(*Cầm phổ : Sách ghi các bài đàn.)
Phòng khách gọn gàng sạch sẽ, Phí Vũ Đồng đi vào phòng bếp lấy nước cho Tiêu Vũ và Từ Hạo Thiên. Rồi ngồi xuống nói cho Tiêu Vũ hoàn cảnh hiện tại của mình: "Tôi đã vượt qua cuộc thi cấp 7 vào năm ngoái. Giải đấu tôi tham gia gần đây là cuộc thi piano quốc tế Chopin tổ chức ra tại Kyoto nhưng đã bị loại ngay vòng sơ khảo."
(Theo những gì editor tra được thì ở Trung Quốc thì có 10 cấp trong piano nhé nhưng đối với một số nước thì có 8 cấp thôi)
Tiêu Vũ gật đầu, uống miếng nước chanh nói: "Vào đánh cho tôi nghe thử một khúc."
Phí Vũ Đồng dẫn Tiêu Vũ vào phòng ngủ rồi ngồi trước piano. Tiêu Vũ nhìn cô ấy hít sâu rồi tập trung đánh đàn, động tác đánh đàn của cô ấy rất mượt, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, giống như đang làm kiểm tra vậy.
Tiêu Vũ nhíu mày, một nghệ sĩ piano giỏi thì việc đánh đàn chính là hưởng thụ chứ không phải nghiêm túc như đang thi vậy.
Cho đến khi Phí Vũ Đồng đánh xong bài, Tiêu Vũ mới mở miệng: "Đây là 《 The Tree Bells》**của Debussy* à?
*Achille-Claude Debussy là một nhà soạn nhạc người Pháp nổi tiếng.
**Tra từ tên cv (Lâm ấm tiếng chuông) đến tên Trung (林荫钟声) , tiếng Anh+Pháp bởi google dịch thì tìm cho ra hai kết quả này:
Cloches à Travers le Feuilles (Những tiếng chuông vọng qua tán lá) và Les Cloches (Chuông cây).
"Vâng ạ." Phí Vũ Đồng hơi cười cười đáp lại.
Tiêu Vũ xua tay, Phí Vũ Đồng liền tránh ra, Tiêu Vũ ngồi trước đàn, để tay lên phím đàn bắt đầu đánh lại bài nhạc ấy.
Tiêu Vũ nhắm mắt lại, thả lỏng bản thân, sau đó các ngón tay cứ như múa trên phím đàn. Dù cầm kỹ của Tiêu Vũ chưa đạt đến trình độ làm cô hài lòng nhưng vẫn đủ để biểu diễn bản nhạc 《 The Tree Bells 》của Debussy theo phong cách của cô.
Xong khi kết thúc bản nhạc, Tiêu Vũ xoay người nhìn Phí Vũ Đồng giảng dạy: "Các tác phẩm của Debussy lấy lực ngón tay làm chủ đạo, giống như các bản nhạc của Liszt* lấy tốc độ nhanh làm chủ đạo vậy. Bài nhạc này đòi hỏi bạn phải dùng lực tay vô cùng mạnh, ví dụ như đoạn này....."
*Franz Liszt là một nghệ sĩ piano và nhà soạn nhạc người HHungar nổi tiếng là có kỹ thuật điêu luyện bậc nhất trên bàn phím.
Tiêu Vũ đánh một đoạn nhạc tiếp tục giảng: "Lực ngón tay khác nhau, sẽ cho ra những âm thanh khác nhau, mỗi một phân đoạn thì phải có lực đạo và góc ngón tay* riêng."* Ý nói các ngón tay phải có độ cong khác nhau trên từng phân đoạn khác nhau
Tiêu Vũ đứng dậy ra hiệu cho Phí Vũ Đồng ngồi xuống, rồi nói: "Hiện tại, những điều này là vấn đề khó khăn đối với bạn."
Phí Vũ Đồng buồn thiu, Tiêu Vũ nhìn cô ấy nói tiếp: "Nhưng mà tôi tin rằng, tất cả nghệ sĩ piano đều có thể học cách điều khiển lực cũng như góc của ngón tay, nếu học thành công thì bạn sẽ có thể thể hiện các loại lực đạo khác nhau trong một bài đàn."
Tiêu Vũ lấy một tập bài nhạc trên bàn đưa cho Phí Vũ Đồng: "Hôm nay tôi giao cho bạn một bài đàn, bạn chỉ cần chơi bài này là được, chơi với lực ngón tay mà tôi yêu cầu. Bạn chơi theo lực độ từ thấp đến trung đến cao rồi thấp dần, thấp dần, thấp đến mức đầu tiên. Lực phải giống nhau, không được nặng hơn hay nhẹ hơn một phân. Bạn làm được không?"
