Người Tình Đại Nhân, Ngừng Bắt Nạt! - Chương 25: Màu mắt đỏ
Chương trước- Chương 1: Những kí ức không đáng nhắc lại
- Chương 2: Trái đất quá tròn
- Chương 3: Đừng mong mà dừng lại (H)
- Chương 4: Không muốn cởi áo (H+)
- Chương 5: Hắn ta là một con dã thú (H+)
- Chương 6: Cần anh (H)
- Chương 7: Sự xâm nhập thô thiển (H+)
- Chương 8: Một lần thì chưa đủ (H+)
- Chương 9: Hương mùi ngọt ngào (H+)
- Chương 10: Tôi biết chứ
- Chương 11: Tự trói mình trong một tình yêu không hồi kết
- Chương 12: Sự cố
- Chương 13: Biểu cảm lạnh nhạt
- Chương 14: Hãm hại
- Chương 15: Chìm trong bóng tối
- Chương 16: Ai mới là ai?
- Chương 17: Trời sinh bắt phải đẹp
- Chương 18: Không tọc mạch
- Chương 19: Không tệ
- Chương 20: Người nhà quê
- Chương 21: Nể phục
- Chương 22: Gặp lại sau bốn năm, không quen sao?
- Chương 23: Những hành động hư hỏng (H)
- Chương 24: Hợp đồng tình nhân
- Chương 25: Màu mắt đỏ
- Chương 26: Đừng tin tưởng tôi
- Chương 27: Không nicotine, thay bằng em vậy
- Chương 28: Tay nhanh hơn não
- Chương 29: Đe dọa
- Chương 30: Thanh toán thay
- Chương 31: Gặp lại người không tưởng
- Chương 32: Đã thay đổi rồi
- Chương 33: Bỏ đi
- Chương 34: Người hay ma vậy?!
- Chương 35: Con đến rồi
- Chương 36: Số lạ
- Chương 37: Cô độc
- Chương 38: Thức trắng đêm
- Chương 39: Chỉ vì chuyện ăn trưa
- Chương 40: Bạn bè thôi
- Chương 41: Có gian tình
- Chương 42: Chuyển khoản
- Chương 43: Lòng tự trọng
- Chương 44: Giận thật rồi
- Chương 45: Tâm điểm của sự chú ý
- Chương 46: Rượu mời không uống
- Chương 47: Một đêm tồi tệ
- Chương 48: Mặt, bụng, tay
- Chương 49: Anh em tốt
- Chương 50: Kể chuyện đời tư
- Chương 51: Thú nhồi bông hình con mèo
- Chương 52: Còn chuyện chưa giải quyết
- Chương 53: Mối quan hệ của chúng ta
- Chương 54: Không rét mà run
- Chương 55: Chất gây nghiện (H+)
- Chương 56: Hung hãn tấn công (H+)
- Chương 57: Khom lưng dỗ dành (H+)
- Chương 58: Sẽ thành người một nhà (H+)
- Chương 59: Lần đầu chạm mắt
- Chương 60: Chỉ vì là con trai
- Chương 61: Bỏ nhà đi bụi
- Chương 62: Quá nhiều xui xẻo
- Chương 63: Để tôi bế cậu về
- Chương 64: Chị chị em em
- Chương 65: Ngạc nhiên
- Chương 66: Không dám thổ lộ
- Chương 67: Ở nhà trông vợ
- Chương 68: Số tài khoản của anh là gì?
- Chương 69: Chốt đơn (H+)
- Chương 70: Là người yêu hả?
- Chương 71: Mang về anh người yêu cao 1m90
- Chương 72: Ruồi bám mật ong
- Chương 73: Quan tâm một chút
- Chương 74: Chạy đi Thi Tịnh!
