Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!! - Chương 68: Em cứ vậy sau tôi yên tâm đây
Chương trước- Chương 1: Giới thiệu nhân vật
- Chương 2: Chuyện quá khứ
- Chương 3: Chuyện quá khứ (1)
- Chương 4: Trở về Việt Nam
- Chương 5: Bang chủ bang Black Girl
- Chương 6: Chạm mặt!!
- Chương 7: Oan gia
- Chương 8: Sự ngưỡng mộ, khâm phục
- Chương 9: Em là người như thế nào???
- Chương 10: Vị trí rất lớn trong tôi
- Chương 11: Đi ăn tại Homstay
- Chương 12: Dù ra sau em cũng muốn thử!
- Chương 13: Thật không muốn đi tí nào.!(@~@)
- Chương 14: Không có lần sau...!
- Chương 15: Không thể không ngồi chỗ này.!!!
- Chương 16: Em không tin tôi sau...???
- Chương 17: Tôi vẫn mãi mãi bảo vệ...! Còn cô ấy...?
- Chương 18: Tôi phải tìm được em!
- Chương 19: Cảm giác an toàn, được bảo vệ!
- Chương 20: Tôi tin không nhìn lầm người
- Chương 21: Xa lạ, khoảng cách giữa tôi và em....!
- Chương 22: Lại xuất hiện, rất quen thì phải..:)
- Chương 23: Có ân nhất phải báo, có nợ nhất phải trả!!!
- Chương 24: Cứ như lúc trước là tốt nhất
- Chương 25: Mầy lại khổ nữa
- Chương 26: .Quyết định ngày đó có sai không...?!!
- Chương 27: Nhất định phải là vậy
- Chương 28: Vậy mới đúng là con của mẹ...!
- Chương 29: Chờ đợi là hạnh phúc!
- Chương 30: Cái giá phải trả rất là đắt. (@~@)
- Chương 31: Thà trốn tránh còn hơn lún sâu vào
- Chương 32: Kế hoạnh sắp bắt đầu...
- Chương 33: Em đúng thật khó lường...
- Chương 34: Khi tôi không cho phép
- Chương 35: Có phải muốn...khác không?!
- Chương 36: Người thứ ba...chạy trốn
- Chương 37: Kẻ đứng sau là ai???
- Chương 38: Cạnh tranh công bằng
- Chương 39: Cuộc gặp gỡ tình cờ
- Chương 40: "Cảm ơn"...!
- Chương 41: Kế hoạch sắp bắt đầu
- Chương 42: Cuộc gặp mặt không mong muốn
- Chương 43: Cảm thấy nhói lòng
- Chương 44: Thách đấu...Trở ngại...!
- Chương 45: Sự giả tạo
- Chương 46: Hạnh phúc đơn giản chỉ là...
- Chương 47: Chiến lược hoàn hảo
- Chương 48: Xót lòng xót dạ
- Chương 49: Nụ hôn đầu bị cướp...
- Chương 50: Chuẩn bị tỏ tình
- Chương 51: Tỏ tình...bắt cóc
- Chương 52: Kịch bản tỏ tình
- Chương 53: Kịch bản tỏ tình(1)
- Chương 54: Không muốn mất thêm bất cứ thứ gì...
- Chương 55: Vui vẻ hay kinh sợ
- Chương 56: Thì ra là...người quen
- Chương 57: Cơn tức giận...kinh hoàng
- Chương 58: Quan tâm...chăm sóc
- Chương 59: Quan tâm...chăm sóc (1)
- Chương 60: Biết sớm quá còn gì là thú vị
- Chương 61: Vật thể lạ....làm hoà
- Chương 62: Tội thêm tội...khổ thêm khổ
- Chương 63: Sự khác biệt
- Chương 64: Đời không như là mơ!
- Chương 65: Chuyện riêng...yên tâm
- Chương 66: Bí mật...không sợ...không sợ!
- Chương 67: Lộ diện trước sự ngỡ ngàng
- Chương 68: Em cứ vậy sau tôi yên tâm đây
- Chương 69: Khó càng thêm khó
- Chương 70: Hợp đồng tình yêu
- Chương 71: Bạn gái ảo, tình yêu là thật?
