Quý Huyền mở hai mắt, nhìn ánh ban mai chiếu qua khe hở của rèm cửa một lúc rồi nhìn về phía bên kia giường. Tiêu Vũ đội chiếc mũ thỏ với đôi má ửng hồng, đôi mắt nhắm nghiền, lông mi dài rõ ràng và đôi môi căng mọng hồng hào.
Quý Du và Tiêu Nhược Quang ngủ bên cạnh cô, hai đứa nhỏ cũng nhắm mắt, khuôn mặt ngủ say của cả ba ngập tràn trong ánh mắt Quý Huyền, giờ phút này, sự thỏa mãn và thôi thúc trong lòng anh có lẽ gọi là hạnh phúc nhỉ!
Trên đời này sao có thể có ba khuôn mặt đang ngủ đáng yêu như vậy? Quý Huyền tham lam nhìn, chỉ nhìn ba mẹ con thôi là anh đã cảm thấy tràn đầy động lực, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì ba khuôn mặt đang say ngủ này. Thật tuyệt vời khi có thể thấy những khuôn mặt này ngay khi mỗi sáng thức giấc.
Vì rèm chưa được kéo ra nên căn phòng hơi tối, ba mẹ con Tiêu Vũ vẫn còn đang thiu thiu ngủ. Quý Huyền nhẹ nhàng duỗi tay lấy điện thoại trên đầu giường, nhắn tin cho ông nội Quý: 【Lát nữa chúng cháu sẽ xuống, ông đừng lên gọi, mấy đứa nhỏ còn ngủ.】
Quý Huyền không nghĩ phá hư vẻ đẹp hạnh phúc và hy vọng hiện tại. Anh biết, sau ngày hôm nay, bọn họ sẽ cuộc sống riêng, mà anh thì qua buổi sáng hôm nay, càng thêm quyết tâm kéo dài những buổi sáng như vậy.
"Chào buổi sáng."
Âm thanh hơi khàn khàn của Tiêu Vũ cắt ngang suy nghĩ của Quý Huyền, anh quay đầu nhìn lại, Tiêu Vũ đang dụi đôi mắt, miệng vẫn không quên chào hỏi. Hai đứa nhỏ nghe được tiếng của Tiêu Vũ thì cũng bắt đầu thức giấc.
Một ngày mới bắt đầu, Quý Huyền nhìn ba con thỏ trước mắt ngồi dậy. Ba con thỏ moe moe ngơ ngác ngồi trên chiếc giường lớn, rồi vươn người, dụi mắt, Quý Huyền cảm thấy thanh máu của mình đã manh hóa. A A A, anh nuôi một đàn thỏ!
Ông nội Quý thấy cả nhà bốn người đi xuống lầu thì vẫy tay gọi cả nhà tới. Hai nhóc cưng mặc đồ mới lập tức lon ton chạy đến trước mặt ông nội Quý.
Tiêu Nhược Quang nắm tay Quý Du, cả hai chị em cùng nhau chúc Tết ông bà nội Quý đang ngồi trên ghế sofa: "Ông bà cố năm mới vui vẻ, chúng cháu chúc ông bà cố một năm mới khỏe mạnh, hạnh phúc khoái hoạt."
"Được được được." Ông nội Quý cười ha hả đồng ý, bà nội Quý cũng nở nụ cười.
Ông nội Quý đưa túi văn kiện bên cạnh cho Tiêu Nhược Quang, nói: "Đây là lì xì của cháu."
Tiêu Nhược Quang lần đầu nhận được bao lì xì lớn như vậy nên rất ngạc nhiên, tuy nhóc không biết đó là gì nhưng vẫn lớn tiếng nói: "Cháu cảm ơn ông cố, cảm ơn bà cố ạ."
Quý Du nhìn phong thư trên tay Tiêu Nhược Quang, sau đó nói: "Của cháu đâu ạ?"
Ông nội Quý liền đưa cho cô bé một cái bao lì xì đỏ, một bao lì xì đúng nghĩa.
Quý Du nhận bao lì xì, nhíu mày, hỏi: "Sao bao lì xì của cháu lại khác với em vậy ạ? Cháu cũng muốn giống em trai cơ."
Tất Dịch Lộ đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, nói: "Tại em nó là con trai." Có thể thấy cô ta đã bị ảnh hưởng bởi tư tưởng của bà nội Tất sâu như thế nào.
