Người Tình Đại Nhân, Ngừng Bắt Nạt! - Chương 107: Tai nạn xe
Chương trước- Chương 1: Những kí ức không đáng nhắc lại
- Chương 2: Trái đất quá tròn
- Chương 3: Đừng mong mà dừng lại (H)
- Chương 4: Không muốn cởi áo (H+)
- Chương 5: Hắn ta là một con dã thú (H+)
- Chương 6: Cần anh (H)
- Chương 7: Sự xâm nhập thô thiển (H+)
- Chương 8: Một lần thì chưa đủ (H+)
- Chương 9: Hương mùi ngọt ngào (H+)
- Chương 10: Tôi biết chứ
- Chương 11: Tự trói mình trong một tình yêu không hồi kết
- Chương 12: Sự cố
- Chương 13: Biểu cảm lạnh nhạt
- Chương 14: Hãm hại
- Chương 15: Chìm trong bóng tối
- Chương 16: Ai mới là ai?
- Chương 17: Trời sinh bắt phải đẹp
- Chương 18: Không tọc mạch
- Chương 19: Không tệ
- Chương 20: Người nhà quê
- Chương 21: Nể phục
- Chương 22: Gặp lại sau bốn năm, không quen sao?
- Chương 23: Những hành động hư hỏng (H)
- Chương 24: Hợp đồng tình nhân
- Chương 25: Màu mắt đỏ
- Chương 26: Đừng tin tưởng tôi
- Chương 27: Không nicotine, thay bằng em vậy
- Chương 28: Tay nhanh hơn não
- Chương 29: Đe dọa
- Chương 30: Thanh toán thay
- Chương 31: Gặp lại người không tưởng
- Chương 32: Đã thay đổi rồi
- Chương 33: Bỏ đi
- Chương 34: Người hay ma vậy?!
- Chương 35: Con đến rồi
- Chương 36: Số lạ
- Chương 37: Cô độc
- Chương 38: Thức trắng đêm
- Chương 39: Chỉ vì chuyện ăn trưa
- Chương 40: Bạn bè thôi
- Chương 41: Có gian tình
- Chương 42: Chuyển khoản
- Chương 43: Lòng tự trọng
- Chương 44: Giận thật rồi
- Chương 45: Tâm điểm của sự chú ý
- Chương 46: Rượu mời không uống
- Chương 47: Một đêm tồi tệ
- Chương 48: Mặt, bụng, tay
- Chương 49: Anh em tốt
- Chương 50: Kể chuyện đời tư
- Chương 51: Thú nhồi bông hình con mèo
- Chương 52: Còn chuyện chưa giải quyết
- Chương 53: Mối quan hệ của chúng ta
- Chương 54: Không rét mà run
- Chương 55: Chất gây nghiện (H+)
- Chương 56: Hung hãn tấn công (H+)
- Chương 57: Khom lưng dỗ dành (H+)
- Chương 58: Sẽ thành người một nhà (H+)
- Chương 59: Lần đầu chạm mắt
- Chương 60: Chỉ vì là con trai
- Chương 61: Bỏ nhà đi bụi
- Chương 62: Quá nhiều xui xẻo
- Chương 63: Để tôi bế cậu về
- Chương 64: Chị chị em em
- Chương 65: Ngạc nhiên
- Chương 66: Không dám thổ lộ
- Chương 67: Ở nhà trông vợ
- Chương 68: Số tài khoản của anh là gì?
- Chương 69: Chốt đơn (H+)
- Chương 70: Là người yêu hả?
- Chương 71: Mang về anh người yêu cao 1m90
- Chương 72: Ruồi bám mật ong
- Chương 73: Quan tâm một chút
- Chương 74: Chạy đi Thi Tịnh!
- Chương 75: Bắt cóc giả trang
- Chương 76: Mạn thiếu phu nhân
- Chương 77: Rượt đuổi và vũ khí nóng
- Chương 78: Vùng đất tư nhân có toà dinh thự
- Chương 79: Rất tự nhiên
- Chương 80: Không phải là người đâm đầu yêu mà không chuẩn bị gì trước
- Chương 81: Không giống lông thì cũng giống cánh
- Chương 82: Đặc cách của người nhà
- Chương 83: Là một vinh hạnh
- Chương 84: Nhường xử lí
- Chương 85: Kẻ bám đuôi
- Chương 86: Tôi chỉ mê trai
- Chương 87: Nữ thần của Đức Hải
- Chương 88: Đài radio tinh ý
- Chương 89: Tặng cho em
- Chương 90: Thánh địa tình yêu
- Chương 91: Buổi họp mặt gia đình
- Chương 92: Hai bên trời vực
- Chương 93: Chứng minh bản thân cậu xứng đáng
- Chương 94: Nai con và báo đốm
- Chương 95: Hơn cả Tây Thi
- Chương 96: Giúp tao một chuyến
- Chương 97: Dưới khung cửa sổ
- Chương 98: Có ai tin?