Phí Vũ Đồng gật đầu.
Từ Hạo Thiên ngồi ở phòng khách nhìn mối tình sét đánh của cậu đang ngồi trước cây đàn piano cúi đầu đánh đàn còn phu nhân nhà cậu thì đứng đằng sau chỉ dạy. Tiếng đàn tuyệt đẹp từ trong phòng truyền ra, Từ Hạo Thiên nhắm mắt dựa vào ghế sofa lắng nghe.
Giữa trưa, khi Tiêu Vũ về đến nhà thì thấy ông nội Qúy đang ngồi trên sofa xem TV.
Loading...
Thấy Tiêu Vũ bước vào, ông nội Qúy vô cùng vui mừng, ông lập tức đứng dậy nói: "Tiểu Vũ, cháu về rồi, tới đây tới đây, nhanh nào. Ông nội sẽ đưa cháu tới cái gì gọi là sa lông. Hôm nay hai ông cháu mình phải thật xinh đẹp,để đi gặp bạn ông cùng cháu của ông ấy! Thằng cháu của ông ấy mới từ nước Mỹ trở về mấy hôm trước, ai ui, cháu không biết đâu, thằng bé từ bé tới giờ đều rất dễ thương."
Tiêu Vũ:"......." Đây là xem mắt ạ?
"Đúng vậy!" Ông nội Qúy gật đầu nói:"Cho cháu đi xem mắt! Sao thế? Cháu còn thích thằng cháu ngốc nhà ông sao? Chỉ là một con sói mắt trắng thôi, không có cũng được."
Tiêu Vũ: "......" Ông nội ruột đấy.
"Nào, nào nhanh lên." Ông nội Qúy vội đến dậm chân.
Tiêu Vũ không muốn cô phụ ý tốt của ông nội Qúy, liền đồng ý. Hôm nay là thứ hai, Qúy Huyền cùng hai đứa nhỏ không có ở nhà,còn chị Vương thì vì hai chân của Tiêu Vũ đã khôi phục hoàn tòan nên đã xin rời đi vào hai hôm trước.
Tiêu Vũ liền lên lầu tìm trong tủ quần áo một bộ váy cam liền thân mà Qúy Huyền mua cho cô. Thật ra thì mắt nhìn của Qúy Huyền không tệ, chỉ là anh chàng chỉ thích mỗi kiểu váy liền thân thôi.
Bộ váy màu cam này mới ra mắt trong show thời trang nổi tiếng nào đó vào khoảng 2 tháng trước và nhận được vô số lời khen.
Bộ váy theo phong cách đơn giản hào phóng nhưng vì do cách may nên dù bạn có hơi béo thì mặc lên thì bạn vẫn đẹp tinh tế.
Tiêu Vũ trang điểm qua loa, chỉ đánh một lớp phấn nền rồi xuống lầu.
Ông nội Qúy khen ngợi: "Tiểu Vũ nhà ta thật xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp cả."
Tiêu Vũ cười cười, khoác tay ông nội Qúy nói: "Ông nội thấy con đẹp vì ông nội thương con."
Ông nội Qúy cười híp mắt, trong nháy mắt ông có cảm giác mình có thêm một cô cháu gái. Ông cười tủm tỉm nói: " Tiểu Vũ nhà ta vốn dĩ rất xinh đẹp, ha ha ha ha, đi thôi, để ông nội dẫn cháu đi làm tóc rồi đi gặp đứa trẻ đến từ nước Mỹ kia."
Nhìn hai ông cháu ra khỏi cửa rồi, nhân viên tình báo Khổng lập tức gọi cho chỉ huy Qúy.
"Thiếu gia, không tốt rồi, phu nhân đi xem mắt."
Chỉ huy Qúy đang nhìn tài liệu sửng sốt hỏi: "Xem mắt?"
Ban Trinh Diệp đang đứng cạnh anh cũng sửng sốt, bình tĩnh bước thêm hai bước, lỗ tai tự động di chuyển đến gần điện thoại Qúy Huyền.
"Đúng vậy! Ông cụ đã ra ngoài vào sáng sớm về lúc 10h, lúc về ông rất vui vẻ và hưng phấn, tôi còn tự hỏi vì sao. Khi nãy phu nhân vừa về thì mới biết được ông cụ và ông cụ Tôn đã gặp nhau, rồi hẹn cậu ba Tôn tới xem mắt với phu nhân."
