật cực kỳ hi hữu, ở Hạ Triều cũng không ngoại lệ, một viên trân châu đen giống trong tay Cửu công chúa giá trị ngàn lượng.
Thái Tử vô duyên vô cớ đưa đồ vật trân quý như vậy cho nàng làm cái gì?
Diệp Xu Xu nhăn lại mày.
Tĩnh ma ma thấy nàng tựa hồ cũng không vui mừng, kỳ quái nói:
-“Như thế nào? Cô nương ngươi không thích?”
Diệp Xu Xu sửng sốt, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, nàng còn muốn nói cái gì, Tĩnh ma ma lại cười mở ra một hộp gỗ khác.
Trong hộp gỗ đó chứa các loại trang sức ngọc bội trâm ngọc vàng bạc linh tinh, có trâm cài đầu, thoa, trích, hoa thắng, bộ diêu, lược, hoa điền, hoa nhung vân vân...., mỗi loại trang sức tạo hình đều tinh xảo tuyệt luân, cái hộp gỗ cuối cùng là nhẫn cùng vòng cổ được khảm đủ loại đá quý.
Diệp Xu Xu hít hà một hơi, bên cạnh nàng, Xuân Đào và Niệm Thu bị mấy vật phẩm châu quang bảo khí quý trọng lóe mù mắt.
Cửu công chúa hô to gọi nhỏ,
-“Oa oa oa! Thái Tử ca ca rất có tiền nha!”
Nói xong nàng lại chu lên cái miệng nhỏ,
-“Vì cái gì trước nay Thái Tử ca ca không đưa cho ta nhiều đồ vật như vậy?”
Tĩnh ma ma cười nói:
-“Công chúa, những lời này của ngài là không đúng rồi, nhiều năm như vậy đồ vật Thái Tử điện hạ đưa cho công chúa ngài thêm lên cũng không ít đâu, liền tỷ như lần trước sinh nhật công chúa ngài, những lễ vật điện hạ đưa cho ngài, ngài còn nhớ rõ không?”
Tĩnh ma ma vừa nói như vậy, Cửu công chúa chu chu miệng không có phản bác.
Tĩnh ma ma nói xong, nhìn Diệp Xu Xu, cười hỏi:
-“Cô nương, đồ vật này ngài thích chứ?”
Diệp Xu Xu giật nhẹ môi,
-“Ma ma, vì sao hôm nay Thái Tử điện hạ phải đưa cho ta nhiều đồ vật quý trọng như vậy?”
Tĩnh ma ma nói:
-“Ngài không cần hỏi, cô nương ngài chỉ cần nói cho nô tỳ biết, ngài nhìn thấy mấy thứ này có cảm thấy vui vẻ hay không?”
Diệp Xu Xu cười cười,
-“Vui vẻ, ta vui vẻ...”
Tĩnh ma ma cười cười, cầm lấy một cái váy màu xanh nhạt, hướng trên người Diệp Xu Xu khoa tay múa chân một phen, nói:
-“Xiêm y trang sức này đều là điện hạ tự mình chọn lựa, cô nương về sau ngài nên mặc mấy cái này, điện hạ thấy khẳng định sẽ thật vui.”
-“Tới đây, cô nương ngài mặc thử mấy cái xiêm y này xem.” Bà nói liền đẩy Diệp Xu Xu vào trong phòng.
Chẳng được bao lâu, dưới sự đốc thúc của Tĩnh ma ma, Diệp Xu Xu đã thay cái váy xanh đó đi ra.
Cái váy thanh thoát tươi mới, làn váy tầng tầng lớp lớp như hoa sen hơi hơi bồng lên. Diệp Xu Xu mặc nó vào, có vẻ phá lệ xinh đẹp lả lướt.
Cửu công chúa kinh ngạc cảm thán, nàng xoay quanh Diệp Xu Xu hai vòng,
-“Nha! Cái váy này thật là đẹp!”