- Chương 72: Sự nhầm lẫn tai hại
- Chương 73: Kiệt sức...bị thương
- Chương 74: Người tìm ra tôi lại chính là anh
- Chương 75: Sự tuyệt vọng nhen nhúm trong tất cả
- Chương 76: Xử tội...có cảm nhận
- Chương 77: Cách cứu nó nhưng rất mạo hiểm cũng có thể hại nó
- Chương 78: Kịch bản hoàn hảo
- Chương 79: Kịch bản hoàn hảo 1
- Chương 80: Sự tự do...hiểu ra tất cả
- Chương 81: Cuối cùng cũng giấu không được
- Chương 82: Em không phải thuộc dạng vô tâm, cũng là có chút thành tích
- Chương 83: Tập thể dục chạy bộ
- Chương 84: Thực hiện cá cược
- Chương 85: Thay đổi không gián rất khác biệt hai thế giới
- Chương 86: Phong ak em xin lỗi vì tất cả vẫn tiếp tục giấu anh
- Chương 87: Con chíp nghe lén
- Chương 88: Đã quá bận tâm...chuyện không như những gì đã nghĩ
- Chương 89: Dị ứng
- Chương 90: Ngữ khí đúng là không thay đổi
- Chương 91: Mọi chuyện vẫn rất bình thường
- Chương 92: Cuộc họp cổ đông
- Chương 95: Chuyện xãy ra ngoài dự đoán
- Chương 96: Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc
- Chương 97: Căn phòng ấy vẫn nguyên vẹn
- Chương 98: Đổi cách xưng hô
- Chương 99: Chồng tương lai
- Chương 100: Sự thật bản hợp đồng
- Chương 101: Đồ Biến thái đứng yên
- Chương 102: Buổi tiệc VMPT
- Chương 103: Buổi tiệc VMPT (1)
- Chương 104: Cái kết đắng lòng
- Chương 107: Nhận lại chỉ toàn nước mắt
- Chương 108: Băng xin lỗi em vì tất cả
- Chương 109: Là hận hay ơn
- Chương 111: BT5 là ai?
- Chương 112: Lại nhà cô ta
- Chương 113: Em đồng ý
- Chương 114: Giải quyết phiền toái
- Chương 115: Hắn cũng có quá khứ
- Chương 116: Clou Mitin
- Chương 117: Biển cạn Mây tan biết thì...hết yêu...!
- Chương 118: Sự chung thuỷ đáng trân trọng
- Chương 119: Chuyến đi kết thúc
- Chương 120: Pinky....Băng Băng...em đã quá tuyệt tình
- Chương 121: Có ai cứu tôi không?
- Chương 123: Dụ uống thuốc (@~@)
- Chương 124: Sóng gió bắt đầu
- Chương 125
- Chương 126: Dự định bị huỷ (1)
- Chương 127: Bi kịch bắt đầu (1)
- Chương 128: Ki kịch bắt đầu (2)
- Chương 129: Bi kịch bắt đầu (3)
- Chương 130: Bi kịch bắt đầu (4)
- Chương 131: Kết thúc?
- Chương 132: Trả lại
- Chương 133: Buổi tiệc ra mắt sản phẩm
- Chương 134: Sự thật là sự thật hay...
- Chương 135: Mạnh mẽ lên cô gái
- Chương 136: Tôi muốn giết chết anh (@_@)
- Chương 137: Sự phẩn nộ của lửa
- Chương 138: Rời đi
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!!
Chương 68: Em cứ vậy sau tôi yên tâm đây
Nó bước ra trước sự kinh ngạc của mọi người nhất là nhỏ Kim và nhỏ Nhi và tụi hắn, còn nhỏ với cô thấy bình thường, đúng là dù là trở thành người như thế nào nhưng khi trở về làm chính mình thì chẳng có gì phải sợ.
- Êk chỉ là trùng hợp thôi phải không.-cậu nhìn chăm chú.
- Nghe nói người làm chủ tịch trường Ánh Kim là tài đức vẹn toàn, phải trải qua hàng loạt đợt khảo sát rất rất kì dị, vậy mà không phải mơ chứ.-anh suy xét đúng là không thể tin mà.
- Không lằm đâu chính là My đó, tụi tui đã nói "nó không phải là người mà".-nhỏ thản nhiên nói làm cả đám ngây người.
- Con My cái gì mà có không làm được chỉ trừ một việc.-cô im lặng việc đó chính là "làm người chết sống lại, chính là mẹ nó, nhưng cũng nhờ chuyện đó mà nó thành ra như vậy.
- Việc gì.-cậu và anh đồng thanh.
- Ờk...không gì.-cô lãng tránh.
Hắn thì đứng quan sát cử chỉ của nó, không có vẻ gì là bất ngờ vì hắn biết "nó không phải chỉ như vậy" vì trên đời này bất cứ chuyện gì hắn điều tra thì có thông tin ngay, chỉ riêng nó không một dấu vết. Hắn khẻ nhăn mặt khó chịu "xem cô giấu được đến khi nào".
Mọi ánh mắt hướng về nó như sinh vật lạ, nó đã đoán được cảm xúc của mọi người nên không có vấn đề gì.
- Xin chào tất cả, tôi chính là chủ tịch của trường Ánh Kim, là con gái của tập đoàn Lâm Thị, tôi biết mọi người có rất nhiều chuyện muốn hỏi tôi, mọi người cứ hỏi tôi sẽ trả lời.-nó trầm giọng.
Phía dưới một phen kinh hồn, không chờ đợi gì cả mọi người đều muốn biết nguyên nhân.
- Tại sau, cô là học sinh lớp tôi mà, lại là học sinh nghèo sau có thể.-HS1.
- Cô đã là chủ tịch tại sau phải đi học hay chưa đủ bằng cấp.-HS2.
- Tại sau phải che dấu hay có bí mật không thể cho người khác biết, khi chúng tôi miệt thị cô, tại sau cô vẫn im lặng mà không xử tội chúng tôi.-HS3.
