Người Tình Đại Nhân, Ngừng Bắt Nạt! - Chương 139: Mưu đồ Hèn hạ
Chương trước- Chương 1: Những kí ức không đáng nhắc lại
- Chương 2: Trái đất quá tròn
- Chương 3: Đừng mong mà dừng lại (H)
- Chương 4: Không muốn cởi áo (H+)
- Chương 5: Hắn ta là một con dã thú (H+)
- Chương 6: Cần anh (H)
- Chương 7: Sự xâm nhập thô thiển (H+)
- Chương 8: Một lần thì chưa đủ (H+)
- Chương 9: Hương mùi ngọt ngào (H+)
- Chương 10: Tôi biết chứ
- Chương 11: Tự trói mình trong một tình yêu không hồi kết
- Chương 12: Sự cố
- Chương 13: Biểu cảm lạnh nhạt
- Chương 14: Hãm hại
- Chương 15: Chìm trong bóng tối
- Chương 16: Ai mới là ai?
- Chương 17: Trời sinh bắt phải đẹp
- Chương 18: Không tọc mạch
- Chương 19: Không tệ
- Chương 20: Người nhà quê
- Chương 21: Nể phục
- Chương 22: Gặp lại sau bốn năm, không quen sao?
- Chương 23: Những hành động hư hỏng (H)
- Chương 24: Hợp đồng tình nhân
- Chương 25: Màu mắt đỏ
- Chương 26: Đừng tin tưởng tôi
- Chương 27: Không nicotine, thay bằng em vậy
- Chương 28: Tay nhanh hơn não
- Chương 29: Đe dọa
- Chương 30: Thanh toán thay
- Chương 31: Gặp lại người không tưởng
- Chương 32: Đã thay đổi rồi
- Chương 33: Bỏ đi
- Chương 34: Người hay ma vậy?!
- Chương 35: Con đến rồi
- Chương 36: Số lạ
- Chương 37: Cô độc
- Chương 38: Thức trắng đêm
- Chương 39: Chỉ vì chuyện ăn trưa
- Chương 40: Bạn bè thôi
- Chương 41: Có gian tình
- Chương 42: Chuyển khoản
- Chương 43: Lòng tự trọng
- Chương 44: Giận thật rồi
- Chương 45: Tâm điểm của sự chú ý
- Chương 46: Rượu mời không uống
- Chương 47: Một đêm tồi tệ
- Chương 48: Mặt, bụng, tay
- Chương 49: Anh em tốt
- Chương 50: Kể chuyện đời tư
- Chương 51: Thú nhồi bông hình con mèo
- Chương 52: Còn chuyện chưa giải quyết
- Chương 53: Mối quan hệ của chúng ta
- Chương 54: Không rét mà run
- Chương 55: Chất gây nghiện (H+)
- Chương 56: Hung hãn tấn công (H+)
- Chương 57: Khom lưng dỗ dành (H+)
- Chương 58: Sẽ thành người một nhà (H+)
- Chương 59: Lần đầu chạm mắt
- Chương 60: Chỉ vì là con trai
- Chương 61: Bỏ nhà đi bụi
- Chương 62: Quá nhiều xui xẻo
- Chương 63: Để tôi bế cậu về
- Chương 64: Chị chị em em
- Chương 65: Ngạc nhiên
- Chương 66: Không dám thổ lộ
- Chương 67: Ở nhà trông vợ
- Chương 68: Số tài khoản của anh là gì?
- Chương 69: Chốt đơn (H+)
- Chương 70: Là người yêu hả?
- Chương 71: Mang về anh người yêu cao 1m90
- Chương 72: Ruồi bám mật ong
- Chương 73: Quan tâm một chút
- Chương 74: Chạy đi Thi Tịnh!
