Nói tới đây, Quý Huyền lại lơ đãng hỏi: “Hôm nay phỏng vấn thế nào? Em không được nhận làm thế thân sao?”
Tiêu Vũ kể sơ qua chuyện hôm nay, ông nội Quý còn đập bàn mắng: “Đạo diễn này làm ăn kì cục, đã ký hợp đồng rồi mà còn chơi cái chiêu đấy. Đây không phải là bắt nạt đứa nhỏ Úc gia sao?”
Tiêu Vũ gật đầu nói: “Chắc là thấy tính Úc Vân Phi tốt ạ? Cháu thấy lúc bị đổi vai lần đầu tiên, cậu ấy cũng không so đo. Cháu nghe nói anh trai cậu ấy đã giấu tên đầu tư vào phim, mà đạo diễn lại thấy Sở Du nổi tiếng. Có nhiều lý do khác nhau lắm ạ.”
Ông nội Quý không đồng ý, ông nói,” Đó không phải vấn đề, mà là đã đồng ý với người ta rồi, sao nói sửa là sửa được? Mà muốn sửa thì cũng phải có lý do hợp lý chứ? Làm doanh nhân, nếu tất cả đều như vậy thì sao làm ăn thế nào? Người ta dễ bị bắt nạt không phải là lý do để mình đi bắt nạt người ta. Nhưng mà, ông nghe nói đứa nhỏ Úc gia khá nghịch ngợm hả?”
Tiêu Vũ ngẫm lại nói: “Tính tình khá tốt, chủ yếu là do cậu ấy không thèm để ý nên mới bị người ta đổi vai. Bằng không, không ai bắt nạt được đâu ạ.”
Quý Huyền cũng không để tâm đến chuyện nào, ngược lại nói: “Không làm thế thân thì không làm thôi! Nếu em muốn đi làm kiếm tiền, sao không đến công ty anh? Bên cạnh anh đang thiếu một cô thư kí nhỏ, em tới là ok luôn.”
Tiêu Vũ nhìn Quý Huyền đang nở nụ cười về tương lai tốt đẹp, nói: “Như vậy không tốt! Công ty lớn vậy mà đi cửa sau.”
Quý Huyền ngẩng đầu ưỡn ngực, nói một chính đáng: “Sao lại đi cửa sau được? Chức vị này đâu có quy định gì, anh muốn ai làm thì người đó làm, hơn nữa, việc này lương cao.”
Hai mắt sáng ngời: “Cao? Cao bao nhiêu?”
Quý Huyền thấy cô như vậy, liền vỗ đầu cô: “Một tháng hơn 20000 tệ (~ 72,376,105 VND) cũng không thành vấn đề.”
“Hai vạn?” Tiêu Vũ kêu lên, nói: “2 vạn là quá tốt rồi! Nhưng….em không đi.”
Quý Huyền: “…..” Vậy tốt cái gì? Làm người ta mất hứng à.
Tất Dịch Nhiên nhìn bọn họ, cạn cả lời vùi đầu ăn cơm. Đợi khi Tiêu Vũ đưa 3 đứa trẻ lên lầu ngủ, Quý Huyền yên lặng quay đầu nhìn Quý Yến.
Quý Yến: “…..” Chị ấy không cắn câu thì liên quan cái đíu gì tới em? Chuyện chị dâu thích tiền là anh nói với em, chuyện không thành là do anh đưa tiền lương quá thấp!
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng cậu ta cũng không dám nói mà lại nhanh chân ân cần đưa một phần văn kiện để trước mặt Quý Huyền: “Hôm nay lúc nhận được điện thoại của anh, em liền vội vàng tìm người thảo luận phương án, anh nhìn xem.”
Quý Huyền nhận văn kiện, sau đó đứng dậy rồi đi, Quý Yến bị lợi dụng rồi vứt bỏ ủy khuất nhìn anh trai.