- Chương 99: Cánh cửa mở hờ
- Chương 100: Kinh hoảng
- Chương 101: Điên dại
- Chương 102: Cứ nói với anh
- Chương 103: Quen thuộc
- Chương 104: Bố
- Chương 105: Ngày xưa
- Chương 106: Ả đàn bà tinh quái
- Chương 107: Tai nạn xe
- Chương 108: Hộp nhạc phát đêm mưa
- Chương 109: Tôi mặc
- Chương 110: Còn tưởng phải ngồi chờ
- Chương 111: Chậm một bước
- Chương 112: Đừng nói là...
- Chương 113: Biển lửa
- Chương 114: Tôi mệt rồi
- Chương 115: Cái chết của tôi chỉ là vì tôi
- Chương 116: Âm ỉ
- Chương 117: Ai vậy?
- Chương 118: Người ẩn danh
- Chương 119: Vụ án bế tắc
- Chương 120: Chết cậu rồi!
- Chương 121: Tang lễ của sự khinh thường
- Chương 122: Em chẳng thương anh
- Chương 123: Ngài bình thường lắm!
- Chương 124: Hai người em gái
- Chương 125: Cảm giác lạc lõng không biết bắt nguồn từ đâu
- Chương 126: Chuộc tội
- Chương 127: Nhớ giữ cho kĩ
- Chương 128: Thần giao cách cảm
- Chương 129: Nhớ
- Chương 130: Tiết mục riêng tư
- Chương 131: Phục vụ (H+)
- Chương 132: Thích (H+)
- Chương 133: Nhân tri ném ra chuồng gà (H+)
- Chương 134: Ủ ấm
- Chương 135: Mua đồ Mẹ thích
- Chương 136: Đức vua của mẹ
- Chương 137: Tủi thân
- Chương 138: Phải “duỗi” lại
- Chương 139: Mưu đồ Hèn hạ
- Chương 140: 5 sao dịch vụ phòng thuê
- Chương 141: Bóng ma
- Chương 142: Khi sinh ra quên không đặt tên à?
- Chương 143: Phận người thư kí
- Chương 144: Bất an
- Chương 145: Tìm anh ở trong mơ
- Chương 146: Mơ thấy ác mộng
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Người Tình Đại Nhân, Ngừng Bắt Nạt!
Chương 107: Tai nạn xe
Lại Vĩ Thanh thất thần, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi hoang mang lớn đến đáng sợ.
Đó... là ý kiến của cậu cơ mà? Đâu phải của Đường Mộng Nha?
Những ngày tiếp theo sau đó, Lại Khải Nhân cưng sủng Đường Mộng Nha, nâng niu bà ta như hoa như ngọc, hết mực săn sóc và chiều chuộng.
Từ đó vị thế của Đường Mộng Nha trong nhà đã khác hẳn, bà có thể tùy ý làm mọi thứ, sai bảo bất cứ ai mà không bị nghi ngờ hay soi xét.
Cũng vì vậy mà Đường Mộng Nha không cần phải nhún nhường với Lại Vĩ Thanh nữa, mà ra vẻ khinh thường lộ hẳn ra mặt.
Vào một lần cậu vô tình nhặt được một chiếc bông tai nữ bị rơi ở trên sàn, biết là của Đường Mộng Nha nên đưa trả cho bà.
Nhưng lời cảm ơn còn chưa kịp nghe thấy, đã nhận ra Đường Mộng Nha bắt đầu bật khóc rất thảm thiết.
"Thanh Thanh. Tại sao con lại làm như thế với mẹ? Chiếc bông tai đó con cũng nỡ giấu đi... Có phải con vẫn không chấp nhận mẹ không? Vậy thì mẹ sẽ rời khỏi đây để cho con vừa lòng!"