- Chương 75: Bắt cóc giả trang
- Chương 76: Mạn thiếu phu nhân
- Chương 77: Rượt đuổi và vũ khí nóng
- Chương 78: Vùng đất tư nhân có toà dinh thự
- Chương 79: Rất tự nhiên
- Chương 80: Không phải là người đâm đầu yêu mà không chuẩn bị gì trước
- Chương 81: Không giống lông thì cũng giống cánh
- Chương 82: Đặc cách của người nhà
- Chương 83: Là một vinh hạnh
- Chương 84: Nhường xử lí
- Chương 85: Kẻ bám đuôi
- Chương 86: Tôi chỉ mê trai
- Chương 87: Nữ thần của Đức Hải
- Chương 88: Đài radio tinh ý
- Chương 89: Tặng cho em
- Chương 90: Thánh địa tình yêu
- Chương 91: Buổi họp mặt gia đình
- Chương 92: Hai bên trời vực
- Chương 93: Chứng minh bản thân cậu xứng đáng
- Chương 94: Nai con và báo đốm
- Chương 95: Hơn cả Tây Thi
- Chương 96: Giúp tao một chuyến
- Chương 97: Dưới khung cửa sổ
- Chương 98: Có ai tin?
- Chương 99: Cánh cửa mở hờ
- Chương 100: Kinh hoảng
- Chương 101: Điên dại
- Chương 102: Cứ nói với anh
- Chương 103: Quen thuộc
- Chương 104: Bố
- Chương 105: Ngày xưa
- Chương 106: Ả đàn bà tinh quái
- Chương 107: Tai nạn xe
- Chương 108: Hộp nhạc phát đêm mưa
- Chương 109: Tôi mặc
- Chương 110: Còn tưởng phải ngồi chờ
- Chương 111: Chậm một bước
- Chương 112: Đừng nói là...
- Chương 113: Biển lửa
- Chương 114: Tôi mệt rồi
- Chương 115: Cái chết của tôi chỉ là vì tôi
- Chương 116: Âm ỉ
- Chương 117: Ai vậy?
- Chương 118: Người ẩn danh
- Chương 119: Vụ án bế tắc
- Chương 120: Chết cậu rồi!
- Chương 121: Tang lễ của sự khinh thường
- Chương 122: Em chẳng thương anh
- Chương 123: Ngài bình thường lắm!
- Chương 124: Hai người em gái
- Chương 125: Cảm giác lạc lõng không biết bắt nguồn từ đâu
- Chương 126: Chuộc tội
- Chương 127: Nhớ giữ cho kĩ
- Chương 128: Thần giao cách cảm
- Chương 129: Nhớ
- Chương 130: Tiết mục riêng tư
- Chương 131: Phục vụ (H+)
- Chương 132: Thích (H+)
- Chương 133: Nhân tri ném ra chuồng gà (H+)
- Chương 134: Ủ ấm
- Chương 135: Mua đồ Mẹ thích
- Chương 136: Đức vua của mẹ
- Chương 137: Tủi thân
- Chương 138: Phải “duỗi” lại
- Chương 139: Mưu đồ Hèn hạ
- Chương 140: 5 sao dịch vụ phòng thuê
- Chương 141: Bóng ma
- Chương 142: Khi sinh ra quên không đặt tên à?
- Chương 143: Phận người thư kí
- Chương 144: Bất an
- Chương 145: Tìm anh ở trong mơ
- Chương 146: Mơ thấy ác mộng
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Người Tình Đại Nhân, Ngừng Bắt Nạt!
Chương 139: Mưu đồ Hèn hạ
“Tôi đã dặn cậu rằng hãy hủy hết những lịch làm việc vào tối nay rồi?”
“Tôi xin lỗi thưa Mạn tổng. Nhưng vị đối tác kia uống say rồi cứ hét lên nằng nặc đòi muốn được gặp ngài.”
Mạn Châu Sa Hoàng đang lái xe thì không khỏi chau mày.
“Vị đối tác kia?”
“Vâng. Bỗng nhiên hôm nay ông ta nói muốn cùng ngồi với nhau một buổi tiệc họp mặt. Vì ngài không có trên công ty nên tôi đã đi thay. Ông ta lúc đầu không thấy ngài đâu thì liên tục gặng hỏi. Lúc uống say rồi thì đập bàn, la om sòm lên đòi gặp ngài. Ngoài ra ông ta còn đi cùng con gái. Tôi đoán là…”
“Tôi không muốn phải tiếp quản cái chuyện vặt vãnh này.” Anh mất kiên nhẫn, nói với Hibicus qua EarPods đeo trên tai: “Tôi nghĩ cậu có thể một mình là đủ để giải quyết chuyện này rồi mà?”
