Người Tình Đại Nhân, Ngừng Bắt Nạt! - Chương 142: Khi sinh ra quên không đặt tên à?
Chương trước- Chương 1: Những kí ức không đáng nhắc lại
- Chương 2: Trái đất quá tròn
- Chương 3: Đừng mong mà dừng lại (H)
- Chương 4: Không muốn cởi áo (H+)
- Chương 5: Hắn ta là một con dã thú (H+)
- Chương 6: Cần anh (H)
- Chương 7: Sự xâm nhập thô thiển (H+)
- Chương 8: Một lần thì chưa đủ (H+)
- Chương 9: Hương mùi ngọt ngào (H+)
- Chương 10: Tôi biết chứ
- Chương 11: Tự trói mình trong một tình yêu không hồi kết
- Chương 12: Sự cố
- Chương 13: Biểu cảm lạnh nhạt
- Chương 14: Hãm hại
- Chương 15: Chìm trong bóng tối
- Chương 16: Ai mới là ai?
- Chương 17: Trời sinh bắt phải đẹp
- Chương 18: Không tọc mạch
- Chương 19: Không tệ
- Chương 20: Người nhà quê
- Chương 21: Nể phục
- Chương 22: Gặp lại sau bốn năm, không quen sao?
- Chương 23: Những hành động hư hỏng (H)
- Chương 24: Hợp đồng tình nhân
- Chương 25: Màu mắt đỏ
- Chương 26: Đừng tin tưởng tôi
- Chương 27: Không nicotine, thay bằng em vậy
- Chương 28: Tay nhanh hơn não
- Chương 29: Đe dọa
- Chương 30: Thanh toán thay
- Chương 31: Gặp lại người không tưởng
- Chương 32: Đã thay đổi rồi
- Chương 33: Bỏ đi
- Chương 34: Người hay ma vậy?!
- Chương 35: Con đến rồi
- Chương 36: Số lạ
- Chương 37: Cô độc
- Chương 38: Thức trắng đêm
- Chương 39: Chỉ vì chuyện ăn trưa
- Chương 40: Bạn bè thôi
- Chương 41: Có gian tình
- Chương 42: Chuyển khoản
- Chương 43: Lòng tự trọng
- Chương 44: Giận thật rồi
- Chương 45: Tâm điểm của sự chú ý
- Chương 46: Rượu mời không uống
- Chương 47: Một đêm tồi tệ
- Chương 48: Mặt, bụng, tay
- Chương 49: Anh em tốt
- Chương 50: Kể chuyện đời tư
- Chương 51: Thú nhồi bông hình con mèo
- Chương 52: Còn chuyện chưa giải quyết
- Chương 53: Mối quan hệ của chúng ta
- Chương 54: Không rét mà run
- Chương 55: Chất gây nghiện (H+)
- Chương 56: Hung hãn tấn công (H+)
- Chương 57: Khom lưng dỗ dành (H+)
- Chương 58: Sẽ thành người một nhà (H+)
- Chương 59: Lần đầu chạm mắt
- Chương 60: Chỉ vì là con trai
- Chương 61: Bỏ nhà đi bụi
- Chương 62: Quá nhiều xui xẻo
- Chương 63: Để tôi bế cậu về
- Chương 64: Chị chị em em
- Chương 65: Ngạc nhiên
- Chương 66: Không dám thổ lộ
- Chương 67: Ở nhà trông vợ
- Chương 68: Số tài khoản của anh là gì?
- Chương 69: Chốt đơn (H+)
- Chương 70: Là người yêu hả?
- Chương 71: Mang về anh người yêu cao 1m90
- Chương 72: Ruồi bám mật ong
- Chương 73: Quan tâm một chút
- Chương 74: Chạy đi Thi Tịnh!