Toàn là những từ ngữ khinh miệt nó, nó nhếch môi "đúng là lũ ngốc"
- Thứ nhất tôi giả làm học sinh chỉ muốn quan sát học sinh của trường Ánh Kim, giả nghèo để xem đạo đức và cách cư xử của mọi người thế nào nhưng kết quả là rất tệ, đạo đức quá kém. Cái thứ hai tôi đã đủ bằng cấp và tư cách để làm chủ tịch ngôi trường này, tôi cũng đã tốt nghiệp đại học, và có hẵn ba bằng đại học loại xuất sắt ở ba trường nổi tiếng nhất nước Mĩ, nếu ai không tin tôi sẽ cho tất cả xem. Cái thứ ba tôi không có bí mật gì cả, còn chuyện đó theo tôi phải biết chấp nhận những gì mình đang có, có những người rất giàu nhưng chẳng lo học chỉ ăn với chơi thì dù cho nhà có mấy núi vàng cũng bay theo gió mà thôi, nên tôi không xử tội các bạn vì tôi không quan trọng chuyện đó (Tyty:đúng là chị My nhân hậu tốt bụng quá). Điều cuối cùng, từ nay tôi lấy tư cách chủ tịch mà chỉnh đốn lại cách dạy và học trật tự của ngôi trường này, bất cứ người nào dùng quyền lực chỉ thị hoặc ra lệnh uy hiếp một ai đó thì ngay lập tức rút hồ sơ ngay, dù cho là con của ai đi chăn nữa cũng không ngoại lệ. Riêng... và... rút hồ sơ biến khỏi ngôi trường này ngay là vì tư chất quá kém còn chuyện gì nữa thì các cô đã hiểu, cũng chính vì hai cô tôi mới có mặt ở đây, ai có thắc mắt không hài lòng đến phòng hiệu trưởng. Mọi người nên nhớ kĩ, cuộc gặp kết thúc.-nó tự biên tự diễn rồi bước xuống. (Tyty:cho Tyty rút lại câu nói lúc nãy nha(>).
Tất cả học sinh nghe nó nói và thoáng kinh sợ thề là từ nay về sau không dám ra oai nữa, còn tụi nhỏ Kim giận tím mặt. "Nó nghĩ nó là ai mà dám đuổi học tụi nó còn nói sẽ lập lại trật tự ngôi trường này" nắm chặt nay thành nắm đấm nhìn nó.
Nó thấy quá phiền phức, cũng phần nào đòi lại tất cả rồi, chỉ còn bước cuối cùng thôi nhưng tại sau nó không cảm thấy gì gọi là vui khi gần trả được thù. Tụi hắn bước đến, nhỏ và cô tung tăng chạy lại, hắn nhìn thấy nó có vẻ khó chịu.
- Oai quá mà giấu kín giữ ta.-cậu giễu nó.
- Đúng là không tin mà, cô cũng tài dữ ta.-anh thêm vào.
- Mặt sát tôi.-nó bước ra xe riêng nó lúc sáng phóng đi.
Hắn thấy nó định đi đâu cũng nhanh chân phóng theo.
- Tôi sẽ đi theo, yên tâm.-hắn nói nhanh lên xe phóng theo nó.
Cô và nhỏ biết lúc này nó đang suy nghĩ gì mà, khổ nổi khuyên không nghe biết sau giờ.
- Về thôi.-nhỏ kéo cậu đi.
- Đi ăn đâu không.-cậu hỏi.
- Cũng mệt rồi về đi tui nấu cho ăn.-cô cười hôm nay trổ tài bữa mới được.
- Tán thành, anh chở em đi siêu thị đã hã về nhà.-anh choàng vai cô vẻ thân mật.
Nhưng vừa ra tới cửa đã có cái thứ gì đó không biết chặn đường.
- Êk con quỷ kia đâu nó nghĩ nó chủ tịch muốn làm gì làm hả, nó nghĩ tao là ai mà có thể đuổi.-nhỏ Kim hét vào mặt nhỏ.
- Đúng cả tao nữa, mà nó sợ trốn về rồi hả.-nhỏ Nhi đứng kế bên chỉa mỏ vô.
- Biến đi hôm nay tụi tao vui nên không rãnh thời gian nói chuyện tụi mầy.-nhỏ cũng chả vừa (Tyty:nói chuyện không liên quan).
- Mầy ngon lắm có tin tao cho tập đoàn tụi mầy phá sản hết không.-nhỏ Kim mạnh miệng "lỡ leo rồi leo cho tới"
- Haha...con điên, chấp tập đoàn của hai tụi mầy luôn ak, không bằng một góc tập đoàn nhà con My bày đặt so sánh.-nhỏ nghe nói mà cười hô hố.
- Mầy đợi đó không yên với tao đâu.-nhỏ Kim tiếp lời quay đi.
- Khoan...gần phá sản rồi chuẩn bị tinh thần trước đi.-cô cũng tốt bụng nhắc nhở tụi nó.
Nhỏ Kim và Nhi tức đỏ mặt dậm chân bước về, "chờ đó tao sẽ trả hết cho tụi mầy, nổi nhụt này tao không chịu được."
- Thôi đi.-cậu lên tiếng.