Ngày hôm sau, vừa thức dậy, Tiêu Vũ liền sắp xếp giấy tờ lên xe ra cửa, Quý Huyền không nhận được nụ hôn chào buổi sáng cực kì không vui, anh hỏi thím Khổng: “Thiếu phu nhân đâu rồi?”
Khổng Ngọc Tình ngạc nhiên, hỏi lại anh: “Sao lại biến thành Thiếu phu nhân? Thiếu gia cầu hôn thành công rồi sao?”
Quý Huyền lắc đầu, Khổng Ngọc Tình liền nói: “Tiêu phu nhân đi ra ngoài với tiểu Từ rồi ạ.”
Quý Huyền sờ cằm nghĩ, từ Tiêu phu nhân đến Quý Thiếu phu nhân, còn có một đoạn đường a!
Vì thế anh không hỏi nữa, mà bên kia, Tiêu Vũ được Từ Hạo Thiên chở đến cổng trường đại học cũ, cổng trường người đến kẻ đi, toàn là những thanh niên ở tuổi bồng bột với tinh thần phấn chấn.
“Phu nhân, chị tới đây làm gì thế?” Từ Hạo Thiên hỏi.
Tiêu Vũ cười nhìn cậu: “Làm gì à? Để xin bỏ nghỉ phép, mặc dù chị thấy không có cơ hội nào.” Dù gì cũng chỉ cho phép bảo lưu kết quả hai năm, mà cô…. đã nghỉ 4 năm.
“Cậu tìm một chỗ đỗ xe trước đi! Chị vào xử lý việc không biết đến bao giờ, xong rồi chị sẽ gọi.” Tiêu Vũ cúi đầu nói với Từ Hạo Thiên.
Từ Hạo Thiên gật đầu, khởi động xe đi.
Tiêu Vũ đi vào trường học, dù lâu rồi cô không tới đây nhưng cũng không xa lạ gì. Đây là nơi cô đã từng ngây người suốt 3 năm, rồi một năm nữa sẽ tốt nghiệp cô lại nghỉ học.
Tiêu Vũ tìm được văn phòng của giáo viên lúc trước, đó là người đàn ông tên Đoạn Bân, năm nay 32 tuổi. Anh ấy làm giáo viên cho Tiêu Vũ khi mới 24 tuổi, lúc mới tốt nghiệp liền được trường giữ lại làm việc.
Tiêu Vũ là học sinh đầu tiên của Đoạn Bân, lúc tiếp nhận thì nghe nói cô là con gái của đại sư piano Tiêu Chanh. Khi đó, anh ta hưng phấn cả đêm không ngủ, ngày hôm sau vội vàng tìm được cô trong biển người mênh mông.
Loading...
Lúc đó, cha của Tiêu Vũ vừa mới qua đời, tin tức còn chưa được công bố, Đoạn Bân đã hào hứng trò chuyện với Tiêu Vũ và hỏi xin chữ ký của Tiêu Chanh.
Đương nhiên, Đoạn Bân không nhận được sự phản ứng từ Tiêu Vũ, lúc đó anh ấy cho rằng Tiêu Vũ kiêu ngạo. Nhưng cũng cảm thấy cha cô có tài, bản thân Tiêu Vũ cũng có thể là thiên tài, có chút kiêu ngạo là chuyện bình thường.
Kết quả, sau khi khai giảng mới biết rằng tài năng của Tiêu Vũ chỉ tầm thường, và không lâu sau, hoàn loạt tin tức về cái chết của Tiêu Chanh đã bùng nổ trên các bản tin.
Khi đấy, Đoạn Bân mới biết rằng những hành động vô ý của mình lúc khai giảng có thể đã để lại vết sẹo sâu cho Tiêu Vũ, nên đã tìm cô xin lỗi. Vào lúc ấy, Tiêu Vũ đã dần dần mỉm cười, cô nói rằng không sao cả.