Trong khi cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, bỗng nhiên có một bàn tay cầm vai cậu xoay ra sau, tiếp theo đó là một cái tát giáng trời dừng lại ở gò má của cậu.
Lại Khải Nhân nghe thấy tiếng khóc của Đường Mộng Nha mà chạy tới, không thể kiềm chế được cơn nóng nảy mà ra tay với Lại Vĩ Thanh.
"Tại sao mày dám giấu đồ của mẹ mày như thế hả?! Tao đã nhọc công để cho mày được đi học tử tế, vậy mà về nhà mày dám làm hỗn với mẹ mày hả?! Có lẽ tao đã quá dễ tính để mặc mày sinh hư rồi!"
"Lên phòng kiểm điểm mau!"
Những cơn đau buốt cứ nhói lên ở bên má đã bị đánh đến nóng ran, đôi mắt cậu hoe đỏ, cố gắng để giữ những giọt nước mắt không rơi.
Cái tát ấy của ông rất mạnh, nhưng nó đâu thể đau bằng trái tim đã phải chịu những sự tủi nhục oan khuất.
Vào thời điểm ấy, Lại Vĩ Thanh đã biết, cậu không còn là người được ông quan tâm.
Mọi lời nói của cậu đối với ông chỉ như là một lời biện minh trẻ con cho hành động đã phạm vào tội bất hiếu với cha mẹ.
Cậu đã chính thức trở thành một kẻ bị bỏ rơi trong chính căn nhà của mình.
Một năm sau, Đường Mộng Nha sinh ra một người con gái, đặt tên là Lại Vi Vi.
Vì lo sợ lớn lên mọi cổ phần của công ty đều sẽ rơi hết vào tay của người con trai trưởng là cậu, bà ta đã cắn răng mà nghĩ mưu tính kế.
Ngày hôm sau, trường học đã ra về từ lâu nhưng Lại Vĩ Thanh vẫn còn đang đứng trông mong ở bên vệ đường.
Cổng trường từ thời điểm đông đúc học sinh ùa ra khỏi lớp học để sa vào vòng tay của cha mẹ, được chở về nhà hoặc được chở đi chơi đâu đó, đến khi dáng người qua đường thưa thớt, tới tận khi bóng chiều bập bùng dập tắt như lửa cháy than hồng, vẫn còn một bóng dáng nhỏ con đang đứng chờ.
Lại Vĩ Thanh tự hỏi là tại sao người tài xế riêng vẫn chưa đến đón cậu, đã thế, trong nhà không có ai là nhận ra cậu không về sao?
Chờ mãi cho đến hẳn khi màn đêm đã trùng xuống, biết là có chờ nữa cũng vô ích nên Lại Vĩ Thanh quyết định sẽ tự đi bộ về nhà.
Đường từ trường về đến Lại gia rất xa, đến đi ô tô cũng phải mất hơn 20 phút, còn có những ngã rẽ rất tối.
Một đứa bé nhỏ con như cậu lại một mình bước đi, sẽ rất nguy hiểm. Truyện Tiên Hiệp
Biết điều đó, nhưng có thể làm gì được hơn?
Đường về rất nguy hiểm, nhưng ở lại cũng có khác gì?
Lại Vĩ Thanh cuốc bộ được một lúc thì trên đỉnh đầu xuất hiện những tia chớp lấp lóe, mùi ẩm của không khí bao quanh vòm họng khi hít thở.
Trời sắp sửa đổ mưa, cậu cũng chỉ biết chạy thật nhanh để tìm một nơi trú ẩn trên con đường hoang vắng này.
Cho đến khi cả hai bên chân đã mỏi mới dừng lại để nghỉ ngơi một lúc.
Cậu gạt đi những giọt mồ hôi lấm tấm ở dưới cằm, thở hổn hển mà ngước mắt lên trên.
Bất ngờ sóng não cậu có phản ứng, hiện lên một đoạn trong trí nhớ khiến cho cậu sững người.
Khúc quặt này... chẳng phải đây là nơi mà mẹ cậu - Hạ Nhan Thư - ngày trước gặp tai nạn sao?
Lại Vĩ Thanh vô thức mà đi đến gần hơn tới nơi đã từng phát hiện ra thi thể của mẹ cậu.
Nhặt lên một chiếc hộp nhạc được để ở bên cạnh bó hoa ở dưới chân cây cột điện gần đó.