Tất cả vui cười hớn hở đi về bỏ quên luôn nó, hôm nay đúng là nhiều chuyện vui mà.
••••••••Phía nó•••••••••
Bây giờ nó không biết nó muốn, muốn đi đâu nữa. Nó chạy lòng vòng thành phố như con điên trốn trại, hắn vẫn chậm rãi theo sau. Nó định tìm một tới Bar xã một trận mắt công Bin lại bảo lên cơn nên vừa tới cửa mà không vào nó cứ chạy tiếp. Tiến vào một shop thời gian vức đi bộ váy dạ hội, nó lại phong cách cũ áo cop-top Full trắng, quần jean đen, giày đen, nón đen sẵn tiên ghé siêu thị mua vài lon bia phóng thẳng ra biển, nó dần giảm tốc độ nó muốn thời gian trôi thật nhanh, thắm thoát thôi đưa cũng đã năm giờ chiều tại biển Nha trang. Bước xuống xe đúng là thoải mái, tại sau lúc nào buồn cũng tới đây vậy đơn giản biển có thể cuốn đi hết những nổi buồn của nó. Nó ngồi xuống lại là một khoảng không gian rộng lớn, có gió, có nắng, có mặt trời sắp lặng, cảnh chiều vàng chiếu xuống biển đúng là rất đẹp, nó cầm lon bia uống không thương tiếc, nó khẻ nhếch môi.
- Ước gì có thể quên tất cả, vậy có phải tốt hơn không.-nó cười đau nước mắt chợt rơi, cảm giác lạnh lẽo cô đơn lại quây về.
"Em cứ như vậy sau tôi yên tâm đây" hắn thấy nó khóc tim hắn nhói như ai cầm dao đâm vào vậy.
- Gần tới lúc rồi, không biết nên vui hay nên buồn đây.-nó bóp chặt lon bia, lon bia nhăn nhúm lại nó để lại vào bộc. (Tyty:bảo vệ môi trường ấy mà.)
"Tôi thật sự muốn tiến lại gần ôm chặt lấy em nhưng có gì đó khiến tôi không thể" hắn ngắm nhìn từng hành động của nó cũng không bước ra, hoàn hôn lặng mất nó lại lên xe và tiếp tục chạy tốc độ ánh sáng.
••••••••••Tại nhà••••••••••
Bảy giờ nó về tới nhà hắn, để khỏi phát hiện cho nó vào nhà trước hắn mới vào. Bước vào nhà mặt nó lạnh tanh bước lên phòng, bất chấp tụi nó la ú ớ phía dưới, hắn đi theo sau.
- Nó bị gì vậy.-nhỏ tiến lại hắn.
- Không biết tôi chỉ đi theo chứ cô ấy không biết.-hắn trả lời ngắn gọn.
- Anh...cũng như không...mà không sau ngày mai nó bình thường ak.-nhỏ nói tiếp tục xem phim với cậu.
- Cô đi nấu giúp tôi bát cháu.-hắn lạnh giọng nhưng với cô miễn nhiểm rồi.
- Anh đói ak...mà để tôi.-cô nói xăn tay áp bay vào bếp.
Ba mươi phút sau đã có thành phẩm, hắn bỏ lại lời cảm ơn đem bát cháu tiến lên phòng nó.
- Cốc...cốc...cốc.-hắn lịch sự gõ cửa.
-...-im lặng.
- Cô không mở tôi đạp ak.-hắn mất kiên nhẫn.
Nó mở cửa tên này nói làm dù gì cũng mở nên nó ngoan ngoãn mở cửa nhưng không nói tiến nào.
- Sáng giờ cô đã ăn gì tính nhịn đói ngủ ak, ăn đi.-hắn đưa bát cháu nó cầm rồi bước về phòng đóng cửa lại.
- Tên này hôm nay hết thuốc nhập về không kịp nữa chứ gì.-nó tự suy đoán.
Nhưng cũng hơi đói đói, ăn nhanh bát cháu lăn ra ngủ như heo, mệt mỏi thật "căn da bụng chùng da mắt. Hắn mở nhẹ cửa bước vào biết ngay nó đã ngủ mà, nhẹ nhàng đem bát không ra ngoài khoá cửa lại tiến xuống nhà.
- Cháu ăn được không.-cô thấy hắn bước xuống biết ngay ăn xong tiện hỏi.
- Được, rất ngon.-bỏ lại câu bước lên trên. (Tyty:xạo vừa thôi ba ơi, có ăn đâu khen ngon).
- Sau em nấu cho Phong ăn mà không nấu cho anh ăn.-anh nhìn cô vẻ đánh thương ganh tị.
- Ăn khuya mập nên em không cho anh ăn.-cô thản nhiên nói, anh thấy rất vui, cô lo cho anh.
Hai chàng hai nàng nhà ta xem tivi chán cũng dắt tay nhay lên ngủ. Nó thì ngủ không hay biết gì hết, hắn thì nhớ lại cảnh tượng nó ngồi bờ biển ánh mắt nhìn vào một khoảng rộng lớn xa tít chân trời, "đúng là cô đơn quá", mãi suy nghĩ hắn cũng ngủ lúc nào không hay.