- Chương 75: Bắt cóc giả trang
- Chương 76: Mạn thiếu phu nhân
- Chương 77: Rượt đuổi và vũ khí nóng
- Chương 78: Vùng đất tư nhân có toà dinh thự
- Chương 79: Rất tự nhiên
- Chương 80: Không phải là người đâm đầu yêu mà không chuẩn bị gì trước
- Chương 81: Không giống lông thì cũng giống cánh
- Chương 82: Đặc cách của người nhà
- Chương 83: Là một vinh hạnh
- Chương 84: Nhường xử lí
- Chương 85: Kẻ bám đuôi
- Chương 86: Tôi chỉ mê trai
- Chương 87: Nữ thần của Đức Hải
- Chương 88: Đài radio tinh ý
- Chương 89: Tặng cho em
- Chương 90: Thánh địa tình yêu
- Chương 91: Buổi họp mặt gia đình
- Chương 92: Hai bên trời vực
- Chương 93: Chứng minh bản thân cậu xứng đáng
- Chương 94: Nai con và báo đốm
- Chương 95: Hơn cả Tây Thi
- Chương 96: Giúp tao một chuyến
- Chương 97: Dưới khung cửa sổ
- Chương 98: Có ai tin?
- Chương 99: Cánh cửa mở hờ
- Chương 100: Kinh hoảng
- Chương 101: Điên dại
- Chương 102: Cứ nói với anh
- Chương 103: Quen thuộc
- Chương 104: Bố
- Chương 105: Ngày xưa
- Chương 106: Ả đàn bà tinh quái
- Chương 107: Tai nạn xe
- Chương 108: Hộp nhạc phát đêm mưa
- Chương 109: Tôi mặc
- Chương 110: Còn tưởng phải ngồi chờ
- Chương 111: Chậm một bước
- Chương 112: Đừng nói là...
- Chương 113: Biển lửa
- Chương 114: Tôi mệt rồi
- Chương 115: Cái chết của tôi chỉ là vì tôi
- Chương 116: Âm ỉ
- Chương 117: Ai vậy?
- Chương 118: Người ẩn danh
- Chương 119: Vụ án bế tắc
- Chương 120: Chết cậu rồi!
- Chương 121: Tang lễ của sự khinh thường
- Chương 122: Em chẳng thương anh
- Chương 123: Ngài bình thường lắm!
- Chương 124: Hai người em gái
- Chương 125: Cảm giác lạc lõng không biết bắt nguồn từ đâu
- Chương 126: Chuộc tội
- Chương 127: Nhớ giữ cho kĩ
- Chương 128: Thần giao cách cảm
- Chương 129: Nhớ
- Chương 130: Tiết mục riêng tư
- Chương 131: Phục vụ (H+)
- Chương 132: Thích (H+)
- Chương 133: Nhân tri ném ra chuồng gà (H+)
- Chương 134: Ủ ấm
- Chương 135: Mua đồ Mẹ thích
- Chương 136: Đức vua của mẹ
- Chương 137: Tủi thân
- Chương 138: Phải “duỗi” lại
- Chương 139: Mưu đồ Hèn hạ
- Chương 140: 5 sao dịch vụ phòng thuê
- Chương 141: Bóng ma
- Chương 142: Khi sinh ra quên không đặt tên à?
- Chương 143: Phận người thư kí
- Chương 144: Bất an
- Chương 145: Tìm anh ở trong mơ
- Chương 146: Mơ thấy ác mộng
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Người Tình Đại Nhân, Ngừng Bắt Nạt!
Chương 25: Màu mắt đỏ
Anh nhìn cậu trầm ngâm suy nghĩ, con ngươi màu hổ phách cùng với đôi mắt sáng màu nâu nhàn nhạt của cậu cùng một lúc đối diện với nhau.
Cuối cùng, Mạn Châu Sa Hoàng khẽ mỉm cười, anh đứng dậy, đi đến bên một ngăn tủ đựng những loại giấy tờ và đồ vật quan trọng, lấy từ trong đấy một tờ giấy nhuộm màu vàng óng ánh tựa như ráp vàng.
Quay lại đưa nó cho Bạch Thi Tịnh.
Cậu nhận lấy nó, trầm trồ bởi chất liệu để làm ra loại giấy này quả nhiên không tầm thường, các mép giấy được cắt nhãn nhụi, mặt giấy khá mịn, hơi sần một chút, cảm giác viết rất êm tay.
"Cái gì đây?"
"Giấy để viết bản hợp đồng."
"Hả?"
Bạch Thi Tịnh ngây người nhìn Mạn Châu Sa Hoàng.
Thấy vẻ mặt cậu ngơ ngác, anh bật cười.
"Em thật sự không chuẩn bị gì sao?"
"Ơ… Không phải… Mà thì cũng đúng. Vậy là anh đồng ý sao?"