- Chương 75: Bắt cóc giả trang
- Chương 76: Mạn thiếu phu nhân
- Chương 77: Rượt đuổi và vũ khí nóng
- Chương 78: Vùng đất tư nhân có toà dinh thự
- Chương 79: Rất tự nhiên
- Chương 80: Không phải là người đâm đầu yêu mà không chuẩn bị gì trước
- Chương 81: Không giống lông thì cũng giống cánh
- Chương 82: Đặc cách của người nhà
- Chương 83: Là một vinh hạnh
- Chương 84: Nhường xử lí
- Chương 85: Kẻ bám đuôi
- Chương 86: Tôi chỉ mê trai
- Chương 87: Nữ thần của Đức Hải
- Chương 88: Đài radio tinh ý
- Chương 89: Tặng cho em
- Chương 90: Thánh địa tình yêu
- Chương 91: Buổi họp mặt gia đình
- Chương 92: Hai bên trời vực
- Chương 93: Chứng minh bản thân cậu xứng đáng
- Chương 94: Nai con và báo đốm
- Chương 95: Hơn cả Tây Thi
- Chương 96: Giúp tao một chuyến
- Chương 97: Dưới khung cửa sổ
- Chương 98: Có ai tin?
- Chương 99: Cánh cửa mở hờ
- Chương 100: Kinh hoảng
- Chương 101: Điên dại
- Chương 102: Cứ nói với anh
- Chương 103: Quen thuộc
- Chương 104: Bố
- Chương 105: Ngày xưa
- Chương 106: Ả đàn bà tinh quái
- Chương 107: Tai nạn xe
- Chương 108: Hộp nhạc phát đêm mưa
- Chương 109: Tôi mặc
- Chương 110: Còn tưởng phải ngồi chờ
- Chương 111: Chậm một bước
- Chương 112: Đừng nói là...
- Chương 113: Biển lửa
- Chương 114: Tôi mệt rồi
- Chương 115: Cái chết của tôi chỉ là vì tôi
- Chương 116: Âm ỉ
- Chương 117: Ai vậy?
- Chương 118: Người ẩn danh
- Chương 119: Vụ án bế tắc
- Chương 120: Chết cậu rồi!
- Chương 121: Tang lễ của sự khinh thường
- Chương 122: Em chẳng thương anh
- Chương 123: Ngài bình thường lắm!
- Chương 124: Hai người em gái
- Chương 125: Cảm giác lạc lõng không biết bắt nguồn từ đâu
- Chương 126: Chuộc tội
- Chương 127: Nhớ giữ cho kĩ
- Chương 128: Thần giao cách cảm
- Chương 129: Nhớ
- Chương 130: Tiết mục riêng tư
- Chương 131: Phục vụ (H+)
- Chương 132: Thích (H+)
- Chương 133: Nhân tri ném ra chuồng gà (H+)
- Chương 134: Ủ ấm
- Chương 135: Mua đồ Mẹ thích
- Chương 136: Đức vua của mẹ
- Chương 137: Tủi thân
- Chương 138: Phải “duỗi” lại
- Chương 139: Mưu đồ Hèn hạ
- Chương 140: 5 sao dịch vụ phòng thuê
- Chương 141: Bóng ma
- Chương 142: Khi sinh ra quên không đặt tên à?
- Chương 143: Phận người thư kí
- Chương 144: Bất an
- Chương 145: Tìm anh ở trong mơ
- Chương 146: Mơ thấy ác mộng
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Người Tình Đại Nhân, Ngừng Bắt Nạt!
Chương 142: Khi sinh ra quên không đặt tên à?
Hibicus xóc Bánh Bao đi đến quầy lễ tân. Ở đây, anh gõ xuống bàn để thu hút sự chú ý của nhân viên trong quầy.
"Xin hỏi, phòng V506 ở đâu?"
Người nhân viên ấy ngước lên nhìn chằm chằm vào anh.
Quán Bar này có một hình thức kinh doanh vô cùng đặc biệt, được thành lập và quản lí bởi một người ẩn danh.
Có rất nhiều tin đồn xoay quanh nhà sáng lập này, trong số đó, một giả thiết đáng tin và được nhiều người biết đến nhất đó là ông ta là một thành viên cấp cao trong một băng đản xã hội đen.
Tin đồn ấy bắt nguồn bởi một dịch vụ thuê phòng kì lạ.
Đó là "che lấp".