“Tôi xin lỗi.” Hibicus đáp lại: “Nhưng tôi cũng hết cách. Bởi vì ông ta liên tục nói mình là bạn của Mạn lão gia Mạn Trạch Lăng nên tôi không dám quá mạo phạm.”
Hàng lông mày của anh vốn đang nhíu vào nhau chợt chau chặt hơn nữa.
Dám lấy người nhà họ Mạn ra để oang oang nói mớ, để xem thử gan của kẻ này lớn mật đến nhường nào.
“Với cả…” Bỗng Hibicus ấp úng: “Ngài đừng có nổi hứng cho họ phá sản đấy nhé?”
Mạn Châu Sa Hoàng khó hiểu: “Là sao?”
“Thì chẳng phải… Mấy người như ngài vào lúc này thường có câu: “trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản thôi”?”
“…” Chân mày của anh hơi giật giật: “Bớt đọc tiểu thuyết lại.”
“Vâng!”
Sau khoảng mười phút đi xe, Mạn Châu Sa Hoàng dừng lại ở trước cửa một quán Bar là địa điểm tăng hai mà lão đối tác kia chọn.
Đứng sẵn ngoài ấy đợi anh là Hibicus.
Thấy Mạn Châu Sa Hoàng đã đến, anh ta gật đầu, chỉ lối cho anh đến một căn phòng cách âm có gắn biển VIP, nằm ở cuối dãy hành lang đằng sau một khoảng vũ trường rộng lớn, là phòng được thuê để có Bartender và một quầy pha chế riêng.
Khi anh vừa bước vào, hai cha con ấy đang nói chuyện bỗng dừng lại, cùng ngước mắt về phía anh.
“Ô… ô! Mạn tổng! Mời ngài ngồi, mời ngài ngồi!”
Người đàn ông niềm nở mời anh ngồi vào một khoảng ghế trống, dù đang trong trạng thái say xỉn nhưng vẫn cố lảo đảo đứng lên, cười hớn hở giới thiệu.
“Tôi là Vương Nghĩa, còn kia là con gái tôi, Vương Nghi.” Gã hướng tay về phía một cô gái đang ngồi ngây ngốc ở trong một góc phòng.
Đẹp trai quá, cô gái ấy không biết đã trộm nuốt nước bọt không biết bao nhiêu lần.
Đây là lần đầu tiên cô ta thấy một người đàn ông xuất chúng đến như vậy.
Khuôn mặt tuyệt đỉnh luôn toả ra khí chất lạnh lùng kiêu ngạo. Từ khi vẫn còn ở trong bụng mẹ, anh đã được tạo hoá ban cho một loại ưu ái đến khiến cho ai cũng phải ngước mắt ngưỡng mộ, nhìn anh như nhìn mặt trời cao sáng chói, dơ tay lên cao nhất chưa chắc có thể đã chạm vào được anh.
Mạn Châu Sa Hoàng mặt không cảm xúc, khẽ liếc nhìn người đàn ông, ngữ điệu khi nói ra như mang mấy phần gió tấp, lạnh đến run người.
“Tôi không biết bố tôi cũng có thể có một người bạn như thế này.”
Ý chỉ mỉa mai rất rõ, khiến cho biểu cảm của người đàn ông ấy thoáng chốc sững sờ, nắm tay siết chặt vào nhau run rẩy, nhưng trên khoé miệng vẫn cố cong lên để lộ một nụ cười cứng nhắc.
“À… Chúng tôi làm bạn nhưng cũng đã lâu rồi chưa gặp, nên Mạn tổng không biết đến tôi cũng phải. Ha ha…”
Anh thu hồi lại tầm mắt lạnh nhạt, bước qua hắn đến ngồi vào một hàng ghế.
Người đàn ông thấy vậy cũng vội vã quay trở lại chỗ mình ngồi.