Chiếc hộp nhạc ấy là do cậu để.
Đây là một món đồ ngày xưa mà Hạ Nhan Thư hay mở ra để khoe cậu, kể rằng đây là món quà của bà ngoại ngày xưa tặng khi hạ Nhan Thư đang mang thai Lại Vĩ Thanh.
Thoáng chốc, trong đầu nghĩ, giá như, nếu Hạ Nhan Thư còn sống, liệu cậu có phải trải qua những ngày tháng sống vật vờ này không?
Đang bận mải với những dòng suy nghĩ miên man, bỗng từ đâu xuất hiện từ đèn pha ô tô chói lóa tầm mắt của cậu.
Lại Vĩ Thanh nhoe mắt lại, rồi giật mình nhận ra chiếc xe ô tô đó...
Nó đang chĩa mũi về hướng cậu!
Một tiếng động va chạm rất lớn vang lên, kèm theo nó là thân ảnh của một cậu bé lao người xuống dưới vực sông.
Đây là một đoạn của con đèo vào rừng, có một bên là cây cao um tùm, còn một bên là dòng nước chảy siết gồ ghề đá tảng.
Cậu ngã rơi xuống vực, may mắn mắc vào một nhành cây nên sống sót, còn chiếc cặp thì rơi xuống dưới sông, vọng lên tiếng "ùm" rất sõi.
Tiếp đó, khi cậu đang rơi vào cơn mê man, chút ý thức mơ màng còn lại kịp để thấy kẻ đã đâm cậu bước ra khỏi cửa xe, nghe thấy có tiếng động thì chắc mẩm cậu đã rơi xuống sông, mới lấy điện thoại ra gọi cho một ai đó.
"Lại phu nhân, tôi đã đâm vào cậu bé ấy rồi. Nó đã rơi xuống dưới vực nên đến cả mảnh xương cũng sẽ chẳng còn."
"Tiền công gấp đôi á? Ha ha! Ngài chu đáo quá!" Hắn ta cười sởi lởi: "Tôi cũng phải công nhận là ngài cũng ác thật, tận diệt cả hai mẹ con nhà nó, cũng thấy đáng thương. Để mẹ con nó cùng chung một lí do chết!"
À...
Hóa ra, cái chết của Hạ Nhan Thư cũng tương tự như thế này...
Đó... là ý kiến của cậu cơ mà? Đâu phải của Đường Mộng Nha?
Những ngày tiếp theo sau đó, Lại Khải Nhân cưng sủng Đường Mộng Nha, nâng niu bà ta như hoa như ngọc, hết mực săn sóc và chiều chuộng.
Từ đó vị thế của Đường Mộng Nha trong nhà đã khác hẳn, bà có thể tùy ý làm mọi thứ, sai bảo bất cứ ai mà không bị nghi ngờ hay soi xét.
Cũng vì vậy mà Đường Mộng Nha không cần phải nhún nhường với Lại Vĩ Thanh nữa, mà ra vẻ khinh thường lộ hẳn ra mặt.
Vào một lần cậu vô tình nhặt được một chiếc bông tai nữ bị rơi ở trên sàn, biết là của Đường Mộng Nha nên đưa trả cho bà.
Nhưng lời cảm ơn còn chưa kịp nghe thấy, đã nhận ra Đường Mộng Nha bắt đầu bật khóc rất thảm thiết.
"Thanh Thanh. Tại sao con lại làm như thế với mẹ? Chiếc bông tai đó con cũng nỡ giấu đi... Có phải con vẫn không chấp nhận mẹ không? Vậy thì mẹ sẽ rời khỏi đây để cho con vừa lòng!"
Trong khi cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, bỗng nhiên có một bàn tay cầm vai cậu xoay ra sau, tiếp theo đó là một cái tát giáng trời dừng lại ở gò má của cậu.
Lại Khải Nhân nghe thấy tiếng khóc của Đường Mộng Nha mà chạy tới, không thể kiềm chế được cơn nóng nảy mà ra tay với Lại Vĩ Thanh.
"Tại sao mày dám giấu đồ của mẹ mày như thế hả?! Tao đã nhọc công để cho mày được đi học tử tế, vậy mà về nhà mày dám làm hỗn với mẹ mày hả?! Có lẽ tao đã quá dễ tính để mặc mày sinh hư rồi!"