~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~
Dạo này lược đọc giảm xuống chút xíu, nếu truyện không hay ở chỗ nào cả nhà góp ý Tyty nha....!""""""""""
- Êk chỉ là trùng hợp thôi phải không.-cậu nhìn chăm chú.
- Nghe nói người làm chủ tịch trường Ánh Kim là tài đức vẹn toàn, phải trải qua hàng loạt đợt khảo sát rất rất kì dị, vậy mà không phải mơ chứ.-anh suy xét đúng là không thể tin mà.
- Không lằm đâu chính là My đó, tụi tui đã nói "nó không phải là người mà".-nhỏ thản nhiên nói làm cả đám ngây người.
- Con My cái gì mà có không làm được chỉ trừ một việc.-cô im lặng việc đó chính là "làm người chết sống lại, chính là mẹ nó, nhưng cũng nhờ chuyện đó mà nó thành ra như vậy.
- Việc gì.-cậu và anh đồng thanh.
- Ờk...không gì.-cô lãng tránh.
Hắn thì đứng quan sát cử chỉ của nó, không có vẻ gì là bất ngờ vì hắn biết "nó không phải chỉ như vậy" vì trên đời này bất cứ chuyện gì hắn điều tra thì có thông tin ngay, chỉ riêng nó không một dấu vết. Hắn khẻ nhăn mặt khó chịu "xem cô giấu được đến khi nào".
Mọi ánh mắt hướng về nó như sinh vật lạ, nó đã đoán được cảm xúc của mọi người nên không có vấn đề gì.
- Xin chào tất cả, tôi chính là chủ tịch của trường Ánh Kim, là con gái của tập đoàn Lâm Thị, tôi biết mọi người có rất nhiều chuyện muốn hỏi tôi, mọi người cứ hỏi tôi sẽ trả lời.-nó trầm giọng.
Phía dưới một phen kinh hồn, không chờ đợi gì cả mọi người đều muốn biết nguyên nhân.
- Tại sau, cô là học sinh lớp tôi mà, lại là học sinh nghèo sau có thể.-HS1.
- Cô đã là chủ tịch tại sau phải đi học hay chưa đủ bằng cấp.-HS2.
- Tại sau phải che dấu hay có bí mật không thể cho người khác biết, khi chúng tôi miệt thị cô, tại sau cô vẫn im lặng mà không xử tội chúng tôi.-HS3.
Toàn là những từ ngữ khinh miệt nó, nó nhếch môi "đúng là lũ ngốc"
- Thứ nhất tôi giả làm học sinh chỉ muốn quan sát học sinh của trường Ánh Kim, giả nghèo để xem đạo đức và cách cư xử của mọi người thế nào nhưng kết quả là rất tệ, đạo đức quá kém. Cái thứ hai tôi đã đủ bằng cấp và tư cách để làm chủ tịch ngôi trường này, tôi cũng đã tốt nghiệp đại học, và có hẵn ba bằng đại học loại xuất sắt ở ba trường nổi tiếng nhất nước Mĩ, nếu ai không tin tôi sẽ cho tất cả xem. Cái thứ ba tôi không có bí mật gì cả, còn chuyện đó theo tôi phải biết chấp nhận những gì mình đang có, có những người rất giàu nhưng chẳng lo học chỉ ăn với chơi thì dù cho nhà có mấy núi vàng cũng bay theo gió mà thôi, nên tôi không xử tội các bạn vì tôi không quan trọng chuyện đó (Tyty:đúng là chị My nhân hậu tốt bụng quá). Điều cuối cùng, từ nay tôi lấy tư cách chủ tịch mà chỉnh đốn lại cách dạy và học trật tự của ngôi trường này, bất cứ người nào dùng quyền lực chỉ thị hoặc ra lệnh uy hiếp một ai đó thì ngay lập tức rút hồ sơ ngay, dù cho là con của ai đi chăn nữa cũng không ngoại lệ. Riêng... và... rút hồ sơ biến khỏi ngôi trường này ngay là vì tư chất quá kém còn chuyện gì nữa thì các cô đã hiểu, cũng chính vì hai cô tôi mới có mặt ở đây, ai có thắc mắt không hài lòng đến phòng hiệu trưởng. Mọi người nên nhớ kĩ, cuộc gặp kết thúc.-nó tự biên tự diễn rồi bước xuống. (Tyty:cho Tyty rút lại câu nói lúc nãy nha(>).
Tất cả học sinh nghe nó nói và thoáng kinh sợ thề là từ nay về sau không dám ra oai nữa, còn tụi nhỏ Kim giận tím mặt. "Nó nghĩ nó là ai mà dám đuổi học tụi nó còn nói sẽ lập lại trật tự ngôi trường này" nắm chặt nay thành nắm đấm nhìn nó.
Nó thấy quá phiền phức, cũng phần nào đòi lại tất cả rồi, chỉ còn bước cuối cùng thôi nhưng tại sau nó không cảm thấy gì gọi là vui khi gần trả được thù. Tụi hắn bước đến, nhỏ và cô tung tăng chạy lại, hắn nhìn thấy nó có vẻ khó chịu.