Trong cuộc hội thoại mà người đàn ông ấy nói ra, đều chỉ xoay quanh ca ngợi về công ty và tiềm năng phát triển của gã, còn lén lút hỏi về những mức thu nhập và những thông tin của Mạn gia. Phần lớn còn lại là khoe khoang về người con gái của mình.
Còn cô gái ấy nãy giờ chỉ nín im thin thít, da mặt nóng lên, chỉ cúi gằm nhìn xuống đầu gối, không dám ngước lên nhìn thẳng vào Mạn Châu Sa Hoàng.
Còn anh thì chẳng quan tâm tới những điều mà ông ta nói ra, để cho Hibicus trả lời thay cho anh.
Ngồi được một lúc, bỗng điện thoại từ trong túi áo của Hibicus rung lên, anh ta tạm dừng cuộc đối thoại rồi lấy điện thoại ra nhìn.
Ngay giây sau đó, có thể thấy Hibicus mở to mắt đến nỗi sắp rơi luôn ra ngoài cả hai quả nhãn cầu.
Mạn… Mạn phu nhân!!!
Sao bây giờ Du Du Lan lại gọi cho anh thế này?!
Hồi chuông rung lên một đợi, ngắt lại một lúc.
Xong sau đó bất ngờ rung lên tiếp, suýt thì khiến cho tim của anh bay thẳng ra ngoài.
Hibicus vội vã xin phép rồi cấp tốc đi ra khỏi căn phòng.
Người đàn ông kia ngồi trên ghế hé đôi mắt nhỏ như hạt đỗ liếc nhìn Hibicus rời đi, cũng vội cười nói mình có chút chuyện cần đi ra ngoài.
Cánh cửa phòng vừa mới chỉ đóng lại sau lưng, gã đã liếc mắt về phía của hai tên khác đang đứng canh ở đấy, ra hiệu.
“Làm đi.”
Hai tên đó nhìn nhau, rồi lặng lẽ gật đầu.
Còn về phía Mạn Châu Sa Hoàng đang ngồi ở trong phòng, thấy quá nhàm chán nên mở điện thoại ra xem, đang muốn gọi điện để hỏi rằng Du Du Lan đã về nhà hay chưa.
Đột nhiên tầm mắt anh bỗng loãng ra mờ nhạt, anh loạng choạng ôm đầu, một cơn nhói buốt giá như xuyên qua đầu anh.
Cùng thời điểm lúc ấy, anh cảm nhận được có một mùi gì đó rất lạ đang tản ra trong không khí.
Mùi hương đó rất nhẹ, nếu không để ý kĩ thì không tài nào có thể nhận ra được.
Mạn Châu Sa Hoàng cảm thấy cổ họng vô cùng khô rát, với tay lấy li rượu được lão Vương kia rót để trên bàn.
Nhưng chỉ vừa nhấp được một phần ba li rượu, cả thân người của Mạn Châu Sa Hoàng bỗng đờ ra trong giây lát, rồi không tự chủ được mà ngã rầm xuống ghế.
Li rượu trên tay cũng rơi xuống đất vỡ tan, cứa rách một mảng da trên mu bàn tay anh.
Đầu anh đau như búa bổ, tầm mắt cứ thế nhoè dần, chân tay vô lực không thể cử động, còn nhiệt độ trong cơ thể anh lại dâng lên quá cao.
Mạn Châu Sa Hoàng nghiến răng, anh còn nhớ rất rõ những biểu hiện này.
Là xuân dược!!!
Cô gái kia nãy giờ im lặng bỗng đứng lên tiến về phía anh, khuôn mặt e thẹn ngắm nhìn anh đến không chớp mắt.
Hai tay cầm lấy hai bên dây váy tháo dần ra.
Lời tác giả 1:
Xuân dược: Trời lạnh rồi, ám Mạn Châu Sa Hoàng thôi:)))))))
Không khí đến li rượu, ám tất. Gya ha ha ha ha!!!