Ban Trinh Diệp giật mình nhìn Qúy Huyền, Qúy Huyền trừng cô ấy một cái rồi tiếp tục nói Khổng Ngọc Tình: "Tìm xem hai ông cháu đi đâu."
Nhân viên tình báo Khổng lập tức báo cáo: "Tôi đã nói Hạo Thiên đi theo họ rồi, thiếu gia yên tâm."
Quý Huyền: "......"
Ngắt điện thoại, Qúy Huyền giả bộ ho hai tiếng rồi bảo Ban Trinh Diệp: "Xin nghỉ một buổi cho Tiểu Quang và Tiểu Du đi."
Ban Trinh Diệp mở to mắt: "Xin nghỉ ạ?"
Qúy Huyền không vui nhìn cô ấy: "Nói cô xin nghỉ thì cô làm đi, bây giờ tôi không thể ra lệnh cho cô à?"
Ban Trinh Diệp lập tức thẳng lưng nói: "Tôi biết rồi ạ, tôi đi đây."
Khi Ban Trinh Diệp vừa đi ra, Qúy Huyền lập tức lấy điện thoại nhắn tin cho Tiêu Vũ:
【Nữ nhân, không ngờ cô lại có thể đi xem mắt. 】
【Nam nhân, anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.】Tiêu Vũ lập tức nhắn lại.
Quý Huyền: "......"
Phục hồi từ đòn đánh của Tiêu Vũ, Qúy Huyền tiếp tục nhắn cho Tiêu Vũ:
【Nói chuyện đàng hoàng, hai đứa nhỏ còn đó! Mà em lại dám đi xem mắt, không sợ bọn nhỏ buồn sao?】
【Tìm cha cho mấy đứa nó có gì không tốt? Bọn nhỏ sẽ có những hai người cha yêu chúng? Tình thương được nhân đôi! 】
Quý Huyền: "......"
Lại bị dính cú đánh từ Tiêu Vũ, Qúy Huyền không gục ngã mà cố gắng nhắn lại
【Cha dượng có gì tốt? Em chưa nghe câu có cha dượng liền có mẹ kế à?】
【Chỉ có nghe câu có mẹ kế liền có cha dượng thôi*. À, tiện nói luôn, đứa cháu đến từ nước Mỹ của ông Tôn không thắng được anh đâu, khỏi lo.】
* Câu này nói về tình trạng cha đơn thân sau khi cưới vợ mới thì sẽ tin lời vợ mới mà không tin (bỏ mặc) con mình, mặc kệ là người vợ ấy đúng hay sai.
Quý Huyền: "......"
Ban Trinh Diệp gõ cửa đi vào, Qúy Huyền bình tĩnh thoát khỏi giao diện tin nhắn, hỏi: "Sao rồi?"
"Giáo viên đã đồng ý, tôi đã nói chú Lâm đi đón cô cậu chủ nhỏ rồi ạ."
Qúy Huyền gật đầu nói: "Cô ra ngoài đi."
Ban Trinh Diệp nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Qúy Huyền, anh nhíu mày, môi mím lại, có lẽ thật sự vì hai con thơ mà lo lắng thì sinh ra cảm giác áy náy vì hành động vui mừng khi có người gặp họa của mình.
Ngay sau khi Ban Trinh Diệp vừa khép cửa, Qúy Huyền lập tức lại lấy điện thoại, nhắn tin:
【Còn hai đứa nhóc thì sao? Em không nghĩ tới cảm nhận của hai đứa nó sao?】
【Có chứ! Thế nên em mới lén lút đi xem mắt đó!】
Quý Huyền: "......" A a a!!! Cái người phụ nữ xấu xí này, mặt baby như thế mà còn không biết xấu hổ đi xem mắt?????
(Anh đã đắc tội với những con người mặt baby)
Quay về với Tiêu Vũ, khi này cô đã được ông nội Qúy dẫn đến một salon tóc nổi tiếng làm một kiểu tóc xinh đẹp, nhìn cô trông thanh tú hơn nhiều.
Thợ trang điểm make up nhẹ cho cô, đeo thêm mấy cái trang sức. Khi làm xong, ông nội Qúy thẳng thắn: "Rất tốt, rất tốt, cháu thật xinh đẹp."
Ông nội Qúy thanh toán xong liền kéo Tiêu Vũ đi nói: "Nhanh lên thôi, ông hẹn người ta lúc 5h chiều."