Sau đó, cô bảo lưu một năm, sau khi đi học lại, cô học chung với sinh viên khóa tiếp theo, Đoạn Bân không còn là giáo viên phụ đạo của cô nữa. Kết quả là không bao lâu, giáo viên phụ đạo của Tiêu Vũ đi du học, Đoạn Bân tự động chờ trường học cho lệnh, sau đó tiếp quản lớp của Tiêu Vũ.
Anh lại trở thành giáo viên phụ đạo của cô, sau khi trở về, Tiêu Vũ ban đầu vẫn mỉm cười, dù piano của cô vẫn tầm thường nhưng Đoạn Bân vẫn tin rằng một ngày nào đó cô có thể bộc phát hết tiềm năng như Tiêu Chanh.
Kết quả là, cô không chỉ không thể tiến lên mà thậm chí, piano của cô không còn linh hồn, như thể tài năng nhỏ bé của cô đã bị đánh cắp.
Đó không phải là điều tồi tệ nhất, tiếp sau đó, cô bắt đầu thường xuyên xin nghỉ, thậm chí còn có những bức ảnh cô chạy đến sòng bạc trên bài đăng của trường. Cô trở thành học sinh kém nhất trường, học lực thì đếm ngược, đạo đức cũng bị đếm ngược nốt. Danh tiếng của Tiêu Chanh không ngừng bị cô tiêu hao, mọi người đều biết cô là con gái của Tiêu Chanh, ai cũng biết cô là một sinh viên piano vô năng.
Vào năm ngoái, trước khi tốt nghiệp, cô lại tạm nghỉ học. Sau đó…..anh ta không còn gặp qua cô, cho đến khi nhìn thấy cô trong vụ lừa đảo quyên góp trên Weibo, các giáo viên cũ của cô ở trường bắt đầu nói về cô.
Nửa năm sau sự cố Weibo, tức là bây giờ, Tiêu Vũ cô …. lại trở lại một lần nữa.
Tiêu Vũ đứng ở cửa, mỉm cười nhẹ nhìn giáo viên phụ đạo, gọi: “Thầy.” Lần đầu tiên gặp mặt, anh 24 tuổi – cô 18 tuổi. Bây giờ anh 32 – cô 26 tuổi.
“Tiêu Vũ.” Đoạn Bân đứng dậy, những người khác trong văn phòng đều quay đầu lại, Tiêu Vũ không chỉ là một huyền thoại, mà còn là một huyền thoại khó tin.
Bất kể mặt tốt, hay mặt xấu.
“Thưa thầy, cái đó….” Tiêu Vũ cười xấu hổ nói, “Em muốn hỏi, em có thể hủy nghỉ phép không?”
“Nghỉ phép nào?” Một giáo viên không rõ chuyện trong văn phòng hỏi nhỏ.
“Em không biết à? Chính là cái cô đó đó! Tạm bảo lưu, cô ấy nghỉ học lâu rồi.”
“Không thể nào , trông chỉ mới 20 tuổi mà!” Một người nào đó nói.
“Gần 30 rồi.” Có người ghen tị đáp lại.
Tiêu Vũ “….Các thầy cô, em hẳn ở giữa 20 với 3o nhỉ? Như vậy cũng có thể làm tròn xuống nhỉ?”
Các thầy cô: “…..”
Đoạn Bân cau mày, liếc nhìn những người này, sau đó nói với Tiêu Vũ, “Đi ra ngoài nói chuyện đi.”
Tiêu Vũ gật đầu, Đoạn Bân cũng không có tìm chỗ khuất, chỉ là đứng ở hành lang trước cửa.
“Sao đột nhiên trở về vậy?” Đoạn Bân hỏi.
Tiêu Vũ cười nói: “Em muốn lấy bằng tốt nghiệp, lúc trước làm việc bên ngoài thì thấy nó rất có ích.” Bằng đại học không chỉ là khúc mắc của riêng Tiêu Vũ, cô đã từng không có tiền học, tốt nghiệp cấp 3 liền đi ra Bắc kiếm tiền cho em trai đi học. Mà nguyên thân lại không quý trọng việc đi học, tất nhiên lúc đó cô ấy còn không muốn cái mạng của mình nữa kìa, việc đi học thì tính cái gì? Về sau thì cô ấy không có thời gian, tiền bạc và sức lực để đi học.