Lời tác giả 2: Lí do mà mấy đứa như ả này lựa chọn xuân dược để hạ Mạn Châu Sa Hoàng là do bình thường khó mà tiếp cận được anh, còn là vì muốn mang dòng máu của anh, được vào nhà họ Mạn - một gia đình quyền quý vinh hoa, được hưởng một cuộc sống sung túc giàu sang, nói súc tích một chút là không làm nhưng vẫn muốn có ăn á:)))))
“Tôi xin lỗi thưa Mạn tổng. Nhưng vị đối tác kia uống say rồi cứ hét lên nằng nặc đòi muốn được gặp ngài.”
Mạn Châu Sa Hoàng đang lái xe thì không khỏi chau mày.
“Vị đối tác kia?”
“Vâng. Bỗng nhiên hôm nay ông ta nói muốn cùng ngồi với nhau một buổi tiệc họp mặt. Vì ngài không có trên công ty nên tôi đã đi thay. Ông ta lúc đầu không thấy ngài đâu thì liên tục gặng hỏi. Lúc uống say rồi thì đập bàn, la om sòm lên đòi gặp ngài. Ngoài ra ông ta còn đi cùng con gái. Tôi đoán là…”
“Tôi không muốn phải tiếp quản cái chuyện vặt vãnh này.” Anh mất kiên nhẫn, nói với Hibicus qua EarPods đeo trên tai: “Tôi nghĩ cậu có thể một mình là đủ để giải quyết chuyện này rồi mà?”
“Tôi xin lỗi.” Hibicus đáp lại: “Nhưng tôi cũng hết cách. Bởi vì ông ta liên tục nói mình là bạn của Mạn lão gia Mạn Trạch Lăng nên tôi không dám quá mạo phạm.”
Hàng lông mày của anh vốn đang nhíu vào nhau chợt chau chặt hơn nữa.
Dám lấy người nhà họ Mạn ra để oang oang nói mớ, để xem thử gan của kẻ này lớn mật đến nhường nào.
“Với cả…” Bỗng Hibicus ấp úng: “Ngài đừng có nổi hứng cho họ phá sản đấy nhé?”
Mạn Châu Sa Hoàng khó hiểu: “Là sao?”
“Thì chẳng phải… Mấy người như ngài vào lúc này thường có câu: “trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản thôi”?”
“…” Chân mày của anh hơi giật giật: “Bớt đọc tiểu thuyết lại.”
“Vâng!”
Sau khoảng mười phút đi xe, Mạn Châu Sa Hoàng dừng lại ở trước cửa một quán Bar là địa điểm tăng hai mà lão đối tác kia chọn.
Đứng sẵn ngoài ấy đợi anh là Hibicus.
Thấy Mạn Châu Sa Hoàng đã đến, anh ta gật đầu, chỉ lối cho anh đến một căn phòng cách âm có gắn biển VIP, nằm ở cuối dãy hành lang đằng sau một khoảng vũ trường rộng lớn, là phòng được thuê để có Bartender và một quầy pha chế riêng.
Khi anh vừa bước vào, hai cha con ấy đang nói chuyện bỗng dừng lại, cùng ngước mắt về phía anh.
“Ô… ô! Mạn tổng! Mời ngài ngồi, mời ngài ngồi!”
Người đàn ông niềm nở mời anh ngồi vào một khoảng ghế trống, dù đang trong trạng thái say xỉn nhưng vẫn cố lảo đảo đứng lên, cười hớn hở giới thiệu.
“Tôi là Vương Nghĩa, còn kia là con gái tôi, Vương Nghi.” Gã hướng tay về phía một cô gái đang ngồi ngây ngốc ở trong một góc phòng.
Đẹp trai quá, cô gái ấy không biết đã trộm nuốt nước bọt không biết bao nhiêu lần.
Đây là lần đầu tiên cô ta thấy một người đàn ông xuất chúng đến như vậy.
Khuôn mặt tuyệt đỉnh luôn toả ra khí chất lạnh lùng kiêu ngạo. Từ khi vẫn còn ở trong bụng mẹ, anh đã được tạo hoá ban cho một loại ưu ái đến khiến cho ai cũng phải ngước mắt ngưỡng mộ, nhìn anh như nhìn mặt trời cao sáng chói, dơ tay lên cao nhất chưa chắc có thể đã chạm vào được anh.