Nhưng mà, những lời này của Tất Dịch Lộ không chỉ đắc tội Quý Huyền, nhất thời, ông bà nội Quý với Quý Thục Mẫn đều nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng.
Quý Huyền trừng mắt với Tất Dịch Lộ, lạnh giọng nói: "Mày dám nói thêm câu nào nữa đi."
Bà nội Quý cũng trừng mắt với cô ta: "Tất Dịch Lộ, cháu còn nói mấy lời châm ngòi quan hệ chị em nữa thì từ nay đừng có tới thủ đô."
Quý Du nghe mấy lời Tất Dịch Lộ, quay sang hỏi Tiêu Vũ: "Mẹ, cô họ có ý gì vậy ạ?"
Tiêu Vũ cũng nhíu mày trừng Tất Dịch Lộ, một câu này thôi có thể làm chị em phản bội. Mặc dù bây giờ chúng vẫn còn nhỏ, nhưng cũng may là vì chúng vẫn còn nhỏ.
Quý Huyền nhìn Quý Du mở miệng nói: "Con đừng để ý cô họ nói gì, con là con của cha, cả con lẫn em trai con đều là người thừa kế của cha."
Quý Du không ngốc, những lời này Quý Huyền đã giúp cho cô nhóc hiểu ý của Tất Dịch Lộ.
Cô nhóc nói: "Cô họ nói em là bé trai, cho nên mai mốt công ty của cha sẽ là của em sao?"
Quý Huyền: "...." Ánh mắt nhìn Tất Dịch Lộ của Quý Huyền càng thêm tàn nhẫn.
Nhất thời, ngay cả ông nội Quý cũng nghĩ cách để loại bỏ tâm tình không vui của Quý Du. Sau khi giao công ty cho Quý Huyền, ông sẽ không can thiệp, cũng không để ý ai là người thừa kế nó nữa. Ông thành lập công ty, và ông quyết định giao cổ phần cho con trai mình, cuối cùng còn đổi sang cho Quý Huyền. Việc về sau là việc của Quý Huyền, anh đã làm những gì anh cho là đúng.
Quý Huyền từng nói qua, tài sản của anh sẽ được chia đều cho con anh, nếu anh chỉ có một đứa con là Quý Du, thì Quý Du sẽ thừa hưởng toàn bộ tài sản anh có. Nếu có hơn một đứa con, anh đương nhiên sẽ không chia đều cổ phần, làm vậy sẽ thay đổi người nắm số cổ phiếu cao nhất, như vậy sẽ ảnh hưởng đến quyền hạn của Quý gia trong công ty. Đây là suy tính của Quý Huyền dưới cương vị là một phần của Quý thị, anh sẽ không mù quáng đi theo đường riêng.
Tiêu Nhược Quang trở về cũng có nghĩa là, nhóc và Quý Du, một trong hai sẽ là người được thừa kế cổ phần công ty, chỉ có một người được thừa kế cổ phần, người còn lại sẽ được nhận tiền bù cho số cổ phần đó.
Chuyện này vẫn còn quá sớm với hai đứa nhỏ, hiện tại Quý Huyền chưa có ý định suy xét vấn đề này. Một câu của Tất Dịch Lộ đã đẩy vấn đề này lên bàn, Quý Huyền rất tức giận!
Quý Du nhìn Quý Huyền rồi nói: "Vậy đưa cho em trai thôi."
Loading...
Câu nói của Quý Du như làm rung chuyển cả bầu trời, đột nhiên xua tan bầu không khí cứng nhắc trong phòng khách. Ông nội nghĩ: Rốt cuộc vẫn là trẻ con. Chưa hiểu được quan hệ lợi hại!
Quý Du đắc ý quay đầu nói với Tiêu Nhược Quang: "Mai mốt công ty sẽ giao cho em, em kiếm tiền nuôi chị!"
Mọi người: "..."