Xuân Đào và Niệm Thu cũng sôi nổi phụ họa,
-“Dạ, thật là đẹp! Cô nương ngài mặc cái váy này đặc biệt thích hợp!”
Diệp Xu Xu bị các nàng vây quanh đánh giá có chút ngượng ngùng, Tĩnh ma ma quan sát mặt nàng một chút, trang điểm cho nàng, sau đó lại búi cho nàng một búi tóc mây, cắm lên mấy cây trâm có đóa hoa nhung, đổi hoa tai của nàng thành một đôi hoa tai đá quý, cuối cùng cho tay nàng mang lên một cái ngọc vòng.
Một phen trang điểm xong thì, Diệp Xu Xu mở mắt ra, nữ tử trong gương minh diễm động lòng người, hoa quang tất hiện, đẹp đến không gì sánh được.
Xuân Đào và Niệm Thu nhìn thấy đều choáng váng, Cửu công chúa mở ra cái miệng nhỏ, vẻ mặt hâm mộ,
-“Diệp tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp.”
Tĩnh ma ma quan sát một phen vừa lòng cực kỳ, trước kia bà là người hầu hạ rửa mặt chải đầu bên người Hoàng Hậu, từ sau khi đi hầu hạ Thái Tử thì, đã thật lâu bà chưa trang điểm chải chuốt cho ai qua.
Cửu công chúa chen tới, ngưỡng đầu nhỏ,
-“Ma ma ma ma, người có thể cũng hoá trang điểm chải đầu cho ta không? Ta cũng muốn xinh đẹp giống như Diệp tỷ tỷ vậy!”
Tĩnh ma ma bị nàng chọc cười, đơn giản cũng trang điểm cho nàng một phen, sau khi trang điểm xong Tĩnh ma ma còn điểm chu sa giữa mày nàng, Cửu công chúa nhìn chính mình trong gương thật sự đã biến xinh đẹp rất nhiều, bất quá nàng vẫn là có chút không hài lòng.
-“Vì cái gì ta không có đẹp như Diệp tỷ tỷ vậy?”
Diệp Xu Xu nghe được lời này cười rộ lên, khều cái mũi nàng,
-“Công chúa còn chưa có lớn lên đâu, chờ công chúa trưởng thành sẽ càng xinh đẹp!.”
Cửu công chúa chớp chớp mắt,
-“Hả, được, ta đây nhất định phải mau mau lớn lên!”
Trong phòng tiếng cười nói thật náo nhiệt.
*** *** *** *** ***
Tê Ngô Cung.
Hoàng Hậu ngồi phải chờ trái chờ cũng chưa chờ được người tới, bà không ngừng cả giận:
-“A Tinh cái tiểu nha đầu cũng chỉ cố chơi, tám phần là đã quên mất lời của bổn cung! Không được, bổn cung phải tự mình qua đi nhìn một cái!”
Phúc Nguyên nhanh chóng nói:
-“Nương nương trăm triệu không thể, nô tài liền đi mời nàng tới!”
Hoàng Hậu nói:
-“Vậy được, ngươi đi mang người tới đây cho bổn cung.”
Bà vừa mới dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng Cửu công chúa,
-“Mẫu hậu! Mẫu hậu!”
Hoàng Hậu vội vàng đứng lên, Cửu công chúa tung tăng nhảy nhót chạy vào, nàng trực tiếp bổ nhào vào trong lòng Hoàng Hậu, ngẩng đầu lên hướng bà khoe ra trang dung của mình,
-“Mẫu hậu, hôm nay con đẹp không?”
Hoàng Hậu không tâm tư để ý đến nàng, có lệ nói:
-“Đẹp đẹp.”
Nhưng mà ánh mắt của bà lại dừng trên người Diệp Xu Xu ở phía sau Cửu công chúa, thấy nàng, Hoàng Hậu kinh ngạc mà mở to hai mắt.