"Tại sao không?" Mạn Châu Sa Hoàng vuốt mái tóc dài chấm đến mắt của cậu: "Tôi đang thích em mà?"
Bạch Thi Tịnh gật đầu, lảng tránh cái xoa đầu của anh.
Mạn Châu Sa Hoàng kéo ghế cho cậu ngồi, đưa cho cậu mượn một chiếc bút máy được mạ vàng ở phần nắp và thân bút mà khi Bạch Thi Tịnh cầm vào thấy nặng nề của bàn tay.
Dù hơi nhục khi không chuẩn bị gì trước, lại còn là bản viết tay. Nhưng Bạch Thi Tịnh vẫn rất tự hào với nét chữ của mình.
Một kiểu chữ dù không phải là quá đẹp, nhưng nhìn vào người ta sẽ có cảm giác rất vừa mắt, hiếm khi gạch xoá hay có lỗi sai. Là nét chữ cẩn thận và chỉnh chu, đáng tin tưởng, ngược bản với chủ nhân cẩu thả và có phần ranh mãnh của nó.
Mạn Châu Sa Hoàng nhìn cậu cắm cúi viết, lại nhớ đến biểu cảm nghiêng đầu mà nở một nụ cười mà mị của cậu vừa nãy, thấy cậu thật là một con người có một thế giới sắc thái gương mặt phong phú nha.
Vì đã thống kê hết tất cả những gì cần viết trong đầu, Bạch Thi Tịnh chẳng mấy chốc đã ghi xong, cậu vươn người đưa bản hợp đồng tạm thời cho Mạn Châu Sa Hoàng.
Xem xét lại anh có thỏa đáng hay từ chối nội dung nào sẽ sửa lại vào bản hợp đồng chính thức (và sẽ viết máy hẳn hoi nha).
Mạn Châu Sa Hoàng chỉ nhìn liếc qua đã lấy bút kí tên mình vào.
Bạch Thi Tịnh bất ngờ.
"Anh không kiểm tra nội dung của nó sao?"
"Không cần." Anh đưa lại hợp đồng cho Bạch Thi Tịnh: "Tôi tin em."
Một câu nói thốt ra từ anh khiến tâm trạng của Bạch Thi Tịnh bất ngờ trùng xuống.
Là áy náy, hay tội lỗi, hay vui mừng?
Tin cậu? Tại sao anh ta có thể thản nhiên như vậy được?
Bạch Thi Tịnh nâng ánh mắt mình nhìn anh. Một ánh mắt khiến cho ánh mắt Mạn Châu Sa Hoàng phải tò mò bởi vì sự trống rỗng của nó bên trong.
Bình thường anh nhìn vào cũng sẽ thấy đôi mắt cậu có màu nâu. Nhưng trong một vài hoàn cảnh đặc biệt, từ một màu nâu nhẹ nhàng sẽ trở nên sắc sảo, lạnh lẽo phản phất một màu đỏ tươi, tựa như là máu.
Đây là một đột biến gen về mắt, rất hiếm, hiếm hơn cả đôi mắt màu hổ phách của anh.
Bất cứ ai mà bị ánh mắt màu đỏ ấy quét qua cũng sẽ bất giác mà hứng chịu những luồng khí lạnh phả vào cổ gáy. Điều này đặc biệt đến nỗi bất cứ ai đã từng được nhìn thấy màu mắt này của cậu đều ví cậu như là một vị sứ giả của thần chết.
Đã từng có thời gian người ta không còn nhìn thấy ánh mắt này của cậu nữa, nhưng kể từ khi cậu nhận ra cảm xúc của mình nó nhạt nhẽo như thế nào, màu mắt ấy đã quay trở lại.
Phải chăng đấy mới chính là bản chất của cậu?
Dáng vẻ ôn như và hiền hoà hồi cấp 3 của cậu cũng chỉ là một lời đồn. Cậu bây giờ là một kẻ thiểu năng về cảm xúc.
/Tôi tin em/
Tin cậu sao? Đừng nói vậy. Anh sẽ phải hối hận đấy.
Con người cậu không đáng tin tưởng như anh đã từng chứng kiến đâu.
Cậu là một kẻ vì hận mà có thể làm được những trò đê tiện.
Nếu nhớ không nhầm, thì năm đó cậu khoảng 13 tuổi thì phải.