Vương Nghĩa đã sử dụng dịch vụ ấy trong đặt phòng V506, đến khi người thuê ra hiệu, hai tên bảo vệ trong quán Bar sẽ ốp một ván gỗ, giả trang như căn phòng đó không tồn tại.
Ngoài hành lang còn luôn thoang thoảng một chất khí tác động lên não người khiến cho họ không thể suy nghĩ, đầu óc luôn có cảm giác mơ màng, những ai thấy phòng V506 biến mất sẽ luôn nghĩ rằng họ gặp ảo giác.
Tức khắc những người bên trong phòng sẽ biến mất vào trong hư vô, đảm bảo tuyệt đối sự bí mật và không ai có thể phát hiện ra nếu không phải là người trong cuộc.
Dịch vụ thường được thuê để thực hiện những cuộc họp hoặc giao dịch bí mật, hay là những hành vi không muốn cho ai biết.
Đó là lí do mà nơi này rất được lũ người xấu chọn làm thánh địa để họat động.
Để đảm bảo bí mật tuyệt đối của cách hoạt động này, những người nhân viên ở đây luôn phải tuân theo những nguyên tắc rất khắc khe, vì vậy, người nhan viên lẽ tân sẽ trả lời.
"Thưa quý khác, ở đây chỉ đến phòng V505 là hết rồi ạ."
Đôi lông mày của Hibicus nhướn lên, ghé sát vào người nhân viên ấy hỏi lại.
"Cậu nói thật?"
"Tôi không hiểu ý câu hỏi của ngài."
Ngữ điệu của cậu ta y như một người máy được lập trình sẵn vậy.
Không thể tìm ra được điểm bất thường ở trên thái độ khuôn mặt, Hibicus nói lại câu hỏi một lần nữa, gần như là đe dọa, tay đặt lên vai của cậu ta siết lại.
"Cậu có biết nhân vật lớn nào đang ở trong đấy không? Tôi chính là thân cận của người đó đấy. Cậu chắc chứ?"
Người nhân viên đó vẫn giữ nguyên khuôn mặt bình thản.
"Quán Bar của chúng tôi chỉ đến phòng thứ V505 thưa ngài."
Hibicus không nghe được câu trả lời như mong muốn, tạc lưỡi thả tay ra, bế Bánh Bao đi tìm Du Du Lan.
Chẳng lẽ lúc đi ra anh nhìn nhầm biển phòng sao?
Đâu có? Chắc chắn anh nhìn đúng mà?
Nhưng thực ra Hibicus cũng đang lơ mơ do dự không biết căn phòng đó có thực tồn tại hay không.
Cảm giác nó cứ khúc mắc thế nào ấy.
Hibicus có một thói xấu là khi đang suy nghĩ tâp trung vào một vấn đề nào đó, tay anh trong vô thức sẽ cầm lấy một thứ gần tay để hành hạ.
Má của Bánh Bao chính là mục tiêu.
Bánh Bao: "..."
Anh hết bóp, véo, rồi lại nhào nặn hai má của Bánh Bao, làm cho mặt của nhóc thay đổi thành tròn, vuông, tam giác các kiểu thể loại mà con người có thể nhìn ra, làm cho nhóc con lần đầu tiên trong đời được nếm trải những gì là đáng sợ của cuộc sống.
Cuối cùng không chịu được nữa, Bánh Bao vùng lên giãy khóc.
"Oa...! Ưm hu hu hu! Đi nha! Đi nha! Mẹ ơi!~ Oa oa!" (Đi ra)
Hibicus giật mình luống cuống, vội đổi lại tư thế bế nhẹ nhàng hơn, dỗ dành.
"Nhóc con đừng khóc! Đàn ông con trai mè nheo lớn lên sẽ không có vợ đâu."
Bánh Bao nghe vậy thì càng khóc to hơn nữa, liên tục đòi mẹ, liên tục đòi về nhà.
Những người ở xung quanh đều đã nhìn hết sang đây, xì xầm trêu chọc Hibicus.
Anh ngượng đến tái mặt, đánh liều với Bánh Bao.
"Nín! Khóc nữa là chú sẽ không mua bánh cho ăn!"
Đột nhiên Bánh Bao nín bặt, chớp chớp đôi mắt như mang cả một bầu trời sao nhìn lên anh, ngoan ngoãn nằm yên.