Chẳng trách bà kinh ngạc như vậy, bởi vì lần trước khi bà nhìn thấy Diệp Xu Xu, nàng ăn mặc thập phần cũ kỹ giống một tiểu lão thái bà, không nghĩ tới hiện giờ nàng thay đổi một thân trang điểm, thế nhưng có thể đẹp thành như vậy.
Diệp Xu Xu chỉ cung kính mà hành lễ,
-“Tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”
Hoàng Hậu lấy lại tinh thần, bà tinh tế đánh giá dáng người Diệp Xu Xu, bà nghĩ thầm nàng này thân mình gầy chút, nếu lại béo một chút mới dễ sinh dưỡng.
Cửu công chúa thấy Hoàng Hậu không nhìn mình, nàng không vui mà náo loạn lên,
-“Mẫu hậu, mẫu hậu, vì cái gì người không nhìn xem con?”
Hoàng Hậu lòng tràn đầy đều là cưới con dâu ôm tôn tử, không đếm xỉa tới Cửu công chúa, lệnh Phúc Nguyên mang nàng ra ngoài.
Cửu công chúa đi rồi, Diệp Xu Xu vừa muốn cùng nhau rời đi, Hoàng Hậu nói:
-“Ngươi lưu lại.”
Diệp Xu Xu sửng sốt.
Hoàng Hậu cười cười đi tới,
-“Ngươi, kiểu trang điểm này thật đẹp, về sau nên trang điểm như vậy, đừng có trang điểm giống lần trước, già chát không thú vị, cô nương gia mà, phải xinh xinh đẹp đẹp, như vậy mới có thể khiến nam nhân thích.”
Diệp Xu Xu nghe xong khóe miệng co quắp, khiến nam nhân thích? Hoàng Hậu nương nương lời này là có ý gì?
Hoàng Hậu cười kéo tay nàng, vẻ mặt thân thiện,
-“Nghe nói gần đây Thái Tử thường xuyên tới chỗ ngươi ở à?”
Diệp Xu Xu ngơ ngẩn, nàng giống như có chút rõ ràng vì sao hôm nay Hoàng Hậu lại triệu kiến nàng.
Hoàng Hậu nương nương đây là chú ý tới nàng? Cho rằng Thái Tử cùng nàng có cái gì?
Nghĩ như vậy, Diệp Xu Xu tức khắc bắt đầu bối rối, nàng sợ Hoàng Hậu nhận định nàng cùng Thái Tử có cái gì, sẽ ban nàng cho Thái Tử……
Hoàng Hậu thấy nàng không nói lời nào, còn tưởng rằng nàng da mặt mỏng thẹn thùng, nghĩ như vậy bà càng vui mừng,
-“Ngươi đừng ngượng ngùng, bổn cung cũng là người từng trải biết các ngươi những người trẻ tuổi này nói chuyện yêu đương là cái dạng gì, ngươi ở trước mặt bổn cung không cần thẹn thùng.”
Bà nói xong ngừng lại một chút, rất thâm ý mà nói:
-“Về sau chờ đến ngươi cùng Thái Tử thành hôn, sinh cho Thái Tử mấy hài tử, tự nhiên bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi.”
Nghe vậy, Diệp Xu Xu chỉ cảm thấy da đầu tê dại, xem ra Hoàng Hậu là nhận định giữa nàng và Thái Tử có cái gì.
Vậy phải làm sao bây giờ? Diệp Xu Xu có chút hoảng loạn, nếu như Hoàng Hậu tứ hôn thế nhưng sao bây giờ?
Hoàng Hậu nhìn dáng vẻ nàng, ngó trái ngó phải đều cảm thấy cực kỳ vừa lòng, tưởng tượng đến nhi tử của bà rốt cuộc thông suốt chịu tiếp cận cô nương, lòng bà lâng lâng, như thế rất tốt, chờ đến Thái Tử cưới tức phụ, sinh hài tử, xem mấy tên lão thần còn có thể lải nhải cái gì?