Mạn Châu Sa Hoàng mặt không cảm xúc, khẽ liếc nhìn người đàn ông, ngữ điệu khi nói ra như mang mấy phần gió tấp, lạnh đến run người.
“Tôi không biết bố tôi cũng có thể có một người bạn như thế này.”
Ý chỉ mỉa mai rất rõ, khiến cho biểu cảm của người đàn ông ấy thoáng chốc sững sờ, nắm tay siết chặt vào nhau run rẩy, nhưng trên khoé miệng vẫn cố cong lên để lộ một nụ cười cứng nhắc.
“À… Chúng tôi làm bạn nhưng cũng đã lâu rồi chưa gặp, nên Mạn tổng không biết đến tôi cũng phải. Ha ha…”
Anh thu hồi lại tầm mắt lạnh nhạt, bước qua hắn đến ngồi vào một hàng ghế.
Người đàn ông thấy vậy cũng vội vã quay trở lại chỗ mình ngồi.
Trong cuộc hội thoại mà người đàn ông ấy nói ra, đều chỉ xoay quanh ca ngợi về công ty và tiềm năng phát triển của gã, còn lén lút hỏi về những mức thu nhập và những thông tin của Mạn gia. Phần lớn còn lại là khoe khoang về người con gái của mình.
Còn cô gái ấy nãy giờ chỉ nín im thin thít, da mặt nóng lên, chỉ cúi gằm nhìn xuống đầu gối, không dám ngước lên nhìn thẳng vào Mạn Châu Sa Hoàng.
Còn anh thì chẳng quan tâm tới những điều mà ông ta nói ra, để cho Hibicus trả lời thay cho anh.
Ngồi được một lúc, bỗng điện thoại từ trong túi áo của Hibicus rung lên, anh ta tạm dừng cuộc đối thoại rồi lấy điện thoại ra nhìn.
Ngay giây sau đó, có thể thấy Hibicus mở to mắt đến nỗi sắp rơi luôn ra ngoài cả hai quả nhãn cầu.
Mạn… Mạn phu nhân!!!
Sao bây giờ Du Du Lan lại gọi cho anh thế này?!
Hồi chuông rung lên một đợi, ngắt lại một lúc.
Xong sau đó bất ngờ rung lên tiếp, suýt thì khiến cho tim của anh bay thẳng ra ngoài.
Hibicus vội vã xin phép rồi cấp tốc đi ra khỏi căn phòng.
Người đàn ông kia ngồi trên ghế hé đôi mắt nhỏ như hạt đỗ liếc nhìn Hibicus rời đi, cũng vội cười nói mình có chút chuyện cần đi ra ngoài.
Cánh cửa phòng vừa mới chỉ đóng lại sau lưng, gã đã liếc mắt về phía của hai tên khác đang đứng canh ở đấy, ra hiệu.
“Làm đi.”
Hai tên đó nhìn nhau, rồi lặng lẽ gật đầu.
Còn về phía Mạn Châu Sa Hoàng đang ngồi ở trong phòng, thấy quá nhàm chán nên mở điện thoại ra xem, đang muốn gọi điện để hỏi rằng Du Du Lan đã về nhà hay chưa.
Đột nhiên tầm mắt anh bỗng loãng ra mờ nhạt, anh loạng choạng ôm đầu, một cơn nhói buốt giá như xuyên qua đầu anh.
Cùng thời điểm lúc ấy, anh cảm nhận được có một mùi gì đó rất lạ đang tản ra trong không khí.
Mùi hương đó rất nhẹ, nếu không để ý kĩ thì không tài nào có thể nhận ra được.
Mạn Châu Sa Hoàng cảm thấy cổ họng vô cùng khô rát, với tay lấy li rượu được lão Vương kia rót để trên bàn.
Nhưng chỉ vừa nhấp được một phần ba li rượu, cả thân người của Mạn Châu Sa Hoàng bỗng đờ ra trong giây lát, rồi không tự chủ được mà ngã rầm xuống ghế.
Li rượu trên tay cũng rơi xuống đất vỡ tan, cứa rách một mảng da trên mu bàn tay anh.