"Lên phòng kiểm điểm mau!"
Những cơn đau buốt cứ nhói lên ở bên má đã bị đánh đến nóng ran, đôi mắt cậu hoe đỏ, cố gắng để giữ những giọt nước mắt không rơi.
Cái tát ấy của ông rất mạnh, nhưng nó đâu thể đau bằng trái tim đã phải chịu những sự tủi nhục oan khuất.
Vào thời điểm ấy, Lại Vĩ Thanh đã biết, cậu không còn là người được ông quan tâm.
Mọi lời nói của cậu đối với ông chỉ như là một lời biện minh trẻ con cho hành động đã phạm vào tội bất hiếu với cha mẹ.
Cậu đã chính thức trở thành một kẻ bị bỏ rơi trong chính căn nhà của mình.
Một năm sau, Đường Mộng Nha sinh ra một người con gái, đặt tên là Lại Vi Vi.
Vì lo sợ lớn lên mọi cổ phần của công ty đều sẽ rơi hết vào tay của người con trai trưởng là cậu, bà ta đã cắn răng mà nghĩ mưu tính kế.
Ngày hôm sau, trường học đã ra về từ lâu nhưng Lại Vĩ Thanh vẫn còn đang đứng trông mong ở bên vệ đường.
Cổng trường từ thời điểm đông đúc học sinh ùa ra khỏi lớp học để sa vào vòng tay của cha mẹ, được chở về nhà hoặc được chở đi chơi đâu đó, đến khi dáng người qua đường thưa thớt, tới tận khi bóng chiều bập bùng dập tắt như lửa cháy than hồng, vẫn còn một bóng dáng nhỏ con đang đứng chờ.
Lại Vĩ Thanh tự hỏi là tại sao người tài xế riêng vẫn chưa đến đón cậu, đã thế, trong nhà không có ai là nhận ra cậu không về sao?
Chờ mãi cho đến hẳn khi màn đêm đã trùng xuống, biết là có chờ nữa cũng vô ích nên Lại Vĩ Thanh quyết định sẽ tự đi bộ về nhà.
Đường từ trường về đến Lại gia rất xa, đến đi ô tô cũng phải mất hơn 20 phút, còn có những ngã rẽ rất tối.
Một đứa bé nhỏ con như cậu lại một mình bước đi, sẽ rất nguy hiểm. Truyện Tiên Hiệp
Biết điều đó, nhưng có thể làm gì được hơn?
Đường về rất nguy hiểm, nhưng ở lại cũng có khác gì?
Lại Vĩ Thanh cuốc bộ được một lúc thì trên đỉnh đầu xuất hiện những tia chớp lấp lóe, mùi ẩm của không khí bao quanh vòm họng khi hít thở.
Trời sắp sửa đổ mưa, cậu cũng chỉ biết chạy thật nhanh để tìm một nơi trú ẩn trên con đường hoang vắng này.
Cho đến khi cả hai bên chân đã mỏi mới dừng lại để nghỉ ngơi một lúc.
Cậu gạt đi những giọt mồ hôi lấm tấm ở dưới cằm, thở hổn hển mà ngước mắt lên trên.
Bất ngờ sóng não cậu có phản ứng, hiện lên một đoạn trong trí nhớ khiến cho cậu sững người.
Khúc quặt này... chẳng phải đây là nơi mà mẹ cậu - Hạ Nhan Thư - ngày trước gặp tai nạn sao?
Lại Vĩ Thanh vô thức mà đi đến gần hơn tới nơi đã từng phát hiện ra thi thể của mẹ cậu.
Nhặt lên một chiếc hộp nhạc được để ở bên cạnh bó hoa ở dưới chân cây cột điện gần đó.
Chiếc hộp nhạc ấy là do cậu để.
Đây là một món đồ ngày xưa mà Hạ Nhan Thư hay mở ra để khoe cậu, kể rằng đây là món quà của bà ngoại ngày xưa tặng khi hạ Nhan Thư đang mang thai Lại Vĩ Thanh.
Thoáng chốc, trong đầu nghĩ, giá như, nếu Hạ Nhan Thư còn sống, liệu cậu có phải trải qua những ngày tháng sống vật vờ này không?
Đang bận mải với những dòng suy nghĩ miên man, bỗng từ đâu xuất hiện từ đèn pha ô tô chói lóa tầm mắt của cậu.