Nguyên thân không thể tìm được một công việc tốt, sao lại không liên quan gì đến cái tấm bằng đại học chứ? Làm giáo viên piano ít nhất thì không cần chứng chỉ. Nếu tôi dạy tốt, tôi chỉ cần được người ta công nhận là được . Tất nhiên, nếu cô ấy có chứng chỉ thì có thể tìm được cố chủ tốt hơn.
Cũng cùng thở dài trong đêm mưa, tiếc cho việc thiếu tấm giấy tốt nghiệp, cũng hiểu rõ sự tàn nhẫn của xã hội. Cái bằng đại học này, ai cũng nói nó vô dụng, sinh viên đại học ở đâu cũng có, nhưng khi không có nó mới phát hiện, các cô còn không có cơ hội phỏng vấn nữa.
Thế nhưng, bây giờ cô có cơ hội lấy lại nó, cho dù đã có thứ hữu ích hơn tấm bằng, cô vẫn nguyện ý lấy nó.
“Em biết mình đã bị bảo lưu 4 năm rồi đúng không! Việc bảo lưu chỉ có thời hạn trong 2 năm. Nếu em vượt qua mức đó, trường học sẽ tự động hủy bỏ học tịch của em.” Đoạn Bân nói.
Tiêu Vũ gật đầu nói: “Em biết ạ.”
Đoạn Bân thở dài, nhìn cô nói: “Lúc đó em chỉ nộp tài liệu bù 1 năm, phần còn lại tôi đã bổ sung cho em.”
Tiêu Vũ sửng sốt, không thể tin được nhìn Đoạn Bân. Đoạn Bân cười nói: “Tiêu Vũ, tôi đến từ nông thôn, cũng không có tiền để học. Em có biết đại học có ý nghĩa như thế nào với một người như tôi không? Tôi không có tiền để học piano, học phí của tôi là do một người lạ gửi. Ba năm trước, tôi đã tìm thấy người gửi tiền, nhưng tôi chưa bao giờ thấy ông ấy. “
Tiêu Vũ sửng sốt, như thể cô không nghĩ Đoạn Bân sẽ nói điều này.
Đoạn Bân nở một nụ cười nhẹ nhõm trên mặt, nói: “Thầy rất vui vì em có thể trở lại, không uổng công thầy vẫn luôn giúp em bảo lưu, giúp em giữ lại học tịch.”
Tiêu Vũ lập tức nghĩ ra điều gì đó, Đoạn Bân tiếp tục, “Hẳn em đoán được rồi! Thầy được cha em tài trợ đi học. Ông ấy nói rằng ông không đành lãng phí tài năng của tôi và đã cho tôi số tiền để thầy đi học. Tiêu Vũ, rất xin lỗi, bây giờ mới….”
Tiêu Vũ lắc điện thoại của mình nói: “Ồ, thẻ ngân hàng của thầy là bao vậy? Để em xem thầy là sói mắt trắng số mấy?”
Đoạn Bân ngẩn người ngay lập tức “????”
Tiêu Vũ lật điện thoại, nói: “Khi cha em qua đời, em từ cuốn nhật ký của ông biết rằng ông đã trợ giúp cho 28 học sinh, ông chỉ ghi nhũ danh hoặc 4 số cuối của thẻ ngân hàng. Nhưng mà, chỉ có một người đến dự đám tang của ông ấy. Lần đó, em khá âm trầm nên đã ghi lại số thẻ của những người này trong điện thoại và đánh dấu bằng tên đặc thù. “
Đoạn Bân liền giải thích: “Thầy xin lỗi, bởi vì tiền trợ cấp của thầy được trả hết một lúc. Thầy nghe nói đại sư Tiêu đã đến tìm đến, cho rằng thầy có tài năng và không hy vọng thầy từ bỏ nên đã trả ngay một lần khi đó. Bọn họ không nói cho thầy biết người trợ cấp là ai, họ cũng không biết.”