Tiêu Nhược Quang đáng thương nhìn tài liệu trong tay, thở dài nói: "Đây là công ty sao?? Vậy con cũng phải đi làm như cha ư? Nhưng mà đi làm mệt lắm, con vẫn muốn đi mẫu giáo cơ. "
Tiêu Vũ xoa cằm nói: "Công ty thì có gì hay? Con xem chú nhỏ ngồi bên kia chơi game kìa, mỗi ngày bắt chéo chân chờ nhận tiền xài. Cha con thì phải mệt sống mệt chết đi làm, dậy sớm hơn gà, ngủ trễ hơn chó, làm còn nhiều hơn lừa. Nhưng quan trọng là, chú mấy đứa cũng đâu ăn kém gì cha mấy đứa đâu."
Quý Yến chắp tay với Tiêu Vũ, nói: "Em rất cảm kích."
Cha mẹ Quý suýt chút nữa là hộc máu, mẹ nó, bọn họ muốn cho thằng út thừa kế công ty đó chứ, nhưng không phải không có cơ hội sao! Nói như thể như thằng út nhà họ chính là ăn no chờ chết vậy.
Quý Yến: "Những ngày ăn no chờ chết mới là cảnh giới cao nhất của kẻ có tiền, a ha ha ha ha ha....."
Cha mẹ Quý: "......"
Vì vậy, phòng khách không còn bầu không khí quỷ dị khi nãy nữa, mấy người Quý Thục Mẫn nhất thời không biết họ phấn đấu vì cái gì.
Đã đến giờ ăn sáng, cả nhà cùng nhau ngồi ăn sáng.
Tiêu Nhược Quang ngồi vào bàn trước, nhóc mở văn kiện ra, lấy một chồng tài liệu khó hiểu ra, hỏi Tiêu Vũ: "Mẹ ơi, đây là gì thế ạ?"
Tiêu Vũ không nâng đầu mà tiếp tục ăn sáng, vươn tay chỉ Quý Huyền: "Con hỏi cha con đấy."
Quý Huyền liền trả lời: "Đây là số cổ phần đưa cho Tiểu Quang mà cha với ông cố đã thảo luận qua, nó bằng với số cổ phần chị con có. Cha sẽ làm cho con một tấm thẻ ngân hàng, mai mốt tiền hoa hồng của con sẽ chuyển vào đó, cha cũng sẽ kiếm người quản lý quỹ tài sản, họ sẽ giúp con kiếm được nhiều tiền hơn."
Tiêu Nhược Quang vươn tay lấy tấm thẻ ngân hàng trong túi ra, hỏi: "Vậy có nhiều hơn trong thẻ này không ạ?"
Quý Huyền: "....." Con trai, đó là chuyện không thể.
Tất Dịch Lộ chỉ được bao lì xì bĩu môi nhìn tấm thẻ trong tay Tiêu Nhược Quang, rồi lại nhìn chi phiếu trong bao lì xì, lấy ra thì thấy 8888*, không ít lắm. Rốt cuộc thì mỗi tháng bà nội Tất chỉ cho anh em cô ta mỗi người 10000 tệ. Sau khi nhà đầu tư thất bại, trong nhà chỉ còn một ít tiền do bà nội Tất quản lý năm đó, chưa bao giờ lấy ra.
* Số 8 được đọc là phát, 8888 chính là " phát phát phát phát". Trong phong thủy thì 8888 (hay còn gọi là tứ quý 8) biểu thị cho sức mạnh vô biên và sự phát triển không ngừng nghỉ. Ngoài ra, còn có ý nghĩa độc đáo mang lại sự may mắn, sự thịnh vượng.
* 8888 tệ = 31,678,013 VND ; 1 vạn tệ = 35,641,329 VND
Mỗi năm Tất Bác Dương kiếm được một khoản tiền, nhưng phải nộp nó lên cho Quý thị. Rốt cuộc thì công ty là do Quý Huyền đứng tên, đương nhiên mỗi năm cũng có một số tiền gửi cho Quý Trọng Vi, nếu không thì cuộc sống của bà ấy rất cực khổ.
Tất Dịch Nhiên nhìn bao lì xì, nghĩ tới số tiền trong thẻ của mình, bắt đầu tính toán. Quý thị thậm chí còn không có ý định cho cậu ấy vào, vì vậy cậu nên tự thành lập công ty. Với phong bao lì xì năm nay, Tất Dịch Nhiên đã tiết kiệm được gần 1 triệu. Cậu là cháu trai duy nhất của Tất gia, bà nội Tất lén cho cậu tiền không ít hơn cho Tất Bác Dương là bao.