Tiêu Vũ vội đi theo ông nội Qúy, mà chỉ huy Qúy đang ở công ty cùng hai đồng minh đi tới đi lui đang sốt sắng vì chưa tin tức gì từ nhân viên tình báo Từ.
Đồng minh no.1 Tiêu Nhược Quang lo lắng hỏi: "Cha ơi, cha có chuyện gì thế ạ?"
Qúy Huyền đi qua ôm con trai nói: "Mẹ con muốn tìm cho con một người cha mới."
Đồng minh Tiêu chớp mắt hỏi: "Cha cũ rồi ạ?"
Chỉ huy Qúy: "...Không phải là cũ hay mới, vấn đề là con muốn có một người cha khác không?"
Đồng minh Tiêu nói: " Con sao cũng được ạ! Đúng không chị?" Nhóc quay sang hỏi đồng minh no.2 Qúy Du.
Đồng minh Qúy bị hỏi bất ngờ, ngơ ngác nói: "Chị cũng vậy."
Chỉ huy Qúy đã trúng đạn.... Thiếu chút nữa là quỳ luôn.....
Anh buồn bã nói: "Mấy đứa không có ý kiến gì về việc có cha mới sao?"
Đồng minh Tiêu trả lời: "Không thành vấn đề ! Dù sao cha vẫn ở đây mà."
"Tiểu Quang ~" Qúy Huyền lại ôm thắm thiết con trai cưng: "Cha sẽ luôn ở đây."
Tiêu Nhược Quang ở trong lòng Qúy Huyền gật đầu: " Uh, Uh."
Qúy Du: "......." Excuse me? Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao cha và em trai lại ôm nhau? Họ....họ không yêu nhóc nữa sao?
- ------Phân cách chuyển cảnh-------
Ông cụ Tôn cũng là một ông lão hiền lành như ông nội Qúy vậy, khi nhìn thấy hai ông cháu thì đứng dậy và cất tiếng chào:
"Lão Qúy ~"
"Lão Tôn ~ "
Tiêu Vũ: "......" Sao thấy hai cái xưng hô nó quái quái sao sao.
Bởi vì ông nội mình đã đứng dậy chào khách nên người cháu đang ngồi ở dãy ghế cũng đứng dậy.
Anh ta mặc một bộ tây trang màu đen được cắt may kĩ càng không có tí nếp gấp nào. Nhìn là biết giá của nó không hề rẻ.
Người đàn ông này có làn da trắng như tuyết... tương phản với làn da ngăm của Qúy Huyền. Tóc thì tương phản với mái tóc ngắn của Qúy Huyền, anh ta để kiểu tóc dài đến tận vai, làm anh ta hơi nữ tính một chút.
Kết luận ~
K-H-Ô-N-G T-H-Í-C-H!
Không có cảm giác an toàn.
Mặc dù tới cho vui nhưng phản ứng đầu tiên của Tiêu Vũ là tự đánh giá đối phương.
Nhưng vì phép lịch sự, Tiêu Vũ không hề có bất kì biểu cảm bất mãn nào cả mà vẫn nở nụ cười trên môi nhìn ông cụ Tôn và cháu trai ông.
Tôn Hoành Vũ, chính là cháu của ông Tôn, nhìn Tiêu Vũ nói: "Xin chào."
Tiêu Vũ bắt tay với anh ta: "Xin chào."
Tôn Hoành Vũ nghiêm túc quan sát Tiêu Vũ.
Anh ta mím môi.
Ông cụ Tôn rất hài lòng với Tiêu Vũ, người già thích người có phúc tướng, còn có kiểu em gái hàng xóm nữa.
Do đó, hai ông cụ cùng hai thanh niên im phăng phắt ăn bữa cơm rồi cả hai ông cụ lấy lý do khó xử rời đi cho đôi trẻ nói chuyện.
Khi thấy ông mình đi rồi, Tôn Hoành Vũ ngay lập tức ngã ngửa dựa vào lưng ghế nói với Tiêu Vũ: " Xin lỗi nhé! Tôi tới đây chỉ vì đối phó với ông nội tôi thôi."
"Tôi hiểu tôi hiểu." Tiêu Vũ cười gật đầu.
"Cô không phải type (loại hình) tôi thích, tôi thích gorgeous (đẹp sắc sảo)."
"Hả?" Tiêu Vũ sửng sốt.
"Ha ha ha, xin lỗi, tôi biết cô nghe không được giọng Anh-Mỹ đích thực, tôi sẽ cố gắng không nói....."
(Chơi vậy thì ra chuồng gà chơi nha anh)
"Hả." Anh nói tiếng Anh khi nào thế?