Hibicus: "..." Sao có cảm giác nó chỉ chờ đến câu nói này của anh thôi ấy nhỉ?
Mới có hơn 10 tháng tuổi mà đã đòi ăn bánh, răng mới chỉ mọc được bốn cái đã tham lam rồi.
Vì Bánh Bao còn chưa cai sữa mẹ nên anh không dám cho nhóc ăn linh tinh, đành phải hứa đến khi Bánh Bao lớn thêm chút nữa sẽ mua bánh cho sau, lại phải lật đật chạy ra khỏi quán Bar, vào siêu thị nhỏ gần đó mua một cái ti giả nhét vào miệng Bánh Bao.
Bé con cứ vừa ngồi vừa mút vây, làm tổ trong vòng tay của Hibicus.
Đã xử lí xong một thành phần gây rối, Hibicus lại tiếp tục trên chặng đường đi tìm ba vị tổ tông kia.
Bánh Bao nằm yên trong tay anh, bỗng giãy giụa, đạp đạp vào người anh.
Hibicus nhịn đắng nuốt cay, cố gắng nhịn khổ trong lòng.
"Nhóc con, đừng giãy nữa. Đời chú đã khổ lắm rồi nhóc không thấy sao?"
Nhận ra Bánh Bao đang rướn người huơ huơ về một hướng, Hibicus nhìn theo, bất ngờ phát hiện Du Du Lan đang ở giữa một đám đông nhốn nháo.
Những tưởng bà đang bị vướng vào một cuộc ẩu đả, tinh thần tận tâm của một người thư kí bùng lên trong người anh.
Hibicus chạy như bay về phía bà với ý định sẽ cứu người, nhưng càng đến gần càng cảm thấy... hơi sai.
"Bà già kia! Bà có biết tôi là ai không mà dám đứng giữa đường cản người thế hả?! Cô gái đó là của tôi! Bà có biết tôi là ai không?!"
Một tên oặt ẹo, gầy nhom, ăn mặc như dân chơi chỉ thẳng vào mặt của Du Du Lan rống lên.
Chỉ thấy bà nhìn hắn còn chưa quá nửa con mắt.
"Mẹ cậu khi sinh ra quên không đặt tên cho cậu à?"
"..."
"Xin hỏi, phòng V506 ở đâu?"
Người nhân viên ấy ngước lên nhìn chằm chằm vào anh.
Quán Bar này có một hình thức kinh doanh vô cùng đặc biệt, được thành lập và quản lí bởi một người ẩn danh.
Có rất nhiều tin đồn xoay quanh nhà sáng lập này, trong số đó, một giả thiết đáng tin và được nhiều người biết đến nhất đó là ông ta là một thành viên cấp cao trong một băng đản xã hội đen.
Tin đồn ấy bắt nguồn bởi một dịch vụ thuê phòng kì lạ.
Đó là "che lấp".
Vương Nghĩa đã sử dụng dịch vụ ấy trong đặt phòng V506, đến khi người thuê ra hiệu, hai tên bảo vệ trong quán Bar sẽ ốp một ván gỗ, giả trang như căn phòng đó không tồn tại.
Ngoài hành lang còn luôn thoang thoảng một chất khí tác động lên não người khiến cho họ không thể suy nghĩ, đầu óc luôn có cảm giác mơ màng, những ai thấy phòng V506 biến mất sẽ luôn nghĩ rằng họ gặp ảo giác.
Tức khắc những người bên trong phòng sẽ biến mất vào trong hư vô, đảm bảo tuyệt đối sự bí mật và không ai có thể phát hiện ra nếu không phải là người trong cuộc.
Dịch vụ thường được thuê để thực hiện những cuộc họp hoặc giao dịch bí mật, hay là những hành vi không muốn cho ai biết.
Đó là lí do mà nơi này rất được lũ người xấu chọn làm thánh địa để họat động.
Để đảm bảo bí mật tuyệt đối của cách hoạt động này, những người nhân viên ở đây luôn phải tuân theo những nguyên tắc rất khắc khe, vì vậy, người nhan viên lẽ tân sẽ trả lời.