*1.000.000 CNY (1 triệu Tệ) = 3.457.000.000 VND
Lâm Tư Điềm không có chấp niệm lớn với lì xì, cô ấy thích nhìn con số cát lợi. Tiền tiêu vặt của Lâm Tư Điềm vẫn luôn để trong nhà, kế thừa gia nghiệp là con đường tương lai được trải trước cho Lâm Tư Điềm và cô ấy cũng không định từ bỏ. Cho nên, bây giờ Lâm Tư Điềm đang theo cha mẹ mình tiếp xúc với công ty, tiền trong tay cũng là lấy từ thẻ của cha.
Sau bữa cơm sáng chính là đi chúc Tết, Tiêu Vũ nhìn một nhà đang ở cửa, một năm mới của cô tại Quý gia lại bắt đầu. Tiêu Vũ nhìn cây đàn piano trong góc phòng khách, cuộc sống cây đàn piano của cô cũng bắt đầu....
- ----
"Chị Tiêu, chị ổn không?" Trương Băng Vũ đứng ở cửa nói.
Vào ngày nọ, vòng sơ khảo của cuộc thi piano chính thức bắt đầu.
Dưới sự trợ giúp của thím Khổng, Tiêu Vũ đã mặc xong bộ lễ phục màu tối đơn giản, không có thiết kế ren. Tóc của cô được tết thành một nụ hoa và được điểm xuyết thêm ngọc trai và ghim cài, trở thành một bông hoa màu bạc. Kiểu tóc đơn giản nhưng lại có vẻ rực rỡ chói mắt.
Quý Huyền nhìn Tiêu Vũ không chớp mắt, làn da trắng nõn của Tiêu Vũ được tôn lên bởi bộ váy tối màu này, làm cho cô trở nên quyến rũ.
Tiêu Vũ nghe được tiếng gọi của Trương Băng Vũ thì chào tạm biệt thím Khổng, rồi cùng Quý Huyền và hai con đi ra cửa.
Tiêu Vũ liếc mắt một cái là thấy chiếc xe hơi nhỏ màu đỏ rực, đường cong duyên dáng của chiếc xe làm người ta thoải mái. Trương Băng Vũ thấy Quý Huyền bước ra thì hỏi: "Không phải hôm nay công ty anh sẽ ký một hợp đồng quan trọng à? Sao anh lại đi chung với tụi tôi vậy?"
Nghe nói hôm nay Quý thị có một buổi hội nghị quan trọng, kết quả, Quý Huyền rất mặt dày nói: "Không sao, hôm nay ông nội anh vừa lúc trở về, ông nói ông sẽ tới công ty xem."
Ông nội Quý phải chạy đến công ty: "...."
Trương Băng Vũ không nghi ngờ anh, liền hỏi: "Vậy anh cũng đi chung à?"
Quý Huyền kiêu ngạo đáp: "Đương nhiên, mẹ của con tôi đi thi đấu, tôi đương nhiên phải đi theo rồi."
Trương Thiên Vũ không hiểu, vợ trước anh thi đấu thì có liên quan gì đến anh đâu, nhìn cái mũi hướng lên trời của anh ta, phải biết rằng, đôi khi em gái anh ta đàn rất tốt đấy.
Mọi người lên xe, Trương Băng Vũ hỏi Tiêu Vũ: "Chị đã nhớ hết bản nhạc mình sẽ biểu diễn chưa?"
Tiêu Vũ đáp: "Không có vấn đề."
Trương Băng Vũ hâm mộ: "A! Em ghét nhất là phải học thuộc bản nhạc, chị học bằng cách nào vậy?"
Tiêu Vũ đáp: "Lúc bắt đầu, do có sai sót lúc biểu diễn nên nhiều bản nhạc trong đầu chị đều học thuộc lòng. Mà lúc đó chị không thể phân tích tốt các bản nhạc đó, cho nên rất khó nhớ."
Mẹ Tiêu rất cố chấp trong việc Tiêu Vũ trở thành nghệ sĩ piano, cho dù biết con gái mình không có thiên phú về piano, bà ấy vẫn muốn cô nhớ hết các bản nhạc piano, không ngừng làm cho thư viện bản nhạc của Tiêu Vũ càng thêm phong phú.