- Oai quá mà giấu kín giữ ta.-cậu giễu nó.
- Đúng là không tin mà, cô cũng tài dữ ta.-anh thêm vào.
- Mặt sát tôi.-nó bước ra xe riêng nó lúc sáng phóng đi.
Hắn thấy nó định đi đâu cũng nhanh chân phóng theo.
- Tôi sẽ đi theo, yên tâm.-hắn nói nhanh lên xe phóng theo nó.
Cô và nhỏ biết lúc này nó đang suy nghĩ gì mà, khổ nổi khuyên không nghe biết sau giờ.
- Về thôi.-nhỏ kéo cậu đi.
- Đi ăn đâu không.-cậu hỏi.
- Cũng mệt rồi về đi tui nấu cho ăn.-cô cười hôm nay trổ tài bữa mới được.
- Tán thành, anh chở em đi siêu thị đã hã về nhà.-anh choàng vai cô vẻ thân mật.
Nhưng vừa ra tới cửa đã có cái thứ gì đó không biết chặn đường.
- Êk con quỷ kia đâu nó nghĩ nó chủ tịch muốn làm gì làm hả, nó nghĩ tao là ai mà có thể đuổi.-nhỏ Kim hét vào mặt nhỏ.
- Đúng cả tao nữa, mà nó sợ trốn về rồi hả.-nhỏ Nhi đứng kế bên chỉa mỏ vô.
- Biến đi hôm nay tụi tao vui nên không rãnh thời gian nói chuyện tụi mầy.-nhỏ cũng chả vừa (Tyty:nói chuyện không liên quan).
- Mầy ngon lắm có tin tao cho tập đoàn tụi mầy phá sản hết không.-nhỏ Kim mạnh miệng "lỡ leo rồi leo cho tới"
- Haha...con điên, chấp tập đoàn của hai tụi mầy luôn ak, không bằng một góc tập đoàn nhà con My bày đặt so sánh.-nhỏ nghe nói mà cười hô hố.
- Mầy đợi đó không yên với tao đâu.-nhỏ Kim tiếp lời quay đi.
- Khoan...gần phá sản rồi chuẩn bị tinh thần trước đi.-cô cũng tốt bụng nhắc nhở tụi nó.
Nhỏ Kim và Nhi tức đỏ mặt dậm chân bước về, "chờ đó tao sẽ trả hết cho tụi mầy, nổi nhụt này tao không chịu được."
- Thôi đi.-cậu lên tiếng.
Tất cả vui cười hớn hở đi về bỏ quên luôn nó, hôm nay đúng là nhiều chuyện vui mà.
••••••••Phía nó•••••••••
Bây giờ nó không biết nó muốn, muốn đi đâu nữa. Nó chạy lòng vòng thành phố như con điên trốn trại, hắn vẫn chậm rãi theo sau. Nó định tìm một tới Bar xã một trận mắt công Bin lại bảo lên cơn nên vừa tới cửa mà không vào nó cứ chạy tiếp. Tiến vào một shop thời gian vức đi bộ váy dạ hội, nó lại phong cách cũ áo cop-top Full trắng, quần jean đen, giày đen, nón đen sẵn tiên ghé siêu thị mua vài lon bia phóng thẳng ra biển, nó dần giảm tốc độ nó muốn thời gian trôi thật nhanh, thắm thoát thôi đưa cũng đã năm giờ chiều tại biển Nha trang. Bước xuống xe đúng là thoải mái, tại sau lúc nào buồn cũng tới đây vậy đơn giản biển có thể cuốn đi hết những nổi buồn của nó. Nó ngồi xuống lại là một khoảng không gian rộng lớn, có gió, có nắng, có mặt trời sắp lặng, cảnh chiều vàng chiếu xuống biển đúng là rất đẹp, nó cầm lon bia uống không thương tiếc, nó khẻ nhếch môi.
- Ước gì có thể quên tất cả, vậy có phải tốt hơn không.-nó cười đau nước mắt chợt rơi, cảm giác lạnh lẽo cô đơn lại quây về.
"Em cứ như vậy sau tôi yên tâm đây" hắn thấy nó khóc tim hắn nhói như ai cầm dao đâm vào vậy.
- Gần tới lúc rồi, không biết nên vui hay nên buồn đây.-nó bóp chặt lon bia, lon bia nhăn nhúm lại nó để lại vào bộc. (Tyty:bảo vệ môi trường ấy mà.)
"Tôi thật sự muốn tiến lại gần ôm chặt lấy em nhưng có gì đó khiến tôi không thể" hắn ngắm nhìn từng hành động của nó cũng không bước ra, hoàn hôn lặng mất nó lại lên xe và tiếp tục chạy tốc độ ánh sáng.
••••••••••Tại nhà••••••••••
Bảy giờ nó về tới nhà hắn, để khỏi phát hiện cho nó vào nhà trước hắn mới vào. Bước vào nhà mặt nó lạnh tanh bước lên phòng, bất chấp tụi nó la ú ớ phía dưới, hắn đi theo sau.