"Thưa quý khác, ở đây chỉ đến phòng V505 là hết rồi ạ."
Đôi lông mày của Hibicus nhướn lên, ghé sát vào người nhân viên ấy hỏi lại.
"Cậu nói thật?"
"Tôi không hiểu ý câu hỏi của ngài."
Ngữ điệu của cậu ta y như một người máy được lập trình sẵn vậy.
Không thể tìm ra được điểm bất thường ở trên thái độ khuôn mặt, Hibicus nói lại câu hỏi một lần nữa, gần như là đe dọa, tay đặt lên vai của cậu ta siết lại.
"Cậu có biết nhân vật lớn nào đang ở trong đấy không? Tôi chính là thân cận của người đó đấy. Cậu chắc chứ?"
Người nhân viên đó vẫn giữ nguyên khuôn mặt bình thản.
"Quán Bar của chúng tôi chỉ đến phòng thứ V505 thưa ngài."
Hibicus không nghe được câu trả lời như mong muốn, tạc lưỡi thả tay ra, bế Bánh Bao đi tìm Du Du Lan.
Chẳng lẽ lúc đi ra anh nhìn nhầm biển phòng sao?
Đâu có? Chắc chắn anh nhìn đúng mà?
Nhưng thực ra Hibicus cũng đang lơ mơ do dự không biết căn phòng đó có thực tồn tại hay không.
Cảm giác nó cứ khúc mắc thế nào ấy.
Hibicus có một thói xấu là khi đang suy nghĩ tâp trung vào một vấn đề nào đó, tay anh trong vô thức sẽ cầm lấy một thứ gần tay để hành hạ.
Má của Bánh Bao chính là mục tiêu.
Bánh Bao: "..."
Anh hết bóp, véo, rồi lại nhào nặn hai má của Bánh Bao, làm cho mặt của nhóc thay đổi thành tròn, vuông, tam giác các kiểu thể loại mà con người có thể nhìn ra, làm cho nhóc con lần đầu tiên trong đời được nếm trải những gì là đáng sợ của cuộc sống.
Cuối cùng không chịu được nữa, Bánh Bao vùng lên giãy khóc.
"Oa...! Ưm hu hu hu! Đi nha! Đi nha! Mẹ ơi!~ Oa oa!" (Đi ra)
Hibicus giật mình luống cuống, vội đổi lại tư thế bế nhẹ nhàng hơn, dỗ dành.
"Nhóc con đừng khóc! Đàn ông con trai mè nheo lớn lên sẽ không có vợ đâu."
Bánh Bao nghe vậy thì càng khóc to hơn nữa, liên tục đòi mẹ, liên tục đòi về nhà.
Những người ở xung quanh đều đã nhìn hết sang đây, xì xầm trêu chọc Hibicus.
Anh ngượng đến tái mặt, đánh liều với Bánh Bao.
"Nín! Khóc nữa là chú sẽ không mua bánh cho ăn!"
Đột nhiên Bánh Bao nín bặt, chớp chớp đôi mắt như mang cả một bầu trời sao nhìn lên anh, ngoan ngoãn nằm yên.
Hibicus: "..." Sao có cảm giác nó chỉ chờ đến câu nói này của anh thôi ấy nhỉ?
Mới có hơn 10 tháng tuổi mà đã đòi ăn bánh, răng mới chỉ mọc được bốn cái đã tham lam rồi.
Vì Bánh Bao còn chưa cai sữa mẹ nên anh không dám cho nhóc ăn linh tinh, đành phải hứa đến khi Bánh Bao lớn thêm chút nữa sẽ mua bánh cho sau, lại phải lật đật chạy ra khỏi quán Bar, vào siêu thị nhỏ gần đó mua một cái ti giả nhét vào miệng Bánh Bao.
Bé con cứ vừa ngồi vừa mút vây, làm tổ trong vòng tay của Hibicus.
Đã xử lí xong một thành phần gây rối, Hibicus lại tiếp tục trên chặng đường đi tìm ba vị tổ tông kia.
Bánh Bao nằm yên trong tay anh, bỗng giãy giụa, đạp đạp vào người anh.