Tiêu Vũ thắc mắc hỏi: “Vậy sao thầy biết cha em là người trợ cấp?”
“Năm ngoái khi trở về, thầy đã tìm thấy tờ báo năm đó trong thư viện nên mới biết được những nơi cha em đã đến, hơn nữa còn giúp đỡ cho 3 học sinh. Thầy nghĩ, thầy chính là một trong số họ.” Đoạn Bân đáp.
Tiêu Vũ nhìn anh ấy, anh nói: “Thầy không thể làm gì cả, giúp em giữ nguyên học tịch có lẽ là điều duy nhất thầy có thể làm.”
Tiêu Vũ nhìn anh, sau đó lùi lại một bước, cúi đầu, đứng lên nhìn anh ta nghiêm túc nói: “Cảm ơn thầy.”
Đoạn Bân xua tay nói: “Nên là thầy nói cảm ơn mới đúng. Tất cả những gì thầy có bây giờ đều là nhờ giúp đỡ của bố em. “
Tiêu Vũ lấy điện thoại di động ra xem, rồi hỏi: “Nếu thầy là người được trả một lần, hẳn cha em sẽ chỉ ghi tên thầy, em chưa bao giờ nhìn thấy tên Đoạn Bân.”
Đoạn Bân nói, “Em tìm xem có người tên Đất đen không, đó là nhũ danh của thầy.”
Tiêu Vũ gật đầu nói: “Có, em nhớ cái tên này.” Sói mắt trắng số 7, Đất đen, 9 tuổi, cả bố mẹ đều chết trong một vụ tai nạn ô tô. Lớn lên cùng ông nội, cả ông cháu đều được nhận trợ cấp sinh hoạt 250 tệ (904,701 VNĐ) mỗi tháng.
Khi lời của Tiêu Vũ vừa dứt, Đoạn Bân đột nhiên khóc, anh ấy đã luôn tìm kiếm ân nhân. Anh cũng chỉ là đoán xem ân nhân của mình là ai, nhưng vào lúc xác định được thì anh lại rất đau khổ, anh chưa kịp báo đáp ân tình, thậm chí còn chưa nói hai chữ “cám ơn” thì đã muộn rồi.
“Cảm ơn.” Đoạn Bân không biết mình đang nói với Tiêu Vũ hay Tiêu Vũ đại diện cho Tiêu Chanh.
Tiêu Vũ lắc đầu, Đoạn Bân tiếp tục nói “Cám ơn, cám ơn nhiều.”
Đợi khi Đoạn Bân bình tĩnh lại, liền đưa Tiêu Vũ theo, nói: “Đi với thầy, thầy đưa em đi gặp hiệu trưởng, em mang theo tài liệu gì tới vậy? “
Tiêu Vũ nhìn túi tài liệu trong tay, nói nhỏ: “Giấy chứng minh bệnh ạ. “
Đoạn Bân sửng sốt, dừng lại, cau mày nhìn cô hỏi: “Em mắc bệnh à? “
Tiêu Vũ cười bước đi. “Cũng không có chuyện gì, trước đây có một chút mất ngủ, ngủ không ngon giấc.”
Đoạn Bân đi theo hỏi: “Có sao không?” Từ khi biết cô là con gái của ân nhân của mình, Đoạn Bân hận không thể giúp cô cách ly với mọi thứ ngăn cản cô.
Tiêu Vũ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có chuyện gì, có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Tóm lại cô vẫn chịu đựng được.
Hai người tìm đến chỗ hiệu trưởng, vì Tiêu Vũ đã nghỉ học quá lâu nên khi quay lại trường cần thông báo cho ông.