Lại Vĩ Thanh nhoe mắt lại, rồi giật mình nhận ra chiếc xe ô tô đó...
Nó đang chĩa mũi về hướng cậu!
Một tiếng động va chạm rất lớn vang lên, kèm theo nó là thân ảnh của một cậu bé lao người xuống dưới vực sông.
Đây là một đoạn của con đèo vào rừng, có một bên là cây cao um tùm, còn một bên là dòng nước chảy siết gồ ghề đá tảng.
Cậu ngã rơi xuống vực, may mắn mắc vào một nhành cây nên sống sót, còn chiếc cặp thì rơi xuống dưới sông, vọng lên tiếng "ùm" rất sõi.
Tiếp đó, khi cậu đang rơi vào cơn mê man, chút ý thức mơ màng còn lại kịp để thấy kẻ đã đâm cậu bước ra khỏi cửa xe, nghe thấy có tiếng động thì chắc mẩm cậu đã rơi xuống sông, mới lấy điện thoại ra gọi cho một ai đó.
"Lại phu nhân, tôi đã đâm vào cậu bé ấy rồi. Nó đã rơi xuống dưới vực nên đến cả mảnh xương cũng sẽ chẳng còn."
"Tiền công gấp đôi á? Ha ha! Ngài chu đáo quá!" Hắn ta cười sởi lởi: "Tôi cũng phải công nhận là ngài cũng ác thật, tận diệt cả hai mẹ con nhà nó, cũng thấy đáng thương. Để mẹ con nó cùng chung một lí do chết!"
À...
Hóa ra, cái chết của Hạ Nhan Thư cũng tương tự như thế này...
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Những kí ức không đáng nhắc lại
- Chương 2: Trái đất quá tròn
- Chương 3: Đừng mong mà dừng lại (H)
- Chương 4: Không muốn cởi áo (H+)
- Chương 5: Hắn ta là một con dã thú (H+)
- Chương 6: Cần anh (H)
- Chương 7: Sự xâm nhập thô thiển (H+)
- Chương 8: Một lần thì chưa đủ (H+)
- Chương 9: Hương mùi ngọt ngào (H+)
- Chương 10: Tôi biết chứ
- Chương 11: Tự trói mình trong một tình yêu không hồi kết
- Chương 12: Sự cố
- Chương 13: Biểu cảm lạnh nhạt
- Chương 14: Hãm hại
- Chương 15: Chìm trong bóng tối
- Chương 16: Ai mới là ai?
- Chương 17: Trời sinh bắt phải đẹp
- Chương 18: Không tọc mạch
- Chương 19: Không tệ
- Chương 20: Người nhà quê
- Chương 21: Nể phục
- Chương 22: Gặp lại sau bốn năm, không quen sao?
- Chương 23: Những hành động hư hỏng (H)
- Chương 24: Hợp đồng tình nhân
- Chương 25: Màu mắt đỏ
- Chương 26: Đừng tin tưởng tôi
- Chương 27: Không nicotine, thay bằng em vậy
- Chương 28: Tay nhanh hơn não
- Chương 29: Đe dọa
- Chương 30: Thanh toán thay
- Chương 31: Gặp lại người không tưởng
- Chương 32: Đã thay đổi rồi
- Chương 33: Bỏ đi
- Chương 34: Người hay ma vậy?!
- Chương 35: Con đến rồi
- Chương 36: Số lạ
- Chương 37: Cô độc
- Chương 38: Thức trắng đêm
- Chương 39: Chỉ vì chuyện ăn trưa
- Chương 40: Bạn bè thôi
- Chương 41: Có gian tình
- Chương 42: Chuyển khoản
- Chương 43: Lòng tự trọng
- Chương 44: Giận thật rồi
- Chương 45: Tâm điểm của sự chú ý
- Chương 46: Rượu mời không uống
- Chương 47: Một đêm tồi tệ
- Chương 48: Mặt, bụng, tay
- Chương 49: Anh em tốt
- Chương 50: Kể chuyện đời tư
- Chương 51: Thú nhồi bông hình con mèo
- Chương 52: Còn chuyện chưa giải quyết
- Chương 53: Mối quan hệ của chúng ta
- Chương 54: Không rét mà run
- Chương 55: Chất gây nghiện (H+)
- Chương 56: Hung hãn tấn công (H+)
- Chương 57: Khom lưng dỗ dành (H+)
- Chương 58: Sẽ thành người một nhà (H+)
- Chương 59: Lần đầu chạm mắt
- Chương 60: Chỉ vì là con trai
- Chương 61: Bỏ nhà đi bụi
- Chương 62: Quá nhiều xui xẻo
- Chương 63: Để tôi bế cậu về
- Chương 64: Chị chị em em
- Chương 65: Ngạc nhiên
- Chương 66: Không dám thổ lộ
- Chương 67: Ở nhà trông vợ
- Chương 68: Số tài khoản của anh là gì?