Hibicus nhịn đắng nuốt cay, cố gắng nhịn khổ trong lòng.
"Nhóc con, đừng giãy nữa. Đời chú đã khổ lắm rồi nhóc không thấy sao?"
Nhận ra Bánh Bao đang rướn người huơ huơ về một hướng, Hibicus nhìn theo, bất ngờ phát hiện Du Du Lan đang ở giữa một đám đông nhốn nháo.
Những tưởng bà đang bị vướng vào một cuộc ẩu đả, tinh thần tận tâm của một người thư kí bùng lên trong người anh.
Hibicus chạy như bay về phía bà với ý định sẽ cứu người, nhưng càng đến gần càng cảm thấy... hơi sai.
"Bà già kia! Bà có biết tôi là ai không mà dám đứng giữa đường cản người thế hả?! Cô gái đó là của tôi! Bà có biết tôi là ai không?!"
Một tên oặt ẹo, gầy nhom, ăn mặc như dân chơi chỉ thẳng vào mặt của Du Du Lan rống lên.
Chỉ thấy bà nhìn hắn còn chưa quá nửa con mắt.
"Mẹ cậu khi sinh ra quên không đặt tên cho cậu à?"
"..."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Những kí ức không đáng nhắc lại
- Chương 2: Trái đất quá tròn
- Chương 3: Đừng mong mà dừng lại (H)
- Chương 4: Không muốn cởi áo (H+)
- Chương 5: Hắn ta là một con dã thú (H+)
- Chương 6: Cần anh (H)
- Chương 7: Sự xâm nhập thô thiển (H+)
- Chương 8: Một lần thì chưa đủ (H+)
- Chương 9: Hương mùi ngọt ngào (H+)
- Chương 10: Tôi biết chứ
- Chương 11: Tự trói mình trong một tình yêu không hồi kết
- Chương 12: Sự cố
- Chương 13: Biểu cảm lạnh nhạt
- Chương 14: Hãm hại
- Chương 15: Chìm trong bóng tối
- Chương 16: Ai mới là ai?
- Chương 17: Trời sinh bắt phải đẹp
- Chương 18: Không tọc mạch
- Chương 19: Không tệ
- Chương 20: Người nhà quê
- Chương 21: Nể phục
- Chương 22: Gặp lại sau bốn năm, không quen sao?
- Chương 23: Những hành động hư hỏng (H)
- Chương 24: Hợp đồng tình nhân
- Chương 25: Màu mắt đỏ
- Chương 26: Đừng tin tưởng tôi
- Chương 27: Không nicotine, thay bằng em vậy
- Chương 28: Tay nhanh hơn não
- Chương 29: Đe dọa
- Chương 30: Thanh toán thay
- Chương 31: Gặp lại người không tưởng
- Chương 32: Đã thay đổi rồi
- Chương 33: Bỏ đi
- Chương 34: Người hay ma vậy?!
- Chương 35: Con đến rồi
- Chương 36: Số lạ
- Chương 37: Cô độc
- Chương 38: Thức trắng đêm
- Chương 39: Chỉ vì chuyện ăn trưa
- Chương 40: Bạn bè thôi
- Chương 41: Có gian tình
- Chương 42: Chuyển khoản
- Chương 43: Lòng tự trọng
- Chương 44: Giận thật rồi
- Chương 45: Tâm điểm của sự chú ý
- Chương 46: Rượu mời không uống
- Chương 47: Một đêm tồi tệ
- Chương 48: Mặt, bụng, tay
- Chương 49: Anh em tốt
- Chương 50: Kể chuyện đời tư
- Chương 51: Thú nhồi bông hình con mèo
- Chương 52: Còn chuyện chưa giải quyết
- Chương 53: Mối quan hệ của chúng ta
- Chương 54: Không rét mà run
- Chương 55: Chất gây nghiện (H+)
- Chương 56: Hung hãn tấn công (H+)
- Chương 57: Khom lưng dỗ dành (H+)
- Chương 58: Sẽ thành người một nhà (H+)
- Chương 59: Lần đầu chạm mắt
- Chương 60: Chỉ vì là con trai
- Chương 61: Bỏ nhà đi bụi
- Chương 62: Quá nhiều xui xẻo
- Chương 63: Để tôi bế cậu về
- Chương 64: Chị chị em em
- Chương 65: Ngạc nhiên
- Chương 66: Không dám thổ lộ
- Chương 67: Ở nhà trông vợ
- Chương 68: Số tài khoản của anh là gì?