Đầu anh đau như búa bổ, tầm mắt cứ thế nhoè dần, chân tay vô lực không thể cử động, còn nhiệt độ trong cơ thể anh lại dâng lên quá cao.
Mạn Châu Sa Hoàng nghiến răng, anh còn nhớ rất rõ những biểu hiện này.
Là xuân dược!!!
Cô gái kia nãy giờ im lặng bỗng đứng lên tiến về phía anh, khuôn mặt e thẹn ngắm nhìn anh đến không chớp mắt.
Hai tay cầm lấy hai bên dây váy tháo dần ra.
Lời tác giả 1:
Xuân dược: Trời lạnh rồi, ám Mạn Châu Sa Hoàng thôi:)))))))
Không khí đến li rượu, ám tất. Gya ha ha ha ha!!!
Lời tác giả 2: Lí do mà mấy đứa như ả này lựa chọn xuân dược để hạ Mạn Châu Sa Hoàng là do bình thường khó mà tiếp cận được anh, còn là vì muốn mang dòng máu của anh, được vào nhà họ Mạn - một gia đình quyền quý vinh hoa, được hưởng một cuộc sống sung túc giàu sang, nói súc tích một chút là không làm nhưng vẫn muốn có ăn á:)))))
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Những kí ức không đáng nhắc lại
- Chương 2: Trái đất quá tròn
- Chương 3: Đừng mong mà dừng lại (H)
- Chương 4: Không muốn cởi áo (H+)
- Chương 5: Hắn ta là một con dã thú (H+)
- Chương 6: Cần anh (H)
- Chương 7: Sự xâm nhập thô thiển (H+)
- Chương 8: Một lần thì chưa đủ (H+)
- Chương 9: Hương mùi ngọt ngào (H+)
- Chương 10: Tôi biết chứ
- Chương 11: Tự trói mình trong một tình yêu không hồi kết
- Chương 12: Sự cố
- Chương 13: Biểu cảm lạnh nhạt
- Chương 14: Hãm hại
- Chương 15: Chìm trong bóng tối
- Chương 16: Ai mới là ai?
- Chương 17: Trời sinh bắt phải đẹp
- Chương 18: Không tọc mạch
- Chương 19: Không tệ
- Chương 20: Người nhà quê
- Chương 21: Nể phục
- Chương 22: Gặp lại sau bốn năm, không quen sao?
- Chương 23: Những hành động hư hỏng (H)
- Chương 24: Hợp đồng tình nhân
- Chương 25: Màu mắt đỏ
- Chương 26: Đừng tin tưởng tôi
- Chương 27: Không nicotine, thay bằng em vậy
- Chương 28: Tay nhanh hơn não
- Chương 29: Đe dọa
- Chương 30: Thanh toán thay
- Chương 31: Gặp lại người không tưởng
- Chương 32: Đã thay đổi rồi
- Chương 33: Bỏ đi
- Chương 34: Người hay ma vậy?!
- Chương 35: Con đến rồi
- Chương 36: Số lạ
- Chương 37: Cô độc
- Chương 38: Thức trắng đêm
- Chương 39: Chỉ vì chuyện ăn trưa
- Chương 40: Bạn bè thôi
- Chương 41: Có gian tình
- Chương 42: Chuyển khoản
- Chương 43: Lòng tự trọng
- Chương 44: Giận thật rồi
- Chương 45: Tâm điểm của sự chú ý
- Chương 46: Rượu mời không uống
- Chương 47: Một đêm tồi tệ
- Chương 48: Mặt, bụng, tay
- Chương 49: Anh em tốt
- Chương 50: Kể chuyện đời tư
- Chương 51: Thú nhồi bông hình con mèo
- Chương 52: Còn chuyện chưa giải quyết
- Chương 53: Mối quan hệ của chúng ta
- Chương 54: Không rét mà run
- Chương 55: Chất gây nghiện (H+)
- Chương 56: Hung hãn tấn công (H+)
- Chương 57: Khom lưng dỗ dành (H+)
- Chương 58: Sẽ thành người một nhà (H+)
- Chương 59: Lần đầu chạm mắt
- Chương 60: Chỉ vì là con trai
- Chương 61: Bỏ nhà đi bụi
- Chương 62: Quá nhiều xui xẻo
- Chương 63: Để tôi bế cậu về
- Chương 64: Chị chị em em
- Chương 65: Ngạc nhiên
- Chương 66: Không dám thổ lộ
- Chương 67: Ở nhà trông vợ
- Chương 68: Số tài khoản của anh là gì?