Vì vậy, khi Tiêu Vũ thay thế nguyên thân, đương nhiên là được thừa hưởng những ký ức này. Mặc dù đã thuộc lòng những bản nhạc, nhưng mấy ngày nay, cô vẫn không ngừng ôn tập, khúc nhạc mang đi thi đấu thì cô càng dùng nhiều công sức hơn để nhớ.
Vòng sơ khảo ở thủ đô diễn ra tại trung tâm thể dục, ở đó có một sân khấu vô cùng lớn. Từ khu biệt thự đi qua đó mất khoảng 20 phút, nhóm Tiêu Vũ đến nơi là khoảng 8h kém.
Trước cửa ra vào là người trong ban tổ chức đang chờ các thí sinh đã báo danh, là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, đeo kính cận.
Tiêu Vũ cùng Trương Băng Vũ đi tới trình giấy báo danh, hai người đeo số báo danh lên, rồi được nhân viên công tác dẫn vào hậu trường.
Nhân viên dẫn đường tầm đôi mươi, là một cô gái nhỏ trẻ trung. Cô ấy cười nói với Tiêu Vũ và Trương Băng Vũ: "Mọi người có thể ở đây chờ đợi và chuẩn bị mọi thứ. Thi đấu sắp bắt đầu, mọi người không được tùy tiện rời đi trong khoảng thời gian này. Hãy để ý xem MC đọc đến tên ai, khi đến phiên ai thì người đó hãy ngay lập tức lên sân khấu. Bản nhạc biểu diễn trong vòng này chỉ có thể là bản nhạc mà mọi người đã đăng kí với ban tổ chức, không được sửa đổi gì thêm, biểu diễn xong thì có thể đi xuống khán đài. "
Nhân viên công tác nói xong, liền đi ra ngoài.
Trương Băng Vũ mặc bộ váy công chúa màu trắng, cô ấy cùng Tiêu Vũ ngồi ở hậu trường đợi gọi tên. Chưa tới một lúc, Tiêu Vũ đã thấy Phí Vũ Đồng mặc lễ phục màu đen đi tới.
"Cô giáo." Phí Vũ Đồng đi tới, lễ phép chào hỏi Tiêu Vũ.
Trương Băng Vũ không thể tin được nhìn Tiêu Vũ: "Woa, chị có học sinh sao?"
Phí Vũ Đồng liền chào hỏi Trương Băng Vũ: "Xin chào, tôi là Phí Vũ Đồng, học sinh của cô Tiêu."
Nhất thời, những người khác cũng quay lại nhìn họ. Đây là tổ thanh niên, thí sinh dự thi từ 18-28 tuổi.
Ở đây có không ít cô gái trẻ khoảng 20 tuổi. Tổ này cũng là tổ khó đối với độ tuổi của Phí Vũ Đồng. Vẫn có một số khác biệt giữa độ tuổi 18 và 28, nếu thời gian tập đàn muộn hơn thì càng không có lợi thế.
"Cô giáo và học sinh cùng một tổ, nếu bị thua thì rất mất mặt đó."
Tiêu Vũ nhìn Tạ Hải Vân đi vào, cô ta mặc bộ lễ phục đỏ rực, màu sắc thu hút sự chú ý của người khác. Cô ta thấy Tiêu Vũ nhìn về phía mình, thì cười nhạo: "Đúng không, cô giáo?"
Tiêu Vũ nhìn Tạ Hải Vân, nở nụ cười tươi, hỏi: "Đã lâu không gặp, học với cô Phú thế nào?"
Tạ Hải Vân cười lạnh: " Cô ấy chuyên nghiệp hơn cô nhiều, cô ấy có thể đàn nhiều bản nhạc mà tôi không biết."
Chắc là cả hai nói hơi to, nên nhân viên công tác đi vào cảnh cáo: "Nếu ầm ĩ hay vui đùa ở hậu trường thì sẽ bị hủy bỏ tư cách dự thi."
Lúc này, Tạ Hải Vân mới không khiêu khích Tiêu Vũ nữa, kiêu ngạo hất đầu đi.
"Tạ Hải Vân." Tiêu Vũ gọi cô ta, Tạ Hải Vân tiếp tục cười lạnh, không thèm để ý tới Tiêu Vũ.