Lúc đấy ở bên nhà hàng xóm đối diện có nuôi chó.
Trong một lần đi học về, cậu thấy mẹ và người hàng xóm ấy đang nói chuyện với nhau trong phòng khách.
Cậu cũng chẳng quan tâm cho lắm, quăng đại cái cặp sách lên phòng rồi thong dong ra ngoài chơi đá bóng.
Bất chợt có một tiếng hét khiến cho tất cả mọi người, kể cả những đứa trẻ mải chơi như cậu cũng phải ngoảnh lại.
"Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!! Cứu em với anh ơi!!!"
"Thanh Hi!!!"
Cậu lúc ấy hoảng hốt nhìn em mình đang bị một con chó đuổi theo, chính xác là con chó của người hàng xóm.
Nó há to mồm, cắn đến rách cả da chân của Bạch Thường Hi.
Mọi người lớn vội vàng đuổi con chó ấy ra, cả mẹ và người hàng xóm ấy cũng chạy ra ngoài.
Thấy chó của mình đã làm ra một chuyện kinh khủng, bị mẹ cậu chất vấn, bà ta không những không nhận lỗi, mà còn dồn hết tất cả mọi tội lỗi lên đầu Bạch Thường Hi.
"Ôi giời! Ai bảo con bé trêu chó nhà tôi? Nó cắn để cho chừa đấy!"
Nghe đến đây, mẹ đã tức giận đến như thế nào, cả cậu cũng nghe thấy được.
Nhìn Bạch Thường Hi ôm chặt lấy thân mình, mếu máo bảo rằng con chó đấy tự dưng xông ra nhưng bà ta gạt phắt đi, xoa đầu dắt con chó về nhà.
Lúc đấy, một đứa trẻ chỉ có 13 tuổi, đầu óc còn đơn giản, chưa vướng bận gì về những huyện tiêu cực ngoài đời sống như cậu bỗng cảm thấy lồng ngực mình có một cái gì đó rất ngột ngạt và khó chịu, hai nắm tay của cậu siết lại thành quyền.
Ánh mắt cậu đăm đăm nhìn người hàng xóm và con chó đó lững thững rời đi như không có chuyện gì.
Bất chợt Bạch Thường Hi nãy giờ còn khóc lớn đã nín bặt lại trong lòng, sợ hãi kéo áo cậu.
"Anh ơi… Mắt anh… có màu đỏ kìa."
Cuối cùng, Mạn Châu Sa Hoàng khẽ mỉm cười, anh đứng dậy, đi đến bên một ngăn tủ đựng những loại giấy tờ và đồ vật quan trọng, lấy từ trong đấy một tờ giấy nhuộm màu vàng óng ánh tựa như ráp vàng.
Quay lại đưa nó cho Bạch Thi Tịnh.
Cậu nhận lấy nó, trầm trồ bởi chất liệu để làm ra loại giấy này quả nhiên không tầm thường, các mép giấy được cắt nhãn nhụi, mặt giấy khá mịn, hơi sần một chút, cảm giác viết rất êm tay.
"Cái gì đây?"
"Giấy để viết bản hợp đồng."
"Hả?"
Bạch Thi Tịnh ngây người nhìn Mạn Châu Sa Hoàng.
Thấy vẻ mặt cậu ngơ ngác, anh bật cười.
"Em thật sự không chuẩn bị gì sao?"
"Ơ… Không phải… Mà thì cũng đúng. Vậy là anh đồng ý sao?"
"Tại sao không?" Mạn Châu Sa Hoàng vuốt mái tóc dài chấm đến mắt của cậu: "Tôi đang thích em mà?"
Bạch Thi Tịnh gật đầu, lảng tránh cái xoa đầu của anh.
Mạn Châu Sa Hoàng kéo ghế cho cậu ngồi, đưa cho cậu mượn một chiếc bút máy được mạ vàng ở phần nắp và thân bút mà khi Bạch Thi Tịnh cầm vào thấy nặng nề của bàn tay.
Dù hơi nhục khi không chuẩn bị gì trước, lại còn là bản viết tay. Nhưng Bạch Thi Tịnh vẫn rất tự hào với nét chữ của mình.