Mấy lão già không có chuyện gì làm, ngày ngày, chỉ biết dâng tấu chương nhằm vào nhi tử bà, bà đã sớm chịu không nổi!
Còn có tên bất hiếu của bà, xem như thông suốt, hắn mà không thông suốt, bà cũng chỉ có thể kêu người bó hắn lại trực tiếp rót thuốc nhét vào trong phòng cô nương thôi, đến lúc đó xem hắn còn có thể tiếp tục ngoan cố hay không!
Hoàng Hậu oán hận thở ra một hơi, đang muốn nói chuyện, lúc này có thái giám ở ngoài cửa hô lớn.
-“Thái Tử điện hạ giá lâm!”
Lời còn chưa dứt, Thái Tử bước nhanh đi đến, đầu tiên mắt hắn liền thấy được Diệp Xu Xu, thấy nàng, mắt hắn mắt cứng lại, nàng mặc vào xiêm y hắn đưa, cực kỳ xinh đẹp.
Diệp Xu Xu cắn cắn môi, trước mắt tình huống này nhưng thực sự làm nàng khó xử.
Hoàng Hậu thấy hắn tới, bà nhướng mày, không mặn không nhạt nói:
-“A, thật là khách ít đến mà, đã lâu không thấy được ngươi, bổn cung còn tưởng rằng ngươi đều đã quên ngươi còn có bổn cung cái nương này.”
Bị Hoàng Hậu giáp mặt quở trách một trận, Thái Tử nhấp môi, chắp tay thi lễ hành lễ,
-“Gặp qua mẫu hậu, gần đây nhi thần vẫn luôn bận rộn vì sự tình nghênh đón sứ thần ngoại quốc, cho nên trì hoãn tới thỉnh an mẫu hậu ngài.”
Hoàng Hậu hừ một tiếng,
-“Bớt tìm cớ với ta, ta xem ngươi chính là cố ý trốn tránh không muốn gặp ta!”
Thái Tử biết nương hắn lại muốn tìm tra, mày hắn nhíu lại, liếc nhìn Diệp Xu Xu một cái, nói:
-“Mẫu hậu, có cái gì muốn nói chúng ta có thể đơn độc nói.”
Hoàng Hậu chú ý tới ánh mắt hắn mới vừa rồi nhìn Diệp Xu Xu, bà cười nhạo, nàng đoán được chỉ sợ Thái Tử không muốn mất mặt ở trước mặt Diệp Xu Xu.
Diệp Xu Xu thấy hai mẹ con bọn họ đối thoại như vậy, không ngừng có chút kinh ngạc, nguyên lai ngày thường Hoàng Hậu và Thái Tử là nói như vậy sao?
Giữa mẫu tử thật ra cũng không có gì khác nhau.
-“Được, khoản nợ này chờ lát nữa lại tính, nói đi, con chạy tới chỗ bổn cung là có chuyện gì sao?” Hoàng Hậu trở lại ghế ngồi xuống, lười biếng hỏi.
Thái Tử đứng thẳng tắp,
-“Nhi thần có chuyện muốn đơn độc nói với mẫu hậu, thỉnh mẫu hậu cho mọi người lui ra.”
-“A?”
Hoàng Hậu nhướng mày, mắt bà nhìn nhìn qua lại giữa Thái Tử và Diệp Xu Xu, thực mau bà liền rõ ràng, nhìn dáng vẻ Thái Tử là đặc biệt tới đây giải vây cho Diệp Xu Xu.
Cái tiểu tử thúi này, bảo hộ người trong lòng thật ra khẩn thiết!
Hoàng Hậu vẻ mặt thâm ý cho lui tả hữu, Diệp Xu Xu cùng cung nữ rời đi, khi đi qua bên cạnh Thái Tử, nàng trộm liếc nhìn Thái Tử một cái, biết Thái Tử cũng đang nhìn nàng, nàng cúi đầu nhanh chóng đi.
Nàng đi rồi, Hoàng Hậu khóe miệng ngậm cười,
-“Tốt, người đều đã đi rồi, ngươi có chuyện mau nói, có rắm mau thả.”