- Chương 69: Chốt đơn (H+)
- Chương 70: Là người yêu hả?
- Chương 71: Mang về anh người yêu cao 1m90
- Chương 72: Ruồi bám mật ong
- Chương 73: Quan tâm một chút
- Chương 74: Chạy đi Thi Tịnh!
- Chương 75: Bắt cóc giả trang
- Chương 76: Mạn thiếu phu nhân
- Chương 77: Rượt đuổi và vũ khí nóng
- Chương 78: Vùng đất tư nhân có toà dinh thự
- Chương 79: Rất tự nhiên
- Chương 80: Không phải là người đâm đầu yêu mà không chuẩn bị gì trước
- Chương 81: Không giống lông thì cũng giống cánh
- Chương 82: Đặc cách của người nhà
- Chương 83: Là một vinh hạnh
- Chương 84: Nhường xử lí
- Chương 85: Kẻ bám đuôi
- Chương 86: Tôi chỉ mê trai
- Chương 87: Nữ thần của Đức Hải
- Chương 88: Đài radio tinh ý
- Chương 89: Tặng cho em
- Chương 90: Thánh địa tình yêu
- Chương 91: Buổi họp mặt gia đình
- Chương 92: Hai bên trời vực
- Chương 93: Chứng minh bản thân cậu xứng đáng
- Chương 94: Nai con và báo đốm
- Chương 95: Hơn cả Tây Thi
- Chương 96: Giúp tao một chuyến
- Chương 97: Dưới khung cửa sổ
- Chương 98: Có ai tin?
- Chương 99: Cánh cửa mở hờ
- Chương 100: Kinh hoảng
- Chương 101: Điên dại
- Chương 102: Cứ nói với anh
- Chương 103: Quen thuộc
- Chương 104: Bố
- Chương 105: Ngày xưa
- Chương 106: Ả đàn bà tinh quái
- Chương 107: Tai nạn xe
- Chương 108: Hộp nhạc phát đêm mưa
- Chương 109: Tôi mặc
- Chương 110: Còn tưởng phải ngồi chờ
- Chương 111: Chậm một bước
- Chương 112: Đừng nói là...
- Chương 113: Biển lửa
- Chương 114: Tôi mệt rồi
- Chương 115: Cái chết của tôi chỉ là vì tôi
- Chương 116: Âm ỉ
- Chương 117: Ai vậy?
- Chương 118: Người ẩn danh
- Chương 119: Vụ án bế tắc
- Chương 120: Chết cậu rồi!
- Chương 121: Tang lễ của sự khinh thường
- Chương 122: Em chẳng thương anh
- Chương 123: Ngài bình thường lắm!
- Chương 124: Hai người em gái
- Chương 125: Cảm giác lạc lõng không biết bắt nguồn từ đâu
- Chương 126: Chuộc tội
- Chương 127: Nhớ giữ cho kĩ
- Chương 128: Thần giao cách cảm
- Chương 129: Nhớ
- Chương 130: Tiết mục riêng tư
- Chương 131: Phục vụ (H+)
- Chương 132: Thích (H+)
- Chương 133: Nhân tri ném ra chuồng gà (H+)
- Chương 134: Ủ ấm
- Chương 135: Mua đồ Mẹ thích
- Chương 136: Đức vua của mẹ
- Chương 137: Tủi thân
- Chương 138: Phải “duỗi” lại
- Chương 139: Mưu đồ Hèn hạ
- Chương 140: 5 sao dịch vụ phòng thuê
- Chương 141: Bóng ma
- Chương 142: Khi sinh ra quên không đặt tên à?
- Chương 143: Phận người thư kí
- Chương 144: Bất an
- Chương 145: Tìm anh ở trong mơ
- Chương 146: Mơ thấy ác mộng
- bình luận