- Nó bị gì vậy.-nhỏ tiến lại hắn.
- Không biết tôi chỉ đi theo chứ cô ấy không biết.-hắn trả lời ngắn gọn.
- Anh...cũng như không...mà không sau ngày mai nó bình thường ak.-nhỏ nói tiếp tục xem phim với cậu.
- Cô đi nấu giúp tôi bát cháu.-hắn lạnh giọng nhưng với cô miễn nhiểm rồi.
- Anh đói ak...mà để tôi.-cô nói xăn tay áp bay vào bếp.
Ba mươi phút sau đã có thành phẩm, hắn bỏ lại lời cảm ơn đem bát cháu tiến lên phòng nó.
- Cốc...cốc...cốc.-hắn lịch sự gõ cửa.
-...-im lặng.
- Cô không mở tôi đạp ak.-hắn mất kiên nhẫn.
Nó mở cửa tên này nói làm dù gì cũng mở nên nó ngoan ngoãn mở cửa nhưng không nói tiến nào.
- Sáng giờ cô đã ăn gì tính nhịn đói ngủ ak, ăn đi.-hắn đưa bát cháu nó cầm rồi bước về phòng đóng cửa lại.
- Tên này hôm nay hết thuốc nhập về không kịp nữa chứ gì.-nó tự suy đoán.
Nhưng cũng hơi đói đói, ăn nhanh bát cháu lăn ra ngủ như heo, mệt mỏi thật "căn da bụng chùng da mắt. Hắn mở nhẹ cửa bước vào biết ngay nó đã ngủ mà, nhẹ nhàng đem bát không ra ngoài khoá cửa lại tiến xuống nhà.
- Cháu ăn được không.-cô thấy hắn bước xuống biết ngay ăn xong tiện hỏi.
- Được, rất ngon.-bỏ lại câu bước lên trên. (Tyty:xạo vừa thôi ba ơi, có ăn đâu khen ngon).
- Sau em nấu cho Phong ăn mà không nấu cho anh ăn.-anh nhìn cô vẻ đánh thương ganh tị.
- Ăn khuya mập nên em không cho anh ăn.-cô thản nhiên nói, anh thấy rất vui, cô lo cho anh.
Hai chàng hai nàng nhà ta xem tivi chán cũng dắt tay nhay lên ngủ. Nó thì ngủ không hay biết gì hết, hắn thì nhớ lại cảnh tượng nó ngồi bờ biển ánh mắt nhìn vào một khoảng rộng lớn xa tít chân trời, "đúng là cô đơn quá", mãi suy nghĩ hắn cũng ngủ lúc nào không hay.
~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~
Dạo này lược đọc giảm xuống chút xíu, nếu truyện không hay ở chỗ nào cả nhà góp ý Tyty nha....!""""""""""
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Giới thiệu nhân vật
- Chương 2: Chuyện quá khứ
- Chương 3: Chuyện quá khứ (1)
- Chương 4: Trở về Việt Nam
- Chương 5: Bang chủ bang Black Girl
- Chương 6: Chạm mặt!!
- Chương 7: Oan gia
- Chương 8: Sự ngưỡng mộ, khâm phục
- Chương 9: Em là người như thế nào???
- Chương 10: Vị trí rất lớn trong tôi
- Chương 11: Đi ăn tại Homstay
- Chương 12: Dù ra sau em cũng muốn thử!
- Chương 13: Thật không muốn đi tí nào.!(@~@)
- Chương 14: Không có lần sau...!
- Chương 15: Không thể không ngồi chỗ này.!!!
- Chương 16: Em không tin tôi sau...???
- Chương 17: Tôi vẫn mãi mãi bảo vệ...! Còn cô ấy...?
- Chương 18: Tôi phải tìm được em!
- Chương 19: Cảm giác an toàn, được bảo vệ!
- Chương 20: Tôi tin không nhìn lầm người
- Chương 21: Xa lạ, khoảng cách giữa tôi và em....!
- Chương 22: Lại xuất hiện, rất quen thì phải..:)
- Chương 23: Có ân nhất phải báo, có nợ nhất phải trả!!!
- Chương 24: Cứ như lúc trước là tốt nhất
- Chương 25: Mầy lại khổ nữa
- Chương 26: .Quyết định ngày đó có sai không...?!!
- Chương 27: Nhất định phải là vậy
- Chương 28: Vậy mới đúng là con của mẹ...!
- Chương 29: Chờ đợi là hạnh phúc!
- Chương 30: Cái giá phải trả rất là đắt. (@~@)
- Chương 31: Thà trốn tránh còn hơn lún sâu vào
- Chương 32: Kế hoạnh sắp bắt đầu...
- Chương 33: Em đúng thật khó lường...
- Chương 34: Khi tôi không cho phép
- Chương 35: Có phải muốn...khác không?!
- Chương 36: Người thứ ba...chạy trốn
- Chương 37: Kẻ đứng sau là ai???
- Chương 38: Cạnh tranh công bằng
- Chương 39: Cuộc gặp gỡ tình cờ
- Chương 40: "Cảm ơn"...!