- Chương 69: Chốt đơn (H+)
- Chương 70: Là người yêu hả?
- Chương 71: Mang về anh người yêu cao 1m90
- Chương 72: Ruồi bám mật ong
- Chương 73: Quan tâm một chút
- Chương 74: Chạy đi Thi Tịnh!
- Chương 75: Bắt cóc giả trang
- Chương 76: Mạn thiếu phu nhân
- Chương 77: Rượt đuổi và vũ khí nóng
- Chương 78: Vùng đất tư nhân có toà dinh thự
- Chương 79: Rất tự nhiên
- Chương 80: Không phải là người đâm đầu yêu mà không chuẩn bị gì trước
- Chương 81: Không giống lông thì cũng giống cánh
- Chương 82: Đặc cách của người nhà
- Chương 83: Là một vinh hạnh
- Chương 84: Nhường xử lí
- Chương 85: Kẻ bám đuôi
- Chương 86: Tôi chỉ mê trai
- Chương 87: Nữ thần của Đức Hải
- Chương 88: Đài radio tinh ý
- Chương 89: Tặng cho em
- Chương 90: Thánh địa tình yêu
- Chương 91: Buổi họp mặt gia đình
- Chương 92: Hai bên trời vực
- Chương 93: Chứng minh bản thân cậu xứng đáng
- Chương 94: Nai con và báo đốm
- Chương 95: Hơn cả Tây Thi
- Chương 96: Giúp tao một chuyến
- Chương 97: Dưới khung cửa sổ
- Chương 98: Có ai tin?
- Chương 99: Cánh cửa mở hờ
- Chương 100: Kinh hoảng
- Chương 101: Điên dại
- Chương 102: Cứ nói với anh
- Chương 103: Quen thuộc
- Chương 104: Bố
- Chương 105: Ngày xưa
- Chương 106: Ả đàn bà tinh quái
- Chương 107: Tai nạn xe
- Chương 108: Hộp nhạc phát đêm mưa
- Chương 109: Tôi mặc
- Chương 110: Còn tưởng phải ngồi chờ
- Chương 111: Chậm một bước
- Chương 112: Đừng nói là...
- Chương 113: Biển lửa
- Chương 114: Tôi mệt rồi
- Chương 115: Cái chết của tôi chỉ là vì tôi
- Chương 116: Âm ỉ
- Chương 117: Ai vậy?
- Chương 118: Người ẩn danh
- Chương 119: Vụ án bế tắc
- Chương 120: Chết cậu rồi!
- Chương 121: Tang lễ của sự khinh thường
- Chương 122: Em chẳng thương anh
- Chương 123: Ngài bình thường lắm!
- Chương 124: Hai người em gái
- Chương 125: Cảm giác lạc lõng không biết bắt nguồn từ đâu
- Chương 126: Chuộc tội
- Chương 127: Nhớ giữ cho kĩ
- Chương 128: Thần giao cách cảm
- Chương 129: Nhớ
- Chương 130: Tiết mục riêng tư
- Chương 131: Phục vụ (H+)
- Chương 132: Thích (H+)
- Chương 133: Nhân tri ném ra chuồng gà (H+)
- Chương 134: Ủ ấm
- Chương 135: Mua đồ Mẹ thích
- Chương 136: Đức vua của mẹ
- Chương 137: Tủi thân
- Chương 138: Phải “duỗi” lại
- Chương 139: Mưu đồ Hèn hạ
- Chương 140: 5 sao dịch vụ phòng thuê
- Chương 141: Bóng ma
- Chương 142: Khi sinh ra quên không đặt tên à?
- Chương 143: Phận người thư kí
- Chương 144: Bất an
- Chương 145: Tìm anh ở trong mơ
- Chương 146: Mơ thấy ác mộng
- bình luận