Đoạn Bân gõ cửa, bên trong truyền tới giọng nói của một người đàn ông trung niên “Mời vào.”
Đoạn Bân gõ cửa mở cửa bước vào, văn phòng mở máy sưởi, bên trong đã có khách.
Người nọ nghe thấy tiếng liền quay đầu nhìn sang, thấy Tiêu Vũ thì hét lên “Tiêu Vũ, sao cô lại ở đây?”
Đoạn Bân cau mày nhìn cô, người đó thấy Đoạn Bân nhìn qua, lại nhỏ giọng nói: “Thầy Đoạn.”
Đoạn Bân gật đầu nói: “Em ấy tới để xin đi học tiếp, còn em, sao lại ở đây?”
Bối Tuệ nói nhỏ:” Em tới xin nghỉ phép. ” Bối Tuệ đã là giáo viên của trường nhưng vẫn sợ giáo viên phụ đạo Đoạn Bân này từ nội tâm. Đoạn Bân cũng quen coi Bối Tuệ như học trò của mình, cũng giống như việc cha mẹ luôn cảm thấy con mình chưa lớn, Đoạn Bân cũng khó khi đối xử học sinh như đồng nghiệp.
Đoạn Bân tỏ vẻ không hài lòng: “Tại sao lại xin nghỉ?Piano gần đây của em thật sự không có linh khí, ở trường học có nhiều chỗ luyện, mỗi ngày xin nghỉ. Học sinh thì không quản lý tốt, piano của bản thân cũng rối tinh rối mù.”
Bối Tuệ nói: “Đâu đến mức đó.”
Đoạn Bân lắc đầu, không nói với cô ta nữa mà quay sang nói với hiệu trưởng: “Hiệu trưởng Phương, đây là Tiêu Vũ. Em ấy đã bảo lưu việc học vài năm trước, năm nay em ấy muốn trở lại trường.”
Hiệu trưởng cau mày hỏi: “Nghỉ mấy năm?”
“Bốn năm.” Đoạn Bân nói, “Năm đó tình trạng của em ấy thật sự không tốt lắm, cái đó thầy biết. Sau khi nghỉ học, mỗi năm em ấy có nộp bổ sung tài liệu.”
Hiệu trưởng Phương gật đầu, nhưng Bối Tuệ thốt lên: “Bệnh gì 4 năm cũng nên tốt lên rồi chứ?”
Đoạn Bân lườm cô ta nói: “Em không có việc gì thì ra ngoài đi.”
Bối Tuệ bĩu môi đi ra ngoài, hiệu trưởng nhìn tài liệu Tiêu Vũ đưa, cau mày hỏi: “Mất ngủ à?”
Hiệu trưởng tên là Phương Hiểu Phong, năm nay mới nhậm chức, 42 tuổi. Khi ông chưa làm hiệu trưởng thì cũng là một giáo viên ở trường này, chuyện của Tiêu Vũ ông cũng biết. Nhìn Tiêu Vũ, hiệu trưởng hỏi: “Em ra ngoài lâu như vậy, còn nhớ được bao nhiêu về kiến thức chuyên môn?”
Tiêu Vũ không miễn cưỡng nói, “Em ra ngoài lâu như vậy, kiến thức chuyên môn không thể đảm bảo một hai, nhưng nếu chỉ chơi piano thì em vẫn còn chút tự tin.”
Hiệu trưởng Phương hỏi: “Hiện tại em ra ngoài lâu như vậy, kiến thức chuyên môn đã đổi mới, với lại, em là khoa…Piano? Em cũng biết, piano mà không luyện thì lâu ngày cũng rỉ. Trường chúng ta cũng được coi là nhạc viện, em cầm bằng tốt nghiệp mà lại không biết chơi piano, nói ra không phải khiến người ta chê cười sao? Nếu cần, em xem thử em có thể học từ năm 2 không?