"Tạ Hải Vân!" Tiêu Vũ lại gọi cô ta, Tạ Hải Vân vẫn không thèm nghe, Tiêu Vũ chỉ có thể nói: "Khi nãy cô hất đầu mạnh quá nên tóc rối hết rồi kìa."
Tạ Hải Vân: "......"
Tiêu Vũ: "Như vậy sẽ bị trừ điểm, cô biết mà!"
Tạ Hải Vân: "......"
Quý Huyền đưa hai nhóc ngồi ở khán đài, nhìn nhóm người ăn mặc chỉnh tề lên sân khấu. Bởi vì thi đấu có giới hạn thời gian nên có rất nhiều tuyển thủ chưa đàn xong, thậm chí có một vài thí sinh không cam lòng, ngay cả ban giám khảo bấm chuông ngừng vẫn tiếp tục đàn.
Có một vài thí sinh lên sân khấu cứng nhắc, có người quên luôn bản nhạc, có một vài đoạn nhạc kỳ lạ.
Quý Huyền không cảm thấy kỹ thuật đàn của những thí sinh đó không tốt, nhưng sự thật là họ đang luống cuống. Quý Huyền biết rằng, người ngồi dưới khán đài không thể hiểu được áp lực của người trên sân khấu.
Quý Huyền lấy điện thoại, nhắn tin cho Tiêu Vũ: 【Tiêu Vũ, em là một nhạc sĩ, anh với con ở dưới sân khấu chờ em.】
"Số 35, Tiêu Vũ."
Khi nhân viên gọi tên, Tiêu Vũ bỏ điện thoại trên tay xuống, để túi vào ngăn tủ. Sau đó đi vào cánh gà chuẩn bị.
Lo lắng không?
Có chứ, may mà cô từng là diễn viên, đã có không ít lần biểu diễn trước mặt người khác.
Nhưng cô vẫn lo lắng, thậm chí có cảm xúc sợ hãi. Nguyên thân không phải chưa từng tham gia cuộc thi piano, nhưng mỗi lần thi đấu đều thất bại. Dù kỹ thuật của cô ấy thực sự không ở đỉnh cao, không thể vươn ra tầm quốc tế.
Nhưng mà, tuyệt đối không thế lúc nào cũng thi đấu thất bại được, nguyên nhân của việc này là vì sợ hãi. Áp lực trên người nguyên thân quá lớn, cái bóng của cha và sự đốc thúc của mẹ khi hai người họ còn sống đã đè nặng cô ấy, khi cha mẹ qua đời, nguyên thân đã tự cõng ngọn núi đó lên mình. Mỗi lần trước khi thi đấu, nguyên thân đều có cảm giác sợ, sợ kỹ thuật của bản thân chưa sẵn sàng. Nên cho dù cô ấy đã luyện đàn nghiêm túc và tận tâm trước khi thi đấu, nhưng kết quả vẫn ngày càng kém.
Nơi đây khác với giới giải trí, đây là một chiến trường mới, là con đường cô phải đi, cô phải sống sót.
"Đến phiên cô rồi, đi thôi!" Nhân viên công tác nhắc nhở.
Hai mắt Tiêu Vũ nhìn về phía trước, đi tới giữa sân khấu, sau đó chào hỏi 5 vị giám khảo. Tiêu Vũ tươi cười,trang trọng giới thiệu: "Tôi tên là Tiêu Vũ, khúc nhạc dự thi của tôi là《 Thở dài 》." Ở trên sân khấu này, ngôn ngữ lộng lẫy là không cần thiết, chỉ cần thái độ trang trọng và câu nói này. Tiêu Vũ ngồi vào ⅓ ghế đàn, đôi tay để phía dưới.
Cha Tiêu từng nói, đừng lo lắng con gái, hít sâu, thả lỏng, đừng để bị ảnh hưởng bởi bất cứ ai.. Chắc chắn chưa? Vậy... hãy đặt tay lên cây đàn piano!
Tiêu Vũ để đôi tay lên phím đàn, giống như cha Tiêu đã từng dạy.
Tiêu Vũ chọn bài 《 Thở dài 》 của Liszt bởi vì nó không chỉ là bản nhạc đòi hỏi kỹ thuật, mà đồng thời cũng cực kì chú trọng đến tình cảm. Trong lúc thi đấu, không phải bản nhạc càng khó thì điểm càng cao. Muốn khống chế một bản nhạc có yêu cầu cao thì bạn cũng phải kỹ thuật đàn cao siêu như vậy. Nếu không, những bản nhạc khó chỉ làm bạn bị trừ điểm mà thôi.