Nghe được lời này, Thái Tử đỡ trán, mẫu hậu này của hắn ở trước mặt hắn nói chuyện luôn là như vậy…… Làm người một lời khó nói hết.
-“Mẫu hậu, mới vừa rồi ngài đã nói gì với Diệp cô nương?”
Hoàng Hậu dựa vào ghế mây,
-“Ngươi yên tâm, ta không làm khó dễ người trong lòng ngươi.”
Thái Tử xoa xoa trán,
-“Mẫu hậu, ý con là chuyện giữa con và Diệp cô nương, tự chính con giải quyết, hy vọng mẫu hậu ngài không cần nhúng tay.”
Hoàng Hậu nghe xong lời này, bà trừng mắt,
-“Lời này của ngươi là ý gì? Cái gì kêu ta không cần nhúng tay?”
Thái Tử nói:
-“Hy vọng mẫu hậu ngài có thể thành toàn, không cần quấy nhiễu chuyện giữa con và Diệp cô nương.”
Nghe vậy, Hoàng Hậu bỗng nhiên đứng lên, bà đi đến trước mặt Thái Tử, trừng hắn,
-“Nếu ta không nhúng tay ngươi tính toán làm sao bây giờ?”
Thái Tử nói:
-“Không nhọc ngài lo lắng.”
Hoàng Hậu bị hắn chọc tức cười,
-“Không nhọc ta lo lắng? Nếu ngươi thật không muốn ta lo lắng, vậy lập tức cưới mấy cái tức phụ tiến cung cho ta đi! Chỉ cần ngươi sinh mấy tên tôn tử đại béo cho ta, từ nay về sau, ngươi thích làm cái gì liền làm cái đó, ta tuyệt đối sẽ không lại dong dài một chữ!”
Thái Tử nhíu mày, lại tới nữa lại tới nữa, hắn chính là bởi vì mẫu hậu hắn vẫn luôn lấy việc này nói hắn, hắn mới không thích tới Tê Ngô Cung vấn an bà.
Hoàng Hậu cả giận:
-“Ngươi nói một chút, năm nay ngươi đã hai mươi tuổi, ở tuổi này của ngươi, người nhà khác tiểu hài tử đều có thể chạy loạn đầy đất, nhưng ngươi thì sao hả? Cả một cung nữ thị tẩm cũng không chịu thu! Mấy năm gần đây, ta tận tình khuyên bảo, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi? Ngươi là Thái Tử, lại thế nào đều phải sinh hài tử, chỉ có có hài tử, vị trí của ngươi mới có thể ổn định, nhưng ta nói nhiều như vậy, ngươi có một lần nghe lọt tai không? Đem lời nói của ta như gió thoảng bên tai không nói, còn nơi chốn trốn tránh ta!”
Hoàng Hậu càng nói càng tức giận,
-“Lúc trước ta làm sao lại sinh ngươi cái nhi tử không hiểu chuyện như vậy!”
Thái Tử nhắm mắt lại,
-“Mẫu hậu, ngài có thể không cần lại nói chuyện này hay không?”
Loại lời nói này hắn đã nghe xong mấy trăm lần.
Hoàng Hậu thở phì phì,
-“Kêu ta không nói cũng được, chỉ cần ngươi sinh cho ta mấy tên tôn tử là được.”
Thái Tử đau đầu, vòng tới vòng lui vẫn là lách không ra đề tài này.
Hoàng Hậu đã phát một trận bực tức, hết giận một ít, bà hỏi:
-“Có phải ngươi thích cái Diệp Xu Xu đó hay không?”
Thái Tử nhấp môi không nói.
Hoàng Hậu cười nhạt,
-“Đừng tưởng rằng ngươi không nói ta liền nhìn không ra, vừa rồi thời điểm ngươi vừa vào cửa, đôi mắt đều dính ở trên người cô nương người ta.”