- Chương 41: Kế hoạch sắp bắt đầu
- Chương 42: Cuộc gặp mặt không mong muốn
- Chương 43: Cảm thấy nhói lòng
- Chương 44: Thách đấu...Trở ngại...!
- Chương 45: Sự giả tạo
- Chương 46: Hạnh phúc đơn giản chỉ là...
- Chương 47: Chiến lược hoàn hảo
- Chương 48: Xót lòng xót dạ
- Chương 49: Nụ hôn đầu bị cướp...
- Chương 50: Chuẩn bị tỏ tình
- Chương 51: Tỏ tình...bắt cóc
- Chương 52: Kịch bản tỏ tình
- Chương 53: Kịch bản tỏ tình(1)
- Chương 54: Không muốn mất thêm bất cứ thứ gì...
- Chương 55: Vui vẻ hay kinh sợ
- Chương 56: Thì ra là...người quen
- Chương 57: Cơn tức giận...kinh hoàng
- Chương 58: Quan tâm...chăm sóc
- Chương 59: Quan tâm...chăm sóc (1)
- Chương 60: Biết sớm quá còn gì là thú vị
- Chương 61: Vật thể lạ....làm hoà
- Chương 62: Tội thêm tội...khổ thêm khổ
- Chương 63: Sự khác biệt
- Chương 64: Đời không như là mơ!
- Chương 65: Chuyện riêng...yên tâm
- Chương 66: Bí mật...không sợ...không sợ!
- Chương 67: Lộ diện trước sự ngỡ ngàng
- Chương 68: Em cứ vậy sau tôi yên tâm đây
- Chương 69: Khó càng thêm khó
- Chương 70: Hợp đồng tình yêu
- Chương 71: Bạn gái ảo, tình yêu là thật?
- Chương 72: Sự nhầm lẫn tai hại
- Chương 73: Kiệt sức...bị thương
- Chương 74: Người tìm ra tôi lại chính là anh
- Chương 75: Sự tuyệt vọng nhen nhúm trong tất cả
- Chương 76: Xử tội...có cảm nhận
- Chương 77: Cách cứu nó nhưng rất mạo hiểm cũng có thể hại nó
- Chương 78: Kịch bản hoàn hảo
- Chương 79: Kịch bản hoàn hảo 1
- Chương 80: Sự tự do...hiểu ra tất cả
- Chương 81: Cuối cùng cũng giấu không được
- Chương 82: Em không phải thuộc dạng vô tâm, cũng là có chút thành tích
- Chương 83: Tập thể dục chạy bộ
- Chương 84: Thực hiện cá cược
- Chương 85: Thay đổi không gián rất khác biệt hai thế giới
- Chương 86: Phong ak em xin lỗi vì tất cả vẫn tiếp tục giấu anh
- Chương 87: Con chíp nghe lén
- Chương 88: Đã quá bận tâm...chuyện không như những gì đã nghĩ
- Chương 89: Dị ứng
- Chương 90: Ngữ khí đúng là không thay đổi
- Chương 91: Mọi chuyện vẫn rất bình thường
- Chương 92: Cuộc họp cổ đông
- Chương 95: Chuyện xãy ra ngoài dự đoán
- Chương 96: Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc
- Chương 97: Căn phòng ấy vẫn nguyên vẹn
- Chương 98: Đổi cách xưng hô
- Chương 99: Chồng tương lai
- Chương 100: Sự thật bản hợp đồng
- Chương 101: Đồ Biến thái đứng yên
- Chương 102: Buổi tiệc VMPT
- Chương 103: Buổi tiệc VMPT (1)
- Chương 104: Cái kết đắng lòng
- Chương 107: Nhận lại chỉ toàn nước mắt
- Chương 108: Băng xin lỗi em vì tất cả
- Chương 109: Là hận hay ơn
- Chương 111: BT5 là ai?
- Chương 112: Lại nhà cô ta
- Chương 113: Em đồng ý
- Chương 114: Giải quyết phiền toái
- Chương 115: Hắn cũng có quá khứ
- Chương 116: Clou Mitin
- Chương 117: Biển cạn Mây tan biết thì...hết yêu...!
- Chương 118: Sự chung thuỷ đáng trân trọng
- Chương 119: Chuyến đi kết thúc
- Chương 120: Pinky....Băng Băng...em đã quá tuyệt tình
- Chương 121: Có ai cứu tôi không?
- Chương 123: Dụ uống thuốc (@~@)
- Chương 124: Sóng gió bắt đầu
- Chương 125
- Chương 126: Dự định bị huỷ (1)
- Chương 127: Bi kịch bắt đầu (1)
- Chương 128: Ki kịch bắt đầu (2)
- Chương 129: Bi kịch bắt đầu (3)
- Chương 130: Bi kịch bắt đầu (4)
- Chương 131: Kết thúc?
- Chương 132: Trả lại
- Chương 133: Buổi tiệc ra mắt sản phẩm
- Chương 134: Sự thật là sự thật hay...
- Chương 135: Mạnh mẽ lên cô gái
- Chương 136: Tôi muốn giết chết anh (@_@)
- Chương 137: Sự phẩn nộ của lửa
- Chương 138: Rời đi