Một kiểu chữ dù không phải là quá đẹp, nhưng nhìn vào người ta sẽ có cảm giác rất vừa mắt, hiếm khi gạch xoá hay có lỗi sai. Là nét chữ cẩn thận và chỉnh chu, đáng tin tưởng, ngược bản với chủ nhân cẩu thả và có phần ranh mãnh của nó.
Mạn Châu Sa Hoàng nhìn cậu cắm cúi viết, lại nhớ đến biểu cảm nghiêng đầu mà nở một nụ cười mà mị của cậu vừa nãy, thấy cậu thật là một con người có một thế giới sắc thái gương mặt phong phú nha.
Vì đã thống kê hết tất cả những gì cần viết trong đầu, Bạch Thi Tịnh chẳng mấy chốc đã ghi xong, cậu vươn người đưa bản hợp đồng tạm thời cho Mạn Châu Sa Hoàng.
Xem xét lại anh có thỏa đáng hay từ chối nội dung nào sẽ sửa lại vào bản hợp đồng chính thức (và sẽ viết máy hẳn hoi nha).
Mạn Châu Sa Hoàng chỉ nhìn liếc qua đã lấy bút kí tên mình vào.
Bạch Thi Tịnh bất ngờ.
"Anh không kiểm tra nội dung của nó sao?"
"Không cần." Anh đưa lại hợp đồng cho Bạch Thi Tịnh: "Tôi tin em."
Một câu nói thốt ra từ anh khiến tâm trạng của Bạch Thi Tịnh bất ngờ trùng xuống.
Là áy náy, hay tội lỗi, hay vui mừng?
Tin cậu? Tại sao anh ta có thể thản nhiên như vậy được?
Bạch Thi Tịnh nâng ánh mắt mình nhìn anh. Một ánh mắt khiến cho ánh mắt Mạn Châu Sa Hoàng phải tò mò bởi vì sự trống rỗng của nó bên trong.
Bình thường anh nhìn vào cũng sẽ thấy đôi mắt cậu có màu nâu. Nhưng trong một vài hoàn cảnh đặc biệt, từ một màu nâu nhẹ nhàng sẽ trở nên sắc sảo, lạnh lẽo phản phất một màu đỏ tươi, tựa như là máu.
Đây là một đột biến gen về mắt, rất hiếm, hiếm hơn cả đôi mắt màu hổ phách của anh.
Bất cứ ai mà bị ánh mắt màu đỏ ấy quét qua cũng sẽ bất giác mà hứng chịu những luồng khí lạnh phả vào cổ gáy. Điều này đặc biệt đến nỗi bất cứ ai đã từng được nhìn thấy màu mắt này của cậu đều ví cậu như là một vị sứ giả của thần chết.
Đã từng có thời gian người ta không còn nhìn thấy ánh mắt này của cậu nữa, nhưng kể từ khi cậu nhận ra cảm xúc của mình nó nhạt nhẽo như thế nào, màu mắt ấy đã quay trở lại.
Phải chăng đấy mới chính là bản chất của cậu?
Dáng vẻ ôn như và hiền hoà hồi cấp 3 của cậu cũng chỉ là một lời đồn. Cậu bây giờ là một kẻ thiểu năng về cảm xúc.
/Tôi tin em/
Tin cậu sao? Đừng nói vậy. Anh sẽ phải hối hận đấy.
Con người cậu không đáng tin tưởng như anh đã từng chứng kiến đâu.
Cậu là một kẻ vì hận mà có thể làm được những trò đê tiện.
Nếu nhớ không nhầm, thì năm đó cậu khoảng 13 tuổi thì phải.
Lúc đấy ở bên nhà hàng xóm đối diện có nuôi chó.
Trong một lần đi học về, cậu thấy mẹ và người hàng xóm ấy đang nói chuyện với nhau trong phòng khách.
Cậu cũng chẳng quan tâm cho lắm, quăng đại cái cặp sách lên phòng rồi thong dong ra ngoài chơi đá bóng.
Bất chợt có một tiếng hét khiến cho tất cả mọi người, kể cả những đứa trẻ mải chơi như cậu cũng phải ngoảnh lại.
"Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!! Cứu em với anh ơi!!!"
"Thanh Hi!!!"
Cậu lúc ấy hoảng hốt nhìn em mình đang bị một con chó đuổi theo, chính xác là con chó của người hàng xóm.
Nó há to mồm, cắn đến rách cả da chân của Bạch Thường Hi.