Tiêu Vũ lắc đầu nói: “Không ạ, em muốn bắt đầu từ năm cuối. Em khá là bận, năm cuối có thực tập, thuận tiện hơn cho em ạ. ”
Đoạn Bân nói giúp: “ Hiệu trưởng, em ấy nói thế nào cũng là con gái của Tiêu Chanh, không nói đến, ngay cả danh tiếng của cha em ấy cũng đủ rồi. Đi ra ngoài nói con gái của đại sư Tiêu Chanh tốt nghiệp ở trường mình, nghe thế cũng tốt mà?
Phương Hiểu Phong lắc đầu nói: “Nếu những người khác thấy con gái của đại sư Tiêu Chanh không thể chơi piano, họ nghĩ đó là trường chúng ta dạy kém đó. “
Tiêu Vũ thở dài, lại đưa cho Phương Hiểu Phong một giấy khen: “Đây là chứng chỉ cuộc thi em tham gia. Nếu vẫn không được thì em cũng chỉ có thể đổi trường.”
Phương Hiểu Phong cầm lấy, mở ra, liền kinh ngạc nhìn Tiêu Vũ nói: “Em là quán quân cuộc thi này sao?”
Tiêu Vũ gật đầu, Phương Hiểu Phong nhìn kỹ lại nói: “Đoạn video cuộc thi Âu – Mỹ vẫn chưa phát hành, nhưng tên của quán quân với mấy người nhận giải đã được công bố.” Phương Hiểu Phong tìm trên trang web chính thức của cuộc thi piano Âu – Mỹ, đọc tên: ” Tiêu , Vũ ?”
Ông lại nhìn giấy khen, rồi lại nhìn tên được công bố trên trang web chính thức của Âu – Mỹ. Trước khi cho ra mắt video, trang web chính thức chỉ công bố kết quả của cuộc thi. Mai mốt thì up video thi đấu cùng những tấm ảnh.
Phương Hiểu Phong không thể tin được nhìn Tiêu Vũ, nói: “Cuộc thi Piano Âu – Mỹ nằm ở cấp quốc gia, không hề dễ dàng. Nhưng, thầy nhớ, điểm của em lúc còn ở trường không tốt.”
Tiêu Vũ trông bình tĩnh, cô cười và nói, “Nhưng, em là con gái của Tiêu Chanh .”
Phương Hiểu Phong: “….”
Tiêu Vũ tiếp tục, “Từ khi mới sinh ra em đã được tiếp xúc với piano. Em không dám nói mình giỏi như thế nào, nhưng em đã lớn, sẽ không làm cha em xấu hổ một lần nữa.”
Đoạn Bân vỗ tay: “Đúng vậy, cha của em lợi hại như vậy, hổ phụ vô khuyển tử. Thầy luôn tin rằng con của Tiêu Chanh sẽ không chịu thua như thế.”
Phương Hiểu Phong nhìn giấy khen trong tay một cách cẩn thận, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm nói: “Em muốn học năm 4 cũng có thể, nhưng mà, bản nhạc hay nhất mà em có thể chơi là gì? Cũng nên cho thầy biết điểm mấu chốt.”
Tiêu Vũ lắc đầu và nói, “Em không biết, nhưng em mới diễn tấu《Ma trơi》hôm qua. Nếu là thử nghiệm thì em không biết 《Ma trơi》có đủ tiêu chuẩn hay không?”
Phương Hiểu Phong “….Đủ tiêu chuẩn.”
Tiêu Vũ cười, “Vậy thì, em nguyện ý đàn cho thầy nghe một lần. “
Đoạn Bân tiễn Tiêu Vũ đến cổng trường, vui vẻ nhìn Tiêu Vũ: “Không nghĩ tới, thật sự….không hổ là con gái đại sư Tiêu Chanh. 《Ma trơi》của em rất tuyệt, còn hay hơn nhiều giáo viên. ”
Tiêu Vũ đi vòng quanh nói: “Bình thường thôi ạ. ”
Hai người nói vài câu, bởi vì Đoạn Bân còn có tiết học nên rời đi trước. Tiêu Vũ gọi điện cho Từ Hạo Thiên rồi chờ ở ven đường, Bối Tuệ đã tránh dưới tàng cây ở cổng.