《 Thở dài 》 có không ít khó khăn, lại còn có những cảm xúc khác nhau. Một chuỗi hợp âm rải* đi vào chủ đề, những hợp âm rải liên tiếp giống như những gợn sóng nhộn nhạo trên mặt nước.
*Hợp âm rải là một số các nốt nhạc được chơi thành một chuỗi nhanh hoặc từng nốt một – so với một hợp âm khối.... C (Đô) trưởng là hợp âm phổ biến, dựa trên nốt C (Đô) trung.
Giai điệu của từng âm vực* sẽ khác nhau, luân phiên chơi bằng cả hai tay, giai điệu nhẹ nhàng được đặt lên trên phần đệm, rồi lại xen kẽ với phần đệm một lúc, liên tục thay đổi âm sắc* và hòa âm*.
*Âm vực hoặc dải âm vực của một nhạc cụ là khoảng cách từ âm thấp nhất đến cao nhất mà nó có thể chơi.
* Âm sắc là một đặc trưng sinh lí của âm có liên quan mật thiết với đồ thị dao động âm
* Hoà âm (harmorny) là cách giao hoà những âm thanh lại cùng nhau để tạo thành một bản nhạc.
Tiêu Vũ nhìn thấy cha Tiêu đã mất, nói: Tiêu Vũ, giữ cho cổ tay của con mềm mại và thư giãn, sử dụng linh hoạt cổ tay để điều chỉnh, để cho âm thanh con đàn ra đều đặn và mượt.
Tiêu Vũ đã làm như vậy, kết thúc bằng một tiếng thở dài cuối cùng. Phần trình diễn của Tiêu Vũ kết thúc trước khi chuông reo, cô đứng dậy, cúi chào ban giám khảo và cảm ơn họ. Sau khi rời khỏi sân khấu, biểu cảm trên khuôn mặt của các giám khảo cho Tiêu Vũ biết rằng, cô đã thành công.
Bước ra một bước, tiếp theo, cô sẽ đi cho đến khi trở thành nghệ sĩ piano nổi tiếng thế giới. Cho đến khi, cô có được cuộc sống mới.
"Thế nào?"
"Tôi cảm thấy không tệ, trình tự âm nhạc rõ ràng và phong phú."
"Ừ, cách đánh đàn rất chính xác, sạch sẽ và lưu loát."
"Có thể thấy cô ấy không đánh lệch phím nào."
Các giám khảo lần lượt phát biểu ý kiến , giám khảo cuối cùng đang ẩn mình trong bóng tối cười nhạo: "Đâu chỉ có như vậy?"
Các giám khảo khác ngừng nói, người chế nhạo vừa xong nhìn bóng lưng rời đi của Tiêu Vũ sân khấu, nói: "Thành công nhất của cô ấy không đơn giản về mặt kỹ thuật, mà còn là việc cô ấy đã đặt cảm xúc của mình vào đúng vị trí. Chủ đề của bản nhạc đã được thể hiện một cách sống động, có thể nói là đã diễn giải hoàn hảo về bản nhạc... với bối cảnh vùng vịnh thơ mộng, tuyệt đẹp."
Tiêu Vũ cúi đầu bước xuống khán đài, Quý Huyền đã dành một chỗ cho cô.
Quý Huyền vươn tay cầm túi nhỏ của Tiêu Vũ, sau đó lấy một chai nước cho cô, Tiêu Vũ ngồi bên cạnh Quý Huyền uống hớp nước.
"Nước ngon." Tiêu Vũ nói nhỏ.
Quý Huyền nhìn cô, nhỏ giọng đáp lại: "Dễ nghe."
"Cảm ơn." Tiêu Vũ nói lời cảm ơn.
Trương Thiên Vũ bên kia hỏi: "Em gái tôi sao rồi?"
Tiêu Vũ nói: "Hai người nữa là đến lượt em ấy."
Trương Thiên Vũ lo lắng chờ đợi, vòng sơ khảo không có xếp hạng, chỉ cần đạt yêu cầu là có thể vào vòng sau.