Mọi người lớn vội vàng đuổi con chó ấy ra, cả mẹ và người hàng xóm ấy cũng chạy ra ngoài.
Thấy chó của mình đã làm ra một chuyện kinh khủng, bị mẹ cậu chất vấn, bà ta không những không nhận lỗi, mà còn dồn hết tất cả mọi tội lỗi lên đầu Bạch Thường Hi.
"Ôi giời! Ai bảo con bé trêu chó nhà tôi? Nó cắn để cho chừa đấy!"
Nghe đến đây, mẹ đã tức giận đến như thế nào, cả cậu cũng nghe thấy được.
Nhìn Bạch Thường Hi ôm chặt lấy thân mình, mếu máo bảo rằng con chó đấy tự dưng xông ra nhưng bà ta gạt phắt đi, xoa đầu dắt con chó về nhà.
Lúc đấy, một đứa trẻ chỉ có 13 tuổi, đầu óc còn đơn giản, chưa vướng bận gì về những huyện tiêu cực ngoài đời sống như cậu bỗng cảm thấy lồng ngực mình có một cái gì đó rất ngột ngạt và khó chịu, hai nắm tay của cậu siết lại thành quyền.
Ánh mắt cậu đăm đăm nhìn người hàng xóm và con chó đó lững thững rời đi như không có chuyện gì.
Bất chợt Bạch Thường Hi nãy giờ còn khóc lớn đã nín bặt lại trong lòng, sợ hãi kéo áo cậu.
"Anh ơi… Mắt anh… có màu đỏ kìa."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Những kí ức không đáng nhắc lại
- Chương 2: Trái đất quá tròn
- Chương 3: Đừng mong mà dừng lại (H)
- Chương 4: Không muốn cởi áo (H+)
- Chương 5: Hắn ta là một con dã thú (H+)
- Chương 6: Cần anh (H)
- Chương 7: Sự xâm nhập thô thiển (H+)
- Chương 8: Một lần thì chưa đủ (H+)
- Chương 9: Hương mùi ngọt ngào (H+)
- Chương 10: Tôi biết chứ
- Chương 11: Tự trói mình trong một tình yêu không hồi kết
- Chương 12: Sự cố
- Chương 13: Biểu cảm lạnh nhạt
- Chương 14: Hãm hại
- Chương 15: Chìm trong bóng tối
- Chương 16: Ai mới là ai?
- Chương 17: Trời sinh bắt phải đẹp
- Chương 18: Không tọc mạch
- Chương 19: Không tệ
- Chương 20: Người nhà quê
- Chương 21: Nể phục
- Chương 22: Gặp lại sau bốn năm, không quen sao?
- Chương 23: Những hành động hư hỏng (H)
- Chương 24: Hợp đồng tình nhân
- Chương 25: Màu mắt đỏ
- Chương 26: Đừng tin tưởng tôi
- Chương 27: Không nicotine, thay bằng em vậy
- Chương 28: Tay nhanh hơn não
- Chương 29: Đe dọa
- Chương 30: Thanh toán thay
- Chương 31: Gặp lại người không tưởng
- Chương 32: Đã thay đổi rồi
- Chương 33: Bỏ đi
- Chương 34: Người hay ma vậy?!
- Chương 35: Con đến rồi
- Chương 36: Số lạ
- Chương 37: Cô độc
- Chương 38: Thức trắng đêm
- Chương 39: Chỉ vì chuyện ăn trưa
- Chương 40: Bạn bè thôi
- Chương 41: Có gian tình
- Chương 42: Chuyển khoản
- Chương 43: Lòng tự trọng
- Chương 44: Giận thật rồi
- Chương 45: Tâm điểm của sự chú ý
- Chương 46: Rượu mời không uống
- Chương 47: Một đêm tồi tệ
- Chương 48: Mặt, bụng, tay
- Chương 49: Anh em tốt
- Chương 50: Kể chuyện đời tư
- Chương 51: Thú nhồi bông hình con mèo
- Chương 52: Còn chuyện chưa giải quyết
- Chương 53: Mối quan hệ của chúng ta
- Chương 54: Không rét mà run
- Chương 55: Chất gây nghiện (H+)
- Chương 56: Hung hãn tấn công (H+)
- Chương 57: Khom lưng dỗ dành (H+)
- Chương 58: Sẽ thành người một nhà (H+)
- Chương 59: Lần đầu chạm mắt
- Chương 60: Chỉ vì là con trai
- Chương 61: Bỏ nhà đi bụi
- Chương 62: Quá nhiều xui xẻo
- Chương 63: Để tôi bế cậu về
- Chương 64: Chị chị em em
- Chương 65: Ngạc nhiên
- Chương 66: Không dám thổ lộ
- Chương 67: Ở nhà trông vợ
- Chương 68: Số tài khoản của anh là gì?