Thấy Tiêu Vũ còn một mình, cô ta mới bước tới hỏi: “Sao cô lại quay lại?”
Tiêu Vũ thờ ơ nói, “Trở lại đi học thôi?”
Bối Tuệ cườ to hai tiếng: “Hahahahahaha,… cô bây giờ là học sinh của tôi à? Kêu hai chữ cô giáo nghe chút.”
Tiêu Vũ: “Cô chắc chứ? Cái cô không đàn được《Ma trơi》.”
Bối Tuệ: “….Ai nói với cô là tôi đàn không được?”
Tiêu Vũ liền bổ sung nửa câu sau: “Chỉ là đàn không tốt?”
Bối Tuệ: “……” Cái bản nhạc đó, sở dĩ các nghệ sĩ piano không nguyện ý buổi diễn nó công khai, không phải vì không đàn được từ đầu đến cuối, mà là do khó có thể đạt được tốc độ Liszt yêu cầu. Hơn nữa, còn phải biểu đạt cảm xúc trong tiếng đàn.
Bối Tuệ hít một hơi thật sâu và nói: “Ồ, vậy cô đã trở về rồi! Nhưng mà, bài viết của cô vẫn nằm trên trang của trường, rốt cuộc thì các vị đi vào nhạc viện đều nghĩ cúng bái con gái đại sư Tiêu Chanh một chút.”
Tiêu Vũ híp mắt lại, lãnh đạm nói: “Theo tôi được biết, mấy cái bài viết lúc đấy hẳn đã đã được thanh trừ sạch sẽ nhỉ?” Quý Huyền có thủ đoạn của phương diện này, với lại trước lạ sau quen, xóa riết cũng có kinh nghiệm. Cô đã biến mất, hẳn là nhắc tới mấy thứ không có trên mạng nhỉ.
Bối Tuệ trừng mắt nhìn cô, nói: “Hừ, chính cô về sau lại tự hủy hoại tương lai bản thân, tôi mà còn nhìn chằm chằm cô à? Đừng ảo tưởng thế, người cô đắc tội không chỉ có tôi, bài viết của cô ai xóa tôi cũng không biết.”
Nói xong, cô ta quay đầu, tiêu soái xoay người rời đi.
Khi Từ Hạo Thiên đến, Tiêu Vũ đang đứng bên lề đường suy nghĩ miên man, rốt cuộc nguyên thân đắc tội với ai?
“Phu nhân.” Vì không thể lái xe qua nên Từ Hạo Thiên rướn người ra, hét lên. Sinh viên ở cổng trường nháy mắt quay đầu lại nhìn.
Phu nhân kìa! Thần kì ghê, ai vậy?
Tiêu Vũ nhanh chóng che mặt, chạy vào trong xe và nói: “Lái, lái, lái xe đi, không gì mà gọi phu nhân làm chi? Mất mặt muốn chết.”
Từ Hạo Thiên: ”….”
Tiêu Vũ đột nhiên nhớ tới Phí Vũ Đồng, liền hỏi Từ Hạo Thiên: “Vũ Đồng thi đấu sao rồi?”
Từ Hạo Thiên cười đáp: “Em nghe nói rằng cô ấy đã chuẩn bị tốt, kết quả thi đấu không tệ. Cô ấy cũng đã đăng ký một cuộc thi âm nhạc khác, nghe nói không lớn lắm, cô ấy muốn thi đấu nhiều lần.”
Tiêu Vũ gật đầu, sau đó hỏi cậu: “Gớm, còn nghe nói nữa, cậu còn nghe được từ ai đây? Chẳng lẽ không phải tự thân vận động à?”
Từ Hạo Thiên: “…..”