Chắc là bị ảnh hưởng của Tiêu Vũ, nên hai người tiếp theo đều có chút căng thẳng lúc chơi đàn và rơi vào hai tình huống khác nhau.
Cuối cùng đã đến phiên Trương Băng Vũ lên sân khấu, cô ấy mặc váy công chúa màu trắng, dưới màn đêm của sân khấu càng thêm lóa mắt.Phần biểu diễn của Trương Băng Vũ chỉ có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung, Quý Huyền nhìn Tiêu Vũ nói: "Bản nhạc này em đã từng đàn qua."
Tiêu Vũ nhìn Trương Băng Vũ đi xuống sân khấu, sau đó nói: "《 Chuông 》"
*Tên gốc là 《 La Campanella 》(Bell), là bản nhạc số ba trong Étude Paganini của Liszt.
Trương Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm nói: "Hôm nay em gái tôi không có chơi quậy mà chịu đàn bình thường."
Quý Huyền hỏi Tiêu Vũ: "Cô ấy đàn thế nào?"
Tiêu Vũ cười nhìn anh: "Nếu lần thi đấu này có xếp hạng, thì em ấy sẽ nằm trong top 3. 《 Chuông 》có độ khó hơn 《 Thở dài 》, tay to dễ hơn tay nhỏ. "
Trương Băng Vũ cũng đi xuống, nhìn Tiêu Vũ nói: "Chị làm người ta sợ chết, đàn tốt như vậy, làm cho hai người sau chị run hết cả tay. Em đoán hai người họ toi rồi, quả nhiên là cả hai đều đàn rối tung cả lên, họ dẫm sai bàn đạp rất nhiều lần."
Tiêu Vũ lấy ly nước mà Quý Huyền mua, đưa cho Trương Băng Vũ, cô ấy nhận lấy, Tiêu Vũ nói: "Chị đâu thấy em bị ảnh hưởng gì."
Trương Băng Vũ đắc ý nói: "Đương nhiên, mục tiêu đàn của em chính là tham gia fes anime - manga mà, em không có áp lực."
Tiêu Vũ gật đầu: "Vậy cũng đúng, dù sao tâm lý là điều cần thiết trong dịp này." Nếu người sau Trương Băng Vũ không giữ vững tâm lý, thì coi như xong.
Mà người sau Trương Băng Vũ chính là...Phí Vũ Đồng.
Bản nhạc của Phí Vũ Đồng chính là 《 Mùa thu nói nhỏ 》*, không phải là bản nhạc khó, nhưng tiếc thay, phần biểu diễn của Phí Vũ Đồng vẫn bị lạc đi.
* 《Autumn Whispers 》- Fariborz Lachini. Nằm trong album Golden Autumn 3 - Pieces for Piano, ra mắt vào năm 2006.
Những người sau thì nửa tốt nửa xấu, có tốt có xấu, lượt biểu diễn của Tạ Hải Vân ở gần cuối, cô ta đàn Chương 3 của bản nhạc《 Sonata ánh trăng 》*, hơn nữa cô ta đã hoàn thành với mức độ hoàn hảo, ban giám khảo có vẻ khá hài lòng.
* Chương 3 của《 Sonata ánh trăng 》: Presto Agitato.
Mà Phí Vũ Đồng sau đó vẫn chưa xuất hiện.
Danh sách người qua vòng loại ngay lập tức được công bố, Trương Băng Vũ, Tiêu Vũ và Tạ Hải Vân đều có tên trong danh sách. Tiêu Vũ không thấy tên của Phí Vũ Đồng trong danh sách.
Tiêu Vũ thở dài, Quý Huyền hỏi cô: "Em có muốn tìm cô ấy không?"
Tiêu Vũ lắc đầu: "Để cô ấy yên lặng đi."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha, học sinh của cô không được thông qua, có thể thấy cô đúng là không có năng lực." Âm thanh vui vẻ khi có người gặp họa của Tạ Hải Vân truyền tới.
Tiêu Vũ quay đầu nhìn cô ta: "Cô thì chưa thể hiện đúng cảm xúc của Chương 3 bản nhạc 《 Sonata ánh trăng 》, Phú Tuệ đang cầm gậy chờ cô kìa! Ở đó mà cười nhạo người khác."
Tạ Hải Vân: "......"