- Chương 69: Chốt đơn (H+)
- Chương 70: Là người yêu hả?
- Chương 71: Mang về anh người yêu cao 1m90
- Chương 72: Ruồi bám mật ong
- Chương 73: Quan tâm một chút
- Chương 74: Chạy đi Thi Tịnh!
- Chương 75: Bắt cóc giả trang
- Chương 76: Mạn thiếu phu nhân
- Chương 77: Rượt đuổi và vũ khí nóng
- Chương 78: Vùng đất tư nhân có toà dinh thự
- Chương 79: Rất tự nhiên
- Chương 80: Không phải là người đâm đầu yêu mà không chuẩn bị gì trước
- Chương 81: Không giống lông thì cũng giống cánh
- Chương 82: Đặc cách của người nhà
- Chương 83: Là một vinh hạnh
- Chương 84: Nhường xử lí
- Chương 85: Kẻ bám đuôi
- Chương 86: Tôi chỉ mê trai
- Chương 87: Nữ thần của Đức Hải
- Chương 88: Đài radio tinh ý
- Chương 89: Tặng cho em
- Chương 90: Thánh địa tình yêu
- Chương 91: Buổi họp mặt gia đình
- Chương 92: Hai bên trời vực
- Chương 93: Chứng minh bản thân cậu xứng đáng
- Chương 94: Nai con và báo đốm
- Chương 95: Hơn cả Tây Thi
- Chương 96: Giúp tao một chuyến
- Chương 97: Dưới khung cửa sổ
- Chương 98: Có ai tin?
- Chương 99: Cánh cửa mở hờ
- Chương 100: Kinh hoảng
- Chương 101: Điên dại
- Chương 102: Cứ nói với anh
- Chương 103: Quen thuộc
- Chương 104: Bố
- Chương 105: Ngày xưa
- Chương 106: Ả đàn bà tinh quái
- Chương 107: Tai nạn xe
- Chương 108: Hộp nhạc phát đêm mưa
- Chương 109: Tôi mặc
- Chương 110: Còn tưởng phải ngồi chờ
- Chương 111: Chậm một bước
- Chương 112: Đừng nói là...
- Chương 113: Biển lửa
- Chương 114: Tôi mệt rồi
- Chương 115: Cái chết của tôi chỉ là vì tôi
- Chương 116: Âm ỉ
- Chương 117: Ai vậy?
- Chương 118: Người ẩn danh
- Chương 119: Vụ án bế tắc
- Chương 120: Chết cậu rồi!
- Chương 121: Tang lễ của sự khinh thường
- Chương 122: Em chẳng thương anh
- Chương 123: Ngài bình thường lắm!
- Chương 124: Hai người em gái
- Chương 125: Cảm giác lạc lõng không biết bắt nguồn từ đâu
- Chương 126: Chuộc tội
- Chương 127: Nhớ giữ cho kĩ
- Chương 128: Thần giao cách cảm
- Chương 129: Nhớ
- Chương 130: Tiết mục riêng tư
- Chương 131: Phục vụ (H+)
- Chương 132: Thích (H+)
- Chương 133: Nhân tri ném ra chuồng gà (H+)
- Chương 134: Ủ ấm
- Chương 135: Mua đồ Mẹ thích
- Chương 136: Đức vua của mẹ
- Chương 137: Tủi thân
- Chương 138: Phải “duỗi” lại
- Chương 139: Mưu đồ Hèn hạ
- Chương 140: 5 sao dịch vụ phòng thuê
- Chương 141: Bóng ma
- Chương 142: Khi sinh ra quên không đặt tên à?
- Chương 143: Phận người thư kí
- Chương 144: Bất an
- Chương 145: Tìm anh ở trong mơ
- Chương 146: Mơ thấy ác mộng
- bình luận