- Chương 69: Chốt đơn (H+)
- Chương 70: Là người yêu hả?
- Chương 71: Mang về anh người yêu cao 1m90
- Chương 72: Ruồi bám mật ong
- Chương 73: Quan tâm một chút
- Chương 74: Chạy đi Thi Tịnh!
- Chương 75: Bắt cóc giả trang
- Chương 76: Mạn thiếu phu nhân
- Chương 77: Rượt đuổi và vũ khí nóng
- Chương 78: Vùng đất tư nhân có toà dinh thự
- Chương 79: Rất tự nhiên
- Chương 80: Không phải là người đâm đầu yêu mà không chuẩn bị gì trước
- Chương 81: Không giống lông thì cũng giống cánh
- Chương 82: Đặc cách của người nhà
- Chương 83: Là một vinh hạnh
- Chương 84: Nhường xử lí
- Chương 85: Kẻ bám đuôi
- Chương 86: Tôi chỉ mê trai
- Chương 87: Nữ thần của Đức Hải
- Chương 88: Đài radio tinh ý
- Chương 89: Tặng cho em
- Chương 90: Thánh địa tình yêu
- Chương 91: Buổi họp mặt gia đình
- Chương 92: Hai bên trời vực
- Chương 93: Chứng minh bản thân cậu xứng đáng
- Chương 94: Nai con và báo đốm
- Chương 95: Hơn cả Tây Thi
- Chương 96: Giúp tao một chuyến
- Chương 97: Dưới khung cửa sổ
- Chương 98: Có ai tin?
- Chương 99: Cánh cửa mở hờ
- Chương 100: Kinh hoảng
- Chương 101: Điên dại
- Chương 102: Cứ nói với anh
- Chương 103: Quen thuộc
- Chương 104: Bố
- Chương 105: Ngày xưa
- Chương 106: Ả đàn bà tinh quái
- Chương 107: Tai nạn xe
- Chương 108: Hộp nhạc phát đêm mưa
- Chương 109: Tôi mặc
- Chương 110: Còn tưởng phải ngồi chờ
- Chương 111: Chậm một bước
- Chương 112: Đừng nói là...
- Chương 113: Biển lửa
- Chương 114: Tôi mệt rồi
- Chương 115: Cái chết của tôi chỉ là vì tôi
- Chương 116: Âm ỉ
- Chương 117: Ai vậy?
- Chương 118: Người ẩn danh
- Chương 119: Vụ án bế tắc
- Chương 120: Chết cậu rồi!
- Chương 121: Tang lễ của sự khinh thường
- Chương 122: Em chẳng thương anh
- Chương 123: Ngài bình thường lắm!
- Chương 124: Hai người em gái
- Chương 125: Cảm giác lạc lõng không biết bắt nguồn từ đâu
- Chương 126: Chuộc tội
- Chương 127: Nhớ giữ cho kĩ
- Chương 128: Thần giao cách cảm
- Chương 129: Nhớ
- Chương 130: Tiết mục riêng tư
- Chương 131: Phục vụ (H+)
- Chương 132: Thích (H+)
- Chương 133: Nhân tri ném ra chuồng gà (H+)
- Chương 134: Ủ ấm
- Chương 135: Mua đồ Mẹ thích
- Chương 136: Đức vua của mẹ
- Chương 137: Tủi thân
- Chương 138: Phải “duỗi” lại
- Chương 139: Mưu đồ Hèn hạ
- Chương 140: 5 sao dịch vụ phòng thuê
- Chương 141: Bóng ma
- Chương 142: Khi sinh ra quên không đặt tên à?
- Chương 143: Phận người thư kí
- Chương 144: Bất an
- Chương 145: Tìm anh ở trong mơ
- Chương 146: Mơ thấy ác mộng
- bình luận